Đặt Bút Thành Hôn

Chương 5



Lúc Tịch Mạc Thiên đi ra khỏi tòa cao ốc của Vinh thị, phố xá đã lên đèn, anh ngồi lên xe, giơ tay lên siết chặt mi tâm:

“Hội nghị ngày mai đã thông báo xuống dưới chưa?”

Tiểu Dương vội vàng trả lời:

“Vâng, đã thông báo cho tất cả quản lý ở các lầu, ngày mai họp trên tầng cao nhất”

Nói xong, dừng một chút, hơi chần chờ mở lời:

“Tịch tổng, ngài thật muốn miễn trừ chức vụ của mấy người kia ư? Dù sao Vinh thị cũng không giống với Tịch thị của chúng ta, những lão thần kia đều đã từng đi theo Vinh lão gia mở rộng sự nghiệp, cũng có chút tư cách cùng địa vị, ngài vừa nhận chức liền động đến bọn họ, sợ rằng không ổn.”

Trong đôi mắt của Tịch Mạc Thiên chợt lóe lên một tia sáng lạnh:

“Tư cách? Công ty cần năng lực cùng lợi ích, chứ không phải thứ gọi là tư cách này, toàn bộ tài liệu Vinh thị tôi đã xem xét rất kỹ, từ ngoài nhìn vào thấy có vẻ vinh quang, nhưng trên thực tế, lợi nhuận chân chính hàng năm lại cực kỳ bé nhỏ, nếu cha vợ đã đem Vinh thị giao cho tôi xử lý, nên biết phong cách làm việc của tôi, Vinh thị không phải là một tổ chức từ thiện, không nuôi những nhân viên chỉ biết ăn không biết làm.”

Ánh mắt anh lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhấc tay:

“Dừng xe”

Lão Lưu vững vàng đỗ xe lại, Tịch Mạc Thiên bước xuống. Ven đường, những cánh hoa anh đào bay phất phới trong làn gió đêm dịu nhẹ, khiến Tịch Mạc Thiên vô tình nhớ lại tiểu mèo say đêm đó, cô quấn lấy anh trong hơi men, còn có thân thể mềm mại trẻ trung run rẩy, cũng giống như cánh hoa anh đào này, nở rộ trong lòng anh, chỉ là một đêm tình thoáng qua, nhưng khiến anh vương vấn đến bây giờ.

Tịch Mạc Thiên kinh ngạc, chẳng lẽ là vì gần đây không tìm phụ nữ, nên dục vọng chưa được giải tỏa, có lẽ qua giai đoạn này, nên nghỉ ngơi cho thật tốt mới được.

Xe rẽ vào khu tư nhân, cửa điện tử của biệt thự vừa mở ra, Tịch Mạc Thiên liền nhìn thấy Vinh Phi Lân đang đứng tựa vào cột đèn trước nhà, mày hơi nhíu lại, cửa sổ xe hạ xuống, Tịch Mạc Thiên quan sát anh từ trên xuống dưới đến mấy lần:

“Cậu thật đúng là khách quý, lên xe đi”

Tịch Mạc Thiên rót ra hai ly rượu từ quầy bar, một ly đưa cho vị khách đang ngồi trên ghế sa lon – Vinh Phi Lân, thanh âm mang theo mấy phần hài hước:

“Thế nào, sao gần đây lại thành thật như vậy, tôi còn tưởng rằng cậu đã chạy đến cái góc nào rồi chứ. Ông cụ có nói, chờ cậu trở về liền cắt đứt chân cậu, tránh cho đến cả cái bóng dáng cũng không thấy.”

Ánh mắt Vinh Phi Lân liếc qua phòng khách vắng lặng, khẽ lắc đầu một cái, nơi này mặc dù xa hoa như cung điện, nhưng lại không hề có một chút *nhân khí, mỗi lần tới đều cảm thấy lạnh lẽo giống như hầm băng, chắc cũng chỉ có mình Tịch Mạc Thiên mới sống được ở đây. Đối với người anh rể này, trong lòng Vinh Phi Lân luôn rất bội phục, so với Tịch Mạc Thiên, anh chỉ là quần áo mà thôi.

