1.
Lưu Huệ Anh nhìn Trương Hoa: “Anh có tin vào số mệnh không?”
“Cái gọi là số mệnh chỉ là một cách nói để tự an ủi mình thôi, rất nhiều
người trong lúc đau khổ và buồn bã đều thích nói đấy là số mệnh, hoặc
nói vận mệnh đã an bài như thế, đây là một dạng tâm lý tiêu cực của hành vi coi thường bản thân”.
Lưu Huệ Anh lại hỏi: “Thế còn báo ứng nhân – quả?”
“Nhà Phật thường đưa quy luật báo ứng nhân – quả vào thế giới hư vô quá khứ, đây là một sai lầm. Trên đời này chắc chắn có tồn tại báo ứng nhân –
quả, nhưng cái “nhân” ở đây không phải là do kiếp trước hư vô hay cái
thế giới mơ hồ tạo thành mà là do những hành vi thực tế của mình gây ra, nói đơn giản một chút là, có tội thì phải vào tù, hành vi phạm tội là
“nhân”, còn vào tù là “quả”. Tuyệt đối không được nghĩ rằng kiếp này
mình vào tù là do kiếp trước mình làm gì đó sai trái.”
Lưu Huệ
Anh ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Giả sử có một cô gái suy nghĩ rất đơn
giản bị đàn ông lừa, đó cũng là hành vi sai lầm của chính bản thân cô ta ư?”
“Đương nhiên, tất cả mọi người đều muốn viện cớ cho bản
thân, đặc biệt là các cô gái rất hay làm như vậy. Lúc nào cũng nghĩ bản
thân mình bị tổn thương là do đàn ông lừa dối, sai lầm không phải do
mình. Nhưng em thử nghĩ xem, nếu không phải những nhận thức trong tư
tưởng của mình sai lầm thì mình có bị đàn ông lừa hay không?”
“Nếu trên thực tế đúng là bởi vì tư tưởng của cô gái quá thuần khiết, dễ
dàng tin tưởng vào đàn ông, hoặc nói cách khác ban đầu người đàn ông ấy
ngụy trang rất kĩ, vậy đó có phải là lỗi của cô gái không?”
2.
Trương Hoa nói: “Ý của anh là, sự nảy sinh sai lầm chắc chắn là tồn tại tính
hai mặt, chẳng có điều luật nào quy định do nguyên nhân suy nghĩ quá đơn giản nên có thể thoát tội, nói đơn giản hơn, bản thân của việc suy nghĩ đơn giản đã là một sai lầm. Trong quá trình trưởng thành, con người
buộc phải học cách làm cho tư tưởng của mình chín chắn, giả sử trong lúc có suy nghĩ đơn giản mà bị lừa thì bản thân người đó phải gánh vác toàn bộ hậu quả”.
“Xem ra anh nói rất có lí!”
“Anh chỉ cảm
thấy khi có bất cứ sự sai lầm nào xuất hiện, bắt buộc phải tìm nguyên
nhân từ chính bản thân mình, chỉ có như vậy mới không xuất hiện sai lầm
lần thứ hai. Nếu thích đem sai lầm đổ lên đầu người khác, hoặc tưởng
tượng sai lầm chính là bởi vận mệnh an bài, vậy thì mãi mãi không thể
nhận thức được sai lầm của mình, càng không thể tránh được việc lại mắc
cùng một sai lầm đó lần thứ hai”.
Lưu Huệ Anh trầm ngâm một lát, sau đó ngẩng đầu cười với Trương Hoa: “Thật không ngờ anh lại có thể
nói ra triết lí cao siêu như thế này!”
“Triết lý này rất đơn
giản, thực ra tất cả mọi người đều hiểu, chỉ có điều chẳng ai chịu đối
mặt mà thôi!” – Im lặng một lát, Trương Hoa tiếp tục nói: “Chính bởi vì
mọi người không chịu đối mặt với sai lầm ở quá khứ nên mới có chuyện
nhiều người không dám làm những việc mình nên làm!”
“Câu này em không hiểu là có ý gì?”
“Lấy một ví dụ đơn giản nhé, giả sử có một nhóm người đi trên đường vào đêm
khuya, kết quả không cẩn thận bị rơi xuống một cái cống ngầm không có
nấp đậy, thế là một số người cho rằng không thể đi lại trên đường vào
ban đêm, bởi vì sẽ xuất hiện sự cố. Còn một số người khác sẽ phân tích
xem vì sao mình rơi xuống cống, cuối cùng đưa ra kết luận nên chú ý
những gì khi phải đi ra ngoài vào ban đêm”.
3.
Trương Hoa nói xong liền nhìn Lưu Huệ Anhhỏi: “Em muốn là người ở nhóm đầu hay là nhóm sau?”
