Đẩy cửa ra, trong căn phòng im lìm tràn ngập nắng ấm.
Phương Tĩnh Ngôn cầm cái nắm cửa, mũi có chút chua xót, lông mi có chút ẩm.
Đây là phòng Diệp Tử Hàng.
Trên chiếc bàn học màu gỗ có đặt chậu Quy Bối Trúc xanh mướt, ánh mặt trời chiếu trên những phiến lá rộng tròn, giống hệt nhiều năm trước, chúng vẫn đang lười biếng vươn ra. Khi đó, cô còn đem chậu Quy Bối Túc vẫn còn nhỏ ấy ôm vào trong ngực nghiêng đầu nói với cậu ấy: “Cây thực vật này thật đáng yêu, Diệp Tử Hàng, cho tớ nuôi nó được không?”
Diệp Tử Hàng không nhăn mặt dù chỉ một cái, mỉm cười nói: “Ừ, cho cậu.”
Cô vui tươi hớn hở ôm chậu cây về nhà, Diệp mẹ đứng ở cửa thấy cả kinh kêu lên: “Ngôn Ngôn! Tử Hàng đành lòng cho con cây này hả?”
“Đúng vậy đó dì!” Cô giơ tay sờ miết trên phiến lá mềm mại màu xanh non.
“Có chuyện lạ nha. . . . . . Đây là quà sinh nhật của ông nội tặng cho Tử Hàng đấy, tuần trước Thanh Thanh khóc ầm ĩ cho đòi bằng được, Tử Hàng nhất quyết không cho, chậc chậc. . . . . . vậy mà con nói muốn là rơi vào tay luôn nha. . . . . . Rõ là. . . . . .” Diệp mẹ lắc đầu cảm thán, ý cười sâu tận đáy mắt khiến mặt cô đột nhiên liền nóng lên.
Sau này, cô đem chậu cây trả lại cho cậu ấy rồi.
Vào bốn năm trước.
Tú Cầu nằm ghé sát bên chậu Quy Bối Trúc nằm phơi mặt trời, nghe thấy tiếng mở cửa lỗ tai liền nhảy lên, mở híp nửa con mắt ra nhìn.
“Meo ——” phát hiện người đứng ở cửa là Phương Tĩnh Ngôn, nó lập tức cong lưng từ trên bàn học nhảy xuống, bổ nhào tới trong lòng Tĩnh Ngôn.
“Tú Cầu!” Phương Tĩnh Ngôn vui vẻ đem chú mèo béo ôm vào trong ngực, “Tú Cầu, mày lại béo lên nữa rồi, tao sắp không bế nổi mày nữa đó nha !”
“Meo —— meo ——” Tú Cầu dùng cái đầu lông xù cọ sát vào cô, tiếng kêu mềm nhũn như đang nói: “Nhớ cô chủ lắm . . . . . Nhớ vô cùng . . . . .”
“Ngôn Ngôn, để đồ xuống rồi ra ăn cơm nhé con!” Diệp mẹ ở trong phòng khách gọi cô.
“Vâng!” Phương Tĩnh Ngôn buông Tú Cầu ra, xoa nơi khóe mắt, đem hành lý đặt xuống góc giường xoay người rời khỏi phòng.
Tay nghề nấu cơm của Diệp mẹ so với mười năm trước, không có gì tiến bộ. Cũng là đem rau bỏ vào chảo xào lên, thịt ướp với nước tương dùng nồi đất ninh đến lúc nhừ tươm ra, cơm thì cam đoan không nửa sống nửa chín là tốt lắm rồi.
Nhưng Phương Tĩnh Ngôn thích ăn cơm do bà làm cơm, cảm thấy rất mĩ vị.
Bưng lên chén cơm bằng sứ có viền lá sen, gắp một miếng đậu hũ chậm rãi ăn, đây là hương vị mà Diệp Tử Hàng từ nhỏ luôn luôn ăn, hương vị có một chút mặn, có một chút cứng, thậm chí còn có một chút khê.
