Đế Đài Xuân

Chương 33



Từ ngày Ứng Sùng Ưu bị lão thái phó mang đi trong buổi tế lăng, Dương Thù vẫn nôn nóng bất an. Mỗi ngày sau khi xử lý xong việc triều chính, hắn đều thừ người ra không khác gì mắc bệnh tương tư; trừ thời gian thỉnh an thái hậu ra thì chưa từng đặt bước đến hậu cung. Tuy rằng hiện tại hậu cung hoang vắng, trên dưới không hề có tiếng oán hận vì bị lạnh nhạt, nhưng trước tình hình này Hoàng thái hậu vẫn không nén được sầu lo.

Vị thái hậu này mười bảy tuổi nhập cung, từ cung nữ lên thành phi tần, lại nhân thời thế biến đổi mà được đến ngôi thái hậu, cả đời trải qua không ít vất vả hung hiểm, toàn bộ tâm tư đều dành hết cho con. Đối với hậu cung của Dương Thù, thái hậu vốn định lập Ngụy phi đã sinh hạ hoàng tử làm hoàng hậu, sau đó tìm trong đám thiếu nữ quý tộc quan lại vài người thích hợp để sách phong phi tần, mong hoàng tự hưng thịnh; chẳng ngờ lần nào nhắc đến, Dương Thù cũng quả quyết cự tuyệt. Mà đối với lý do cự tuyệt của con trai, thái hậu cũng nghe được vài lời đồn đãi. Chuyện chết đi sống lại lần trước đã nháo đến long trời lở đất, bà cũng không thể tiếp tục xem như không biết. Càng nghĩ càng thấy lo, thái hậu bèn cho người triệu Ngụy phi đến thương nghị.

Ngụy phi sinh được hoàng tử, còn là người có phẩm hàm phi tử duy nhất trong hậu cung, nhưng bẩm sinh dịu dàng hiền thục, nhà mẹ đẻ lại không ở kinh thành nên lúc nào cũng an phận thủ thường. Nàng theo lệnh đến hầu, tuy là đã lập tức phát giác sắc mặt thái hậu không tốt nhưng cũng không dám chủ động hỏi nhiều một câu.

“Ngụy phi, gần đây Hoàng thượng có đến chỗ con không?”

“Hồi thái hậu, Hoàng thượng quốc sự bận rộn, gần đây chưa từng hồi cung, nhưng thỉnh thoảng cũng có ban thưởng khiến nô tì thập phần cảm kích!”

Thái hậu nhìn nàng một chút, ngẫm nghĩ lại hỏi: “Ngụy phi, con thấy con người của Ứng thiếu bảo thế nào?”

Ngụy phi trong lòng hơi chấn động, vội cung kính đáp: “Ứng thiếu bảo là trọng thần của hoàng thượng, nô tì ít khi gặp gỡ, không dám vọng nghị!”

Thái hậu kề tai nàng hỏi nhỏ: “Con có cảm thấy Ứng thiếu bảo và hoàng thượng… có quan hệ không bình thường không?”

Ngụy phi nghe Thái hậu hỏi trực tiếp như vậy không khỏi giật mình. Với thiên tính nhạy cảm của phụ nữ, nàng đã sớm nhận ra tình cảm giữa Dương Thù và Ứng Sùng Ưu. Thân là phi tử của Dương Thù, Ngụy Tạ Sơ cũng sẽ vì bị hoàng đế lạnh nhạt mà ai oán buồn bã, nhưng đối với Ứng Sùng Ưu – người đã cướp đi trái tim của Dương Thù – thì nàng lại chưa bao giờ sinh lòng oán hận. Có lẽ trong thâm tâm nàng cũng hiểu rõ mình không có tư cách bình phẩm tình cảm của hai người họ, nên trước giờ vẫn thản nhiên như không, lấy tính cách hiền dịu bẩm sinh và lễ nghi được giáo dục từ nhỏ để tu dưỡng tâm tình; tâm tư cả đời đều đặt lên người đứa con độc nhất, chỉ hy vọng Dương Thù có thể làm tròn trách nhiệm người cha, còn lại đều không quá chấp nhất.

“Sao con không lên tiếng?” Thái hậu bất mãn thúc giục: “Có phải con phát hiện được gì không?”

Ngụy phi cả kinh, vội đáp: “Nô tỳ không chú ý… Bất quá Ứng thiếu bảo và Bệ hạ là hoạn nạn cùng chia, mấy năm nay vào sinh ra tử, cho dù tình cảm có sâu đậm cũng không lấy gì làm lạ!”

“Con không hiểu rồi! Nếu chỉ là nam tử bình thường, ai gia nghe xong rồi thôi. Triều đại nào cũng có việc này, ngay cả tiên hoàng trước đây cũng từng trải, thật ra không có gì quan trọng. Nhưng nếu là Ứng Sùng Ưu thì lại khác!”

Ngụy phi ngẩn ngơ, lộ vẻ khó hiểu: “Ý của thái hậu là…”

“Ay, sao mà con chậm hiểu thế? Thằng bé Ứng Sùng Ưu kia nhìn sơ cũng biết không phải tầm thường. Lần trước Thù nhi vì nó mà đòi sống đòi chết, cảm tình sâu sắc như vậy, chỉ sợ cả đời cũng không chia cắt được. Nếu hai đứa nó ở chung với nhau, e rằng Thù nhi sau này sẽ đoạn tuyệt với hậu cung, không gần phi tần, một lòng chung thủy với nam nhân kia. Xưa nay hoàng gia tôn thất đều xem trọng việc nối dòng hưng thịnh, mà Thù nhi hiện giờ chỉ mới có mỗi một đứa con, thật quá mức đơn bạc. Lỡ như xảy chuyện gì ngoài ý muốn, chẳng phải Đại Uyên ta sẽ không người nối nghiệp hay sao?”

“Vậy…” Ngụy phi cũng không biết nên nói gì mới đúng, đành thuận miệng đáp: “Vậy nên khuyên nhủ hoàng thượng!”

“Tính tình của Thù nhi ai gia còn không biết hay sao? Nó đã quyết định chuyện gì thì có chín trâu mười bò cũng không kéo lại được. Sùng Ưu lại là một đứa trẻ rất ngoan, bảo ai gia nên khuyên thế nào đây?”

Ngụy phi không biết nói sao, chỉ đành yên lặng ngồi nghe.

Thái hậu chấm chấm nước mắt, đột nhiên nảy ra một ý, ngẩng phắt lên, đập tay vào nhau: “Đúng rồi…”

“Thái hậu nói gì ạ?”

“Khuyên Thù nhi không được, ai gia có thể đi khuyên Sùng Ưu mà! Đứa trẻ này lớn tuổi hơn Thù nhi, lại hiểu chuyện. Nếu có thể khuyên nó đồng ý rời đi, Thù nhi cũng không còn cách nào!”

