Du Lập Trung gật đầu nói:
– Đúng thế, y tổ chức Phục Cừu bang tất nhiên phải có tổng đàn nhưng ba người bọn họ trả lời rằng Phục Cừu bang của họ vừa lập nên, chưa tìm được một nơi đặt tổng đàn tốt nhất nên
trước mắt chưa có địa chỉ xác định.
Vũ Duy Ninh nói:
– Cho họ nếm mùi đau khổ một phen có thể sẽ nói thật.
Du Lập Trung nói:
– Có rồi, đêm qua lão phu đã dùng hình cụ với họ, kết quả lời khai cũng vẫn thế, nên lão phu chắc rằng họ không bịa đặt.
Vũ Duy Ninh nói:
– Nói như thế thì chúng ta bắt phải ba thằng vứt đi, chẳng dùng được việc gì.
Du Lập Trung nói:
– Chứ sao nữa, có điều ngươi yên tâm. Đồng Tâm Minh nhứt định sẽ tra xét được hành tung của họ.
Trầm ngâm một lúc, ngước mắt chăm chú nhìn Vũ Duy Ninh nói:
– Hôm nay Đồng Tâm Minh sẽ phán xét ngươi, lão phu tin rằng không đến nỗi khép ngươi vào tội chết, nhưng khó mà tránh khỏi một phen lao lý, tốt
nhất là ngươi nên chuẩn bị tinh thần.
Vũ Duy Ninh lặng lẽ cười một tiếng nói:
– Tiểu nhân đã chuẩn bị rồi, chỉ cần không bị giam lâu qua, thì đối với tiểu nhân lại quá hay.
Du Lập Trung cười nói:
– Ngươi nói thế là tính lợi dụng thời gian bị giam giữ ngấm ngầm nghiên cứu võ học của lệnh sư trao cho chứ gì?
Vũ Duy Ninh gật đầu nói:
– Đúng thế!
Du Lập Trung nói:
– Tốt lắm, lúc ấy lão phu sẽ cung cấp cho ngươi đủ điều kiện để ngươi yên tâm luyện vo ăn sáng xong không lâu, chuông đổ năm tiếng, báo hiệu tới
giờ Đồng Tâm Minh mở cuộc họp.
Vũ Duy Ninh bị giải tới sảnh đường nghị sự để chờ phán xét.
Trong sảnh đường nghị sự, mười tám đặc sứ áo vàng và đại biểu hai bang ba
giáo chín môn phái đã có mặt đầy đủ, không khí Vô cùng nghiêm trang.
Du Lập Trung ngồi vào chỗ minh chủ, quay sang một vị thư ký văn án hỏi lấy tờ chương trình nghị sự, chỉ thấy có một việc đề nghị xét xử Vũ Duy
Ninh về tội giải thoát cho bảy mươi hai lão ma đầu, chứ không có ai kiến nghị đề xuất về việc đối phó với Phục Cừu bang, trong lòng rất bực bội, lúc ấy đứng dậy nói:
– Các vị, lão phu thấy kế hoạch tiêu diệt
Phục Cừu bang còn quan trọng hơn xét xử Vũ Duy Ninh nhiều, vậy chúng ta
hãy bàn bạc kế họach chống Phục Cừu bang như thế nào trước đã, nên
chăng?
Đại biểu đứng đầu phái Thiếu Lâm Vô Trần thượng nhân đứng dậy chắp tay nói:
– Minh chủ vừa nói rất đúng, nhưng sở dĩ hôm nay bọn lão hạ không đề xuất kiến nghị nên tiêu diệt Phục Cừu bang thế nào, vì là minh chủ hiểu rõ
tình hình Phục Cừu bang rõ hơn bọn lão nạp nhiều, bọn lão nạp muốn được
nghe ý kiến của minh chủ trước.
