Đấu La Đại Lục

Chương 361: Kim chúc chi đô, Canh Tân Thành



Dịch: A Fê

Biên dịch: A Lá

Trữ Vinh Vinh nói:

“Mấy năm nay mỗi ngày đều ở nhà tu luyện, đã sớm buồn bực không chịu được. Các ngươi đi ta sẽ rất hối hận.”

Đường Tam mỉm cười nói:

“Như thế không phải tạo ra cơ hội cho hai người các ngươi có thế giới của riêng mình sao? Đừng nói với ta rằng đoạn thời gian qua ngươi đã rất thống khổ.”

Vừa nói, hắn vẫn cười hướng Áo Tư Tạp trừng mắt.

Áo Tư Tạp cười hắc hắc, Trữ Vinh Vinh cũng cười nhưng mặt lại đỏ bừng, dùng sức véo Áo Tư Tạp một chút,

“Cười, ngươi vẫn cười. Lầm bầm, nếu không phải ngươi, ta cũng đi theo tam ca đi ra ngoài chơi.”

Áo Tư Tạp vẫn cười như trước, hơn nữa cười vẫn rất đắc ý, bị Trữ Vinh Vinh dùng sức bóp, hắn tựa hồ một điểm cũng không đau.

Mã Hồng Tuấn bên cạnh đột nhiên kinh hô một tiếng,

“A, Tiểu Áo, cánh tay ngươi bị Vinh Vinh bóp gẫy rồi.”

“A!”

Trữ Vinh Vinh lấy làm kinh hãi, vội vã kéo cánh tay Áo Tư Tạp xem, nhưng lại nào có dấu vết gẫy, chỉ là có điểm hồng mà thôi.

Nhìn bộ dáng nàng khẩn trương như vậy, Đường Tam, Mã Hồng Tuấn cùng Áo Tư Tạp không khỏi đều nở nụ cười. Trong lúc nhất thời, không khí trong nhà gỗ nhất thời trở nên cực kì thoải mái.

Trữ Vinh Vinh dùng sức đấm bả vai Áo Tư Tạp một chút, xấu hổ cúi đầu, Áo Tư Tạp nắm lấy tay nàng dùng sức hôn một cái, tươi cười trên mặt vừa lại khôi phục vài phần bỉ ổi trước kia.

Đường Tam nói:

“Bất quá, Vinh Vinh, nếu như ngươi thật sự mời Cốt đấu la tiền bối đến học viện trấn tràng diện này, chúng ta đây thật sự cũng lại phải lần nữa xa nhà. Nhưng lần này, không thể thiếu Đường Môn thần tài ngươi.”

“Nga?”

Vừa nghe lời này, Trữ Vinh Vinh con mắt nhất thời sáng ngời, mắt to lấp lánh tỏa ánh sáng nhìn Đường Tam,

“Tam ca, chúng ta đi nơi nào chơi a?”

Áo Tư Tạp đưa tay gõ lên đầu nàng một chút,

“Nha đầu ngốc, chỉ biết chơi, chẳng lẽ không cần tu luyện sao?”

Trữ Vinh Vinh hừ một tiếng.

“Tam ca đã nói đi. Khẳng định là chuyện chính sự. Chúng ta chuẩn bị một chiếc xe ngựa. Ở trên xe cũng có thể tu luyện a! Hơn nữa. Đại sư có nói qua. Luôn luôn khẩn trương tu luyện. Đối với sụ phát triển hồn lực ngược lại có hại. Buông lỏng thích hợp cũng là cần thiết mà.”

Đường Tam cười nói:

“Quả thật đúng là chính sự. Đường Môn Chúng ta chế tạo ám khí cần có lượng lớn kim loại. Kim loại bình thường Lực Chi Nhất Tộc không thiếu. Nhưng hi hữu kim loại chúng ta nhất định phải tự đi mua sắm. Nghe Thái Thản trưởng lão nói. Kim Chúc chi đô Canh Tân thành có bán các loại kim loại, hi hữu kim loại cũng có không ít. Sau khi bắt đầu quyết định kiến thiết Đường Môn. Có Ngưu Cao trưởng lão của Ngự Chi Nhất Tộc tại vậy là đủ rồi. Chúng ta cùng Thái Thản trưởng lão muốn một lần đi Canh Tân thành. Xem có thể hay không kiếm chút bảo bối mang về. Ít nhất phải đem kim loại chế tạo ám khí thông thường mua về. Trong không tới một năm thời gian tới. Chúng ta nhất định cần phải chế tạo ra một nhóm thành phẩm, chờ khi bảy đại tông môn trọng tuyển đại hội bắt đầu. Nói không chừng có thể tạo được chút tác dụng. Nếu như để cho Võ Hồn Điện thành công tổ chức đại hội lần này. Như vậy. Hai đại đế quốc sẽ rất bị động. Chúng ta nhất định cần phải dùng hết khả năng trong đại hội trợ giúp hai đại đế quốc mời chào một ít hồn sư.”

Vừa nghe Đường Tam nhắc tới Võ Hồn Điện. Vẻ mặt Trữ Vinh Vinh nhất thời đầy oán hận.

“Lần này nói cái gì cũng phải tạo ra phiền toái cho bọn chúng. Phá hủy cái hội này của bọn chúng.”

Vừa nói. Nàng lập tức động thân. Đường Tam ngạc nhiên nói:

“Vinh Vinh. Ngươi đi làm cái gì vậy?”

Trữ Vinh Vinh hì hì cười. nói:

“Tự nhiên là trở về mang binh a! Cổ gia gia tới đây, chúng ta càng dễ đi a!”

Đường Tam cười nói:

“Ngươi nóng lòng chưa kìa.”

Áo Tư Tạp cũng động thân. nói:

“Ta theo nàng cùng đi.”

