“Đây là thứ ông muốn.”
Hoắc Dĩnh Thần đem báo cáo kết quả xét nghiệm kiểm tra ADN quăng xuống mặt bàn làm việc xa hoa khiến nó mở tung; biểu tình hắn nghiêm túc, lạnh như băng.
Những gì phải đối mặt vẫn nên đối mặt, trốn tránh cũng không thể giải quyết vấn đề, đây là kim chỉ nam đầu tiên mà chính hắn tự tổng kết ra, đúc kết lại suốt hai mươi mấy năm sống.
Ngồi sau bàn công tác, Hoắc Chính Đông nâng nâng mí mắt, cũng không thèm liếc mắt nhìn kết quả kiểm tra ADN kia tới một cái.
“Không nghĩ tới tốc độ của cháu rất nhanh chóng, ông đã cho rằng hai chúng ta hai mươi năm nữa mới có thể lại đấu với nhau.”
Nói xong, ông đem kết quả xét nghiệm kia cầm đến trước mặt, giống như không chút để ý, khinh thường liếc mắt một cái, rồi sau đó lạnh lùng hừ một tiếng.
“Tuy rằng đứa bé kia xác thực chảy dòng máu của Hoắc gia, nhưng ông không xác định nó cũng có đủ tư cách kế thừa tập đoàn Minh Trụ. Dĩnh Thần, cháu có biết, ông luôn luôn yêu cầu rất cao về huyết thống cùng tư chất.”
Ánh mắt Hoắc Dĩnh Thần lạnh lùng, giống như khinh thường, ngay cả tươi cười trên mặt cũng mang nét trào phúng, “Thế gian vốn không tồn tại hoàn mỹ, ông nên thử chấp nhận một ít tỳ vết mới đúng.”
“Hừ! Đến hôm nay cháu còn cố chấp kiên trì quan điểm của cháu là chính xác sao? Nếu phán đoán của cháu thật sự đủ sáng suốt như thế, sự kiện năm đó phải giải thích như thế nào……”
“Chuyện quá khứ cháu không muốn nhắc lại.” Hắn không khách khí chặn lời đối phương, biểu tình trở nên có chút nôn nóng.
Hoắc Chính Đông cũng chẳng buồn nhúc nhích, sắc mặt vẫn như thường, “Nhiều năm đã trôi qua, cháu vẫn như trước không chịu đối mặt với sai lầm của chính mình từng phạm phải, điều này chỉ có thể chứng tỏ cháu đang sợ hãi……”
“Đủ rồi!” Hoắc Dĩnh Thần không kiên nhẫn gầm nhẹ một tiếng, “Tử lão nhân, ông rốt cuộc có thể để cho cháu yên được không? Cháu hiện tại tự nắm giữ số mệnh trong tay chính mình, ông tốt nhất không cần lại can thiệp đến cháu.”
Tiếng gắt gỏng chấm dứt, căn phòng bởi vậy xuất hiện sự trầm mặc trong khoảnh khắc, một già một trẻ tựa hồ đều muốn biểu đạt gì đó, sắc mặt trở nên đồng dạng khó coi vô cùng.
“Nếu như vậy……” Hoắc Chính Đông mở miệng trước, phát ra thanh âm nặng nề, “Đứa bé kia, cháu chuẩn bị khi nào thì đưa nó cho ông đây?”
Hoắc Dĩnh Thần chợt ngẩn ra, trong khoảng thời gian ngắn không thể đáp trả.
Hoắc Chính Đông hé hé đôi mắt hẹp dài mang đầy nếp nhăn, “Dĩnh Thần, đây chính là ước định song phương lúc trước giữa chúng ta, hay là cháu muốn đổi ý?”
Ước định…… Hắn làm sao có thể quên mất ước định này……
Vì vậy ước định quỷ quái đó đã biến thành đau đớn không thể xóa nhòa trong cuộc đời của hắn.
