Dịch giả: Bạch Đa Yến
Biên Dịch: Dangneo ( A Nèo)
“Bảy người một thể.”
Đường Tam gần như dùng toàn lực hét ra bốn chữ này, kĩ năng phi hành chân phải của lam ngân hoàng phát động, lập tức chớp hiện đến phía trước nhất.
Nếu không thực sự đối diện thì vĩnh viễn không thể thấu hiểu được sự khủng khiếp của hồn thú mười vạn năm. Hắn cũng từng thấy qua không chỉ một hồn thú mười vạn năm. Đại Minh, Nhị Minh, thậm chí cả Tiểu Vũ. Thực lực cấp bậc mười vạn năm của Tiểu Vũ hắn chưa thấy qua, nhưng bất luận nói thế nào, bản thân Tiểu Vũ cũng không phải hồn thú cường đại. Còn thực lực của Đại Minh và Nhị Minh là hắn tận mắt nhìn thấy, vũ hồn dung hợp của hai Phong Hào Đấu La tạo thành cũng vô phương đả thương họ.
Vậy mà thời khắc này, con ma kình to lớn vô bì kia lại đem đến cho hắn cảm xúc càng thêm sâu sắc. Hải Đức Nhĩ không nói dối, thực lực của con ma kình mười vạn năm này tuyệt đối còn trên cả Đại Minh và Nhị Minh, là bá chủ thật sự trong biển cả.
Tiếng hét phát ra, trên thân Đường Tam đột nhiên bay ra mười nhánh lam ngân hoàng, bám chặt trên thân bảy người đi cùng, dùng lực đưa họ về phía sau mình.
Thất quái Sử Lai Khắc ở cùng nhau nhiều năm như vậy rồi, tuy đều vẫn còn chóng mặt, nhưng trong tiếng thét lớn toàn lực của Đường Tam, đều phản ứng nhanh nhất.
Đôi cánh rực lửa bỗng dang ra từ sau lưng Mã Hồng Tuấn. Ổn định lại thân thể đồng thời kéo Bạch Trầm Hương đang hôn mê vào lòng mình, lúc này hắn không hề có chút tạp niệm nào, cùng lúc đó đập cánh bay nhanh kéo thẳng lam ngân hoàng của Đường Tam, khiến bảy người được kéo lên thành một đường thẳng.
Áo Tư Tạp lúc này chỉ kịp tạo ra hai cây ma cô tràng, một cây tự mình nuốt xuống, cây còn lại ném cho Đái Mộng Bạch. Cũng học theo Mã Hồng Tuấn một tay kéo chắc lam ngân hoàng, một tay giữ Trữ Vinh Vinh. Còn Trữ Vinh Vinh thì ôm chặt Tiểu Vũ vào lòng mình.
Lúc này, bảy người đã không còn kịp níu tay vào thân thể người phía trước nữa, chỉ có thể miễn cưỡng bảo trì hình thái đường thẳng thế này thôi. Dù vậy, mỗi người vẫn cảm nhận rõ ràng được áp lực cực đại như núi lở biển động đó. Áp lực như thế này, thậm chí so với Kiếm đấu la lúc trước còn càng thêm khủng bố hơn.
Lam sắc phủ kín trời đất khiến bọn họ giống như lạc vào một thế giới khác. Không gian quay cuồng, sự công kích cường đại vô bì làm bọn họ hiện tại như con thuyền nhỏ vỡ tan trong biển, lúc nào cũng có thể lật nhào. Càng khiến bọn họ thân trong nguy nan hơn là thời khắc này, chỉ duy nhất một trong bảy người phóng thích ra được vũ hồn là Đường Tam. Áo Tư Tạp tuy có thể nháy mắt giải phóng vũ hồn, nhưng năng lực của hắn là chế tạo hương tràng, cho dù có muốn ăn kinh tượng tràng cũng không kịp nữa rồi. Màn thủy mạc lam sắc đó chắc chắn sẽ đến trước khi bọn họ kịp phóng thích vũ hồn.
Vào lúc này, thể hiện ra không chỉ là sự phối hợp của cả đội, mà quan trọng hơn cả là tác dụng của kẻ lãnh đạo. Đường Tam thân ở phía trước nhất, song mục tinh quang lóe sáng. Cho đến thời khắc sinh tử tồn vong này, hắn gánh chịu áp lực to lớn nhất, cũng trong áp lực này bạo phát ra tiềm năng mạnh nhất.
Sáu hồn hoàn trên người Đường Tam trong không trung phân biệt rõ ràng, mỗi hồn hoàn đều chói ngời quang sắc rực rỡ, bát chu mâu sau lưng thủ thế, bàn tay phải nắm lại, cánh tay phải thủ vững chắc trước ngực, song mục quang mang ẩn hiện. Khẽ thét một tiếng, một tầng kim quang mãnh liệt đột nhiên từ trong cánh tay phải giải phóng ra, chính là hồn kĩ phụ trợ hồn cốt của Tiểu Vũ-Vô địch kim thân.
Lần này, Vô địch kim thân mà Đường Tam giải phóng ra không bao bọc toàn bộ thân thể. Dưới tinh thần lực, hắn đem hiệu quả của vô địch kim thân từ trong nội thể ép ra, hình thành nên một quang thuẫn( lá chắn bằng ánh sáng) kim sắc đường kính hai mét.
