Dây Tơ Hồng... Khó Đứt!

Chương 22: Chương kết



Đầu năm sáng mồng một, nếu có người muốn ngủ nướng, đó quả thực chính là chuyện viễn tưởng.

Tiếng pháo nổ vào lúc ban đêm 12 giờ, rạng sáng khoảng năm giờ lại tí tách bụp bụp nổ oanh tạc .

Đêm 30 đến đêm mồng một đầu năm, hoàn toàn không có sự vắng lặng đáng nói, nếu có chỉ là sự vui vẻ, sự chờ đợi hạnh phúc tốt đẹp.

Trang Viễn dùng chăn bọc lấy đầu, tuy rằng thống khổ, nhưng lại kiên quyết nhắm mắt đắm chìm trong cơn ác mộng ầm ĩ mà không muốn mở mắt tỉnh lại.

“Nè, Trang Viễn! Rời giường đi !” Diệp Tử Hàng mặc ngay ngắn chỉnh tề đứng ở bên giường, một tay lôi cái chăn trên người Trang Viễn ra.

Trang Viễn nhíu mày nhắm mắt, nằm nghiêng thân mình như con giun co mình lại, rồi sau đó vùi đầu vào phía dưới gối.

Diệp Tử Hàng đang muốn kéo cậu từ dưới cái gối lên, Tô Viên Viên đã cầm máy ảnh kĩ thuật số đẩy cửa đi tới. Một bên dùng tay ra hiệu ngăn cản Diệp Tử Hàng, một bên liền liều mạng nhấn play, chụp lại tất cả những khoảnh khắc nằm đẹp đẽ của cậu ta lại, rồi sau đó, cười gian với Diệp Tử Hàng nói: “Em rể à, em nói xem Trang Đại Viên sẽ ra bao nhiêu tiền để mua những bức ảnh chụp này? Tính rẻ cho cậu ta một chút, trọn gói 50 vạn tệ là được rồi! ! Oa ha ha. . . . . .”

Tô Viên Viên cười ha hả nghênh ngang mà đi, đi tới cửa quay đầu nói: “Em rể, mặc kệ tên đầu heo này đi, chúng ta ăn đi bánh trôi thôi!”

Diệp Tử Hàng sờ mũi, thầm nghĩ, may quá trời Phương Tĩnh Ngôn và Tô Viên Viên hoàn toàn không giống nhau, nếu vừa rồi phát ra tiếng cười như vậy mà làTĩnh Ngôn. . . . . . Chỉ nghĩ đến thôi, trên lưng đã toát mồ hôi lạnh. Thôi, vẫn là đi ăn bánh trôi thì hơn!

Diệp Tử Hàng vừa vào nhà ăn, liền hít sâu một cái.

Phòng ăn của nhà họ Tô ít nhất cũng có hơn bốn mươi mét vuông, lúc này cái bàn tròn đặt ở giữa phòng đã ngồi xung quanh một vòng lớn, trước mặt mỗi người đều đặt một chén bánh trôi.

“Diệp Tử Hàng, ngồi ở đây!” Phương Tĩnh Ngôn ngồi bên cạnh bàn vẫy tay với cậu, cậu có thế mới tìm được phương hướng đi tới.

Vị trí trung tâm bàn là một cặp cụ ông cụ bà có khuôn mặt hiền lành đang ngồi ớ đó, trên tay cầm một xấp lớn lì xì.

Diệp Tử Hàng còn chưa hiểu rõ ràng tình huống, những người xung quanh đã bắt đầu chúc tết với cụ ông cụ bà.

Đầu tiên là cha mẹ Tô Viên Viên, đều là người bốn mươi năm mươi tuổi đầu rồi, lại vẫn cười hì hì xin từng cái lì xì trong tay ông bà cụ.

Tiếp theo là những bậc con cháu chúc tết người lớn, Phương Tĩnh Ngôn và Diệp Tử Hàng cùng chúc, hai người mỗi người đều được một bao lì xì to. Tiếp theo là chúc tết ba mẹ mình, tiếp tục lấy thêm bao lì xì, ba Tô có bốn anh em, Phương Tĩnh Ngôn bọn họ chúc tết hết tất cả mọi người, thì đống bao lì xì trong tay đã không thể ôm được nữa.

