Triệu Chân tỉnh dậy trong tiếng nước chảy ào ào, nàng mở mắt ra, trước mắt là thác nước hùng vĩ dữ dội, nước đổ mạnh vào trong trước, khắp nơi tràn ngập hơi nước, làm nàng có ảo giác mình đang ở trong mơ.
Nàng chậm rãi đứng lên, lại cảm thấy trên người mình như nặng ngàn cân, lúc này mới phát hiện hơn nửa thân mình còn ngâm trong nước, phượng bào lộng lẫy bị ngâm nước thành màu tối, áo choàng vốn phức tạp không biết đã hút vào bao nhiêu lượng nước, hèn chi lại nặng như vậy.
Đây là đâu? Chuyện gì đã xảy ra?
Triệu Chân xoa xoa thái dương có chút đau đớn, lúc này nàng mới nhớ ra mình đang cùng Thái thượng hoàng Trần Chiêu chủ trì đại điển tế trời, đột nhiên xuất hiện mây đen che mặt trời, đánh xuống vài đạo sấm sét, một đạo sấm sét cuối cùng hình như gần sát bên, nàng chỉ nhớ rõ nhìn thấy khuôn mặt bất an của Trần Chiêu, khúc sau đã không còn nhớ gì.
Quan sát bốn phía, có vẻ như nàng đang ở trong núi, thác nước trước mắt chảy xuống theo sườn dốc, khi ngước đầu lên chỉ thấy một khung cảnh mờ mịt, không thể nhìn thấy đỉnh thác, nàng không biết mình đang ở độ sâu bao nhiêu.
Làm sao nàng cũng không thể tưởng tượng ra được làm cách nào mình đến được đây, không lẽ mình vẫn còn ở trong mơ.
Nàng khom lưng múc nước lạnh để rửa mặt, mở mắt ra lại vẫn thấy mình còn ở trong núi, nàng sửng sốt một lúc, sóng nước gợn nhẹ dần dần tĩnh lặng lại, mặt nước phẳng lì như gương, ảnh phản chiếu trong nước hiện ra gương mặt của mình, nàng hoảng hốt nhảy lên, vội vàng sờ lên gò má của mình.
Da mặt đúng là mềm mại như ngọc, tiếp tục nhìn tay của mình, ngón tay nhỏ và thon dài, cảm giác sờ lên mềm mại như tơ, không có vết sẹo và vết chai dày do luyện võ nhiều năm, cũng không có khớp xương bị biến lớn khác thường, chỉ là một đôi bàn tay trắng không tì vết.
Nàng khó tin nhìn lại hình ảnh mình trong nước, cô gái trong nước chỉ mới mười sáu tuổi tươi đẹp, quả thật là thời điểm thiếu nữ như hoa, dung mạo giống nàng nhưng cũng không giống nàng, lúc nàng còn trẻ, quanh năm phải phơi nắng phơi sương nên gương mặt của nàng không có trắng nõn mềm mại như vậy, trên gương mặt luôn có một chút tục tằng của nam tử.
Lại nhìn quần áo của mình, vẫn là phượng bào như cũ, nhưng thân thể của thiếu nữ nên phượng bào trở nên rộng hơn mộ chút, trên đầu nàng vẫn còn đội mũ phượng, mặc dù có chút không thể tưởng tượng nổi, và nàng đã phải liên tục kiểm tra, đến cả bớt trên lưng cũng kiểm tra luôn mới có thể chấp nhận sự thật rằng mình đã trẻ ra, hơn nữa còn xinh đẹp hơn thời thiếu nữ của mình, vết xẹo trên người cũng biến mất, trơn lán như đồ sứ.
May mà nàng thường gặp chuyện lớn nên nàng rất nhanh đã trấn tĩnh lại, nhìn quanh một vòng, ngoại trừ nàng thì không còn ai nữa.
Trần Chiêu đâu rồi? Không phải lúc đó hắn nắm tay nàng sao? Nghĩ đến Trần Chiêu, Triệu Chân ngược lại có chút bất ngờ, không ngờ lúc ấy hắn còn nhớ nắm lấy tay nàng, là do sợ hay là do nhớ nàng?