Ngàn vạn lần không nên xem thường biến hóa này, xem ra chỉ vẻn vẹn là một biến hóa đơn giản, lại đã khiến thần quang trong mắt Đường Tam đột nhiên trở nên ảm đạm. Tinh thần lực sẽ bị giảm lớn, nhưng cũng chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn bảo hộ được bạn bè phía sau.
Giống như thanh âm của mưa đánh vào bát sứ từ trước thân truyền tới, hiệu quả phòng ngự tuyệt đối của vô địch kim thân chắc chắn chặn lại màn quang vũ lam sắc đó. Nhưng lực xung kích ngang ngược đó cũng đẩy mạnh tám người Đường Tam bay lên cao. Một khắc sau khi quang vũ bị chặn lại, chưa đến ba giây sau kim sắc trên cánh tay phải của Đường Tam giải phóng ra đã hóa thành hàng loạt quang tinh vỡ vụn tản mác khắp nơi.
Tấm lá chắn phòng ngự này vẫn không phải là bản thân vô địch kim thân, Đường Tam cũng căn bản vô phương hoàn toàn khống chế, nhưng bất luận thế nào, cuối cùng cũng ngăn chặn được một kích trí mạng đó.
Lợi dụng chính khoảng thời gian ngắn ngủi này, Áo Tư Tạp đã nhanh chóng hoàn thành việc chế tạo phi hành ma cô tràng, phát cho những người không thể phi hành mỗi người một cây.
Thâm Hải Ma Kình dường như bị chọc tức, một vòng lam sắc cực đại đường kính vượt quá năm mét từ phần lưng như ngọn núi lớn của nó ngưng tụ lại, quang mang lam sắc khủng khiếp vô bì chỉ ngưng tụ một thoáng, khắc sau đã bắn ra, ngắm thẳng vào Đường Tam.
Đường Tam rất rõ ràng cảm giác được, đạo lam quang này chính là phương thức công kích mà trước đó từ dưới nước xông thẳng lên, phá hủy hải ma hiệu. So sánh với quang vũ vừa rồi, đây mới là thủ đoạn công kích thật sự của Thâm Hải Ma Kình.
Trong màn đêm hắc ám, đột nhiên trở nên kì dị, mọi người cảm nhận được rõ ràng, bản thân tuy thân ngoài không trung nhưng lại phảng phất như đang đặt mình vào trong biển lớn, không khí xung quanh đều xuất hiện trạng thái dập dờn kì dị, lực cản vô hình làm bọn họ dường như bị ngập vào biển sâu. Nhưng biển lớn do không khí tạo thành này, lại có lực cản càng mạnh, một lực càng thêm vô phương kháng cự.
Lĩnh vực, duy có lực lượng của Lĩnh vực mới có thể khống chế một diện tích lớn thiên không như vậy. Đây thuộc về hồn thú mười vạn năm, Lĩnh vực của Thâm Hải Ma Kình. Cho dù thất quái Sử Lai Khắc có năng lực phi hành, nhưng lúc này bọn họ lại căn bản không cách nào cấp tốc rời đi.
Không có bất cứ khả năng trốn tránh hay xả hơi nào, đạo lam quang khủng bố vô bì đó đã xung kích thẳng lên.
Đúng vào lúc Đường Tam đang chuẩn bị lần nữa thi triển Vô địch kim thân để ngăn chặn thì trước hắn đột nhiên có thêm hai thân ảnh.
“U minh bạch hổ.”
Chu Trúc Thanh hệt như chim yến sa vào trong lòng Đái Mộng Bạch, một khắc sau bạch quang vô cùng mãnh liệt chiếu sáng chân trời. Dưới bạch quang chiếu rọi đó, Đường Tam bỗng cảm giác toàn thân nhẹ đi, áp lực của lĩnh vực giảm đi rất nhiều.
Bạch hổ to lớn thân dài hơn mười hai mét bỗng nhiên xuất hiện, hai cánh sau lưng dang ra, trước khi cơ thể đồ sộ đó lên nghênh đón cự hình lam quang, ngoảnh đầu nhìn Đường Tam một lần. Trong đôi con ngươi hổ ngập tràn bá khí, dường như đang bảo Đường Tam, chúng ta là một thể, sao có thể để mình ngươi gánh vác.
Sáu đạo ánh sáng không chút bảo lưu phút chốc hướng về sau lưng bạch hổ to lớn đó. Cửu bảo lưu ly tháp của Trữ Vinh Vinh cuối cùng cũng phóng ra hoàn tất, cùng lúc toàn bộ sáu đạo tăng sức mạnh rơi trên người U minh bạch hổ, mà trên thân những người khác là tăng thêm sức phòng ngự.
Ngân quang chói lóa từ trong miệng U minh bạch hổ phun ra, U Minh Bạch Hổ Phá này vẫn là chiêu công kích mạnh nhất mà bọn họ trước mắt có thể phát động. Uy lực mạnh mẽ của nó đủ để đối kháng với Hồn đấu la toàn diện bạo phát. Ban đầu đến đệ bát hồn hoàn của Triệu Vô Cực cũng chẳng qua chỉ có thể đánh bình thủ mà thôi.
