1.
Nói thực
lòng, Trương Hoa không nỡ để con đi. Mặc dù nó thường xuyên quấy khóc,
cũng rất rắc rối, nhưng dỗ cho nó ngủ, thay tã, tắm cho nó, nhìn nó
thỉnh thoảng mỉm cười với mình anh thấy vô cùng hạnh phúc.
Chủ
yếu là vì, nhìn bộ dạng nó lúc ngủ ngoan thực sự rất đáng yêu. Trương
Hoa thích nhất là nhìn thấy con thỉnh thoảng nhoẻn miệng cười trong lúc
ngủ, anh cảm thấy chẳng có nụ cười nào có thể đẹp như cái nhoẻn cười
trong giấc mơ của con gái mình.
Chỉ có một điều khiến Trương Hoa cảm thấy ái ngại. Bởi vì mấy ngày nay anh với Trần Dĩnh đều ngủ chung
với nhau, nói chung là có con nằm ở giữa nên đôi bên cũng chẳng cảm thấy gì. Hiện giờ đang là tháng năm, thời tiết ấm áp lên rồi, buổi tối đi
ngủ mặc rất ít, Trần Dĩnh đi ngủ mặc áo khá mỏng, hơn nữa đêm nào cũng
phải cho con bú liên tục.
Điều này khiến Trương Hoa cảm thấy rất khó chịu, mặc dù anh thường tự răn đe bản thân không được nghĩ bậy bạ,
nhưng anh vẫn không nhịn được. Có lúc quay người lại, anh phải nghĩ đến
một mớ công chuyện lộn xộn mới có thể dập tắt được cơn ham muốn bùng
lên. Cũng may Trần Dĩnh không biết được suy nghĩ này của Trương Hoa.
Lúc buổi tối Trần Dĩnh đột nhiên nói ngày mai sẽ về, Trương Hoa bỗng thấy
hụt hẫng, cảm thấy anh như đã quen với việc có con ở bên cạnh. Trương
Hoa im lặng hồi lâu mới nhớ ra sắp đến đầy tháng con, liền hỏi Trần Dĩnh hôm nào là đầy tháng con. Trần Dĩnh nhẩm tính, nói còn hai ngày nữa.
Trương Hoa liền nói: “Vậy thì để con bé đón đầy tháng ở đây đi!”
Thực ra đâu phải Trần Dĩnh không muốn, lúc con ra đời đã không có Trương Hoa ở bên, giờ có Trương Hoa ở bên cạnh lúc con đầy tháng cũng coi như là
điều an ủi. Nghĩ vậy nên Trần Dĩnh liền cúi đầu không nói, cũng coi như
đã nhận lời.
2.
Trần Dĩnh bảo Trương Hoa qua bên giường
Nhã Vận nằm, nói con quấy khóc cả đêm như thế, ngày mai anh đi làm lại
mệt mỏi. Trương Hoa không nghe, nói cho dù có thể nào tinh thần của anh
cũng sẽ rất phấn khích. Buổi tối lúc con quấy, Trần Dĩnh lại ôm con dỗ
dành: “Tỉnh Tỉnh ngoan nào, không quấy để bố con ngủ chứ, ngày mai bố
còn phải đi làm nữa!”
Trương Hoa nghe thấy vậy, trong lòng bỗng có cảm giác rất kì lạ, tâm trạng phức tạp đan xen cả cảm giác hạnh phúc khó tả.
Buổi sáng lúc Trương Hoa dậy, hai mẹ con Trần Dĩnh đều đã tỉnh rồi, Trương
Hoa mặc quần áo xong, Trần Dĩnh nhìn anh hồi lâu, Trương Hoa nói: “Sao
cứ nhìn anh mãi thế?”
“Trước đây chưa thấy anh ăn mặc nghiêm túc như thế này bao giờ!”
Trương Hoa cười: “Em thấy thế nào?”
Trần Dĩnh tấm tắc: “Rất phong độ!”
Trương Hoa trong bộ vét lại gần giường, ôm con lên nói: “Tỉnh Tỉnh, nhìn xem có phải bố rất đẹp trai không nào?”
Con bé mở to mắt nhìn Trương Hoa, rồi đột nhiên nhoẻn miệng cười.
