Dịch: A Bờ
Biên tập: A Nèo
Kì thật, Đường Tam rất giật mình, thế nhưng Bạch Hạc cũng kinh ngạc không kém hơn hắn chút nào. Lúc này Đường Tam không phải thi triển vũ hồn, hơn nữa đây chẳng phải là một loại thuấn di không có chút gián đoạn nào sao, làm sao có thể không làm bạch hạc kinh ngạc chứ? Hắn đã hiểu được, Thuấn di này của Đường Tam không phải đến từ kĩ năng của hồn hoàn, như vậy tất nhiên là đến từ hồn cốt rồi. Một người thanh niên có một hồn cốt. Hơn nữa còn là kỹ năng cực phẩm: Thuấn di không có chút gián đoạn nào. Bạch Hạc hy vọng bằng vào truy kích không ngừng của mình sẽ khiến hồn lực của Đường Tam tiêu hao đến tận cùng, khiến cho hắn không thể thi triển ra kỹ năng của hồn cốt này nữa.
Dường như Hương cháy rất nhanh, hai đạo bóng dáng trong không trung không ngừng thoáng hiện rồi lại vụt biến mất, chỉ như vậy mà hương đã cháy được một phần bốn rồi. Chỉ trong quá trình ngắn ngủn đó vậy mà Đường Tam đã thuấn di đến gần trăm lần. Vì thế có thể thấy được tốc độ truy đuổi của Bạch Hạc nhanh cỡ nào.
Bạch Hạc thật sự thất vọng rồi, Đường Tam vẫn liên tục tiến hành thuấn di như trước, thế nhưng ngay cả một điểm thể hiện sự tiêu hao hồn lực của hắn cũng chẳng thấy đâu. Hắn làm sao biết được Đường Tam thi triển thuấn di trong nháy mắt là kỹ năng từ hồn cốt cấp bậc mười vạn năm. Hồn cốt và hồn hoàn Mười vạn năm cũng không phải là để khi thi triển kĩ năng sẽ phải tiêu hao rất lớn hồn lực mới có thể sinh ra hồn kỹ cường đại. Mà chính là tiêu hao cực kì ít hồn lực nhưng lại sinh ra hiệu quả cường đại. Vì vậy đây mới là chỗ tốt nhất của hồn hoàn, hồn cốt mười vạn năm. Thế nên chúng mới được xưng là bảo vật trân quý nhất hồn sư giới.
Chợt đúng lúc này, thân thể Bạch Hạc đột nhiên ngừng lại, hai luồng ánh sáng từ trong mắt chợt phát ra, đệ thất hồn hoàn trên người hắn chợt sáng lên.
Tại nơi màu đen mà hồn hoàn bao trùm, có thể rõ ràng nhìn thấy trên người Bạch Hạc phóng xuất từng tầng ánh sáng đặc thù, ngay sau đó thân thể của hắn đã trôi nổi giữa không trung, hai tay thật sự biến thành cánh, hai chân hợp lại biến thành đuôi, chỉ trong nháy mắt vị tộc trưởng của mẫn chi nhất tộc này đã biến thành một con Vĩ Vũ Yến dài chỉ một thước, cánh mở rộng đến thước rưỡi, cả cơ thể được bao trùm bởi bộ lông vũ.
Đệ thất hồn kỹ,võ hồn chân thân.
Chứng kiến vũ hồn bản thể của Bạch Hạc, Đường Tam cũng dừng lại. Sắc mặt có chút khó coi. Bạch Hạc so với trong tưởng tượng của hắn thì còn khó đối phó hơn. Nói đại khái, khi đã trong trạng thái vũ hồn bản thể thì sẽ càng to hơn bản thể nhiều, bởi vì khi thân thể to lớn hơn thì mới có thể thừa nhận được càng nhiều hồn lực hơn. Mà trước mắt, võ hồn chân thân Bạch Hạc lại là thu nhỏ lại, như vậy chắc chắn sẽ không phải đại biểu cho hồn lực hắn tăng mạnh, mà là hồn lực đã được áp súc lại. Cứ như vậy, tốc độ mà hắn bộc phát ra chỉ sợ chỉ có thể hình dung là rất kinh khủng mà thôi.
Càng làm cho đồng tử của Đường Tam co rút lại hơn chính là Khi Bạch Hạc thi triển ra võ hồn chân thân. Sau khi thân thể hắn trôi nổi giữa không trung, có đến tám cái hồn hoàn xoay quanh thân thể hắn, lúc này đây cái hồn hoàn cuối cùng cũng sáng rực lên ( cái thứ tám). Vì lợi ích của tông tộc, vị mẫn công hệ hồn sư – Hồn đấu la cường đại này đã muốn dốc toàn lực ứng phó rồi.
Nương theo cái hồn hoàn cuối cùng léo sáng, trong phút chốc, Vĩ Vũ Yến trôi nổi trong không trung bỗng hóa thành năm. Đều là kỹ năng phân thân nhưng đây là kỹ năng của hồn hoàn thứ tám nên tuyệt không phải đơn giản. Sau khi Bạch Hạc thi triển đệ bát kỹ năng, mỗi một phân thân đều sẽ có tốc độ cùng với lực phòng ngự như nhau. Đương nhiên, phòng ngự của hắn nếu so với các hồn sư cùng cấp bậc thì tương đương với việc bỏ qua.
Nhưng càng quan trọng hơn chính là, bao gồm cả bản thể trong đó thì hoàn toàn năm phân thân đều có thể coi là thật, mà lại cũng có thể coi là giả. Nói cách khác, tùy theo khống chế của hắn, thì bất cứ phân thân nào cũng có thể trở thành bản thể, và cũng có thể để bản thể hóa thành phân thân bất cứ lúc nào.
