Đâu Chỉ Mình Anh

Chương 4



Phanh xe kêu ken két khi tài xế taxi phanh gấp ngay bên ngoài phòng tranh trên đường Cork. Từ góc nhìn xa nhưng rộng rãi Alice vẫn thấy Joe đứng bên trong, anh nổi bật hơn tất cả mọi người, đang sôi nổi trò chuyện với một cặp vợ chồng thỉnh thoảng họ vẫn gặp nhau ở những lễ khai trương như thế này và một lần là trong tiệc tối.

Họ không phải là bạn bè, chính xác thì như vậy. Chỉ là người quen thôi. Alice và Joe không có nhiều người được Alice coi là bạn bè, hoặc không phải bạn bè giống như Emily, cũng không phải là bạn bè theo đúng nghĩa của từ này.

Hiển nhiên, rất nhiều người coi Alice là bạn, nhất là những người cảm thấy có lợi khi nhìn thấy đi cùng Alice Chambers, nhưng Alice thừa biết họ chỉ hời hợt mà thôi, và cô đã học được cách đánh giá lời đề nghị về tình bạn với mức độ thân thiện và hoài nghi ngang nhau.

Vậy nhưng mọi người vẫn muốn làm bạn với Alice. Họ muốn biết nhiều hơn về cô, muốn được thơm lây nhờ sự may mắn và thành công của cô. Đám phụ nữ thì bị thu hút bởi sự nồng nhiệt bẩm sinh của Alice và tò mò trước thái độ bí ẩn của cô.

Họ không biết cô từ đâu đến, chỉ biết rằng Joe, một người đàn ông hoàn hảo và không đời nào chịu ổn định cuộc sống, lại bất ngờ thông báo sắp kết hôn, và hôn phu của anh là một cô gái mà chẳng ai trong số họ từng nghe đến.

Và họ cố gắng gần gũi với cô hơn nữa, nhưng với một nụ cười quyến rũ cô luôn biết cách đưa cuộc trò chuyện trở lại chủ đề công việc, suy nghĩ và cảm nhận của họ, và những người phụ nữ này thích được nói về bản thân đến nỗi chỉ sau một hồi được ca tụng và dụ dỗ, họ mới phát hiện ra là chưa khai thác thêm được thông tin gì về cô.

Hiển nhiên người a vẫn bàn tán về Alice. Một phụ nữ đầy ác ý cả quyết rằng cô từng là hầu bàn và nhiều năm trước chị ta có thấy cô phục vụ món sushi tại các bữa tiệc. Những người khác thì nói đó là công ty của cô, rằng cô là nữ doanh nhân thành đạt bằng chính khả năng của mình, rằng ngay cả những người chuyên tổ chức tiệc nổi tiếng nhất hiện nay – thí dụ như Rhubarb và Mustard – cũng phải bắt chước phong cách mới mẻ và độc nhất vô nhị của cô.

Chẳng có cái tin nào đúng sự thật, nhưng họ vẫn thích nói. Nhất là khi họ có quá ít thông tin để mà mổ xẻ.

Alice thường xuyên ăn trưa với họ, lúc nào cô cũng xuất hiện với vẻ ngoài không chê vào đâu được trong những mốt mới nhất của các nhà thiết kế, luôn tỏ ra hòa nhã khi mọi người xung quanh nói chuyện phiếm với nhau nhưng không bao giờ để bất kì ai tiếp cận quá gần với mình, và cuộc hôn nhân của cô càng kéo dài bao nhiêu thì những lời đồn thổi càng cuộn lên bấy nhiêu.

Họ nói cô không chịu quan hệ với Joe, và dĩ nhiên đây là lý do khiến anh sẵn sàng ngủ với bất kì cô ả nào khác. Họ nói cô thích làm tình tập thể, và hai trong số những bạn tình của cô đã từng chung chạ với các ả nhân tình bốc lửa của Joe. Họ nói cô đích thị là một ả bạo dâm và bạn của tay kiến trúc sư thiết kế nhà cô đã kể rằng hầm rượu nhà cô được cải tọa thành ngục tối đầy rẫy dụng cụ tra tấn và xiềng xích.