“Nhưng mà…”

“Quyết định như vậy đi! Sùng Ưu cũng là con trai độc nhất, nếu thật sự hai đứa nó ở chung với nhau, ai gia cũng không đền đáp nổi ân tình của lão thái phó, chi bằng giải quyết sớm thì hơn!”

“Nhưng nếu Hoàng thượng biết, chỉ sợ…” Ngụy phi lo lắng, nhưng nói chưa dứt câu đã bị ngắt lời.

“Sợ cái gì? Chỉ cần không cho nó biết là được. Con về nghỉ ngơi trước đi, chuyện này để ai gia xử lý!”

Ngụy phi đứng dậy, cúi đầu đáp “dạ”, cung kính hành lễ rồi lên xe liễn quay lại Phỉ Tương cung. Đi được nửa đường, nàng vẫn cảm thấy không ổn, liền hạ lệnh dừng xe, triệu một nội thị đến.

“Hoàng thượng đang ở Chính Thái điện à?”

“Hồi nương nương, sợ là đang ở Kỳ Lân các.”

Ngụy phi tâm tư chuyển động, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ngươi đi bẩm báo Hoàng thượng, nói ta ở Chính Thái điện hầu giá, có chuyện quan trọng bẩm báo, thỉnh Hoàng thượng ban cho gặp mặt!”

“Dạ!”

Nội thị lĩnh chỉ chạy đi. Ngụy phi cho xe chuyển hướng đi vào tẩm cung Chính Thái điện của thiên tử. Vì hoàng đế không có ở đây nên không dám tự tiện vào, chỉ đứng trước điện chờ hầu.

Hai khắc sau, nội thị báo lại: Hoàng đế hồi cung triệu kiến, Ngụy phi vội vàng chỉnh trang y phục, quỳ xuống hành lễ.

“Hãy bình thân!” Dương Thù nhớ đến nhiều ngày gần đây thậm chí còn không buồn liếc mắt đến nàng, trong lòng cũng thấy có lỗi, sai người ban tọa rồi ân cần hỏi: “Gần đây nàng có khỏe không?”

“Nhờ hồng phúc của Bệ hạ, hết thảy đều an khang!” Ngụy phi vội đứng dậy trả lời.

“Khi đáp lời không cần phải đứng lên!” Dương Thù khoát tay: “Hôm nay nàng tìm trẫm có chuyện gì, cứ nói đừng ngại!”

Ngụy phi nhìn trái nhìn phải, muốn nói lại thôi.

“Yên tâm, ở Chính Thái điện, không có sự cho phép của trẫm, ai dám lộ ra nửa chữ?”

“Dạ!” Ngụy phi đứng dậy đi đến bên cạnh Dương Thù, kề tai thuật lại những lời của Thái hậu, cuối cùng kết luận: “Nô tì đoán rằng chờ khi Ứng thiếu bảo hồi kinh, Thái hậu nương nương nhất định sẽ triệu kiến y!”

Dương Thù chau mày, hai tay siết chặt long ỷ, vẻ mặt nghiêm trọng. Nếu Thái hậu trực tiếp giáp mặt ngăn cản, Dương Thù không để ở trong lòng, nhưng nếu muốn tìm Ứng Sùng Ưu, hắn quả thật có điểm sợ hãi. Ngẫm lại tính cách dè dặt cẩn trọng của phu tử, không ai nói đến còn chưa biết thế nào, huống chi là có người đến khuyên can.

“Người đâu?”

“Có nô tài!”

“Âm thầm triệu tổng quản của cung Thái hậu đến đây!”

“Dạ!”

Một lát sau, đại thái giám tổng quản của cung Thái hậu ứng triệu đến hầu, quỳ sát đất nghe lệnh.

“Ngươi nghe cho rõ đây: Từ hôm nay trở đi, mỗi khi Thái hậu tuyên triệu ngoại thần, đặc biệt là Ứng thiếu bảo, trước hết phải thông qua trẫm!”

“Tuân chỉ!”

“Nếu có bất kỳ sơ suất nào, trẫm tuyệt đối không xử nhẹ!”

Tổng quản sự dập đầu lia lịa: “Nô tài không dám!”

“Hơn nữa, không được để Thái hậu phát hiện ra, hiểu chưa?”

“Nô tài hiểu rõ!”

“Đi đi!” Dương Thù phất tay cho hắn lui, vuốt cằm trầm ngâm.

“Bệ hạ, nếu không còn chuyện gì khác, nô tì xin cáo lui trước!”

Dương Thù giật mình, lúc này mới nhớ Ngụy phi còn bên cạnh, vội xoay người lại, cười cười: “Đa tạ nàng!”

“Hoàng thượng cần gì khách sáo với nô tì!”

Dương Thù thở dài, cầm tay nàng nhẹ giọng nói: “Là trẫm có lỗi với nàng!”

Ngụy phi ngước mắt lên, cười buồn: “Nô tì kiếp này không có duyên phận, chỉ mong kiếp sau được tái ngộ Hoàng thượng có thể đến trước người khác một bước.”

Dương Thù nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của nàng, nghĩ đến nàng tuổi còn xuân sắc lại hiền lương thục đức, chỉ bởi bản thân không thể động tình với nàng mà phải chịu tịch mịch trong cung cấm, không khỏi áy náy, lập tức nói: “Trẫm khiến nàng thiệt thòi ở mặt này, sẽ bù đắp ở mặt khác. Trẫm sẽ dành cho nàng ngôi vị hoàng hậu. Trong lòng trẫm chỉ có một mình Ứng Sùng Ưu, mong nàng hiểu được!”

Ngụy phi mắt rưng rưng lệ nhưng vẫn gượng cười: “Hoàng thượng đối với nô tì thẳng thắn như vậy, nô tì không có gì oán trách. Cục diện hôm nay bất quá là do số mệnh, không phải lỗi của bất kỳ ai. Nô tì có đứa con này đã cảm thấy thỏa mãn, thỉnh hoàng thượng yên tâm. Nô tì cầu chúc cho hoàng thượng cùng Ứng thiếu bảo tình thâm gắn bó, như ý an khang!”

“Mong được như lời nàng!” Dương Thù nghe mấy lời này trong lòng rất vui vẻ, tâm tình cũng nhẹ nhõm hơn, cẩn thận sai người tiễn Ngụy phi hồi cung.

Độ hai ngày sau, Ứng Sùng Ưu rốt cuộc cũng trở lại kinh thành, chuẩn bị trả phép vào triều. Dương Thù nghe báo vui mừng hớn hở, lập tức phái người triệu y vào Kỳ Lân các.