Du Lập Trung nghĩ thấy cũng phải, bèn nói:
– Đêm qua lão phu đã vào Chính Tâm lao hỏi cung ba lão ma Sáp Sĩ Hổ Quách Giang, Hận Thiên ông Từ Tam Giáp, và Tam Cước Kỳ Lân Hồ Hóa Long, bọn
họ khai không phải là hậu nhân của mười hai Vũ Sát Tinh, nên không biết
rõ về Vô Danh Ma.
Lại nói về Phục Cừu bang mới lập ra không lâu,
chưa tìm được chỗ tốt để đặt tổng đàn, nên trước mắt Đồng Tâm Minh không có cách nào dò xét kế hoạch hành động của bang này. Có điều lão phu có
hai suy nghĩ nhỏ muốn đề xuất để các vị bàn bạc.
Dừng lại một chút, chậm rãi nói tiếp:
– Thứ nhất, lão phu thấy thực lực của Đồng Tâm Minh hiện tại tạm thời chỉ có thể miễn cưỡng ngăn chặn Phục Cừu bang tấn công, chứ không thể nói
tới chuyện tiêu diệt họ được nên phải bổ sung thêm người. Nhớ lại mấy
mươi năm trước, lúc lão phu tiếp nhiệm chức minh chủ,vì quần ma đều đã
bị giam giữ, võ lâm thái bình, nên mỗi phái có năm đại biểu thường trực ở Đồng Tâm Minh bèn rút xuống còn có ba. Đến nay quần ma dấy loạn, lão
phu cho rằng phải khôi phục nhân số như cũ, không biết y kiến các vị thế nào?
Thái ất chân nhân đứng đầu đại biểu phải Võ Đương đứng dậy nói:
– Bần đạo hoàn toàn tán thành ý kiến của minh chủ, xin lập tức trong ngày hôm nay hạ lệnh mỗi phái tăng thêm hai vị đại biểu tới chi viện cho
Đồng Tâm Minh.
Du Lập Trungnhình hết các đại biểu hỏi:
– Có người nào phản đối không?
các đại biểu đồng thanh đáp:
– Không!
Du Lập Trung nói:
– Được rồi, ý kiến thứ hai của bản minh sẽ phát Đồng Tâm Lệnh thứ hai,
xin mỗi bang phái cử ra mười đệ tử đi các nơi dò xét hành tung của Phục
Cừu bang, nếu phát hiện được địa điểm Phục Cừu bang đặt tổng đàn phải
lập tức về báo cáo, lúc ấy bản minh mới có thể giành thế chủ động dốc
toàn lực tới bắt hết Phục Cừu bang.
– Đúng, phải làm như thế.
– Tán thành….
Lúc ấy Du Lập Trung lập tức lấy ra hai mươi tám chiếc Đồng Tâm Lệnh sai
mười bốn đặc sứ áo bạc xuống núi đưa tới chưởng môn của hai bang ba giáo chín môn phái.
Việc thương nghị kế sách chống địch đến đó thể là xong.
Tiếp theo là đến việc phán xét Vũ Duy Ninh.
Thư ký văn án Đồng Tâm Minh đứng dậy đọc xong lời buộc tội của phái Võ Đương và Bạch Y giáo xong, Du Lập Trung đứng dậy nói:
– Hài tử, bắt đầu nói từ thân thế của ngươi, cùng là những gì đã gặp qua kể thật ra đi.
Vũ Duy Ninh không nghĩ rằng mình trút sạch tội lỗi được, nhưng nghe Du Lập Trung dặn dò như vậy, cũng không tiện cự tuyệt lúc ấy quay nhìn về các
đại biểu hành lễ rồi hiên ngang nói:
– Các vị đại biểu, giờ đây
tiểu nhân vâng lệnh nói ra, nhưng phải nói rõ trước một điểm, tiểu nhân
tuyệt không cầu xin các vị thương xót, nếu các vị thấy tiểu nhân là có
tội, xin cứ theo đó xử phạt, tiểu nhân không hề oán than.
Lời lẽ thành khẩn, thái đội không ngạo nghễ, không hèn hạ, nên rất nhiều đại biểu phát sinh hảo cảm.