Dù sao đi chăng nữa, sự thật là những người phụ nữ có mặt trong bữa trưa vẫn bị Alice Chambers mê hoặc, đơn giản vì họ không biết cô là ai. Họ thèm khát được nghe lén trong phòng ngủ của cô, họ mong muốn được nhìn thấy cô đi vào nhà hàng hay buổi công chiếu phim, lễ khai trương, để xem cô mặc gì hay liệu cô có hành động nao hay ho để họ ban 2tán không.

Alice mở cửa phòng tranh rồi mỉm cười vẫy tay với Joe. Cô phải len lỏi qua đám người đang đứng chen chúc nhau, nhìn thấy gần chục khuôn mặt quen thuộc và biết rằng mình phái mất mấy phút hôn phớt và nói “Xin chào, anh/chị khỏe không vậy?” mới tới được chỗ anh.

Chẳng ai buồn ngó đến các bức tranh. Tiếng cười nói ồn ã khắp phòng, nhưng rồi đột nhiên tất cả bọn họ cùng quay đầu lại nhìn xem ai vừa mới bước vào phòng.

Rõ ràng là tối nay, phòng tranh này là nơi tụ tập gặp gỡ. Nhìn kìa, nhìn người phụ nữ có mái tóc vàng bạch kim mặc áo lệch vai ở đằng kia xem, chẳng phải cô ấy rất nổi tiếng sao? Và cô gái có làn da ngăm đen, mái tóc đánh rối và cái bĩu môi đầy quyến rũ kia chẳng phải là người-mà-ai-cũng-biết-là-ai đấy à? Cả ngôi sao nhạc pop với gương mặt tươi tắn đang đứng góc phòng nữa chứ.

Tối nay tất cả bọn họ đều có mặt ở đây, mấy tay săn ảnh chạy lăng xăng nhưng không chắc là nên chụp ai trước.

Các nhân vật nổi tiếng xoay người nở nụ cười rạng rỡ trắng lóa chớp nhoáng, cẩn thận khoe ra phía đẹp nhất, điệu đà đưa hân ra trong tư thế duyên dáng nhất. Họ tán gẫu với cánh phóng viên ảnh, bởi họ biết điều này sẽ có lợi cho họ, họ sẽ còn xuất hiện trên mặt báo chừng nào còn biết cách lấy lòng giới truyền thông.

Những phụ nữ kém nổi tiếng thì giận dữ nhìn các tay săn ảnh, ước sao mình cũng là người nổi tiếng, hy vọng thái độ căm ghét có thể thuyết phục đám phóng viên ấy rằng mình cũng nổi tiếng thế nên hãy chụp ảnh mình.

Mấy tay săn ảnh quay sang nhìn Alice với vẻ thích thú, hai người trong số họ nhận ta cô thỉnh thoảng xuất hiện trên các trang báo, và ngay khi một người giơ máy lên để chụp cô thì người khác vội chạy đến vì e mình sẽ để lỡ hình ảnh nào đó, và rất nhanh chóng đều quay lại nhìn cô.

Alice không tạo dáng. Không một nụ cười để lộ hàm răng trắng bóng không khoảng đùi màu nâu nuột nà lộ ra dưới chiếc váy xẻ cao. Alice cắm mắt xuống sàn nhà, cúi thấp đầu và cố bước thật nhanh về phía Joe, thầm mong đám người này sẽ để cho cô yên.

“Alice à?” Cô ngước mắt lên Emily vòng tay ôm cô thật chặt. “Thật đúng là ác mộng.”

“Ôi Em!” cô thì thầm. “Tớ ghét đám người chết giẫm này.”

“Hay lắm.” Emily buông cô ra và mỉm cười. “Vậy thì tại sao cậu lại mời tớ đến đây hả?”

“Bởi vì tớ không nghĩ cậu sẽ đến. Emily, cậu có bao giờ chịu xuất hiện đâu. Thế sao cậu lại đến đây nhỉ?”

