Chiến lực của bốn gã tử sĩ vượt quá tưởng tượng, càng đáng sợ hơn nữa là sức mạnh của bọn họ vượt quá võ sư bình thường, đối với công kích đạo thuật có lực đề kháng nhất định.
Nam Cung Phỉ Phỉ tuy có tu vi đạo sư giai hậu kỳ, nhưng nàng đã sinh sống sâu trong đại phủ quá lâu, không hề truy cầu lực lượng quá cường đại, có thể tu luyện được đến tu vi hiện tại quá nửa là do tâm trạng muốn chưng diện của nữ tính và bảo trì sự thanh xuân thúc đẩy.
Hơn nữa bình thường không thể thu thập được pháp bảo, ngay cả đi mua cũng lười làm, luyện chế pháp bảo càng không cần phải nói, bởi vậy có thể chống lại một gã tử sĩ mà không rơi vào hạ phong đã rất không tồi, tất nhiên nàng cũng khó có thể giải quyết được đối thủ.
Nam Cung Bác bước vào sư giai khi tuổi đã khá cao, về mặt đạo hạnh có hơi kém một chút, chỉ là 1 tinh đạo sư mà thôi, bất quá bằng vào cương vị tộc trưởng, hắn đã thu nạp được không ít thứ tốt. Phảo bảo, đạo phù cái gì cần đều có, đấu với một gã tử sĩ cũng là bảo trì được tư thế bất phân thắng bại.
Nam Cung Nha Nguyệt chỉ có tu vi 2 tinh đạo phó, lại được ân sư yêu thích vô cùng , dành cho không ít pháp bảo, nhưng trên phương diện thực chiến lại thiếu thốn kinh nghiệm, chống lại một gã tử sĩ chỉ là thoáng chiếm một chút thượng phong, nhưng rất khó có thể giải quyết được.
Phùng Thiên Đạo hiện tại chính là người có tu vi cao thâm nhất trong tám người, thực lực cực mạnh không cần phải nói nhiều, vô luận là kinh nghiệm thực chiến hay là số lượng, chất lượng pháp bảo, tuổi tác đều có ưu thế hơn hẳn ba người kia.
Thế nhưng gã tử sĩ mà Phùng Thiên Đạo giao đấu lại là người mạnh nhất trong bốn gã tử sĩ, hiện tại đã có tu vi sư giai trung kỳ, hơn nữa vũ khí trong tay rất phi phàm, tựa hồ như một thanh bảo đao có thể tăng cường lực công kích lại thêm Lam Phượng Hoàng một mực đứng bên cạnh tuỳ thời có thể tham gia vào trận chiến vì vậy có thể nói cục diện tương đối trì trệ, không bên nào chiếm được ưu thế tuyệt đối.
Trong đình viện bốn đấu với bốn, đánh đến mức khí thế ngất trời, đủ loại pháp bảo, đạo phù bay lượn trên bầu trời, đao khí, nguyên lực tràn ngập xung quanh.
Nguồn truyện:
Truyện FULL
Toàn bô tràng cảnh làm cho người xem hoa cả mắt, về phần hơn một nghìn gã gia tướng Nam Cung gia bên cạnh chỉ có thể đứng nhìn mà không thể trực tiếp tham gia vào trận chiến, ngay cả các trưởng lão thực lực không kém cũng chỉ có thể đứng một bên quan sát động tĩnh. Loại cấp bậc chiến đấu như thế này không phải đẳng cấp như họ có thể tham dự.
Có người muốn đi giúp đỡ một bên kết quả là chưa đến được gần đối thủ đã bị đao khí gây nên thương tích, có lẽ là do pháp bảo tầm xa đánh văng ra, còn có một số gã gia tướng không biết trời cao đất rộng xông lên lập tức bị chém thành ba đoạn. Từ lúc đó không một ai dám tiến vào phạm vi trận đấu nửa bước, tất cả đều thối lui ra phía ngoài đình viện. Nhìn kỹ trận đấu kinh tâm động phách này, không hề có một chút ý tưởng vào khả thi.
Tinh quang trong mắt Phùng Thiên Đạo bỗng nhiên loé lên, phóng ra ba đạo phù lục, tay duỗi ra, một thanh xà trượng hiện lên, nguyên lực toàn thân đột nhiên đại trướng, cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong cây xà trượng.
Xà trượng hơi nhúc nhích, đúng là đột nhiên sống dậy, còn đang chậm rãi lớn lên, chỉ chốc lát một con rắn màu bạc lớn bằng cái bát thìng lình xuất hiện. Kêu lên một tiếng rồi lao về phía tên tử sĩ đang chống lại ba tấm đạo phù.