“Ngươi không hồi phủ lâu như vậy, trong nhà nhất định rất lộn xộn, thôi thì ở lại đây đi, ở đây rất tốt mà!” Cách mặt mấy ngày, Dương Thù nhớ nhung đến mất ngủ quên ăn, vừa thấy liền kéo Sùng Ưu vào, nhìn kỹ từ trên xuống dưới.

“Kỳ thật thần…”

“Chỉ có hai chúng ta, không cần phải ‘thần’ này ‘thần’ nọ, cứ giống như…” Dương Thù ngửa đầu suy nghĩ một hồi: “À, cứ giống như Tiểu Hổ ca nói chuyện với Lý Thành vậy đó!”

Ứng Sùng Ưu cười cười không nói gì.

“Nhắc đến chuyện này, trẫm phát hiện ra tên bọn họ không có trong danh sách khen thưởng, có phải bị sót hay không?”

“Tiểu đội ấy tuy rằng hầu hết đều đã hy sinh vì nước, nhưng hai người họ may mắn sống sót, hiện đang làm Tham tướng ở Linh Đồng quan. Cấp bậc này do Đại tướng quân chỉ định, nên Bệ hạ không có ấn tượng cũng phải!”

“Vậy ngươi làm sao mà biết được?”

“Thần… thần có hơi lưu tâm đến chuyện này nên cố tình nhờ Ứng Lâm dò hỏi giúp!”

“Cũng là ngươi chu đáo, ta quả nhiên không được tỉ mỉ như vậy!”

Ứng Sùng Ưu cười lắc đầu: “Bệ hạ là người đứng đầu quốc gia, mỗi ngày xử lý trăm công nghìn việc, làm sao có thể chu đáo mọi chuyện? Đâu như thần nhàn…”

Dương Thù thừa dịp Sùng Ưu không để ý, đột nhiên nhào đến ôm, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm lên môi người kia một chút, cười nói: “Ta nếm thử, thấy có mặn gì đâu nào!”[1]

Ứng Sùng Ưu hơi run lên, mặt nóng bừng, nhưng không có đẩy hắn ra như trước đây.

Dương Thù phát hiện khác thường, nghiêng đầu nhìn y, quan tâm hỏi: “Lần này nghỉ phép, thái phó có nói gì với ngươi không?”

“Có ạ! Phụ thân kể vài chuyện từ lúc người ẩn cư tới nay.”

“Còn gì nữa?”

“Thần và phụ thân ôn lại những chuyện khi mẫu thân còn tại thế, không ngờ người vẫn còn nhớ rõ như vậy.”

“Còn gì nữa?”

“Phụ thân bảo thần đến thăm tam bá phụ, còn gặp những đường huynh đường đệ, lâu rồi không có tin tức của nhau.”

“Khi bọn họ vào kinh báo cáo công tác ngươi cũng có thể gặp mà. Gia tộc Ứng thị các ngươi, ngoại trừ Ứng Lâm, tất cả đều là văn thần. Trẫm vốn định triệu bọn họ vào kinh nhậm chức, đáng tiếc triều cục chưa ổn, cần người thông hiểu chính sự và có kinh nghiệm trấn ở địa phương, nên trẫm mới điều bọn họ đi các nơi. Hiện giờ mỗi người quản lý một phương, danh tiếng đều rất tốt, quả nhiên không hổ gia phong của Ứng gia!”

Ánh mắt Ứng Sùng Ưu chấn động, lẩm bẩm: “Đúng vậy… Gia phong của Ứng gia…”

“Đúng rồi, ngươi đã ăn cơm tối chưa?”

“Vẫn chưa!”

“Vậy ngươi làm món gà xào măng sợi[2] cho ta ăn đi! Cái món trước đây ngươi từng làm đó…”

Ứng Sùng Ưu dở khóc dở cười: “Bệ hạ, người chưa ăn cơm là thần…”

“Ta cũng chưa ăn mà! Lần này thôi, đâu phải ngày nào ta cũng phiền ngươi đâu, nha!”

Ứng Sùng Ưu thấy bộ dạng vui vẻ của hắn, khóe mắt bỗng thấy cay cay, nhưng vẫn gắng gượng tươi cười, gật đầu nói: “Được rồi!”

Bữa tối hôm đó, Ứng Sùng Ưu không những làm món gà xào măng cho hắn, còn làm thêm món hải sản đúc trứng[3], vịt hấp rượu[4] và canh nấm hương[5]. Lúc Dương Thù dùng bữa, Ứng thiếu bảo còn kể những chuyện cũ ờ Phù Sơn cho hắn nghe, say sưa đến mức quên cả ăn.

“Ngươi ăn thêm một chút đi, đồ ăn này ngon lắm đó!”

“Thần vốn ăn cơm rất ít. Nhớ trước đây nhị sư huynh hay bảo là thần vừa ăn vừa đếm hạt cơm. Huynh ấy hay khuyên thần thế này: ‘Tiểu Ưu, hôm nay đệ phải ăn thêm mấy hạt cơm nữa đó nha…’”

“Ha ha…” Dương Thù cười nghiêng ngửa: “Nhị sư huynh của ngươi thật là thú vị!”

“Huynh ấy luôn ác miệng như vậy đó, ngay cả Ân sư thúc cũng nói không lại. Có lần huynh ấy trêu chọc Thất sư đệ, nói võ công giỏi nhất của đệ ấy là bò càng ra đất. Thất sư đệ giận quá đuổi theo đánh sư huynh, kết quả là ngã bò càng ra thật, vừa thẹn vừa đau khóc váng lên, nhị sư huynh phải bế lên dỗ dành một lúc mới yên.”

“Á? Ta đã gặp Tiểu Thất nhà ngươi rồi, đã mười lăm mười sáu tuổi mà còn bắt người ta bế dỗ dành sao?”

“Nhưng lúc đệ ấy bị ngã chỉ mới có bốn tuổi mà thôi…”

“Ngươi cố ý chọc ta!” Dương Thù cười lớn cầm tay Sùng Ưu đến bên giường ngồi xuống: “Đây là tội khi quân, trẫm phải phạt ngươi mới được!”

Nụ cười của Ứng Sùng Ưu hơi nhạt đi, nhẹ giọng nói: “Thần nhận tội là được…”

“Nhận tội cũng phải bị phạt! Để trẫm xem nên phạt cái gì…” Dương Thù khẽ đảo mắt, xích lại gần hơn: “Vậy… cho ta hôn một cái đi!”

Ánh mắt của Sùng Ưu hơi lóe lên, hàng mi dài chậm rãi rũ xuống: “Được!”