“Ngôn Ngôn, con còn nhớ chiếc chén trên tay con không?” Diệp mẹ dùng chiếc đũa chỉ vào nó rồi cười nói.
Phương Tĩnh Ngôn đem chiếc chén giơ lên trước mắt, cẩn thận nhìn ngắm. Bên cạnh viền bát sứ có vẽ lên vài phiến lá sen nhỏ màu xanh nhạt, dưới lá sen có ẩn nấp mấy chú cá con, cô nghĩ một chút, lắc đầu.
“Aiz, đó là cái chén mà Tử Hàng chuyên dùng đó. Khi nó mười hai tuổi, đi cùng ông nội đến trấn Cảnh Đức chơi, nhiều đồ sứ xinh đẹp hơn cũng không thích, chỉ liếc mắt một cái là nhìn trúng ngay chiếc chén nhỏ này. Con nói xem thằng con trai của dì đó, có đôi khi thật đúng là quái gở!”
Phương Tĩnh Ngôn mỉm cười, Diệp Tử Hàng vốn là nhiều điều khác lạ.
“Nó thích chiếc chén này như thế, nhưng mỗi lần con đến nhà ăn cơm, nó sẽ đưa chiếc chén này cho con dùng, con chắc là chưa từng chú ý đúng không ?” Diệp mẹ huých Diệp ba vài cái rồi nói: “Ông xã, cũng là ông phát hiện ra, đúng không?”
Diệp ba cười gật đầu nói: “Tử Hàng đối xử với Tĩnh Ngôn có sự khác biệt.”
Phương Tĩnh Ngôn cúi thấp đầu gẩy cơm, trên mặt đỏ bừng.
Diệp ba và Diệp mẹ vụng trộm trao đổi vài cái ánh mắt, hai người thật ăn ý biết tới điểm dừng.
Hai đứa nhỏ giận dỗi nhau, vì sao giận dỗi lên một cái liền mấy năm trời như vậy? Khiến phụ huynh nóng ruột lắm biết không ? Cứ cho là hai con hiện tại là hai đường thẳng song song đi nữa, chúng ta cũng có thể dùng cái kìm sắt bự để vặn cong các con lại với nhau!
Cơm nước xong xuôi, Diệp mẹ giúp Tĩnh Ngôn trải giường chiếu, drap giường, bao gối đều là màu xanh da trời, giống đại dương xinh đẹp.
“Đây chính là đồ Tử Hàng chuyên dùng!” Diệp mẹ quay đầu, nháy mắt cười nói với cô.
Phương Tĩnh Ngôn cắn môi, có chút hoảng loạn sửa sang lại hành lý, khuôn mặt đỏ ửng, bộ dáng đó khiến Diệp mẹ tâm tình thật tốt.
“Dì ơi, thật ra. . . . . . thật ra con có thể ở nhà bên cạnh ạ . . . . . . Chỉ cần quét dọn một chút là có thể ở được ạ.” Phương Tĩnh Ngôn ôm Laptop có chút do dự đứng ở phía sau Diệp mẹ nói.
“Nói vớ vấn! Vì để con có thể dưỡng bệnh đàng hoàng mới kêu con ở nhà dì, làm sao có thể an tâm để con ở một mình bên đó được ! !” Diệp mẹ vội vàng đem hành lý của Phương Tĩnh Ngôn nhét vào trong ngăn tủ, sợ cô sẽ chạy trốn.
“Nhưng. . . . . . sau một tuần lễ nữa Diệp Tử Hàng không phải là sẽ nghỉ phép về nhà sao. . . . . . con ở phòng của cậu ấy, vậy cậu ấy sẽ ngủ ở đâu?”
“Kêu nó ở khách phòng là được!” Diệp mẹ ném qua một cái ánh mắt đương nhiên.
*****
Rạng sáng tầm 4 giờ, toàn bộ thành phố đều ngủ say ở trong sương mù.
Diệp Tử Hàng từ trong trạm xe lửa đi ra, tầng sương mù dày đặc ở trước mắt cậu chầm chậm lay động. Một đêm không chợp mắt, người lại vô cùng thanh tỉnh.