“Cậu nói đúng, tớ không xuất hiện vì tớ cũng ghét đám người này, nhưng cậu là người bạn tốt nhất của tớ, và tớ yêu cậu, với cả tớ cũng không gặp cậu lâu rồi, thế nên tớ quyết định đến đây.”

“Rất lâu rồi cậu không gặp tớ vì lúc nào cậu cũng bận rộn.”

“Rõ vô lý, Alice. Cậu mới là người lúc nào cũng bận đến các buổi gây quỹ, công chiếu phim và tiệc tối ở nhà hàng Ivy.”

“Được rồi, cả hai bọn mình đều bận rộn vậy. Đó là câu nói tử tế nhất của tớ đấy.”

Emily bật cười. “Được rồi. Tớ chấp nhận vậy.”

“Đến gặp Joe nhé.” Alice thấy Joe tạm ngừng nói chuyện và đợi cô đi đến.”Anh ấy rất muốn gặp cậu.”

Emily không biết nghĩ sao về Joe. Cô không thể nào thoải mái trước thói hay tán tỉnh ve vãn của anh, (và không, tất nhiên anh không ve vãn Emily – anh không dám), và mặc dù Alice nói cô rất tin tưởng anh, nhưng Emily thì không, nhưng ở Joe có cái gì đó không cưỡng lại được, cái gì đó vốn rất đáng yêu, đến mức mặc dù rất muốn căm ghét anh vì sự quyến rũ dịu dàng nhưng cô không thể.

Hẳn nhiên là Emily chưa nghe thấy những lời đồn đại. Emily sống trong một thế giới khác, và mặc dù thỉnh thoảng cô cũng bước vào thế giới của Alice nhưng cô không cảm thấy thoải mái với đám người này, và họ cũng không tỏ ra dễ chịu khi gặp cô.

Khi Alice vào học trường trung cấp nấu ăn, Emily cũng đi du lịch suốt một năm ròng. Chỉ một mình. Emily bỏ vào chiếc ba lô nhỏ xíu một áo len, hai chiếc quần xà rông, ba quần soóc, bốn áo phông, năm quần dài, mười một chai dầu xả – thứ mỹ phẩm xa xỉ nhất mà cô có, mặc dù cô cả quyết đó là nhu yếu phẩm cho mái tóc xoăn tít của mình – rồi cô lên máy bay bay thẳng đến Pháp.

Mọi người nói cô bị điên. Du lịch à? Đúng vậy. Một mình? Đúng thế. Điên thật rồi. Chỉ có Alice nhiệt tình ủng hộ, và Alice rất buồn vì không thể đi cùng Emily.

Vậy là Emily đến Pháp, cô phải lòng Laurent, con trai của ông chủ khách sạn giàu có đến từ St-Paul-de-Vence (cô gặp anh ta trong quán rượu tại Paris trong một buổi tối nhộn nhịp và say xỉn), và đến Côte d’Azur sống với gia đình Laurent trog ngôi nhà sang trọng đến khó tin, từ đó họ cùng đi qua biên giới ở San Remo để sang Ý, sau đó đến Naples trước khi lái xe xuôi theo bờ biển Amalfi đến Sorrento và Positano.

Đó là quãng thời gian lãng mạn nhất và tuyệt vời nhất trong cuộc đời của Emily. Sau khi đến Positano, Laurent phải trở về, bởi vì anh hứa sẽ làm việc trong công ty của bố, và hai người họ khóc như mưa khi nói lời tạm biệt. Emily cũng muốn đi theo anh đến miền Nam nước Pháp, nhưng cô đã lên kế hoạch cho chuyến đi này suốt nhiều tháng, nhiều năm, và dù rất yêu Laurent nhưng cô biết nếu cô không làm mọi việc theo kế hoạch chắc chắn cô sẽ phải hồi tiếc trong suốt quãng đời còn lại.

Vậy là từ Ý, cô đến Hy Lạp, ở đây cô gặp một đám người khách du lịch bụi côn người Úc, và ơn Chúa, cô vẫn còn đủ tiền đặt vé máy bay giá rẻ đến Sydney và làm bồi bàn tại Úc trongtám tháng, tận dụng sáu tuần cuối cùng để đi du lịch và thăm thú đất nước này.