(*nhân khí: hơi thở của con người, cảm giác ấm áp)

Vinh Phi Lân luôn hiểu rõ bản thân, anh căn bản không có khiếu kinh doanh, cho dù bị lão gia tử nhà mình giải về, cũng chẳng thể làm được gì, anh không có năng lực, lại càng không có dã tâm như anh rể, vì vậy nên an phận làm Vinh thiếu là tốt rồi.

Tịch Mạc Thiên quan sát anh:

“Sao vậy? Gần đây lại có cuộc diễm ngộ nào rồi à?”

“Diễm ngộ?”

Theo bản năng, trong đầu Vinh Phi Lân liền xẹt qua hình ảnh của Hạ Tử Khâm, mái đầu tổ quạ, dáng vẻ khi thở dài, một bộ dạng lôi thôi lếch thếch, không khỏi cười ra tiếng, mang theo mấy phần nghiêm túc mở miệng:

“Cũng không thể coi là diễm ngộ! Chỉ là có một cô nàng thú vị mà thôi.”

Tịch Mạc Thiên chau mày:

“Thế nào, thật không định trở về Vinh thị sao? Thân thể của cha càng ngày càng kém, cậu là con trai độc nhất của Vinh gia, sớm muộn gì cũng phải tiếp nhận cơ nghiệp, đây là trách nhiệm mà cậu không thể trốn tránh, suy nghĩ cho kỹ rồi tới giúp tôi một tay đi!”

“Ai nói không thể trốn tránh, ngoại trừ đứa con độc nhất là tôi, Vinh gia không phải vẫn còn người con rể như anh ư? Anh thích kiếm tiền, tôi thích tiêu tiền, hai ta vừa đúng mỗi người một việc.”

Tịch Mạc Thiên không khỏi lắc đầu, bật cười:

“Nói đi, hôm nay cậu tới tìm tôi có chuyện gì? Là cha đóng băng thẻ tín dụng của cậu, hay đã gây ra phiền toái, nên cần anh rể ra mặt giúp cậu giải quyết.”

Vinh Phi Lân nhịn không được bật cười:

“Vốn tự tôi còn không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nghe anh rể nói như thế, tôi thật đúng là một tên cậu ấm nhàn rỗi rồi, nhìn thái độ của anh rể, tôi biết ngay thân thể lão gia tử nhà chúng tôi không có việc gì. ”

Trả lại ly rượu trong tay cho Tịch Mạc Thiên:

“Tôi đi trước”

Bước chân vừa đến cửa lớn, chợt nhớ tới một chuyện, liền xoay người trở lại cầm lấy quả táo trên đĩa trái cây trong bàn, tung hứng một vòng rồi đưa lên miệng cắn:

“Anh rể, tôi có một người bạn viết tiểu thuyết, thấy bản thảo cũng không tệ, nên tôi đã gửi đến hộp thư của anh rồi, anh xem một chút coi thử có giúp được gì hay không.”

Tịch Mạc Thiên sửng sốt, tiếp đó nở nụ cười:

“Cô bạn gái nhỏ cậu mới kết giao? Thế nào? Gần đây thay đổi khẩu vị sao?”

Vinh Phi Lân gãi gãi đầu:

“Tóm lại anh rể giúp một tay đi! Nha đầu kia viết rất tốt, chỉ thiếu cơ hội phát triển thôi, chuyện này cũng không vi phạm nguyên tắc làm việc của anh mà.”

Nói xong, phất tay một cái, biến mất sau cánh cửa.

Tịch Mạc Thiên tắm xong, mặc áo choàng ngồi ở thư phòng, vừa mới mở máy tính liền nhớ tới lời nói của Phi Lân, vào hộp thư của mình, quả nhiên có một bản thảo trong đó, vừa click chuột, anh không khỏi hơi sững sờ với tác phẩm có tên là 《 Tình yêu đúng lúc 》này, nhưng làm Tịch Mạc Thiên sững sờ không phải tựa đề, mà là bút danh với bốn chữ “Thanh Thanh Tử Khâm” trên đó .

Điều này khiến Tịch Mạc Thiên không thể không nhớ tới tiểu mèo say kia, lúc đầu , khi cầm thẻ căn cước của cô anh cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng lại không nghĩ tới cô có một cái tên đầy thi vị như vậy, Thanh Thanh Tử Khâm,* du du tôi tâm, danh tự này vừa được thốt lên, giống như mang theo cả một cỗ cảm xúc triền miên cùng thương nhớ.

