Darling Ngoài Hành Tinh

Chương 3



Khi Cách Lâm mở mắt, vừa vặn có một đôi mắt đang nhìn hắn, mà ánh mắt kia tràn ngập hiếu kỳ theo dõi hắn.

Cách Lâm ngồi dậy, nhìn tiểu cô nương bên cạnh.

” Xin chào.” Hắn nói.

Diệu Diệu nhìn hắn, nháy mắt. “Ngươi là ngoại tinh nhân sao?”

Cách Lâm nhìn nàng, sau khi đôi mắt thâm thúy hiện lên một cổ kỳ dị sáng ngời, hồi đáp: “Đúng vậy.”

Diệu Diệu hài lòng đối hắn toét miệng hưng phấn cười. “Ta đã biết!”

” Ngươi làm sao biết?” Cách Lâm hỏi.

” Lỗ tai của ngươi không giống với ta, nhọn, thật dài.”

Cách Lâm con ngươi đen thâm thúy không đáy hiện lên một chút tử quang*. “Ngươi thấy được?”

( * tử quang: màu tím)

” Khi ngươi ngủ, ta sờ lỗ tai của ngươi, nó hội thoáng cái biến dài, thoáng cái hựu biến ngắn.”

Cách Lâm gật đầu. “Đúng vậy, lỗ tai chúng tôi với các ngươi khác biệt, chúng tôi tai dài nhọn, con mắt tử sắc.” Nói rồi, con mắt hắn từ hắc sắc (màu đen) khôi phục thành tử sắc (màu tím), khiến Diệu Diệu thấy ngẩn người.

Diệu Diệu cảm thấy mới mẻ kêu lên: “Oa, thật là tử sắc, rất hiếu kỳ nha.”

Chỉ chốc lát sau, Phương Dĩ Nặc đi vào phòng, mừng rỡ phát hiện ân nhân cứu mạng đã tỉnh rồi.

” Hả? Ngươi đã tỉnh?”

Khi Cách Lâm nhìn phía Phương Dĩ Nặc, con mắt thôi khôi phục thành
hắc sắc, con ngươi đen nhìn chăm chú vào nàng dịu dàng mỉm cười và tràn
ngập linh động cùng trong suốt.

Cùng nàng bất đồng chính là! Hắn thủy chung mặt không chút thay đổi, trên mặt không có biến hóa nhiều lắm.

Căn cứ bọn họ đối Lam tinh nhân biết rõ, Lam tinh nhân là một loài
rất nhiều tâm tình, hỉ nộ ái ố hội biểu hiện trên mặt, không giống bọn
họ Minh tinh nhân trên mặt luôn luôn một mảnh bình tĩnh.

” Ngươi cảm thấy thế nào? Bụng còn đau không?” Phương Dĩ Nặc quan tâm hỏi.

Hắn sờ sờ cái bụng, trả lời nàng. “Không đau.”

” Vậy là tốt rồi, ngươi ngủ đã lâu, gọi đều không tỉnh, nếu
ngươi không còn đang hô hấp, không ta còn thật lo lắng ngươi đã xảy ra
chuyện, nếu như ngươi không tỉnh lại, ta thật không biết nên làm cái gì
bây giờ? May là ngươi không có việc gì, ta có thở phào nhẹ nhõm, ngươi
chỉ nói sao? Ngươi ngủ─“ Nàng một người vừa nói chuyện, sau đó nhưng phát hiện bản thân nói một đống, mà nam nhân việc này một câu nói cũng không nói, chỉ là nàng khiến nàng không khỏi dừng lại, kỳ quái hắn.

” Ngươi làm sao cũng không nói lời nào?”

” Ta nghe ngươi nói.”

Thế nhưng đều chỉ là nàng đang nói chuyện, như vậy rất kỳ quái, mà
khi không nói lời nào cũng thế không nói lời nào, rơi vào một hồi quái
dị lặng yên.

Như vậy hảo xấu hổ nha!