Kéo cao lên chiếc cổ áo bành tô, giơ tay vẫy một chiếc xe taxi, ngọn đèn đỏ ở đuôi xe ở trong sương mù chiếu ra một đường cầu vồng nhạt.
Không có nói cho người nhà biết cậu về sớm hơn sự kiến, trong cuộc sống sự kinh hỉ cũng rất quan trọng.
Ngày mai mặt trời dâng lên, lúc cậu vặn vặn eo lắc lắc cổ từ trong phòng đi ra, ba mẹ đại khái là sẽ há hốc miệng ngạc nhiên thôi. Nghĩ đến đây, Diệp Tử Hàng không khỏi hơi cong lên khóe miệng.
Xe chạy đến tòa nhà đường Di Hòa số nhà 178, sương mù thêm dày đặc, chôn vùi cả người lẫn xe vào trong lớp sương mù hoàn toàn không thấy dấu vết. Tài xế xe taxi mở ra hết hai bên đèn xe, nơm nớp lo sợ lái xe đi, Diệp Tử Hàng nhắm mắt lại sờ soạng cánh cổng tòa nhà ở trong sương mù.
Cánh cổng ở tòa nhà này, cậu nhắm mắt lại cũng có thể sờ đến. Từ cánh cổng đi về phía trước 33 bước đó là bậc thềm đi lên lầu. Đi lên 10 bậc, không quá 5 bậc nữa, bên tay trái là cánh cửa nhà Phương Tĩnh Ngôn, bên tay phải là cửa nhà cậu.
Đứng tại chỗ một lát, Diệp Tử Hàng đi rẽ vào bên trái, giơ tay nắm lấy cái tay cầm cửa bằng đồng đã bị mài sờn bóng đi. Bao nhiêu lần, cậu đẩy ra cánh cửa này, bao nhiêu lần, cậu chờ ở trước cánh cửa này. Vì người bên trong cánh cửa kia.
Rốt cục cũng buông tay, xoay người, Diệp Tử Hàng hướng về một khác cánh cửa đi tới. Lấy chìa khóa nhẹ nhàng mở cửa ra, trong nhà vừa yên tĩnh vừa tối đen như mực, ba mẹ hẳn là đều còn đang trong giấc mộng.
“Meo ——” một cái mềm nhũn cọ trên đùi cậu.
“Xuỵt —— Tú Cầu đừng kêu! Ngoan!” Diệp Tử Hàng đem hành lý đặt ở trên đất, giơ tay bế Tú Cầu dậy.
Tú Cầu như là nghe hiểu, ngoan ngoãn nằm ở trong lòng cậu không phát ra tiếng nữa.
Rón ra rón rén đi đến phòng của cậu, mở cửa, đóng cửa.
Diệp Tử Hàng thở phào một cái, hoàn hảo, không có quấy nhiễu đến ai trong nhà.
Đang muốn đi đến bên giường nằm xuống, lại phát hiện trên giường trong cái chăn bông có một đống gì đó hơi nhô ra.
Diệp Tử Hàng nghi hoặc suy nghĩ, chẳng lẽ mẹ lại nổi trận lôi đình đuổi ba ra khỏi phòng ngủ?
Kìm nén hơi thở đi đến bên giường thì thấy, người giống như bị thuật thôi miên không thể động đậy.
Tuy rằng trong phòng thật tối đen, chỉ có một tia sương trắng mỏng manh từ trong khe cửa sổ lộ ra, nhưng cậu vẫn nhìn thấy rất rõ rệt, rất rõ nét.
Trước mắt người đang cuộn tròn ru rú thành một đống trong tấm chăn bông kia, mái tóc đen thật dài xõa trên gối, chính là người mà cho dù nằm mơ có mơ thấy cũng khiến cậu đau lòng – Phương Tĩnh Ngôn.