Đối với lực công kích và phòng ngự của mẫn chi nhất tộc không cao, thế nên đây sẽ là kỹ năng có thể tính là tuyệt kỹ chạy trốn hàng đầu. Cho dù là cường giả mạnh nhất hồn sư giới là các Phong hào đấu la cũng không thể ngăn cản cả năm tên hồn sư chuyên về tốc độ này được. Cho dù trong số đó chỉ cần một phân thân thoát được thì chỉ trong nháy mắt hắn đã trốn mất.
Đương nhiên. Đối với mẫn chi nhất tộc mà nói, Có được năm cái phân thân này thì điều họ am hiểu nhất sẽ là do thám, bọn họ làm mà không cần kiêng kỵ gì vì chỉ cần lưu lại một phân thân tại một chỗ an toàn, Các phân thân khác có thể do thám ở những nơi nguy hiểm nhất. Kỹ năng này không thể coi là một hồn kỹ cường đại của đệ bán hồn kỹ, nhưng nó lại có tác dụng rất lớn.
Bóng dáng chợt léo năm con Vĩ Vũ Yến trong nháy mắt tách ra, tốc độ kinh khủng không khác mấy so với thuấn di của Đường Tam. Chỉ bằng di chuyển mà khiến thị giác của con người sinh ra cảm giác thuấn di. Có thể thấy được tốc độ lúc này của Bạch Hạc kinh khủng đến thế nào.
Cái này cũng không khỏi làm Đường Tam liên tưởng đến Thái Thản cùng Ngưu Cao nếu phát huy ra toàn bộ lực lượng. Thật sự không biết lực lượng và phòng ngự của họ đã tới trình độ thế nào.
Chỉ là lúc này hắn cũng không có tâm tư tự hỏi nhiều. Bởi vì hiện tại hắn phải thừa nhận một áp lực chợt tăng lên rất nhiều.
Ngay lúc này Đường Tam cũng không dám ẩn tàng thực lực nữa. Ngoại trừ bên trong hai mắt hiện ra tử kim sắc, Một xanh một trắng đồng đời từ dưới chân hắn phát ra. Trong nháy mắt đã bao phủ cả đại sảnh.
Làm đối phương chậm lại, cũng ngang với việc chính mình được tăng tốc. Dưới tác dụng của sát thần lĩnh vực thì kể cả hồn đấu la cũng sẽ bị sinh ra tác dụng suy yếu nhất định. Nhất là Bạch Hạc chỉ là mẫn công hệ hồn sư công, phòng đều không mạnh. Mà lam ngân lĩnh vực, lại khiến tinh thần lực của Đường Tam đạt tới trình độ cực mạnh, khiến hắn có thể nắm bắt hết thẩy xung quanh.
Lĩnh vực của Đường Tam hoàn toàn phóng thích khiến người khác có một loại cảm giác đặc biệt, hơi thở lãnh khốc, bạo lệ, hung lệ nương theo sát thần lĩnh vực truyền ra làm tâm thần của tất cả mọi người đều phải rung động. Mà khi lam ngân lĩnh vực bao phủ, họ đang bị hơi thở lãnh khốc bao phủ thì nay lại có cảm giác hơi thở tính mạng tràn ngập khắp nơi. Hai chủng loại hơi thở không nên đồng thời xuất hiện nhưng nay lại đồng thời xuất hiện một cách kỳ dị như vậy. Thế nên làm sao có thể khiến người khác không cảm thấy quái dị chứ?
Khiếp sợ còn bao gồm cả Bạch Hạc trong đó nữa. Cho tới giờ vũ hồn của Đường Tam mới được phóng.
Không hề nghi ngờ, Đường Tam phóng thích chính là Lam ngân hoàng,
hai vàng, một tím, hai đen, một đỏ, sáu cái hồn hoàn xuất hiện như vậy trong nháy mắt, không khí bên trong phòng tiếp khách tựa hồ lập tức ngưng lại.
Lúc trước Bạch Trầm Hương vừa mới thua ở trong tay Đường Tam, cặp mắt to kia vừa cảm thấy không cam lòng thì nay toàn bộ đổi thành quang mang không thể tin được, chính mình bại không oan uổng. Hóa ra hắn lại là một hồn đế có sáu hồn hoàn rồi.
Dùng sức dụi dụi hai mắt của mình, Bạch Trầm Hương tưởng rằng chính mình nhìn lầm rồi. Bởi vì sáu cái hồn hoàn lấp lánh xung quanh hắn, thì một cái cuối cùng lại có mầu đỏ. Mầu đỏ hấp dẫn như vậy khiến ngay cả hồn hoàn thứ tư của hắn có mầu đen cũng không bị mọi người chú ý tới. Lúc này cả trong phòng khách đã không còn thứ gì có thể so sánh với sắc thái yêu mị của hồn hoàn mầu đỏ nữa rồi.
Tiêm vĩ vũ là hoá thân của Bạch Hạc cũng đồng thời ngây người một chút, màu đỏ đại biểu cho cái gì, là một hồn đấu la như hắn sao không biết chứ. Nhưng cảm giác đầu tiên của hắn cũng giống hệt cháu gái,
” Sao có thể như thế được”
? Hồn hoàn Mười vạn năm như thế nào có thể xuất hiện trên một người thanh niên trẻ tuổi như thế này. hơn nưa còn là đệ lục hồn hoàn nữa chứ.