Người này hình như nói rất ít, ngay cả trên mặt cũng không có biểu
tình gì, hại nàng cũng không biết kế tiếp nên nói cái gì, hơn nữa hắn
khi nhìn người con mắt nhìn chằm chằm vào hai mắt đối phương, khiến nàng cảm thấy rất không được tự nhiên, nhịn không được khuôn mặt nóng lên.

” Ngươi vì sao nhìn chằm chằm vào ta?”

” Bởi vì, ngươi nói chuyện.”

” Nhưng là… Ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy, sẽ làm ta rất không được tự nhiên nha.”

” Vì sao?”

Vì sao? Vậy còn hỏi sao? Nhân chi thường tình nha, nàng cũng không
biết nên làm sao trả lời hắn, mà nhìn hắn có vẻ nhìn chăm chú người
không để cho một đáp án hắn là sẽ không lý giải.

” Bởi vì ngươi đều không nháy mắt nha.”

Cách Lâm nghe xong, giống hiểu rõ, đột nhiên nghĩ đến Lam tinh nhân đúng hội nháy mắt. Vì vậy hắn cũng học nàng trát trát nhãn tình (nháy mắt).

” Như vậy đúng không?”

Nháy mắt thì nháy mắt, cư nhiên còn hỏi nàng đúng hay không? Thực sự là một người kỳ quái!

Bất quá nói người này ban đầu rất kỳ quái, khẳng định không phải người thường.

Lúc này trò chuyện Phương phụ Phương mẫu bởi vì nghe thấy bọn họ nói
chuyện, cuối cùng cũng bị thu hút đến, phát hiện ân nhân cứu mạng nữ nhi đã thức dậy.

Mặc kệ nói như thế nào, Phương phụ cũng là đứng đầu một nhà, nếu đối
phương thức dậy, hắn liền đi tiến lên hướng nhân gia cùng tạ ơn. “Nghe nữ nhi của ta nói, ngươi cứu nàng, cảm ơn ngươi.”

” Không khách khí.”

” Xin hỏi tiên sinh xưng hô thế nào?”

Cách Lâm không trả lời, giống như trầm tư, nhưng đột nhiên lặng yên
này khiến mọi người không giải thích được, trong lúc mọi người cho rằng
hắn không muốn nói tên của mình, Diệu Diệu bên cạnh đúng hắn nói.

” A gia đang hỏi ngươi tên là gì?”

Cách Lâm bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là ý tứ này, hắn đã hiểu.

” Cách Lâm.” Hắn hồi đáp.

Phương mẫu bên cạnh mở miệng nói: “Cách Lâm? Tên rất lạ, vì sao mặc quần áo cổ đại?”

Cách Lâm nhìn quần áo trên người kỳ lạ nghi hoặc. “Quần áo này kỳ quái sao?”

” Rất kỳ quái nha, không ai lại mặc như vậy đi trên đường
phố, còn có ngươi là người ở nơi nào? Cách ngươi nói chuyện cũng rất đặc biệt, cùng người bình thường không quá giống nhau, nữ nhi của ta nói
ngươi biết bay? Là thật vậy chăng? Ngươi học qua kungfu Trung Hoa?” Phương mẫu một hơi hỏi mấy vấn đề, bởi vì nàng đối vị nam tử cứu nữ nhi trở về này hết sức tò mò.

Cách Lâm đối với vấn đề của Phương mẫu hữu vấn tất đáp*.

( * hữu vấn tất đáp: có hỏi có đáp)

” Ta là Minh tinh nhân, trên người có phi hành khí, sau khi khởi động có thể bay trên không, ta không có kungfu Trung Hoa nhưng được huấn luyện chiến đấu.”

Phương phụ nghi hoặc hỏi: “Minh tinh nhân? Cái gì là Minh tinh?”

“Chúng ta chúng tôi cư trú ở tinh cầu, cách nơi này khoảng chừng hai triệu năm ánh sáng.”

Mọi người nghe xong ngẩn ngơ, hoàn toàn không rõ người này đang nói
cái gì đích không ngờ tiểu Diệu Diệu bên cạnh vì mọi người giải thích
nghi hoặc.

” Thúc thúc là ngoại tinh nhân.”