Cô viết cho Alice nhiều bức thư rất dài để tâm sự về những chuyến phiêu lưu của mình, về những người cô đã gặp, và Alice cũng viết thư trả lời, cố gắng miêu tả khóa học ở trường trung cấp nấu ăn sao cho nghe cũng thú vị ngang ngửa cuộc sống của Emily, nhưng rồi cô thất bại thảm hại. Làm sao cô có thể cạnh tranh với Emily đây.

Trước khi trở về Luân Đôn, Emily đã kịp trải qua hai cuộc tình chóng vánh và ba mối quan hệ nghiêm túc với mấy gã đàn ông cao lớn rám nắng người Úc, và Laurent đã thực sự trôi vào quên lãng.

Tình bạn giữa Alice và Emily tiếp tục bền chặt như thể Emily chưa bao giờ rời đi xa. “Đó là dấu son của tình bạn chân chính.” Emily thường nói vậy.”Dù bọn mình không gặp nhau suốt một năm ròng nhưng khi gặp lại, cứ như thể bọn mình chưa bao giờ xa cách.”

Tình bạn ấy bền chặct mãi mãi cho đến cuối buổi tối định mệnh, khi Alice tình cờ gặp Joe. Ngay ngày hôm sau, Alice vội gọi điện cho Emily, cô sung sướng đến không thở được, nói gì đến nói năng.

“Cậu sẽ không tin đâu,” cô nói.”Cậu sẽ không tin là tối qua tớ gặp ai đâu nhé, và anh ấy” – Alice ngừng lại, vẫn còn chưa tin – “xin số điện thoại của tớ nữa chứ!”

“Cậu mà không nói nhanh lên là tớ cúp máy đấy.” Emily rên rỉ, bởi nghe điện thoại vào buổi sáng chưa bao giờ là việc thú vị đối với cô, nhất là vào lúc 8:15 sáng trong khi 2:00 sáng cô mới bò lên giường.”Giờ đang là nửa đêm đấy.”

“Không. Giờ là 8:15 rồi. Tớ nghĩ giờ này gọi cho cậu là được mà.”

“Tất nhiên là không được. Cậu phải biết là cuối tuần náo tớ cũng ngủ nướng chứ.”

“Ôi Chúa ơi, tớ xin lỗi nhé.”

“Đừng xin lỗi nữa, kể cho tớ nghe đi để tớ còn ngủ tiếp.”

“Joe Chambers.”

“Joe Chambers. Joe Chambers hào nhoáng á?”

“Ừ!”

“Khôôôông!”

“Đúng mà!”

“Và anh ấy vẫn rất hào nhoáng chứ?”

“Ừ!”

“Khôôông!”

“Thật mà!” Alice vui sướng cười khúc khích.

“Và anh ấy xin số điện thoại của cậu? Cậu nói nghiêm túc chứ?”

“Ừ!”

“Khôôông!”

“Ôi, chết tiệt!” Cả hai cùng cười lớn.

“Có thật là anh ấy hỏi xin số điện thoại của cậu không?”

Emily nhớ lại những năm tháng Alice đứng đợi Joe tại bến xe bus sau giờ tan trường

“Thật mà. À, Em này, anh ấy dễ thương lắm. Thật đấy. Tớ còn không thể tin là anh ấy đã xin số điện thoại của tớ.”

“Vậy anh ấy có nhớ gì đến cậu không?”

“Tớ nghĩ là không, nhưng anh ấy có nhớ, và anh ấy cũng nhớ anh trai tớ. Thực lòng tớ hy vọng anh ấy đừng nhớ tớ. Chúa ơi, hồi đi học tớ đúng là một cơn ác mộng.”

“Hồi còn đi học thì ai cũng là một cơn ác mộng cả thôi. Cậu có nhớ là bọn nó còn gọi tớ là Con da đen không?”

“Tớ cũng chẳng hơn gì. Tớ bị gọi là Béo ị.” Emily cười ầm lên.

“Đểu quá đấy Em ạ. Không có gì đáng cười đâu nhé.”

