Dịch: duynguyen84
Biên tập: A Vớ
Hiệu quả cường đại của Thập vạn niên hồn cốt tuyệt không thể nghi ngờ, kỹ năng Thuấn di (di động trong nháy mắt) mặc dù là tiêu hao một lượng hồn lực đáng kể, nhưng dưới tác dụng của hồn cốt, Đường Tam thuấn di căn bản là không cần thời gian súc lực.
Thiên Nhai ngay khi cảm nhận được áp lực cường đại phủ xuống người mình, đã nháy mắt nhảy tránh sang một bên. Nga Khảo mặc dù không có được tốc độ như Thiên Nhai, nhưng phản ứng của hắn cũng không chậm, vội lăn người một cái, đã thoát được ra ngoài. Tuy là mặt mày đã xám tro, nhưng một chùy của Đường Tam giáng xuống cũng đã rơi vào khoảng không.
Tuy một chùy này cũng không oanh trúng hai người, nhưng sắc mặt của Thiên Nhai và Nga Khảo đều đã thành một mảng trắng bệch.
Bọn họ nghĩ thế nào cũng không hiểu được, tên thanh niên trước mắt này vũ hồn thậm chí một cái hồn hoàn cũng không có, nhưng lại có thể thi triển được cái kỹ năng thuấn di kinh khủng như vậy. Còn có thêm cây búa ẩn chứa hồn lực ba động cường đại vô cùng, càng làm cho bọn hắn có cảm giác không cách nào chống cự được.
Căn bản là không có cách đánh nào khác. Cũng không phải bọn họ không có kỹ năng công kích phạm vi lớn, nhưng dưới tác dụng không ngừng tăng cường của Sát thần lĩnh vực, chút đấu chí nhỏ nhoi trong lòng bọn họ đã sớm bị nó làm cho hoàn toàn tan rã.
“Bất Nhạc, rút lui thôi. Quân tử báo thù mười năm không muộn”
Giọng Nga Khảo có chút thê lương hô to một tiếng.
Nhưng mà, hiện tại Bất Nhạc có muốn bỏ chạy đi cũng không phải dễ dàng như vậy.
Bất Nhạc ném ra một cái lồng hình tròn lớn, hướng về phía đỉnh đầu của Mã Hồng Tuấn rơi xuống. Lúc trước, hắn cũng dùng cái lồng này mà chặn Phượng hoàng hỏa tuyến của Mã Hồng Tuấn, sau đó vây hắn lại, đánh cho hắn một trận tơi tả. Nhưng sau nhiều năm lịch lãm, lại thêm được Kê Quan Phượng Hoàng Quỳ trợ giúp, phượng hoàng vũ hồn của hắn đã chính thức thức tỉnh, Phượng hoàng hỏa diễm đậm đặc của hắn, một võ hồn bình thường sao có thể ngăn cản nổi đây?
Hỏa quang chợt lóe sáng, Mã Hồng Tuấn cũng không hề tránh né, đứng im đón nhận hai cái lồng tử của Bất Nhạc. Võ hồn của Bất Nhạc vốn tên là Thiên La Song Lồng, là một loại vũ hồn có hình thù kỳ lạ. Có lẽ bởi vì người này bản tính rất là dâm đãng, nên căn bản võ hồn của hắn cũng mang hình thù của một vật phẩm mà phụ nữ hay dùng (chẳng biết là cái gì…).
Bản thân vũ hồn phi thường cứng cỏi, nhất là dưới tác dụng tăng phúc của hồn lực, có thể sử dụng đa dạng. Trong giới khống chế hệ hồn sư, cũng có thể xem là một loại vũ hồn xuất sắc.
Đáng tiếc, hôm nay hắn lại gặp Phượng hoàng hỏa diễm hoàn toàn thức tỉnh của Mã Hồng Tuấn.
Ánh sáng màu phấn hồng chợt lóe lên, thân thể Mã Hồng Tuấn đã bị hai cái Thiên La Lồng tử úp xuống bao trùm lại bên trong. Bất Nhạc nhất thời mừng rỡ. Đệ tam hồn hoàn lóe sáng lên, Thiên la song lòng nháy mát thắt chặt lại. Cả người Bất Nhạc nhanh chóng bay tới bên cạnh Mã Hồng Tuấn.
“Mập mạp chết tiệt, lần này ngươi nhất định phải chết. Lão tử lấy lễ của ngươi mà trả cho ngươi, đem cái *** của ngươi cắt đi, cho ngươi nếm thử chút mùi vị thống khổ của kẻ không thể làm được nam nhân.”
Nhưng mà, không đợi đến lúc hắn đến gần bên người Mã Hồng Tuấn, đột nhiên, một cỗ cảm giác nóng rực kịch liệt dâng lên từ sâu bên trong nội tâm hắn. Ngay sau đó, luồng cảm giác nóng rực này trào dâng ra ngoài.
“Oa”
một tiếng, Bất Nhạc chợt phun ra một ngụm máu tươi. Cước bộ đang tiến tới cũng nhất thời trì hoãn lại.
Hắn kinh hãi chứng kiến, cặp Thiên La song lồng của mình đã biến thành màu đỏ rực lửa. Từng đạo hoả diễm không ngừng từ trong phóng ra. Cảm giác nóng cháy cũng không ngừng xâm nhập, thiêu đốt thể xác lẫn tinh thần hắn.
Võ hồn cũng với hồn sư vốn là nhất thể, khi vũ hồn bị tổn hại, hồn sư cũng chịu một sự thương tổn nhất định. Võ hồn của Bất Nhạc chỉ là một cặp Thiên La song lồng, không giống Lam Ngân Hòng của Đường Tam, vốn là vô cùng vô tận. Lâm vào trạng thái cực kỳ hoảng sợ, cảm giác hắn từ phẫn nộ cũng đã thanh tỉnh lại vài phần, không chút do dự, vội vả thu hồi lại cặp Thiên La song lồng của mình.
Hô to một tiếng, một cặp cánh Phượng hoàng to lớn, huyễn lệ mở ra. Cặp cánh Phượng hoàng to lớn từ từ giãn ra sau lưng Mã Hồng Tuấn. Mặc dù thân hình hắn hơi mũm mỉm, nhưng cặp cánh sau lưng hắn lại huyễn lệ không nói nên lời. Cảm giác đẹp đẽ động lòng người cùng với từng luồng hoả diễm nóng cháy lan toả làm cho tất cả binh lính và đám tộc nhân của Lực chi nhất tộc đứng xung quanh rung động mãnh liệt.