Đường Tam vốn định với tiền từ Thất Bảo Lưu Ly tông bên này cấp cho trước tiên một phần dùng để kiến thiết Đường Môn, sau lại vừa nghĩ quên đi, dù sao những năm gần đây chính hắn tích súc cũng tương đối khả quan, kiến thiết Đường Môn cũng đủ dùng. Tiền của Thất Bảo Lưu Ly tông, hãy để lưu trữ đi mua sắm kim loại đi. Vậy mới là điều cần nhất.

Có lẽ là bởi vì thời gian quá lâu rồi không ra khỏi nhà, hiệu suất làm việc của Trữ Vinh Vinh cực cao. Đêm đó khi nàng trở về từ Thất Bảo Lưu Ly tông, dĩ nhiên đã trực tiếp dẫn theo Cốt đấu la trở về. Trữ Phong Trí không có đích thân đến, chỉ là để cho Trữ Vinh Vinh chuyển lời với Đường Tam, hoàng thất bên kia hết thảy đều nắm chắc. Chỉ là độc của Tuyết Dạ đại đế còn chưa có toàn bộ giải trừ. Độc đấu la đang cố gắng giúp giải độc này.

Đồng thời. Biết Đường Tam muốn đi mua sắm kim loại, Trữ Phong Trí lại vừa cố ý thêm vào một khoản tiền đưa cho Trữ Vinh Vinh. Hơn nữa, trước khi đưa thêm, tổng kim ngạch đã cao tới năm mươi vạn kim hồn tệ. Có thể thấy được Thất Bảo Lưu Ly tông này là tông môn giàu có nhất tuyệt không phải chỉ có hư danh. Phải biết rằng, Đường Tam cùng Trữ Phong Trí đàm phán điều kiện là, sau này ám khí Đường Môn sản xuất ra ưu tiên cung ứng Thất Bảo Lưu Ly tông, hơn nữa toàn bộ giảm giá 20%. Đến lúc đó sẽ theo tiền chi ra lúc trước như thế này mà khấu trừ. Bất quá, bọn họ vẫn là không có thể lập tức xuất phát. Đường Tam bọn họ vừa mới trở về, tàu xe mệt nhọc (làm gì có tàu xe), tổng yếu nghỉ ngơi điều chỉnh một chút. Hơn nữa thiết kế Đường Môn bên kia còn cần hiệp thương.

Một vòng sau, sau khi hết thảy an bài thỏa đáng, mọi người mới do Thái Thản dẫn đầu xuất phát, lên đường đi đến tổng hội hiệp hội thợ rèn đại lục ở Canh Tân thành.

Mới vừa ra khỏi Đường Môn, Thái Thản đã không nhịn được ha ha nở nụ cười, vẫn như trước là hai cỗ xe ngựa đặc chế, mỗi chiếc xe ngựa do một người của Lực Chi Nhất Tộc đánh xe. Mọi người chia ra ngồi trên hai cỗ xe ngựa. Đường Tam, Tiểu Vũ cùng Thái Thản một cỗ. Trữ Vinh Vinh, Áo Tư Tạp cùng Mã Hồng Tuấn một cỗ.

“Có lão Tê Ngưu ở lại thật tốt a, đem tất cả mọi chuyện loạn thất bát tao đều giao cho hắn, ta lần này chính là thật sự muốn vung tay thoát khỏi công việc. Thiếu chủ. Ngươi vừa rồi có thấy vẻ mặt lão Tê Ngưu khi chúng ta đi không? Vừa nghĩ đến bộ dáng tức giận bất bình của hắn. Ta đã muốn cười rồi.”

Đường Tam mỉm cười, ôm Tiểu Vũ tựa vào ngực mình.

“Có Ngưu Cao tiền bối phụ trách kiến thiết Đường Môn, ngài mới có thể yên tâm a! Nêu đổi lại là người khác, sợ rằng ngài vẫn không nỡ giao cho hắn đâu.”

Thái Thản chăm chú gật đầu, nói:

” Đúng vậy. Lão Tê Ngưu chẳng những là huynh đệ của ta, hơn nữa, tại phương diện kiến trúc, sợ rằng tìm cả đại lục cũng không ra người giỏi hơn hắn. Lúc này chúng ta nhận mua đại lượng nhà dân chung quanh, Đường Môn cơ hồ do phủ đệ Lực Chi Nhất Tộc chúng ta khuếch trương gấp đôi có thừa. Có lão Tê Ngưu ở đó, nói không chừng chờ chúng ta trở về, hắn đã kiến thiết không sai biệt lắm.”

Đường Tam cười nói:

“Muốn kiến thiết không hài lòng sợ rằng đều khó có khả năng. Có lực lượng của tộc nhân Lực Chi Nhất Tộc, còn có Ngự Chi Nhất Tộc giỏi tay nghề. Tốc độ còn có thể không hài lòng sao? Lại nói tiếp, thật sự không nhìn ra Ngưu Cao tiền bối tại phương diện kiến trúc lại có tài hoa như thế. Không hổ là kiến trúc đại sư.”

Nghĩ đến đây vài ngày xem kiến trúc bản vẽ, Đường Tam tâm tình cũng không nhịn được co quắp. Kia làm sao có thể là kiến thiết một tòa phủ đệ, rõ ràng chính là kiến thiết một tòa bảo lũy a! Đương nhiên, tốn hao cũng là tương đương thật lớn. Sau khi Đường Tam tỏ vẻ kinh tế sẽ phải ở toàn lực duy trì, Ngưu Cao tiến hành rồi một loạt thay đổi với phương án thiết kế. Các loại tài liệu kiến trúc cần dùng cũng biến đổi lớn. Hiện tại để cho Đường Tam nghĩ đến, vẫn cảm giác được có chút kinh khủng. Đơn giản mà nói, cho dù là từng phòng, đều là gỗ bọc sắt thép. Về phần tường viện phủ đệ, lại càng muốn kiến tạo cao tới trình độ năm trượng. Độ cao này, đủ để so sánh cùng hoàng cung.