Lưu Huệ Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Cái triết lí này kì thực rất đơn giản, đáng tiếc là trước đây em chưa từng nghĩ đến, nếu như là trước buổi tối hôm
nay, em sẽ thuộc nhóm thứ nhất, chỉ có điều giờ em muốn làm nhóm người
thứ hai”.
Trương Hoa bê cốc rượu lên hướng về phía Lưu Huệ Anh,
nói: “Thông minh lắm, có thể hiểu ngay được!” nói rồi liền uống cạn li
rượu. Lưu Huệ Anh liền nói: “Đáng tiếc là em sợ phạm phải sai lầm lần
thứ hai, nếu không đã uống với anh một trận rồi!”
“Tại sao lại sợ phạm sai lầm lần thứ hai?”
Lưu Huệ Anh cười nói: “Không phải vô duyên cô cớ mà anh nói những chuyện
này với em phải không, mặc dù em không dám chắc anh có biết những chuyện trước đây của em hay không, nhưng em không nghĩ, một người thông minh
như anh lại không phát giác ra điều gì?”
Trương Hoa cười cười
rồi nói: “Chúng ta đều là người phàm, người phàm cũng nên học cách hồ đồ một chút thì tốt, có những chuyện có thể biết, có những chuyện không
biết thì tốt hơn!”
Lưu Huệ Anh trầm ngâm một lát rồi đột nhiên nói: “Cám ơn anh!”
“Cám ơn gì chứ? Anh còn phải cám ơn em vì em đã cho anh có cơ hội giả bộ triết lí chứ!”
Lưu Huệ Anh nghĩ một lát, cuối cùng vẫn hỏi: “Thế anh cảm thấy sai lầm của
Trần Dĩnh nên gánh vác hậu quả thế nào? Hay nói cách khác, cô ấy nên làm sao trở thành nhóm người thứ hai?”
Trương Hoa ngẫm nghĩ một
lát, sau đó nói: “Trước đó anh đã nói, anh là người phàm, người phàm
thường có thể giúp người khác giải quyết vấn đề của họ nhưng lại không
giải quyết vấn đề của bản thân!”
4.
Lưu Huệ Anh không
hỏi gì thêm. Ăn cơm xong, hai người ít nhiều cũng cảm thấy bối rối, dù
sao cũng là cô nam quả nữ. Trương Hoa xem ti vi một lúc liền nói với Lưu Huệ Anh là anh về phòng, sau đó đóng cửa chơi điện tử trong phòng. Đến
khuya, Lưu Huệ Anh tắm xong liền vào giường của Nhã Vận ngủ, lúc ấy
Trương Hoa mới ra ngoài đi tắm.
Sáng ngày hôm sau, Trương Hoa
nói ra khu thương mại đi dạo một chút. Lưu Huệ Anh liền nói: “Em cũng đi bây giờ đây, dù sao cũng phải về chỗ em ở thôi, không thể làm phiền anh mãi được!”
Trương hoa không giữ Lưu Huệ Anh lại, tiễn Lưu Huệ
Anh ra bến xe buýt, Trương Hoa nói: “Sau này có chuyện gì, em có thể
liên lạc với anh bất cứ lúc nào!”
Lưu Huệ Anh về đến chỗ ở của
mình liền gọi cho Trần Dĩnh, hai người nói chuyện phiếm một lúc, sau đó
Trần Dĩnh hỏi Lưu Huệ Anh vẫn ở nhà Trương Hoa chứ? Lưu Huệ Anh nói cô
đã về chỗ mình rồi. Lưu Huệ Anh im lặng một lát rồi hỏi: “Cậu thật sự
không quay lại đây sao?”
“Đương nhiên là không rồi!”
“Như vậy có nghĩa là cậu sẽ đánh mất Trương Hoa đấy!”
“Không phải của mình thì có ép buộc cũng không được!”
Lưu Huệ Anh cười: “Trương Hoa là một người đàn ông tốt, nếu cậu không thèm thì để tớ vậy!”
“Không phải cậu thích anh ấy rồi đấy chứ?”
“Tớ chỉ đùa với cậu thôi, làm gì mà lo lắng thế?”
“Ai lo lắng chứ, sớm muộn anh ấy cũng là của người khác thôi!” – Trần Dĩnh vội phản bác.
Lưu Huệ Anh giả vờ nghiêm túc nói: “Nếu cậu không lo lắng, vậy tớ chỉ có
thể thành thật nói với cậu, tối qua bọn tớ uống rượu say nên đã ngủ với
nhau rồi!”
Trần Dĩnh ở đầu dây bên kia trầm ngâm rất lâu mới lên tiếng: “Sao cậu có thể làm như vậy?”