Bốn gã lực chi nhất tộc bình thường vốn chỉ xem Mã Hồng Tuấn là kẻ tuỳ tùng đi theo Đường Tam mà thôi. Mà tên mập mạp Mã Hồng Tuấn này bản tính vừa lại cũng tương đối xuề xoà, đối với thân phận vốn là trước giờ đều không để ý, cũng không có đứng ra giải thích gì. Lúc này khi hắn triển khai ra cặp cánh Phượng hoàng của mình, sử dụng đệ tam hồn kỹ Phượng dực thiên tường, đám nhân tài của Lực chi nhất tộc bây giờ mới biết được, thực lực của hắn đến tột cùng là cường đại đến mức nào. Dưới áp lực của võ hồn của hắn, đãm làm cho đám hồn sư bọn họ, mặc dù là ngang cấp, cũng cảm nhận được áp lực cường đại. Lại càng huống chi là Bất Nhạc, lúc này đang đối diện với Mập Mạp.
Bất Nhạc thu hồi cặp Thiên La song lồng đã bị tổn hại nhiều chỗ, mắt thấy Mã Hồng Tuấn triển khai Phượng Hoàng song dực, hắn biết hôm nay chính mình sợ là không chiếm được chút tiện nghi nào. Âm thanh kêu rút lui của Nga Khảo lúc này vang lên, nhưng là, muốn rút lui lại dễ dàng vậy sao?
Mã Hồng Tuấn cười hắc hắc:
“Xem ta đây.”
Sau lưng hắn, cặp cánh Phượng Dực Thiên Tường to lớn quạt mạnh, mang thân thể tròn trịa của hắn chợt bay lên, hướng đến Bất Nhạc đánh tới. Hồn lực hắn càng tăng cao, Phượng Dực Thiên Tường càng có khả năng giúp hắn duy trì khả năng phi hành trong không trung trong thời gian càng dài hơn. Nhìn qua mặc dù tốc độ không nhanh lắm, nhưng Phượng Hoàng hoả diễm bộc phát từ cơ thể Mã Hồng Tuấn lại đang agwst gao tập trung cả vào thân thể Bất Nhạc, làm cho tinh thần Bất Nhạc không thể tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú đối địch với hắn.
Lúc này, dù cho Bất Nhạc có muốn chạy trốn đi nữa, tốc độ cũng không thể nào so bì với Mã Hồng Tuấn đang ở trong không trung, một khi bị Mã Hồng Tuấn truy đuổi từ phía sau, như vậy, kết quả của hắn nhất định sẽ càng thêm bi thảm hơn.
Cuối cùng bất đắc dĩ, Bất Nhạc chỉ có thể nắm chặt hai cái Thiên La song lồng nóng bỏng đem che ra phía trước ngực hắn, vẻ mặt cực kì bi phẫn. Đương nhiên, với gương mặt xấu xí, bỉ ổi của hắn, dù cho có lộ ra vẻ bi phẫn thật sự đi nữa, cũng khó làm cho người khác cảm thấy động lòng.
“Bất Nhạc…”
Nga Khảo không chút do dự, hướng về phía Bất Nhạc phóng tới, Thiên Nhai bên cạnh cũng đồng thời phóng đến. Bọn họ đều nhìn thấy được Bất Nhạc không cản nổi lần này. Một khi bị Mã Hồng Tuấn tiếp cận, hắn chắc chắn là phải chết không thể nghi ngờ.
“Đối thủ của các ngươi là ta.”
Chuỳ thứ ba của Đường Tam lúc này đã oanh kích từ trên xuống, Hạo Thiên Chuy sau khi tiến hoá, dưới tác dụng hỗ trợ của sát thần lĩnh vực, khí phách toát ra từ nó càng thêm mạnh mẽ hơn. Chuỳ thứ ba này là Đường Tam sử dụng Loạn Phi Phong chuy pháp đánh ra, mặc dù thân thể Đường Tam đang không ngừng thuấn di, nhưng điều này cung không ảnh hưởng đến uy lực chồng chất của cây chuỳ trên tay hắn.
Thiên Nhai cùng Nga Khảo con mắt đã có chút ửng đỏ:
“Lão tử liều mạng với ngươi.”
Hồn hoàn thứ sáu trên người Nga Khảo chợt sáng lên, hồn hoàn này cung đồng dạng là một cái vạn niên hồn hoàn, cặp cánh Thiên Nga sau lưng hắn trong nháy mắt chuyển thành màu đen nhánh, cả người hắn xoay tròn, hắc quang lưu động, một cỗ khí thế cường đại dâng lên, năng lượng ba dộng mạnh mẽ từ cặp cánh bộc phát ra, hướng về phía Hạo Thiên Chuỳ của Đường Tam phóng đến.
“Thiên Nga Tu La Đao.”
Nói thế nào đi nữa, hắn cũng là một gã Hồn Đế trên sáu mươi cấp, tuy không thể chiến thắng được Đường Tam, nhưng nếu dưới tình huống bộc phát ra toàn bộ lực lượng, thì lực công kích phát ra cũng tương đương đáng sợ.
Mà Thiên Nhai cũng thừa dịp này, trong nháy mắt nhảy ra ngoài, phi thân về phía trước người Bất Nhạc. Cây đoạn nhận trong tay giơ lên cao, sáu cái hồn hoàn động dạng phóng xuất ánh sáng lộng lẫy chói mắt, thanh đoạn nhận bỗng chốc tăng trưởng nhanh lên, trong nháy mắt đã biến thành một cây trường đao dài khoảng bốn xích. Thanh trường đao huy vũ trong không trung, phát ra hơn trăm đạo đao quang, tập trung lại thành một tầng quang mạc, ngăn cản hướng tấn công của Mã Hồng Tuấn. Đây chính là đệ lục hồn kỹ của Thiên Nhai: Đoạn Nhận Bách trảm.
“Oanh”
một tiếng thật lớn vang lên, thân thể Đường Tam dưới tác dụng của luồng lực va chạm cực mạnh, bị quăng lên cao, cả người lộn ngược ba vòng trong không trung rồi mới hướng về phía mặt đất rơi xuống.
Nhưng mà Nga Khảo cũng đồng dạng không dễ chịu gì hơn, tuy là Loạn Phi Phong chuy pháp cũng chỉ mới súc tích có 3 chuỳ lực lượng, nhưng mà bản thân Đường Tam hồn lực so với hắn đã cao hơn một chút. Còn có sức nặng hơn tám trăm cân của Hạo Thiên Chuỳ, cho nên, mặc dù không có hồn kỹ tăng lực, nhưng một chuỳ này của Đường Tam phát ra lực công kích cũng đã là tương đương kinh khủng.
Là khí vũ hồn đứng đầu vũ hồn giới, Hạo Thiên Chuỳ uy lực như thế nào đây? Nga Khảo chỉ thấy hai lòng bàn tay như muốn nứt ra, ngũ tạng bên trong như bị thiêu đốt, hai đầu gót chân đã lún hết xuống đất.