Rốt cục cũng bắt đầu ăn bánh trôi, Phương Tĩnh Ngôn một bên uống rượu nếp ngọt ngào một bên đút tay vào túi sờ soạng bao lì xì. Sờ xong của mình, lại nhắm vào của Diệp Tử Hàng, liền dùng cánh tay đánh nhẹ vào Diệp Tử Hàng, thấp giọng nói: ” Đồng chí Diệp, cậu không đủ trung thành với tổ chức nha!”

Diệp Tử Hàng cắn bánh trôi nhân mè, không chút do dự đem toàn bộ bao lì xì dâng lên.

“Tôi vĩnh viễn trung thành với tổ chức! Trên vấn đề kinh tế, nghe theo tổ chức an bày!” Cái não thông minh của Diệp Tử Hàng đâu có phải mọc cho có đâu.

Phương Tĩnh Ngôn mỉm cười tiếp nhận bao lì xì, lấy hai viên trôi nước từ trong chén mình bỏ vào chén của Diệp Tử Hàng, nói: “Đồng chí tốt, tổ chức sẽ không bạc đãi cậu !”

Diệp Tử Hàng ngoan ngoãn ăn hết bánh trôi, thầm nghĩ, nửa đời về sau a. . . . . . Đại khái sẽ vẫn cứ như vậy bị chèn ép tiếp thôi . . . . .

Rất tốt.

Cậu muốn chính là Phương Tĩnh Ngôn sẽ chèn ép cậu.

Phật nói rằng: ta không xuống địa ngục thì ai vào địa ngục!

Vì để đồng chí Trang Đại Viên thiện lương đơn thuần kia không đến mức phải phải lao vào trong nước sôi lửa bỏng bậc này, tôi Diệp Tử Hàng liền sẽ chịu ủy khuất một chút.

“Em rể!” Tô Viên Viên đột nhiên dùng muỗng chỉ vào Diệp Tử Hàng kêu lên: “Nụ cười của cậu em gian trá quá đấy!”

Mọi người ở bàn giật nảy mình, Diệp Tử Hàng bày ra nụ cười vô hại lừa hết được cả già trẻ lớn bé, vô tội nhìn mọi người.

Khúc Lăng dùng giấy chậm rãi lau sạch sẽ vết nước bánh trôi trên mặt mình bị Tô Viên Viên làm văng lên, lại đem cái cổ của cô đang dướn qua bàn lôi lại, nói: “Viên Viên, anh không phải đã nói rồi à, nền tảng ngữ văn của em thật sự rất kém! Vì mặt mũi của ông nội bậc thầy trong ngành ngữ văn, yêu cầu em không được tùy tiện nói văn nói vẻ!”

“A. . . . . . Em nhất thời kích động nên đã quên. . . . . .” Tô Viên Viên cắn muỗng, hắc hắc cười ngona ngoãn ngồi bên cạnh anh rể.

Mọi người nhà họ Tô hãy còn ăn bánh trôi, lúc ăn bánh trôi vẫn không quên lấy ánh mắt liếc Tô Viên Viên vì hành vi lúc nãy.

“A. . . . . . Bị xem thường ~” Tô Viên Viên ra vẻ thương tâm gục xuống bàn.

Đáng tiếc, không có người để ý đến cô. Bao gồm cả ông chồng yêu của cô.

Ăn xong bánh trôi, Tô mẹ đem ra đĩa hạt dưa đậu phộng, bánh ngọt …các loại trà bánh, mọi người một bên cắn hạt dưa, một bên bắt đầu tán gẫu.

“Bà nội, lúc Nguyên Đán không phải có nói muốn người trong nhà mình bình ra vài cái ‘ nhất ’ sao? Ngày hôm nay là mồng một đầu năm, dù sao thì mọi người cũng đang quây quần ở đây tán gẫu, không bằng chúng ta cứ bình đi!”

Người nói chuyện là cô con gái của bác cả Tô Viên Viên, Tô Chân Chân.

“Đúng, đúng!” Con gái của bác Hai là Tô Thần Thần lập tức tỏ vẻ đồng ý.