Vũ Duy Ninh nói tiếp:
– Tiểu nhân họ Vũ, tên Duy Ninh, tiên phụ là Vũ Tông Cự, tiên mẫu là Hàn
Thị, sinh được tiểu nhân thị không may qua đời. Gia đình tiểu nhân nhiều đời sống ở đỉnh Đại Bình núi Trường Bạch, làm nghề săn bắn. Năm tiểu
nhân bảy tuổi, tiên phụ đi săn không may bị cọp vồ chết. Từ đó gia đình
chỉ còn hai người là gia tổ mẫu và tiểu nhân, gia tổ mẫu tích cực khổ
nuôi dạy tiểu nhân lớn lên, chỉ sợ tiểu nhân gặp chuyện không may, nên
không cho tiểu nhân làm nghề săn bắn, vì thế tiểu nhân phải đi đào than
mưu sinh, Hơn ba năm trước, có một vị đại thúc họ Lôi tới núi Đại Bình
tìm tiểu nhân đặt mua than, nói tiểu nhân cứ ba ngày chở một xe tới
Thạch gia bảo. Lúc ấy tiểu nhân chỉ mới mười bảy tuổi, đối với tất cả
những chuyện kỳ lạ trong Thạch gia bảo tuy cũng ngạc nhiên lạ lùng song
cũng không tò mò tìm hiểu. Sau đó có một vị tự xưng là Nhạc Quan San làm tiều phu tới núi Đại Bình, ông ta lưu ngụ lại luôn ở đó, cũng thường
tìm tiểu nhân trò chuyện làm quen, sau còn dạy tiểu nhân biết chữ. Về
sau ông ta trước mặt tiểu nhân thi triển mấy tuyệt kỹ võ công kinh
người, tiểu nhân mới biết ông ta không phải là nhân vật tầm thường. ông
ta hỏi tiểu nhân có muốn học võ không, ban đầu tiểu nhân chẳng thấy
thích thú gì, nhưng về sau không cưỡng nổi bị ông ta dẫn dụ, tiểu nhân
mới bắt đầu theo học võ với ông ta…
Chàng kể rõ việc quen biết
Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc ra sao, tiếp theo thuật chuyện Tam Tuyệt
Độc Hồ Tả Khâu Cốc thổ lộ “thực tình” tự xưng là đặc sứ áo vàng của Đồng Tâm Minh tên là Vô Địch Thần Quyền Giải Kính Nhân, vì vâng lệnh đi tìm
Bạch Hiệp Du Ngọc Long thất tung không được nên thẹn không muốn trở về
Đồng Tâm Minh, ẩn cư ở núi Đại Bình, gần đây mới phát hiện Bạch Hiệp Du
Ngọc Long bị giam giữ ở Thạch gia bảo, nói rằng bảo chủ Thạch gia bảo là Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc, là ma quân đệ nhất trong võ lâm, lại nói
trong Thạch gia bảo cao thủ như mây, phòng bị nghiêm ngặt, không có cách nào lén vào cứu Bạch Hiệp Du Ngọc Long nên muốn chàng vào bảo cứu
người, vân vân, nhất nhất kể ra.
Nói tới đoạn chàng thả bảy mươi mốt tù trạm trong Chính Tâm Lao ra, Thánh Hiệp Du Lập Trung chợt đứng dậy nói:
– Được rồi, đoạn sau lão phu đích thân mục kích, để lão phu nói cho!
vũ Duy Ninh khom người dạ một tiếng rồi ngồi xuống.