Trên mặt Đường Tam lộ ra vẻ cười nhạt, tinh thần lực của hắn được tập trung toàn bộ trên người năm con tiêm Vĩ Vũ Yến. Lấy kinh nghiệm của hắn, đương nhiên sẽ không cho rằng năm con Vĩ Vũ Yến phân thân này sẽ có giả. Hắn có thể rõ ràng cảm giác được năm luồng hơi thở giống nhau như đúc phát ra từ chúng. Hơn nữa tinh thần lực phối hợp với lam ngân lĩnh vực của hắn mà dò xét thì tuyệt đối sẽ không sai. Cho nên, tiếp theo hắn sẽ phải đối mặt với năm người đều là thuần mẫn công với năng lực phi hành siêu mạnh.
Hương đã thiêu đốt hơn phân nửa, Bạch Hạc trong khiếp sợ ngắn ngủi rất nhanh đã tỉnh lại. Bất luận thanh niên trước mắt này có cường đại thế nào thì điều hắn cần nhất lúc này chính là đánh bại thanh niên này.
Năm con Vĩ Vũ Yến đồng thời di động, năm bóng dáng trong nháy mắt hoá thành năm năm vệt đen mờ ảo, vụt trong phòng khách, tốc độ như thuấn di, Vĩ Vũ Yến bay cách mặt đất khoảng một thước, cơ hồ nó đã khống chế phần lớn không gian trong phòng khách này rồi.
Cơ hồ Đường Tam thuấn di đã được thi triển trước, với cảm nhận từ tinh thần lực, hắn đã thi triển được đúng lúc hồn lực của đối thủ ba động, lúc này hắn đã chợt biến ra ngoài. Hắn biết, bắt đầu từ lúc này thì thuấn di của mình cũng chẳng khiến mình có thời gian mà thở dốc nữa, nhất định cần phải liên tục, không gián đoạn mà phải liên tục thi triển, lúc đó hắn mới có khả năng trốn khỏi sự truy đuổi với tốc độ kinh khủng kia.
Thế nhưng Đường Tam vẫn là đánh giá thấp tốc độ lúc này của Bạch Hạc, năm Vĩ Vũ Yến đã khống chế cả căn phòng khách, khi Đường Tam trong lúc nháy mắt thuấn di xuất hiện, dường như hắn cũng lập tức thấy Vĩ Vũ Yến xuất hiện trước mặt.
Đường Tam có thể xử dụng tinh thần lực để khống chế Bạch Hạc, thế nên Bạch Hạc là một Hồn Đấu La lại không thể khống chế lại hắn chứ?Đường Tam chỉ cần vừa xuất hiện, dưới truy xét của tinh thần lực, Bạch Hạc sẽ lập tức xuất hiện trước mặt hắn. Tốc độ cực nhanh, đủ để so sánh với thuấn di của hắn.
May mà Đưòng Tam phản ứng rất nhanh, khi thân thể thoáng hiện cũng trong nháy mắt đã có phản ứng, thân trên ngửa ra sau, làm ra động tác như Thiết Bản Kiều để tránh thoát, rồi hắn lại lập tức thuấn di ra ngoài, lúc này mới từ nguy hiểm cực độ mà trốn thoát khỏi truy đuổi của Bạch Hạc.
Bất quá, đối với Đường Tam mà nói đây cũng vẫn chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi. Chờ đợi hắn còn có khó khăn hơn gấp nhiều.
Tốc độ của Bạch Hạc dường như được bộc phát hoàn toàn, thuần tuý là tốc độ như vậy đã khiến bất kỳ kỹ xảo nào cũng trở thành vô dụng, Trong khi thân thể Đường Tam một lần nữa xuất hiện, thì bên sườn đã thấy một luồng khí áp sát bên sườn, lúc này hắn lại kinh hãi thuấn di, trong sát na tránh được một kích của Bạch Hạc. Trảo của Bạch Hạc tung ra thì hắn đã thuấn di, diễn biến xảy ra còn chưa đến một lần nháy mắt của mọi người trong phòng.
Lúc này Bạch Hạc đã đoán được, với tình thế như lúc này thì chẳng lâu nữa Đường Tam sẽ bị mình tóm gọn. Thế nhưng đợt thuấn di tiếp theo của Đường Tam lại nằm ngoài dự liệu của Bạch Hạc.
Lần này, khi Đường Tam lại xuất hiện thì cả người hắn đã ở giữa không trung. Kì lạ nhất là một con Vỹ Vũ Yến do Bạch Hạc hoá thân thành chỉ có thể xẹt qua dưới chân hắn.
Dự đoán của Bạch Hạc cũng không có vấn đề gì, cho dù là thông qua thuấn di trong nháy xuất hiện giữa không trung, thì sau khi hắn ở giữa không trung thì thân thể chắc chắn sẽ bị lực hút mà hạ xuống một chút. Nhưng Đường Tam lại không hạ xuống, thậm chí còn hướng không trung bay lên một chút. Thế nên đòn tấn công của Bạch Hạc đã không trúng đích.
Mà lúc này, Bạch Hạc đã nhìn thấy đệ lục hồn hoàn trên người Đường Tam, cũng chính là hồn hoàn mười vạn năm chợt sáng lên. Đường Tam chưa bao giờ sử dụng đệ lục hồn kĩ, rốt cuộc lúc này cũng được thi triển trước mặt mọi người.
Một bóng dáng mờ nhạt hiện ra trước người hắn, bóng dáng đó chỉ như ảo ảnh thế nhưng nó không khiến vẻ đẹp của nàng giảm bớt.
Mái tóc dài đen bóng trải dài xuống tận bắp chân, trong đôi mắt to còng mang theo chút bi thương kèm theo sự thỏa mãn, dáng vẻ động lòng người, hai đôi chân thon dài của nàng cực kỳ hoàn mĩ. Cho dù Bạch Trầm Hương vẫn luôn tự coi mình là xinh đẹp thì khi thấy bóng dáng xuất hiện trước người Đường Tam này cũng không khỏi ngây người một chút. Cũng đúng lúc nàng xuất hiện, không gian xung quanh thân thể Đường Tam đột nhiên trở nên vặn vẹo, khiến cho Vĩ Vũ Yến như xuyên qua hư ảo, không động được vào thân thể Đường Tam.
