“Bọn họ kiện Hiểu Khải rất nhiều tội danh, giết người không thành, đánh người trọng thương gì đó, Hiểu Khải bị khởi tố, xử mười hai năm tù, bây giờ còn đang ngồi tù, mỗi tháng tôi cũng phải trả đối phương một khoản tiền thuốc men. . . . . .”
Trong lòng Diêm Đằng cảm thấy chấn động không gì sánh nổi.
Thì ra những thứ này chính là nguyên nhân cô phải đến công trường làm việc kiếm tiền, cô phải nuôi ba cô và Giai Giai, còn phải trả tiền bồi thường, có thể ngay cả tiền thuốc men của ông nội cô còn chưa trả hết.
Bờ vai nho nhỏ này của cô gánh lấy gánh nặng của cả gia đình như thế nào? Anh thật sự quá đau lòng.
“Chúng ta đi thôi!”
Diêm Đằng bỗng nhiên đứng lên.
Anh đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể để cho cô giao những gánh nặng trên người kia cho anh, lòng cô còn tồn ngăn cách với anh, cho nên có thể không quá dễ dàng.
“A ——” Hiểu Vũ kinh ngạc, bị động đứng dậy.”Được, đi thôi, cũng không sớm nữa.”
Đáng chết, tình cảnh của cô nhất định là dọa đến anh rồi, nếu không anh sẽ không nghe xong chuyện nhà cô, ngay cả một phản ứng cũng không có đã nói phải đi.
Mặc dù bốn năm đã qua, trời vẫn là trời, đất vẫn là đất, trời đất có thể hòa vào cùng một chỗ sao?
Không thể.
Hiểu Vũ sắp phát điên mất rồi!
Vì giữ lại công việc cho đốc công, cô trở lại công trường làm việc, nhưng bắt đầu từ ngày đó, thì Diêm Đằng lại ngày ngày đến công trường tuần tra.
Trời mới biết đó là tuần tra kiểu gì, chẳng những mời tất cả mọi người uống nước, ngay cả bữa trưa, điểm tâm chiều đều bao hết.
Không chỉ như thế, ánh mắt của anh luôn dừng ở trên người cô, làm cho mọi người liên tục hỏi quan hệ của cô và tổng giám đốc là như thế nào, tổng giám đốc có phải đang theo đuổi cô hay không.
Hành động của anh làm cho cô có khổ mà không thể nói, không thể nói cô là vợ trước của tổng giám đốc, cũng không thể mở mắt nói lời bịa đặt là cô và tổng giám đốc không hề có một chút quan hệ nào.
Không chỉ như thế, cô còn phát hiện công việc của mình giảm bớt rất nhiều, đốc công chuyên giao một số công việc nhẹ nhàng cho cô, nghĩ cũng biết là ai ra lệnh.
Ở công trường đã truyền ra tin tức vụ tai tiếng tình cảm “Tổng giám đốc theo đuổi nữ công nhân” , thậm chí còn truyền đến Tổng Công Ty, còn có người đặc biệt tới đây xem sắc đẹp của cô, sau đó thất vọng rời đi.
Chết mất!
Cô cũng không phải động vật trong sở thú, tại sao lại phải mặc cho người ta nhìn? Còn bình phẩm từ đầu đến chân nữa chứ.
Sau đó, chuyện càng không thể tưởng tượng được cũng xảy ra.
“Hiểu Vũ, cháu thật đúng là vợ trước của Tổng giám đốc sao?”
Cô hoảng sợ không nhỏ, giương mắt mà nhìn dì Tam Hảo vừa hỏi cô.
Dì Tam Hảo là người bát quái nhất ở công trường, chết rồi! Làm sao dì ấy biết điều bí mật này?