Đường Tam đương nhiên không sợ quan viên địa phương tìm đến phiền toái, ngày hôm trước hắn cố ý một lần tới Nguyệt Hiên. Tìm được cô cô Đường Nguyệt Hoa, đối với một ít chuyện về quan viên địa phương, trực tiếp do cô cô hỗ trợ khơi thông, tự nhiên không thành vấn đề. Hắn không có trực tiếp để Trữ Phong Trí hỗ trợ, chính là không hy vọng từ bên trong hoàng thất bên kia tiết lộ ra tin tức về Đường Môn.

Từ lúc hắn bắt đầu thuyết phục Đan Chúc bốn tông tộc, Đường Môn đã chính thức đi lên quỹ đạo kiến thiết. Trước khi Võ Hồn Điện bắt đầu đứng ra tổ chức đại hội Thất Tông trọng tuyển. Sẽ là thời khắc phát triển trọng yếu nhất của Đường Môn.

Tiểu Vũ tựa vào vai Đường Tam, im lặng đợi, hai mắt của nàng vẫn trống rỗng như trước vậy. Từ sau khi nhìn thấy Trữ Vinh Vinh, Đường Tam rốt cuộc có thời điểm có thể nghỉ ngơi, khi Tiểu Vũ cùng Trữ Vinh Vinh cùng một chỗ, cũng không đặc biệt quấn hắn. Nhưng làm hắn dở khóc dở cười chính là. Tới buổi tối, loại tình huống này sẽ lập tức phát sinh thay đổi. Không có linh hồn, Tiểu Vũ nói cái gì cũng không chịu cùng Trữ Vinh Vinh ngủ chung. Dưới việc Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn nhiều lần khinh bỉ, Đường Tam vẫn là phải đau khổ lẫn vui sướng cùng nàng ngủ chung. Bất quá, điều này cũng thúc đẩy Đường Tam tu luyện. Cùng người yêu là một người thích ngủ trần như vậy mỗi ngày cùng một chỗ. Hắn nào dám ngủ, chỉ có thể là mỗi đêm khi Tiểu Vũ ngủ hắn lại tu luyện. Mà bắp đùi hắn, cũng thành gối đầu quen thuộc của Tiểu Vũ.

Canh Tân thành. Ở trong Tinh La đế quốc cảnh nội, nhưng lại cùng Long Hưng thành vừa đúng tạo thành hai cái phương hướng, Long Hưng thành ở Đông Nam Thiên Đấu đế quốc, mà Canh Tân thành thì ở Tây nam Tinh La đế quốc. Lệch gần đến khu đất liền của Tinh La đế quốc. Đoạn đường này không ngắn. Dưới tình huống đi với tốc độ cao nhất, khi bọn họ đến Canh Tân thành, cũng mất gần đến một tháng thời gian.

Canh Tân thành là một trong những thành do Tinh La đế quốc làm chủ, nhưng tuyệt đối không tính là có tên tuổi gì. Bản thân thành thị diện tích bên trong cũng chỉ là trung hạ lưu mà thôi. Đấu La đại lục, chính là thế giới của hồn sư. Là Kim Loại chi thành. Nó không được coi trọng cũng là rất bình thường. Địa vị của thợ rèn, cũng là giống như bình dân. Sức ảnh hưởng của thợ rèn hiệp hội, cũng chỉ ở trong tòa thành này mới có chút địa vị. Võ Hồn Điện kì thật chính là hồn sư hiệp hội, nó nhưng lại có ảnh hưởng đến cả thế cục của đại lục. Bởi vậy có thể thấy được, thợ rèn cùng hồn sư có chênh lệch lớn đến cỡ nào. Thái Thản nói cho Đường Tam, càng là thợ rèn tốt, lại càng có khả năng là hồn sư. Bởi vì chỉ có hồn sư năng lực bản thân càng vượt xa người bình thường mới càng có thể chế tạo tinh xảo hơn. Đương nhiên, điều này cũng không phải tuyệt đối. Cũng có một ít đặc thù thợ rèn thiên tài, dưới tình huống dù không có vũ hồn trợ giúp. Nhưng lại như trước ở giới thợ rèn có được thành tựu cực lớn.

Xa xa, Canh Tân thành đã trong tầm mắt, mọi người xuống xe ngựa, đưa mắt nhìn lại, đã có thể chứng kiến tường thành cao lớn. Toàn thân tường thành Canh Tân thành hiện ra một màu xám đậm, cảm giác giống như là kim loại chú tạo nên. Mặc dù còn chưa vào tới bên trong thành, nhưng mơ hồ đã có thể cảm nhận được Canh Tân thành mang đến vài phần hơi thở kim loại.

Trữ Vinh Vinh có chút nhảy nhót kéo tay Tiểu Vũ,

“Rốt cuộc tới rồi, trên đường đi toàn ngồi xe ngựa ngồi tất cả đầu đầu khớp xương của ta đều đã nhuyễn ra rồi.”

Cho dù là xe ngựa của Lực Chi Nhất Tộc rất dễ chịu. Ngồi một tháng thời gian. Sợ rằng ai cũng phải cảm thấy chán ngấy. Bất quá, dọc theo đường đi cũng không thể nói là hoàn toàn không có thu hoạch. Mã Hồng Tuấn quả thật bắt đầu cố gắng. Có lẽ là bởi vì Đường Tam nói lời kia đối với hắn, dọc theo đường đi đều rất cố gắng tu luyện, hồn lực từ năm mươi bảy cấp tăng lên tới năm mươi tám cấp. Khoảng cách tới cánh cửa lớn sáu mươi cấp lại vừa bước vào thêm một bước.

Phất Lan Đức từng nói qua với Mã Hồng Tuấn, khi hồn lực của hắn đạt tới bảy mươi cấp, khi có thể thi triển Vũ hồn chân thân, là tiến vào một cái lĩnh vực hoàn toàn mới. Chỉ có tới khi đó, Phượng hoàng vũ hồn của hắn mới có thể thể hiện ra lực lượng chính thức. Mà Mã Hồng Tuấn hiện tại cũng đang hướng về phương hướng này mà nỗ lực. Dù sao, trừ Tiểu Vũ ra, trong Sử Lai Khắc Thất Quái, chỉ còn hắn là không có đạt tới sáu mươi cấp.