Dương Thù có chút ngoài ý muốn, vội vàng xác nhận lại: “Ta nói là hôn một cái, hôn thật sự, không phải hôn ở trên mặt đâu nha…”

“Cũng được…”

Dương Thù ngẩn người, nhất thời có chút hoang mang. Nhưng thân thể mềm mại của Ứng Sùng Ưu đang tựa trong lòng ngẩng ánh mắt trong veo như nước lên nhìn hắn, làn da trắng nõn ửng hồng dưới ánh nến, đôi môi khẽ run run… nháy mắt đã thổi bùng lên ngọn lửa trong lòng. Loại không khí mời gọi này làm cho lý trí của Dương Thù phút chốc không còn sót lại chút gì, trong tiếng tim đập và hô hấp cuồng loạn, cúi đầu hôn vào đôi môi mê người kia. Nụ hôn ban đầu nhẹ nhàng âu yếm, rất nhanh trở nên xâm lược cuồng bạo, cắn mút lẫn nhau, cảm giác tê dại truyền khắp cơ thể, vừa ngọt ngào vừa đau khổ. Đến lúc tách ra, cả hai đều thở dốc, mặt mày đỏ bừng.

Dương Thù quệch mồ hôi trên trán, hơi tách người trong lòng ra, thì thầm: “Thật là… suýt chút nữa đã nhịn không được… Nhưng mà ngươi hiện giờ…” Hắn dùng mu bàn tay âu yếm huých hai má Sùng Ưu, tiếc nuối nói: “Còn tái nhợt như vậy…”

Ứng Sùng Ưu cầm lấy bàn tay đang sờ trên mặt mình, cười yếu ớt: “Không hề gì!”

Dương Thù lại bị hoảng sợ, chớp mắt mấy cái mới ha ha hỏi: “Ngươi hiểu… hiểu ta đang nói cái gì không? Ý ta là…”

Ứng Sùng Ưu đan ngón tay mình vào tay hắn, nắm lấy: “Ta hiểu ý của ngài… Không hề gì…”

Một chút lý trí vừa mới khôi phục trong nháy mắt đều tan biến cả. Dương Thù hai tay ôm lấy Sùng Ưu vào lòng, đôi môi lại gặp nhau, hai thân thể day dưa quay cuồng đến tận giữa giường.

“Dương… Dương Thù…” Giữa những cái hôn, Ứng Sùng Ưu nhẹ nhàng kêu một tiếng.

“Ừm”

“Ngài bỏ màn xuống đi…”

“Có gì đâu… không có ai trong phòng cả…”

“Dương Thù…” Thanh âm của Ứng Sùng Ưu run rẩy, sắc mặt như tuyết: “Ngài bỏ màn xuống…”

Dương Thù cúi đầu hôn thêm mấy cái lên mặt Sùng Ưu rồi mới nhoày người rút dây buộc màn. Rèm lụa lập tức phất phơ buông xuống, che lại mãn giường xuân ý.

Sáng sớm hôm sau, ánh dương vừa rạng, Dương Thù đã lén lút bò ra khỏi giường, cẩn thận sửa góc chăn cho Ứng Sùng Ưu rồi rón rén ra ngoài phòng, bảo cung nữ buông tất cả mành trúc, rèm châu xuống, lại dùng bình phong che chắn khiến bên trong mờ mờ tối, để Ứng Sùng Ưu có thể ngủ thêm một lát. Ra đến hành lang, hắn mới gọi Cao Thành cấp triệu Đại tướng quân Ứng Lâm đến tây viện Kỳ Lân các.

Đêm qua cuồng yêu mãnh liệt tuy rằng tiêu hồn thực cốt, nhưng sau cao trào ngắm khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt nhắm nghiền của Ứng Sùng Ưu, Dương Thù vẫn nhạy cảm phát hiện có chuyện gì đó đã xảy ra. Mới về nhà một chuyến đã thành ra như vậy, đương nhiên là có liên quan đến lão thái phó; mà muốn làm rõ chuyện này, chỉ có thể hỏi người nghỉ phép cùng lúc ấy: Ứng Lâm.

Độ nửa canh giờ sau, Ứng Lâm đã đến ngoài điện báo danh thỉnh gặp, Dương Thù liền cho y tiến vào.

Ứng Lâm luôn có thói quen dậy sớm, nên dù bị triệu gấp mà trang phục vẫn chỉnh chu, bộ dáng cũng không có gì vội vàng. Ứng đại tướng quân bước tới trước điện hành lễ, xong lẳng lặng đứng sang một bên chờ lệnh.

“Ứng Lâm, tình cảm huynh đệ giữa khanh với Sùng Ưu trước giờ vẫn sâu đậm có phải?” Dương Thù hỏi

“Dạ. Cha mẹ thần mất sớm, vẫn do đại bá phụ nuôi nấng, với Sùng Ưu tuy là đường huynh đường đệ nhưng cũng chẳng khác chi anh em ruột. Bởi đệ ấy lúc nhỏ nhiều bệnh phải lên Phù Sơn học nghệ, so với thần còn ít được phụ thân chăm sóc hơn. Thần vì thế vẫn thường cảm thấy áy náy trong lòng.”

“Thì ra là thế!” Dương Thù vuốt cằm: “Trẫm hỏi khanh: Trước đây lúc Sùng Ưu cùng trẫm ở lại Kỳ Lân Các dưỡng bệnh, trong triều có ai nghị luận chuyện này không?”

Ứng Lâm trầm ngâm một lúc, gật đầu nói: “Bẩm, có một chút, nhưng không hề gì!”

“Sao lại không hề gì?”

“Ứng thiếu bảo tùy giá nam chinh, các trọng thần trong triều đều rất quen thuộc với con người của y. Hơn nữa, có một số việc sớm đã lộ manh mối, không phải đợi đến khi ở lại Kỳ Lân Các mới bị người ta phát hiện, cho nên cũng không phải chuyện kinh thiên động địa gì. Chỉ một vài di thần trong cung và quan viên mới tấn phong là có hơi dị nghị.”

“Dị nghị thế nào?”

“Bẩm, chỉ nói linh tinh mà thôi! Như lo lắng hoàng thượng vì vậy mà làm bất hòa hậu cung, trở ngại hoàng tự, không thì nói Ứng thiếu bảo thân là danh mộn trọng thần, không nên xem nhẹ bản thân yêu đương tùy tiện… Đại loại như thế!”

“Đáng giận!” Dương Thù vỗ mạnh án thư: “Là kẻ nào dám nói bậy như thế?”

“Bệ hạ, trong triều khó tránh thị phi, đây chỉ là lời nói lúc trà dư tửu hậu, chỉ cần không phải do Ngự sử đài dâng biểu trình tấu, ngài cần gì phải truy cứu chứ?”

“Vậy Ngự sử đài có nhận được gián thư về việc này không?”

“Ngự sử đài Phong đại nhân cùng Khu tướng phủ sứ Kính đại nhân và các vị cao đài đại nhân khác đều có cái nhìn sáng suốt. Thường thì người ta hay có thái độ phê phán kẻ có vị trí thấp hơn, tuy cũng có một số quan viên cổ hủ có ý trình sớ can giáng, nhưng chẳng được mấy người ủng hộ. Hoàng thượng ý chí tứ hải, để ý làm chi vài tiếng vo ve.”