“Xin lỗi cậu. Nhưng tất cả bọn mình đều xấu xí mà.”

“Trừ Joe Chambers.”

“Trừ Joe Chambers hào nhoáng. Chúa ơi. Tớ không thể tin nổi là anh ấy mời cậu đi chơi.”

“Anh ấy đâu có mời tớ đi chơi! Anh ấy chỉ xin số điện thoại của tớ thôi. Cậu có nghĩ là anh ấy sẽ mời tớ đi chơi không?”

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi hả? Mười hai chắc?”

“Gì cơ? Tớ chỉ hỏi như vậy thôi mà.”

“Tất nhiên là anh ấy sẽ mời cậu đi chơi. Cậu nghĩ anh ấy còn có thể xin số điện thoại của cậu để lam 2gì nữa?”

“Ôi! Biết đâu để đặt dịch vụ tổ chức tiệc tối.”

“À” Emily quên khuấy mất mất khả năng này.

“Chán quá. Có thể anh ấy chỉ muốn tớ phục vụ tiệc tối cho anh ấy. Ôi, chết tiệt,” Alice than vãn.”Giá như mặt tớ đừng đỏ dừ như thế. Chắc anh ấy nghĩ tớ là con ngốc toàn tập.”

“Cũng có thể.” Emily đồng tình.

“Ôi không. Cậu nghĩ thế thật à?’

“Làm thế quái nào tớ biết được. Đến giờ cậu mới phải trỉa nghiệm cái cảm giác mà tất cả chị em độc thân đều trải qua mỗi khi chúng ta cho ai đó số điện thoại. Tụi mình sẽ ngồi ôm điện thoại suốt nhiều ngày liền, trong lòng dân lên nỗi căm ghét đàn ông, và nghĩ rằng chắc hẳn anh ấy sẽ gọi cho tụi mình nếu như tụi mình thanh mảnh hơn, hoặc đầy đặn hơn, hoặc tóc vàng hơn, hoặc da nâu hơn, hoặc nói nhiều hơn, hoặc nói ít hơn.”

“Nghe khiếp quá. Đến mức ấy cơ á?” Tất nhiên Alice vẫn luôn rất bận rộn với công việc, cô thà tránh nỗi đau khổ, phiền muộn của viễn cảnh hẹn hò còn hôn, mặc dù, như cô luôn miệng nói, Emily chỉ bịa ra như vậy vì lợi ích của cả hai đứa thôi.

“Còn tệ hơn nữa cơ. Nhưng rất may là bây giờ cậu có thể tự mình khám phá điều đó nhé.”

Suốt hai tuần lễ sau đó, Alice bắt đầu căm ghét chiếc điện thoại của mình, và còn ghét Emily hơn vì cô luôn là người lên tiếng ở đầu dây bên kia khi điện thoại rung chuông, nhưng cuối cùng Joe cũng gọi điện thoại cho cô.

Thật không may, anh gọi cho cô chính xác vì lý do mà cô vẫn lo sợ – anh muốn cô chuẩn bị một bữa tiệc tối cho anh.

Nhưng cô không biết rằng đó chỉ là cái cớ để anh được gặp lại cô, và sau bữa tiệc, anh đã mời cô đi chơi trong một buổi hẹn thực sự.

Và kể từ đó, ít ra là theo Emily thấy, Alice không còn giống Alice của ngày xưa nữa.

Đâu rồi Alice nhút nhát, đầy đặn và có mái tóc màu nâu nhạt? Đã xảy ra chuyện gì với cô gái thích động vật, yêu trẻ con và mơ ước về một ngôi nhà nhỏ ở miền quê với cánh cổng phủ đầy hồng leo?

