Đấu Y

Chương 176: Thổ Nham lão quái



Hứa Khôn mặt ủ mày chau, hiện tại Ma Môn và Lỗ Á liên minh hợp tác tụ tập tại Kỳ Lỗ sơn mạch, tất cả các phương diện đều được chuẩn bị sung túc, thậm chí còn nhanh chân đến trước lấy được “khai thiên kiếm” về tay, hiển nhiên đã dự mưu từ lâu, thế tiến công của đối phương rất mãnh liệt, hiện tại dù bát đại môn phái tụ tập đầy đủ cũng có chút cật lực.

Nghe Thượng Vân trưởng lão Vân Tiêu Điện nói xong, cốc chủ Hồng Diệp Cốc Đàm Tuyết không đồng ý nói:

– “Khai thiên kiếm” đã rơi vào trong tay người khác, nếu như “cửu thiên nguyên lô” cũng không được mà nói, bát đại môn phái chúng ta chẳng phải ngồi không đợi tiếp trăm năm, hầu như mỗi một lần có người đột phá sư giai đều cần sự trợ giúp của thần khí, nếu như không có thần khí trợ giúp, vậy thì bát đại môn phái chúng ta sẽ không có người tiến giai lên linh hồn cấp hay sao, các đại nguyên lão rốt cuộc sẽ có người tạo hóa trong vòng trăm năm, nếu như không có lựu lượng mới thay vào, làm sao ứng phó được các nước khác xâm lấn.

Thượng Vân trưởng lão hí mắt nói:

– Đàm cốc chủ, ta nghĩ ngươi nói như vậy kỳ thực chính là vì Hồ Mị nhi trưởng lão của Hồng Diệp Cốc các ngươi, nghe nói người này chính là vị đại đạo sư tuổi còn rất trẻ, trước đây không lâu đã tiến vào đại sư giai hậu kỳ, nếu như có thể phục dụng một khỏa “cửu thiên nguyên đan” được luyện chế từ “cửu thiên nguyên lô” liền có thể thuận lợi tiến nhập linh hồn giai, đến lúc đó Hồng Diệp Cốc các ngươi có hai vị nguyên lão, thực lực tăng lên một mức mới a.

Đàm Tuyết coi thường nói:

– Thượng Vân trưởng lão nếu không muốn như vậy, bản cốc chủ cũng không còn gì để nói, nghe một chút ý kiến từ các phái khác xem sao.

Hứa Khôn xua tay ý nói mọi người không nên ầm ĩ, trầm giọng nói:

– Lần thần khí hiện hình này so với trước kia hoàn toàn không giống, gặp phải không ít sự kiện không lường trước, độ khó lấy được cũng gia tăng thêm mức lớn, ta nghĩ mọi người cũng không muốn tranh đi tranh lại, nếu đại biểu của bát địa môn phía đều đã ở đây, không bằng chúng ta giơ tay biểu quyết, thiểu số phục tùng đa số, thế nào?

Bảy phái còn lại nghe xong, đều biểu thị đồng ý, lúc này cũng không có biện pháp nào tốt giải quyết, đối với việc có cướp đoạt “cửu thiên nguyên lô” hay không, bát đại môn phái đều có tính toán của riêng mình.

– Đồng ý phái đệ tử tinh anh đi trước luyện ngục hành lang gấp khúc tìm kiếm “cửu thiên nguyên lô” thì đến bên người Đám cốc chủ, còn không đồng ý thì đến bên Thượng Vân trưởng lão.

Hứa Khôn nói thẳng.

Hai vị trưởng lão và chưởng môn Chiến Hổ Bang và Phủ Thú Sơn đều đến bên cạnh Thượng Vân trưởng lão, sáu phái còn lại bao gồm cả Hứa Khôn đều đứng sang bên cạnh Đàm cốc chủ, nhiều ít vừa nhìn liền biết.

Đàm Tuyết ra vẻ nhìn thoáng qua Thượng Vân trưởng lão, Thượng Vân bất đắc dĩ lắc đầu, hiển nhiên không quá lý giải suy nghĩ của ngũ phái còn còn lại, lúc này cuộc chiến cực kỳ không rõ ràng, Lỗ Á liên minh rốt cuộc còn có bao nhiêu con bài chưa lật, mọi người đều không biết, dưới tình trạng mấu chốt như hiện tại mà còn muốn chia sẻ lực lượng đi tìm “cửu thiên nguyên lô” thực sự là không lý trí.

Suy nghĩ của Chiến Hổ Bang và Phủ Thú Sơn thực sự rất đơn giản, thực tế cửu thiên nguyên lố đối với bọn họ mà nói không có nhiều tác dụng, chắc chắn không thực dụng bằng “khai thiên kiếm”.