(*dằng dặc lòng ta, mình để nguyên Hán Việt cho nó có chút ý thơ, mấy bạn hiểu cho nha!!!)

Tịch Mạc Thiên kéo chuột, tờ cuối cùng có tư liệu chi tiết của tác giả, khi nhìn thấy tên thật bên cạnh là Hạ Tử Khâm, nháy mắt, một cỗ tức giận cùng ghen tuông xông thẳng vào lòng anh.

Trong ấn tượng, tiểu mèo say kia không hề có tâm cơ sâu như vậy, nhưng tiểu mèo say không chút tâm cơ này, sau khi cùng anh lên giường, xoay người một cái liền quyến rũ đại thiếu gia Vinh thị. Nhớ tới việc cô vui vẻ nhận số tiền cùng bộ quần áo kia, Tịch Mạc Thiên lại cảm thấy tất cả mọi chuyện là điều đương nhiên, chỉ không nghĩ tới tiểu mèo say kia lại cao tay như vậy, hay chỉ là hai người phụ nữ có tên họ giống nhau mà thôi?

Ánh mắt lạnh lùng của Tịch Mạc Thiên rơi vào thẻ căn cước phía dưới, nhìn qua từng chữ số, cuối cùng, một tia hy vọng xa vời cũng biến mất, thân thể ngã ra lưng ghế dựa phía sau, muốn bình ổn lại xao động cùng tức giận trong lòng, đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại bên cạnh lên, đẩy cửa bước ra ngoài:

“Tiểu Dương, tìm bản tư liệu chi tiết của Hạ Tử Khâm, ngày mai đưa cho tôi, nhớ, tôi muốn một bản chi tiết.”

Để điện thoại xuống, ánh mắt mang theo lệ khí rơi vào ba chữ Hạ Tử Khâm:

“Nên xử trí cô như thế nào đây, hả? Tiểu mèo say to gan.”

Hạ Tử Khâm tắm xong liền đi ra ngoài, không tự chủ được rùng mình một cái, nghiêng đầu phát hiện cửa sổ quên đóng, từng trận gió đêm chui vào trong nhà, mang theo vài khối không khí lạnh lẽo, vừa đi qua đóng cửa sổ, liền nghe thấy khóa cửa nhẹ nhàng vang lên một tiếng, Hạ Tử Khâm sợ hết hồn, nghiêng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ quả quýt treo trên tường, kim chỉ giờ chỉ mười một giờ, chẳng lẽ là ăn trộm?

Trong đầu Hạ Tử Khâm nhanh chóng xẹt qua hình ảnh trộm vào nhà, giết người phân thây, hiếp trước giết sau, giết trước hiếp sau, đợi. . . . . . càng nghĩ càng sợ, liền vọt vào phòng bếp, tiện tay cầm lên một cái chảo chạy ra ngoài, giơ lên cao, đứng sau cửa, cửa vừa bị đẩy ra, cô liền nhanh chóng đập xuống:

“Ai u! Đầu của tôi, Hạ Tử Khâm, cậu muốn chết hả! Sao lại đập mình. . . . . .”

Đây rõ ràng là thanh âm của Mạch Tử. . . . . .

Hạ Tử Khâm cầm một quả trứng gà nóng, cẩn thận chườm lên phần sưng đỏ trên trán của Mạch Tử:

“Á . . . . . Cậu chậm một chút á! Đau, ai u! Đau quá! Tử Khâm cậu thiếu não à, ăn trộm còn cần chìa khóa mở cửa sao? Người có chìa khóa trừ cậu cùng mình còn có ai khác nữa chứ!”

Mạch Tử hận , đẩy tay của cô ra, gõ một cái vào đầu cô:

“Cả ngày, trong đầu cậu toàn nghĩ những thứ gì vậy hả ? Có phải viết tiểu thuyết viết đến ngu luôn rồi không?”

Hạ Tử Khâm đem trứng gà bẻ ra, một nửa đưa cho Mạch Tử, một nửa trực tiếp nhét vào trong miệng, phồng má, chột dạ nháy mắt mấy cái, a a ô ô phản bác:

“Không phải cậu nói là ngày mai sao? Ai biết nửa đêm cậu lại về chứ! ”

Mạch Tử đem trứng gà trong miệng nuốt xuống, híp mắt quan sát Hạ Tử Khâm hơn nửa ngày:

“Hạ Tử Khâm, mình cảm giác cậu có chỗ nào không đúng, thành thật khai báo, có phải để cho tên tiểu tử Chu Hàng kia “đắc thủ” rồi không?”