Diệu Diệu lời này khiến các đại nhân lại càng hoảng sợ, Phương Dĩ Nặc vội hỏi: “Diệu Diệu, đừng nói lung tung.”

” Là thật nha, hắn là ngoại tinh nhân, ta nói đúng không?” Tiểu Diệu Diệu quay đầu đối Cách Lâm hỏi.

Cách Lâm gật đầu. “Đúng vậy.”

Phương phụ Phương mẫu lại ngẩn ngơ, Diệu Diệu hài tử này tuy rằng
thông minh thông minh nhưng nàng dù sao cũng là tiểu hài tử, bọn họ chỉ
nghĩ là đồng ngôn đồng ngữ*, thế nhưng Cách Lâm cư nhiên cũng thừa nhận là ngoại tinh nhân? Bọn họ đương nhiên cho rằng hắn nói đùa.

( * đồng ngôn đồng ngữ: cùng một ngôn ngữ, ý nói Tiểu Diệu Diệu và Lâm ca cùng nhau lừa mọi người)

Bởi vì cách cách không có cái đầu thật to, không có con mắt to dọa
người cũng không có cái cổ thật dài, hoặc là ngón tay nhánh cây, mặc kệ
thấy thế nào, đều cùng người bình thường giống nhau, bọn họ đương nhiên
không thể tin hắn là ngoại tinh nhân.

Bất quá Phương Dĩ Nặc lại không có cùng nhận định! Bởi vì nàng đã
từng trông thấy Cách Lâm ôm nàng nhảy lên tầng năm còn hơn nữa nam nhân
này còn nàng bay trên không trung, hơn nữa giọng nói cũng rất quái lạ,
những chi tiết không tầm thường này chứng minh hắn đích xác không phải
người bình thường.

Phương mẫu cười nói: “Cách Lâm tiên sinh thích nói giỡn.”

Cách Lâm nghiêm trang mà nói: “Minh tinh nhân sẽ không hay nói giỡn.”

” Như vậy, ngươi có thể chứng minh ngươi là ngoại tinh nhân không?” Không tự chủ được, Phương Dĩ Nặc thốt ra.

Minh tinh người mọi việc coi trọng lý tính và lô-gích, nói một là một nói hai là hai, cho nên khi nàng kêu hắn chứng minh, hắn cũng thực sự
chứng minh cho nàng xem ─

Nguyên bản con ngươi đen trong suốt chấm nhỏ như bầu trời đêm biến
thành con mắt tử sắc. Nguyên bản hai lỗ tai bình thường biến thành lỗ
tai vừa nhọn vừa dài.

Phương gia nhân không có thét chói tai cũng không có bệnh tâm thần,
bọn họ chỉ là há hốc miệng, trừng lớn mắt, ngơ ngác nhìn Cách Lâm, bởi
vì bọn họ kinh ngạc nói không nên lời, phải nói bọn họ căn bản đã quên
muốn nói gì, bọn họ chỉ là ngây ngốc khiếp sợ cứng ngắc trừng mắt nhìn
Cách Lâm.

Thật nghĩ không ra bọn họ Phương gia tại sinh thời, cư nhiên có ngoại tinh nhân đến viếng thăm!

Ngoại tinh nhân này gọi là Cách Lâm, ngoại trừ có lỗ tai nhọn và dài
cùng con mắt tử sắc ra, thoạt nhìn thì theo bọn họ không khác biệt, thế
nhưng hắn có thể thay đổi hình dạng lỗ tai cùng màu sắc con mắt khiến
bản thân thoạt nhìn cùng người địa cầu giống nhau.

Hơn nữa, ngoại tinh nhân này bụng rất đói.

Cách Lâm từng ngụm từng ngụm đang ăn cơm, hắn sức ăn rất kinh người, hai ba phút thì đem một chén cơm giải quyết xong.

” Cơm.” Hắn đem bát không đưa tới trước mặt Phương Dĩ Nặc, biểu thị còn muốn.