Lam Phượng Hoàng kinh hãi, trăm năm ngân giác mãng, thời gian bình thường đều bị vây trong trạng thái hôn mê, khi hôn mê thì thu nhỏ lại mấy lần, cứng rắn như sắt thép, nếu có thể thôi miên khống chế rồi luỵên hoá, cuối cùng có thế biến thành một pháp bảo thiếp thân thì chính là một kiện lợi khí phi thường lợi hại, lực siết chặt của nó có thể ép nham thạch đến nát bấy.
Lam Phượng Hoàng đưa ngón tay trỏ lên môi, mạnh mẽ huýt lên một tiếng thông báo, xa xa truyền đến một tiếng kêu rất lớn, một con chim to lớn rực rỡ từ trên trời phóng xuống, lao thẳng về phía con ngân xà.
Một chim một xà nhất thời giao đấu kịch liệt. Phung Thiên Đạo phẫn nộ nhìn Lam Phượng Hoàng nhưng vô kế khả thi, không nghĩ tới đối phương chuẩn vị đầy đủ đến vậy, tựa hồ như biết rõ pháp bảo trên người mình.
Bàn tay của Phùng Thiên Đạo đưa ra, một mũi tên nhỏ hẹp từ từ hiện lên. Đây chính là pháp bảo tự thân hắn luỵên chế . Phùng Thiên Đạo đưa tay lên khẽ quát một tiếng.
– Đi!
Toản tiễn lập tức hoá thành một mũi nhọn bắn ra ngoài. Gã tử sĩ vừa mới giải quyết xong ba tấm đạo phù, lại thấy một mũi tên xé gió lao tới, hét lên một tiếng, chính diện chống lại mũi tên đang phóng đến gần.
– Né tránh!
Lam Phượng Hoàng hét lên nhưng đã quá muộn.
Tử sĩ mạnh mẽ bổ ra một đao nhưng căn bản không chém trúng được mục tiêu, mũi tên tiếp súc với lưỡi đao trong nháy mắt đột nhiên cải biến phương hướng trực tiếp cắm vào gáy của gã tử sĩ.
– Như vậy còn không chết!
Phùng Thiên Đạo âm lãnh nói.
Gáy bị đâm trúng, tử sĩ không lập tức ngã xuống, nguyên lực toàn thân giống như đang bạo tạc, phun trào mãnh liệt, thanh xích sắc bảo đao trong tay điên cuồng hấp thu nguyên lực. Tên tử sĩ mở hai mắt trừng trừng dùng chút khí lực cuối cùng chém ra một đao kinh hoàng.
Thanh bảo đao hút đầy nguyên lực giống như đạn pháo phóng về phía Phùng Thiên Toàn. Lập tức hắn cảm thấy quá sợ hãi, không ngờ đối phương lại có tuyệt chiêu này, sức chiến đấu do thiêu đốt sinh mệnh lực thực sự đáng sợ.
Nếu như Phùng Đạo Thiên chống lại một gã sư giai trung kỳ võ sư bình thường tuỵêt đối sẽ không phải chật vật như vậy. Không cần dùng hết bản lãnh cũng có thể thu được kết quả giết chết đối phương thế nhưng tử sĩ lại không phải những võ sư bình thường.
– Thuỷ thuẫn!
Phùng Thiên Đạo hét lớn, trước người hiện lên mấy đạo thuỷ thuẫn che chắn.
Phốc phốc phốc…Thanh bảo đao hoá thành tia sáng màu vàng không thể ngăn cản, Thuỷ thuẫn từng cái từng cái bị xuyên thấu.
– Ngân mãng hộ chủ!
Phùng Thiên Đạo hét lớn một tiếng.
Ngay khi lưỡi đao xuyên qua đạo thuỷ thuẫn cuối cùng sắp chạm vào thân thể của Phụng Thiên Đạo thì ngân quang chợt loé lên, ngân xà dùng tốc độ mắt thường không thể thấy rõ phóng về chắn trước người Phùng Thiên Đạo.
Thế nhưng, sau một khắc, Phùng Thiên Đạo nằm mơ cũng không nghĩ tới con ngân xà do chính tay bồi dường hơn năm mươi năm bị chém thành hai nửa, đao thế vẫn như cũ không hề có dấu hiệu suy yếu.
Tư… mũi nhọn của thanh đao tiến sâu vào trong lồng ngực của Phùng Thiên Đạo hai tấc, tiên huyết chẩy ra.
– Quái vật gì vật?
Phùng Thiên Đạo bức thanh đao đang cắm trên ngực của mình ra, điểm mấy huyệt đạo, kinh ngạc thì thào nói.