Nghĩ nghĩ, Triệu Chân không khỏi cười ra tiếng, chắc là sợ thôi.
Trên phố đều nói Đế Hậu tình thâm, Thái thượng hoàng còn là đế vương thủy chung trăm năm khó gặp, chỉ chung tình với mình nàng, không nạp phi tần để hậu cung hoang phế, cũng không thị tẩm cung nữ, mỗi ngày đều ở chung, vô cùng ân ái với nàng.
Người bên ngoài không biết nhưng Triệu Chân là người biết rõ nhất, trước đó khi hắn chưa phải là Hoàng đế, Triệu Chân thực sự có chút bá đạo, không cho hắn có nữ nhân khác, nhưng sau này hắn đăng quang làm đế, làm sao nàng còn có thể quản được nữa? Hơn nữa hậu cung của thiên tử từ trước đến nay có tác dụng áp đảo ảnh hưởng của triều đình, há có thể để hoang phế được?
Ngay cả Triệu Chân dưới sự áp bách từ bên ngoài triều đình cũng đã khuyên Trần Chiêu nạp phi, nhưng hắn vẫn không chịu nạp phi tần, thậm chí còn bỏ đi tuyển tú ba năm một lần, mỗi ngày đều đến điện của nàng nghỉ ngơi, mặc dù rất ít làm gì nhưng một ngày cũng không bỏ.
Lúc đầu nàng cũng thấy khó hiểu, thậm chí còn ảo tưởng hắn thực sự chung tình với nàng, sau này nàng mới hiểu được đây bất quá chỉ là thủ đoạn để hắn nắm giữ triều đình trong tay mà thôi, hắn đã từng là hoàng tử không có quyền thế chỉ có thể dựa vào nàng, cuối cùng đăng quang làm vui, các đại thần trong triều đều cho rằng hắn chỉ là một tờ giấy trắng, ai cũng muốn vẽ một nét lên tờ giấy ấy, đủ loại dã tâm bừng bừng, làm sao hắn sẽ để nữ nhi của những người ngày tiến cung, sớm tối ở cạnh bên hắn thăm dò?
Vì vậy, nàng và Trần Chiêu ngoài mặt là Đế Hậu thâm tình, nhưng bên trong đã ngầm nước lửa bất dung, đều nhìn nhau không vừa mắt, trong ngày thường đều sẽ phân cao thấp, chỉ khi nào có cùng chung kẻ thù mới cùng đứng chung một chiến tuyến.
Cũng không biết hiện tại Trần Chiêu đang ở đâu, có khi đang làm Thái thương hoàng hoặc có khi trẻ lại giống nàng…
” Ọt ọt”. Không biết đã bao lâu chưa được ăn, trong bụng đã phát ra tiếng khán nghị. Điều cần quan tâm trước mắt không phải là Trần Chiêu mà trước tiên nàng phải biết được mình đang ở đâu, lấp đầy bụng nữa.
Nhờ vào lúc còn trẻ nàng đi tòng quân, khi hành quân có những lúc khó khăn không tránh khỏi phải nghỉ ngơi nơi hoang dã, bắt cá nhóm lửa không làm khó được nàng, rất nhanh nàng đã tìm được nhánh cây thích hợp để đốt lửa, hơ khô áo choàng thấm ướt trên người, đồng thời nướng cá lấp bụng.
Nàng phun xương cá trong miệng ra, rồi nhìn quanh bốn phía, sắc trời dần tối, trong rừng cực kỳ yên tĩnh chợt có vài tiếng kêu của động vặt, thật ra nàng không cảm thấy gì, nếu Trần Chiêu cũng ở trong rừng thì không biết hắn làm sao để mà sống sót nữa…
Nhớ lại năm đó, Trần Chiêu theo nàng xuất chinh, trên đường chỉ ở trong xe ngựa vài ngày thôi mà sắc mặt đã tái nhợt, thượng thổ hạ tả, qua vài ngày mới quen được, sau khi tới trong quân, ngày ngày trôi qua kham khổ, hắn luôn luôn sinh bệnh, thật sự làm cho người ta bận lòng. Thôi quên đi, nhớ đến hắn làm gì, nói không chừng hắn còn đang ở trong cung trải qua những tháng ngày làm Thái thượng hoàng thanh thản, hiện nay không có nàng hắn càng sống sung sướng hơn.