“Vậy thì bình đi!” Ông nội Tô lộ ra khuôn mặt từ ái nhìn chúng con cháu.

“Vậy trước tiên là bình ra người giỏi vuốt mông ngựa (nịnh hót) nhất, ” Tô Chân Chân lại lần nữa giơ tay lên tiếng, “Muốn nói đến chuyện nịnh nọt, không ai qua được Tô Thần Thần. . . . . . Từ nhỏ đến lớn, cứt ngựa vô số! ! Hàng năm mừng năm mới lấy được bao lì xì nhiều hơn chúng ta không biết bao nhiêu!”

“Em đồng ý!” Tô Viên Viên nhấc tay theo, “Chị Hai giỏi nhất là nịnh hót! Hồi nhỏ dựa vào chiêu này đoạt của em bao nhiêu là đồ ăn vặt a!”

“Em . . . . . Cũng đồng ý. . . . . .” Cậu em trai nhỏ nhất của bác Ba là Tô Thiên Thiên cũng yếu ớt giơ tay, “Lý do giống với chị Ba. . . . . .”

Tô Thần Thần dùng ánh mắt quét qua như giết chết mấy người họ một lần, nhưng khi bỏ phiếu công khai đã giành được toàn bộ phiếu thông qua, ánh mắt cô hung ác thêm nữa cũng vô dụng.

“Sau đây là bình ra người không có trí nhớ nhất!” Tô Thần Thần đắc ý chuẩn bị toàn diện phản kích.

“Tô Chân Chân!” Mọi người đều dùng tay chỉ vào chóp mũi của chị cả Tô .

Rất không hồi hộp đi, Tô Chân Chân hay quên đồ linh tinh nổi tiếng khắp thành phố, bà ngoại cô thường nói, ngay cả người già mắc bệnh đãng trí cũng không thể so với cô ấy được!

“Ách. . . . . . Được rồi, tôi thừa nhận! ! Từ nhỏ tôi không có đầu óc, không có trí nhớ, làm thất lạc áo len, áo khoác, mắt kính, bóp tiền …vân vân vô số đồ khác nữa, phòng lĩnh mất đồ ở đồn cảnh sát có ngăn kéo chuyên dụng của tôi. . . . . .” Tô Chân Chân vừa nói vừa xấu hổ giơ tay vào trong túi xách lấy ra khăn tay, “Ý? Khăn của tôi đâu?” Cô nhíu mày hỏi chồng bên cạnh.

“Buổi sáng em ném nó ở hàng ghế sau, chắc lúc xuống xe quên lấy.” Chồng của Tô Chân Chân đối với việc cô vợ mình đã đứt mất một dây thần kinh kia đã không có ý kiến lâu rồi. Bỗng nhiên anh mở to hai mắt, cả kinh kêu lên: “Chân Chân, Bảo Bảo đâu? Bảo Bảo sao không có ở đây?”

“A? Bảo Bảo? . . . . . . OMG. . . . . .” Tô Chân Chân ôm đầu thét chói tai, “Bảo Bảo sao không có ở đây? Bảo Bảo chạy đi đâu rồi hả ?”

Cả nhà đang nhớn nhác cả lên, Trang Viễn dụi mắt, ôm một đứa bé mập mạp đi tới nói: “Ai để đứa trẻ vứt ra sau nhà hả ? Con bé đã vớt hết cá trong bể đem ra cho tiểu Viễn ăn hết rồi !”

“A. . . . . .”

“A. . . . . .”

Tô Chân Chân cùng Tô Viên Viên đồng thời thét chói tai.

” Bảo Bảo của tôi!”

“Cá vàng của tôi!”

Trang Viễn lấy tay bới đầu, đi đến trước mặt Tô mẹ nói: “Thưa dì, có thể thưởng cho con chén bánh trôi không ?”

“Chúng ta tiếp theo bình ra người âm hiểm nhất nhà họ Tô!” Tô Thiên Thiên nổi lên dũng khí lớn tiếng nói.

Mọi người đều yên lặng, nhìn cậu.

