Đau Thương Đến Chết

Quyển 1 - Chương 15: Nhảy múa với linh hồn



Ngồi trong tắc xi từ sân bay Hồng Kiều đi ra, Tư Dao nhìn quang cảnh bên ngoài nhưng không có gì lọt vào mặt.

Phải chăng mình đã quá điên rồi, đi tin lời nói của hai người không hề quên biết trên mạng, bay đến Thượng Hải ở xa ngàn dặm? Càng hoang đường hơn nữa là, lại chuẩn bị đối thoại với một hồn ma?

Thậm chí mình còn không muốn chờ đến cuối tuần.

Trước khi đi, cô không dám nói thật với mấy người cùng thuê phòng trong biệt thự về mục đích chuyến đi này, chỉ bảo là đi công tác. Ở công ty, giám đốc lại càng không thể hiểu tại sao cô lại xin nghỉ hai ngày trong khi dự án đang ở giai đoạn quan trọng : vì hai ngày ngắn ngủi mà rất có thể cô sẽ đánh mất cơ hội thăng tiến.

-Anh này, tạm thời chưa đến nghĩa trang Chuyên Kiều vội. Tôi muốn vào nhà thờ Từ Gia Hội một lát, nếu anh đồng ý thì cứ chờ bên ngoài. Đợi sau khi tôi ra, lại đi đến Chuyên Kiều, sẽ thanh toán cả thể.

Tư Dao vốn không định đi “sám hối”, nhưng không hiểu tại sao lại có cảm giác thân thiết với “Con cóc lõi đời”, chi bằng cứ thử cả hai cách xem sao.

Vì không phải ngày cuối tuần nên trong và ngoài nhà thờ đều hết sức yên tĩnh. Lần đầu tiên Tư Dao vào nhà thờ, bởi đang nặng trĩu tâm tư nên cô tự nhiên nghiêm trang hẳn lên.

Vừa bước vào cửa nhà thờ đã thấy một tấm bình phong, phía trước bình phong đặt một chậu nước. Tư Dao đứng ngẩn ra nhìn chậu nước một lúc, vừa may có một người bước ra từ sau tấm bình phong nhúng tay vào chậu nước, đưa lên đầu làm dấu thánh rồi đi. Chắc đây là một nghi thức mà các tín đồ phải làm.

Vòng qua tấm bình phong, chỉ thấy lác đác vài người bên trong sảnh đường rộng lơn, hoặc ngồi quỳ, đều cúi đầu cầu nguyện. Tư Dao quỳ xuống chiếc ghế thấp sát đất, chắp hai tay trước ngực, mắt nhắm lại.

Đức Chúa, nếu người có thể nghe thấy lời sám hối của con- một người không phải tín đồ Cơ đốc, thì xin Người hãy trả lại cho con một bộ óc sáng suốt và cuộc sống yên bình. Con không rõ mình có tội hay không, nhưng chắc là đã làm không ít chuyện sai lầm, đã vô tình làm tổn thương nhiều người, con chỉ mong bi kịch sẽ không xảy ra nữa.

Lòng cô dần dần lắng xuống.

Đúng là một cảm giác vô cùng tốt đẹp. Nếu như tối tối trước khi đi ngủ đều có thể yên tĩnh thế này thì cuộc sống sẽ vui biết bao!

Những tiếng chân bước nhè nhẹ…Tư Dao mở mắt, cô rất kinh ngạc, một hàng các thiếu nữ mặc áo daìa trắng đi qua ngay bên cạnh cô, chậm chậm tiến về bệ theờ chính. Họ là ai thế? Là Thiên sứ chăng? Trong cái thành phố đầy sắc màu lòe loẹt, ô nhiễm nghiêm trọng này, chỉ có Thiên sức mới ặc bộ đồ trắng tinh khiết không chút tì vết, mới có maía tóc dài mượt mà như dòng suối, mới có bước đi khoan thai như thế kia!