Ăn uống no đủ, Triệu Chân thừa dịp sắc trời còn chưa hoàn toàn tối đen, lần nữa mặc quần áo lên, gói áo choàng chói mắt và đồ trang sức lại, bện dây thừng thành đồ buộc tóc buộc lên.
Thân thể trẻ lại, công lực cũng khôi phục tám trên mười, bước chân của Triệu Chân rất nhanh, thừa dịp trước khi trời tối hẳn để ra khỏi rừng, lúc này nàng mới phát hiện cách núi Mân hai ngày lộ trình chính là chân núi Liêu, mùa hạ ở núi Liêu mát mẻ, trong kinh có rất nhiều quan to quý nhân đến đây xây biệt viện, đến nhà mẹ đẻ của nàng Triệu gia cũng có một biệt viện được xây ở đây, nhưng mà hiện tại trời đã tối đen không thể phân rõ phương hướng, nàng vừa không hiểu rõ tình hình trong cung hiện nay ra sao, hơn nữa cái bộ dạng này mà mạo muội quay về sẽ không thích hợp lắm.
May mắn dưới chân núi có một căn nhà của người gác rừng, nàng nằm trên đống cỏ khô trong viện nghỉ ngơi một đêm. Gần đến canh năm nàng đã thức dậy, đến Quỷ thị ở trấn trên, Quỷ thị canh năm đã đốt đèn mở bán đến hừng đông thì giải tán, những đồ được bán ở đây đều là những đồ không thể đặt lên mặt bàn, Triệu Chân cần ngân lượng để mua quần áo và đồ dùng hàng ngày, nhưng trên người chỉ có những món … trang sức quý giá này, đồ trong cung không phải đồ bình thường, đến tiệm cầm đồ chắc chắn sẽ bị bại lộ thân phận, chỉ có thể đến bán ở Quỷ thị, tuy rằng giá cả chắc chắn sẽ thấp nhưng Triệu Chân không để ý những cái này.
Nàng bán một đôi hoa tai bằng ngọc để đổi một bộ quần áo vải thô và một ít ngân lượng, sau đó Triệu Chân đến trong trấn tìm hiểu tin tức.
Từ cổ chí kim, nơi mà tin tức linh thông nhất chính là tiệm trà dọc đường nơi người qua lại dừng nghỉ chân uống nước, Triệu Chân gọi một bình trà ngồi xuống, quả nhiên ở đây đều đang đàm luận chuyện của nàng.
“Mọi người nói xem chuyện này có lạ kỳ không, Thái thượng hoàng cùng Thái thượng hoàng hậu biến mất trước mắt bao nhiêu người, hơn nữa còn là cưỡi mây bảy màu biến mất, nghe nói là phi thăng thành tiên, nhưng thật sự là có chuyện ly kỳ như vậy sao?”
“Ta nghe nói căn bản chuyện không phải như vậy mà là có một đạo sấm sét đánh xuống đến cả một mảnh vải cũng không còn!”
Triệu Chân ngồi nghe một lúc đã hiểu được đại khác, nàng chỉ có cảm giác vừa ngủ dậy mà đã hơn nửa tháng trôi qua từ ngày tế trời ở Ngọa Long Tự, lúc đầu mọi người còn tưởng nàng và Trần Chiêu mất tích, tìm nhiều ngày vẫn không có kết quả mới phải chiêu cáo thiên hạ Thái thượng hoàng và Thái thượng hoàng hậu “lên trời” rồi, hôm qua cũng đã hạ táng quan tài trống rỗng vào trong hoàng lăng rồi, khó trách nàng đi đến đâu cũng thấy treo cờ trắng.
Triệu Chân nhấp một ngụm trà, vị trà đắng chát, không biết là trà để bao nhiêu năm rồi, nếu là trước đây nàng sẽ không uống được loại trà như vậy.
Từ sau khi nàng vào cung, mọi việc đều được xem trọng, cho dù là mặc hay uống trà đều phải là bậc nhất, tốt thì tốt đấy, nhưng nàng lại cảm thấy không có tự tại như ngồi ở trên đường uống trà.