Trương Hoa cười bảo Trần Dĩnh: “Em nhìn nó cười này, xem ra nó cũng biết là
hôm nay bố nó rất đẹp trai đấy!”, nói rồi anh lại ngoảnh sang nói với
con: “Có đúng không Tỉnh Tỉnh?”
Trần Dĩnh không nhịn được cười: “Làm gì có ông bố nào như anh, đi nói với con gái rằng mình đẹp trai!”
Trương Hoa đi làm rồi, Trần Dĩnh ôm con nói: “Tỉnh Tỉnh, hôm nay bố rất đẹp
trai, ngay cả mẹ trước đây cũng chưa từng nhìn thấy bố đẹp trai đến
thế!”
Hôm ấy, mẹ Trần Dĩnh gọi điện cho cô, nói hai ngày nữa là
đầy tháng Tỉnh Tỉnh, bảo cô mang con về nhà làm đầy tháng. Trần Dĩnh
ngẫm nghĩ một lát rồi nói cho mẹ biết cô đang ở chỗ Trương Hoa, còn nói
Trương Hoa muốn giữ con lại đón đầy tháng. Mẹ Trần Dĩnh nghe xong vui
lắm, trong suy nghĩ của bà, Trương Hoa chịu cho hai mẹ con Trần Dĩnh về
nhà cho thấy rất có khả năng phục hôn.
Trong điện thoại, mẹ Trần Dĩnh nói: “Thế thì tốt quá, thái độ của nó với con bé thế nào?”
“Anh ấy rất thích, chỉ cần là việc của con gái thì việc gì cũng làm, mấy hôm nay ngay cả việc tắm rửa, thay tã cho con anh ấy cũng biết làm hết
đấy!”
Mẹ Trần Dĩnh luôn miệng nói thế thì tốt quá. Sau đó lại bảo: “Nếu nó đã thích thì ở thêm vài ngày đi”.
Rồi lại bảo, nếu như nó giữ con ở lại thì cứ ở lại, như thế thì đỡ phải một mình nuôi con nhỏ ở ngoài, bố mẹ cũng đỡ lo!
Thấy mẹ rất vui khi nghe thấy cô bảo đang ở chỗ Trương Hoa, Trần Dĩnh chợt
nghĩ, nếu nói với bố mẹ rằng mình sẽ tiếp tục ở đây, có khi bố mẹ sẽ
không phải lo lắng cho mình, tâm trạng có lẽ sẽ nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Trần Dĩnh liền nói: “Vâng ạ, giờ anh ấy đang ở một mình, hơn nữa cũng rất
mong được ở bên cạnh con gái, tạm thời con sẽ ở bên này ạ!”
Nói chuyện với con gái xong, tâm trạng nặng nề của bố mẹ Trần Dĩnh mấy tháng nay cuối cùng cũng nhẹ bớt.
Buổi tối, Trương Hoa và Trần Dĩnh vừa ăn cơm xong thì mẹ anh gọi điện thoại
đến. Trương Hoa nhìn điện thoại rồi nói với Trần Dĩnh: “Là mẹ anh!”
Sau đó chạy vào phòng Nhã Vận, đóng cửa lại mới nghe điện thoại. Anh sợ đột nhiên con khóc thì lại không biết giải thích với mẹ anh ra sao.
Trương Hoa đã do dự suốt mấy ngày hôm trước, không biết có nên nói cho mẹ anh
biết chuyện đứa bé đang ở đây hay không. Cuối cùng anh quyết định không
để mẹ biết. Nhấn phím nghe, mẹ anh ở đầu dây bên kia nói: “Mẹ nhẩm tính
rồi, chắc mấy ngày tới sẽ đầy tháng con bé, lần trước con cũng không nói rõ là sinh ngày nào. Tối nay con thử gọi điện hỏi ra ngày sinh của nó,
bảo gồm cả giờ sinh nữa nhé
Trương Hoa giả bộ không biết, nói: “Dạ được ạ! Tối nay con sẽ gọi cho mẹ!”
Mẹ Trương Hoa liền nói: “Đến ngày đầy tháng nó nhớ phải gọi điện qua bên
đó đấy, trước khi sinh mẹ đã bảo con phải liên lạc mà con không chịu
nghe, dù gì cũng là cốt nhục của mình!”
Trương Hoa luôn mồm vâng dạ.
3.