“Trẫm đương nhiên không ngại, nhưng khanh cũng biết… Y… người kia tính tình không được như trẫm, hơn nữa thái phó ẩn ư cũng không xa kinh thành cho mấy, có nghe phải mấy lời đó hay không?”

Ứng Lâm nghe hắn rốt cuộc hỏi đến vấn đề chính, nhất thời có chút do dự.

“Ứng khanh, trẫm đang hỏi ngươi đấy!”

“Dạ! Thỉnh hoàng thượng thứ tội, thần luôn xem thái phó như cha. Có chút chuyện… chỉ sợ không nên tấu lên thánh nhan.”

“Xưa nay trung rồi mới đến hiếu, khanh đâu phải không rõ?” Dương Thù nhăn nhó, cố hạ giọng ôn hòa: “Hơn nữa khanh cũng hiểu là trẫm chỉ muốn biết nhiều hơn một chút để tiện ứng phó mà thôi, chẳng lẽ còn có thể làm gì thái phó hay sao? Nếu khanh yêu thương Sùng Ưu, chắc cũng hy vọng y sau này có thể sống vui vẻ, có phải không?”

Ứng Lâm nhớ đến bộ dạng thống khổ tuyệt vọng của đường đệ ngày đó, lòng lại nhói lên một cái.

“Khanh nói cho trẫm biết: Thái phó đã biết chuyện gì rồi phải không?”

“… Dạ. Tuy là triều thần không ai dám lắm mồm trước mặt lão nhân gia, nhưng vẫn có một số tôn thất thân tộc, quan chức rảnh rỗi…”

Dương Thù hít sâu, hừ một tiếng: “Nói như vậy, lần này là thái phó cố ý đem Sùng Ưu về nhà?”

“Dạ…”

“Ông ấy nói gì với Sùng Ưu?”

Ứng Lâm đắn đo một chút, chọn lọc mấy câu quan trọng nhất để dò xét phản ứng của Dương Thù.

“Đại bá phụ nói tình cảm của đế vương khó thể trường tồn, lo lắng tương lai hoàng thượng ân đoạn ái tuyệt, hại Sùng Ưu kết cục thê lương…”

“Cái gì?” Dương Thù lập tức nhảy dựng.

“Đại bá thương con mà nói vậy, thỉnh hoàng thượng hãy đặt mình vào vị trí của ông. Đại bá lo lắng Bệ hạ thiếu niên thiên tử, huyết khí phương cương, có thể nhất thời mê luyến nhưng thời gian lâu sẽ phai nhạt; mà Sùng Ưu thì chí tình chí nghĩa, dễ si mê. Nếu tương lai sẽ bị vứt bỏ khiến cõi lòng tan nát, ý chí suy sụp; chẳng thà cắn răng đau một lúc, về kinh từ quan, từ nay không gặp lại Hoàng thượng nữa…”

“Từ quan không gặp lại?” Dương Thù giận đến run người, nghiến răng mấy trận mới hơi trấn tỉnh lại, quay sang Ứng Lâm rống to: “Lúc ấy trẫm không có mặt cũng đành vậy, nhưng khanh ở ngay đó tại sao không nói giúp trẫm vài câu? Tình cảm năm năm gắn bó của trẫm với Sùng Ưu là nhất thời mê luyến hay sao? Trẫm mới là kẻ lúc nào cũng sợ bị vứt bỏ đây này!”

“Tình ý của Hoàng thượng, thần không phải là không nhận ra, nhưng dù sao đại bá cũng là trưởng bối, thần chỉ đành bất lực!”

“Sùng Ưu nghe xong phản ứng thế nào? Không phải y cũng hoài nghi tấm lòng của trẫm đấy chứ?”

Ứng Lâm cúi đầu không đáp.

“Y cũng không tin trẫm?” Dương Thù cảm thấy đến nước này mà mình vẫn còn chưa phát điên cũng thật là kỳ tích: “Chẳng lẽ muốn trẫm moi tim ra cho xem thì mới tin hay sao?”

Ứng Lâm âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Dương Thù, cảm thấy yên tâm hơn một chút, nhưng vẫn cúi đầu không nói.

“Bỏ đi, y vốn là người như thế mà!” Dương Thù thở dài, thả người ngồi xuống: “Cuối cùng thì sao? Sùng Ưu có hứa hay không?”

“Đã hứa rồi…”

Dương Thù lại nhảy dựng lên lần nữa: “Ngươi nói y đã hứa sẽ quay về từ quan, từ nay không gặp lại trẫm nữa?”

“Bệ hạ xin nghĩ cho Sùng Ưu! Đại bá phụ đem hết âm linh của liệt tổ liệt tông, danh dự của Ứng gia thế đại đế sư, cùng với mấy câu như chết không nhắm mắt gì gì đó ra dọa. Bị ép đến như thế, tính tình của đệ ấy ngài cũng biết, có thể không hứa được sao?’

Dương Thù tức đến nghẹt thở, khó khăn lắm mới dằn lại được, hừ một tiếng: “Y đồng ý thì được gì? Trẫm không đồng ý!”

“Bá phụ nói: Thiên hạ không có chuyện cường lưu triều thần, nến ngài khư khư cố chấp, người sẽ thượng kinh nói lý với ngài.”

“Nói lý thì nói lý, chẳng lẽ trẫm nói không lại ông ta hay sao? Nếu lão thái phó đã uy hiếp Sùng Ưu như thế, vậy thì trẫm cũng sẽ uy hiếp ông ta cho xem!”

“Hở?” Ứng Lâm tò mò: “Hoàng thượng định uy hiếp thái phó thế nào ạ?”

“Nếu ông ta nhất định muốn dẫn Sùng Ưu đi, trẫm sẽ…” Dương Thù ngẫm nghĩ rồi hùng hổ nói: “Trẫm sẽ làm bạo quân cho ông ấy coi!”

Ứng Lâm nghệch mặt ra. Trước kia đường đệ thường nói hoàng đế có tính trẻ con Ứng Lâm không tin, hôm nay tận mắt chứng kiến thật không còn gì để nói.

“Lúc Sùng Ưu phải hứa, hẳn là rất khổ sở?” Dương Thù khấp khởi hy vọng.

“Đương nhiên khổ sở, áo cũng ướt đẫm.”

“Ý ngươi là Sùng Ưu đã khóc ư?”

“Dạ!”

“Ay, y chưa từng khóc trước mặt trẫm!”

“Trước mặt cha già dù sao cũng khác.”

“Bất quá đây cũng có thể coi như nước mắt rơi vì trẫm đi.” Dương Thù tự an ủi mình.