Về phần năm phái khác nghĩ làm sao luyện đan, chỉ cần một khỏa “cửu thiên nguyên đan” mới có thể tạo ra một cao thủ cấp linh hồn giai, đối với sự phát triển của môn phái sau này cực kỳ có lợi..

Hứa Khôn thấy tất cả mọi người không còn ý kiến gì nữa, liền nói:

– Lúc này chiến sự khẩn trương, không có khả năng phái quá nhiều đệ tử đi trước, ta nghĩ mỗi phái cử ra mười đến hai mươi đệ tử tinh anh đi tìm, đương nhiên nếu có phái nào đó muôn cử cao thủ đi vào ta cũng không có ý kiến. Bất quá trước tiên cũng phải nói lời cảnh cáo, nếu như thời điểm cần xuất lực mà phái đó lại không thể đưa ra được nhân thủ vậy thì khi cần bảy phái còn lại trợ giúp gì đó thì phải đưa ra đủ thù lao thỏa mãn, bằng không chỉ có thể để tự sinh tự diệt mà thôi.

Toàn Vũ Môn môn chủ Chu Ma vẫn chưa mở miệng, ở đây ngoại trừ Hứa Khôn thì hắn là người có quyền nói chuyện nhất, chỉ là gần đây quan hệ giữa Toàn Vũ Môn và Ngũ Đạo Tông có chút căng thẳng, nhìn thấy Hứa Khôn nói liền giống như tẩy chay đứng một bên, trầm mặc không nói gì.

– Chu môn chủ, ngài còn có ý kiền gì cần bổ xung hay không?

Hứa Khôn lễ phép hỏi thăm, bất quá nếu như vị Chu môn chủ này không nói câu nào, chỉ bằng vào sức lời nói một phía của hắn thì vậy thì tác dụng và lực ảnh hưởng sẽ nhỏ đi phân nửa.

Bạn đang đọc truyện được lấy tại

Truyenyy

chấm cơm.

Chu Ma gật đầu nói:

– Chu mỗ không có ý kiến gì, cứ theo như Hứa tông chủ là được.

– Tốt lắm, chính ngọ bẩy ngày sau chính là thời cơ tốt nhất để tiến vào luyện ngục hành lang gấp khúc, đến lúc đó các phái tự chọn đệ tử của mình cử vào luyện ngục hành lang gấp khúc, bản tông nguyện ý cung cấp năm vạn nguyên thạch để mở truyền tống trận. Lúc đi vào có thể tìm được “cửu thiên nguyên lô” hay không chỉ có thể nghe theo mệnh trời mà thôi. Mười ngày sau lần thứ hai mở ra truyền tống trận duy trì trong hai canh giờ, về phần các đệ tử có thể đi ra nhiều hay ít, mọi người trước đó nên chuẩn bị tâm lý cho tốt.

Hứa Khôn thực tế có vài phần dáng vẻ minh chủ.

Kỳ Lỗ sơn mạch chiến sự ngất trời, rất nhanh bẩy ngày liền trôi qua, bát đại môn phái đã sớm chọn người đầy đủ, đều từ thời gian bất đồng tiến nhập cửa vào luyện ngục hành lang gấp khúc.

Cự Kiếm Sơn Trang mặc dù có ý muốn chiếm đoạt “cửu thiên nguyên lô” nhưng lại càng muốn “khai thiên kiếm” hơn, bởi vậy chính là một phái tùy ý nhất trong tám phái, tiến nhập cửu vào luyện ngục hành lang gấp khúc sớm nhất.

Trương Mạo Thiên vẻ mặt thong dong chắp tay sau lưng, nhìn truyền tống trận thật lớn trước mắt có chút nhập thần.

Tương truyền đây là do các vị thần thượng cổ kiến tạo, cho tới nay đã có lịch sử mấy vạn năm thời gian, trải qua nhiều năm tháng thử thách như vậy, truyền tống trận này vẫn như cũ tản ra không gian nguyên lực cường liệt.

Đối với việc “khai thiên kiếm” rơi vào trong tay đám người dã man kia, Trương Mạo Thiên cực kỳ đau lòng, trong mắt của hắn thì “khai thiên kiếm” chính là vật tổ truyền của Cự Kiếm sơn trang.

Phía sau lưng Trương Mạo Thiên có đứng hơn hai mươi gã đệ tử, nhân số không ít nhưng không có cao thủ, đều là những đệ tử cao cấp đồng đều.

Kỳ thực đối với sự hung hiểm khi tiến vào luyện ngục hành lang gấp khúc, ai cũng biết rõ, coi như là cao thủ cấp trưởng lão cũng không muốn tiến vào, bởi vậy muốn cho các đệ tử mang tính mạng ra đánh bạc, không có nửa điểm thực tế gì đó lấy làm phần thưởng, hiển nhiên là không có người nào nguyện ý đi vào, dưa hái xanh không ngọt.