Thánh hiệp Du Lập Trung nói:
– Về những việc có liên quan tới vụ Thạch gia bảo bị phá, các vị đại biểu chắc cũng đã nghe tiểu nhi nói qua. Hôm ấy cha con ta về tới Chính Tâm
Lao, thì chín mươi bảy người đã chẳng may bị giết chết. Gã Vũ Duy Ninh
này lúc ấy bị thương nằm ở trong sân Chính Tâm Lao, y bị Vân Hoàng đánh
trọng thương. Vân Hoàng trước khi chết cho lão phu biết chính y là người giải thoát cho bảy mươi mốt tên ma đầu, vốn đã nghĩ việc phải bắt y về
Đồng Tâm Minh hỏi tội nhưng sau đổi ý. Vì lão phu thấy y chỉ là một
thiếu niên chẳng biết gì nên bị người lợi dụng, y còn ngộ nhận lão phu
là Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc, không trả lời bất cứ câu hỏi nào của
lão phu. Đến khi biết rõ lão phu là ai, mới biết sự độc ác của người ta, lúc ấy y bèn đem hết chuyện đầu đuôi nói ra, lại tỏ ý tình nguyện chịu
xử phạt. Lão phu thấy thả y về còn có lợi hơn nhốt y trong Chính Tâm
lao, bèn đuổi y cút đi. Y cho rằng lão phu không biết được y rất là bực
tức, bèn hỏi xin lão phu danh sách của bảy mươi hai tên ma đầu, phát thệ là sẽ đem hết lực bình sinh bắt lại tất cả giam vào Chính Tâm lao. Sau
đó y rời bảo trở lại về đỉnh Đại Bình, lão phu cũng lập tức hóa trang
thành Thân Thủ tướng quân ngấm ngầm theo sau, mục đích để dò xét sự chân thực của y cho rõ ràng và để bắt Tam Tuyệt Độc Hồ. Nào ngờ khi tới Đại
Bình thì thấy y vẻ mặt bi phẫn đang rời khỏi đó, sau khi nghe lỏm mới
biết Tam Tuyệt Độc Hồ đã bắt tổ mẫu y mang đi. Từ đó lão phu cứ ngấm
ngầm theo sau, trong một khách sạn từng hóa trang thành một người khách
ngủ chung với y một phòng, gợi Chuyện trò chuyện thì biết y rất phẫn hận Tam Tuyệt Độc Hồ. Nên trong một đêm y vào trong một gian miếu hoang
nghỉ lại, lão phu mới cho y ba tuyệt chiêu…
ông ta đem hết
những điều tai nghe mắt thấy trên đường nhất nhất kẻ ra, nói luôn tới
chuyện rơi vào vòng vây của Phục Cừu bang đêm qua rồi được Thiên Thủ
kiếm khách ra tay cứu trợ, kể xong đã mất hơn nửa giờ.
Tất cả các đại biểu và mười tám đặc sứ áo vàng trong sảnh đường ngây người ngồi
nghe, Du Lập Trung kể xong cả rồi mà toàn sảnh vẫn yên ắng không một ai
lên tiếng.
Nhưng xem thần sắc từng người thì rõ ràng không ai còn mang ý căm hờn đối địch với Vũ Duy Ninh nữa.
Du Lập Trung mặt thoáng nụ cười cất tiếng nói:
– Bây giờ, các vị đại biểu xin cứ nhìn nhận về gã thiếu niên Vũ Duy Ninh
này cho xác đáng, chúng ta bắt đầu phán xét về tội của y thôi!
Thái aùt chân phái Võ Đương đứng dậy nói:
– Không, tệ phái xin rút lời buộc tội. Đối với một thiếu niên không biết
nên lỡ lầm mà có thể cải tà quy chính, chúng ta nên cho y cơ hội sửa
đổi.
Nhĩ đại biểu của Bạch Y giáo đứng lên nói tiếp:
– Lời Thái ất chân nhân rất đúng, tệ giáo cũng xin rút lại lời buộc tội.
Lúc ấy toàn sảnh vỗ tay như sấm động mọi người đối với việc Vũ Đương và
Bạch Y hai phái không truy xét lầm lỗi đã qua đều tỏ ý khen ngợi tán
đồng. Trong đó người vui vẻ nhất là Du Băng Viên. Nàng không kìm được
mình vừa vỗ tay vừa reo mừng rối rít.