Emily đổ lỗi cho Joe vì sự thay đổi của Alice. Alice của ngày xưa không bao giờ đi giày cao gót cao hơn ba phân – Emily nhìn xuống chân của Alice – nói gì đến đôi giày đắt tiền khủng khiếp, nhọn hoắt và cao mười hai phân này. Alice của ngày xưa không bao giờ nghĩ đến việc nhuộm tóc (trừ lần thử nghiệm thê thảm với thuốc tẩy Jolene và lần nhuộm tóc màu xanh lá cây bằng thuốc Crazy Colour khi họ mười sáu tuổi), nói gì đến việc cứ sáu tuần lại đến cửa hiệu Jo Hansford một lần và chắc Alice phải bỏ ra đến hàng trăm bảng để nhuộm những lọn highlight màu mật ong kia. Alice của ngày xưa rất thích trèo lên ghế sofa trong khi chân vẫn xỏ dép lê Garfield, chén pizza ngon lành (mặc dù cũng có lần cô mua pho mát sữa trâu tươi và ăn kèm với lá hung quế hái từ chậu cây ngoài hành lang) và xem tivi cả buổi tối, chắc chắn ngày đó cô rất ghét phải ăn mặc chỉnh tề để tham dự những buổi dạ hội kiểu cách và sành điệu như thế này.

Alice của ngày xưa thường cười nhạo những người phụ nữ cô từng phục vụ, cũng chính là những người đang tha thẩn đi lại trong phòng tranh này, nhưng giờ đây Alice đã trở thành một trong số họ.

Emily vẫn còn nhớ, vài tháng sau khi Alice bắt đầu hẹn hò với Joe, cô và Alice đi ăn trưa với nhau tại quán Prêt à Manger.

“Tớ đang ăn kiêng.” Alice nói và chọn một dĩa rau trộn nhỏ xíu cùng với Diet Coca, trong khi Emily khệ nệ bưng bánh xăng uých bự chảng, sô cô la mềm và nước ép chuối ra máy tính tiền.

“Ăn kiêng à? Nhưng cậu không cần phải ăn kiêng” Emily sửng sốt nhìn cô. Đây là Alice. Một Alice sống bằng việc nấu nướng. Một Alice vốn rất say mề đồ ăn thức uống.

“Tớ biết,” Alice nói, “Nhưng Joe cứ nhìn vào mấy cô người mẫu trên tạp chí và nói thân hình của họ thật tuyệt vời, vì vậy tớ nghĩ là tớ nên thử ăn kiêng và giảm bớt vài cân.”

Ôi chao, anh ta giỏi gớm, Emily nghĩ bụng. Khôn khéo thật.”Thật là nực cười,” cô nói.”Cậu có thân hình quá chuẩn, và anh ấy yêu cậu vì cậu là chính cậu.” Cô thầm nghĩ, ít nhất anh ta cũng nên như vậy.

“Tớ chỉ muốn giảm vài cân thôi,” Alice nhún vai.”Không nhiều đâu.”

Và hai tháng sau đó, một Alice mảnh dẻ hơn và mới lạ hơn xuất hiện tại bữa ăn trưa, với mái tóc thẳng tưng.

“Tóc xoăn của cậu đâu hết rồi?” Emily đánh bạo hỏi.

“Tớ chỉ muốn xem trông tớ thế nào khi để tóc thẳng thôi mà.”

“Và anh chồng Joe yêu quý không tình cờ gợi ý là anh ấy thích phụ nữ tóc thẳng đấy chứ?”

“Ờ…” Alice cựa quậy không thoải mái trên ghế.

“Tớ nghĩ là sắp tới anh ta sẽ bảo cậu đi nhuộm vàng. Đàn ông như Joe luôn thích các cô gái tóc vàng, họ coi đó là biểu tượng của đẳng cấp.”

“Thật ra thì…”

“Ôi không! Alice! Vì Chúa, quá nực cười. Cậu không thực sự nghĩ đến việc nhuộm vàg đấy chứ?” Vì Joe à?”

“Không phải ví Joe đâu, không phải đâu. Thứ Ba tớ sẽ đến hiệu làm đầu và tớ định sẽ nhuộm highlight. Đây là gợi ý của tớ mà.” Cô gắt gỏng khi nhìn vẻ mặt của Emily.

“Và người yêu dấu của cậu nghĩ thế nào?”

“Người yêu dấu nghĩ kiểu đầu đó rất hợp với tớ.”