“Tô Viên Viên! Chị đừng nhìn làm gì! Chị chính là người âm hiểm nhất nhà họ Tô!” Tô Thiên Thiên mặt đều đỏ lên, có chút kích động nói: “Chị chỉ lớn hơn em có 3 tháng, nhưng từ nhỏ đã lợi dụng danh hiệu “chị” mặt ngoài thì nhường nhịn em, nhưng lại ngầm bắt nạt em! Lúc bảy tuổi cái bát sứ men xanh kia rõ ràng là chị làm vỡ thành hai nửa, chị lại cầm cái bát đó lắp lại rồi đặt lên bàn, nói với em bà nội có bỏ kẹo trong bát, hại em mang tâm trạng vui vẻ chạy tới lấy, vừa mới cầm lấy cái bát lên thì một nử kia đã rơi xuống đất vỡ tan tành ! Vì chuyện này, em còn bị ba em đánh cho một trận tơi bời! Tô Viên Viên! ! ! Chị! ! ! Chị âm hiểm nhất luôn! !”

“A. . . . . . Được rồi, tôi thừa nhận. . . . . . Tôi âm hiểm nhất, như vậy ai lại là người dong dài nhất nhà họ Tô đây?” Tô Viên Viên tạm thời đã quên mất cá vàng của cô, cả thân xác và tinh thần đều lao vào chiến đấu với Tô Thiên Thiên, “Nếu Tô Thiên Thiên nhận mình là thứ hai, liền không có người nào dám xưng thứ nhất!”

Cả nhà đều ăn ý gật đầu. Chỉ có Bảo Bảo bốn tuổi ở trong lòng Tô Chân Chân nhìn cậu của cô bé, nghĩ đến chuyện có một lần cùng cậu mình đi chơi, vốn đang chơi xích đu thật hăng say vui vẻ, lại bị ông cậu phía sau luôn luôn lải nhải nói không ngừng ru ngủ mất tiêu, thế là bị ngã từ trên bàn đu xuống, nên cũng thật dùng sức gật đầu đồng ý.

“Nói. . . . . . Nói bậy! ! Em mới không dong dài. . . . . . Em thật sự không dong dài. . . . . . chị dựa vào điểm nào bằng chứng nào thấy em dong dài hả? Em là người trước nay đều không nói nhiều, bình thường đều trầm mặc ít lời. . . . . .” Tô Thiên Thiên một bên phân bua bản thân kỳ thực không thích nói chuyện, một bên càng không ngừng lải nhải.

Hỗn loạn.

Tóm lại, sáng mồng một đầu năm, đối với nhà họ Tô mà nói chỉ có thể dùng hai chữ “hỗn loạn” để hình dung.

Diệp Tử Hàng lau mồ hôi trên trán, cảm thấy người nhà họ Tô không quá bình thường, tuy rằng còn chưa có hoàn toàn nhìn ra, nhưng cậu có cảm giác. . . . . . Bầu không khí của gia đình này có chút quái dị.

Phương Tĩnh Ngôn ở bên cạnh giúp cậu lau mồ hôi, vứa an ủi: “Quen sẽ tốt thôi, quen sẽ tốt thôi. . . . . .”

Khúc Lăng cười híp mắt đi tới, vỗ vai Diệp Tử Hàng nói: “Không phải rất thú vị sao? Đây mới là cuộc sống a. . . . . .”

Diệp Tử Hàng nhỏ giọng hỏi Phương Tĩnh Ngôn: “Anh rể cậu là làm nghề gì ?”

” Giáo sư Toán học!”

“Tớ còn cho rằng anh ấy là Triết học gia cơ đấy. . . . . .”

Được rồi, cứ coi như cậu đang dạo chơi ở Alice xứ sở thần tiên là được rồi! Diệp Tử Hàng an ủi bản thân như vậy, chỉ là dị giới tiên cảnh cũng quá. . . . . . quá khó gia nhập a. . . . . .

******

Trang Viễn ngồi trên sofa ở phòng khách ăn bánh trôi xem tivi, cô nhóc Bảo Bảo béo lại thoát ra được sự quản giáo của bà mẹ mất trí kia để chạy đến bò lên người cậu làm nũng.

Ý? Cổ tay áo sao lại lỏng ra nhỉ ? Trang Viễn buông bát xuống chuẩn bị đóng cúc tay áo lại, lại phát hiện ra, chiếc khuy áo khảm bạch kim không cánh mà bay.