“Dạ…”

Dương Thù đưa mắt về phía đông điện, hung hăng trừng trộ, lẩm bẩm: “Hừ, khó trách hôm qua lại như vậy… Hóa ra là muốn dỗ dành trẫm mấy ngày, xoa dịu tâm tình của trẫm rồi bỏ đi. Mơ tưởng!”

Ứng Lâm toát mồ hôi lạnh, ha ha nói: “Hoàng thượng còn chuyện gì khác nữa không ạ?”

Dương Thù cúi đầu, phất tay: “Tạm thời không có, đa tạ khanh đã hỗ trợ. Lui ra trước đi!”

“Dạ!”

Ứng Lâm mới thối lui đến cửa, bỗng nhiên bị Dương Thù gọi lại.

“Bệ hạ còn gì sai bảo ạ?”

Dương Thù nhìn thẳng vào mắt Ứng Lâm, trịnh trọng nói: “Khanh yên tâm, trẫm đối với Sùng Ưu là thật lòng, mãi mãi vẫn đối với y như hôm nay không rời không xa!”

Ứng Lâm ngẩng đầu lên mỉm cười: “Thần hiểu được! Tiểu Ưu đối với Bệ hạ cũng là thật tình, chính vì thần biết được điểm này nên mới có thể quyết định được lập trường của mình.”

Hai người nhìn nhau gật đầu, không nói thêm gì. Ứng Lâm từ từ lui ra ngoài.

Dương Thù ngồi thừ một lúc lâu, thầm tính toán mọi chuyện. Hắn xưa nay luôn là người thích hành động, một khi có mục tiêu không đạt sẽ không thôi. Năm đó chịu sự khống chế nghiêm ngặt mà hắn còn có thể gửi được thư cầu cứu Ứng Bác ý đồ xoay chuyển tình thế, huống chi hiện giờ đã là hoàng đế thiên hạ độc tôn, đương nhiên càng không thể để mình có được giang san lại mất ái nhân.

“Bệ hạ, đã sắp đến giờ lâm triều, thỉnh ngài dùng bữa!” Cao Thành đến bên cạnh thấp giọng bẩm.

Dương Thù khôi phục tinh thần, gật đầu. Lại hỏi: “Ứng thiếu bảo đã dậy chưa?”

“Hồi bệ hạ, Ứng thiếu bảo đã dậy được một lúc rồi ạ!”

“Hả?” Dương Thù giật mình: “Tại sao không thông báo với trẫm?”

“Ứng thiếu bảo nghe nói Bệ hạ triệu kiến thần tử ở tây điện nên lệnh cho chúng nô tài không cần kinh động ngài!”

“Vậy… vậy y có đến đây xem không?”

“Không có ạ! Nếu Ứng thiếu bảo tới đây, nô tài nhất định đã bẩm báo trước cho bệ hạ!”

“Ngươi có nói với y là trẫm triệu kiến Ứng đại tướng quân không?”

“Nô tài không dám!”

Dương Thù nghe thế mới yên lòng, ừ một tiếng, lại hỏi: “Ứng thiếu bảo hiện đang ở đâu?”

“Bẩm, đang ở ngự thư phòng đông viện, dường như là đang giúp Bệ hạ chỉnh lý lại giá sách.”

Dương Thù vội vàng đứng dậy, bước nhanh tới thư phòng ở đông viện, quả nhiêu thấy Ứng Sùng Ưu đang ôm mấy quyển sách rướn người xếp vào kệ sách trên cao, tựa như đang sắp xếp lại trình tự của các bộ sách.

“Không chịu nghỉ ngơi, lại làm gì thế?” Dương Thù lặng lẽ đến sau Thiếu bảo đại nhân, ôm lưng hôn lên má y một cái.

Ứng Sùng Ưu cũng không giãy dụa, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn hắn, đáp: “Sách ở đây để cho bọn thái giám trông coi là không ổn, nên định kỳ cho người của Hàn Lâm Viện đến sửa sang lại, viết nhãn và lập danh mục, để lúc cần Hoàng thượng tìm cũng thuận tiện hơn.”

“Được, ngươi muốn thế nào cứ làm thế ấy! Mà cần gì phải gọi đến Hàn Lâm viện, chẳng phải đã có ngươi ở đây rồi sao?”

Ứng Sùng Ưu nghe vậy hơi đổi sắc mặt, không trả lời. Dương Thù cũng không ép nữa, chỉ cười giúp y sắp xếp xong mấy quyển sách còn lại rồi cùng nhau ra ngoài ăn sáng.

Điểm tâm đã được dọn lên, bọn thị nữ đang sắp đặt bát đũa. Dương Thù tỏ vẻ thong dong, vừa ăn vừa trò chuyện mua vui cho Ứng Sùng Ưu.

“… Lâm Thị lang dâng sớ đề nghị xây dựng cơ sở y tế ở địa phương để cứu trợ những bệnh nhân nghèo khổ, nhân tiện xem cách vận hành của những cơ sở này như một cách kiểm tra năng lực của quan viên nơi đó. Trương Trường sử thì tấu thỉnh phế bỏ chế độ cho phép quan viên dùng tiền chuộc tội để cho pháp luật được công bằng. Những chuyện này trẫm đều chuẩn tấu, còn định ra một bảng nội quy cho quan lại, ngươi thấy thế nào?”

Ứng Sùng Ưu cười: “Đây đều là nhờ hoàng thượng cai trị nhân từ, lo lắng dân sinh. Sự ủng hộ của dân chúng và sự tự giác của quan viên đều là nền tảng của quốc gia. Thần cho dù có ở nơi nào, cũng sẽ hân hoan nhìn thành quả của bệ hạ.”

Dương Thù nghe đến câu “có ở nơi nào” nụ cười liền đông cứng, cúi đầu uống cháo để che dấu.

Lúc này, Cao Thành ở ngoài điện bẩm: “Bệ hạ, quan phục của Ứng thiếu bảo đã được mang tới!”

Dương Thù ngẩn ra: “Ai bảo đi lấy?”

“Là thần!” Ứng Sùng Ưu đứng lên nói với Cao Thành: “Đem vào đi!”

“Hôm nay ngươi muốn thượng triều ư?”

Ứng Sùng Ưu kinh ngạc nhìn hắn: “Hôm qua thần đến đến Lại bộ trả phép, hôm nay không thể lên triều sao?”

“Không, ta không phải có ý này?” Dương Thù níu lấy y: “Ta là lo lắng cho thân thể của ngươi…”

“Xin hoàng thượng yên tâm! Thần điều dưỡng mấy ngày nay, thân thể sớm đã hồi phục!”

“Ta nói tối qua kia… Có thấy không thoải mái không?”