Áo Tư Tạp cười hắc hắc, hướng Trữ Vinh Vinh nói:

“Có muốn hay không buổi tối ta xoa bóp cho ngươi?”

Trữ Vinh Vinh khuôn mặt đỏ lên, hướng hắn le lưỡi,

“Không cần. Ai cũng biết ngươi tâm thuật bất chính.”

Mã Hồng Tuấn ở bên cạnh nhìn có chút hả hê nói:

“Lòng dạ của Đại Hương Tràng thúc thúc, người qua đường đều biết a!”

Áo Tư Tạp hừ một tiếng, cố ý ngẩng đầu nói:

“Mập mạp, ngươi đây là ghen ghét, trắng trợn ghen ghét.”

Mã Hồng Tuấn bĩu môi,

“Ghen ghét cái đầu ngươi, lão tử cũng có bạn gái. Chờ lần này trở về sẽ cho các ngươi xem một chút bạn gái ta có bao nhiêu xinh đẹp.”

Áo Tư Tạp có chút kinh ngạc nói:

“Ngươi cũng có bạn gái? Cô nương nhà ai đui mù như vậy a!”

Mã Hồng Tuấn giận dữ,

“Tiểu Áo, ta muốn cùng ngươi quyết đấu.”

Áo Tư Tạp cười hắc hắc,

“Đến đây! Ta sợ ngươi sao. Kính tượng tràng trên người ca ca có không ít đâu. Chưa chắc sẽ đánh không lại ngươi. Đừng quên, ta còn có Thất Bảo Lưu Ly tháp của Vinh Vinh. Chẳng lẽ hai vợ chồng chúng ta còn đánh không lại một mình ngươi sao? Tiểu Tam khẳng định là trung lập.”

“Ai cùng ngươi là vợ chồng? Ta gả cho ngươi sao?”

Trữ Vinh Vinh tức giận nói.

Áo Tư Tạp đắc ý thỏa mãn nói:

“Đó cũng không phải là chuyện sớm muộn sao. Nhạc phụ ta đều không phản đối. Ngươi còn có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao? Mỹ nữ, ngươi hối hận cũng đã muộn.”

Đường Tam a a cười,

“Tiểu Áo, dáng vẻ bỉ ổi của ngươi tựa hồ đã trở về.”

Nhìn bộ dáng bọn họ cười đùa, trong lòng Đường Tam có một trận ấm áp. Tựa hồ quay trở lại bộ dáng năm, sáu năm trước mọi người cùng một chỗ vô ưu vô lo (không buồn không lo) tu luyện. Chỉ là, Tiểu Vũ bên người mình lại……

Áo Tư Tạp cười nói,

“Ta không thể tin có người sẽ theo mập mạp dâm đãng này đâu. Tiểu Tam, ngươi từ trước đến nay cùng hắn một chỗ, hắn có phải hay không đang nói dối?”

Không đợi Đường Tam mở miệng, Mã Hồng Tuấn đã cướp nói:

” Nói dối cái gì. Chờ lần này trở về để cho ngươi gặp bạn gái ta. Nàng tên là Bạch Trầm Hương. Tên này dễ nghe chứ. Hâm mộ chết ngươi.”

Áo Tư Tạp lộ ra bộ dáng lỗ mũi hướng lên trời (vênh mặt lên a) thần thái kiêu ngạo,

“Ghen ghét cái rắm, ca có Vinh Vinh, chẳng lẽ lại còn coi trọng nữ nhân khác sao? Ngoại trừ Vinh Vinh của nhà ta, nữ nhân khác đối với ta mà nói chỉ là mây khói thoảng qua.”

Lúc này đây Trữ Vinh Vinh cũng không có phản bác hắn, cười dài nhìn Áo Tư Tạp cùng Mã Hồng Tuấn đấu võ mồm, ai nấy đều thấy được phần thỏa mãn trong ánh mắt nàng.

Thái Thản cảm thán nói:

“Cùng mấy người trẻ tuổi các ngươi một chỗ, ta cũng cảm thấy được chính mình trẻ lại không ít. Tuổi trẻ thật tốt a! lúc ta bằng tuổi các ngươi, so với các ngươi còn muốn lông bông hơn.”

Trữ Vinh Vinh hì hì cười nói:

“Đại trưởng lão của chúng ta cảm thấy mình già sao? Nhưng ngài một điểm đều không già a! Ngài như như một nam nhân thành thục, cũng rất có mị lực.”

Thái Thản bật cười nói:

“Nha đầu, ngươi thật đúng là có tài ăn nói. Nếu ta trẻ lại năm mươi tuổi, nói không chừng ta sẽ cùng Tiểu Áo liều một phen. Khó trách Cốt đấu la người như vậy lại cực kì cưng chiều ngươi. Ngươi quả nhiên là tiểu yêu tinh.”

Trữ Vinh Vinh cười nói:

“Đây là uy lực của mỹ nữ. Già trẻ đều muốn ăn. Tiểu Áo, ngươi nhìn ta làm gì, không phục a?”

Áo Tư Tạp hừ hừ,

“Không phục có ích lợi gì. Dù sao ta hiện tại cũng hủy dung (dung nhan bị hủy), trừ ngươi ra là không ai đồng ý yêu ta.”

Vừa nghe được hủy dung hai chữ, Trữ Vinh Vinh địa ánh mắt nhất thời biến thành ôn nhu,

“Xin lỗi, ta không phải cố ý kích thích ngươi. Tiểu Áo, ngươi sẽ không giận ta chứ.”

Áo Tư Tạp mỉm cười. Trong mắt toát ra vài phần u buồn, than nhẹ một tiếng, ôm lấy bả vai Trữ Vinh Vinh, ôn nhu nói:

“Đương nhiên sẽ không. Ta cả đời đều chỉ yêu một mình ngươi.”