“Chú. . . . . . Chú ôm ôm. . . . . .” Bảo Bảo lôi kéo tay cậu, dẫm xuống chân của cậu đi tới.

Bỏ đi, cũng chỉ có cái khuy tay áo mấy chục nghìn thôi, vẫn là Bảo Bảo đáng yêu a!

Bảo Bảo níu chặt tay cậu không buông, lại sờ soạng chơi ở trên cổ tay cậu một phen. Trang Viễn vừa ăn bánh trôi vừa cảm khái, Phương Tĩnh Ngôn cậu không thích tôi, ít nhất còn có cô nhóc này a! Hừ, ngày khác liền nhận con bé làm con gái nuôi, tặng nhà tặng xe cho nó, tức chết cậu luôn!

Cậu cũng không quan tâm người ta có thèm nhà cao cấp hay xe của cậu hay không, chỉ để ý bản thân đang ở đây suy nghĩ miên man cho đỡ hận.

Người một nhà đang náo nhiệt, chuông cửa vang lên, sáng sớm đã có người đến chúc tết.

Trang Viễn đem con nhóc từ trên cổ kéo xuống, bưng bát đi tới phòng bếp muốn tìm chút gì để ăn.

May mắn, Tô mẹ để món sủi cảo chiên vàng ươm mà tối hôm qua ăn thừa lại đặt ở phía dưới lồng bàn. Trang Viễn cũng không quan tâm sủi cảo có nóng không, bưng dĩa lên ăn liền.

Ăn từ nhà bếp trở lại phòng khách, lại phát hiện ra chỗ lúc nãy mình ngồi đã bị người ta chiếm mất.

Một cô gái ước chừng mười tám mười chín tuổi ôm Bảo Bảo ở trên ghế sofa.

“Bảo Bảo, đừng dứt tóc chị. . . . . .” Thiếu nữ hờn dỗi cứu lấy những lọn tóc trong tay Bảo Bảo, khuôn mặt mang theo nụ cười, bỗng dưng ngẩng đầu lên, liền thấy Trang Viễn người đang bưng một đĩa sủi cảo rán đứng ở một đầu khác sofa.

“A. . . . . . Là anh!”

“Trời ạ! ! Sao lại là cô! !”

Cô gái dùng ngón tay thon dài trắng như ngọc run run chỉ vào Trang Viễn, Trang Viễn thì dùng một chiếc đũa dính đầy dầu mỡ chỉ vào thiếu nữ.

“Tiểu Cửu, sao thế?” Khúc Lăng thản nhiên từ phòng khách bên kia đã đi tới, kinh ngạc nhìn hai người.

“Anh! Anh ta chính là Trang Viễn a!” Thiếu nữ kêu thảm nhào vào trong lòng anh trai.

Khúc Lăng mỉm cười vuốt lưng cô gái nói: “Anh biết a, cậu ta là Trang Viễn, biết lâu rồi.”

Cô gái như một con chim nhỏ bị thương chui ra từ ngực anh, kêu lên: “Anh! Anh sớm đã nhận ra anh ta a?”

“Cũng không sớm lắm, chỉ ngay ngày hôm qua mà thôi.”

Chiếc đũa trong tay Trang Viễn vốn thân thẳng tắp cũng run rẩy lên, run run chỉ vào Khúc Lăng nói: “Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ anh cũng là người của nhà họ Khúc?”

Khúc Lăng gật đầu, cười nói: “Nếu giả bao đổi, là anh trai duy nhất của Khúc Hồ Điệp, Khúc Lăng! Trang Viễn, cậu chừng nào thì cưới em gái tôi?”

“Không. . . . . .”

“Không muốn! ! !”

Trang Viễn cùng em gái nhà họ Khúc đồng thời lui về phía sau một bước dài.

“Anh, em mới không muốn gả cho anh ta! Hiện tại nào có ai vì chuyện đính ước từ bé mà kết hôn chứ! Em không muốn!” Cô em gái ôm cổ ông anh mình cầu xin.

