Ngô Đồng bị anh bế vào bồn tắm lớn, nửa giờ sau đã chẳng còn sức mà thở, cả người đau nhức, hận một nỗi cơ thể này chính là của mình.
Lần này Lệ Trọng Mưu rất cẩn thận, lưu tất cả dấu hôn ở dưới cổ, rất thản nhiên bước ra ngoài, đi lấy áo tắm, tiện thể dùng khăn tắm quấn quanh người cô.
Ngô Đồng được anh bế ra ngoài, mặt trời đã lên cao từ lâu, cô cuộn tròn trong ngực anh, ngẩn đầu chỉ thấy yết hầu và sườn mặt lạnh lùng, tự mình an ủi: trong chốc lát không thể thích ứng nổi sự thân thiết của anh là chuyện bình thường.
Tóc cô vẫn nhỏ nước, trên người anh cũng vậy. Ngô Đồng ngồi trên giường làm chăn đệm cũng thấm nước. Lệ Trọng Mưu tỉ mỉ lau tóc cho cô, cả hai rơi vào trầm mặc. Ngô Đồng cúi xuống nhìn khuỷu tay bị xước của mình, là do va vào bệ cạnh bồn tắm, anh đúng là chẳng biết tươgn hương tiếc ngọc gì cả.
Mà người đàn ông này cũng không khá khẩm hơn, băng gạc trên cánh tay anh đã tuột ra, không thèm để ý, chẳng nhẽ anh không thấy đau sao. Cả hai đều chật vật như thể vừa đi đánh trận xong vậy.
Lệ Trọng Mưu giận lòng cô không bao giờ chịu bình yên, anh xoa tóc cô cho rối lên: “Nghĩ gì thế?”
Phòng khách sạn này được thiết kế rất đẹp, Ngô Đồng nâng mắt chỉ thấy chiếc gương được khảm trên trần nhà. Trong đó phản chiếu hai má cô ửng đỏ, kiểu gì cũng không giấu nổi niềm vui sướng trong đôi mắt cô. Cô nghĩ một chút, rồi vò chiếc khăn: “Nghĩ sao đến bây giờ em mới biết anh chính là cầm thú.”
Mắt Lệ Trọng Mưu chợt sâu thêm dưới ánh mặt trời rạng rỡ, đột nhiên anh giật phăng chiếc khăn tắm bao quanh người cô. Lúc này Ngô Đồng chợt trở nên nhanh nhạy, cô túm chặt một góc khăn, cùng anh chơi trò kéo co.
Lệ Trọng Mưu càng không hiểu sao, chỉ cần là cô, anh sẽ luôn là người thua. Giống như hiện tại, suýt nữa thì làm ngã cô rồi, cũng mai anh kịp đưa tay đón, kéo cô trở lại.
Chân Ngô Đồng chưa kịp lấy thăng bằng, đảo mắt liền bị hất lên giường. Lệ Trọng Mưu nhanh nhẹn đè lên, một tay kéo khăn tắm, một tay đặt trên lưng cô.
Anh nặng như vậy làm Ngô Đồng khó thở, quay đầu nhìn anh chằm chằm. Trải qua phen tranh đoạt khi nãy, đai áo tắm của anh đã tuột từ lâu, làm lộ ra bờ ngực rắn chắc và bả vai mạnh mẽ.
Ngô Đồng lạc trong ánh mắt cuồng dã của anh, lắng nghe giọng anh thì thầm bên tai: “Bà Lệ, em dám nói linh tinh thế à, có phải ỷ vào việc anh không dám bắt nạt em đúng không? Hả?”
Bà lệ…
Xưng hô mất tự nhiên quá, hơn nữa, âm cuối cố tình lên cao của anh làm trái tim Ngô Đồng lỡ mất hai nhịp, cả tai và tâm cô đều tê dại.
Anh ghé sát vào sườn mặt cô, gạt sợi tóc ướt vương trên má khiến toàn thân Ngô Đồng run rẩy.
Tay anh nâng người cô, kéo chiếc khăn tắm ra, Ngô Đồng vội túm lại, nỉ non: “Em sai rồi, sai rồi, được chưa? Để em dậy nào.”