Nhưng, trong đại hải, con Thâm Hải Ma Kình mười vạn năm dài đến hai trăm mét này lại để cho Sử Lại Khắc thất quái một dấu ấn sâu sắc. Đối diện với thực lực tuyệt đối, tất cả đều là phù du.
Kĩ năng dung hợp vũ hồn U minh bạch hổ toàn lực bạo phát, cộng thêm phụ trợ mạnh mẽ của Trữ Vinh Vinh, thực lực trong thời khắc bạo phát đó, U minh bạch hổ đã tiếp cận với cấp bậc Phong Hào Đấu La rồi. Bất cứ một hồn sư cấp bậc hồn đấu la nào nếu là lúc này đối diện với bọn họ, đều không có ngoại lệ sẽ bị tan thành tro bụi.
Nhưng Thâm Hải Ma Kình lại không phải Hồn Đấu La, vào khoảnh khắc trước khi cột nước màu lam quang cực đại đó xông vào thân thể U minh bạch hổ, trong đầu Đường Tam đột nhiên sản sinh ra một loại dự cảm mơ hồ không lành.
” Không xong. Mọi người cẩn thận.”
Đồng thời với lúc nói, hắn đã lần nữa hiện thân đến phía trước nhất, vị trí dừng của cơ thể vừa hay là phía trước cái đầu to lớn của U minh bạch hổ. Kim quang mạnh mẽ lại lần nữa bạo phát ra, Đường Tam dùng thân thể chặn ở chính diện Đái Mộng Bạch và Chu Trúc Thanh.
Oàng……
Một khắc sau đó, tất cả thất quái Sử Lai Khắc đều cảm thấy cơ thể chìm vào một thế giới lam sắc. Họ mất đi phương hướng, mất đi năng lực khống chế, tất cả xung quang dường như đều đang biến đổi hư ảo. Lực lượng không thể luận bì khiến mỗi người họ đều tràn ngập cảm giác bất lực, khí thế khủng khiếp khiến nội tâm họ lần đầu tiên sinh ra nỗi khủng hoảng mãnh liệt như vậy.
Bất luận là Đường Tam, hay Đái Mộng Bạch và Chu Trúc Thanh hóa thân U minh bạch hổ, hoặc là những người khác của Sử Lai Khắc được che chắn đằng sau họ, đều trong thời khắc này hệt như viên đạn bắn thẳng lên không trung, bay tứ tán khắp nơi.
Tình hình tồi tệ nhất chính là hai người Đái Mộng Bạch và Chu Trúc Thanh, U minh bạch hổ của bọn họ cơ hồ trong một sát na đó đã bị trụ quang lam sắc khủng khiếp kia làm tan rã, hai người thổ máu tươi bay bật lại. Nếu không phải Đường Tam vừa hay xuất hiện, chặn lại vị trí trung tâm trụ quang lam sắc đó thì chỉ sợ bọn họ hiện tại đã bị nó làm tan biến khỏi thế gian rồi.
Song, cũng may mắn có thân thể to lớn đó của U minh bạch hổ, thêm vào Vô địch kim thân Đường Tam sử dụng lần hai, mới miễn cưỡng kháng cự được công kích của trụ quang lam sắc, cho nên những người khác phải chịu chỉ là lực công kích quá mạnh, chứ không có lực phân giải khủng khiếp của sức nổ kia.
Lúc này trạng thái tốt nhất chính là Đường Tam, kĩ năng Vô địch kim thân mà hồn cốt mười vạn năm của Tiểu Vũ giao phó hắn đích thực kỳ lạ. Ngay cả dưới sức công kích khủng bố như vậy, hắn cũng chỉ là thân thể theo đó bay vào không trung, nhưng vẫn bảo trì được tỉnh táo.
Lúc then chốt, kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm nay cùng bản năng cơ thể khiến Đường Tam nắm chắc rõ ràng tình hình xung quanh. Bỗng hít sâu một hơi, hai nhánh lam ngân hoàng vung ra, kéo dài đột phá cực hạn đến ngoài trăm mét, quấn chặt Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh đã hôn mê, sau đó lại đem cơ thể hai người đột ngột tung lên, bay về chỗ Áo Tư Tạp với Mã Hồng Tuấn không xa, gầm lên một tiếng:
“Đem bọn họ đi mau.”
Nói xong câu này, Đường Tam không chút do dự quay đầu lao thẳng xuống chỗ Thâm hải ma kình, trong mắt quang mang tử kim sắc bắn ra, tử cực thần quang bạo phát, mục tiêu chính là mắt phải còn lại của con Thâm hải ma kình đó.