Đường Tam cũng không ngờ đến tình huống này. Bởi vì hắn không nghĩ rằng, Nga Khảo và Thiên Nhai bộ dánh nhìn qua giống như là tham sống sợ chết như vậy, đột nhien trong nháy mắt lại có thể bộc phát ra một lực lượng mạnh mẽ như vậy. Thiên Nga Tu La Đao của Nga Khảo lực công kích cực kỳ mạnh mẽ, mặc dù hắn có Hạo Thiên Chuỳ ngăn cản, nhưng đao khí lạnh thấu xương đó vẫn để lại một vết cắt lớn trên bả vai phải của Đường Tam. May là hắn phản ứng cực nhanh, mới không có bị thương nặng.
Một đao này không thể nghi ngờ là làm Đường Tam tỉnh ngộ ra, hắn cũng đồng dạng tự trách mình, rõ ràng là thực lực hắn mạnh hơn đối thủ, nhưng lại để bị thương trong tay đối thủ. Điều này có thể chứng minh được một vấn đề là, hắn đã có ý khinh địch. Nga Khảo mặc dù trong hồn sư giới chỉ là một hồn đế, không tính là mạnh gì, nhưng chính mình vẫn là có ý xem thường đối phương, làm cho chính mình suýt nữa bị thương nặng.
Ngay khi Đường Tam cùng Nga Khảo tách ra, bên kia cuộc chiến của Mã Hồng Tuấn cũng đã có kết quả. Một đoàn hoả diễm dày đặc giữa không trung bộc phát, hoá thành vô số hoả hồng sắc quang đoàn oanh kích ra. Mấy trăm đám lửa lớn trong không trung nhìn qua huyễn lệ y như là pháo hoa, nhưng mà, mỗi một đám lửa lại đều hàm chứa trong đó lực nổ cực mạnh cùng với phượng hoàng hoả diễm cực kỳ nóng rát.
Đối mặt với đệ lục hồn kỹ của thanh đoạn nhận của Thiên Nhai, mập mạp rốt cuộc cũng thi triển đệ ngũ hồn kỹ của chính mình: Phượng Hoàng lưu tinh vũ.
Cái hồn kỹ này của Mập mạp ngay cả Đường Tam cũng chưa từng thấy qua, khi hồn kỹ triển khai, hơn nửa bầu trời trên không đều đã biến thành màu hoả hồng đỏ rực. Ưu thế vũ hồn của hắn theo hồn lực gia tăng càng trở nên rõ ràng hơn, thân là một trong những thú vũ hồn cường đại nhất, Hoả Phượng Hoàng của Mã Hồng Tuấn càng không ngừng thăng hoa. Mặc dù đây chỉ là một cái đệ ngũ hồn kỹ, nhưng cũng là cái vạn năm hồn kỹ đầu tiên của mập mạp. Đối đầu với đệ lục hồn kỹ thanh đoạn nhận của Thiên Nhai không bị chút hạ phong nào.
Thái Thản đang đứng xem cuộc chiến kế bên, lúc này quay sang đám binh lính đứng gần đó hét lên:
“Nếu không muốn chết thì chạy xa ra một chút!”
Bọn lính vốn đã sớm bị tràng chiến cuộc kinh khủng này làm cho sợ đến ngây người, lúc này nghe được âm thanh như Sư tử hống phóng ra của Thái Thản mới thu lại được chút phản ứng, cả đám kêu cha gọi mẹ điên cuồng chạy đi.
Ngay khi bọn họ bắt đầu chạy, hai đại hồn kỹ trong không trung cũng đã va chạm nhau.
Một chuỗi âm thanh như tiếng sấm vang mạnh bạo vang lên tại không trung, từ viên từng viên Phượng Hoàng Lưu Tinh cùng với ánh đao của Thiên Nhai va đập vào nhau, cả hai cái đồng thời bị nghiền nát. Cứ va chạm, là bị nghiền nát.
Nói về hồn lực, tự nhiên thanh đoạn nhận thân là hồn đế sẽ mạnh hơn một chút, nhưng là, vũ hồn của hắn làm sao so sánh được với vũ hồn của Mã Hồng Tuấn đây chứ? Liên tiếp bị va chạm kịch liệt, thanh đoạn nhận trong tay Thiên Nhai đã trở nên cực kỳ nóng bỏng, áp lực to lớn như đâm đầu đến làm cho hắn ngày càng không không thở nổi. Đoạn Nhận Bách Trảm của hắn đã từ từ bị đẩy lùi, trước mắt thấy đã không thể áp chế được Phượng Hoàng Lưu Tinh vũ nữa rồi.
Mã Hồng Tuấn có thể vượt cấp áp chế được Thiên Nhai, ngoại trừ vũ hồn bản thân cùng với hồn kỹ ra, đừng quên, hắn còn có một khối hồn cốt. Riêng khối hồn cốt này cũng đã phụ gia cho các phương diện thuộc tính thân thể của hắn tăng lên, cũng đã đủ bù đắp cho sự chênh lệch không lớn lắm về mặt hồn lực với Thiên Nhai. Dưới tình huống thế này, Thiên Nhai làm thế nào có thể chống đỡ được sự công kích của hắn đây cơ chứ?
Sắc mặt Bất Nhạc đã trở nên cực kỳ khó coi, cặp Thiên La song lồng trong tay mở ra, phân biệt che trước mình cùng với Thiên Nhai ở trước mặt. Đối mặt với Phượng Hoàng Lưu Tinh Vũ cực kỳ bá đạo của Mã Hồng Tuấn, với thực lực của hắn như bây giờ, vốn là không có khả năng nhúng tay vào. Hiện cái hắn có khả năng làm, cũng chỉ là tận lực trợ giúp cho lực phòng ngự của hai người gia tăng thêm một chút mà thôi.
Rốt cuộc, theo một âm thanh nghiền nát chói tai vang lên, máu tươi trong miệng Thiên Nhai điên cuồng phún ra, thanh đoạn nhận của hắn cuối cùng cũng biến thành thanh đoạn nhận (chỗ này là chơi chữ:
“đoạn nhận”
vừa có nghĩa là thanh chuỷ thủ ngắn, vừa có nghĩa là thanh chuỷ thủ bị gãy nát). Vũ hồn nghiền nát, trực tiếp làm hắn bị trọng thương.
Mà lúc này, Phượng Hoàng Lưu Tinh Vũ của Mã Hồng Tuấn vẫn còn ít nhất năm, sáu mươi đám đông đảo.
Nga Khảo khí huyết cũng đã nhộn nhạo, mặc dù chứng kiến được tình huống bên này, nhưng muốn ra tay cứu viện cũng đã không còn kịp nữa. Trong lòng không khỏi khẩn trương, nhịn không nổi cũng phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng mà, ai cũng không nghĩ tới chính là, mấy mươi đám Phượng hoàng lưu tinh còn lại của Mã Hồng Tuấn cuối cùng cũng không có rơi xuống, mà đột nhiên thay đổi phương hướng, vẽ ra một đường vòng cung, hướng về phía không trung bay lên, dần dần tiêu tán mất.