Minh chủ phu nhân Hồng Tiểu Bình ngồi cạnh nàng thấy thế cười thầm, bà thấy đứa con gái nuôi của
mình từ khi quen biết Vũ Duy Ninh rồi đã từ chỗ là một thiên kim tiểu
thư e dè nhút nhát trở thành một cô gái rất hoạt bát nhiệt tình mạnh
dạn.
Tuy nhiên, nỗi vui mừng của Du Băng Viên mau chóng tắt ngay như bị dội một gáo nước lạnh!
Du Lập Trung chờ tiếng vỗ tay của mọi người tắt hẳn, chợt nghiêm trang hỏi:
– Vũ Duy Ninh, phải Võ Đương và Bạch Y giáo rút lại lời buộc tội đối với người, ngươi có phục không?
Vũ Duy Ninh đứng dậy đáp:
– Không phục!
Du Lập Trung trầm giọng nói:
– Nói rõ lý do của ngươi ra!
Vũ Duy Ninh nói:
– Tiểu nhân thả bảy mươi mốt tên tội phạm, tuy là không biết mà mắc lỗi,
nhưng vì lỗi lầm của tiểu nhân mà đã có hơn một trăm người chết, tiểu
nhân rất xấu hổ về việc ấy.
cho nên tiểu nhân tự nguyện chịu xử phạt, xin minh chủ xử trị cho đáng tội!
Nghe xong lời chàng nói, mọi người mới biết lý do “không phục” của chàng, không kìm được đều cười ngất!
Đương nhiên ngoài tiếng cười ngất, mọi người đều thấy chàng dám nhận lỗi của mình đều cảm thấy khâm phục.
Du Lập Trung nói:
– Phạt ngươi vào lao ba tháng thì thế nào?
Vũ Duy Ninh đáp:
– Tiểu nhân tuân lệnh.
Du Lập Trung nói:
– Uất Trì đặc sứ nghe lệnh!
Đặc sứ áo vàng thứ nhất Vạn Nhân Địch uất Trì Hoành đứng thẳng lên sang sảng đáp:
– Thuộc hạ có mặt!
Du Lập Trung nói:
– Giải Vũ Duy Ninh vào lao phòng số mười tám!
vạn nhân địch uất Trì Hoành khom người đáp:
– Vâng!
Sau đó Vũ Duy Ninh bị đưa ta khỏi sảnh đường nghị sự giải vào trong lao.
Du Băng Viên không ngỡ rằng Vũ Duy Ninh sau khi được các đại biểu khoan
thứ lại bị cha mình chủ động xử phạt, phán quyết giam vào lao ba tháng,
nhất thời rất tức tối, dài mỏ ra nói:
– Hừ, dụng ý gì. Phái Võ
Đương và Bạch y giáo người ta rõ ràng đã tỏ ý không muốn truy cứu nữa,
cha lại xử phạt y, thật là chẳng ra thế nào!
Minh chủ phu nhân nói:
– Cha ngươi làm việc thường thường chẳng ra thế nào, nhưng tới lúc sau
cùng, thì chuyện chẳng ra thế nào của ông lại trở thành rất hợp đạo lý
đấy.
Nói xong từ từ đứng dậy nói:
– Nào, chúng ta về phòng thôi.
Bắt đầu từ hôm sau, Vũ Duy Ninh trở thành tù nhân trong lao phòng số mười
tám của Chính Tâm lao. Lao phòng rộng rãi khoảng hai trượng vuông, đủ
giam giữ ba người, nhưng hiện tại chỉ có một mình chàng, nên rất tiện
xoay trở hoạt động. Vả lại chàng vừa vào lao không bao lâu, Du Lập Trung đã sai người đem xuống cho chàng nước và một thanh trường kiếm, ngoài
ra chàng còn được cơm nước thức ăn nhiều hơn hẳn so với các tù phạm
khác. Tóm lại chàng không phải là tù phạm, mà là khách quý của Chính Tâm lao!