Ứng Sùng Ưu đỏ mặt, quay về hướng khác không nhìn hắn. Dương Thù ngửi thấy mùi hương tươi mát trên cổ người kia, bất giác rung động, nhịn không được ôm lấy y mà hôn.

Cao Thành cầm quan phục đứng ở cửa điện vừa ló đầu vào gặp cảnh đó lập tức rụt cổ về, ước chừng thời gian vừa đủ mới nghiêm trang khom người đi vào, đặt quan phục lên bàn sưởi, rồi mới sai thị nữ tiến vào hầu hạ Ứng Sùng Ưu thay quần áo, bản thân thì hầu hạ Dương Thù đổi triều phục.

Y quan sửa sang xong, vì Ứng Sùng Ưu phải đi theo hướng Chính Dương môn vào triều nên cương quyết đi trước một mình. Dương Thù nói không lại đành phải cho đi, nhưng lập tức phái hai Vũ Lâm vệ sĩ có khinh công giỏi nhất âm thầm theo sau, một khi phát hiện y không ra Chính Vương môn mà lén bỏ trốn thì phải lập tức hồi báo.

Bất quá sự thật chứng minh, ít nhất hôm nay Ứng Sùng Ưu không có kế hoạch khác. Y vẫn qua vân môn thủy kiều, trực tiếp đi về hướng Chính Dương môn, đến nơi đã thấy triều thần đông nghịt đang đợi tiếng chuông tảo triều. Gặp Ứng thiếu bảo đi tới, các đồng liêu quen biết đều bước lại chào hỏi, thái độ cực kỳ khiêm tốn, chỉ có hai vị hoàng thúc Yên vương, Định vương hừ một tiếng, ngoảnh mặt không thèm để ý.

Ba vị vương gia Yên, Định, Tấn vốn là tôn thất thân vương, địa vị cao hơn hẳn các vị phủ hầu. Bởi bị Mạch Thích Thanh chèn ép, Tấn vương bị giết, Yên – Định vuơng cũng bị truất bỏ nhiều đặc quyền: vừa không được xây dựng phiên địa, lại không có quyền in tiền nuôi quân. Sau khi Dương Thù phục quốc thành công, bọn họ vốn trông mong được khôi phục ưu ái trước kia, không ngờ hoàng đế lại lấy lý do nền tảng lập quốc chưa vững, tập trung ba quyền binh – thuế – quan lại về trung ương, mặc dù cũng cho bọn họ rất nhiều ân sủng vinh quang, nhưng cùng lắm cũng chỉ là tước vị vương gia suông không có thực quyền. Hai người họ bực tức, từng tìm thái hậu và thái phó hy vọng tạo áp lực khiến Dương Thù thừa nhận cựu lệ trước kia; ai ngờ thái hậu thì lui đầu mặc kệ, còn thái phó thì uyển chuyển cự tuyệt, khiến bọn họ vô cùng tức giận, càng thêm bất mãn với tân chính của triều đình. Song vì uy quyền của Dương Thù ngày càng thịnh vượng, nên dù có bất mãn thế nào thì hai lão vương gia này cũng chỉ đành nghiến răng chịu đựng, chờ thời cơ khiêu khích. Nhân chuyện Ứng Sùng Ưu lưu lại Kỳ Lân Các, Yên vương Định vương liền bắt đầu hành động: không những lập tức viết thư châm chọc Ứng thái phó dựa bóng con trai, còn lén lút cấu kết với đám di thần di quý tung lời đồn đãi, nói tiên hoàng mặc dù cũng có nam sủng, nhưng bất quá là dùng sắc dụ người, mà Ứng Sùng Ưu lại là Thai các trọng thần, lo lắng tương lai triều đình có đến hai vua, không thể không đề phòng.

Lúc này chuông vàng reo vang, thời gian đã đến. Các vị thần đang tán gẫu lập tức trở về vị trí, lần lượt tiến vào Chính Dương điện, chờ Dương Thù ngồi xuống sau ngự án mới đồng loạt tung hô triều bái.

Lâm triều hôm nay chủ yếu là thương nghị kế hoạch khai thông thương lộ ở biên giới phía bắc với các quốc gia lân bang, và kế hoạch an dân ở vùng hạn hán Vu Châu. Bởi trước khi thương nghị đã trưng cầu ý kiến chu toàn, lúc này chỉ thảo luận chi tiết mà thôi nên tranh luận cũng không kịch liệt, chỉ vài khắc đã định xong, phân công về cho các bộ ti tương ứng thi hành.

Sau khi kết thúc những vấn đề chính, Dương Thù theo thường lệ hỏi một câu: “Chư khanh còn việc gì khác tấu trình hay không?” Một lúc sau cũng không nghe ai lên tiếng, đang chuẩn bị nói bãi triều, thình lình dưới bệ có người cao giọng nói: “Thần có bản tấu!” Đưa mắt nhìn về hướng đó thì thấy một lão Ngự sử tứ phẩm tên Chu Chính.

“Chu khanh có gì muốn tấu?”

“Thần tấu hặc Kiểm giáo thiếu bảo Ứng Sùng Ưu không cư tư đệ, thiện lưu đế cư, có ý mê hoặc quân chủ, bại hoại kỷ cương. Thinh bệ hạ thánh tài!”

Lời vừa nói ra, cả điện đều xôn xao. Ứng Lâm là người đầu tiên nhảy dựng lên, bị Trịnh Lân đứng cùng cấp bậc ngăn lại.

Vừa nghe lời tâu của Chu Chính, Dương Thù cũng giận tím mặt, lập tức đưa mắt lo lắng nhìn Ưng Sùng Ưu, thấy y vẫn bình thản như nước, ánh mắt trong suốt thanh minh, còn hơi lộ ra vẻ trấn an nên mới trấn định lại.

“Dâng sớ lên trẫm xem!”

Thái giám chưởng chỉ lập tức chạy xuống bậc nhận sớ dâng lên, mở ra trên ngự án. Dương Thù liếc qua một cái rồi lạnh lùng quét mắt khắp điện, chậm rãi hỏi: “Có ai tán thành không?”

Nhất thời trong ngoài yên tĩnh, chư thần không ai dám động đậy, sợ bị Dương Thù hiểu lầm là người tán thành. Chu Chính mọp trên mặt đất trộm quan sát động tĩnh của quần thần, cảm thấy không đúng, không khỏi liên tiếp nháy mắt ra hiệu với Yên vương, Định vương.

Vốn hai vị vương gia này giật dây cho Chu Chính dâng sớ, lại ngầm liên lạc với một ít triều thần, định gây nên thanh thế, sau đó nhân cơ hội lấy thân phận tôn thất, ít nhất cũng có thể làm Dương Thù khó xử một phen. Không ngờ Dương Thù vừa đảo ánh mắt lãnh liệt qua một vòng, tất cả đều đương trường lùi bước, chỉ còn mỗi Chu Chính tội nghiệp quỳ đó, hai người bọn họ nào dám bước ra, đành phải ngó lơ, coi như không thấy ánh mắt của lão Ngự sử

“Chu Chính!” Dương Thù lạnh lùng lên tiếng.