” Ách, tốt.” Phương Dĩ Nặc vội vàng tiếp nhận bát,
giúp Cách Lâm bới cơm, mà Phương mẫu sợ hắn ăn chưa đủ vội vàng mang ra
nhiều đồ ăn. Phương phụ còn lại là đưa hắn bát canh và ly nước.

Đài Loan là một nơi rất có tình, càng đừng nói là tới bằng hữu ngoài
không gian, đặc biệt là đối với bằng hữu ngoại quốc rất thân thiện, luôn luôn vui lòng thiện chí với người khác từ xa mà đến, để cảm thụ được
người địa cầu đương nhiên thân thiện chiêu đãi tốt người khác, huống chi người ta còn cứu nữ nhi bọn họ.

Thường ngày nhà bọn họ ăn cơm chiều, nhiều lắm xào bốn món thức ăn,
vì chiêu đãi Cách Lâm, lại thêm ba món nữa, bảy món ở trên bàn đều được
để trước mặt ngoại tinh khách nhân.

Bởi vì Cách Lâm không biết dùng đũa, cho nên Phương Dĩ Nặc cầm thìa cho hắn dùng, mà hắn đang dùng thìa lớn để ăn cơm.

Phương phụ len lén bên tai lão bà nhỏ giọng nói: “Hắn sức ăn thật đúng là lớn, đã là bát thứ sáu rồi.”

” Hắn hình như đặc biệt thích ăn cung bảo kê đinh*.” Phương mẫu thấp giọng trả lời .

( *Cung bảo kê đinh: Là món
thịt nạt gà chặt nhỏ xào với ( thường dùng thịt ức gà hay đùi gà) hành
tây, hành lá, ớt khô, đậu phộng dầu hào, xì dầu, dầu mè, tiêu, đường (
có thể cho thêm ớt ngọt nếu thích ))

” Chỉ cần đừng ăn thịt tươi, hắn thích ăn cái gì cũng được.”

” Yên tâm đi người có lỗi hắn nói qua bọn họ không phải đến tấn công Địa cầu.”

Phương phụ gật đầu. “Vậy là tốt rồi, may mà hắn lớn lên không giống với ngoại tinh nhân trên điện ảnh, ngoại trừ lỗ tai cùng con mắt, tất cả đều bình thường.”

Phương mẫu cười nhẹ nói: “Nhìn kỹ, hắn lớn lên rất suất.”

Ăn xong chén cơm thứ sáu, Cách Lâm ùng ục ùng ục uống canh, hai ba cái thì đem canh toàn bộ uống xong bụng.

” Hạp sâu sắc.” Cách Lâm nói.

” Cái gì?” Hai lão sửng sốt, nghe không hiểu hắn nói cái gì.

” Hắn ăn ngon.” Dĩ Nặc buồn cười giúp hắn phiên dịch.

Phương gia hai lão lúc này mới tỉnh ngộ, nguyên lai ngoại tinh nhân này nói Đài ngữ thôi, cảm thấy phi thường mới mẻ.

” Còn muốn uống không?” Phương mẫu nhiệt tâm hỏi.

” Hảo.”

” Thích thì tha hồ uống, đừng khách khí.” Dĩ Nặc mau giúp khách nhân múc canh nha.”

” Tốt.” Phương Dĩ Nặc vội vàng tiếp nhận bát của Cách Lâm, vì hắn múc canh.

” Cách Lâm, trên mặt ngươi có hột cơm.” Tiểu Diệu Diệu bên cạnh nói.

Tử sắc mắt nhìn hướng tiểu Diệu Diệu. “Có đúng không?”

Tiểu Diệu Diệu vươn tay, trực tiếp đưa lên hai bên trái phải miệng hắn lấy hạt cơm, sau đó đưa cho hắn coi.

” Ngươi xem.”

Cách Lâm nhìn hạt cơm trên tay tiểu diệu, không nói hai lời, hưu một tiếng nhanh như thiểm điện* đầu lưỡi bắn ra, sau khi dính trên hạt cơm lại bắn ra, sau đó ừng ực ừng ực uống bát canh thứ ba.