Thiên Nhai cùng Bất Nhạc, vốn nghĩ rằng nhất định phải chết, trong mắt lúc này tràn ngập quang mang không dám tin. Phía bên kia Nga Khảo cũng đã ngây dại.
Bất quá, đồng dạng kinh ngạc còn có Đường Tam, hắn không phải kinh ngạc vì Mập Mạp đột ngột thu tay lại, mà kinh ngạc là vì vết thương trên vai mình.
Vốn vết thương cũng làm cho hắn cảm thấy đau đớn một trận, nhưng là, khi hắn quay đầu nhìn lại vết thương, hắn chứng kiến thấy một tầng kim quang nhàn nhạt loé lên trên miệng vết thương. Ngay sau đó, đùi phải hắn nóng lên một chút, khi tầng kim quang lặng lẽ biến mất, vết thương trên vai hắn cũng đồng dạng mà biến mất theo. Nếu như không phải do quần áo tại đầu vai phải còn lưu lại vết rách, thậm chí cũng không nhìn ra được là nơi đó đã từng bị thương.
Trong nháy mắt, rốt cuộc Đường Tam cũng đã nhận ra được một kỹ năng đặc biệt khác của hồn cốt Lam Ngân Hoàng đùi phải của mình là gì. Trong đầu chợt nhớ lại cảnh tượng lúc trước khi chính mình tự chặt đùi phải, tự sát để lấy ra khối hồn cốt Lam Ngân Hoàng. Khi đó đã từng cảm nhận được một luồng cảm giác tê ngứa mãnh liệt chạy dọc tại các chỗ bị thương truyền đi trên khắp cơ thể, tựa hồ như là huyết mạch toàn thân cùng với Lam Ngân Hoàng đùi phải có tác dụng cộng hưởng vậy. Chỉ bất quá, lúc đó trong đầu hắn toàn tâm chỉ nghĩ cách cứu Tiểu Vũ, nên cũng không để ý đến điều này, lúc này mới nhớ đến. Cuối cùng cũng hiểu được kỹ năng thứ hai của khối hồn cốt Lam Ngân Hoàng đùi phải tột cùng là cái gì.
Là người duy nhất kế thừa huyết mạch của Lam Ngân Hoàng, có được khối hồn cốt Lam Ngân Hoàng đùi phải, đối với bản thân Đường Tam mà nói, khối Thập vạn niên hồn cốt này so với khối Thập vạn niên hồn cốt do Tiểu Vũ sinh ra có tác dụng hiệu quả hơn nhiều. Đến giờ phút này, Đường Tam mới hiểu được, nó cường đại ở chỗ nào.
Cặp Phượng Hoàng song dực sau lưng Mã Hồng Tuấn vẫn như trước mở rộng, lúc này hắn đã bay tới trước mặt hai người Thiên Nhai và Bất Nhạc, gương mặt béo mủm mỉm toát ra vẻ tươi cười:
“Thật sự không nghĩ được, các ngươi nhìn qua bỉ ổi như vậy, nhưng cuối cùng cũng có vài phần tình huynh đệ.”
Điếu thuốc to ngậm trên miệng của Thiên Nhai sớm không thấy đâu nữa, giọng nói hơi có chút khàn khàn nói:
“Tại sao lại không giết chúng ta?”
Mã Hồng Tuấn bĩu môi:
“Ngươi muốn chết lắm à? Rắc rối giữa ta với Bất Nhạc lúc đầu đã sớm giải quyết xong. Hắn đánh ta, ta cũng đốt cái ấy của hắn. Ta với hắn vốn đã không còn thù hận gì nữa. Tại sao ta lại muốn giết hắn chứ? Các ngươi ở chỗ này chặn đường cướp bóc thì có quan hệ gì tới bọn ta đâu. Lão tử không có hứng giết người, có được không? Còn không mau cút đi, tránh đường cho bọn ta đi qua mau.”
Bất Nhạc có chút thừ người ra nhìn Mã Hồng Tuấn, hiển nhiên hắn không nghĩ rằng Mã Hồng Tuấn sẽ nói ra những lời như vậy, trong lúc nhất thời, ánh mắt tràn ngập quang mang thù hận, mặc dù vẫn chưa giảm bớt, nhưng mà không còn oán độc như trước đây nữa. Nhìn cặp cánh Phượng Hoàng diễm lệ phía sau lưng Mập mạp, ánh mắt hắn thậm chí còn bao hàm nhiều ý nghĩ khác nữa.
Nga Khảo rất nhanh đi tới cạnh hai người bọn họ, nắm áo họ kéo nhẹ, Bất Nhạc cùng Thiên Nhai nhất thời hiểu ý, đều không nói thêm gì nữa. Bất Nhạc hướng về phía bọn lính đứng xa xa, khoát tay:
“Để bọn họ đi qua đi.”
Bọn lính nào dám chậm trễ, bọn họ lúc trước có can đảm kiêu ngạo như vậy, là bởi vì có bọn Bất Nhạc ba gã hồn sư làm chỗ dựa phía áu, nay mắt thấy ngay cả chỗ dựa này cũng không thể ngăn cản được, vội vàng đem đám chướng ngại phía trước mở ra, làm thành một lối đi.
Đường Tam bước đến cạnh Mã Hồng Tuấn, cũng không nói gì thêm, bốn gã tộc nhân của Lực chi nhất tộc mặc dù vẫn còn chút bất mãn, nhưng bị ánh mắt của Thái Thản ra lệnh, cũng trở về xe ngựa.
Mã Hồng Tuấn hướng Bất Nhạc cười hắc hắc, nói:
“Sau này muốn tìm ta báo thù, thì cứ đi đến Thiên Đấu thành, ta sẵn sàng đón tiếp.”
Bất Nhạc liếc nhìn Thiên Nhai một cái, đột nhiên hướng Mã Hồng Tuấn nói:
“Tiểu Mập mạp, ta có mấy lời muốn nói với ngươi.”
Mã Hồng Tuấn hơi sửng sốt một chút:
“Còn có cái gì để nói chứ?”
Bất Nhạc thở dài một tiếng, đột nhiên vòng tay qua ôm lấy cánh tay của Thiên Nhai:
“Kỳ thật ta cũng không có hận ngươi nhiều lắm. Lúc đầu khi ngươi thiêu hủy bảo bối của ta, ta quả thực là vô cùng thống khổ, nhưng sau đó, khi vết thương đã lành lặn lại, ta đột nhiên phát hiện, làm nữ nhân cũng rất tốt.”
Vừa nói, hắn vừa cố ý dựa đầu vào bả vai của Thiên Nhai, vẻ mặt toát ra bộ dáng quyến rũ.
Đương nhiên, với gương mặt dài xấu xí của hắn, dù cho có toát ra cảm giác quyến rũ, cũng có thể tưởng tượng được đó là loại cảm giác như thế nào.