Hắn vừa nói, một bên hướng Mã Hồng Tuấn cùng Đường Tam đưa ra một cái ánh mắt đắc ý, chiêu này hắn dùng cũng không phải lần đầu tiên, nhưng trăm phát trăm trúng. Vết sẹo trên mặt vốn làm hắn tự ti hiện tại lại có khả năng xúc động cả chỗ nội tâm mềm mại nhất của Trữ Vinh Vinh. Đương nhiên, Áo Tư Tạp ôn nhu cũng không phải giả vờ. Hắn thích nhất bộ dáng chim nhỏ nép vào người này của Trữ Vinh Vinh.

Mã Hồng Tuấn nhanh chóng chạy đến bên người Đường Tam,

“Không được. Tam ca, ta chịu không được. Hai người kia luôn luôn khiến chuyện thú vị trở nên khó coi. Ta lên trước xe ngựa nằm một lát. Vào thành thì gọi ta.”

Mọi người thuận lợi tiến vào Canh Tân thành, vừa mới tiến vào cửa thành, hơi thở kim loại đập vào mặt mà đến nhất thời gây cho bọn họ một loại cảm thụ khác hẳn. Sau khi vào thành, mọi người lần nữa đều xuống xe ngựa, hăng hái nhìn bộ dáng tòa thành thị đặc thù này. Thái Thản tâm tình rõ ràng trở nên hưng phấn hơn. Chỉ vào kiến trúc chung quanh giới thiệu cho mọi người.

“Canh Tân thành là thành thị có được cửa hàng thợ rèn nhiều nhất, chỉ có ở trong tòa thành thị này, thợ rèn mới có thể được coi trọng. Nghe nói, bên trong cả tòa Canh Tân thành. Riêng cửa hàng thợ rèn đã có hơn một ngàn nhà. Thợ rèn lại tính bằng đơn vị hàng nghìn. Có rất nhiều thợ rèn thành thị khác chuyên môn đến nơi đây đến tiến hành thợ rèn khảo hạch. Nếu như có thể thông qua cao cấp thợ rèn khảo hạch mà nói. Là có thể đủ ở lại trong thành thị này. Đơn giản mà nói, nơi này chính là thiên đường của thợ rèn.”

“Mặc dù thợ rèn cũng không được hai đại đế quốc coi trọng. Nhưng vũ khí trang bị của quân đội, nông cụ, kiến trúc, đồ dùng trong nhà, đều cần phải thợ rèn tham dự. Càng là cao cấp thợ rèn chế tạo ra cái gì đó lại càng đáng giá.”

Mã Hồng Tuấn kinh ngạc hỏi:

“Thái Thản trưởng lão, như thế nào, thợ rèn cũng chia cấp bậc sao?”

Thái Thản gật đầu, nói:

“Không có giống hồn sư các ngươi phân chia tỉ mỉ như vậy. Thợ rèn đại khái chia làm bảy cấp bậc. Từ thấp đến cao, phân biệt là: Sơ cấp thợ rèn, trung cấp thợ rèn, cao cấp thợ rèn, thợ rèn sư, thợ rèn đại sư, thợ rèn tông sư cùng Thần Tượng.”

Mã Hồng Tuấn hỏi tới nói:

“Nọ vậy ngài là cấp bậc thợ rèn gì?”

Áo Tư Tạp ở một bên nói xen vào nói:

“Ngốc, cái này còn cần hỏi sao. Thái Thản trưởng lão thân là thợ rèn hiệp hội phó hội trưởng, đương nhiên là Thần Tượng.”

Thái Thản a a cười, xem như cam chịu.

Đường Tam nói:

“Trưởng lão, trên đại lục tổng cộng có mấy vị thợ rèn cấp Thần Tượng?”

Thái Thản sắc mặt hơi đổi, thở dài nói:

“Ba vị. Ta, phụ thân ngươi, còn có đương kim hội trưởng thợ rèn hiệp hội.”

Nghe Thái Thản nhắc tới phụ thân, tâm trạng Đường Tam không khỏi co rút lại một chút, nhớ tới phụ thân thân thể không trọn vẹn, trong lòng hắn không khỏi một trận khó chịu. Nhưng hắn hiện tại cần phải làm thật sự rất nhiều. Muốn trở về thăm phụ thân, cũng không phải lập tức là có thể hoàn thành được. Đường Tam âm thầm quyết định, chờ sau khi Võ Hồn Điện chủ trì đại hội Thất tông trọng tuyển chấm dứt, nhất định phải quay về Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn đi thăm cha mẹ một chút. Không biết mẫu thân ở nơi đó tiến hóa như thế nào.

Thái Thản vỗ vỗ bả vai Đường Tam,

“Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều quá. Chủ nhân có người con trai giỏi như ngươi kế thừa y bát của hắn. Hắn cũng có thể an tâm đích ẩn cư. Thiếu chủ, có cơ hội mang ta đi gặp mặt hắn đi.”

Đường Tam nhẹ nhàng gật đầu.

Đúng lúc này, mọi người đột nhiên nghe được một giọng rao lớn ở phía trước.

“Đi ngang qua không nên bỏ lỡ, đệ tử thân truyền của đương kim hội trưởng thợ rèn hiệp hội, Thần Tượng chi vương Lâu Cao chế tạo Huy Hoàng Lượng Ngân Khải, chỉ một kiện này, ưu đãi bán ra.”

” Lâu Cao?”

Thái Thản có chút nghi hoặc nói:

” Đệ tử thân truyền của Lâu Cao cũng cần rao hàng sao đầu phố sao? Nga, Lâu cao chính là hội trưởng thợ rèn hiệp hội, nói hắn là Thần Tượng chi vương cũng không có cái gì sai. Phụ thân ngươi thoái ẩn, tại phương diện chú tạo, ta xem như chiếm phần thắng so với hăn. Ta am hiểu nhất đối với các loại kim loại tiến hành tinh luyện. Hắn thì am hiểu nhất một ít kĩ thuật tinh xảo. Lại nói tiếp, lần này ta chuẩn bị hướng hắn mượn mấy người đệ tử đây. Bên trong ám khí của ngươi, có một ít vật đặc biệt tinh xảo, có hắn nhất hệ thợ rèn chế tạo này mọi việc sẽ trở nên càng thêm như ý. Đi, chúng ta đi xem một chút.”