Trương Hoa đi ra ngoài, Trần Dĩnh hỏi: “Mẹ nói gì thế?”
Trương Hoa liền nói: “Mẹ hỏi ngày giờ sinh cụ thể của con bé!” Trần Dĩnh nghe
xong thầm nghĩ: Mẹ Trương Hoa vẫn quan tâm đến đứa bé, trong lòng cô
chợt thấy ấm áp. Cô hiện giờ không hề hi vọng có được sự quan tâm của
người nhà anh. Trong mắt cô hiện giờ, đứa bé mới là quan trọng nhất,
người khác có thể quan tâm đến đứa bé là cô thấy còn vui hơn cả bản thân mình được quan tâm.
Một lúc sau, Trương Hoa gọi về cho mẹ, nói
cho mẹ biết ngày giờ sinh cụ thể của con gái, còn nói tên của con gái
trên giấy khai sinh là “Trương Tỉnh”. Mẹ Trương Hoa bảo: “Thế thì tốt,
dù gì cũng là cốt nhục của nhà họ Trương chúng ta!”
Rồi bà lại
bảo đợi khi nào rảnh sẽ đi tìm thầy bói số mệnh cho con bé. Trương Hoa
thầm nghĩ: Sao mẹ lại vào mấy thứ này nhỉ? Nhưng anh cũng có thể thông
cảm được, cứ coi như đây là một cách quan tâm của người lớn đi. Mẹ
Trương Hoa trước khi cúp máy còn bảo Trương Hoa: “Đầy tháng nhớ gọi điện đấy!”
Hôm đầy tháng, Lưu Huệ Anh cũng qua chơi, còn có phong
bao lì xì đỏ, nói là thành ý của mẹ nuôi. Trần Dĩnh nhìn bao lì xì, chợt nhớ đến số tiền Trương Hoa từng gửi cho cô trước đấy, trong lòng thầm
nghĩ vẫn còn chưa kịp cảm ơn anh, đợi khi nào có thời gian nhất định sẽ
nói.
Hết giờ làm, Trương Hoa mua một cái bánh ga tô thật to về
nhà. Trần Dĩnh nói: “Con đã ăn được bánh ga tô đâu, anh mua về làm gì?”
Lưu Huệ Anh cười bảo: “Chắc là mua cho bản thân đấy mà, mượn cớ là mua đầy tháng con!”
Trương Hoa ngại ngùng nói: “Anh chỉ thấy có cái bánh ga tô có khi sẽ thấy có không khí hơn thôi mà!”
Buổi tối, Trương Hoa uống một chút bia, Lưu Huệ Anh cũng uống cùng, nói chúc mừng đầy tháng con gái nuôi nên nhất định phải uống một chút. Trương
Hoa kề miệng cốc bia vào miệng con gái nói: “Tỉnh Tỉnh, con cũng uống
một chút nhé!”
Trần Dĩnh vội vàng bế con lùi lại sau, nói: “Đừng có đùa, anh định biến con gái thành con ma men đấy à?”
Lưu Huệ Anh ngồi bên cạnh bật cười.
4.
Ăn cơm xong, Trương Hoa cắm ba mươi cây nến nhỏ quanh bánh ga tô, sau đó
châm nến lên, nói mỗi cây nến tượng trưng cho một ngày, Lưu Huệ Anh nói: “Có lẽ có mỗi mình anh làm đầy tháng cho con như thế này, coi như là
tạo ra một tiền lệ mới!”
Lưu Huệ Anh lại nói: “Con bé chưa thổi được nến, vậy thì bố mẹ thổi thay nhé!”
Lưu Huệ Anh nói rồi, Trương Hoa mới đột nhiên nhớ ra: “Anh quên mất, đầy tháng thì phải chụp ảnh cho con chứ!”
Trần Dĩnh nói: “Ban ngày em đã bế Tỉnh Tỉnh ra ngoài chụp ảnh rồi!”
Buổi tối, Trương Hoa nằm trên giường nhìn Trần Dĩnh ngồi dựa lưng vào thành
giường cho con bú, chợt suy nghĩ ấy lại ập đến. Đặc biệt là sau khi uống bia, lòng ham muốn ấy lại càng mạnh mẽ. Trương Hoa không nén được nói:
“Buổi tối em có thể mặc nhiều quần áo một chút không”, nói rồi anh cảm
thấy mặt mình nóng bừng.