Không, không – Lệ Trọng Mưu nghĩ thầm, anh biến lời nói thành hành động, nhưng đúng lúc anh ném được cái khăn tắm đi thì tiếng chuông điện thoại chết tiệt lại vang lên.
Không khí giống như đông lại, hai người đều giật mình, cùng nhìn về chiếc di động.
Điện thoại trong túi Ngô Đồng rơi xuống, lặng lẽ nằm bên cạnh họ đột nhiên rung lên liên hồi. Ngô Đồng cố giãy ra một tay, khó khăn với nó.
Lệ Trọng Mưu chẳng thèm quan tâm, anh cắn nhẹ vành tai cô: “Anh không ngại em nghe điện thoại đâu.” Rồi ôm chặt cô hơn.
Nháy mắt, thắt lưng Ngô Đồng bị anh kéo xuống, anh nâng mông cô lên, đặt ngay sát phía dưới của mình.
Thế này chính là cái “không ngại” của anh đấy à?
Ngô Đồng vừa giận vừa ngượng, cô nhìn màn hình, là số Đồng Đồng. Cô bừng tỉnh, đưa điện thoại đến trước mặt anh.
Cánh tay Lệ Trọng Mưu cứng đờ, ngọn lửa trong mắt anh nhanh chóng bị dập tắt, chậm rãi thả cô, tựa vào đầu giường.
Ngô Đồng nhìn vẻ mặt bất mãn của anh.
Anh có tư cách gì để bất mãn chứ?
Cô ngồi dậy, quấn lại khăn tắm, dựa vào vai anh, cô muốn anh nhận cuộc gọi này.
Anh nhíu mày, nhấn phím nghe. Lần này Đồng Đồng gọi tới là để khởi binh vẫn tội, thằng bé giận dỗi: “Ba mẹ đang ở đâu thế? Con về khách sạn mà có thấy ba mẹ đâu. Bây giờ đã là… là…11 giờ rồi.”
Ngô Đồng ghé tai bên cạnh, chờ xem anh định giải thích với con thế nào.
Lệ Trọng Mưu nghĩ nghĩ, trả lời: “Ba mẹ đang bận.”
“Ba mẹ đang làm việc ạ?”
Anh sẽ không lừa dối con mình, nuốt nước miếng, liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, anh đáp lời: “Ba và mẹ đang ở Florida.”
Đồng Đồng đã nghe về Florida từ lâu, cũng từng năn nỉ Ngô Đồng đưa đi chơi, thế mà bây giờ hai người lớn kia lại bỏ mặc con trai ở nhà, tự đưa nhau đi.
Đồng Đồng càng bực mình, thêm chuyện tối qua bị thua lúc đá cầu, giọng nói lạnh hẳn: “Có mẹ rồi quên con phải không? Ông Lệ, ba không thể như thế… hừm, qua sông đoạn cầu!!!”
Con trai sử dụng thành ngữ vô cùng chính xác, môn văn chắc chắn là tốt lắm đây, Ngô Đồng hiểu ý cười cười, Lệ Trọng Mưu nghe tiếng cô cười, thì ra là do có người gặp họa.
Nhìn bộ dạng linh hoạt và phong cảnh đẹp đẽ trước mặt, tâm trạng Lệ Trọng Mưu tốt lên rất nhiều, anh nói: “Đồng Đồng, không phải con muốn có em trai à? Ba đang nghĩ cách hoàn thành nguyện vọng của con đó.”
Vừa nói xong, anh cố ý liếc mắt với Ngô Đồng.
Ngay lập tức biểu tình cô cứng đờ.
Ánh mắt anh chứa đầy nguy hiểm. Trời ạ, con trai cô bây giờ còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, đến sau này nó hiểu được thì cô biết sống thế nào?
Cô đoạt điện thoại về, nhỏ nhẹ nói với con: “Đồng Đồng, Florida chẳng có gì vui đâu, thật đấy. Mẹ và ba về ngay đây.”
Mãi mới ngắt được, mặt Ngô Đồng đã đỏ bừng, không biết là do tức giận hay xấu hổ.
Lệ Trọng Mưu thản nhiên: “Chuyện chúng ta kết hôn ngay cả con cũng phải giấu à?”