( * thiểm điện : tia chớp)

( * nhanh như thiểm điện: nhanh như tia chớp)

Ngoại trừ Cách Lâm, tất cả mọi người cứng ngắc bất động, biểu tình
trên mặt dừng lại ở trạng thái khiếp sợ, hoài nghi bản thân có hay không nhìn lầm?

Vừa mới cái đó là cái gì?

Không… Sẽ không là đầu lưỡi chứ?

Người lớn đều khiếp sợ đến độ đã quên ăn, mặc dù biểu hiện ra một mảnh gió êm sóng lặng nhưng nội tâm cũng kinh đào hãi lãng*, ngoại trừ tiểu Diệu Diệu nàng dù sao mới tám tuổi, đối với thế giới tràn ngập hiếu kỳ và mới mẻ , kinh hô: ” Oa ─ ngươi vừa mới là làm sao?”

( * kinh đào hãi lãng: sóng to gió lớn)

Cách Lâm nhìn nàng “Cái gì?”

” Vừa mới ngươi kêu một cái, liền đem hạt cơm ăn vào trong miệng.”

” Ngươi muốn nhìn nữa?”

” Muốn!” Tiểu Diệu Diệu dùng lực gật đầu.

Đáp ứng yêu cầu của khán giả, Cách Lâm lại “Biểu diễn” một lần nữa,
bắn ra đầu lưỡi hắn phảng phất co dãn giống như cao su, dính một khối
con gà đinh trong bàn, hưu mà lùi về trong miệng.

” Oa, thật là lợi hại!” Tiểu Diệu Diệu vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Thấy tiểu Diệu Diệu hài lòng như thế, Cách Lâm đương nhiên biểu diễn vài lần.

Bên trái hưu một khối đậu hũ ở giữa bên phải hưu một mảnh rau, ở giữa hưu một cái thịt ti, đầu lưỡi so với tay còn linh hoạt, chính xác mục
tiêu muốn ăn, chính xác không bắn trượt, hưu một cái lùi về trong miệng, ăn nồng nhiệt sau cùng hắn đơn giản buông thìa canh, trực tiếp dùng đầu lưỡi giải quyết cơm trong chén hãy cứ quả nhiên vẫn dùng đầu lưỡi ăn,
thìa canh của Lam tinh nhân hắn dùng không quen.

Phương Dĩ Nặc và ba mẹ nàng tất cả đều trợn tròn mắt, bọn họ cầm đũa
trên tay, nhưng cũng không nhúc nhích trừng lớn mắt, kinh ngạc không
biết nên nói cái gì.

Cách Lâm nhận thấy được trong bát Phương Dĩ Nặc món ăn gì cũng không có. Vì vậy nhắc nhở nàng.

” Ngươi không ăn?”

Phương Dĩ Nặc cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, vội hỏi: “Ta ăn no, ngươi ăn đi.”

Cách Lâm nhìn nhìn lại những người khác, phát hiện bọn họ cũng không có bất luận động tác ăn cơm. “Các ngươi không ăn?”

Phương phụ và Phương mẫu cũng vội hỏi: “Không sao, ngươi ăn, ngươi ăn.”

Mắt tử sắc của Cách Lâm hiện lên một tia sáng, không có thanh minh
tiếp tục dùng đầu lưỡi của hắn đem toàn bộ đồ ăn lướt qua, sau khi hắn
tới địa cầu, ăn các bữa ăn thú vị nhất.

Phương Dĩ Nặc tâm trạng bình tĩnh trở lại, nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi: “Các ngươi… Đều ăn như thế này sao?”

” Đúng vậy.”

Phương mẫu nhịn không được hỏi: “Các ngươi đều mặc loại quần áo cổ đại này?”

Cách Lâm lắc đầu. “Ta đến nơi đây, mặc quần áo của các ngươi.”

” Quần áo của chúng tôi? Chúng tôi không mặc loại quần áo này nha!” Phương phụ nói.

Cách Lâm lộ ra vẻ mặt nghi ngờ. “Các ngươi không mặc?”

” Đúng nha, ngươi mặc trên người là quần áo chúng tôi thật lâu trước đây mặc, bây giờ không ai mặc loại quần áo này.”