“Nhìn phản ứng của cháu là thật rồi?” Dì Tam Hảo hài lòng tự đắc nhìn cô chằm chằm.”Ngày hôm qua dì đi thẩm mỹ viện uốn tóc, thấy một quyển tạp chí cũ từ rất lâu trước kia, bìa tạp chí là hình ảnh cháu đi theo Tổng giám đốc bước vào lễ đường kết hôn, dì liền xem bên trong, thật sự nhìn thấy tên tuổi của cháu, viết cái gì chim sẻ biến thành Phượng hoàng, thư ký trở thành phu nhân người thừa kế của tập đoàn Thiên Mạc, thật sự đặc sắc…, dì đã sao vài bản chia cho mọi người. . . . . .”
“Cái gì?” Hiểu Vũ nhìn chằm chằm dì Tam Hảo, quà tặng trên trời rơi xuống, thật sự là đập vào đầu cô thật đau!
“Cháu không cần phải cảm ơn dì đâu!” Dì Tam Hảo cười vỗ vỗ bả vai của cô.”Bây giờ mọi người đều biết đến thân phận của cháu rồi, ngay cả chủ nhiệm Hứa cũng phải nể cháu ba phần, cháu lên đời rồi!”
Một ngày sau đó, Hiểu Vũ phát hiện mỗi người đều khách khách khí khí với cô, chủ nhiệm Hứa còn rất thân thiết chạy tới bắt tay với cô, đôi tay dâng lên một cốc nước lạnh cho cô uống, liên tiếp xin vô vào phòng nghỉ ngồi xem ti vi.
Gần tối, Diêm Đằng tới, anh vừa bước một chân vào công trường, cô đã vội vàng kéo anh đến một nơi xa một chút.
“Mọi người đã biết em là vợ cũ của anh rồi !” Cô tức giận hổn hển nói.
Diêm Đằng khẽ mỉm cười nhìn cô.”Thật sao?”
“Còn”Vậy sao” ?” Hiểu Vũ giận chó đánh mèo nhìn anh chằm chằm.”Anh có biết cả ngày hôm nay tôi có bao nhiêu xấu hổ sao? Tất cả mọi người đều đối xử thận trọng với tôi, hình như rất sợ đắc tội tôi vậy, cũng không giao việc cho tôi, còn bảo tôi nghỉ ngơi xem ti vi, tôi cũng không biết bản thân tới làm gì nữa!”
Diêm Đằng nhìn cô dịu dàng.”Bình thường em sống vất vả, thì nhân cơ hội này nghỉ ngơi cho khỏe một chút.”
“Cái gì? Tôi đang nghỉ phép sao?” Hiểu Vũ nổi đóa nhìn anh, cách nói này hoàn toàn không hề Logic!”Tôi tới để làm việc lại bảo nghỉ ngơi, điều này quá kỳ cục, anh cảm thấy tôi thật sự an tâm nghỉ ngơi ở nơi này sao? Nếu tôi thật sự gác chân xem ti vi, không phải là cáo mượn oai hùm rồi sao?”
Diêm Đằng bật cười.”Nhưng em cũng hiểu, mọi người không thể nào sẽ đối đãi với em như Thành Hiểu Vũ trước kia nữa.”
“Cho nên, bây giờ tôi mới nói chuyện này với anh!” Hiểu Vũ nắm quả đấm, gương mặt kiên quyết.
Anh dò hỏi nhìn cô, đợi cô nói tiếp.
“Tôi định tìm việc làm ở nơi khác, nhưng anh phải đồng ý với tôi, không được sa thải bất kỳ người nào.”
Anh cười nhạt.”Không bằng như vậy đi, em đến Tổng công ty làm việc, như vậy thì em có việc làm mới, mà anh cũng sẽ không vì quan hệ của em mà sa thải bất kỳ ai cả.”
Trài tim Hiểu Vũ nhảy dựng, cô sững sờ nhìn anh.”Tổng Công Ty?” Cô vạn vạn không ngờ anh sẽ đưa ra ý kiến này.
“Thư ký Hà thăng chức, tháng sau cô ấy phải thăng lên làm trưởng phòng nhân sự, ghế thư ký bị trống đúng lúc do em bổ khuyết, hơn nữa em cũng có kinh nghiệm, có thể nhanh chóng tiếp nhận, là ứng cử viên thích hợp nhất.”