Lúc này, nơi nguồn gốc phát ra lời rao đã có không ít người vây quanh. Đám người Đường Tam lách qua đám đông mà vào, lúc này mới thấy được tình huống bên trong.

Đó là một gian cửa hàng thợ rèn nhìn qua rất bình thường, đang rao bán, là một người trung niên đại hán xích lõa nửa người với cơ thể màu cổ đồng sắc. Tại trước cửa cửa hàng thợ rèn, một trung niên nhân nhìn qua tuổi chừng bốn mươi ngồi ngay ngắn ở đó, ngồi dưỡng thần nhắm hai mắt, thể hiện bộ dáng một cao nhân. Ở bên cạnh hắn đang bày một kiện áo giáp.

Áo giáp toàn thân phát sáng màu bạc, dưới ánh nắng chiếu rọi xuống tỏa ánh sáng lấp lánh, chỉnh thể chế tạo có chút hoa lệ, có thể nhìn ra được, mỗi một khối áo giáp đều là trải qua đánh bóng đặc thù, chỗ hộ tâm kính (bảo vệ tim) lại càng khảm một khối thủy tinh trong suốt thật lớn. Dưới ánh mặt trời thấp thoáng chiếu xuống cùng bản thân áo giáp tráng lệ huy hoàng.

Thái Thản chỉ nhìn liếc mắt kiện áo giáp một cái. Lông mày đã tựu nhíu lại, khinh thường nói hai chữ,

“Rác rưởi.”

Đừng nói là Thái Thản. Đường Tam cho dù tại phương diện chú tạo còn lâu mới bằng hắn đều nhìn ra cái áo giáp hào nhoáng này, nhìn qua mặc dù rất đẹp, nhưng nhãn lực Đường Tam như thế nào, Tử Cực Ma Đồng của hắn đã tới cảnh giới Nhập Vi, có thể rõ ràng phân biệt ra chất liệu cùng chế tạo phương pháp chế tạo bộ áo giáp này.

Từng phiến ngân giáp phát sáng kì thật chính là dùng sắt thép đánh bóng mà thành, nhưng mỗi một phiến ngân giáp đều rất mỏng, rõ ràng không có lực phòng ngự gì. Bất quá sức nặng tương ứng cũng không trở nên quá lớn, có lẽ, đây là ưu thế duy nhất của bộ áo giáp này. Nếu như mặc vào bộ áo giáp này, như vậy, duy nhất đích tác dụng có thể chính là giả bộ đe dọa. Về phần dùng cho chiến trường, đó là nghĩ cũng khỏi cần nghĩ. Quân lính hơi chút có điểm khí lực, cũng có thể một đao chém nát.

Thái Thản mặc dù qua tuổi bát tuần (80), nhưng làm tộc trưởng Lực Chi Nhất Tộc, hắn lúc nào cũng tràn trề lực lượng, hai chữ rác rưởi này của hắn mặc dù chỉ là lấy thanh âm bình thường của mình nói ra, nhưng người chung quanh vẫn là đều nghe được. Ngay cả trung niên tráng hán rao bán tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Đang ở hưng phấn rao bán ánh mắt hắn lập tức rơi vào trên người Thái Thản,

“Lão gia này, ngươi nói ai là rác rưởi?”

Thái Thản là thân phận như thế nào, lãnh đạm nói:

“Ta nói kiện áo giáp này là rác rưởi. Thợ rèn chú tạo áo giáp cũng thế.”

Lúc này đây, thanh âm của hắn đề cao vài phần, gã trung niên nhân ngồi ngay ngắn tại trước cửa cửa hàng thợ rèn đã mở mắt, ánh mắt tràn ngập xem thường nhìn về phía Thái Thản.

Trung niên tráng hán rao hàng đã đi nhanh đi tới trước mặt Thái Thản,

“Lão gia này, ngươi có hiểu hay không về chú tạo? Nhìn bộ dáng ngươi đã biết là người nhà quê, không hiểu thì không nên nói lung tung. Sư phụ ta nhưng là đệ tử thân truyền của Lâu Cao tiền bối – đương kim hội trưởng thợ rèn hiệp hội. Ngươi dám nói ta áo giáp do sư phụ chú tạo là rác rưởi? Đây là vũ nhục đối với Thần Tượng nhất mạch chúng ta. Ngươi hôm nay không có nói minh bạch, cũng đừng còn muốn đia đâu.”

Thái Thản xem thường hừ một tiếng,

“Ngươi muốn ta nói rõ ràng phải không. Hảo, ta đây sẽ nói minh bạch cho ngươi nghe. Đừng nói Lâu Cao là sư phụ ngươi. Cho dù là Lâu Cao ở chỗ này, nói cái này áo giáp là hắn chế tạo, ta cũng như thế đem hai chữ rác rưởi dâng tặng.”

Lời này vừa nói ra, chung quanh nhất thời một mảnh xôn xao. Ở chỗ này xem náo nhiệt đích cũng không thiếu thợ rèn. Cũng có một ít thực lực phi phàm. Bọn họ đương nhiên nhìn ra được cái hào nhoáng của chiếc áo giáp này. Nhưng, nghe thấy người bán hàng nói là do đệ tử thân truyền của Lâu Cao, mọi người đều muốn ngó qua. Địa vị Lâu Cao ở Canh Tân thành này, cũng tương đương với địa vị của Bỉ Bỉ Đông ở Võ Hồn Điện.

Thái Thản phê bình bộ áo giáp này không có người có ý kiến, nhưng hắn trực tiếp phê bình đến Thần Tượng Lâu Cao hội trưởng, thợ rèn chung quanh nhất thời phản đối. Trong nhất thời, tiếng hò reo vang lớn. Trong đó vẫn bao hàm không ít chửi bậy.