Lần này Cự Kiếm sơn trang tuyển chọn người thì lấy sự nguyện ý liều chết làm căn bản.

Báo danh liền có thể thu được một khỏa “tiềm nguyên đan”, đây chính là lục phẩm tăng nguyên đan thậm chí còn muốn cao hơn hai cấp, đi ra liền có thể được một khỏa đại sư đan, cái này không cần phải nói nhiều, tuyệt đối là thứ tốt.

Chỉ cần có đủ lực mê hoặc thì hiển nhiên có người vì thế mà dám mạo hiểm, ba ngày sau đã có hai mươi sáu đệ tử báo danh tham gia, trong đó hiển nhiên là có Lâm Khiếu Đường.

Không nghĩ tới còn được ban cho một khỏa “tiềm nguyên đan”, Lâm Khiếu Đường hiển nhiên là cười đến toe toét, thứ này chính là thứ rất tốt nha, đặc biệt là đối với sư giai mà nói, tuyệt đối là cao giai đại bổ đan, hơn nữa còn có nội anh quỷ dị của hắn, vừa lấy được lập tức phục dụng.

Người bình thường tuyệt đối không thể ngay lập tức tiêu hóa được loại đan dược này, cần chí ít nửa năm chậm rãi tu luyện hấp thu, nhưng dương hồn nội anh của Lâm Khiếu Đường tuyệt đối là một con quỷ tham ăn, hiện tại không chỉ có hút hết độc nguyên lực, những loại nguyên lực khác nếu đã đến tuyệt nhiên không từ chối.

Lần này có nhiều người tham gia như vậy Lâm Khiếu Đường không hề cảm thấy kỳ quái, dù sao phần thưởng rất mê người, chỉ là hắn rất ngoài tưởng tượng, tiểu tủ Lục Tông Minh cũng nguyện ý tiến vào.

Từ hành trình mê vụ cốc lần trước, Lâm Khiếu Đường không còn gặp lại hắn nữa, không nghĩ tới tiểu tử này cũng đã trùng quan thành công, tiến vào sư giai, bất quá cũng chỉ là sư giai sơ kỳ mà thôi.

Bất quá Lục Tông Minh không hề biết rằng lần lâm trận chạy trốn đó của hắn bị Lâm Khiếu Đường nhìn thấy hết, bởi vậy hắn không hề có nhiều nhận thức về Lâm Khiếu Đường, ngoại trừ thầm giật mình vì tu vi của hắn so với bản thân còn cao hơn ra thì tâm lý còn có phần không yên.

– Lạc lạc lạc lạc…

Một chuỗi tiếng cười như chuông bạc đánh vỡ sự yên tĩnh, một luồng hồng sắc từ xa vời bay tới.

– Mạo Thiên Trường lão huynh, đã lâu không gặp, lần trước từ biệt, tiểu nữ tử vẫn còn tưởng niệm dáng vẻ anh minh thần võ của Mạo Trường Thiên lão huynh, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội gặp lại, Hồ Mị Nhi thực sự cao hứng!

Thanh âm nữ nhi du dương mị hoặc từ trên trời giáng xuống, một đoàn hồng sắc bay vụt đến.

Một nữ tử thân mặc bộ áo khoắc màu hồng trong nháy mắt lướt tới, mùi hương tỏa ra bốn phía. đôi bánh bao, bộ ngực sữa chặt chẽ bó sát trong bộ y phục màu hồng, làm cho người khác nhìn thấy có chút lo lắng bộ quần áo nàng đang mặc có nguy cơ rách ra, vạt dưới bộ y phục màu hồng tuy kéo dài đến tận mắt cá chân, thế nhưng cái khe giữa hai chân cũng kéo dài đến tận bắp đùi, chỉ cần một luồng gió nhẹ thổi qua, cặp đùi trắng noãn kia sẽ xuân quang xạ tiết, thoắt ẩn thoắt hiện.

Hồ Mị Nhi vừa mới đến một lúc, phía sau liền bay đến một phi hành khí, giống như thuyền gió hình chiếc lá, cũng đủ đứng trên đó hai mươi người. Hiện tại có hơn mười nữ đệ tử Hồng Diệp Cốc đứng trên đó, mỗi người đều trang điểm rất xinh đẹp, rất mê người.

Đám đệ tử Cự Kiếm sơn trang vốn có bộ mặt âm trầm lúc này cũng trừng mắt nhìn thẳng, nổi lên hứng thú muốn thưởng thức những mĩ nử mới đến này.