Đường Tam không phải không muốn chạy, dựa vào thực lực của hắn cùng kĩ năng đột kích của lãnh vực sát thần, hoàn toàn có cơ hội xung phá lãnh vực của Thâm hải ma kình chạy trốn. Nhưng, hắn lại rất rõ, con Thâm hải ma kình này trước khi chưa đem mọi người hủy diệt hết tuyệt sẽ không cam chịu bỏ qua. Bọn họ đã không còn năng lực thi triển tiếp kĩ năng cường đại như U minh bạch hổ nữa. Nếu tất cả mọi người cùng bỏ chạy thì, điều sắp tới sợ chính là toàn quân bị nhấn chìm mà chết. Là linh hồn của thất quái, là người mạnh nhất, tại thời điểm này, hắn không thể cho mình thêm lựa chọn thứ hai nữa. Hi sinh bản than để bạn bè chạy thoát. Thời này khắc này, hắn căn bản đã không còn nghĩ đến khả năng mình có thể sống sót nữa, chỉ còn không hề do dự để tạo cho mọi người cơ hội thoát chết. Trong đó có huynh đệ, bạn bè, còn cả người hắn yêu. Đây cũng là lí do vì sao Đường Tam lúc đầu không đem Tiểu Vũ thu về Như ý bách bảo nang. Bản thân hắn có thể chết, nhưng, hắn không nỡ để Tiểu Vũ cùng mình chết đi, cho dù nàng còn lại chỉ là thân xác. Trong lúc nhào xuống, tinh thần của Đường Tam dùng hết toàn lực áp chế sự không ổn định của linh hồn Tiểu Vũ trong đệ lục hồn hoàn, nói gì cũng không thể để nàng xuất hiện rồi điều khiển bản thể giúp đỡ mình.
Oành……, quang mang của tử cực ma đồng nặng nề oanh kích lên mắt phải Thâm hải ma kình, song, đánh vào cũng chỉ là một tầng thủy quang lam sắc mà thôi. một kích tập trung lực tinh thần mạnh nhất của Đường Tam, chỉ khiến Thâm hải ma kình chớp mắt một chút. Đương nhiên. Cũng chính một kích này đã hoàn toàn khiến Thâm hải ma kình điên cuồng. Trong cái hố đen cực đại sau lưng nó, lam quang lần nữa ngưng tụ, lam quang khủng khiếp lại một lần xuất hiên.
Ở lưng chừng không, Mã Hồng Tuấn đón Đái Mộng Bạch. Lúc này, hai tay hắn đã phân biệt ôm Đái Mộng Bạch và Bạch Trầm Hương, miệng hét rống lên:
” Tam ca…”
” Tiểu Tam.”
Cùng lúc gọi lên còn có Áo Tư Tạp, hai đại nam nhân, lúc này trong mắt lệ lại đều rơi không ngừng. Nhưng, bọn họ đều không theo xuống, bởi vì, Áo Tư Tạp đón Chu Trúc Thanh, trong lòng Trữ Vinh Vinh có Tiểu Vũ, Mã Hồng Tuấn càng là đem theo hai người. Bọn họ có thể coi thường sinh mệnh của bản thân, nhưng không thể đặt nhẹ cánh tay áo của bạn bè. Bọn họ gần như là dùng toàn bộ khí lực của cơ thể, mới hét ra một chữ này. Đường Tam đem cơ hội sống nhượng cho họ, Áo Tư Tạp lí trí cuối cùng vẫn chiến thắng cảm tính, tính mạng của bạn bè khiến hắn miễn cưỡng đưa ra quyết định chính xác nhất, cũng là thống khổ nhất.
” Tam ca…”
Trữ Vinh Vinh dưới sự phụ đỡ của Áo Tư Tạp tiếp trợ hiệu lực của phi hành ma cô tràng bay lên, nước mắt không khống chế được rơi xuống. Nàng thậm chí đến cơ hội gia tăng bổ trợ cho Đường Tam cũng không có, bởi vì Đường Tam đã bay quá xa, quá xa rồi.
Đường Tam lúc này đã không còn chút gì sợ hãi, bất luận đối thủ phải đối diện có cường đại thế nào. Một người sau khi đã đặt sinh tử sang một bên thì sẽ không chịu sự ảnh hưởng của tình cảm bất ổn nữa. Thuấn di phát động, Đường Tam tiến hành một lần dịch chuyển tức thời với cự li dài nhất trong cuộc đời mình. Đồng thời lúc dich chuyển phút chốc, hắn cũng phát động một lần cuối hiệu quả Vô địch kim thân có trong cánh tay phải.
Lúc thân thể hắn sau khi tiêu biến xuât hiện lại, đã ở trên lam kình cực đại, hơn nữa lại chính ở trên hố đen kết tụ lực lượng khủng khiếp đó, cơ thể hoàn toàn chìm ngập trong lam quang, tiếp trợ hiệu quả của Vô địch kim thân, hắn lại ở chính trung tâm lực lượng đủ để hủy thiên diệt nó.
Đường Tam điên rồi chăng? Không, hắn không điên. Vì để bạn bè nắm được cơ hội li tản, hắn nhất thiết phải chặn được một kích này của Thâm Hải Ma Kình, nếu không, mọi người vẫn là vô phương chạy thoát. Vì thế, hắn đã lựa chọn con đường chắc chắn chết.
Bát chu mâu đem theo kim quang Vô địch kim thân, dứt khoát cắm vào xung quanh lỗ đen, độ dài của bát chu mâu vừa hay có thể đủ bao lấy lỗ. Chu mâu màu đỏ tươi khiến thân thể Đường Tam hoàn toàn treo ở vị trí chính giữa lỗ đen. Trên mỗi cái chu mâu đều bạo phát ra hồng quang trước kia chưa từng có.
Cực độc không chút bảo lưu xuất ra, không chút do dự thôn phệ.