Đường Tam nhíu nhíu mày, đem Tiểu Vũ kéo đến trước người mình, hai tay vòng tại bên hông nàng, để cho nàng có thể thoải mái tựa vào trong lòng mình, hồn lực vô hình tự nhiên phóng thích, đem nàng ngăn cách với những người chung quanh, hắn không để cho những người này đụng tới Tiểu Vũ.

Thái Thản đi lên hai bước, mặc dù không có phóng thích hồn lực cùng uy áp của Hồn đấu la cấp bậc, nhưng thân hình cao lớn của hắn cùng bản thân là tộc trưởng nhiều năm hình thành uy nghiêm vẫn là làm trung niên tráng hán rao hàng liên tiếp lùi vài bước.

Thái Thản đi tới trước kiện áo giáp rồi xoay người lại. Nhìn mọi người chung quanh,

“Các ngươi không phục có phải hay không? Hảo, ta đây sẽ nói cho các ngươi phục. Bộ áo giáp này. Chính là dùng phương pháp Tỏa Tử Liên Hoàn Giáp chế tạo mà thành. Các ngươi có thể nhìn kĩ xem, này mỗi khối giáp phiến lớn nhỏ đều có khác nhau rất nhỏ. Mặt ngoài nhìn qua nhưng thật ra rất gọn gàng. Nhưng trên thực tế, tính chất bản thân cũng rất kém. Còn phát ra ánh sáng màu bạc ư? Cái này dùng sắt thép đánh bóng tạo ra trên mặt giáp phiến tầng màu bạc. So với giấy cũng mạnh hơn không được bao nhiêu. ”

Nghe hắn thốt ra lời này, vị trung niên nhân lão thần tại tại kia cũng ngồi không yên, mạnh mẽ đứng dậy, cả giận nói:

“Bản thân bộ áo giáp của ta chính là dùng làm trang sức. Cũng không phải ra chiến trường. Mỗi một phiến giáp phải chế tạo mỏng manh mới tốn công sức. Trọng lượng nhẹ như vậy, mặc vào mới sẽ không mệt mỏi. Đồ trang sức, ngươi biết cái gì gọi là đồ trang sức không?”

Thái Thản lãnh đạm nói:

“Như vậy giáp phiến lớn nhỏ không giống nhau ngươi nói như thế nào?”

Trung niên nhân kia cãi chày cãi cối nói:

“Cái này gọi là không hài hòa mới đẹp. Là ta sư tổ Lâu Cao Thần Tượng dạy. Ngươi biết cái gì.”

Thái Thản cười lên ha hả,

“Hảo. Hảo một cái không hài hòa là đẹp. Không biết Lâu Cao lão gia hỏa kia nếu ở chỗ này, có thể hay không bị ngươi làm tức giận hộc máu. Thanh danh của hắn hiện tại có phải hay không đã bị người như ngươi làm nhơ nhuốc không sai biệt lắm. Huy Hoàng Lượng Ngân Khải, Lâu Cao quả thật chế tạo qua một kiện áo giáp như vậy. Bất quá, ngươi mô phỏng cũng phỏng rất thái quá (không theo đúng chuẩn mực).”

Vừa nói, hắn đưa tay đem nọ vậy bộ áo giáp từ trên cái giá chống đỡ hạ xuống tới, lật mặt sau ra. Tên trung niên nhân kia muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi.

Nếu như nói mặt ngoài áo giáp là bóng loáng trong như gương, như vậy, mặt sau chính là thô ráp như đã có gai. Thái Thản tiện tay rung lên, đúng như dự đoán phiến giáp hiệp từ phía trên rớt xuống đất.

Hừ lạnh một tiếng. Thái Thản tiện tay đem kiện áo giáp ném cho trung niên nhân đang trợn mắt há mồm ngây ra trước mặt,

“Nói ngươi là rác rưởi đã là dễ nghe. Dạy ngươi thông minh một chút, Lâu Cao chú tạo Huy Hoàng Lượng Ngân Khải, giáp hiệp của áo giáp chính là dùng bạc tinh khiết trải qua đề luyện, trở thành ngân tinh chế tạo mà thành. Mặc dù mỗi phiến cũng rất mỏng, nhưng lực phòng ngự nhưng lại tương đương cường hãn. Nó mặc dù là trang sức phẩm, nhưng tính thực dụng đồng dạng cũng rất mạnh. Sau này không nên giả danh hào của hắn lừa bịp. Nếu không, ngươi cũng không cần tại Canh Tân thành tiếp tục làm gì nữa.”

“Ngươi, ngươi……”

Trung niên nhân kia được xưng Lâu Cao tái truyền đệ tử lúc này đã là xanh cả mặt. Bình dân, thợ rèn vây xem chung quanh vây xem cổ vũ âm thanh cũng nhỏ rất nhiều.

“Ta liều mạng với ngươi.”

Trung niên nhân tay run rẩy từ sau thắt lưng rút ra một thanh Ngưu Nhĩ Tiêm Đao. Trực tiếp tựu hướng về Thái Thản đánh tới.

Thái Thản thực lực đã như thế nào, nếu để cho hắn cận thân chẳng phải là thành chê cười. Cũng không quay đầu lại, chân phải trên mặt đất dùng sức một đạp. Nhất thời, một tiếng trầm thấp ầm vang lên. Mãnh liệt chấn ba chợt đem trung niên nhân kia ném đi trên mặt đất. Mà những người bên cạnh vây xem nhưng lại chỉ là cảm thấy dưới chân một trận chấn động, vẫn chưa bị đánh sâu vào.

“Là ai ở chỗ này nháo sự?”

Đúng lúc này, đám người vây xem chợt tách ra, chỉ thấy một đội bộ binh Tinh La đế quốc trang bị không tiêu chuẩn sải bước đi đến.