Đây chính là tin tức quan trọng nhất, Cách Lâm thật không ngờ trang
phục của hắn có chuyện đến căn cứ tài liệu bọn họ lấy, từ tín hiệu hình
ảnh Lam tinh cầu, quần áo Lam tinh nhân, trên đầu cột tóc cao cao, phần
eo mang theo vũ khí, cho nên hắn ăn mặc hoàn toàn phỏng theo hình ảnh
trên Lam tinh nhân, so sánh cách làm hẳn là sẽ không sai, không rõ vấn
đề ở nơi nào?

Khó trách hắn vừa đến Lam tinh cầu, thì cảm thấy cảnh vật xung quanh
Lam tinh cầu trên không giống với hình ảnh, xem ra trưởng lão Văn hóa
sai.

Cách Lâm rất nhanh quyết định, có sai sẽ sửa. Vì vậy hắn hướng Dĩ Nặc hỏi.

” Quần áo đàn ông, ta cần, ở đâu?”

” Đi mua thì có.”

” Mua ở đâu có?”

” Công ty bách hóa.”

” Ở đâu?”

” Ở ─“ Nàng đột
nhiên nghĩ đến Cách Lâm đến từ ngoài không gian, hẳn là không hiểu được ở Đài Bắc cái gì đường cái gì ngõ, dù cho nàng nói cũng vô dụng, cho nên
sửa lời nói: “Rất khó giải thích, ta nói ngươi cũng không nhất định hiểu ở nơi nào nha.”

Cách Lâm suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Không sao, có biện pháp.”

Biện pháp? Biện pháp gì?

Trong lúc nàng vẻ mặt nghi hoặc, không hề báo động trước nàng mở môi
ra đúng lúc Cách Lâm cúi xuống dùng môi bao lấy, đưa lưỡi vào trong,
cùng cái lưỡi đinh hương của nàng triền miên một chút.

Mục trừng khẩu ngốc ( ngẩn người) là biểu tình duy nhất ở hiện trường! Phương mẫu và Phương phụ cằm gần như rớt xuống đất.

Ngoại tinh nhân này làm trò như vậy trước mặt hai người bọn họ, xâm phạm đến nữ nhi của bọn họ?

Phương Dĩ Nặc càng ngốc, không ngờ tới Cách Lâm lại hôn nàng, đây là
lần thứ hai nàng bị ngoại tinh nam nhân hôn, một hồi tê dại luồng điện
truyền đến chóng mặt, nàng chóng mặt.

Khi Cách Lâm hôn nàng, nàng căn bản vô pháp ( không cách nào) suy nghĩ, đầu lưỡi hắn linh hoạt không chỉ có thể câu đồ ăn còn có thể câu cái lưỡi đinh hương của nàng, dây dưa khiến nàng vô pháp suy nghĩ cả người đều mềm nhũn.

( Tác giả dùng từ không đỡ nỗi “câu”)

Hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, Cách Lâm cũng sưu tầm được tư liệu hắn muốn, hắn biết địa điểm công ty bách hóa.

Hắn rời khỏi môi của nàng, đối nàng nói: “Ta biết ở nơi nào, cảm ơn.”

Phương Dĩ Nặc chỉ cảm thấy đầu mình phình to, khuôn mặt hồng giống
quả táo chín, một lúc không biết nên làm thế nào cho phải, những người
khác cũng há hốc mồm! Tiểu Diệu Diệu còn mở to hai mắt hiếu kỳ.

Trước hết lấy lại tinh thần chính là Phương phụ, hắn đỏ mặt, lớn tiếng chỉ trích. “Ngươi ngươi ngươi ─ ngươi làm sao có thể hôn nữ nhi của ta!”

Cách Lâm sửng sốt, nhìn Phương phụ mặt đỏ phẫn nộ, hiểu tình hình hắn ở vào trạng thái kích động.

” Ngươi vì sao tức giận?”

” Ta đương nhiên tức giận rồi ngươi làm sao có thể hôn nữ nhi của ta!”