Chứng kiến bóng dáng xinh đẹp này, ánh mắt Đường Tam đã không tự khống chế được, cả người thừ ra nhìn nàng, hai mắt ửng đỏ, thân thể thoáng run rẩy, biểu hiện lúc này của hắn chính là không cách nào ức chế tâm tình.
Đúng vậy, bóng dánh hư ảo đó đúng là Tiểu Vũ! Bóng dáng mờ nhạt của nàng khẽ di chuyển, mặt hướng tới Đường Tam, bàn tay mảnh khảnh giơ lên, vuốt nhẹ khuôn mặt của Đường Tam.
Không có bất cứ cảm giác tiếp xúc của thật thể nào, hơn nữa nàng cũng không thể lên tiếng nói chuyện nhưng nó lại khiến linh hồn Đường Tam xúc động rất nhiều, nước mắt đã không thể đè nén bắt đầu chảy xuống. Ngay lúc này, hắn thậm chí đã quên lúc này mình còn đang trong cuộc tỷ thí với Bạch Hạc. Đối với hắn mà nói, ngoài dung nhan xinh đẹp trước mắt, hết thảy đều đã trở nên không còn trọng yếu nữa.
Vầng quang mang mầu đỏ vây vòng quang thân thể hai người. Tiêm Vĩ Vũ Yến trước sau mấy lần xẹt qua đó, nhưng chỉ là vặn vẹo rồi xuyên qua, không cách nào chạm đến thân thể Đường Tam.
Hắn đương nhiên không thể nói hành vi của Đường Tam là phạm quy, không sai, lúc này Đường Tam thi triển hồn kĩ không phải là thuần túy so đấu tốc độ nữa, nhưng đệ bát hồn kỹ của Bạch Hạc là phân thân, và đó cũng không phải là chuyên về tốc độ?
Giờ khắc này, mặc dù Đường Tam không mở mồm nói chuyện, bóng dáng trước mặt hắn cũng không có hành động gì long trời lở đất, chỉ là nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn mà thôi, nhưng điều đó khiến bọn họ có cảm giác đặc biệt, cảm giác đó đang ăn sâu vào suy nghĩ của mỗi người.
Đường Tam cẩn thận từng li từng tí giơ hay tay lên, nhẹ nhàng ôm bóng dáng trước người lại. Đệ lục hồn kĩ này cũng không phải do hắn thi triển. Trước đó hắn cũng có chút hiểu về đệ lục hồn kỹ này, nhưng lại không thể hoàn toàn biết được hiệu quả của nó là gì. Hắn không muốn thi triển đệ lục hồn kĩ bởi vì hắn không hy vọng lúc thi triển hồn kĩ sẽ khiến mình một lần nữa cảm nhận được nỗi thống khổ đứt gan đứt ruột. Nhưng điều này thật sự khiến hắn không thể nghĩ đến, hóa ra đệ lục hồn kĩ này lại tự có thể phát ra, hơn nữa trong đó hắn còn được ôm trọn giấc mộng tuyệt mỹ.
Như vậy không chỉ là một chút cảm động, ngay lúc này, ý chí của Đường Tam đã được đẩy cao đến tột đỉnh. Trong cả đời, hắn chưa bao giờ khát vọng như bây giờ. Hắn khát vọng có thể làm chi người phụ nữ trong lòng này được chính thức trở lại lòng ngực hắn.
Thân thể Đường Tam dưới sự ảnh hưởng của hồng quang cũng trở nên có chút trong suốt. Đây là một trong những hình thái của đệ lục hồn kĩ, hư vô.
Hư vô có thể miễn dịch hết thảy mọi hình thái công kích vật lý. Làm giảm năm mươi phần trăm của tất cả các loại năng lượng công kích. Nhìn qua đây chỉ là một kỹ năng phụ trợ, thế nhưng miễn dịch tất cả các công kích vật lý là năng lực bá đạo ra sao chứ. Đúng là dưới tác dụng kỹ năng này, Bạch Hạc cũng chỉ có xuyên qua hư vô mà thôi.
Bốn mắt nhìn nhau, lúc này trong lòng Đường Tam cảm thụ chính là nhung nhớ vô cùng, nếu như hắn biết khi thi triển hồn kĩ này là lúc sẽ làm hắn lần nữa chứng kiến Tiểu Vũ, thế thì mỗi ngày hắn sẽ đều phóng thích, lúc đó mỗi ngày hắn đều được nhìn người yêu. Dù chỉ là nhìn nàng cũng khiến hắn thoả mãn.
Mặc dù chỉ là ảo ảnh của Tiểu Vũ, nhưng từ trong ánh mắt động lòng người đó hắn đã thấy được tâm tình của nàng, cảm nhận được yêu thương của nàng đối với mình. Linh hồn tiếp xúc làm hắn rõ ràng cảm nhận được bản thân Tiểu Vũ chưa chết, nàng còn sống, hơn nữa dường như còn bám trên người mình.
Tiểu Vũ lấy tay khẽ lau nước mắt trên mặt Đường Tam. Nhưng nàng lại chỉ là bóng dáng hư ảo, làm sao có thể gạt được nước mắt chứ? Trong mắt nàng biểu hiện ra sự không đành lòng kèm theo sự tưởng niệm. Bi thương cùng vui mừng đều đã lây sang Đường.
