Có chút mùi vị giống như ban đêm lên men, tỏa ra hương vị thơm ngát mê
người, nhân lúc trời vẫn còn tối, muốn giấu lại càng tỏa ra nồng hơn.
Xa xa, bầu trời tối đen như màn kịch sân khấu màu mực, chỉ cần vén màn một chút là lộ ra muôn vàn ánh sao.
Có vài lần Tần Vũ Tinh muốn nói nhưng lại thôi, cuối cũng vẫn giữ im lặng. Thời gian từ từ đi qua, cho đến khi ánh sao gần biến mất, ánh bình minh lộ ra một luồng đỏ chói, dường như muốn xua đi tầng mây u ám.
Tần Vũ Tinh cả đêm không ngủ, đầu óc trống rỗng, dường như suy nghĩ rất
nhiều chuyện, nhưng lại giống như chưa từng nghĩ tới cái gì.
Trời sáng nhanh quá, cô lại muốn trở về làm một Tần Vũ Tinh lý trí.
Tần Vũ Tinh đứng lên trước, vỗ vỗ bụi đất sau lưng, nụ cười trên mặt giống
như mang theo mặt nạ, khách sáo nói: “Cám ơn anh, Hạ Thiên.”
Hạ Thiên bất ngờ, từ từ nghiêng mặt qua một bên nhìn cô, ánh mắt tối sầm lại.
Dường như ban đêm có thể che dấu được nhiều cảm xúc, nhưng mặt trời lên rồi
thì thật giống như cô bé lọ lem qua khỏi 0 giờ. Lúc tỉnh mộng, mỗi người đều muốn trở lại đường lối nên đi.
Tần Vũ Tinh có chút xấu hổ,
đưa tay phải tém lại những sợi tóc bị gió thổi tung bay, cụp mắt xuống,
nói: “Vậy thôi, tôi đón xe về trước. Nếu không lát nữa trời sáng, anh
lại bị người ta chụp hình thì không hay.”
Hạ Thiên mím môi, không nói một lời. Tay phải nắm chặt thành quyền, rồi từ từ buông ra. Anh là
diễn viên, có thể khống chế được biểu cảm trên mặt một cách hoàn hảo.
“Tôi đi trước đây. Tốt nhất anh nên gọi điện thoại cho trợ lý gì đó tới đón
anh. Dù sao tối hôm qua hình như… Hừm, anh hiểu mà.” Tần Vũ Tinh gật đầu nói, nở nụ cười với Hạ Thiên: “Hẹn gặp lại!”. Cô vừa dứt lời thì xoay
người nhanh chóng bỏ đi, giống như trên người Hạ Thiên có điều gì đó
không bình thường khiến cô lật đật bỏ chạy, chỉ để lại một mình bóng
dáng cao gầy thẳng tấp của Hạ Thiên bên bờ sông.
Tần Vũ Tinh đưa
tay vẫy taxi, nhanh chóng trở về nhà. Cô mở di động ra, có rất nhiều tin nhắn, điện tính nhắc nhở của Từ Trường Sinh không thôi đã lên tới hai
con số.
Tần Vũ Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ, sáng sớm người đi trên
đường phố vẫn còn thưa thớt. thỉnh thoảng có vài công nhân vệ sinh mặc
áo bành tô màu da cam quét dọn lá rơi trên đường. Đầu óc cô nặng nề, có
chút buồn ngủ.
Cha mẹ chưa gọi điện thoại tới, có nghĩa rằng nhà họ Từ không để chuyện này lọt ra ngoài.
Tần Vũ Tinh nắm chặt quần áo trên người, đây là áo vest của Hạ Thiên.
diễɳðàɳl€qu¥đϕn Trong túi của cô không có thẻ ra vào phòng trọ, chỉ có
bóp tiền của Hạ Thiên. Chết rồi, cô không để lại tiền cho Hạ Thiên…
Không sao, anh có mang theo di động, sẽ gọi điện thoại cho trợ lý.
Nghĩ đến đây, Tần Vũ Tinh an lòng một chút.
“Đinh đong.”