Nhất là, ánh mắt Bất Nhạc lại hơi nhìn về phía hạ thân của Mã Hồng Tuấn, hơi lắc nhẹ cái mông của hắn. Đầu lưỡi liếm liếm môi, dường như có chút nước miếng rơi ra, nhìn qua hơi có chút dâm tà. (Mắc ói quá… T_T)
“Oa….”
Mập mạp rốt cuộc không nhịn nổi nữa, lập tức ói ra. Đường Tam mặc dù có tính nhẫn nại cực cao, vẫn là trong nháy mắt phóng về phía xe ngựa chạy đi.
Mã Hồng Tuấn cơ hồ là chạy trối chết, vừa phóng về phía xe ngựa chạy đi, vừa hô lớn:
“Nhanh, mau đi, ta chịu hết nổi rồi.”
Nhìn hai cỗ xe ngựa phóng đi như bay, Bất Nhạc lúc này mới buông cánh tay Thiên Nhai ra, hừ một tiếng:
“Mập mạp chết tiệt, lão tử đánh không lại ngươi, ta hù chết ngươi. Để xem, ngươi còn vênh mặt nổi hay không.”
Thiên Nhai khóe miệng khẽ co quắp lại một chút:
“Vấn đề là, ngươi không chỉ có hù dọa hắn, đồng thời cũng là hù dọa cả ta nữa.”
“Ách…”
Xe ngựa đã chạy xa hơn mười dặm, Mã Hồng Tuấn còn chưa có bình tâm lại được, thỉnh thoảng ghé mắt ra ngoài cửa sổ nhìn một chốc, tim hắn vẫn không ngừng đập mạnh. Hắn thề, cả đời mình vĩnh viễn không bao giờ muốn gặp lại ba người bọn kia một lần nữa.
Đường Tam thì khá hơn hắn một chút, tiếp tục quay lại thảo luận với Thái Thản về các loại ám khí, cảm giác buồn nôn dưới dạ dày cũng dần dần biến mất.
o0o
Long Hưng thành, vốn ở phía Bắc Tinh La đế quốc, nằm trong khu vực gần hai trăm dặm giao giới của hai đại đế quốc, chính là một biên cảnh thành thị.
Bản thân Long Hưng thành cũng không thuộc quyền quản lý trực tiếp của hoàng thất Tinh La đế quốc, mà thực chất là một vương quốc riêng biệt, có người quản lý riêng. Là một thành thị chuyên phát triển về mậu dịch, nên tuy không phải là một thành thị lớn nhưng lại cực kỳ phồn hoa. Khách thương qua lại liên tục không dứt.
Các công quốc, vương quốc, tuy ngoài mặt là thuộc về thế lực của hai đại đế quốc, nhưng trên thực tế sớm đã không chịu sự khống chế của đế quốc nữa, nhưng lại có sức khống chế khá cao về mặt kinh tế. Phía sau lại có Vũ hồn điện âm thầm chống lưng, cùng đế quốc phân định quyền lực, mặc dù xung đột giữa các bên cũng không xuất hiện nhiều, nhưng theo đó, các thế lực của đế quốc dần dần bị mất đi quyền ảnh hưởng của nó. Nhất là sau khi hai đại tông môn Thất Bảo Lưu Ly Tông cùng với Lam Điện Bá Vương Long bị họa hủy diệt, các vương quốc, công quốc càng thể hiện ra thái độ kiêu ngạo hơn trước. Thậm chí còn có xu hướng bành trướng ra lãnh địa của mình. Mặc dù tốc độ cũng không lớn lắm, nhưng điều đó cũng nói lên được nhiều vấn đề.
Nhưng kỳ lạ chính là, hai đại đế quốc đối với động thái ngo ngoe của bọn công quốc, vương quốc dường như là bỏ mặc, hết thảy đều tỏ ra bình tĩnh. Thậm chí cũng không có dấu hiệu gì của việc điều động quân sự. Không biết có phải các công quốc, vương quốc bị chột dạ hay không, mà chính sự im lặng của hai đại đế quốc, ngược lại càng hù dọa bọn họ hơn, trong nhất thời cũng không dám làm gì quá giới hạn.
o0o
Hai chiếc xe ngựa của Lực chi nhất tộc, sau khi trải qua kiểm tra đơn giản bên chỗ cổng thành đã nhanh chóng tiến vào Long Hưng thành. Đương nhiên, các khách thương không phải của Long Hưng thành muốn tiến vào thành nội, khoản đóng thuế ắt là không thể thiếu. Cứ đếm đầu người mà tính tiền, hơn nữa là, ngay cả ngựa cũng tính như đầu người. Mỗi người một kim hồn tệ, xe ngựa ba kim hồn tệ một chiếc, có hơn tám con ngựa, cũng phải đóng hết mấy chục kim hồn tệ.
Mọi người mặc dù đều là hồn sư, nhưng cũng không phải là phần tử của Vũ hồn điện, để tránh các phiền toái không cần thiết, đơn giản là đem tiền đóng đủ, thuận lợi vào thành.
“Trưởng lão, chúng ta sắp xếp như thế nào đây?”
Đường Tam hướng về phía Thái Thản hỏi. Mấy ngày nay hắn cùng với Thái Thản toàn tâm thảo luận về ám khí, thậm chí ngay cả tình hình tụ họp của đám đơn chúc tứ tông tộc cũng chưa để tâm suy nghĩ nhiều lắm.
Thái Thản cẩn cẩn thận thận đem đám bản vẽ đã chỉnh sửa lại bên trong xe ngựa thu vào trong hồn khí đạo của mình, nói:
“Chúng ta đang đi đến tông môn của Ngự chi nhất tộc. Nếu là do bọn hắn chủ trì, tự nhiên cũng sẽ do bọn chúng sắp xếp thôi. Kì thật, mỗi lần tụ họp lại, chỉ bất quá là mọi người xa cách gặp lại, tâm sự những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây, cùng nhau hỗ trợ. Cũng không có những nguyên tắc, trình tự gì nhất định.”
Đường Tam nghe vậy khẽ vuốt cằm (mới 20 tuổi chưa có râu mà tối ngày vuốt cằm), nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông mềm mại của Tiểu Vũ, trên mặt toát ra thần sắc đăm chiêu. Đã tới Long Hưng thành, hắn cũng nên bắt đầu lo lắng về việc làm thế nào đối mặt với đơn thuộc tính tứ đại tông tộc.
Thái Thản cũng không có quấy rầy hắn, chính mình ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần. Trải qua nhiều trao đổi trên đường đi, nếu như trước đây hắn đối với Đường Tam chỉ là thưởng thức mà thôi, đến bây giờ, cũng đã có thêm mấy phần khâm phục.