Tại sao mình lại trông thấy Thiên sứ? Liệu có phải mọi tội lỗi của mình: ích kỷ, đố kỵ, dục vọng nảy sinh bởi quá yêu thích, những tổn hại gây ra vì sơ suất…đã được tha thứ, bởi thế mình mới được nhìn thấy cảnh thiên đường?

Bỗng Thiên sứ đi sau cùng bất chợt xoay người lại.

Mái tóc dài sũng, một lọn tóc rũ trên trán, khuôn mặt trắng bệch, chính là Kiều Kiều!

-Tại sao cậu không nắm chặt tay mình?

Tư Dao thầm nghĩ: đây không phải là thực, đây là ảo giác! Cô đứng dậy chạy như bay ra phía cửa, tiếng giày da nện trên sàn làm kinh đồng đế những tín đồ đang thành tâm cầu nguyện.

Đặt một bó hồng vàng trước mộ, Tư Dao khom người, tay khẽ rờ lên dòng chữ khắc tên Kiều Kiều trên bia đá, nước mắt lã chã rơi, chẳng mấy chốc đã ướt đầm một khoảng mặt đá ốp trên mộ.

-Kiều Kiều, cậu ở đâu? Có nghe thấy tiếng mình nói không?

Sau khi cậu ra đi, sực cắn rứt đã khiến mình suy sụp. Mình rất ân hận vì đã khăng khăng đòi đi hang quan tại. Mình hối hận vì đã không có đủ sức để kéo cậu lên, hối hận vì trong khoảnh khắc gặp Lâm Mang mình đã để cho tình xưa trỗi dậy, đã khao khát cái mà cậu đang có.

Giữa khao khát và đố kỵ, có ranh giới không?

Mình không nên tiếp nhận Lâm Mang khi anh ấy về Giang Kinh, không nên cùng đi ăn ở “Rừng Họa Mi”, không nên cùng anh ấy vào chời đại học Giang Kinh, không nên nảy ra ý nghĩ cùng anh ấy làm lại từ đầu mới phải. Anh ấy là một chàng trai đặc sắc, anh ấy biết, làm thế sẽ không tôn trọng cậu.

Cậu có thể hiểu hết tất cả những chuyện này không? Cậu có thể hiểu, tuy lòng người là phức tạp, tình cảm khó bề gỡ rối, nhưng mình không bỉ ổi đến mức bỏ mặc cho tuổi hoa của cậu héo tàn. Cậu có thể trả lại cho mình và Lâm Mang sự yên bình không? Bọn mình sẽ mang theo cùng một nỗi nhớ về cậu để vĩnh viễn cách xa đôi ngả.

Gió thổi. Hai cây thông cao nửa thân người trông hai bên mộ khẽ lay động, như khóc như than.

Có thật là tiếng ai đang khóc không?

Tư Dao nghe rõ ràng có tiếng khóc thút thít vẳng tới.

Trời nhiều mây nhưng cũng mới chỉ 3 giờ chiều. Xung quanh còn sáng sủa, lẽ nào không cần phải có màn đêm mà linh hồn cũng hiện lên?

Vẫn là ảo giác? Lại là ảo giác chăng?

Nhưng tiếng khóc nghe rất rõ kia mà.

Có phải Kiều Kiều không?

Cô đứng dậy, nhìn khắp xung quanh. Vì không phải dịp cúng lễ nên khắp nghĩa trang vắng lặng. Cô muốn xác định nơi tiếng khóc đưa đến, nhưng dường như âm thân ấy cứ quanh quẩn trên đỉnh đầu; đành phải đi tìm mà không định hướng.

Kiều Kiều, cậu ở đâu, sao lại trốn tránh mình? Cậu muốn dẫn mình đi đâu?

Tiếng khóc mỗi lúc một rõ ràng hơn, mỗi lúc một thật hơn. Tư Dao đã đi vào Di Xuân Viên – một khu khác của nghĩa trang – từ lúc nào không biết.

Một cô gái đang phủ phục trước mộ khóc thất thanh. Tư Dao chưa bao giờ gặp cô ta.