Cô đành phải bấm dãy số cửa phòng chống trộm, đánh thức Mẹ mở cửa cho mình.
Mẹ Tần ngủ rất ít, mỗi ngày chưa tới 7 giờ đã rời khỏi giường. Bà có chút
ngạc nhiên nhìn con gái, hỏi: “Tại sao con về nhà lúc này? Chỉ một mình
sao? Áo khoác ngoài đâu?”
Mẹ Tần kéo tay con gái, ngạc nhiên một
lát rồi nói: “Trên người nóng sôi… Vũ Tinh, không phải con đi dự tiệc
ở nhà họ Chương sao? Làm gì mà giống như phát sốt thế này? Người phụ nữ Chương Diệc Hoàn không giữ con lại sao?”
Có lẽ cảm giác được tâm trạng Tần Vũ Tinh không tốt, mẹ Tần đã bắt đầu gọi thẳng tên của mẹ Từ
Trường Sinh ra. Bà và cha Từ là bạn đồng nghiệp, luôn có chút thành kiến đối với xuất thân Bạch Phú Mỹ của Chương Diệc Hoàn. Nếu không nhìn ra
bà ấy thật sự thương yêu con gái mình, bà không để con gái qua lại với
Từ Trường Sinh đâu.
Tần Vũ Tinh cắn môi dưới, nhìn ánh mắt tràn
đầy quan tâm của mẹ, lồng ngực bỗng nhiên dâng lên một luồng cảm xúc uất ức. Cô xúc động cố kiềm chế tiếng khóc muốn bật ra, nhàn nhạt nói: “Mẹ, con không được khỏe, con lên lầu trước.”
“Tại sao không khỏe?”
Mẹ Tần càng muốn hỏi cho ra lẽ. Bà kéo tay con gái, dẫn lên lầu, nói:
“Về phòng lên giường trước. Cả bàn tay con cũng nóng sôi, có biết không? Chương Diệc Hoàn có ý gì đây? Tối hôm qua là bà ấy đón người đi, làm
sao có thể để một mình con trở lại? Không có người đưa con sao? Từ
Trường Sinh đâu? Vì sao không có ai gọi điện thoại cho mẹ?!”
Đầu óc Tần Vũ Tinh vang ong óng, cô vội vàng lách người qua, chạy vào phòng, đi thẳng đến giường rồi chui vào trong.
Mẹ Tần đau lòng cho con gái, nhìn cặp mắt nhắm chặt giả vờ ngủ say của Tần Vũ Tinh, mắt đỏ ngầu, nói: “Con bé này là vậy! Từ khi qua được chuyện
kia, không hiểu vì sao lại trở nên tự bế như này! Con không thể nói
thẳng ra với mẹ được hay sao? Có phải con và Từ Trường Sinh xảy ra
chuyện gì không? Lần trước mẹ đã thấy có gì kỳ quái, vì sao con ra ngoài với chị em nhà họ Từ rồi lại trở về một mình…”
Tần Vũ Tinh bất
đắc dĩ mở mắt, giọng nói như muỗi kêu: “Mẹ, con thật sự có chút khó
chịu, cho con một viên Bách Phục Ninh* (một loại thuốc cảm) đi, con muốn ngủ.”
“Được, con thay quần áo trước đã, mẹ xuống lầu lấy thuốc. Trên người con nóng như vậy, lỗ tai lại lạnh ngắt, rốt cuộc tối hôm qua đi đâu? Đừng nói với mẹ là con ở khách sạn!” Lời nói của mẹ Tần thật
lợi hại, nhưng ánh mắt lại tràn đầy cảm xúc ân cần không thể nào che
đậy.
“Mẹ ~ chắc con bị trúng gió rồi, chữa bệnh trước đã nghen, có gì buổi tối nói tiếp.”
“Trúng gió? Đi đâu mà trúng gió? Có phải Từ Trường Sinh khi dễ con không? Lại là người nhà họ Chương!” Mẹ Tần nổi giận nói.
“Được rồi, để con suy nghĩ lại một chút rồi nói cho mẹ nghe.” Đầu Tần Vũ Tinh đau như búa bổ. Bây giờ cô chỉ muốn uống thuốc xong rồi nằm ngủ một
giấc.