Chàng bắt đầu chuyên tâm dốc chí vào việc nghiên cứu võ công ghi trong tập sách của sự phụ Thiên Thủ kiếm khách Thượng Quan uy.
Thoắt cái đã ba ngày trôi qua, Thánh Hiệp Du Lập Trung tới thăm chàng lần đầu, cười hỏi:
– Thế nào hả?
Vũ Duy Ninh cười đáp:
– Rất tốt ạ.
Du Lập Trung nói:
– Võ học của lệnh sư lấy kiếm làm chủ kiếm pháp của ông đặc sắc nhất là ở chỗ linh hoạt mau lẹ, biến hóa Vô cùng, nên mới được cái ngoại hiệu là
Thiên Thủ kiếm khách, ngươi đã thấy rõ hết chưa?
Vũ Duy Ninh nói:
– Trước mắt thì chưa thấy chỗ nào khó hiểu.
Du Lập Trung nói:
– Nếu gặp chỗ nào sâu sắc chưa hiểu, ngươi cứ nói với người canh giữ bảo, lão phu sẽ tới ngay.
Vũ Duy Ninh nói:
– Hay quá, xin đa tạ minh chủ quan tâm.
Du Lập Trung nói:
– Con nha đầu Băng Viên cứ đòi xuống thăm nuôi nhưng lão phu không cho,
vì biết rằng ba tháng ngắn ngủi này đối với ngươi là Vô cùng quan trọng.
Vũ Duy Ninh nói:
– Vâng ạ. Xin minh chủ chuyển giùm lời xin lỗi tới lệnh ái là trong ba
tháng này, ngoài minh chủ ra, tiểu nhân không muốn gặp mặt bất kỳ ai
khác.
Du Lập Trung gật đầu cười cười một lúc, quay người bước đi.
Đối với Vũ Duy Ninh, Chính Tâm lao là một thế giời yên tĩnh, nhưng Đồng Tâm Minh bên ngoài Chính Tâm lao thì chẳng có ngày nào là yên tĩnh.
Hai bang ba giáo chín môn phái gia nhập Đồng Tâm Minh đã mấy chục năm nhưng các môn phái vẫn thường thường nảy sinh va chạm này khác, lúc thì đệ tử Thiếu Lâm giết chết đệ tử Võ Đương, lúc thì đệ tử Võ Đương giết chết đệ tử Thiếu Lâm, lại có lúc thì Hải Dương bang tranh giành địa bàn với
Cùng gia bang nên hai phái phát sinh chuyện đánh nhau… rồi được kéo
nhau tới kiện tụng ở Đồng Tâm Minh. Đồng Tâm Minh cũng ngày ngày họp
hành giải quyết, có điều sự tồn tại của Đồng Tâm Minh vẫn còn có giá
trị, là nhờ sự chủ trì của Thánh Hiệp Du Lập Trung nên đại biểu các phái đều bình tĩnh xem xét chuyện lỗi phải. Nhờ vậy mà các vụ kiện tụng đều
chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành chuyện thường…
Nhưng vào buổi chiều một ngày sau khi Vũ Duy Ninh vào lao nửa tháng, Đồng Tâm Minh lại phát sinh một việc chưa từng có, một chuyện kinh thiên động
địa khiến Thánh Hiệp Du Lập Trung không biết phải xử lý ra sao!
Chuyện ấy là đặc sứ áo vàng thứ năm Chính ất chân nhân đột nhiên phát điên giết chết đặc sứ áo vàng thứ tứ là Pháp Hải thiền sư!
Sự tình là thế này: Trước đó nửa tháng Hải Dương bang và Cùng gia bang
phát sinh chuyện đánh nhau ở cửa Hoàng Hà, đôi bên đều thưa kiện tới
Đồng Tâm Minh. Du Lập Trung muốn nắm rõ chi tiết, phái đặc sứ áo vàng
thứ năm là Chính ất chân nhân rời Đồng Tâm Minh tới cửa Hoàng Hà điều
tra. Vốn Đồng Tâm Minh cách cửa Hoàng Hà tới nửa tháng đi đường, mà
chiều bảy hôm sau khi rời Đồng Tâm Minh, Chính ất chân nhân lại đột
nhiên trở về!