Thái Thản tự đánh giá, bản thân mình trong giới thợ rèn đã là nhân vật có địa vị đỉnh cao, nhưng mà sau khi trải qua trao đổi cùng với Đường Tam, mỗi lần chứng kiến những ý tưởng kỳ diệu cùng với cấu tạo của những loại ám khí tinh xảo đều không khỏi phải than thở. Nhìn từ góc độ của hắn, Đường Tam không chỉ nhớ chính xác các bản vẽ của ám khí, hơn nữa đối với lĩnh vực ám khí, hắn giải thích hết sức rõ ràng. Đôi khi hai người gặp chỗ bất đồng ý kiến, ngồi lại cẩn thận phân tích tranh luận, thông thường là Thái Thản phải thỏa hiệp, chứ không phải tên trẻ tuổi này.
Trải qua đoạn thời gian trao đổi này, Thái Thản càng cảm giác sự lựa chọn trước đây của mình là chính xác. Hắn hiểu rằng, Hạo Thiên Tông lại vừa sản sinh ra thêm một kỳ tài kinh diễm tuyệt thế nữa. Thậm chí so với cha hắn Đường Hạo, kẻ trước đây được xưng tụng là Phong hào đấu la trẻ nhất đại lục thì thiên phú của hắn còn muốn xuất sắc hơn nhiều.
Thái Thản mặc dù bề ngoài thô kệch, nhưng tâm tư hắn lại không thiếu điểm tinh tế, nếu không, hắn cũng không thể đem những lĩnh ngộ đặc biệt của bản thân đối với công nghệ rèn đúc phát triển sâu sắc đến như vậy. Mục đích của Đường Tam đối với chuyến đi này hắn đương nhiên có thể đoán được. Vốn là hắn cũng không có chút nào xem trọng chuyện này, nhưng thông qua quá trình tiếp xúc, trao đổi với Đường Tam, hắn lại phát hiện ra rằng, người trẻ tuổi này trên người có một cỗ lực lượng đặc thù. Tựa như giống với năng lực đặc thù của hắn là một gã khống chế hệ hồn sư, thường thường có thể nhẹ nhàng khống chế toàn cục. Hắn căn bản là không giống một tên thanh niên chỉ mới hai mươi tuổi đầu chút nào.
Càng ma luyện, càng xuất sắc, có lẽ khả năng này cùng với kinh nghiệm thực chiến của hắn là có liên quan với nhau. Có trải qua vô số lần thống khổ và những nỗ lực cố gắng vô hạn, hắn mới có được thành tựu như hôm nay, điều này không phải chỉ nhờ vào thiên phú là có thể đạt tới được.
o0o
Bề rộng của Long Hưng thành so với Thiên Đấu thành là thua kém rất nhiều, hai cỗ xe ngựa do tám con tuấn mã kéo rất nhanh đã đến được mục tiêu của chuyến đi này.
Hai cỗ xe ngựa ngừng lại trước cổng của một toạ trạch viện lớn. Khi Đường Tam bước khỏi xe, nhìn về phía đại môn của toà trạch viện này, gương mặt hắn không khỏi toát ra vẻ tươi cười. Toà trạch viện này nhìn qua so với toà phủ đệ của Lực chi nhất tộc là cực kỳ giống nhau, chỉ khác biệt ở chỗ là, tấm biển gắn trên cổng khắc một chữ
“Ngự”
.
Thái Thản mỉm cười nói:
“Kiến trúc phủ đệ của tứ tộc chúng ta đều là do Ngự chi nhất tộc thiết kế cho, nên đều rất giống nhau. Mặc dù chỉnh thể kiến trúc nhìn qua rất thô kệch, nhưng thực tế bên trong lại ẩn chứa rất nhiều cơ quan phòng ngự thích hợp. Ngự chi nhất tộc về phương diện thiết kế kiến trúc nổi danh so với Lực chi nhất tộc bọn ta trong giới thợ rèn không thua kém chút nào đâu. Nghe nói, khi mà phủ đệ của thành chủ Long Hưng thành xây dựng lại, chính là do bọn họ tiến hành. Cũng chính nhờ làm công trình đó, mà bọn họ mới có thể đóng căn cơ tại chỗ này.”
Ngay khi hai cỗ xe ngựa dừng lại, phía trong cổng có hai gã tráng hán chạy ra. Cùng với tộc nhân của Lực chi nhất tộc so sánh, bọn họ nhìn qua vóc người lùn hơn một chút, nhưng lại gây cho người ta có cảm giác nặng nề hơn rất nhiều.
Một gã tráng hán vội vã tiến lên cung kính hành lễ:
“Chào ngài, Thái Thản tộc trưởng tôn kính, hoan nghênh Lực chi nhất tộc quang lâm gia tộc bọn ta.”
Thái Thản vẫy vẫy tay, ha ha cười:
“Không cần khách khí. Lão Tê Ngưu hôm nay không có ở tông môn à?”
Hai gã tráng hán Ngự chi nhất tộc phụ trách nghênh đón nhìn nhau cười khổ. Trong lòng thầm nghĩ, chỉ sợ cũng chỉ có người này mới dám gọi tông chủ của ta bằng danh hiệu Tê Tgưu này.
Trong lòng mặc dù đang cười thầm, nhưng bọn họ cũng không dám thể hiện ra ngoài, một trong hai người nói:
“Tông chủ có nhà, chính là chờ các vị tiền bối quang lâm đó chứ. Khi thấy xe ngựa của Lực chi nhất tộc đến, chúng ta đã cho người đi bẩm báo rồi.”
Vừa dứt lời, đã nghe một âm thanh hùng hậu từ trong phủ đệ Ngự chi nhất tộc truyền ra:
“Hay cho lão tinh tinh ngươi, ta còn chưa ra đến cửa, đã nghe ngươi lớn giọng như vậy rồi. Còn dám cư nhiên gọi ngoại hiệu của ta nữa, đáng chết.”
Thái Thản nghe được âm thanh này, nhất thời ha hả cười thoải mái:
“Không phục a, có bản lãnh thì cùng ta so khí lực nào. Chỉ cần ngươi thắng ta, sau này ta sẽ không gọi ngươi là lão Tê Ngưu nữa, thế nào?”
Đại môn mở rộng vào phía trong, một lão giả thân người so với Thái Thản còn lùn hơn nửa cái đầu từ trong bước ra. Khuôn mặt người này trầm hùng (gần như vuông chữ điền mang dáng vẻ uy nghiêm. Cái này mình sửa lại cho phù hợp với thân mình – BD). Tóc trên đầu cắt ngắn, cứng như cương châm dựng thẳng (hớt đầu đinh đấy pà kon – DG), đã nhuốm màu hoa râm. Sắc mặt hồng hào, đôi mắt to như cặp chuông đồng, lấp lánh có thần. Bả vai cực rộng, mặc dù trường bào khoác bên ngoài rộng thùng thình, nhưng qua hành động cử chỉ của hắn, vẫn có thể thấy được vóc người hắn vô cùng hùng vĩ, tráng kiện. Nếu như nói Thái Thản nguy nga như là một toà núi, thì hắn giống như là một toà pháo đài to lớn, kiên cố.