“Tớ cá là thế.”

“Chào Joe!” Emily cố nặn ra một nụ cười rạng rỡ giả tạo khi bước tới hôn chào anh ta.

“Chào Emily!” Joe cười ngoác đến mang tai, khiến người ta không thể không nghĩ rằng anh ta vui mừng hết sức khi được gặp cô. “Có em ở đây thật là vui, quá sức tuyệt vời.”

Emily nhướng mày lắc đầu. “Lời nói ngon ngọt của anh tuôn ra như nước chảy ấy nhỉ.”

“Anh thấy sao thì nói vậy thôi.” Anh cười toe toét. Anh mến Emily. Anh không thích cô – quá mạnh mẽ và quá ngoan cố đối với anh (chưa kể đến việc cô quá thân thiết với Alice), nhưng anh thật lòng tôn trọng cô, và thành thật mà nói thì anh ít khi nghĩ như vậy về ai.

“Emily rất dễ thương” anh từng nói với Alice như vậy. “Cô ấy xứng đáng được tôn trọng.”

“Vậy em làm gì ở đây vậy?” anh nói. “Hoặc là cô vợ dẽ thương của anh, chào em yêu” – anh quay sang hôn Alice – “cô vợ dễ thương của anh mời em, hoặc là em đến đây để thu thập thông tin nóng về quần chúng nhân dân.”

“Đã bao nhiêu lần em giải thích với anh là em viết bài nghiêm túc, và việc em là nhà báo không có nghĩa là em thích thú muốn biết Tamara Beckwith đang ôm ấp hôn hít ai rồi?”

“Vậy cô ta đang hôn hít ai nào?”

“Em không biết,” Emily mỉm cười. “Nhưng em vừa đi ngang qua cô ta đấy, vì vậy anh có thể hỏi cô ta thử xem.”

“A ha! Trúng tim đen rồi nhé. Em nói là em không thích thú với mấy chuyện tào lao của người nổi tiếng, vậy mà trên đường vào đây em vẫn kịp nhìn thấy Tamar Beckwith. Em đến đây để buôn dưa thôi. Anh biết thừa!”

“Việc em quan tâm đến cuộc sống của mấy người trên tạp chí OK và Hello không có nghĩa là em soi mói họ đâu nhé.”

“Viết văn thuê vẫn là viết văn thuê em ạ.”

“Sẽ không phải như vậy khi người viết văn thuê đó là nhà báo thực sự tự do chuyên viết bài cho báo khổ lớn, em e là vậy đấy.”

“Trẻ con quá đi mất thôi.” Alice trách móc và bước vào giữa hai người như thể cô muốn ngăn chặn một cuộc chiến. “Làm ơn cư xử cho ra dáng người lớn đi chứ.” Nhưng cô rất vui khi nhìn kiểu trêu trọc nhẹ nhàng của hai người, và cô thấy nhẹ nhõm khi Emily không ra vẻ đối đầu hay hung hăng như đáng lẽ cô có thể tỏ ra đối với Joe.

“Không phải tại anh mà, tại cô ấy đấy chứ,” Joe than vãn khi Emily huých mạnh khuỷu tay vào sườn anh.

Quả thật rất vui. Thật tuyệt khi được thấy Emily thân thiết ngay giữa đám đông xa lạ này, và cô rất dễ chịu và hạnh phúc khi được ở bên hai người cô yêu mến nhất đời. Joe rất trìu mến, chu đáo, chỉ để mắt đến mình cô, và cô thấy mình được sưởi ấm bởi sự quan tâm ấy.

Tối nay cô thực sự thư thái, ngạc nhiên vì mỗi khi nhìn Joe, cô lại thấy anh không nhìn vào khe ngực hun hút hoặc một chân dài bất tận nào đó đứng cách anh vài mét. Anh chỉ nhìn cô thôi.

Đây chính là lý do mình lấy anh ấy, cô thầm nghĩ và dựa người vào Joe khi anh vừa vòng tay qua hông ôm chặt lấy cô vừa cười sảng khoái trước câu nói của Emily. Bây giờ thì mình nhớ ra rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.