Diệp Tử Hàng yên lặng nhìn một hồi lâu, giơ tay sờ trán mình, lại nhìn con mèo béo trong lòng, sau khi xác định bản thân vừa đang không phát sốt cũng không phải đang mộng du, cậu đứng ở bên giường, nhìn người đang ngủ trong chăn, trái tim mãnh liệt nhảy lên.
Thình thịch —— thình thịch —— cơ hồ muốn nhảy ra từ trong cổ họng.
Cậu vẫn không dám động, sợ thoáng động một cái, người ngủ say trước mắt sẽ biến mất. Biết rõ là người mình nhung nhớ đang nằm ngủ ở kia, sao lại có cảm giác như là cảnh trong mơ.
Rốt cục nhịn không được giơ tay day nhẹ, chạm nhẹ vào mặt Phương Tĩnh Ngôn, xúc cảm ấm áp nhẵn nhụi khiến Diệp Tử Hàng toàn thân khẽ run lên.
Là thật! Trước mặt, người đang ngủ trên giường cậu là thật !
Bốn năm, bốn năm cậu chưa từng gặp cô. Cái cằm của cô càng nhọn hơn, lông mày cũng dài hơn, cái mũi vẫn xinh xắn như cũ. Chỉ là gầy quá, lộ ra bên ngoài chăn bông là cánh tay nhỏ ncậu như vậy, tựa hồ nhẹ nhàng bẻ một cái sẽ bị đứt ngay.
Bỗng nhiên, người đang đắm chìm trong giấc mộng bắt đầu thấy bất an, cánh mũi phập phồng, hàng lông mày cũng dần dần nhíu lại. Cuối cùng, từ dưới hàng lông mi dài chảy ra một chuỗi nước mắt lung linh như ngọc, lướt qua khóe mắt rơi xuống chiếc gối màu xanh lam.
Diệp Tử Hàng đau lòng cầm lấy bàn tay nhỏ ncậu bóp nhẹ, “Tĩnh Ngôn. . . . . . Phương Tĩnh Ngôn. . . . . .”
Trong giấc mộng, Tĩnh Ngôn đang nhìn ngắm người thiếu niên ngồi dưới gốc cây táo đang bóc hạt đậu ấy, làn gió mùa hạ thổi qua, người thiếu niên ngẩng đầu, ánh mắt cười cong cong, cậu ấy đứng dậy từ trên ghế trúc, nhẹ giọng nói: “Phương Tĩnh Ngôn. . . . . .”
Cô muốn mở miệng nói chuyện, nhưng miệng lại thế nào cũng mở ra được. Người thiếu niên ôm một con mèo béo cười nhẹ nói: “Tú Cầu. . . . . . Tú Cầu nói nó nhớ cậu.”
“Phương Tĩnh Ngôn, tớ nhớ cậu.” Diệp Tử Hàng giơ tay ra nhẹ nhàng lau đi dấu vết của hàng nước mắt kia để lại.
Phương Tĩnh Ngôn thấy có chút hỗn loạn, không có khả năng a, đây là đang nằm mơ, vẫn là giấc mơ kia! Trong mộng Diệp Tử Hàng đâu có nói một câu như thế, cậu ấy đâu có nói, chưa từng nói qua a! Nhưng lỗ tai nghe thấy giọng nói rất là chân thực.
“Tĩnh Ngôn, tớ nhớ cậu.” Diệp Tử Hàng thở dài thật sâu nói.
Phương Tĩnh Ngôn vụt mở to mắt, đôi mắt đen mang theo hơi nước mênh mông chuyển động. Cô nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc mà xa lạ trước mặt, ngây người một khắc, lẩm bẩm: “Xong rồi, ngay cả mơ cũng càng ngày càng ly kỳ rồi. Chẳng lẽ mình thật sự phải đi khám bác sĩ tâm lý. . . . . .” Nói xong liền nhắm mắt lại ngay, quyết định phóng túng bản thân tiếp tục hưởng thụ dư vị ngọt ngào trong mộng.