Tư Dao khẽ thở dài, quay người định đi. Chắc cô ta nghe thấy tiếng bước chân nên ngoảnh đầu lại, khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Cô ta trạc 18, 19 tuổi, mái tóc cắt ngáng trông rất ưa nhìn, đôi mặt phương hơi xếch. Cô ta hỏi bằng tiếng Thượng Hải “Chị cũng quen Tiểu Khiết à?”

Tư Dao nhìn tên người chết khắc trên bia mộ là Phó Sương Khiết, một cái tên thật đẹp.

-Không, tôi không biết cô ấy, chỉ đi qua thôi. Xin lỗi đã làm phiên. Em khóc lóc sao mà thảm thiết thế. Em hãy giữ gìn sức khỏe.

-Sương Khiết là chị họ của em. Từ nhỏ hai chị em đã rất thân nhau. Chị ấy học ở đại học Y-Giang Kinh, đã đi thực tập ở bệnh viện. Nào ngờ tháng trước chị ấy đột ngột qua đời, em đau buồn vô cùng. Sau khi chôn chị ấy ở đây, tuần nào em cũng đến thăm chị ấy hai lần.

Không rõ tại sao cô bé này dường như rất muốn thổ lộ tâm tình.

– Thế ư? Chị cũng từ Giang Kinh đến đây. Này, đã một tháng rồi, sao em vẫn chưa thể nguôi? Đau xót là chuyện bình thường, nhưng cũng không nên đau xót quá mức, kẻo ảnh hưởng đến cuộc sống.

Tư Dao vừa nói vừa nghĩ, mình mà cũng đủ tư cách khuyên cô bé này hay sao? Cô gái nhìn Tư Dao đôi mắt cũng dỏ heo, rõ ràng vừa mới khóc. Cô không nén nổi, lại khóc huhu, vừa khóc vừa nói : “Em rất sợ, dăm bữa nửa tháng nữa mình cũng sẽ nằm đây”.

– Gì thế? Sao lại nói như vậy? Tư Dao hốt hoảng.

Cô gái mấp máy miện, nhưng thấy khuôn mặt xa lạ của Tư Dao nên cuối cùng chỉ lắc đầu : Vì em rất đau lòng.

Tư Dao thở dài : Em nên tĩnh tâm, đừng nghĩ ngợi lan man. Tư Dao cảm thấy như đang nói với chính mình.

Lúc nhấn chuông gọi cửa, Tư Dao vẫn chưa nghĩ ra được, enen nói với cha mẹ Kiều Kiều như thế nào về mục đích của lần ghé thăm này. Để tưởng niệm Kiều Kiều, muốn nói chuyện với linh hồn của Kiều Kiều ư? Đây cũng là nguyên nhân cô không gọi điện trước, vì sợ cha mẹ Kiều Kiều sẽ từ chối. Đúng thế, người già không muốn gợi lại nỗi đau về người con gái độc nhất đã ra đi.

Cha kiều Kiều ra mở cửa, thấy khuôn mặt cô gái rất quen, Tư Dao vừa định nói thì ông đã nhớ ra : Chúa là bạn của Kiều Kiều, đúng không/ hồi mùa hè các cháu đã cùng đến đây đưa tiễn Kiều Kiều”. Mắt ông bắt đầu đỏ hoe.

Tư Dao nhanh trí nói luôn : Chú ạ, chúa là Mạnh Tư Dao, cháu đi Thượng Hải công tác, tiện thể đến thăm hai cô chú. Dịp đó chúng cháu đã dặn nhau, hễ có dịp về Thượng Hải thì phải đến thăm cô chú.

Tư Dao đã mua một lô thuốc bổ, cô gượng cười và cầm lên.

Mẹ Kiều Kiều xuất hiện, nhận ra Tư Dao : Kìa Dao Dao! Đến chơi sao không gọi điện báo trước để cho chú chuẩn bị mâm cơm?

-Thôi ạ, cháu chỉ có thể ngồi một lúc.