Đột nhiên, trong lòng Đường Tam cả kinh, bởi vì thông qua hồn kĩ phóng thích hắn cảm nhận được một ít tính chất đặc biệt của hồn kĩ này. hắn phát hiện, linh hồn Tiểu Vũ quả thật bám vào trong đệ lục hồn kĩ, hơn nữa khi xử dụng hồn kĩ này dường như hắn còn không tiêu hao dù chỉ là một chút hồn lực. Chỉ là, như vậy thì Tiểu Vũ không có khả năng xuất hiện quá dài. Không cần tiêu hao hồn lực, thế thì chắc chắn nó sẽ tiêu hao tiêu hao thật lớn linh hồn lực của Tiểu Vũ. Một khi linh hồn lực của Tiểu Vũ bị tiêu hao quá mức, thế thì lúc đó nàng sẽ thật sự tiêu vong. Bình thường nàng nhất định phải ở trong cơ thể mình thì mới có thể bảo trì đầy đủ linh hồn lực. nói cách khác muốn Tiểu Vũ không bị thương tổn thì mỗi lần xử dụng đệ lục hồn kĩ hắn sẽ phải tận dụng khả năng ngắn. Lúc đó mới có khả năng bảo vệ an toàn lớn nhất cho Tiểu Vũ. Về việc mình dùng đệ lục hồn kỹ để luôn giữ nàng bên cạnh là không thực tế.
“Bạch Hạc tiền bối, ta nhận thua. ”
Đường Tam dịu dàng ôm Tiểu Vũ, nhẹ nhàng rơi xuống đất, trong ánh mắt thể hiện sự kiên định đến cố chấp, Tiểu Vũ có chút bất đắc dĩ nhìn hắn liếc mắt một cái, lúc này mới không đành lòng một lần nữa dung nhập vào trong hồn hoàn màu đỏ huyễn lệ. Bọn họ mặc dù không thể nói chuyện với nhau, nhưng có thể thông qua linh hồn tiếp xúc cảm nhận được tâm tình của đối phương. Đường Tam cũng không biết linh hồn lực của Tiểu Vũ có thể kiên trì ở bên ngoài được bao nhiêu thời gian, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm, hắn đã hạ quyết tâm, sau này sẽ không sử dụng đệ lục hồn kĩ nữa để không khiến Tiểu Vũ xuất hiện rồi có thương tổn gì đó.
Nếu so sánh với tiểu vũ thì việc thu phục mẫn chi nhất tộc cũng chẳng còn trọng yếu nữa rồi.
Năm đạo bóng dáng hợp lại làm một, Bạch Hạc khó hiểu nhìn Đường Tam,
“Ngươi tại sao lại muốn nhận thua? Ta còn không thể đụng đến ngươi nữa mà. ”
Đường Tam lắc đàu,
“Không, ta thua, ta thi triển đệ lục hồn kĩ thì đã không còn là thi đấu tốc độ với ngài nữa rồi”
.
Hắn đương nhiên sẽ không nói mình là vì Tiểu Vũ mới quyết định như vậy. Mà ngay lúc này, tim của hắn cũng hoàn toàn đắm chìm vào lúc gặp Tiểu Vũ. Lúc này hết thảy đã không còn quá quan trọng nữa rồi.
Bạch Hạc thở dài một tiếng,
“Không, ngươi không thua. Đệ bát hồn kỹ của ta cũng không phải thuần tuý là tăng phúc cho tốc độ, ta đã thi triển là phân thân để tăng cường tốc độ cùng phạm vi khống chế, ngươi sợ bị ta bắt được nên cũng phải thi triển hồn kỹ đó, như vậy đấy là công bình. Cho nên người thua sẽ là ta, chỉ là ta không rõ đến cuối cùng thì hồn kỹ của ngươi có hiệu quả là gì? ”
Ngưu Cao động thân. Ha hả cười nói:
“Được rồi cũng không cần khiêm nhường lẫn nhau, ta xem tốt nhất thì như thế này, Lão Bạch Hạc, ngươi không có thua, Đường Tam ngươi cũng không có thắng. Trận tỉ thí này coi như là kết giao bằng hữu. Không phân biệt thắng bại. Được rồi chung quy như vậy đi. Mọi người đều là rất vui mừng. Đi thôi, chúng ta đi uống rượu đi. Còn Lão Dương Phá Thương có lẽ ngày mai mới tới, hôm nay chúng ta uống đến thống khoái trước rồi lại nói sau. ”
Bất luận là tuổi tác, thân phận, Bạch Hạc cũng không nguyện ý chiếm tiện nghi của Đường Tam, Ngưu Cao nói thế thì hắn cũng có thể tiếp nhận. Nhưng là tâm tình của hắn vẫn nặng trịch. Vừa nãy Đường Tam thi triển ra cũng chỉ là tốc độ của hắn mà thôi, nhưng lấy thực lực của hắn thì chắc chắn không phải là một mẫn công hệ hồn sư được. Không phải mẫn công hệ hồn đế thế mà cùng chính mình là một hồn đấu la thuần tốc độ mà có thể chống lại lâu như vậy. Nếu để cho hắn hình dung thì cũng chỉ có hai từ
” Quái Vật”
để nói về người thanh niên này mà thôi.
Hơn nữa, trận tỉ thí này lại ở thế hòa, không phân thắng bại, lúc trước hắn thua 100 kim hồn tệ là sự thật. Chờ tụ hội chấm dứt, khi trở về khéo mẫn chi nhất tộc sẽ cắt lương của hắn mất.
Mọi người cùng nhau hướng phòng ăn đi tới, đi một bên, Bạch Trầm Hương cố ý đi chậm phía sau, dùng cước đá mập mạp một cái.