Diệp Tử Hàng cậu ấy cũng đã trưởng thành nhiều, so với cậu thiếu niên khi đó có sự khác biệt, nhưng vẫn rất khôi ngô tuấn tú. Không, là càng thêm khôi ngô tuấn tú. Phương Tĩnh Ngôn cảm thán suy nghĩ. Bỗng nhiên cảm thấy không đúng, ý nghĩ của bản thân cô rõ ràng như vậy, một chút cũng không giống như còn đang trong mộng a! Vì thế hoảng sợ lại mở to mắt ra.
“A ——” cô trừng mắt nhìn người đang đứng ở bên giường, ức chế không kêu ra tiếng nổi.
Diệp Tử Hàng cũng bị phát hoảng bởi tiếng thét chói tai bất thình lình của cô, cậu vội xoay người đi tới ngưỡng cửa.
Thấy cậu phải đi, Phương Tĩnh Ngôn lại nóng nảy lên.
“Đừng! Chớ đi!” Cô cuộn tròn trong chăn nhỏ giọng mà vô lực nói với cậu.
Diệp Tử Hàng ngừng bước chân, xoay người nhìn phía cô.
Phương Tĩnh Ngôn nắm chặt bàn tay giấu trong chăn giờ đã ướt đẫm mồ hôi.
Ngoài cửa sổ đám sương trắng tuy rằng còn rất dày đặc, nhưng ánh sáng đã có chút sáng ngời lên.
Qua một lúc lâu sau, Phương Tĩnh Ngôn lúng ta lúng túng mở miệng nói: “Cậu. . . . . . Cậu về rồi hả. . . . . .”
“Uhm.” Diệp Tử Hàng gật đầu.
“Xin. . . . . . Xin lỗi, đã chiếm phòng ngủ của cậu.” Phương Tĩnh Ngôn vùi mặt ở trong chăn bông, có ý đồ che khuất độ ấm khả nghi trên mặt kia.
“Không sao. Cậu nghỉ ngơi đi, tớ đi ra ngoài trước.” Diệp Tử Hàng xoay người ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
*****
Bữa sáng là Diệp ba cố ý đi ra đầu ngõ có tiệm trà Vương Ký để mua bánh bao hấp và mì vằn tcậu.
“Tử Hàng a, con về nhà cũng không nói trước với ba mẹ một tiếng?” Diệp mẹ một bên ăn canh một bên trách cứ Diệp Tử Hàng, nhưng ngữ khí cùng biểu cảm đều không có một chút tức giận nào, ngược lại làm cho người ta cảm thấy bà rất hưng phấn.
“Muốn cho ba mẹ một sự kinh hỉ.” Diệp Tử Hàng đứng dậy rót cho mình ly nước lọc.
“Ha ha, con thật đúng là đã cho chúng ta một sự kinh hỉ lớn, thiếu chút dọa Tĩnh Ngôn của chúng ta sợ ngây người.” Diệp mẹ liếc qua Tĩnh Ngôn người luôn cúi đầu ăn vằn tcậu kia.
“Tĩnh Ngôn sao vậy?” Diệp Tử Hàng nhàn nhạt hỏi thăm, như giữa bọn họ cũng không có khoảng cách bốn năm xa cách ấy, cậu chỉ như bình thường, bình thản hỏi thăm.
“Tử Hàng là con không biết thôi, Ngôn Ngôn ở Thượng Hải làm việc cho cái Sở sự vụ gì đó rất vất vả, vất vả đến nỗi bị viêm phổi! Đáng thương con bé ở bệnh viện ngày nào cũng bị truyền dịch, cũng không có người chăm nom. Mẹ phải nói hết nước hết cái con bé mới chịu đến nhà mình ở để tiện điều dưỡng sức khỏe.” Diệp mẹ cố ý ở trước mặt Diệp Tử Hàng thêm mắm thêm muối.
“Dì, không phải là viêm phổi. . . . . . chỉ là phổi phải bị viêm nhiễm. . . . . .” Phương Tĩnh Ngôn cấ giọng nhẹ như muỗi kêu xen vào một câu.