Hai lão già vừa gặp nhau, cơ hồ cùng lúc dang rộng hai tay, hai lồng ngực nặng nề, kiên cố đập mạnh vào nhau, phát ra âm thanh va đập thật lớn. Tiếng va chạm phát ra, thậm chí còn làm Đường Tam phải giật mình. Có thể thấy được bọn họ dùng bao nhiêu là sức lực.
Thái Long đứng bên cạnh Đường Tam thấp giọng nói:
“Đó là thói quen của bọn họ. Trong đám đơn thuộc tính tứ tông tộc, chúng ta cùng Ngự chi nhất tộc có quan hệ thân thiết nhất. Gia gia ta cùng Ngưu gia gia là bạn thân, từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Mỗi lần gặp nhau bọn họ đều như vậy cả.”
Quả nhiên, hai vị lão nhân sau khi va chạm một cái thật mạnh, đã gắt gao ôm chầm nhau, đồng thời cười ha hả. Từ cánh tay Thái Thản có thể nhìn thấy lộ ra từng đường gân mạnh mẽ chạy dọc theo bắp tay, có thể thấy được là, cái ôm này của bọn họ cũng không phải là đơn giản như nhìn thấy bên ngoài.
“Hay cho lão tinh tinh kia, lực lượng tăng tiến không ít a! Bất quá, lão tử đây mặc dù khí lực không bằng người, nhưng ngươi cũng đừng nghĩ đến việc làm vỡ đầu xương của ta a.”
Thái Thản làm mặt giận nói:
“Ai chẳng biết da ngươi dày a. Thái Long, lại đây. Mau chào Ngưu Cao gia gia của ngươi đi.”
Thái Long vội vã đi nhanh đến, cung kính hướng về phía tộc trưởng của Ngự chi nhất tộc hành lễ:
“Chào ngài, Ngưu gia gia.”
Ngưu Cao vươn tay kéo cánh tay Thái Long lên:
“Hành lễ cái gì, đều là người một nhà mà, cần gì mà khách sáo như thế. A, Thái Long, tiểu tử ngươi cũng rất tráng kiện a, có phong thái của gia gia ngươi năm xưa. Lần trước tụ hội cũng là gia gia ngươi và cha ngươi đến. Ta xem ra, thành tựu của ngươi sau này nhất định vượt xa cha ngươi. Tên tiểu tử Thái Nặc đó vẫn còn hơi gầy một chút.”
Vừa nghe xong câu này, Đường Tam không khỏi âm thầm toát mồ hôi hột. Vóc người như Thái Nặc mà vẫn coi là nhỏ gầy, có thiên lý hay không đây?
Thái Thản cũng không có giới thiệu Đường Tam với Ngưu Cao, đây là chính là do Đường Tam yêu cầu, thân phận hắn xuất thân từ Hạo Thiên Tông vốn rất dễ mang đến nhiều phiền toái. Hắn muốn trước hết quan sát tình huống một chút, rồi sau đó mới quyết định xem mình sẽ phải đối mặt với ba đơn chúc tông tộc còn lại như thế nào.
Thái Thản nói:
“Đi thôi, còn không mau mời ta vào nhà. Chẳng lẽ để cho chúng ta ở ngoài này hứng gió hay sao?”
Ngưu Cao cười hắc hắc:
“Còn không phải gặp được ngươi khiến ta hưng phấn mà quên mất hay sao? Đi, chúng ta vào thôi. Biết ngươi thích nhất là uống rượu, ta đã cho người chuẩn bị hết rồi, tối nay huynh đệ chúng ta cần phải uống không say không về, nếu mà ngươi không dám, thì ngươi chính là trứng thối a.”
“Khốn kiếp, có lần nào uống mà không phải ngươi say đến mức phải bò về đâu. Uống thì uống, ta há sợ ngươi sao? À phải, lão tê ngưu, hai lão già kia đã đến hay chưa?”
Ngưu Cao:
“Còn chưa đến, ngươi là người đầu tiên. Mỗi lần tụ hội đều là ngươi tích cực nhất. Cũng còn cách ngày tụ hội đến hai ngày thời gian cơ mà.”
Thái Thản ha ha cười, nói:
“Mặc kệ, uống một trận thống khoái trước rồi nói sau. Tốt nhất là trước khi bọn họ đến, đem toàn bộ rượu của ngươi uống sạch hết. Để cho khi bọn họ đến cũng chỉ còn nước lạnh mà uống.”
Đường Tam một mực đứng bên cạnh quan sát, cùng Thái Long, Mã Hồng Tuấn đi theo phía sau hai vị tộc trưởng, bốn gã Lực chi nhất tộc cùng với hai gã xa phu đệ tử thì đi theo phía sau bọn họ.
Thông qua quan sát, Đường Tam phát hiện rằng, Tộc trưởng Ngự chi nhất tộc Ngưu Cao này có quan hệ với Thái Thản quả thật rất tốt. Nếu như thông qua quan hệ này để tiếp cận hắn, thì sẽ dễ dàng hơn một chút. Chỉ là không biết phải như thế nào mới có thể đả động đến vị lão nhân này đây.
Giống như lời Thái Thản đã nói trước, kiến trúc phong cách của Ngự chi nhất tộc cùng với Lực chi nhất tộc cơ hồ giống nhau, vừa vào cửa đã cảm nhận được cảm giác quen thuộc.
Hai huynh đệ Thái Thản, Ngưu Cao cầm tay nhau mà đi, tiếng cười sảng khoái không ngừng phát ra. Vào tới trong đại sảnh, lúc này mới phân ngôi chủ khách mà ngồi xuống. Đương nhiên Thái Thản cùng Ngưu Cao đều ngồi ở thượng thủ vị (hai ghế phía trên bậc cao nhất của sảnh tiếp khách).
Thái Long cũng không có ngồi ở khách tiệc thủ vị (ghế đầu tiên trong hai hàng ghế phía bên dưới), mà nhường vị trí này cho Đường Tam, chính mình cùng Mã Hồng Tuấn ngồi ở hạ thủ (mấy ghế phía sau của hai hàng ghế phía bên dưới). Chính hành động này của Thái Long nhất thời khiến cho Ngưu Cao chú ý. Có thể trở thành tộc trưởng một tộc, tuyệt không phải chỉ có thực lực mạnh mẽ là được. Tính cách của Ngưu Cao cùng với Thái Thản có phần giống nhau, nhìn thấy động tác của Thái Long, không nhịn được hướng Thái Thản hỏi:
“Lão tinh tinh, ngươi còn không giới thiệu cho ta tên tiểu tử đẹp như một đại cô nương này là ai nữa chứ? Nga, còn có tên mập mạp kia nữa. Bọn hắn cũng không có được phong cách của tộc nhân Lực chi nhất tộc bọn ngươi a.”