Mỗi lần nhìn đến tử lão nhân này đều khiến hắn hồi tưởng lại rõ ràng một lần nữa cơn ác mộng năm xưa.
Hắn kiêu ngạo tự phụ, cũng không chấp nhận cúi đầu trước bất kỳ ai hoặc bất cứ việc gì, trong quá trình hắn trưởng thành, cơ hồ không gặp phải khó khăn hay suy sụp, thậm chí bướng bỉnh nhận định chính mình phán đoán gì cũng đều chính xác.
Không nghĩ tới, hắn lại xui xẻo bị một nữ nhân ngoan độc ‘ngáng chân té ngã’, và trong cuộc đời huy hoàng của hắn tăng thêm một vết bẩn.
Mà nhân chứng duy nhất là ông nội của hắn, tổng giám đốc tập đoàn Minh Trụ, lão hồ li hô phong hoán vũ trên thương trường – Hoắc Chính Đông.
Hai ông cháu đều quyết liệt, hắn tuyên bố từ bỏ việc kế thừa tập đoàn Minh Trụ, điều kiện còn lại là hắn phải vì Hoắc Chính Đông sinh ra một người thừa kế có huyết thống thuần khiết.
Tuy rằng sức quyến rũ của hắn xác thực lớn đến tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay cũng sẽ có vô số nữ nhân muốn hiện lên giường hắn, nhưng yêu cầu này từng làm hắn khinh thường đến cực điểm.
Cho đến khi Phi Phi đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của hắn, còn lớn tiếng tuyên cáo với hắn rằng nàng có thai đứa con của hắn, hắn mới nhớ tới ước định buồn cười hắn D_E_L_E_T_E (xóa) đã lâu này.
Nay đứa nhỏ thuận lợi sinh ra, hắn cũng đem báo cáo kết quả xét nghiệm ADN chứng minh huyết thống giữa hai cha con, tự tay giao cho Hoắc Chính Đông.
Hết thảy giống như đương nhiên vậy, nhưng đáy lòng hắn lại sinh ra do dự.
Hắn rốt cuộc đang làm cái gì?
Thật sự phải giao đứa con đẻ cho tử lão nhân này nuôi nấng sao?
“Dĩnh Thần, cháu còn chưa trả lời vấn đề của ông.” Hoắc Chính Đông tỏa ra khí thế bức người, trên mặt lộ vẻ kiên quyết không thể bỏ qua, “Hoặc là cháu muốn ông phái người đưa về đây?”
“Bây giờ còn không phải thời điểm thích hợp.” Do dự một lát, hắn rốt cục mở miệng.
“Nha?” Hoắc Chính Đông nhẹ nhàng nhíu mày, “Cho ông lý do?”
“Đứa bé còn nhỏ, nếu hiện tại xa rời mẹ, chỉ sợ ảnh hưởng nhất định đối với sự trưởng thành về thể chất và tinh thần của bé.”
Hoắc Chính Đông lạnh lùng cười, “Chuyện này cháu không cần lo lắng, ông cam kết sẽ tung tiền mời những bảo mẫu chuyên nghiệp chăm sóc chắt của ông……”
“Ông chắc cũng biết rằng trước mắt bảo mẫu tốt nhất chính là Hồ Phi Phi, ông cảm thấy trên thế giới này có người bảo mẫu nào sẽ tốt hơn so với mẹ ruột của bé?”
Trên mặt Hoắc Chính Đông đột nhiên toát ra một loại biểu tình sâu xa khó hiểu, trầm ngâm một lát, ông chậm rãi gật đầu, “Được rồi, ông cho cháu thời gian một năm, một năm sau, hy vọng cháu có thể tự động tự phát tuân thủ ước định trước kia giữa chúng ta.”
Hoắc Dĩnh Thần trầm mặc không hé răng, tỏ vẻ thỏa hiệp, xoay người, hắn cũng không chào tạm biệt một tiếng, đi thẳng đến cửa phòng.