“Quá hơn một chút không phải biến thành viêm phổi rồi hả ? Giống nhau cả thôi!” Diệp mẹ một lòng muốn quan sát phản ứng của Diệp Tử Hàng, đương nhiên không thể đem bệnh nói nhẹ đi.
“Hiện tại ở nhà điều dưỡng không cần phải đi làm sao?” Diệp Tử Hàng như là hỏi Diệp mẹ, lại giống như đang hỏi Phương Tĩnh Ngôn.
Phương Tĩnh Ngôn cúi đầu, thấy Diệp mẹ không nói tiếp, đành phải cúi đầu đáp: “Đã đưa ra đơn từ chức, nhưng công ty còn chưa chính thức phê duyệt.”
“À. Vậy ráng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vào.” Diệp Tử Hàng đặt chén trà xuống, cầm tờ báo trên bàn vừa mua về lên đọc.
Diệp mẹ thấy Diệp Tử Hàng có bộ dáng thờ ơ, tức đến nỗi đạp cho cậu một cái vào chân, lại dùng lực đá Diệp ba cái nữa. Diệp ba nửa ngày không phản ứng, Diệp Tử Hàng lại nhíu mày ngẩng đầu nói: “Mẹ, sao mẹ lại đá con hoài thế?”
“Hả? Mẹ. . . . . . chân mẹ bị rút gân rồi. . . . . .”
****
Rõ ràng là hai ngày nghỉ lễ, Diệp mẹ lại nói cơ quan bắt tăng ca, ăn xong điểm tâm sẽ phải đi. Thấy Diệp ba ngồi ở trên sofa đọc báo, một tay kéo ông từ trên ghế sofa kéo lên rồi nói: “Ông xã, ngày hôm qua ông không phải nói ông cũng phải tăng ca à?”
“Hả? Tôi khi nào thì nói thế?” Diệp ba ớ người ra không hiểu.
“Đêm qua a! Ông rõ ràng nói với tôi thế mà! Đi mau! Cơ quan còn có một đống chuyện chờ chúng ta đi xử lý kìa!” Diệp mẹ nhẹ nhàng quấn khăn quàng cổ cho Diệp ba, kéo cổ áo ông liền rời khỏi nhà.
“Chú và dì buổi trưa có về không ạ?” Phương Tĩnh Ngôn đuổi tới cửa hỏi.
“Chúng ta không về đâu, buổi tối mới về!” Diệp mẹ cười tủm tỉm vẫy tay với cô.
Phương Tĩnh Ngôn nhìn theo hai vị trưởng bối đi khỏi nhà, quay lại trong phòng thu dọn bát đĩa trên bàn. Vừa muốn cầm đống chén bát kia đi vào nhà bếp rửa, Diệp Tử Hàng giơ tay ra lấy qua.
“Nè! Tớ rửa cho!”
Diệp Tử Hàng đem bát đũa ngâm trong bồn rửa bát nói: “Cậu đi nghỉ đi, đừng sờ vào nước lạnh.”
Diệp Tử Hàng rửa bát ở trong bếp, Phương Tĩnh Ngôn đi lau bàn.
Thu dọn xong xuôi, Diệp Tử Hàng trở lại phòng khách, Phương Tĩnh Ngôn vắt khăn thật khô đứng ở trước bàn ăn đã lau sạch bóng một góc bàn.
Phương Tĩnh Ngôn bỗng nhiên nghĩ đến một bài Từ của Tô Thức.
“Nhìn nhau không nói. Chỉ có nước mắt tuôn trào.”*
*Trên đây là hai câu trong bài Từ làm theo điệu “Giang thành tử”. Ông có ghi chú nhỏ: “Năm Ất Mão (1074), tháng giêng, ngày 20, ban đêm, ghi lại giấc mộng” . Năm đó ông 40 tuổi, làm quan ở Mật Châu; vợ chánh thất của ông, Vương thị, Thông Nghĩa Quận quân, mất đã đúng 10 năm. Bà đối với ông, tình duyên và tình nợ thì có; mà tình thơ thì không. Nhưng, bà mất 10 năm, mà tình nhớ nhung của ông vẫn còn cay đắng. Rồi tình đó phát hiện thành lời thơ, thì cũng là tình thơ vậy. (Sưu tầm)
Bọn họ không có “nước mắt tuôn trào”, lại nhìn nhau không nói gì.