“Đến đây, khốn kiếp. Cho dù có chết, ta cũng phải hút của ngươi vài phần tinh lực.”
Trong hai mắt Đường Tam đã không chỉ có băng lạnh và sát khí, mà còn có sự cuồng bạo vô bì. Tự nhận phải chết, hắn căn bản đã không suy nghĩ đến năng lực chịu đựng của bản thân nữa, đem Huyền Thiên Công trong nội thể toàn bộ huy động lên bát chu mâu, khiến năng lực thôn phệ của nó đạt đến độ cao chưa từng có trước đây.
Ba giây, Đường Tam biết, bản thân chỉ có thời gian hút ba giây ngắn ngủi, trong ba giây này có thể hút bao nhiêu, quan hệ đến khả năng có thể giúp đồng bọn, người yêu thoát ly hay không.
Thực lực của Thâm Hải Ma Kình đích thực là to lớn, nhưng nó cũng tồn tại nhược điểm không thể bổ khuyết, đó chính là thân thể đồ sộ. Nếu Đường Tam dùng chiêu này đối phó với cùng là hồn thú mười vạn năm, thực lực còn thua kém hơn Thâm Hải Ma Kình như Đại Minh, Nhị Minh, cho dù hắn sử dụng Vô địch kim thân, thì chắc chắn sẽ bị đánh bay. Vô địch kim thân tuy không thể bị công kích vật lý đả thương, nhưng lại hoàn toàn vẫn bị công kích vật lý thúc đẩy. Giống như công kích trước đó của Thâm hải ma kình sở dĩ khiến hắn bay đi. Chính là bởi vì trong công kích đó đem theo lượng nước lớn, chứ không chỉ vì năng lượng xung kích.
Thế nhưng, sau lưng Thâm hải ma kình lúc này chỉ ngưng kết lam quang cường liệt, nước trong nội thể đã phun cạn ra trong hai lần tấn công trước đó rồi. Điều này cũng dẫn đến quang mang lam sắc ngưng tụ sau lưng nó tuy có uy lực khủng khiếp cực hạn, nhưng lại không thể làm Đường Tam chấn động bay đi.
Bát chu mâu không chỉ cắm sâu vào nội thể Thâm hải ma kình, mà gai nhọn trên mỗi một chu mâu càng là hoàn toàn bắn ra, hoàn toàn đem thân thể Đường Tam khảm vào trong lỗ đen đó.
Kĩ năng thôn phệ của bát chu mâu vốn đã rất kinh khủng, Đường Tam lần này toàn lực huy động, đã khiến tác dụng của nó hoàn toàn phát huy ra.
Nếu nhìn kỹ càng, có thể phát hiện rõ ràng, vùng lưng của Thâm hải ma kình bị bát chu mâu đâm vào bắt đầu kịch liệt co giật, từng dòng từng dòng lớn hồng quang thuận theo bát chu mâu xông vào nội thể Đường Tam, kích thích kinh mạch của hắn.
Thân thể Đường Tam đích thực mạnh mẽ, sự cải tạo của hồn cốt mười vạn năm, sự tôi luyện của hai đại tiên thảo, tất cả mọi thứ đều khiến hắn có một thân thể cường kiện mà người thường không thể tưởng tượng được, kinh mạch của hắn thậm chí so với lam ngân hoàng còn bền vững hơn, cơ thể hắn càng là hơn cả gang thép.
Dưới sự toàn lực hút, chỉ thấy thân thể Đường Tam cứ thế phình to lên, có chút giống Cầu Gai đấu la mà hắn lúc đầu từng đối mặt, nhưng da ở cả người lại đều đã biến thành màu huyết hồng.
Thâm Hải Ma Kình điên cuồng rồi. Bao nhiêu năm rồi? Ít nhất vượt qua thời gian một vạn năm chưa có ai dám khiêu khích sự uy nghiêm của nó như vậy, khiến nó chịu thương thế như vậy, sự đau đớn kịch liệt ở sau lưng từ độc tố thần kinh sản sinh ra, sinh mệnh còn bị hút điên cuồng, khiến nó cũng phát sinh ra một nỗi sợ khó tả, nó có thể cảm giác rõ ràng được dòng khí điên cuồng ở sau lưng.
Tuy so với bản thân, thực lực của loài người kia quá nhỏ bé, nhưng sự điên cuồng hiện ra trên thân hắn. lại khiến kẻ vô cùng cường mạnh như Thâm hải ma kình cũng phải run rẩy.
Lúc một người đang sợ hãi, chỉ cần hắn chưa thoái lui, thế thì thường thường sẽ giải phóng ra năng lượng cường đại nhất của bản thân, Thâm Hải Ma Kình cũng không ngoại lệ trên đại hải. Tất cả quang mang trong một khắc này đều trở nên dày đặc, nước biển dường như đã ngừng lưu động, lấy thân thể đồ sộ của Thâm Hải Ma Kình làm trung tâm, một vòng quang mang lam sắc hệt như thực thể hiện ra hình cầu rồi nhanh chóng khuyếch tản ra.
Một giây. Chỉ là một giây, quả cầu cực đại này đã khuyếch đại thành một phạm vi chu vi mười dặm, một khắc sau, khiến cả đại hải đều vang rền đến rung trời vì tiếng nổ này.