“Chuyện này. . . . . . Đây là thật sao?” Hiểu Vũ nghi ngờ.”Đây cũng quá khéo rồi?”
Diêm Đằng lại nở một nụ cười.”Thư ký Hà phải nỗ lực mấy năm trời mới có cơ hội thăng chức, còn phải đi thi mấy loại chứng chỉ, em nói quá khéo, chỉ sợ cô ấy sẽ không tán thành cách nói của em.”
“Không phải, đương nhiên tôi rất khẳng định năng lực của chị Hà, nhưng sao lại đúng lúc như vậy chứ, chuyện tôi là vợ trước của anh vừa bị phát hiện, tôi muốn đổi công việc, chị Hà lại đúng lúc được thăng chức. . . . . .”
“Cho nên mới có câu không khéo không thành sách, không phải sao?” Bên môi Diêm Đằng chứa đựng nụ cười, giống như tán gẫu nói.
“Được rồi!” Vì không liên lụy người vô tội, cô chỉ có thể tiếp nhận đề nghị của anh.
“Dù sao em cũng không ở lại đây được nữa, chờ thêm một ngày thì sẽ xấu hổ một ngày, ngày mai hãy đến Tổng Công Ty trình diện đi! Bảy giờ anh đến đón em.”
Tại sao cần anh đón chứ? Hiểu Vũ há mồm muốn kháng nghị gì đó, Diêm Đằng thần thái sáng láng lại nói tiếp ——
“Hôm nay là ngày của cha, buổi tối mang cha và Giai Giai ra ngoài ăn cơm, anh đã đặt nhà hàng trước rồi, em gọi điện thoại về nhà nói một tiếng, đợi chúng ta cùng về đón cha.”
Hiểu Vũ kinh ngạc nhìn anh.
“Sao vậy?” Anh kéo cô vào trong ngực.”Chẳng lẽ em không muốn cho cha trải qua một ngày của cha thật vui vẻ sao?”
“Đâu. . . . . . đâu có?” Cô đỏ mặt
Trời chiều biến mất rồi, cả người Hiểu Vũ bị ôm chặt trước ngực Diêm Đằng, xung quanh đều mùi thuốc lá đàn ông trên người anh cùng mùi vị một loại nước hoa.
Đáng chết! Cô rất muốn được anh ôm suốt như vậy. . . . . . Người đàn ông này đang mê hoặc cô, tuyệt đối đang mê hoặc cô.
Chẳng qua, hôm nay là ngày của cha. . . . . . Được rồi! Xem ra cô không có lý do gì để phản đối rồi, nhưng cũng không phải vì anh, là vì cha cô!
Ngày đầu tiên trình diện, Hiểu Vũ đi theo tập sự bên cạnh thư ký Hà, thật ra thì công việc cũng không có thay đổi gì, cô rất nhanh thì đã tiến vào trạng thái rồi.
Buổi trưa, hai người phụ nữ ăn bữa trưa đơn giản ở quán cà phê bên cạnh công ty, thư ký Hà bảo là muốn ăn mừng cô trở lại, cho nên làm chủ mời khách.
“Nhờ hồng phúc của em, ghế trưởng phòng nhân sự chị muốn đã lâu cuối cùng cũng là của chị, em ăn nhiều một chút, không đủ thì gọi thêm.” Thư kỳ Hà đẹp lạnh lùng khó được vẻ mặt tươi cười.
Hiểu Vũ miệng đầy mỳ Ý, vội vàng nuốt xuống, “Chị Hà, chị quá khách khí rồi, sao lại là nhờ phúc của em chứ, là chị có thực lực mới đúng.”
Thư ký Hà khẽ mỉm cười.”Không cần nói với chị là em không biết, tổng giám đốc vì muốn em trở về nên mới cho chị thăng chức chứ.”
“Khụ khụ khụ! Cái —— cái gì?” Hiểu Vũ bị sặc vội vàng uống hớp cà phê, điều khí.