Nghe Ngưu Cao hỏi mình, Thái Thản không nhịn được nhìn về phía Đường Tam một cái, trong lòng thoáng suy nghĩ một chút, mới nói:
“Hai người này đều là bạn thân của cháu ta, cùng học chung học viện. Lần này ta dắt bọn họ theo để mở mang kiến thức một chút.”
“Sao?”
Vừa nghe xong lời này, nghi vấn trong mắt Ngưu Cao ngược lại càng nhiều hơn. Phải biết rằng, buổi tụ hội của đơn thuộc tính tứ đại tông tộc là chuyện hết sức bí mật, như thế nào lại có khả năng cho phép người ngoài tuỳ tiện tham dự đây chứ? Từ ánh mắt của Thái Long nhìn Đường Tam, hắn nhìn thấy được sự tôn trọng ẩn chứa trong đó. Là thanh niên cùng tuổi với nhau, như thế nào mới có được tình huống như vậy đây?
Ngưu Cao là loại người ruột để ngoài da, nghĩ sao nói vậy, tức giận nói:
“Lão tinh tinh, là huynh đệ với nhau chẳng lẽ ngươi còn muốn che giấu ta? Tiểu tử này cuối cùng là ai? Ngươi như thế nào lại có thể dẫn hắn tới tham gia buổi tụ hội này?”
Nghe Ngưu Cao hỏi câu này, Đường Tam biết, nếu như chính mình không nói rõ ra, tương lai sau này dẫu có làm rõ thân phận, tất nhiên cũng phải chịu sự khinh thường của Ngưu Cao. Đối mặt với loại hồn sư tiền bối có tính cách hào sảng như vậy, tốt nhất là nên có một chút thành thật a.
Lập tức, Đường Tam động thân, hướng về phía Ngưu Cao hơi hơi hành lễ:
“Ngưu Cao tiền bối, chào ngài, tại hạ là Đường Tam.”
Ngưu Cao sửng sốt:
“Ngươi họ Đường?”
Đường Tam cũng không giấu diếm:
“Cha ta là Đường Hạo.”
“Cái gì?”
Vừa nghe những lời này, Ngưu Cao rốt cuộc cũng không ngồi yên được nữa, từ chỗ ngồi của mình đứng phắt dậy, gương mặt vốn mang sắc thái mỉm cười, đột nhiên trầm hẳn xuống. Quay đầu nhìn về phía Thái Thản ở bên cạnh:
“Lão tinh tinh, ngươi là có ý gì đây? Hạo Thiên Tông chẳng lẽ hại chúng ta chưa đủ thê thảm hay sao? Nếu không phải do Đường Hạo, chúng ta hà tất phải suy bại như thế này.”
Thái Thản nhíu mày:
“Lão tê ngưu, ngươi bình tĩnh một chút. Chẳng lẽ lúc đầu không có chuyện của chủ nhân, Võ hồn điện sẽ bỏ qua cho Hạo Thiên Tông hay sao? Ta cũng hận Hạo Thiên Tông như ngươi, đem thân phận là một trong những Tông môn hộ pháp hoàn toàn cắt đứt quan hệ. Nhưng chuyện này liên quan gì đến Đường Tam kia chứ? Ngươi cũng nhiều tuổi rồi, sao không chững chạc lại một chút đi chứ?”
Chỗ này nhân tiện giải thích rõ một chút cho mọi người hiểu. Cấu trúc đại sảnh phòng khách của người Trung Quốc như sau:
– Trên cùng là 1 chiếc ghế lớn nhất: gọi là chí tôn vị, đặt chính giữa, mặt hướng ra cửa, dành cho người có bối phận cao nhất trong buổi tiếp khách hay buổi họp mặt ngồi. Chỉ có trong đại sảnh các tông tộc hay gia đình quyền thế mới có chí tôn vị, hay là nhà có 2 người trở lên có cùng quyền hành (vợ, chồng cùng nắm quyền chẳng hạn).
– Kế đến là thượng thủ vị: Hai chiếc ghế phân biệt hai bên, mặt hướng ra cửa, bên phải là khách thủ vị, bên trái là chủ thủ vị. Khi chủ nhà tiếp khách cùng bối phận, thì hai người có bối phận lớn nhất của hai bên chia nhau mà ngồi. Đặc biệt, khi là phụ nữ, dù bối phận có cao cách mấy đi nữa, cũng chỉ được phép ngồi ở Thượng thủ vị là tối đa, không được ngồi trên Chí tôn vị. (phân biệt giới tính rõ ràng).
– Phía dưới là hai hàng ghế khoảng 10 cái trở lại, tuỳ theo độ lớn của sảnh tiếp khách, gọi là hạ vị. Ghế đầu tiên của hai hàng ghế gọi là tiệc thủ vị, cũng chia làm khách tiệc thủ vị và chủ tiệc thủ vị, thông thường dành cho những người có bối phận thứ hai trở đi trong nhà. Bối phận càng cao thì ngồi càng gần thủ vị, bối phận càng thấp thì càng ngồi xa.
Khi tiếp khách hay hội họp, người Trung Quốc rất coi trọng vị trí ngồi của từng người, nó đại biểu cho thân phận và quyền lực của mỗi người. Ai ngồi sai ghế cũng có thể bị trách tội hỗn láo, cãi lệnh bề trên. Thậm chí có nhiều người còn đánh nhau sống chết chỉ vì tranh nhau ai ngồi trước ai ngồi sau nữa. VD như trong nhà có ông nội, bà nội, cha mẹ, con cái chẳng hạn. Thì nếu chỉ có mình ông, ông sẽ ngồi chí tôn vị; có ông bà, hai người sẽ ngồi ở thượng chủ vị, ông bên phải, bà bên trái. Cha mẹ sẽ ngồi ở hạ vị, cha ngồi phải, mẹ ngồi trái. Nếu có cha mẹ, con cái chỉ được phép đứng chứ không được ngồi. Khi chỉ có mình con cháu tiếp khách, con cháu chỉ được phép ngồi ở hạ vị mà thôi. Nếu con cháu tiếp khách, mà khách có bối phận cao hơn chủ nhà, thì khách ngồi hạ vị, chủ nhà đứng tiếp khách.
Khách chỉ được phép ngồi tại chí tôn vị, khi mà được người có bối phận cao nhất của nhà đó chấp nhận nhường vị trí của mình cho khách, khi đó bối phận của khách phải là cực kỳ cao.
Ở đây Thái Long nhường vị trí khách tiệc thủ vị cho Đường Tam, chứng tỏ địa vị của Đường Tam cao hơn của Thái Long, mà trong đám người Lực nhi nhất tộc đi đến đây, theo như Ngưu Cao đánh giá, thì địa vị của Thái Long chỉ có thể thấp hơn Thái Thản mà thôi, nên hắn mới thấy lạ.