Ngồi chuyện trò một lát, rồi Tư Dao hỏi : Xin cô chú đừng trách cháu gợi chuyện không vui, cháu muốn thăm căn phòng Kiều Kiều ở ngày trưuớc, cháu muốn được tưởng niệm….

Cha mẹ Kiều Kiều cũng đã chuẩn bị tư tưởng, biết khó tránh nhắc đến chuyện này, và càng cảm động vì tình nghĩa của Tư Dao, liền mở cửa phòng kiều Kiều.

– Không vấn đề gì, các cháu đều là bạn thân, Tiểu Mạn và Viên Thuyên cũng đã vào đây .

Nói xong, mẹ Kiều Kiều lặng lẽ đi ra.

Ảnh Kiều Kiều đặt trên mặt bàn trang điểm, khuôn mặt trái xoan rạng rỡ thanh tú với nụ cười ngọt ngào trong sáng. Đây là Kiều Kiều quen thuộc của Tư Dao, so với ảo giác gần đây thường gặp, thật một trời, một vực.

– Kiều Kiều, mình đến rồi, đến thăm căn phòng xinh xắn của cậu.

Cô bật khóc. Lúc sắp đi ra, Tư Dao chú ý nhìn vào máy vi tính. Máy không cắm điện đã đành, mà ngay màn hình và CPU cũng chẳng nối dây. Có trời mới biết Kiều Kiều lên mạng ở nơi nào.

Thấy Tư Dao khóc, mẹ Kiều Kiều lại khuyên nhủ : ” Dao Dao à, cháu đừng quá buồn phiền, cũng chỉ tại Kiều Kiều chẳng ra sao, nó hay kêu không được khỏe, vậy mà lại còn đi du lịch leo núi Vũ Di ; Bạn trai nó muốn đi một mình, khuyên nó nên ở nhà nhưng nó cứ không nghe”

Tư Dao nghĩ bụng : chắc cậu ấy sợ mình và Lâm Mang có thể có chuyện gì, nên mới đi cùng. Cô bèn hỏi : Bạn ấy không được khỏe? Bạn ấy ốm đau ra sao ạ?

Bà mẹ nói : Cô chú cũng không rõ lắm, phần lớn thời gian nó đều ở căn nhà thuê chung với bạn ở Phố Đông, lại vì đang có người yêu nên vài tuần lễ nó mời về nhà. Con gái lớn rồi, thích tự do.

Tư Dao “À” một tiếng, nghĩ bụng : mình vẫn chưa biết chuyện Kiều Kiều lại thuê nhà ở bên ngoài, cứ tưởng là vẫn ở cùng cha mẹ.

Cô chợt muốn làm rõ trước đây trước đây Kiều Kiều đã mắc bệnh gì, có lẽ điều này sẽ làm vợi bớt nỗi cắn rứt của cô chăng?

Người bạn cũng phòng trọ của Kiều Kiều hơi bực mình về người khách không mời mà đến, lại đến vào lúc muộn thế này, không muốn mở cửa; Khi nghe Tư Dao nói tỉ mỉ rằng muốn tưởng niệm Kiều Kiều, cô mới dịu giọng : cô đến cũng chưa gọi là quá muộn đâu, vì phòng Kiều Kiều ở trưuớc đây còn đang bỏ trống. Ngày nay người ta mê tín quá, nghe nói người từng thuê ở đây đã chết, thì không dám đến nữa. Họ thật vớ vẩn, cô ấy có chết trong phòng này đâu? Thế là tôi phải trả tiền thuê cả nhà.

Căn phòng Kiều Kiều đã từng ở trống trơn chỉ có bốn bức tường.

-Tôi là bạn thân của cô ấy, nhưng chưa từng ửo cùng phòng ký túc xá. Cô ấy đã đi xa, chắc cô phải lâu lâu mới quen được… -Tư Dao biết cô bạn này làm cùng công ty với Kiều Kiều, liền nghĩ phải tìm cách để cô ta nói ra hết những điều mình biết.