Bình thường bộ binh nhiều nhất chỉ là trang bị bì giáp, mà bộ binh Canh Tân thành coi như là được ăn hôi, cư nhiên đều là thân mang áo giáp nhẹ kim loại. Tổng cộng hơn mười người, cầm đầu là một người bộ dáng nhìn qua chừng ba mươi tuổi, áo giáp của hắn rõ ràng muốn dày chắc một ít, tay vịn chuôi trường kiếm bên hông, sải bước bước tiến vào.

Trung niên nhân kia bị Thái Thản một cước chấn đến thất điên bát đảo vừa nhìn thấy quân nhân này, nhất thời tinh thần tỉnh táo, lộn nhào chạy đến trước mặt người cầm đầu,

“Muội phu, chính là hắn, ta bán chính là tác phẩm mới nhất của ta, lão gia hỏa này đến đây quấy rối. Vừa nhìn đã biết là đồ nhà quê. Chẳng những chỉ trích áo giáp ta mới chú tạo, còn nói lời vũ nhục Lâu Cao Thần Tượng. Nhanh, đem hắn bắt lại.”

Thái Thản cười lạnh một tiếng,

“Khó trách dám lấy dang tiếng của Lâu Cao làm xằng bậy, nguyên lai là có chút bối cảnh.”

Binh lính đội trưởng sắc mặt phát lạnh, mạnh mẽ vung tay lên,

“Mang đi.”

“Dừng tay.”

Không đợi này binh lính lao lên, một tiếng hét lớn đột nhiên từ trong đám người vang lên, đám người tách ra, chỉ thấy một lão giả tuổi chừng lục tuần đang bước nhanh đến. Lão giả nhìn qua rất là tráng kiện, bước tiến trầm ổn hữu lực. Nhưng là vẻ mặt kinh hãi.

Nhìn thấy lão giả này, sắc mặt đội trưởng đám binh lính nhất thời đổi đổi, trầm giọng nói:

“Nhâm Oán thợ rèn sư. Xin hãy không nên ảnh hưởng ta chấp hành công vụ. Nếu không, cho dù thân phận ngài là thợ rèn sư, cũng không nổi trách nhiệm đâu.”

Nhâm Oán thợ rèn sư kia nhưng lại dường như là không có nghe đến lời của hắn, ba bước hai bước đi tới trước mặt Thái Thản, mở to hai mắt nhìn, cẩn thận nhìn gương mặt Thái Thản.

“Ngài, ngài là……”

Thái Thản nhíu mày,

“Ta hình như gặp qua ngươi. Khi đó ngươi hẳn là ở dưới tay Lâu Cao làm học đồ đi. Hiện tại cũng là thợ rèn sư, không tồi, không tồi.”

Thân thể lão Nhâm Oán nhất thời run rẩy, phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đất,

“Thật là ngài, Thái Thản đại nhân.”

Nhìn thấy động tác của Nhâm Oán, tên đội trưởng đám binh lính kia vẻ mặt nhất thời biến thành cứng ngắc, bình dân cùng thợ rèn mônchung quanh cũng là một mảnh xôn xao. Phải biết rằng, Nhâm Oán thân là thợ rèn sư, ở chung quanh này một mảnh khu vực này cực có danh vọng. Nhưng lúc này hắn lại đang quỳ gối trước lão giả này.

Thái Thản đưa hắn kéo lên,

“Đừng như vậy, còn ra bộ dáng gì nữa.”

Binh lính đội trưởng tiến đến gần, hỏi dò:

“Nhâm Oán thợ rèn sư, vị này chính là?”

Nhâm Oán mạnh mẽ quay người lại, vẻ mặt cũng lập tức trở nên ác lạnh hơn,

“Khá lắm ngươi cái hỗn tiểu tử, cũng dám bắt Thái Thản đại nhân. Cho dù phụ thân ngươi Tư Địch Đại Sư ở chỗ này, cũng phải cung kính dập đầu với Thái Thản đại nhân. Tiểu tử ngươi chờ về nhà chờ bên gia pháp đi. Ta nói cho ngươi, Thái Thản đại nhân chính là phó hội trưởng thợ rèn hiệp hội chúng ta. Cùng Lâu Cao đại nhân giống nhau, chính là đương kim thiên hạ tam đại Thần Tượng.

Ồ —-

Nhâm Oán lời này vừa nói ra, dân chúng vây xem nhất thời bùng nổ. Nếu như là đang ở thành thị khác, có lẽ còn không có cái gì. Nhưng chớ quên, nơi này là Kim Chúc chi đô, thánh địa của thợ rèn. Hàm nghĩa hai chữ Thần Tượng bao hàm đối với Canh Tân thành chính là chí cao vô thượng.

Binh lính đội trưởng sắc mặt nhất thời biến thành một mảnh trắng bệch, tiềm thức đích lui về phía sau vài bước, dưới chân mềm nhũn, nhất thời té ngã trên đất.

Mã Hồng Tuấn tiến đến bên người Đường Tam, cười nhẹ nói: ”

Thật sự không nghĩ tới, Thái Thản tiền bối ở này Kim Chúc chi đô dĩ nhiên có địa vị như thế a!

Áo Tư Tạp lại càng cảm thán nói: ”

Cái này muốn vô danh sợ rằng cũng không được.

” Nhìn bộ dáng dân chúng chung quanh kích động, Thái Thản có chút bất đắc dĩ đích hướng Nhâm Oán giận nói: ”

Để cho tất cả mọi người tản đi, cứ vây quanh ở nơi này còn ra bộ dáng gì nữa. Người này thật là đệ tử của Lâu Cao?

” Vừa nói, hắn chỉ chỉ trung niên nhân kia.

Nhâm Oán xem thường nói: ”

Hắn chỉ là cùng Tư Địch Đại Sư có vài phần quan hệ thân thích. Nga, Tư Địch Đại Sư là đệ tử cấp cao nhất của Lâu Cao đại nhân. Cho nên người này mới treo cái tên thân truyền đệ tử giả danh lừa bịp. Chúng ta cũng là nể mặt Tư Địch Đại Sư, mới chẳng muốn cùng hắn so đo.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.