Chẳng những Mã Hồng Tuấn không tức giận, ngược lại còn rất vui mừng lẫn sợ hãi, vẻ mặt nịnh nọt vội vã
hướng về Bạch Trầm Hương, hạ giọng nói:
“Mĩ nữ, có việc gì à?”
Bạch Trầm Hương thấp giọng nói:
“tên kia, tên Đường Tam kia cũng là bằng hữu của ngươi sao. ”
Mã Hồng Tuấn gật đầu đắc ý nói:
“Chúng ta là huynh đệ tốt nhất, hắn là tông chủ Đường Môn của chúng ta, ta là phó tông chủ. Hắc hắc. ”
Bạch Trâm Hương đối với lời nói là phó tông chủ của Mã Hồng Tuấn thì không chút hoài nghi, lúc trước mập mạp cũng biểu hiện qua thực lực, nhất là võ hồn phượng hòang cường đại đã để lại cho nàng ấn tượng sâu sắc. Thế nên Mập mạp kheo khoang cũng đã thành công.
“Thế đệ lục hồn hoàn của hắn sao thế? Chẳng lẽ đó thật sự là hồn hoàn mười vạn năm sao? Thế nhưng vừa nãy như thế nào lại huyễn hoá ra mĩ nữ? Hơn nữa, dường như ông nội ta cũng không thể động tới hắn nữa. ”
Sắc mặt Mã Hồng Tuấn hơi đổi, hắn vẫn biết chừng mực. đệ lục hồn hoàn của Đường Tam chẳng những là bí mật của hắn, hơn nữa cũng là niềm đau đớn vĩnh viễn trong lòng hắn. Cho nên không thể nói cho người ngoài được. Mập mạp tuy thích mĩ nữ, nhưng hắn vẫn biết chừng mực, những điều không nên nói hắn cũng tuyệt đối không nói.
Bất đắc dĩ lắc đầu:
“Mỹ nữ, ngươi đừng hỏi nữa. Chính mình xem đi, Ta chỉ có thể nói Tam ca của ta là hồn sư xuất sắc nhất. Cho dù là phong hào đấu la, thì trong mắt ta cũng kém hắn. Ta tin tưởng, có một ngày tam ca nhất định sẽ đứng trên đỉnh cao của thế giới. ”
Bạch Tầm Hương có chút bất mãn lại vừa đá mập mạp một cái,
“Còn là phó tông chủ gì nữa chứ. Ngay cả chút sự tình ấy cũng không dám nói. Ta xem ngươi chính là người hầu của hắn thì có. ”
Sắc mặt Mập mạp nhất thời nghiêm lại
“Tại sao ngươi có thể nghĩ như thế, Quan hệ giữa ta và Tam ca há ngươi có thể hiểu được”
. Nói xong, cước bộ hắn chợt nhanh hơn đi về phía truớc, không còn để ý đến Bạch Trầm Hương nữa.
Bạch Trầm Hương sửng sốt, nàng rất tin tưởng mị lực của bản thân, cũng nhìn ra được mập mạp có chút ý xấu với mình, thế nhưng lúc này dáng người béo mập đang đi phía trước lại dường như trở nên khác hẳn, Hắn mặc dù béo nhưng có vẻ khá đứng đắn, trên người còn tự tản mát ra một loại khí phách đặc thù. Chẳng lẽ, đó là đến từ hơi thở của bách điểu chi vương – Phượng Hoàng sao?
Mập mạp đương nhiên không biết được Bạch Trầm Hương suy nghĩ cái gì, nhưng hắn có thể khẳng định mình với mỹ nữ này không có duyên. Hắn mặc dù thích mĩ nữ, nhưng luôn luôn coi mỹ nữ như quần áo, huynh đệ như tay chân. Đương nhiên Tiểu Vũ, Trữ Vinh Vinh cùng Chu Trúc Thanh trong mắt hắn không chỉ là nữ nhân mà còn là huynh đệ.
Lần nữa ngồi vào bàn rượi, Đường Tam phát hiện, Tửu lượng của Bạch Hạc cùng với Thái Thản và Ngưu Cao không thể so sánh với nhau, hắn không uống bằng chén lớn. Rượu và thức ăn mặc dù ngon, nhưng từ lúc ngồi xuống thì bộ dáng của hắn rất nặng nề, thỉnh thoảng lại nhìn về phía mình một cái.
Lúc này, Đường Tam đã từ cảm động dần khôi phục lại, tâm tình cũng dần hưng phấn hơn. Ít nhất, hắn có thể khẳng định Tiểu Vũ không chết, hơn nữa vẫn luôn bên cạnh mình. Hơn nữa lại vẫn lưu luyến mình rất nhiều, như vậy là đủ rồi. Chỉ cần nàng còn sống, mình nhất định sẽ khiến nàng sống lại như trước.
“Bạch Hạc tiền bối, ta kính ngài. ”
Đường Tam bưng chén rượu lên trước mặt, hướng Bạch Hạc tỏ ý.
Bạch Hạc dưới sự an bài của Ngưu Cao, bên trái ngồi chính là Thái Thản, bên phải ngồi chính là Đường Tam.
Cùng Đường Tam uống một chén, Bạch Hạc than nhẹ một tiếng, nói:
“Thiên hạ này thật sự là người mới thay người cũ rồi. Từ trên người trẻ tuổi như ngươi, quả thực ta thấy chúng ta đã già rồi. Hồn sư giới sau này chính là thiên hạ của những ngừi trẻ tuổi như các ngươi đó. ”
Đường Tam mỉm cười nói:
“Tiền bối, ta cũng không lừa người. Tục danh của cha ta chính là Đường Hạo. ”
Thân thể Bạch Hạc chợt cứng đờ, mãnh liệt ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Đường Tam cũng chợt trở nên sắc bén. Đường Tam như trước vẫn là một vẻ bình tĩnh tự nhiên thật ưu nhã. Cũng không vì biến hóa của Bạch Hạc mà có phản ứng gì.