Mẹ Tần không cam lòng đi xuống dưới nhà lấy thuốc, sau đó
rót vào bình giữ nhiệt có ống hút, như vậy thì Tần Vũ Tinh nằm cũng có
thể uống. Bà sờ sờ trán của con gái, oán giận nói: “Xem kìa, lên sốt
nhanh như vậy. Con nhất định phải uống nhiều nước, đổ mồ hôi ra sẽ đỡ
hơn.”
Tần Vũ Tin co người lại, không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Cọt kẹt một tiếng, cửa gỗ mở ra, cha Tần mắt nhắm mắt mở lờ mờ đi tới, hỏi: “Làm gì vậy? Mới sáng sớm đã nghe chuông cửa, Vũ Tinh về rồi à?”
Tâm tình mẹ Tần không tốt, tức giận nói: “Sư huynh đi nghiên cứu về chưa?”
Sư huynh của mẹ Tần chính là cha của Từ Trường Sinh, Từ Hi, đã từng là
bạn học kiêm đồng nghiệp của bà và ông xã.
“Hả? Chuyện gì thế?” Cha Tần ngồi ở mép giường.
Mẹ Tần nhìn ông chằm chằm, nói: “Em đã nói với anh rồi, Vũ Tinh vẫn còn
nhỏ, không nhất thiết phải đính hôn với Trường Sinh ngay sau khi tốt
nghiệp đại học. Hiện giờ đảo ngược hết rồi, vừa mới đính hôn đây, giờ đã bị người ta khi dễ. Chủ yếu nhất chính là tối hôm qua Chương Diệc Hoàn
mang Vũ Tinh đi, đến giờ vẫn chưa giải thích với em câu nào.”
Cha Tần tỉnh táo vài phần, cúi đầu thoáng nhìn con gái, nói: “Tụi nhỏ yêu
đương cãi nhau là chuyện bình thường. Em đừng thêm phiền phức.”
Mẹ Tần không vừa ý, liếc mắt trề môi, nói: “Không biết vừa mới ở đâu, sáng sớm mà con gái em đã phát sốt, trên người không có lấy một cái áo khoác trở về như vậy.”
“Không mặc áo khoác?” Cha Tần kinh ngạc nói: “Không được rồi!”
“Ai biết chuyện gì đã xảy ra. Em còn chưa gọi điện thoại cho Chương Diệc Hoàn. Em chờ xem khi nào bà ấy mới tìm tới em.”
“Xin em bớt giận! Không chừng chỉ là hiểu lầm thôi.” Cha Tần an ủi: “Em và
anh nhìn thấy Trường Sinh trưởng thành, hư nữa thì có thể hư tới cỡ
nào?”
Mẹ Tần liếc nhìn chồng một cái, nói: “Ngược lại, em thật
sự không lo lắng về Trường Sinh, chỉ sợ nhà họ Chương không để Vũ Tinh
trong mắt. Dù sao lúc ban đầu, Chương Diệc Hoàn và đám chị em bạn dâu
không muốn giới thiệu đối tượng như thế này cho Trường Sinh.”
“Được rồi, em đừng đoán nữa. Chờ con gái khỏe hẳn rồi hỏi lại rõ ràng. Anh đi bệnh viện trước, buổi tối không trở lại ăn cơm.” Cha Tần ngáp một cái,
nói.
Mẹ Tần trừng mắt nhìn ông, nói: “Năm ngoái không thấy anh
bận nhiều như vậy, thế nào năm nay lại động một chút là ăn bên ngoài
vậy?”
“Xã giao thôi. Làm sao bệnh viện tư nhân và bệnh viện công lập có thể giống nhau chứ?” Cha Tần nói cho có lệ.
Mẹ Tần một lòng lo lắng cho con gái, phất tay nói: “Đi mau đi, nói chuyện nhiều với anh chỉ vô ích.”
Tần Vũ Tinh ngủ một giấc cho tới tám giờ tối rồi mới từ từ mở mắt.