“Có… có thần!”

“Nghe nói khi tiên hoàng còn tại thế, khanh cũng là người có danh chính trực trong triều. Năm đó tiên hoàng muốn phong một cung nữ giặt áo làm phi, cũng chính khanh dâng sớ nói nữ tử đó từng có một đời chồng, ảnh hưởng đế đức. Để tỏ ý phản đối, khanh đã quỳ ở Chính Dương môn ba ngày ba đêm, tận lực khuyên can tiên hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban, triều đình lúc ấy đều tôn khanh là Lễ giáo quân tử, vô cùng khâm phục tôn kính, danh vọng rất cao, có phải thế không?”

“Thần hổ thẹn!”

“Hiện giờ trẫm luyến ái Ứng thiếu bảo, ai nấy đều biết, nhưng cũng chỉ có mình khanh dám thượng tấu can ngăn, không sợ long nhan phẫn nộ, thật là hiếm có. Chuyện khác không nói, chỉ riêng can đảm cũng đã xứng với mấy chữ Lễ giáo quân tử, khiến trẫm rất thưởng thức!”

Chu Chính nghe thanh âm của Dương Thù dần dần hòa hoãn, cũng hơi thả lòng, dập đầu nói: “Thần bất tài, khiến Bệ hạ khen nhầm!”

“Chỉ là trẫm có một việc nghĩ thế nào cũng không thông.” Dương Thù nhếch môi cười lạnh, ánh mắt đột nhiên sắc bén như dao: “Khi Mạch Thích Thanh ức hiếp ấu chúa, cự tuyệt trả quyền, khanh vẫn đang tại triều; khi hắn tru sát dị kỷ, độc bá triều cương, khanh còn đang đương chức; khi hắn nghịch tâm phản loạn, mưu đồ soán vị, khanh vẫn hưởng lộc vua. Trẫm muốn biết những lúc đó, Lễ giáo quân tử ở nơi đâu? Quỳ trước Chính Dương môn, kim loan điện dâng sớ… những cử chỉ hào phóng như thế sao chưa từng thấy khanh làm qua?”

Chu Chính mồ hôi đầm đìa, run rẩy quỳ mọp trên mặt đất không dám thở mạnh.

“Tiên hoàng nhân hậu, thiên hạ đều biết. Trẫm mặt dù niên thiếu nhưng cũng là quân vương biết nghe can gián. Nhưng Mạnh Thích Thanh thì không phải vậy. Có phải đường đường đại danh Lễ giáo quân tử cũng phải tùy người mà hiển hiện hay không?”

Dương Thù dùng lời độc địa, từng câu từng chữ nhọn như kim châm, đâm cho Chu Chính tê liệt ngã dài ra đất, không sức ứng đối.

“Nhưng ngươi, không, chính là các ngươi! Các ngươi có biết sở dĩ trẫm ngày nay biết nghe can gián là do ai dạy dỗ hay không? Lúc trẫm bị quyền thần khống chế, giam lỏng trong thâm cung, là ai bất chấp sinh tử đến bên cạnh trẫm cùng chia hoạn nạn? Nếu lúc đó sơ xuất, có lẽ cũng đã bị Mạnh Thích Thanh ghép vào tội mê hoặc quân chủ, thiện lưu đế cư rồi đấy!”

Đối với chuyện từng có người cải trang vào cung làm đế sư, bá quan đều đã từng nghe qua, nhưng lại không biết người đó thật ra là ai. Giờ nghe Dương Thù nói vậy, nghiễm nhiên đó chính là Ứng Sùng Ưu, trên dưới đều lộ vẻ giật mình.

“Chu Chính, tuy rằng ngươi mua danh chuộc tiếng, vu khống vũ nhục đại thần, chết chưa hết tội. Nhưng với bản tính của Ứng thiếu bảo nhất định không cho phép trẫm giết ngươi. Bất quá, loại thần tử như ngươi trẫm thật sự không thể dùng. Lại bộ thượng thư?” Bạn đang �

“Có thần!”

“Tước chức quan của Chu Chính, vĩnh viễn không dùng đến!”

“Tuân chỉ!”

Chu Chính run như cầy sấy, nhìn chung quanh cầu cứu, lúc bị Vũ Lâm vệ sĩ lôi ra đột nhiên kêu to: “Yên vương gia, Định vương gia! Hai vị rõ ràng nói sẽ đảm bảo ta vô sự… không phải như vậy… không phải như vậy…”

Hai vương Yên, Định hoảng hốt, lập tức bước ra quỳ xuống tâu: “Người này nói năng xằng bậy, thỉnh Bệ hạ minh giám!”

Dương Thù hừ lạnh, không buồn để ý, đứng dậy bước lên phía trước nhìn xuống quần thần, quân uy lẫm lẫm nói: “Hôm nay nếu ai không tán thành trẫm cũng không phán tội. Nhưng nếu có người hôm nay không tán thành mà ngày sau lại vọng ngôn chuyện này, trẫm nhất định sẽ nghiêm phạt!” Nói xong, hắn lại hướng ánh mắt về phía Ứng Sùng Ưu, biểu tình trở nên nhu hòa, từ tốn nói: “Ứng thiếu bảo là người mà đời này trẫm một lòng yêu thương; trên không dối trời, dưới không gạt đất, liệt tổ liệt tông cùng bá quan trăm họ đều có thể chứng giám cho trẫm. Đối với chuyện này, các khanh nghĩ thế nào?”

Ngự sử đài Phong Thượng là cấp trên trực tiếp của Chu Chính, từ nãy đã nghiêm mặt căng thẳng, lo sợ bất an, lúc này lập tức hồi đáp: “Bệ hạ và Ứng thiếu bảo là hoạn nạn chân tình, thần vô cùng cảm phục!”

Bị hắn giành nói trước, các chư thần còn lại cũng liên tiếp gật đầu phụ họa. Ngay cả Yên vương, Định vương cũng chỉ có thể gật gù tỏ vẻ tán thành. Dương Thù rất hài lòng, cao hứng nhìn Ứng Sùng Ưu, lại chỉ thấy y sắc mặt an tường, nhìn không ra trong lòng rốt cuộc đang nghĩ cái gì, không khỏi có chút hoảng hốt lo lắng.

[1]

Thù ca chơi chữ: nhàn (闲 – xian2: nhàn hạ) đồng âm với hàm (咸 – xian2: mặn)

[2]

Nguyên tác: 笋尖炒鸡丝 – duẫn tiêm sao kê ti (gà và măng xắt sợi xào chung với nhau)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.