Diệp Tử Hàng nhìn ra hướng ngoài cửa sổ, sương mù dày đặc sớm đã tan hết, chỉ còn lại một thành phố ấm áp đầy ánh nắng mặt trời.
Cậu chuyển ra một cái ghế nằm đặt ở trên ban công, nói với Phương Tĩnh Ngôn: “Cậu qua đây.”
“Oh. . . . . .” Phương Tĩnh Ngôn ngoan ngoãn đi qua.
“Nằm xuống.”
“Hả? Nằm trên ghế hả?”
“Uhm. Người bị viêm phổi nên phơi nắng nhiều.”
“. . . . . . Tớ đã gần khỏi hẳn rồi. Hơn nữa, tớ không phải bị viêm phổi. . . . . . Tớ chỉ bị viêm nhiễm ở lá phổi bên phải thôi.” Phương Tĩnh Ngôn còn cố biện giải cho bệnh tình của mình.
“Đó gọi là viêm phổi cường độ thấp.” Diệp Tử Hàng lấy từ trên sofa trong phòng khách tấm chăn mỏng đắp lên đầu gối của Phương Tĩnh Ngôn.”Tớ đi ra ngoài một chút, cậu ngoan ngoãn nằm đây phơi nắng nhé.”
“Ừ. . . . . .” Phương Tĩnh Ngôn nhìn Diệp Tử Hàng mặc vào cái áo bành tô rồi đi ra cửa, trong lòng có chút mất mát. Xem ra cậu ấy thật sự không nghĩ đến mình, không nhớ mình rồi. Mình mắc bệnh cậu ấy cũng không ngó ngàng đến, nếu là lúc trước. . . . . . Không khỏi thở dài sầu não, thời gian a, thật sự là thứ đáng sợ, có thể làm thế giới này cảnh còn người mất, tình nhạt duyên phai.
Trên giá sách ở ban công có đặt một cuốn “300 bài thơ Đường”. Tâm tình Phương Tĩnh Ngôn mất mát cầm nó lên tùy tiện giở ra.
” Tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ, thâm hạng minh triêu mại hạnh hoa.” ( Mưa xuân đêm giục lá cành. Sáng rao ngõ thẳm bán nhành hạnh tươi. LHK dịch)
Đang là ngày đông, huống hồ là cảnh ánh mặt trời đang ấm áp, kêu cô đi nơi nào nghe mưa xuân vào đêm a? Rồi kêu cô đi đâu tìm một nhành hạnh hoa tươi đây?
Bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động, Phương Tĩnh Ngôn kinh ngạc quay đầu nhìn lại, đúng là Diệp Tử Hàng đã trở lại. Trong tay cậu ấy xách một túi lê lớn và một tay còn lại cầm túi giấy đựng thuốc bắc.
“Cậu! Cậu sao đã về rồi?” Đáy lòng cô dần dần nảy sinh ra một chút mưa xuân.
“Tớ chỉ đi mua chút đồ.” Diệp Tử Hàng đem đồng đồ tay xách nách mang kia đặt ở trên bàn nói: “Tớ nhớ cậu không ghét ăn lê, đúng không?”
“Uhm.” Phương Tĩnh Ngôn gật đầu, “Nhưng bây giờ là mùa đông ăn lê rất lạnh a!”
“Chưng cách thủy mới ăn. Thêm vào Bối mẫu Tứ Xuyên, Sơn trà và một chút bạc hà chưng cùng nhau, ăn dưỡng phổi .”
“. . . . . .” Phương Tĩnh Ngôn cầm cuốn 300 thơ kia, há hốc miệng, cái gì cũng không nói. Chỉ dùng sách che mặt lại, cái nhíu mày mới vừa nãy cũng đã dần dần giãn ra.