Trần Dĩnh mới đầu không hiểu ý Trương
Hoa, nhưng nhìn vẻ mặt của anh cùng với nửa thân dưới của anh, lại cúi
đầu nhìn bộ dạng của mình cô mới chợt hiểu ra ý anh. Bởi vì mới sinh con nên cô không để ý đến những chuyện này, cũng không nghĩ đến tâm trạng
của Trương Hoa lúc ngủ cạnh mình.
Nghĩ đến vậy, Trần Dĩnh chợt
đỏ bừng mặt, mới nhận ra tối đến trước mặt anh, mình chẳng hề che đậy
gì. Lại nghĩ Trương Hoa vẫn còn trẻ thế, lại ở một mình, có nhu cầu cũng là chuyện thường tình.
Đợi con ngủ say rồi, cô đặt con sang một bên, lại gần ôm Trương Hoa. Trương Hoa bị cái ôm đột ngột của cô làm
giật nảy mình. Anh vội nói: “Không được, giờ em vẫn chưa được!”
Trần Dĩnh khẽ nói: “Đồ ngốc, đâu phải là không thể dùng cách khác!”
Buổi sáng thức dậy, Trương Hoa không dám mở mắt ra nhìn Trần Dĩnh, nghĩ đến
cảnh tượng hôm qua Trần Dĩnh giúp mình giải tỏa là anh lại thấy vô cùng
ngại ngùng. Mãi sau anh mới mặc quần áo chỉnh tề rồi ra ôm con, nói với
con: “Bố đi làm đây!”, mặc dù biết con không hiểu nhưng anh cứ thấy nói
ra những điều này sẽ khiến mình có thêm sức mạnh.
5.
Mấy hôm nay Trương Hoa tỏ ra tích cực, phẩn chấn, các đồng nghiệp đều ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì mà vui thế hả?”
Trương Hoa chỉ cười toe toét. Hôm nay lúc đi làm, anh lại nghĩ: Có nên giữ hai mẹ con Trần Dĩnh lại không, ít nhất như thế anh cũng có thể ở bên con.
Hết giờ làm, một người chưa bao giờ mua hoa như anh lại chạy ra chợ hoa
tươi mua một ít hoa tươi, nhân tiện mua một cái lọ thủy tinh, định về
nhà bày trong phòng khách cho thoang thoảng hương thơm.
Nhưng về đến nhà anh không thấy Trần Dĩnh đâu, chỉ thấy một mảnh giấy để trên
bàn trong phòng khách, trên đó viết: “Em đưa con về đây, cám ơn anh đã
đón đầy tháng với hai mẹ con em, cám ơn anh đã cho con cảm nhận được
tình cha ấm áp bao nhiêu ngày qua. Sau này em sẽ nói cho con biết nó có
một người bố rất tài giỏi, rất đẹp trai. À phải rồi, cám ơn anh đã gửi
số tiền ấy vào tài khoản cho em, em sẽ nhận thay con. Bên cạnh mảnh giấy là giấy biên nhận ảnh chụp đầy tháng của con, anh đến cửa hàng đó lấy
ảnh nhé!”
Đọc những dòng này, lòng Trương Hoa chợt trùng xuống,
tâm trạng hào hứng lúc trước trở nên hụt hẫng và trống rỗng. Anh ném hoa tươi sang một bên chẳng buồn cắm vào lọ, sau đó ngồi trên ghế hút thuốc lá.
Hút thuốc một lúc, Trương Hoa liền ấn số điện thoại cửa
hàng chụp ảnh hỏi họ đã đóng cửa chưa. Cửa hàng nói giờ vẫn chưa đóng
cửa, phải chín giờ tối mới đóng cửa anh vội vàng cầm giấy biên nhận ra
ngoài.
Tối đến, Trương Hoa cảm thấy cả căn phòng như trống rỗng. Lúc ăn cơm, ăn được mấy miếng là anh đã thấy không thể nuốt nổi, ti vi
cũng không muốn xem, điện tử cũng chẳng muốn chơi, leo lên giường định
ngủ sớm mà trong lòng trống rỗng vô cùng. Nhìn mấy bức ảnh đầy tháng của con, lại nhìn cái giường trống vắng của mình, anh thầm nghĩ: Nếu có con ở bên cạnh thì tốt biết mấy!