Phương Dĩ Nặc lúc này cũng hoàn hồn nhưng thấy đỏ mặt không biết làm
sao, nhưng thấy ba ba tức giận, nàng biết bây giờ không phải lúc xấu hổ, vội vàng mở miệng giải thích.

” Ba, hắn không phải cố ý.”

” Cái gì gọi là không phải cố ý? Cho dù hắn là ngoại tinh nhân, cũng không thể chiếm tiện nghi nữ nhi của ta.”

Với Phương phụ mà nói, bọn họ chỉ có một người nữ nhi thế này tùy
tiện há có thể khiến nam nhân khác tùy tiện chiếm tiện nghi? Huống chi
nữ nhi vừa mới ly hôn không bao lâu, một hôn nhân bất hạnh, làm bọn họ
đối với nữ nhi cực kỳ đau lòng, cho nên khi tận mắt nhìn thấy Cách Lâm
trước mặt bọn họ không hề báo trước hôn môi nữ nhi, hắn đương nhiên hội
sinh khí.

Nếu Cách Lâm không cho hắn một cái công đạo ( lời giải thích hợp lý), dù cho hắn là ngoại tinh nhân, ông là lão ba cũng phải cùng hắn nói lý.

” Ba, ngươi đừng nóng giận, Cách Lâm tiên sinh hắn… Cũng
không phải chiếm tiện nghi của con, con nghĩ hắn chỉ là sưu tầm trí
nhớ.” Nàng nhớ kỹ khi Cách Lâm lần đầu tiên hôn môi nàng là vì muốn biết nhà nàng ở nơi nào cho nên nàng tin tưởng – là một hiểu lầm.

Phương mẫu cũng vội vàng hỏi: “Sưu tầm trí nhớ?”

” Đúng vậy, con đoán Minh tinh nhân có thể có năng lực đặc
biệt nào đó cừ khôi có thể qua phương thức này biết tin tức, hắn vừa hỏi con công ty bách hóa ở nơi nào không phải sao? Con nghĩ hắn hẳn là hiểu địa điểm, đúng không?” Nàng liếc nhìn Cách Lâm.

Cách Lâm nghiêm trang gật đầu.

” Đúng vậy, ta đã từ trong trí nhớ ngươi tìm được vị trí của công ty bách hóa.”

Phương phụ nghe xong càng thêm tức giận. “Đây còn phải! Vậy
cũng không phải lên mạng sưu tầm, mỗi lần sưu tầm thì một lần hôn môi,
miệng nữ nhi của ta không phải thành phím tắt cho hắn đăng nhập à.”

” Ba ─ “ Phương Dĩ Nặc vội vàng ngăn lời nói của lão ba.

Nàng nghe xong mắc cở chết được! Gần đây lão ba có học vi tính, cư
nhiên xem miệng của nàng hình dung thành phím tắt đăng nhập, thật thua
lão ba.

” 『 ba ba 』, cái gì là hôn môi?” Cách Lâm hỏi.

Phương phụ gặp quỷ hắn. “Ngươi bảo ta 『ba ba 』?“

” Nàng gọi ngươi 『 ba ba 』, cho nên ngươi là 『 ba ba 』.”

” Không được gọi ta 『ba ba 』!”

” Vì sao?”

“Bởi vì tên của ta không phải 『 ba ba 』.“

“Nàng vì sao gọi ngươi 『 ba ba 』?”

“Bởi vì ta là 『 ba ba 』 của nàng ta.”

“Tốt, 『 ba ba 』, cái gì là hôn môi?”

Rất dễ nhận thấy, ngoại tinh khách nhân này đối với văn hóa địa cầu
và văn tự biết có hạn, khiến Phương phụ vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, xem ra muốn nói với hắn hiểu sợ không phải đơn giản như vậy, hơn nữa hắn
hỏi vấn đề thật đúng là khó có thể trả lời.

Phương Dĩ Nặc xấu hổ không dám trả lời, Phương mẫu xấu hổ không có ý
tứ trả lời, Phương phụ còn lại là không biết đáp từ đâu, tiểu Diệu Diệu
cũng lớn tiếng trả lời.

“Hôn môi chính là nam sinh yêu nữ sinh.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.