Một tiếng này vang lớn, khiến các hải thành lớn ngoài trăm dặm đều hoảng loạn, một tiếng này vang lớn, khiến hai hòn đảo cách đó không xa vì thế mà rung chuyển, thậm chí đến bản thân hòn đảo cũng xuất hiện vết nứt nhỏ.
Chu vi mười dặm, đại hải sôi sục. Nước biển bắn thẳng lên không đến trăm mét, ngưng kết thành mầu lam óng ánh, trong phút chốc nổ mạnh. Nếu nơi này có quân đội, vậy thì, chỉ cần một kích này là đã đủ để tạo thành thương vong cho vạn người trở lên. Nếu nơi này có một quả núi, thế thì sẽ trời long đất lở. Nơi đây là biển, cho nên biển động đến trời.
Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn mọi người chỉ cảm thấy một đại lực bỗng từ dưới dâng lên, tuy bọn họ đã bay lên khoảng cách rất xa rồi, nhưng dưới sự tác động của cỗ đại lực này, thân thể bọn họ đều giống như đạn pháo bắn ra, trong chớp mắt tại không trung hóa thành từng điểm đen nhỏ, cho đến khi tiêu biến không thấy nữa.
Bọn họ may mắn, suy cho cùng, một kích khiến đại hải cũng phải rên than này không phải nhằm vào bọn họ.
Ba giây, trong ý thức của Đường Tam, đây có lẽ là ba giây cuối cùng trong cuộc đời, sinh lực cường đại vô bì đó cùng với năng lượng tuôn vào nội thể, khiến hắn cảm giác được rõ ràng kinh mạch bản thân đang giãn nở cực hạn. Hắn đột nhiên nghĩ đến, nếu hai vũ hồn của bản thân đều hấp thụ hồn hoàn, sau khi đạt đến trình độ nhất định, có thể nào sẽ thành như vậy không?
Từng màn cảnh tượng hiện lên trong não, đến thế giới này hai mươi năm, bản thân đã sống thêm hai mươi năm, nếu nói còn cái gì lưu luyến, luyến tiếc lớn nhất của hắn chính là chưa thể phục hồi lại sự sống cho Tiểu Vũ, còn chưa nhìn thấy ba mẹ tái hợp và sự diệt vong của vũ hồn điện.
Trong lam ngân hoàng chân phải lan tràn ra lam quang mãnh liệt, chi chít ở mỗi phần trên người Đường Tam, khiến kinh mạch của hắn vốn đã cực kỳ bền vững biến thành càng thêm cứng cáp. May là hắn không vì năng lượng đồ sộ truyền vào nội thể mà nổ tung.
Nhưng, tất cả dường như đều đã không còn quan trọng nữa, chấn động cực đại bên ngoài hắn đương nhiên có thể cảm giác được, sóng từ biển bắn lên tự nhiên không thể xung kích thân thể hắn, hắn ở trong lỗ đen to lớn lam kình. Nhưng, lúc khối nước trên vạn tấn sau khi ngưng kết trong không trung vỡ xuống, kim quang trên thân Đường Tam lại đã biến mất.
Đường Tam lúc này, thân thể đã giống như một quả cầu, nhưng hắn vẫn không ngừng thôn phệ, hắn biết, bản thân thôn phệ thêm một chút thì tổn thương đem lại cho Thâm Hải Ma kình lớn một chút, bạn bè sẽ càng thêm an toàn hơn.
Vô địch kim cương hộ thể không còn, phút chốc sau, dường như không có bất cứ hồi hộp nào, thân thể Đường Tam bao trong lam quang sau lưng Thâm Hải Ma kình, đầu tiên chịu thương hại là bát chu mâu.
Bát chu mâu huyết sắc trong việc không ngừng thôn phệ đã biến đổi càng thêm nanh ác, nhưng thời này khắc này, nó trong lam quang kinh khủng đó, từng tấc vỡ vụn. Thân thể hình cầu của Đường Tam cũng trong phút chốc bị đẩy vào thiên không, gánh chịu vạn tấn nước biển đang từ không trung rơi xuống.
Dưới năng lực khống chế cực đại của Thâm Hải Ma kình, mấy thứ nước biển này không khác gì trọng chùy. Nó không trực tiếp khiến thân thể Đường Tam tan rã, mà lựa chọn phương pháp này, chính là để tên loài người nhỏ bé đã làm bản thân đau khổ kia phải chịu đựng thống khổ càng lớn mà chết.
Thân trong không trung, Đường Tam đã từ bỏ kháng cự, hắn cũng biết bản thân căn bản không thể chống cự nổi hỏa nộ của Thâm hải ma kình nữa. Nhưng, Tiểu Vũ trong nội thể hắn lại không từ bỏ. Đệ lục hồn hoàn cuối cùng lóe sáng, hồng quang sáng lạn bao phủ toàn thân Đường Tam, nhất thời khiến cơ thể hắn trở nên hơi hư ảo, chính là hiệu quả hư vô.
Trong hiệu quả hư vô, miễn dịch công kích vật lý. Công kích năng lượng giảm thiểu năm mươi phần trăm thương hại.