Rốt cuộc đã có một đôi phân thắng bại, những người ngoài đình viện của Nam Cung gia nhất thời hoan hô vang dội, chỉ là chưa chờ bọn chúng vui mừng được lâu thì Nam Cung Bác đã bị tử sĩ bức lui mấy bước, tiếng hoan hô lập tức ngừng lại, hai đôi hai vẫn đang giao đấu kịch liệt chưa thể phân thắng bại ngay được.
Phùng Thiên Đạo còn chưa từ trong kinh hãi hồi phục lại tinh thần đã nghe được tiếng truyền âm:
– Sư đệ, sư bá nói nếu như không thể tiếp tục giam lỏng nha đầu kia vậy thì có thể giết chết, tuyệt đối không để nàng thoát đi. Trên người nha đầu kia tựa hồ có cất dấu một bí mật nào đó.
Phùng Thiên Đạo thật vất vả mới ổn định lại được khí huyết, truyền âm trả lời:
– Sư phụ để chúng ta tra ra nha đầu đó có bí mật gì, hiện tai chưa tra được sợ là sẽ bị trách tội.
– Hừ, không quản được nhiều như vậy, mặc kệ nha đầu đó có bí mật gì, nếu như để cho nha đầu đó trở về bên cạnh phụ thân của nàng thì chỉ làm cho Toàn Vũ Môn như hổ mọc thêm cánh. Nghe nói nha đầu đó đã tu luyện được đến tầng thứ sáu tử long khí diễm, nếu như phụ thân nàng chỉ điểm thêm cho nàng thì…trong tương lại Ngũ Đạo Tông chúng ta sẽ có thêm một địch nhân rất mạnh. Khi tu luyện tử long khí diễm thành công thì nha đầu đó tuỳ thời có thể phát một thứ tương tự như cao cấp pháp bảo của đạo tông chúng ta, đốt cháy nghìn quân chỉ trong thời gian ngắn. Đến lúc đó ta và ngươi cũng không phải đối thủ, nếu không phải cấp bậc nguyên lão thì không có cách nào bắt được nàng.
Thanh âm truyền đến có chút kiêng kỵ.
Phùng Thiên Đạo đã hoà hoãn rất nhiều:
– Sư huynh, nha đầu đó tuy rằng đã luyện đến tầng thứ sáu nhưng có người nói sáu tầng đầu tương đối dễ dàng tu luyện, trên tầng sáu không có một hai mươi năm căn bản không thể luỵện thành. Tới tầng thứ mười càng khó luyện hơn mà tử long khí diễm tổng cộng có đến mười bảy tầng. Trong vòng mười tầng đầu đối với đạo tông chúng ta không có nhiều uy hiếp, hà tất phải sốt ruột như vậy. Vạn nhất bí mật trên người nha đầu kia đối với chúng ta rất hữu dụng, khi đó giết nàng ta thì cái được không bù nổi cái mất.
– Sư phụ chỉ nói vạn bất đắc dĩ, lúc này cũng không phải là lúc thích hợp.
– Hảo. Ngươi không giết.Ta giết!
– Chờ…
Câu nói truyền âm cuối cùng của Phùng Thiên Đạo còn chưa đến tai đối phương thì đã bị chặn lại, cự tuyệt tiếp thu.
Một đạo hoàng sắc quang mang bỗng nhiên từ trong đám người phóng ra bức thẳng đến giữa sân, khí tràng cường đại không hề có chút tác dụng ngăn cản nào.
Lam Phượng Hoàng giật mình nhìn người đột kích, chính là nhị đồ đệ của Ngũ Đạo Tông phó tông chủ Thu Ý. Năm năm trước trong trận đánh tại Lân Sơn, Địch Long và Lâm Liệt đã kết thù không đội trời chung, đều đã đánh chết một gã môn đồ đắc ý của đối phương, song phương đại chiến một ngày một đêm, Địch Long đã tổn thất mấy tên đại tướng, cao cấp pháp bảo bị phá huỷ rất nhiều kiện.
Càng làm cho Địch Long đau lòng chính là vị môn đồ đắc ý bị đánh chết chính là người con riêng của hắn. Mẫu thân do chỉ là một phàm nhân bình thường nên không thể đưa về môn phái, sinh ra một đưa con thiên tư rất không tồi, Địch Long đại hỷ, liền đem nhi tử tiếp thu vào môn phái, kết quả là dưới bốn mươi năm bồi dưỡng đã có chút thành tựu lại bị Lâm Liệt một chưởng hạ xuống đánh chết.
Một hồi chiến đấu đó khó có thể hoà giải, cuối cùng song phương cùng thụ thương mà rút lui. Thương thế của Lâm Liệt không quan trọng lắm. Địch Long trở về động phủ của mình tĩnh dưỡng hai năm mới cơ bản bình phục, lại phải phục dụng không dưới ba khoả cao giai tăng nguyên đan mới khôi phục nguyên khí.