Ánh mắt Bạch Hạc lại chuyển hướng về Ngưu Cao cùng Thái Thản,
“Các người đều đã biết rồi đúng không?”
Ngưu Cao gật đầu,
“Hắn là do Thái Thản mang đến, lúc vừa gặp thì ta có phản ứng giống hệt người. Bất quá, tiểu tử này mặc dù đến từ Hạo thiên tông, nhưng là hắn đại biểu cho chính mình, cũng không phải Hạo thiên tông mà đến. Hơn nữa hắn và Đường Môn sẽ vĩnh viễn không nhập vào Hạo Thiên Tông. Là một mình tồn tại, thẳng thắn nói cho ngươi, ta cùng lão tinh tinh đều đã quyết định tông tộc của mình gia nhập Đường Môn. Ám khí Đường Môn ngươi cũng đã thấy, sau này đây là chủ doanh của tông môn. Lão tinh tinh phụ trách chế tạo, ta phụ trách kiến thiết tông môn. Thế nào?Lão Bạc điểu ngươi cũng mang theo mẫn chi nhất tộc đến đây đi. Nếu Đường Tam làm ngươi thua thiệt, chúng ta cũng không thuận tâm đáp ứng với hắn đâu, chúng ta tuỳ thời đều có thể dừng tay từ chối. Còn các ưu đãi sau này? Cái tông môn này căn bản tương đương với chính mình mà. Hơn nữa vừa rồi ta nói cũng không phải là lừa ngươi. Ngày hôm qua Hô Duyên Chấn mang theo tông tộc của Tượng giáp tông đến. Ngự chi nhất tộc của ta cũng không giữ được nữa. Cũng vì chúng đến nên ta mới hạ quyết tâm, tuổi chúng ta cũng không còn nhỏ nữa. Hiện tại chúng ta còn sống, miễn cưỡng có khả năng dẫn đầu mọi người của tông môn đi kiếm ăn, Nhưng ngươi muốn nhìn đơn thuộc tính tứ tông chúng ta cứ dần dần lụi bại sao?Nói thật lòng đơn chúc tứ tông tộc chúng ta đều không thích hợp một để mình sinh tồn, ưu khuyết điểm đều rất rõ ràng. Đường Môn này, cũng chính là nơi mà bốn tông tộc chúng ta một lần nữa kết hợp lại, Đường Tam tông chủ chính là nhân tố kết dính chúng ta lại. ”
Bạch Hạc nghe Ngưu Cao nói thế, không khỏi hai hàng lông mày dựng ngược.
“Hảo a, hai lão già các ngươi, vừa rồi đúng là cố ý che trên đậy dưới, hóa ra là cùng nhau lừa gạt ta. ”
Ngưu Cao cùng Thái Thản không khỏi đều cười nói:
“Ngươi là kẻ luôn ngạo khí vô cùng, không cho ngươi một điểm đả kích tâm lý, thì sao ngươi có thể dễ dàng tiếp nhận chứ?Lão Bạch điểu ( Ha ha, ChYm tRắNg mỒ cÔi) huynh đệ chúng ta đã nhiều năm không sinh hoặt cùng nhau? tính cách của Thiếu chủ ta rất rõ ràng, thiên phú của hắn hẳn ngươi cũng thấy được. Tin tưởng ngươi cũng phát hiện được, tại sao thiếu chủ xuất thân Hạo thiên tông mà võ hồn không phải hạo thiên chuy chứ?. Cũng không phải hắn không phải huyết mạch trực hệ của Hạo thiên tông, mà bởi vì thiếu chủ chính là song sinh vũ hồn. Chỉ cần chúng ta cố gắng phụ hiúp hắn, tương lai thiếu chủ nhất định dẫn đầu chúng ta cùng Đường Môn giành lấy một vùng trời của hồn sư giới này. Võ hồn điện dĩ nhiên cường đại, Nhưng chúng ta chỉ cần dựa lưng vào hai đại đế quốc, lúc đó cũng không quá sợ chúng nữa. Đến đây di, lão Bạch điểu, mẫn chi nhất tộc các ngươi không phải khát vọng cường đại sao? Có ám khí của Đường Môn làm cam đoan. còn sợ thực lực sẽ không gia tăng sao? Hôm nay ám khí mà ngươi thấy cũng chỉ là đơn giản nhất mà thôi, sau này chúng ta còn có thể chế tạo ra ám khí càng lợi hại hơn nhiều. ”
Bạch Hạc liên tiếp bị tin tức đưa đến khiến hắn có chút khó tiêu hoá, gạt hết rượu mạnh trước mặt, nhìn Ngưu Cao một chút, rồi lại nhìn Thái Thản một lát, nhất thời trong mắt hắn vẫn có sự do dự như trước.
Tất nhiên hắn cũng không phải là không tin Ngưu Cao và Thái Thản, tất cả đều là lão huynh đệ, lúc trước họ lừa dối mình nhưng thực sự trong đó lại ẩn chứa ý tốt, thế nhưng hắn lại không thể không cân nhắc đến một ít nhân tố.
“Chuyện này, lão Dương biết rồi sao?”
Bạch Hạc trầm giọng hỏi.