Người này trở mặt còn nhanh lật sách, Ngô Đồng im lặng nghĩ rồi mới nói: “Em định báo với nhà đã.”
Không khí nháy mắt bị đông cứng, cô không biết mình có thể khống chế tâm trạng của anh, vì thế chợt thấy e ngại, đành lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, sau khi về New York, lúc nào đi tìm luật sư?”
“Hả?”
“Công chứng tài sản kết hôn.”
Vừa dứt lời, Ngô Đồng bỗng cảm thấy có gì không đúng.
Chẳng nhẽ anh lại hiểu lầm? Sao sắc mặt càng ngày càng đen thế? Ngô Đồng hoàn toàn không hiểu anh, cô bỗng thấy sợ.
Lệ Trọng Mưu ngắm cô, ngắm vợ mới cưỡi của mình. Chuyện ân oán trước kia được cô lôi ra bằng một câu nói quá mức dễ dàng.
“Em không tin anh, hay là không tin chính mình?” Đôi mày anh nhíu lại, cố gắng kiềm chế.
Anh hiểu mình cần tỉnh táo, hẳn là anh nên giải thích vì sao mình vội vàng kết hôn như vậy, không có hôn lễ long trọng, không có người thân chứng kiến, quan trọng hơn là không cho cô có đủ thời gian để cho cô hiểu hết mọi chuyện.
Chắc là Lệ Trọng Mưu phát hiện, bỗng nhiên anh không giữ nổi bình tĩnh.
Anh ghét việc cô phải tự bảo vệ mình, không dám vứt bỏ những ngại ngần, hoàn toàn tin tưởng vào anh.
Ngô Đồng mơ hồ, không hiểu hết ý anh: “Thực ra cũng không quan trọng. Công chứng rồi cả hai đều không còn gánh nặng, em biết những điều đó.”
Rất nhanh, anh hiểu ý cô.
Ngô Đồng không tin anh yêu cô, hay ít nhất, cô không tin anh đã yêu cô chân thành.
Lệ Trọng Mưu tức giận vơ điện thoại trên đầu giường, anh gọi nội tuyến, hỏi phục vụ quần áo đem đi giặt khi nào được đưa tới.
Nhân viên nhanh chóng mang đến, Lệ Trọng Mưu thay đồ, thắt thế nào cũng không được chiếc cà vạt như ý.
Ngô Đồng bước tới, cô nắm lấy chiếc cà vạt trong tay anh, ngửa đầu giúp anh thắt lại, cô nói: “Em không biết rút cuộc anh giận cái gì.”
Lệ Trọng Mưu giữ tay cô: “Là anh không biết rút cuộc em nghĩ cái gì.”
Ngô Đồng cúi đầu, không trả lời.
Bầu không khí bỗng trùng xuống, anh cố dời lực chú ý đến động tác của cô, giọng cũng ấm lại: “Học giúp đàn ông thắt cà vạt từ khi nào thế hả?”
“Hồi trẻ anh trai em ngang ngược lắm, chuyện thắt cà vạt lằng nhằng thế này không làm được, cho nên em gái là em phải học thôi.”
Nghe cô kể chuyện gia đình, trái tim Lệ Trọng Mưu cuối cùng cũng hạ xuống, tầm mắt dời từ chiếc cà vạt xuống tay cô. Những ngón tay thon dài, trên ngón áp út là chiếc nhẫn lấp lánh. Tia sáng phát ra từ viên kim cương chiếu vào mắt, Lệ Trọng Mưu hơi nhíu mày. Anh nắm tay cô, hôn lên những đầu ngón tay: “Sau này chỉ được thắt cà vạt cho một mình anh thôi.”
Ngô Đồng chớp mắt, gật đầu không chút do dự.
*******************************
Từ Florida trở lại New York, Đồng Đồng phát hiện quan hệ của ba mẹ mình đột ngột tăng mạnh.
Tất nhiên kèm theo đó thì phúc lợi cũng nhiều hơn. Nhưng Đồng Đồng nhà ta chỉ có một bất mãn duy nhất đó là tối tối không được nghe mẹ kể truyện trước khi ngủ nữa –
Sau khi Lệ Trọng Mưu vào phòng liền khóa cửa!