Năm ấy nàng chinh chiến quanh năm, tuy khổ nhưng tự do, sau khi nàng vào cung lại như chim ưng bay lượn trên trời cao bị người chặt đứt cánh, bị trưng bày ở một khoảnh vuông, triệt tiêu dã tính trong nàng, rất ngột ngạt, hôm nay nàng trẻ trở lại, lại được thoát ra khỏi cung cấm, “lên trời” thì “lên trời” đi!
Nàng ngửa đầu uống hết chén trà rồi đứng lên, gió nhẹ mang hương hoa cỏ phả qua gò má nàng, hai mắt nàng sáng lên như hai ngọn lửa, hít một hơi thật sâu, tâm trạng lập tức trở nên vui vẻ.
Từ nay về sau, núi cao biển rộng mặc ta du ngoạn, nàng lại là một Triệu Chân mới!
Triệu Chân bước những bước chân thoăn thoắt của người trẻ tuổi đi trên đường lớn, dự định du ngoạn non sông thật vui vẻ.
Thùng thùng thùng
Từ phía sau truyền đến tiếng của xe ngựa chạy, nàng quay đầu nhìn thoáng qua rồi nghiêng người né qua, một đội xe ngựa hò hét chạy qua, người cưỡi ngựa tuy rằng đang mặc thường phục nhưng Triệu Chân chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết những người này đều xuất thân từ trong quân đội, người dẫn đầu nhìn qua có chút quen mắt, đến khi nàng nhìn thấy huy hiệu trên xe ngựa mới sửng sờ, đây là xe ngựa của Triệu gia nàng mà.
Vội vã phải đến biệt viện của Triệu gia sao?
Trước tiên tạm dẹp đi ý tưởng đi du ngoạn, Triệu Chân đi theo đoàn xe đến biệt viện của Triệu gia. Chân người dù sao cũng không chạy nhanh bằng chân ngựa, đến lúc nàng đến được biệt viện của Triệu gia thì đoàn xe đã vào hết, cửa lớn đã đón chặt, nàng không biết được người nào là người đã đến biệt viện.
Gần đó có người than một tiếng, “Haiz, Thái thượng hoàng hậu đi chuyến này, Tề Quốc Công lập tức lâm bệnh nặng, phủ Tề Quốc Công e rằng sẽ suy tàn…”
Tề Quốc công lâm bệnh nặng? Cha nàng bị bệnh nặng? Mỗi tháng Triệu Chân sẽ đến thăm phủ Tề Quốc Công một lần, tuy phụ thân nàng đã bảy mươi tuổi nhưng thân thể vẫn rất cường tráng, mới mấy ngày trước đây còn cưỡi ngựa đi săn bắn, làm sao lại đột ngột lâm bệnh nặng như vậy?
Triệu Chân đi đến hỏi: “Sao Tề Quốc Công lại lâm bệnh nặng như vậy?”
Người nọ nhìn nàng một cái rồi lại than: “Điều đau khổ nhất trên thế gian này chính là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, năm ấy Tề Quốc công phải làm đám tang cho nhi tử, đến khi tuổi già lại mất đi ái nữ, vậy nên lập tức ngã bệnh nặng.”
Triệu Chân nghe vậy cảm thấy hổ thẹn không thôi, chỉ trách nàng vô tâm, nàng biết mình không chết, nhưng đối với phụ thân của nàng thì chính là nữ nhi yêu dấu của cha đã mất, nhật định là rất khổ sở.
Hôm nay phụ thân nàng chỉ còn lại nàng là cốt nhục, thế tử Triệu Hóan hiện nay là con của một vị đường thúc đưa đến để làm con thừa tự sau khi đệ đệ ruột Triệu Sâm của nàng mất, đâu thể so sánh được với nàng? Lúc trước nàng là Thái thượng hoàng hậu ở trên cao, đâu thể phụng dưỡng phụ thân ở dưới gối, bây giờ nàng đã khôi phục lại tự do , vậy mà chỉ lo hưởng lạc thú của chính mình.
Non sông tươi đẹp vẫn còn ở đây, tương lai nàng còn cơ hội…