Thần sắc Trương Mạo Thiên cực kỳ bình tĩnh, đối với mỹ sắc trước mắt không có nhiều ham mê, biết rõ tiềm tàng dưới đám mỹ sắc này có nguy cơ, càng là những thứ đẹp thì thường là những thứ nguy hiểm nhất, huống hồ trước đây đã từng lĩnh giáo qua gai sắc của Hồ Mị Nhi, lúc này khó có thể nổi lên chút hứng thú nào, phải biết rằng nữ tử này có tu vi so với bản thân còn cao hơn rất nhiều.

– Ha hả, Hồ trưởng lão quá đề cao Trương mỗ rồi, lão tao đầu như ta làm sao có thể lọt vào pháp nhãn của người, thế nào, chỉ có các người đến thôi sao? Còn sáu phái khác sao vẫn chưa thấy đến?

Trương Mạo Thiên cười nói.

– Lạc lạc lạc lạc…

Hồ Mị Nhi lại cười một chuỗi không hề biết lí do.

– Vừa rồi chúng ta gặp hai phái, bất quá pháp khí phi hành của bọn họ so với Hồng Diệp Cốc chúng ta kém hơn không ít, một lúc nãy chắc sẽ tới.

Hồ Mị Nhi nghiễm nhiên trở thành môt sao kim chói mắt giữa trời tối đen, chỉ là trong đôi mắt hồ li tinh kia thường hiện lên tinh quang hút hồn người, tựa hồ như muốn đem những kẻ nhìn về phía nàng nuốt vào bụng, không ít đệ tử vô ý đối diện, nhất thời lưng mát lạnh, vô ý thức chuyển tầm mắt ra chỗ khác, không dám tiếp tục nhìn.

– Ha ha, lão phu đến rồi, Trương Tam tiểu nhi, Hồ nha đầu, các ngươi đến thật sớm a, xem ra nhị vị đối với “cửu thiên nguyên lô” thực sự có hứng thú rất lớn a!

Một tràng cuồng tiếu từ trên đám mây truyền tới, một khối nham thạch vô cùng lớn từ trên trời ầm ầm hạ xuống, làm cho các đệ tử đứng đây kinh hồn táng đởm, ngươi nào lại đem khối nham thạch lớn như vậy làm phi hành khí?

Không chỉ có như vậy, cùng với khối nham thạc thật lớn hạ xuống còn có luồng nguyên khí cường liệt, càng làm cho chúng tệ tử chấn đến choáng váng, nữ đệ tử Hồng Diệp Cốc kiều diễm kêu không ngớt.

Dĩ nhiên gọi Trương Mạo Thiên là Trương Tam tiểu nhi, gọi Hồ Mị Nhi là Hồ nha đầu, trong lòng Lâm Khiếu Đường thâm than, khi thấy rõ trang phục của người này, nhất thời hít sâu một ngụm lương khí.

Nếu như đoán không sai thì hắn chính là một trong tap đại nguyên lão Ngũ Đạo Tông Thổ Nham lão quái, một thân tu vi đã tiến vào linh hồn giai trung kỳ, am hiểu khống chế thổ thuộc tính nguyên lực, thích mặc một thân đạo bào màu vàng đất, trên cổ còn hiện ra một chuỗi thạch châu thật dài, một viên thạch châu lớn tầm nắm tay, đai lưng cũng từ đá điêu tạo ra, trên tay là một khỏa trữ vật giới chỉ màu vàng đất, đỉnh giới chỉ còn khảm một viên đá màu xanh rất lớn.

Trương Mạo Thiên vô cùng kinh ngạc, Thổ Nham Lão Quái này từ bảy mươi năm trước bế quan không hề ra ngoài, gần đây lại xuất quan, một điểm tin tức cũng không có, Ngũ Đạo Tông thực sự là gian khổ giấu kín, chuẩn bị bỗng nhiên bộc phát đây mà.

Vẻ mặt của Hồ Mị Nhi ngẩn ra, không ngờ tới lão quái vật này sẽ là người dẫn đầu, bất quá chỉ trong nháy mắt liền dừng lại, nở nụ cười thật tươi.

– Lạc lạc, tiền bối sao lại rảnh rỗi xuất quan vậy, khó có cơ hội tiến vào luyện ngục hành lang gấp khúc tìm kiếm hắc lô kia, nói vậy, chúng ta những…tiểu bối không cần tiến vào nữa.

Thổ Nham lão quái vuốt viên thạch châu thật lớn trước ngực, không hề che giấu nhìn thẳng vào hai khối nhuyễn thịt trước ngực Hồ Mị Nhi, hỏi một đằng trả lời một nẻo.

– Hồ nha đầu, mấy mươi năm không gặp, ngươi càng ngày càng phong tao, có hứng thú cùng lão phu song tu hay không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.