“Tiểu Cửu, ” Khúc Lăng sờ cổ cô em gái, lại nhìn Trang Viễn nói: “Anh không giúp được em a! Em có biết, chuyện ông nội đã quyết định, không có người có thể thay đổi được!”

Cô em gái họ Khúc nghe được hai chữ “ông nội” này, thân thể cứng ngắc rõ ràng.

“Trang Viễn, cậu hẳn là gặp qua ông nội của anh đúng không?” trên mặt tuấn dật của Khúc Lăng treo một nụ cười có thể làm tan băng tuyết, khóe mắt lại xẹt qua một tia sáng gian xảo giống hệt cô vợ Tô Viên Viên của anh.

“Khúc. . . . . . Ông nội Khúc Bát. . . . . .” Trang Viễn suy sụp buông xuống chiếc đũa, một cái bánh sủi cảo chiên cũng ăn không vô nữa.

“A! Bảo Bảo con đang cắn cái gì?” Tô Chân Chân rốt cục cũng tìm được Bảo Bảo đem đứa nhỏ bò trên sofa lật người lại.

“Ý? Vậy mà là một khối Rolex!” Tô Chân Chân lấy từ bên miệng cô con gái ra là một chiếc đồng hồ dính đầy nước miếng.”Trong tay còn giấu cái gì hả? Mau đưa cho mẹ!”

“Trời ạ! ! Khuy tay áo kim cương! Vật nguy hiểm lắm đó a! Ai đưa cho con nít chơi hả? ?”

Trang Viễn sửng sốt sau một lúc lâu, sờ cổ tay trống trơn, lại nhìn chiếc đồng hồ Rolex nhiễm đầy chất dịch kêu lên: “Đồng hồ của tôi! Khuy tay áo của tôi a!”

*****

Uhm hửm, các học sinh thân mến, câu truyện đến đây tạm thời kết thúc.

Cái gì? Bạn nói chương kết đã đi lạc đề quá xa sao? Phương Tĩnh Ngôn cùng Diệp Tử Hàng hai nhân vật chính xuất hiện thời gian không đủ?

Được rồi, tôi nói cho bạn biết, hai người bọn họ đang trốn ở sau vườn hoa nhà họ Tô bên cạnh ổ chó. . . . . . chơi trò chàng chàng thiếp thiếp!

Đôi vợ chồng trẻ ngọt ngào như vậy, tôi sẽ không đi quấy rầy bọn họ nha !

Về phần tương lai của tiểu Phương cùng tiểu Diệp, đương nhiên là hạnh phúc .

Tiểu Phương nói muốn thi nhân viên công vụ, cô ấy cũng đã thật sự làm được rồi, nhưng không có đi cục cải cách lao động, mà là đi cục thuế vụ, làm quản viên. Vừa vặn được xếp vào công tác quản lý công ty kia của Trang Viễn.

Một ngày kia, Phương chuyên quản viên mặc đồng phục nhà nước, xách hóa đơn phạt trốn thuế vọt vào văn phòng Trang tổng, lúc đó vẻ mặt cô đắc ý mạnh mẽ ra sao, ở đây tôi sẽ không nhiều lời nữa, miễn cho ảnh hưởng đến hình tượng quang minh của nhân viên công tác thuế vụ ở trong lòng đông đảo người dân.

Còn có đồng chí Tiểu Diệp nữa, cậu ấy học pháp luật. Nghiên cứu sinh năm thứ nhất đã đem tư pháp coi như món ăn thi đậu dễ như trở bàn tay. Con đường phía trước cũng bằng phẳng sáng chói. Tốt nghiệp xong thi được vào viện thanh tra, qua hai năm thời gian lên tới chức phó thanh tra quan, qua tiếp một năm, chữ phó kia cũng tự mất đi rồi.

Giơ cao lên danh hiệu sáng chói thanh tra quan, Diệp thanh tra quan tiếp bước bà xã yêu của anh cũng vọt vào văn phòng tổng giám đốc Trang Viễn của chúng ta. Vì sao hả? Đương nhiên là Trang thị không chịu nộp tiền phạt nên bị khởi tố !

Tổng giám đốc Trang ở văn phòng kêu rên, “Trời ạ! Đời trước tôi đã tạo ra cái nghiệt gì vậy trời!”

THE END


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.