Bàn Nha thở phào nhẹ nhõm, ngoài cửa đã có rất đông người tụ tập, mỗi người đều cầm trên tay một cái bát ,một đôi đũa, mọi người trông thấy Bàn Nha, ánh mắt sáng lên, cổ họng trên dưới nhấp nhô, nuốt nước miếng trong miệng .
Tốt lắm, một đoàn người gõ bát chờ cơm, số người lần này nhiều gấp đôi so với số người lần trước muốn ăn dầu cay !
“A…, mở cửa! Bàn Nha , sớm a!”
“A…!Sớm như vậy…” Bàn Nha mười phần giật mình, Trời mới sáng, nàng còn tưởng rằng mọi người đều chưa tỉnh ngủ đâu, không nghĩ tới vậy mà tụ tập nhiều như vậy người.
“Hắc hắc.” thẩm tử mập ngượng ngùng cười , gãi gãi cái ót nói: “Ta sợ tới chậm liền không còn nữa nên trời chưa sáng ta liền tới đây chờ.”
“Đúng vậy a, Bàn Nha cô nương” Một đại thúc ngồi ở hàng sau mỉm cười nói: “Ta từ thôn bên cạnh đến, cháu gái ta gả chồng đến thôn các ngươi, ta là nghe ta cháu gái nói món ăn ngươi làm rất ngon, nên trời chưa sáng liền từ nhà xuất phát.”
“Mọi người nhanh vào đi.
Bên trong có bàn ghế rồi.
Mọi người ngồi xuống đi, ta đi chuẩn bị đồ ăn .” Bàn Nha nhiệt tình chào đón mọi người vào sân, Nương Bàn Nha cũng mau chóng đứng dậy chào đón khách nhân.
“Nương, người ở đây chào hỏi khách nhân, con đi làm đồ ăn.” Bàn Nha bàn giao nói.
“được rồi, con đi đi, nương sẽ trông chừng ở đây.” Nương Bàn Nha nói.
Bàn Nha tiến vào phòng bếp, đóng cửa bếp và cửa sổ.
Nàng không muốn tiết lộ phương pháp làm Lương Bì vì dù sao trong tay nàng vốn không có nhiều tiền , nguyên vật liệu lại có hạn, Lương Bì rất thích hợp để nàng có thể kiếm món tiền đầu tiên.
Bàn Nha tay trái cầm bát sứ, tay phải cầm 7-8 sợi Lương Bì bỏ vào, sau đó cho một chút muối, dấm, xì dầu, tỏi giã, dầu cay, lại dùng đũa quấy đều, bát Lương Bì liền hoàn thành tốt.
Đừng nghe nó có vẻ đơn giản nhưng lượng nguyên liệu sử dụng rất đặc biệt,việc thêm nhiều hay ít sẽ ảnh hưởng lớn đến hương vị.
Chẳng qua đối với đầu bếp hàng đầu như Bàn Nha lượng nguyên liệu nàng cho vào có thể chính xác đến từng miligam.
có nhắm mắt lại dùng thìa tùy tiện lấy một chút, liều lượng vẫn đúng đến chín phần.
Những đầu bếp hàng đầu chế biến món ăn dân dã như Lương Bì đơn giản chỉ như làm một món ăn sáng.
Lần này tới quá nhiều người, nếu muốn mỗi người đều có thể nếm thử, tính ra chỉ có thể cho mỗi người ăn một tấm Lương Bì.
Bàn Nha gọi nương nàng trước tiền cầm chén bát đưa vào, sau đó nàng cho mỗi chén một tấm Lương Bì, Lại dựa theo đầu người tính một người một lát dưa leo chua ngọt để bên trong một cái đ ĩa.
“Nương, chúng ta mang ra đi.” Bàn Nha cùng nương đem bát bưng ra ngoài đưa cho những người ngồi ở bàn đầu tiền, sau đó đặt đ ĩa dưa leo chua ngọt ở giữa bàn.
“Mọi người, thật ngại quá, nhà ta không có nhiều bột mì, nên chỉ có thể để cho mọi người một người nếm thử một chút.” Bàn Nha xin lỗi nói, ” Món ăn trong chén này gọi Lương Bì Bàn Nha , còn đ ĩa thức ăn ăn kèm trên bàn gọi là dưa leo chua ngọt Bàn nha, mọi người nếm thử đi.”
Lương Bì Trắng nõn trong suốt trộn lẫn với dầu cay đỏ , màu sắc phá lệ đẹp mắt, toát lên hương vị đặc trưng của Lương Bì hòa quyện với vị chua sảng khoái, mùi cay nồng, mùi tỏi thoang thoảng, mùi thơm lạ miệng giống như mùi của một loại hương liệu.
Đối mặt với bát đồ ăn ngon đến ch ảy nước miếng như vậy, mọi người chưa đến lượt xúm lại xem món Lương Bì mới lạ là như thế nào.
Người ở nơi này từ trước tới nay chưa từng gặp qua Lương Bì.
Đại thẩm mập dùng đũa đâm vào trong chén Lương Bì một chút, nói: “Ai Nha khuê nữ, đây gọi là Lương Bì sao , thế nào dáng dấp giống như mì sợi ? sợ chỉ là mì sợi thôi a?”
Một lão gia tử ngồi cạnh Đại thẩm mập lắc đầu: “Không giống không giống, ngươi nhìn Lương Bì xem nó có chút trong suốt, mì sợi không phải giống như vậy.”
“Ngài nếm thử liền biết a.” Bàn Nha cười tủm tỉm nói.
Đại thẩm mập chần chờ một chút, do dự kẹp lên một đũa Lương Bì bỏ vào trong miệng.
Đám người ngừng thở nhìn chằm chằm vẻ mặt của Đại thẩm mập , chỉ thấy nàng ngậm lấy Lương Bì, con mắt đột nhiên trợn tròn, hàm hồ kêu một tiếng: “Ai Nha má ơi!”
Sau đó hút trượt một chút, đem cả một bát Lương Bì đều nhét vào trong miệng .
Miệng Đại thẩm mập đầy dầu cay đỏ, nước mắt sắp trào ra, nuốt xuống Lương Bì, lau nước mắt nói: “Ai Nha nương của ta a, đây là cái gì a! Ăn quá ngon! Ta kém chút liền đem cả đầu lưỡi đều nuốt vào ! Các ngươi nhanh ăn đi! Ăn quá ngon! Bàn Nha , có còn hay không, lại cho thẩm một chén nữa, ngươi không có tiền ta liền cho ngươi tiền, ngươi thiếu nguyên liệu gì ngươi cứ nói với ta, ta đến lấy cho ngươi !”
Trên bàn những người còn lại nghe xong, vội vàng vùi đầu ăn chén Lương Bì của mình.
“Trời ạ, ăn quá ngon!”
“Ta trở về cùng ta trượng phu ta nói một tiếng, hắn không đến ăn thật là hối hận chết mà!”
Nhóm thôn dân đầu tiên đến thử đều cảm thấy ăn ngon kém chút muốn quỳ xuống