Khóa cửa!?
Nghĩ về vấn đề ba mẹ khó khăn lắm mới dịu đi, Đồng Đồng đành ngậm ngùi nuốt nỗi oán giận, gọi điện về HongKong cho Hàn Khả Khả giải tỏa.
Đồng Đồng đau khổ kể lể, ai ngờ lát sau nghe bạn nhỏ kia thông báo thêm một tin dữ: “Ngô Đồng Đồng, sau này chắc tớ không nhận điện thoại của cậu được nữa đâu, chiều nào tớ cũng bận dạy Aaron tiếng Trung mất rồi.”
Còi cảnh báo vang lên trong đầu: “Aaron? Aaron là ai?”
“À…” Trương Hàn Khả ngập ngừng.
Kể từ ngày đó, mỗi ngày Đồng Đồng ở New York đều có một việc để làm: hỏi Ngô Đồng bao giờ nhà mình quay về Hong Kong.
“Trương Hàn Khả bây giờ đang đi theo bạn người Singapore tên là Aaron đấy, nếu con không trở về, Trương Hàn Khả về sau sẽ chơi cùng Aaron, không chơi với con nữa.”
Ngô Đồng an ủi con trai: “Hơn mười ngày nữa trường con khai giảng, đến lúc đó chúng ta quay về, được chưa?”
Đồng Đồng hỏi đi hỏi lại vẫn chưa nhận được câu trả lời thỏa đáng, mặt mày ủ dột quay qua Lệ Trọng Mưu kể khổ. Ba thường dễ tính hơn so với mẹ, Lệ Trọng Mưu gọi hỏi trợ lí lộ trình gần nhất, xong nói: “Được rồi, ngày mốt chúng ta trở về.”
Tất nhiên điều này làm bạn Đồng Đồng vỗ tay trầm trồ liên tục, tung tăng nhảy lên thơm chụt vào hai má Lệ Trọng Mưu.
Lúc Đồng Đồng vui vẻ nhảy chân sáo ra khỏi thư phòng, Lệ Trọng Mưu vẫn đang nghe điện thoại. Anh đưa máy đến bên tai, hỏi Lâm Kiến Nhạc ở đầu dây bên kia: “Tìm được bác sĩ của Hướng Kiên Quyết rồi?”
“Rồi ạ. Hướng Kiên Quyết theo định kì đến đó kiểm tra, mẹ của anh… thỉnh thoảng có đi cùng.” Lâm Kiến Nhạc biết tin ngày mốt Lệ Trọng Mưu sẽ quay về liền hỏi: “Lần kiểm tra tiếp theo là ngày mai, có cần tôi sắp xếp không ạ?”
“Ừ.”
Lệ Trọng Mưu gác máy, ngón tay vuốt vuốt chiếc điện thoại. Suy nghĩ của anh bay xa dần.
Kí ức về tiệc rượu vài ngày trước vẫn như in trong trí nhớ, khi đó Hướng Kiên Quyết nói: “Thời gian của ba không còn, con và mẹ đã phải chịu nhiều đau khổ, đời này của ba coi như dứt rồi, nhưng xin con hãy tha cho Hướng gia, tha cho Mark, đừng tạo thêm sóng gió nữa.”
Mỗi một câu của ông như một mũi giao, đâm thẳng vào ngực Lệ Trọng Mưu.
****************
Ngô Đồng bước vào thư phòng, liếc mắt liền thấy Lệ Trọng Mưu đang đăm chiêu, cô đang do dự có nên vào hay không thì bị anh phát hiện, vẫy tay bảo cô tới.
Ngô Đồng chậm rãi đi vào: “Đồng Đồng bảo anh đã đồng ý ngày mốt quay về HongKong?
Lệ Trọng Mưu không trả lời, anh dang tay phải, ý bảo cô tựa vào, anh hỏi ngược lại cô: “Ngày mai có thời gian không?”
“Dạ?”
“Chỉ khoảng nửa tiếng, anh muốn đưa em đi gặp một người.”
“Ai thế?”
“Anh…” Dường như anh phân vân, nhưng cuối cùng cũng nói ra: “Ba của anh.”