Sóng lớn từ trời rơi xuống, đã là công kích vật lý, lại đem theo công kích năng lượng. Đồng thời với lúc hư vô kĩ năng trên thân Đường Tam xuất hiện, hắn đã bị nuốt chửng trong biển nước mênh mông không thấy bờ này.
Tuy hư vô kĩ năng giúp hắn miễn dịch với công kích vật lý, nhưng cái thời khắc sóng nước trút xuống đó, lúc vừa tiếp xúc với thân thể Đường Tam, hắn đã bị áp lực vô bì áp chế đến hôn mê đi. Tại phút chốc trước khi hôn mê, trong não còn sót lại chỉ có thân ảnh thiếu nữ bạch y phiêu diêu, tóc đen mượt như mây đó…
Trong mắt Thâm Hải Ma kình, Đường Tam chẳng qua chỉ như sự tồn tại của loài sâu kiến bé nhỏ, nhưng cũng chính bởi vì loài sâu kiến này dám cắn mình, lại còn nuốt lượng lớn năng lượng của bản thân, điều này mới dẫn đến kẻ đã sống trong biển sâu vô số năm này, thật sự tức giận.
Mắt thấy thân thể Đường Tam bị nước biển mênh mông nhấn chìm, màu đỏ trong một mắt Thâm Hải Ma kình mới dần dần giảm đi. Thân xác đồ sộ hơi lay động một chút, như đang hưởng thụ hứng lấy nước biển công kích từ trên rơi xuống. Khối nước biển đối với Đường Tam là trí mạng này, đối với nó căn bản lại chẳng thấm vào đâu.
Cơ thể nó đã bắt đầu chuyển động, độc nhãn nhìn về hướng trước đó nhóm người bị bay đi, xúc phạm đến tôn nghiêm của nó, ai cũng đừng mong sống sót. Khoảng cách bé nhỏ đó đối với nó mà nói, chẳng qua chỉ là phút chốc chờ đợi mà thôi. Trong đại hải này, các hồn thú khác hoặc có thể cố ý xâm nhập vào địa bàn của người khác, nhưng nó lại không thể bỏ qua? Ở đây, nó chính là bá vương đích thực. Không thể không nói, Hải Đức Nhĩ lựa chọn địa phương này, trong khắp đại hải mênh mông đều có thể nói là nơi nguy hiểm nhất.
Nhưng, chính vào lúc Thâm Hải Ma Kình chuẩn bị chuyển hướng đi săn giết nhóm người Sử Lai Khắc thất quái bị hất bay, đột nhiên, cơ thể nó ngừng lại, độc nhãn lần nữa nhìn vào không trung, Thân xác đồ sộ có chút bất an hơi uốn lượn. Sự bất ổn trong không khí lần nữa lại xuất hiện, lại một lần giải phóng ra lĩnh vực trong biển của mình.
Chính trên đỉnh đầu nó, giữa không trung, Đường Tam vốn dĩ đã phải bị tan nát dung hòa thành một thể với biển lại xuất hiện ở đó. Xung quanh thân thể hắn, một hình lập thể ba góc lam sắc bao phủ toàn thân.
Thể tam giác lam sắc này trong không trung vô cùng chói ngời, không biết vì sao, sau khi trông thấy thể tam giác này xuất hiện, đến thực lực cường đại như Thâm Hải Ma Kình, lại cũng trở nên yên tĩnh. Trong độc nhãn phát tiết ra quang mang thù hận vô bì, mà trong mục quang hận thù đó còn bao hàm một tia khiếp sợ.
Lam quang trong không trung bỗng trở nên cường thịnh, từ đỉnh nhọn trên tam giác lam sắc phun ra một đạo lam quang, lam quang trong không trung phút chốc lan rộng, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một hư ảnh to lớn cao đến trăm mét.
Hư ảnh rất mơ hồ, chỉ có thể ẩn ước phân biệt ra đó là một con người, xuyên qua hư ảnh lam sắc trông vào thiên không, bầu trời vốn dĩ âm u trở nên thanh khiết, có thể nhìn thấy ánh sáng của mỗi một ngôi sao.
” Nghiệt súc.”
Âm thanh già nua mà hùng hậu từ trên trời vang lên, đó là thanh âm căn bản không có khả năng phân biệt phương hướng, như là thượng thiên răn đe mà xuống. Lĩnh vực của biển uốn lượn trong không trung tại lúc hư ảnh lam sắc cực đại đó xuất hiện đã tiêu biến mất tung tích, hóa thành lam quang lăn tăn dung nhập vào trong hư ảnh, khiến nó xem ra cảm giác thực chất thêm vài phần.
“U……”
Thâm Hải Ma Kình miệng phát ra một tiếng rên trầm thấp. Thân thể đồ sộ của nó lúc nhìn thấy hư ảnh to lớn xuất hiên, không nhịn được phải chầm chậm thối lui, đại hải trước đó bị nó làm rung chuyển, lại tĩnh lặng xuống như vậy, tĩnh lặng như gương, không có chút xao động.
” Giáo huấn của hai vạn năm trước ngươi quên rồi sao? Lẽ nào, ngươi lại muốn mù cả con mắt còn lại?”