Cô gái nhếch mép : Mới đầu tôi cũng cảm thấy quái lạ, cũng rất sợ, một thời gain sau lại bình thường. Nói thực, trưuớc khi Kiều Kiều ra đi, tôi dã nghĩ đến việc chuyển nhà. Tôi biết nói thế này cũng không có hậu cho lắm…Kiều Kiều chẳng có điều gì đặc biệt tốt.

Tư Dao gật đầu nói : Tôi quen cô ấy nhiều năm, biết cô ấy quen được nuông chiều, không thích làm việc nhưng điều này cũng chẳng đáng trách. Cô ấy luôn được cưng chiều, từ bé chưa từng phải rửa bát bao giờ. Và, cũng hay chấp nhặt, nhưng thực ra bản chất của cô ấy rất tốt …”.

-Không chỉ là những chuyện này… Cô bạn cùng nhà định nói nhưng lại kìm ngay.

– Thế mà tôi cứ tưởng mình đã rất hiểu Kiều Kiều

-Chỉ là quan niệm riêng của tôi thôi, chẳng nên nói làm gì. Không có chuyện gì to tát đâu.

Tư Dao cảm thấy đã đến lúc có thể hỏi trực tiếp : – Nghe nói khi sống, có một thời gian cô ấy không được khỏe, cô có biết cô ấy mắc bệnh gì không?

-Tôi khong rõ lắm, chỉ thấy cô ấy có lần nôn ọe, hoặc ngất xỉu, phòng y tế của công ty nói là cô ấy huyết áp thập.

Tư Dao nghe nói “nôn ọe, ngất xỉu”, lại thấy vẻ mặt cô bạn hơi khác thường, bèn hỏi “Bạn trai của cô ấy…Lâm Mang, chúng tôi đều quen nhau cả, không biết quan hệ của hai người gần gũi đến mức nào? Xin lỗi, câu hỏi này hơi kỳ cục, nhưng chỉ vì tò mò thôi, cô không nói cũng không sao.

-Cô dã hỏi thế thì tôi cho cô biết vậy. Như cô vừa nói, hai người bọn họ đã …gần gũi đến mức không thể gần hơn đựoc nữa.

– Vậy thì về chuyện cô ấy không khỏe, chắc cô cũng có sự suy đoán.

Rốt cuộc cô bạn này không kìm nến nữa : – Được, chẳng giấu cô nữa. Có một buổi tối tôi về nhà, lúc vào cửa nghe tiếng ti vi bật rất to, Kiều Kiều đang xem một tờ Phiếu khám nên không chú ý đến tôi. Khi vừa thấy tôi, cô ấy lập tức năm tờ giấy lại. Tôi chỉ nói thế thôi, tin rằng cô cũng sẽ suy đoán như tôi.

-Cô nói cô ấy..và anh ta… Tư Dao thấy đầu hơi ong ong.

-Tôi không nói thế…có thể thấy cô cũng không hiểu nhiều về Kiều Kiều. Theo quan sát của tôi, thì Kiều Kiều thích “câu rùa đen”.

-“Câu rùa đen?” Tôi không hiểu.

-Có có biết câu nói “con rể rùa vàng” không? Kiều Kiều…có lẽ hơi yếu đuối, nhưng tự biết mình xinh đẹp. Hoàn cảnh gia đình cô ấy bình thường. Muốn tìm một chỗ dựa thực sự, một chỗ dựa về cả kinh tế lẫn thế lực nên cô ấy đã từng yêu không ít lần, toàn những người gia đình khá giả, thậm chí yêu cả đàn ông đã có vợ. Có lúc bọn họ đưa nhau về đây nồng nàn với nhau khiến tôi thấy rất phiền. Đừng cho rằng Kiều Kiều lẳng lơ. Như cô vừa nói, bản chất của Kiều Kiều trong sáng thuần khiết, rất dịu dàng, nhưng cô ấy lại cứ ra sức gắn hạnh phúc đời mình cho người khác. Bởi vậy chúng tôi mới nói đàu rằng cô ta “câu rùa đên”. Cô ấy đổi bạn trai không biết bao nhiêu lần. Cho đến khi gặp Lâm Mang, một anh chàng gần như hoàn hảo, đẹp trai cao lớn, sự nghiệp cũng rất thành công, nói thật lòng, chúng tôi đều rất ngưỡng mộ, cô ấy mới yên tâm “thu dây câu về”. Những điều này xảy ra trong vòng vài tháng.