Hạ Tử Khâm buồn bã, tiếp đó khuôn mặt nhỏ nhắn dâng lên một mảnh hồng nhàn nhạt:

“Mạch Tử, Chu Hàng kết hôn, cô dâu là Triệu Giai kỳ”

“Cái gì?”

Mạch Tử đứng lên:

“Anh ta kết hôn, vậy còn cậu, không phải hai người cũng đã kết giao 4 năm rồi sao? Con bà nó, mình đã nói người phụ nữ đê tiện Triệu Giai kỳ kia không có lòng tốt gì mà, cứ luôn tìm cách tiếp cận Chu Hàng. Không được, đi, chị đây mang cậu đi tìm hắn, nhìn xem mình đánh chết cái đôi gian phu dâm phụ này thế nào.”

Nói xong, nổi giận đùng đùng túm lấy Hạ Tử Khâm, Hạ Tử Khâm đè tay cô lại:

“Mạch Tử, mình cùng Chu Hàng đã không còn gì nữa rồi, mình không muốn gặp lại anh ta.”

Hồ Mạch nhìn cô một lúc lâu, giang hai cánh tay ôm cô thật chặt:

“Nha đầu ngốc, được rồi, mình không đi tìm anh ta, trước khi kết hôn nhìn thấu mặt của hắn còn tốt hơn sau khi kết hôn nhiều, nguyền rủa đôi gian phu dâm phụ này không được chết tử tế, sanh con không có □. . . . . .”

“Phốc. . . . . .”

Hạ Tử Khâm bật cười:

“Mạch Tử cậu thật ác độc nha!”

Hồ Mạch gõ gõ lưng của cô:

“Như vậy là còn tiện nghi cho bọn họ đấy.”

“Mạch Tử, có cậu thật tốt”

Hồ Mạch thô lỗ đẩy cô ra:

“Được rồi, đừng có nịnh mình nữa, bộ dạng này của cậu chỉ có tác dụng với mẹ viện trưởng thôi.”

Từ nhỏ, cơ thể và đầu óc của Hạ Tử Khâm đã không tốt, khi còn bé cả người gầy chỉ còn da bọc xương, đáng thương vô cùng. Hồ Mạch và Hạ Tử Khâm cùng vào Cô Nhi Viện một lúc, vì vậy quan hệ của hai người rất tốt, Hồ Mạch chăm sóc Hạ Tử Khâm từ việc uống thuốc, ăn cơm, đi học, như một thói quen. Tình cảm còn thân thiết hơn chị em ruột.

Sau này hai người đều tốt nghiệp đại học nhưng vẫn không muốn tách ra, ở thành phố thuê một ngôi nhà nhỏ sống cùng với nhau, công việc của Hồ Mạch tương đối đặc biệt, làm tuyên truyền ở công ty điện ảnh và truyền hình. Mặc dù rất vất vả, phải thường xuyên chạy từ trời nam đến biển bắc, nhưng cũng may tiền lương không thấp, nếu không, trông cậy vào số tiền nhuận bút lúc có lúc không kia của Hạ Tử Khâm, hai người đã sớm chết đói.

Hơn nữa ở trong lòng Hồ Mạch, Hạ Tử Khâm chính là một người phụ nữ ngu ngốc nhất trên thế giới, vì vậy cho dù cô và Chu Hàng đã yêu nhau bốn năm, Hồ Mạch vẫn luôn dùng bộ dạng của một bà mẹ dặn đi dặn lại cô, không thể để cho Chu Hàng được như ý.

Vì việc này, Chu Hàng chưa từng cho Hồ Tử một sắc mặt tốt, nhưng mà bây giờ cô lại cảm thấy thật may mắn vì mình đã dự phòng trước, Hồ Mạch nào biết, sau khi Hạ Tử Khâm cắt đứt với Chu Hàng, xoay người liền chọc tới Tịch Mạc Thiên. Cho nên mẹ viện trưởng từng nói Hạ Tử Khâm là một ngôi sao tai họa, lời này quả thật là không sai.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.