Từ lúc đó Địch Long liền phát lời thề nhất định phải làm cho Lâm Liệt nếm trải cảm giác phụ tử chia lìa.
Ngũ Đạo Tông tông chủ biết rõ ân oán giữa Địch Long và Lâm Liệt thế nên hắn không để cho vị sư đệ của mình tham dự vào kế hoạch lần này!
Bốn năm trước kia Nam Cung Bác mang theo Uyển nhi về Nam Cung gia, kỳ thực không hề khẳng định được Uyển Nhi chính là nữ nhi của Lâm Liệt. Lúc đầu còn cho rằng nàng la hậu nhân của môn chủ Toàn Vũ Môn. Muốn lấy nàng ra để ép Toàn Vũ Môn không tham gia vào việc triều chính, đem toàn bộ tài nguyên tu luyện của Hiên Viên quốc tặng cho Ngũ Đạo Tông. Sau này tiến hành điều tra mới biết được Uyển Nhi là con gái của Lâm Liẹt. Thân phận này vốn không hề thấp hơn so với hậu nhân môn chủ Toàn Vũ Môn, về một mặt nào đó thậm chí còn tôn quý hơn.
Ngũ Đạo Tông bắt đầu điều tra mẫu thân của Lâm Uyển Nhi, cảm thấy phương diện này có chút nghi hoặc, chỉ là điều tra hơn một năm vẫn không tìm ra được mẫu thân của Uyển Nhi là ai, chỉ có thể cho là nàng đã chết, sau này cũng đành thể bỏ qua chuyện đó.
Mấy năm trước Ngũ Đạo Tông tra ra có nội gian, không ít hành động cơ mật đã bị tiết lộ cho Toàn Vũ Môn, hơn nữa tra được gian tế là một nữ tử, Ngũ Đạo Tông ngờ vực vô căn cứ không biết nàng có phải là nhân tình của Lâm Liệt hay không. Khi bắt được dùng thủ đoạn phi thường ép moi ra bí mật. Kết quả tra ra được vị nữ tử làm nội gian hơn ba mươi năm qua trong Ngũ Đạo Tông không phải là mẫu thân của Lâm Uyển Nhi, cùng Lâm Liệt không hề có quan hệ gì đặc biệt.
Thế nhưng từ trong miệng của nữ tử đó đã thu được một tin tức rất mơ hồ, Lâm Uyển Nhi không chỉ là nữ nhi của Lâm Liệt, mà trên thân thể của nàng còn cất dấu một bí mật vô cùng to lớn, bí mật này đủ để phá vỡ truyền thuyết được lưu truyền trước đây.
Trải qua thời gian hai ba năm, thử rất nhiều cách vẫn không tra ra được cái gì Ngũ đạo Tông tông chủ đã muốn bỏ qua việc này. Mục đích áp chế lúc đầu vẫn chưa hoàn toàn đạt được. Chỉ là áp chế được sự phát triển của Toàn Vũ Môn. Ngũ Đạo Tông tông chủ lại không muốn làm cho chuyện này đi quá xa, vạn nhất làm cho Lâm Liệt điên khùng, vậy thì nhất định là một chuyện cực kỳ không hay. Bởi vậy chuyện giam lỏng con tin từ từ bị quên lãng.
Bất quá khi Ngũ Đạo Tông từ trong miệng nữ tử gian tế biết được tin tức này lập tức cho Nam Cung Nha Nguyệt quay về Nam Cung gia kéo dài thời gian giam lỏng. Cũng phái đại đồ đệ đến hiệp trợ Nam Cung Nha Nguyệt tra ra bí mật đó. Nữ tử gian tế trước khi chết dĩ nhiên lại làm cho tin tức phát ra ngoài. Để an toàn Ngũ Đạo Tông tông chủ đành phải phái hai nữ tử khác phân thành hai đường yểm hộ.
Ai biết được việc này đến tai Địch Long, hắn liền mạnh mẽ yêu cầu phái nhị đồ đệ đến đây. Ngũ Đạo Tông tông chủ không lay chuyển được quyết tâm của hắn rốt cuộc cũng ngầm đồng ý.
…
Một thân tu vi của Thu Ý sâu không lường được, nghe nói đã sắp tiền vào đại sư giai, là một trong những nhân vật được trọng điểm bồi dưỡng trong Ngũ Đạo Tông, tại tu luỵên giới cũng là một nhân vật tiếng tăm rất lớn.
Không ai chú ý rằng một gã trung niên gia phó trong lúc mũi nhọn màu vàng nhoáng lên thì lặng yên biến mất tại chỗ, hướng bậc thang của gian lầu các bước lên…