Âm thanh già nua lại vang lên, không khí nhìn có vẻ trong suốt, nhưng Thâm Hải Ma Kình lại cảm nhận được áp lực to lớn vô bì. Áp lực không phải đến từ không khí, mà là từ dưới biển. Nước biển vốn nghe theo sự khống chế của nó đột nhiên biến thành xiềng xích đáng sợ nhất, khóa chặt thân thể nó.
” U……”
Thâm Hải Ma Kình lần nữa gầm nộ không cam. Trên thân xác cực lớn, quang mang lam sắc bắt đầu xuất hiện từng vằn từng vằn, nhừng dấu vằn này giống như vảy cá hỗn hợp với da nổi lên, thân thể Thâm Hải Ma Kình cũng nhanh chóng xuất hiện biến hóa.
” Sao? Ngươi cho rằng hoàn thành quá trình hóa rồng, đột phá cấp bậc mười vạn năm rồi thì có thể xúc phạm vào tôn nghiêm của ta sao?”
Hư ảnh lam sắc to lớn nhè nhẹ lay động một chút, theo sự lay động đó, ngay cả một vùng đại hải cũng bị dao động theo.
Sự lay chuyển áp lực cực mạnh khiến Thâm Hải Ma Kình đau đớn gầm lên một tiếng, quang mang cừu hận trong độc nhãn nhanh chóng biến mất, còn lại chỉ có nỗi sợ hãi khủng khiếp.
” Niệm tình ngươi nhiều năm tu vi không dễ, ta lần nữa tha mạng cho ngươi. Cút.”
Thanh âm già nua ngập tràn uy nghiêm không thể hoài nghi. Đại hải vốn bị ngưng chuyển cũng theo đó hồi phục trở lại sức sống. Thân xác đồ sộ của Thâm Hải Ma Kình gần như tại phút chốc chìm xuống, tiếng rên rỉ trong miệng phát ra giống như thở nhẹ nhàng khi giữ lại được mạng sống.
Đại hải thật sự trở nên tĩnh lặng rồi, thân thể đồ sộ của Thâm Hải Ma Kình hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại hư ảnh to lớn trong không trung, với thể tam giác lam sắc đưa lên vị trí trước ngực hư ảnh và Đường Tam hôn mê ở bên trong.
” Hai vạn năm rồi. Hy vọng lần chọn lựa này không làm ta thất vọng. Hai vạn năm không gặp, không ngờ tên đó đã thật sự hoàn thành quá trình hóa long rồi. Đáng tiếc, năng lực của ta…”
Âm thanh than thở chỉ vang lên trong không trung, giống như tự nói với mình.
Hư ảnh bỗng nhiên thu kiếm, hóa thánh đuôi lửa của thể tam giác lam sắc, điều động bản thể bay ra, rơi vào đại hải xa xôi.
Không biết đã qua bao lâu, Đường Tam trong giấc ngủ nặng nề từ từ hồi tỉnh. Hắn bị cái đau đớn kịch liệt lay tỉnh. Hắn cảm giác rõ ràng, nội thể bản thân mỗi một kinh mạch đều đau đớn kịch liệt như dao cắt. Nỗi thống khổ như đến từ nơi sâu thẳm linh hồn đó khiến ý chí kiên cường của hắn cũng không khỏi rên rỉ ra tiếng. Ý thức cũng dưới cái đau đớn kích thích chầm chậm tỉnh lại.
Tiếng sóng vỗ kích thích thính giác của Đường Tam, nhanh chóng, hắn cảm giác được một dòng nước băng lạnh đập lên cơ thể mình, hít thở bị bịt kín, một dòng chất lỏng đổ vào miệng vì đau khổ mà mở ra của hắn. Nhất thời, vị tanh mặn nồng bỗng làm hắn hoàn toàn tỉnh lại.
Hắn ngồi dậy, ho lớn nhiều lần, nhổ hết chất lỏng trong miệng ra, nhưng vị tanh mặn đó vẫn lưu lại như cũ, khó chịu không thể tả được.
Thân thể vừa động, sự đau đớn kịch liệt càng thấm sâu vào từng dây thần kinh, thở một tiếng, Đường Tam không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi. Hắn phát hiện, máu mà mình phun ra lại là màu tím.
Hít thở nhẹ một lúc, chịu đựng đau đớn của cơ thể ngồi thẳng lên, lúc này hắn mới kịp quan sát xung quanh.
Hắn phát hiện, nơi mà bản thân nằm trước đó là một bãi cát, vậy chất lỏng chảy vào miệng mình không phải chính là nước biển sao? Chẳng trách mặn như vậy.
Hắn chưa chết? Đây là ý niệm đầu tiên của Đường Tam, não bộ cũng nhanh chóng thanh tỉnh lại. Ta sao có thể chưa chết?
Đường Tam hạ ý thức cúi đầu nhìn cơ thể mình, không những chưa chết, mà linh kiện trên người một thứ cũng không thiếu. chỉ là sự đau đớn khiến người ta khó mà chịu đựng được kia lại không ngừng xung kích cơ thể hắn.
Tiếp đó, động tác sau đó của hắn là cảm nhận hồn lực của mình, đương nhiên, mục đích của hắn không phải là để tâm xem hồn lực của mình còn hay không, mà là một hồn hoàn và một hồn cốt của bản thân. Bởi vì, trong đó có linh hồn của Tiểu Vũ!