-Thế thì tờ phiếu khám đó…chưa chắc đã liên quan tới anh ta?

-Kiều Kiều đã đi rồi, e chẳng ai có thể biết nữa.

Tư Dao nói lời cảm ơn, quay người đi. Người con gái kia còn nói với theo : Thực ra cô không phải là người đầu tiên đến đây hỏi tôi những chuyện này. Một cô gái khác tên là Viên Thuyên cũng đến đây hai lần, lần đầu ngay sau khi Kiều Kiêu chết, lần sau là hai tuần trước ngày Quốc khánh. Thái độ cô này rất tệ, cứ khinh khỉnh, tôi cũng không mấy để ý cô ta nữa.

Tư Dao không ngờ rằng khi trở về Giang Kinh, tâm trạng cô còn nặng nề hơn cả lúc đi. Những câu hỏi trong đầu càng nhiều hơn.

Chẳng phải la không có thu hoạch gì, tuy nhiên thu hoạch đó lại càng làm cô thêm rối tinh rối mù. Cô cảm thấy hình nhưu cô đã cố sống cố chết để đến nhà Kiều Kiều, cô cảm thấy không sao chịu nổi, muốn thăm lại Kiều Kiều, cô chui tọt vào phòng-nơi cất giữ những thứ Kiều Kiều để lại. Lục tìm một hồi, thấy trong ngăn kéo một tờ phiếu xét nghiệm “mang thai bình thường”.

Thượng Hải có 15 triệu dân. Việc có thai trước khi kết hôn chẳng phải chuyện gì ghê gớm, nhưng khi xảy ra cụ thể với một ai đó thì ít nhiều cũng ảnh hưởng đến cuộc sống. Đây chắc chắn là nguyên nhân vì sao cô ấy giấu kín chuyện. Trong con mắt của mọi người, Kiều Kiều là một cô gái kín đáo, giữ gìn, có chừng mực, không phải hạng đa tình bừa bãi. Chức đó là “kết quả” cũng với Lâm Mang, mà nếu đứa tẻ này đúng là của Lâm Mang thật?

Liệu có nên cho anh ta biết?

Nhưng nếu cái thai không pải của Lâm Mang thì sao?

Cho anh biết, rồi sao nữa? Có thể cứu được Kiều Kiều sống lại ư? Để cho anh ta có thêm nỗi đau, sự ngờ vực và cắn rứt chăng?

Điều duy nhất khiến Tư Dao có cảm giác được an ủi một chút là, Kiều Kiều đi Tân Thường Cốc đúng lúc mới có thai nên có thể giải thích đựoc tại sao cô ấy tỏ ra ốm yếu mệt mỏi và tinh thần không tốt, dẫn đến việc trượt chân, để rồi cuối cùng không gượng nổi nữa, rơi xuống vực sâu.

Đây có thể coi là sực việc đã khẳng định sẵn, một sự trùng hợp ngẫu nhiên không thể nào khác.

Tồng thời, nó cũng cho thấy cái chết của Kiều Kiều có tính tất nhiên, khắc hẳn về bản chất so với việc Viên Thuyên bị tai nạn xe hơi bất ngờ. Kết nói hai sự việc lại để dự đoán số phận của những người khác, có thể nói là cực kỳ hoang tưởng vô căn cứ.

Nghĩ đến Viên Thuyên, Tư Dao nhớ lại lời nối của mẹ Kiều Kiều và người bạn trọ cùng nàh. Hình như Viên Thuyên cảm thấy cái chết của Kiều Kiều không bình thường. Cô ấy đang điều tra cái gì?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.