“Mấy ngày trước, tổng giám đốc đột nhiên nói muốn điều chị đến bộ phận nhân sự, hỏi ý kiến của chị, đương nhiên là chị cầu cũng chẳng được, chẳng những tiền lương cao hơn rất nhiều, còn có trợ cấp quản lý, tiếp theo thì tổng giám đốc nói cho chị biết, em sẽ đến tiếp nhận công việc của chị.”
Hiểu Vũ kinh ngạc nhìn thư ký Hà.
Mấy ngày trước, thân phận vợ trước của cô còn chưa bị bại lộ, làm sao Diêm Đằng lại biết cô sẽ không chịu nổi cảnh thủ thỉ ở công trường mà đưa ra ý rời khỏi công trường chứ, còn sắp xếp xong xuôi công việc cho cô trước nữa?
“Bốn năm trước, hai người kết hôn vội vàng lại nhanh chóng ly hôn, lưu lại cho bên ngoài một đống dấu chấm hỏi tiếng than sợ hãi, chị cũng sau khi ở cữ xong trở lại mới biết xảy ra chuyện lớn như vậy.” Thư ký Hà thở dài.”Có thể em không biết, bốn năm qua, khắc họa về cuộc sống của tổng giám đốc cũng chỉ có hai chữ công việc, anh ta biến thành một người cuồng công việc không hơn không kém, chị nhìn còn thấy lo lắng cho anh ta.”
“Thật . . . . . Thật sao?” Trái tim Hiểu Vũ từng đợt kinh hoàng .
Nói như vậy, bên cạnh anh không có người phụ nữ khác?
Sau khi gặp lại, cô cố ý chưa từng hỏi tình hình bây giờ của anh, muốn ở trước mặt anh giả vờ không quan tâm, trên thực tế cô quan tâm muốn chết!
“Năm tháng trước, có một đốc công bị sa thải bất mãn mang theo dao găm đâm bị thương tổng giám đốc ở cửa, lúc ấy chị cũng có mặt, tổng giám đốc đổ máu đầm đìa, bọn chị đều bị dọa sợ, khẩn cấp đưa đi cấp cứu mới nhặt về một mạng, bác sỹ nói vết thương rất gần nội tạng, nếu như gần thêm chút nữa cũng không cứu nổi. . . . . .”
Hiểu Vũ bỗng nhiên run sợ một trận, thiếu chút nữa ngay cả chén cà phê cũng cầm không vững.
Cái… cái gì. . . . . Anh từng bồi hồi ở cửa ải sống chết, mà cô lại không biết gì cả.
Trong nháy mắt, đối mắt to đen nhánh của cô ngập nước.
“Tổng giám đốc ở phòng chăm sóc đặc biệt ba ngày, ở bệnh viện nửa tháng, rồi sau đó nghỉ ngơi một tháng mới dần dần hồi phục như cũ, mỗi ngày đều là chị đưa canh do chị Lâm nấu đến cho anh ta, lúc ấy chị cực kỳ cảm động, ngay cả có danh lợi cùng tài phú, nhưng bên cạnh anh ta lại không có một người nào có thể chăm sóc cho anh ta.”
Hiểu Vũ cảm thấy tim mình như bị ai níu chặt một cái, tưởng tượng tình cảnh lúc ấy, anh làm thế nào mà vượt qua được hàng ngày chứ? Nếu như cô ở bên cạnh anh. . . . . .
“Hiểu Vũ ——” thư ký Hà hớp một ngụm cà phê.”Như đã nói, chuyện hai người ly hôn để lại trong lòng Tổng giám đốc sự áy náy rất lớn, vì để em trở lại bên cạnh anh ta, mấy ngày trước còn nói chị phái người đến một cửa hàng thẩm mỹ nhỏ đặt một bản tạp chí cũ có hình bìa của hai người, nói là như vậy thì em sẽ trở lại, thật là làm chị không hiểu ra sao. . . . . .”
Hiểu Vũ ngây ngẩn cả người.
Thì ra là anh. . . . . .
Lượn một vòng, cô lại trở về tập đoàn Thiên Mạc, lại trở về bên cạnh Diêm Đằng. . . . . .