“Dĩnh Thần, nếu kỳ hạn đến, cháu bội ước, như vậy cháu phải tự mình gánh vác trọng trách tập đoàn Minh Trụ.”
Tiếng đóng cửa thật mạnh thay thế câu trả lời của Hoắc Dĩnh Thần.
Nhưng Hoắc Chính Đông chưa bao giờ bởi vì đứa cháu trai tùy hứng cùng vô lễ mà lộ ra nửa điểm hờn giận, trên mặt lão hồ li phủ đầy nếp nhăn chậm rãi hiện lên một chút tươi cười do thực hiện được gian kế.
Tục ngữ có câu: Gừng càng già càng cay, tiểu tử kia muốn đấu với ông, chỉ sợ còn phải tu luyện thêm vài năm.
Bên trong phòng họp lớn sáng ngời rộng rãi, các nhân viên cấp cao ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, thảo luận đề tài trọng yếu hôm nay.
Trái ngược với họ, Hoắc Dĩnh Thần vốn luôn là vị thủ trưởng nghiêm khắc, nhưng hôm nay cư nhiên phá lệ liên tiếp thất thần trong suốt cuộc họp, không khỏi khiến cho nhân viên tham dự hội nghị thấy rất kì lạ.
Không biết đại lão bản đến tột cùng gặp phải chuyện gì phiền lòng, từ khi cuộc họp bắt đầu thì biểu tình vẫn luôn chẳng nhu hòa chút nào.
Sau khi buổi họp thật vất vả chấm dứt, hắn cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất lấy di động gọi về nhà.
Kết quả bên kia vừa bắt máy, liền truyền đến thanh âm tiểu hài tử lớn tiếng khóc nháo.
Trong lòng hắn nhất thời run lên, có chút lo lắng hỏi: “Phi Phi, Tiểu Kiệt sao vẫn luôn luôn khóc thế?” Hắn cứ thấy trong lòng không an ổn, khẳng định là trong nhà có sự tình phát sinh.
Ở một chỗ khác, Hồ Phi Phi luống cuống tay chân dỗ con, bên tai còn mang theo microphone (tai nghe điện thoại), “Ta cũng không biết con rốt cuộc làm sao, vừa mới tỉnh ngủ đã không ngừng khóc, ta nghĩ rằng con đói bụng, nhưng vừa mới cho con uống sữa con lại nhất quyết không uống, ta đang lên mạng tra một ít vấn đề tương quan, a…… Tạm thời không nói chuyện với ngươi nữa, Tiểu Kiệt…… Không cần kéo tóc mẹ, đau quá……”
Tiếp theo điện thoại liền bị cắt đứt liên lạc.
Hoắc Dĩnh Thần không khỏi nhíu mày. Nữ nhân này rốt cuộc đang làm cái gì? Con đều khóc thành như vậy, nàng cư nhiên còn có tâm tình lên mạng tra tư liệu.
Hắn nhanh chóng đứng dậy, đi nhanh như bay xuống bãi đỗ xe rồi gấp gấp lái về nhà, vào phòng đã nhìn thấy Hồ Phi Phi giơ bình sữa với núm vú cao su nhét vào miệng con.
Nhưng tiểu tử kia chẳng những chẳng phối hợp, không chỉ khóc lớn, ngược lại còn đem hết toàn lực ing ỏi thét chói tai.
Nàng bị con khóc nháo làm tức giận đến trợn tròn hai mắt, “Này, con thật là xú tiểu tử rốt cuộc tự dưng nháo cái gì, trên Internet rõ ràng nói, tiểu hài tử dùng sức khóc nháo không phải buồn ị, đi tiểu thì chính là đã đói bụng, vừa nãy đã thay tã sạch sẽ cho con, hiện tại cũng nên đến phiên muốn ăn này nọ đi?”
Nàng tức giận chỉ trích con không ngoan, mà đứa nhỏ trong lòng lại giương nanh múa vuốt, hiển nhiên cũng không thèm nghe lời. (Sia: Chịu bà chị này quá >_____