ông ta như gặp phải chuyện gì rất khốn khổ, dáng vẻ hiện rõ vẻ ngơ ngơ ngác ngác trở về tới Đồng Tâm Minh là đi thẳng vào
sảnh đường nghị sự.
Người đầu tiên trông thấy ông ta bước vào
sảnh đường nghị sự của Đồng Tâm Minh là đặc sứ áo vàng thứ tư Pháp Hải
thiền sư. ông ta vừa nhìn thấy Chính ất chân nhân thì lập tức nghĩ ngay
rằng không thể nào trong vòng bảy ngày lại có thể từ Đồng Tâm Minh tới
cửa Hoàng Hà rồi từ đó trở về Đồng Tâm Minh, lại thấy thần sắc Chính ất
chân nhân có vẻ khác lạ, không hiểu có chuyện gì, vội bước ra trước đón
hỏi:
– Lão mũi trâu, có chuyện gì vậy?
ông ta và Chính ất
chân nhân tuy một là thiền tăng, một là đạo sĩ, đạo không như nhau thì
không mưu việc với nhau, song hai người xưa nay cư xử với nhau rất hòa
thuận, lúc bình nhật không có chuyện gì vẫn cửng nhau đùa giỡn. Bởi cả
hai đều là nhân vật phóng khoáng, không câu nệ lễ phép thế tục, xưng hô
với nhau đều có ý đứa cợt, thiền sư gọi đạo sĩ là lão mũi trâu, đạo sĩ
gọi thiền sư là đồ lừa trọc rất vui vẻ.
Nhưng hôm ấy Chính ất
chân nhân như đã trở thành một người khác, trông thấy Pháp Hải thiền sư
bước đến bên cạnh, đột nhiên gầm lớn một tiếng, đánh ra một chưởng.
Pháp Hải thiền sư có nằm mơ cũng không ngờ rằng người bạn thường ngày cùng
mình cư xử với nhau rất tốt lại đột nhiên thi triển sát thủ đánh mình,
nên bị đánh một chưởng trúng ngực. Trong tiếng kêu đau đớn, miệng phun
ra một vòi máu, toàn thân bay lên không rồi rơi xuống một chiếc ghế
trong sảnh đường.
Các đại biểu và mười sáu đặc sứ áo vàng có mặt trong sảnh đường thấy thế đều kinh hãi, cùng phát tiếng la hoảng.
Đặc sứ áo vàng thứ nhất Vạn Nhân Địch uất Trì Hoành lập tức từ chỗ ngồi
nhảy vọt ra sán tới trước mặt Chính aùt chân nhân, tức giân quát:
– Chân nhân, ngươi điên à?
Chính ất chân nhân quả là điên thật, ông ta vừa thấy Vạn Nhân Địch uất Trì
Hoành xông tới, lại gầm lên một tiếng, vung chưởng đánh ra!
Phát
chưởng này mạnh mẽ lợi hại Vô cùng, khiến người ta có cảm giác như ông
ta có mối thù sâu hận lớn với Vạn Nhân Địch uất Trì Hoành, quyết tâm lấy mạng đối phương vậy.
Vạn Nhân ịch uất Trì Hoành thấy ông ta giết chết Pháp Hải thiền sư, trong lòng đã đề phòng, nên thấy ông ta vung
chưởng đánh tới, cũng mau lẹ giơ chưởng đón đỡ, đồng thời lại giận dữ
quát:
– Dừng tay! Ngươi phát chứng gì vậy?
Hai chưởng chạm nhau. “bình” một tiếng, Vạn Nhân Địch uất Trì hoành bị chưởng lực của Chính ất chân nhân đẩy lùi ba bước!
Tình trạng này làm tất cả mọi người phát hoảng!