Ngưu Cao cùng với Thái Thản liếc nhau, Thái Thản nói:
“Hắn còn chưa đến, Lão Dương mà đến thì chúng ta cũng tận lực thuyết phục hắn. Lấy tính cách của hắn thì thật đúng là khó mà nói trước được. Dù thế nào đi nữa thì Thiếu chủ cũng là xuất thân từ Hạo Thiên tông, lão Sơn Dương lại có oán niệm với Hạo thiên tông quá sâu sắc. Sợ rằng khó mà thuyết phục được hắn. ”
Bạch Hạc thở dài một tiếng nói:
“Ta hiểu được ý tốt của các ngươi. Mẫn Chi nhất tộc của chúng ta hiện giờ cũng thực sự rất gian nan, Nhưng lão Sơn Dương lại có ân với ta, những năm gần đây các ngươi không biết, phá chi nhất tộc bọn họ giúp đỡ ta rất nhiều, họ giúp ta bảo lưu được tôn nghiêm cuối cùng của mình. Nếu như lão sơn dương không muốn Phá Chi Nhất tộc của hắn gia nhập thì ta cũng không thể gia nhập được. ”
Trong tứ tông tộc thì Thái Thản và Ngưư Cao có cảm tình tốt nhất, mà Bạch Hạc và tộc trưởng của Phá chi nhất tộc lại có quan hệ cực kỳ thân mật. Ngoài ra tộc trưởng của Phá chi nhất tộc lại không có quan hệ nhiều cùng Thái Thản, Ngưu Cao, mặc dù hắn không gây trở ngại nhưng lại cũng không được coi là thân thiết cho mấy.
Vừa nghe lời này của Bạch Hạc, lông mày hai vị tộc trưởng đều nhíu lại. Bọn họ đều hiểu được tâm tình lúc này của Bạch Hạc, thế nhưng nếu cứ như vậy mà buông bỏ thì bọn họ cũng không cam lòng chút nào. Rất rõ ràng, Bạch Hạc cũng rất động tâm rồi, Ám khí của Đường môn có lực hấp dẫn vô cùng lớn với hắn, hơn nữa còn có hai lão huynh đệ của hắn cũng đi theo Đường Môn nữa.
Đúng lúc này, Đường Tam mở miệng,
“Bạch Hạc tiền bối, nói như vậy, nếu phá chi nhất tộc đồng ý gia nhập Đường môn chúng ta, thì ngài cũng sẽ dẫn đầu mẫn chi nhất tộc gia nhập?”
Bạch Hạc nhìn Đường Tam, suy tư một lát rồi sau một lúc lâu mới nói:
“Nếu như các người có thể thu phục phá chi nhất tộc. Như vậy chúng ta còn cái gì để nói đây?Chẳng lẽ mẫn chi nhất tộc chúng ta còn có thể bay đơn độc sao?Chỉ là, người trẻ tuổi, không phải ta không nhắc nhở ngươi. Lão sơn dương cũng không dễ nói chuyện như lão tinh tinh và lão tê ngưu đâu. Ta hiểu rõ hắn nhất, hắn chẳng những quái gở, hơn nữa lại cực kỳ bảo thủ cố chấp. Nếu không phải như thế, có lẽ lúc đầu phá chi nhất tộc cũng sẽ không tổn thất lớn như vậy. Muốn thuyết phục hắn, tuyệt không phải chuỵện dễ dàng!”
Đường Tam suy nghĩ một chút, nói:
” chuyện này cứ giao cho ta đi. Ta sẽ cố gắng để thuyết phục phá chi nhất tộc gia nhập. Nếu như thật sự thành công, đơn chúc tứ tông sẽ lại có thể đoàn tụ cùng chỗ rồi. ”
Trong đơn chúc tứ tông, theo giới thiệu của Thái Thản thì Đường Tam coi trọng nhất chính là phá chi nhất tộc. Lực chi nhất tộc chú tạo, phá chi nhất tộc chế dược, đều là những thứ Đường Môn cần nhất.
Cho nên, đối với hắn thu phục Phá Chi Nhất tộc là chuyện bắt buộc phải làm. Hắn cũng muốn chinh phục tông môn có địch ý cực lớn là Phá Chi Nhất Tộc của Hạo Thiên Tông.
Thái Thản cùng Ngưu Cao cũng không hiểu được Đường Tam tại sao có thể nói một cách tự tin như vậy, vì họ cũng biết lão sơn dương tuyệt không phải là có thể dùng thực lực để thu phục.
Lời cũng nói xong cả rồi, Đường Tam tiếp tục giới thiệu một chút hướng phát triển trong tương lai của Đường Môn cho Bạch Hạc. Hơn nữa hắn lại kể lại từng chi tiết về các loại ám khí Đường môn khiến Bạch Hạc hiểu Đường Môn hơn trước kia nhiều. Khi Đường Tam tỏ vẻ nguyện ý đem phương pháp Quỷ Ảnh Mê Tung mà hắn dùng để tránh né truy đuổi của Bạch Trầm Hương cho mẫn chi nhất tộc đã làm tâm tình Bạch Hạc tốt lên nhiều. Từ biểu hiện của hắn thì có thể thấy rằng hắn đã có vẻ muốn gia nhập Đường Môn rồi.
Việc mẫn chi nhất tộc không có huyền thiên công làm cơ sỏ, nhưng bọn họ có ưu thế rất lớn về tốc độ. Đường Tam chỉ cần giải thích chút kỹ xảo bước Quỷ ảnh mê tung cho Bạch Hạc xem thì đã khiến họ có tác dụng cực lớn.
Ăn uống no say rồi, mỗi người lại về phòng mình nghỉ ngơi. Trước khi ra khỏi phòng ăn, Bạch Hạc đã gọi Đường Tam lại, nói
“Đường môn tông chủ, ta còn chưa hỏi, hiện tại ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Đường Tam sửng sốt một chút,
“Vãn bối năm nay hai mươi tuổi. ”
Bạch Hạc giật thót mình, nhìn hắn thật kỹ rồi gật đầu một cái.