Lưu Huệ Anh cười ha hả, sau đó nói: “Còn nói là không lo, chỉ nói có thế đã lừa được cậu rồi!”
5.
Ban ngày Trương Hoa đi dạo ở rất nhiều cửa hàng đồ điện, bản thân cũng
không hiểu mục đích của mình là gì? Đây đúng là một kiểu tâm lý hết sức
kì quái!
Giờ đúng là đã đến lúc Trương Hoa cần phải cân nhắc đến chuyện đi làm lại. Những lời nói lần trước của Cổ Triết Đông thực sự
đang phát huy tác dụng với Trương Hoa, chủ yếu là vì sự sinh tồn. Đối
với Trương Hoa hiện nay mà nói tìm một công việc không phải chuyện khó
khăn, nhưng tìm một công việc có thể phát huy tiềm năng và có chế độ đãi ngộ tốt thì hơi khó khăn. Nếu không phải vì Cổ Vân Vân, Trương Hoa đã
đồng ý quay lại công ty điện tử Triết Đông.
Trong lúc Trương Hoa đang do dự chưa quyết định, anh cảm thấy dường như đi dạo ở các khu mua bán đồ điện tử sẽ tìm được đáp án. Thực ra anh biết rõ không thể tìm
được đáp án, nhưng anh vẫn cứ đến. Tâm lý con người rất kì lạ, thỉnh
thoảng gặp phải vấn đề khó giải quyết thường hi vọng tìm được đáp án dựa trên những hành động mà bản thân biết rõ không thể mang lại đáp án.
Đang là kỳ nghỉ tết nên khu thương mại khá vắng vẻ. Những nhân viên bán hàng của công ty điện tử Triết Đông nhìn thấy Trương Hoa đều nhiệt tình chào hỏi, có một số người vẫn quen miệng gọi anh là “giám đốc Trương”.
Trương Hoa cũng nói chuyện phiếm với họ vài câu, đến trưa, anh ra ngoài
ăn rồi đi dạo thêm vài cửa hàng nữa, khi nhìn đồng hồ cũng đã đến bốn
giờ chiều.
Sau đó anh đi chợ mua ít thức ăn. Buổi tối vừa ăn cơm vừa xem ti vi, Trương Hoa cảm thấy căn phòng lạnh ngắt. Ăn cơm xong,
xem ti vi một lúc, thấy chán, anh liền bật máy chơi điện tử. Chơi một
lát thấy chán lại lên giường đi ngủ sớm.
6.
Trương Hoa
nằm một lúc rồi lại dậy ra khỏi phòng khách lấy gạt tàn mang vào đặt đầu giường, sau đó hút thuốc liên tục. Trương Hoa trước đây không có thói
quen hút thuốc trên giường, đây có thể coi là lần đầu tiên. Thực ra rất
nhiều thói quen của con người được hình thành dần dần do sự tác động
khách quan.
Trương Hoa nghĩ, xét từ góc độ đãi ngộ, phát triển
hay thu nhập thì quay về công ty Triết Đông chắc chắn tốt hơn theo đuổi
công việc nhân sự. Nhưng về công ty Triết Đông lại phải đối mặt với hai
vấn đề: Một là tiếp tục làm việc với Cổ Vân Vân, hai là có thể sẽ phải
cạnh tranh với công ty điện tử Kinh Thao cũng đồng nghĩa với việc phải
nghe đến cái tên Lục Đào bất cứ lúc nào.
Đây là hai chuyện mà
anh không muốn xảy ra. Đương nhiên còn có một phương án khác có thể đ
bảo chế độ đãi ngộ và sự phát triển sau này, đồng thời có thể giải quyết hai vấn đề trên, đó là lựa chọn một công ty kinh doanh khác. Nhưng
Trương Hoa lại không có đủ tự tin vào bản thân, anh mới làm việc ở Triết Đông một thời gian ngắn, các công ty khác chưa chắc thừa nhận khả năng
của anh.
Trương Hoa vốn dĩ có thể không cân nhắc đến vấn đề tài
chính, tiếp tục lựa chọn công việc ổn định và đơn giản, nhưng cứ nghĩ
đến con là anh cảm thấy chuyện ấy cực kì quan trọng. Cho dù nói thế nào, đứa con trong bụng Trần Dĩnh cũng là con của anh, anh luôn hi vọng có
thể tạo cho nó một môi trường trưởng thành tốt nhất.
Anh thậm
chí còn thầm nghĩ, đợi khi nào có điều kiện kinh tế ổn định, anh sẽ đón
nó về ở với mình. Trương Hoa thầm nghĩ, Trần Dĩnh sớm muộn gì cũng tái
hôn, nếu như vậy, anh tuyệt đối không muốn đứa trẻ lớn lên bên cạnh bố
dượng.
7.
Sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, Trương Hoa quyết
định tạm thời không nghĩ đến những chuyện này nữa, về nhà ở mấy hơn, dù
sao anh cũng đi từ hôm mùng hai đến giờ.
Buổi trưa trong nhà vẫn có một vài họ hàng thân thích. Ăn cơm trưa xong, lúc buổi chiều sau khi khách về rồi, nhân lúc mẹ và Nhã Vận không có ở bên cạnh, bố Trương Hoa hỏi: “Con bé về nhà chưa?”
Trương Hoa biết bố đang hỏi đến Trần Dĩnh liền nói: “Về hôm mùng ba rồi ạ!”
“Con có đưa nó về không?”
“Có ạ!”
“Hôm nay con mới về nhà, ở lại nhà nó hai ngày à?”
Trương Hoa thầm nghĩ, xem ra bố mình suy nghĩ rất kín kẽ: “Không ạ, con chỉ ở
một ngày, hôm qua con đi dạo quanh trung tâm thành phố ạ!”
Bố
Trương Hoa vốn định hỏi gì thêm nhưng thấy mẹ Trương Hoa và Nhã Vận đi
vào bèn không hỏi nữa. Nhã Vận chạy đến kéo tay Trương Hoa: “Anh cả, vào phòng với em một lát!”
Mẹ Trương Hoa cười: “Cái con bé này, đã là học sinh lớp mười hai rồi mà còn bám riết lấy anh hai như trẻ con ấy!”
Nhã Vận kéo Trương Hoa vào phòng, đóng cửa lại rồi nói: “Có phải anh nên cho em một vài phần thưởng không?”
“Tại sao phải thưởng cho em?”
“Thì em đâu nói với bố mẹ chuyện chị ta đón tết ở chỗ anh, có phải anh cũng nên thưởng cho em cái gì không hả?”
“Thôi được rồi, anh dẫn em đi siêu thị, muốn mua gì thì tự chọn lấy!”
“Anh cả đúng là tốt thật!”
Sau khi ra ngoài, Nhã Vận nói với mẹ: “Con với anh cả đi siêu thị đây!”
Mẹ Trương Hoa nói: “Chuẩn bị đòi anh mua đồ ăn cho con chứ gì?”
Nhã Vận làm mặt xấu rồi kéo Trương Hoa ra khỏi nhà.
8.
Buổi tối lúc ăn cơm, mẹ hỏi: “Chuyện công việc thế nào rồi?”
Trương Hoa nói: “Con chưa quyết định được chọn công việc ổn định hay chọn việc có thu nhập cao!”
“Chúng ta không cần giàu có, chỉ cần ổn định là được rồi, như thế mẹ cũng khỏi phải lo lắng cho con!”
“Công việc gì không quan trọng, quan trọng là bản thân cảm thấy vui vẻ”.
Nhã Vận nói: “Anh lấy chị Vân đi, như thế khỏi phải lo chuyện tiền bạc!”
Mẹ Trương Hoa liền nói: “Cái con bé này chỉ biết nói lăng nhăng, cứ như thể thấy nhà nó giàu nên mới lấy nó làm vợ ấy!”
Nói rồi mẹ Trương Hoa thở dài, sau đó nói: “Phải nói là con bé Vân ấy cũng
không tồi, nhưng cũng thấy mâu thuẫn lắm, dù gì gia đình ta cũng là gia
đình bình dân, kết thông gia với nhà người ta cũng mong hai bên có thể
qua lại, nhưng kết thông gia với nhà giàu như thế chỉ sợ muốn đi lại
cũng khó!>
Trương Hoa liền nói: “Sau này nhà ta đừng bàn những chuyện này nữa, mấy năm tới con sẽ không nghĩ đến chuyện kết hôn đâu!”
Mẹ Trương Hoa cũng không nói chuyện này nữa, hồi lâu sau bà đột nhiên bâng quơ nói: “Tính ra thì còn khoảng hai tháng nữa là đẻ, cũng không biết
con trai hay con gái nữa!”
Hai bố con Trương Hoa không nói gì,
Nhã Vận liền tiếp lời: “Đáng nhẽ ra con được làm cô rồi, trong nhà sẽ có thêm một đứa trẻ con để chơi, nhưng giờ chỉ có thể tiếp tục chờ đợi
thôi!”
Nghe Nhã Vận nói thế, Trương Hoa liền nói: “Ai bảo em giờ không thể làm cô? Cho dù thế nào em cũng vẫn là cô!”
Nhã Vận lắc đầu: “Cho dù là cô thật thì cũng khác rồi!”
Mẹ Trương Hoa nói: “Đúng thế, cứ mong sớm được bế cháu nội, thế mà giờ không được ở bên cạnh”
Một lát sau, mẹ Trương Hoa nhìn anh nói: “Đợi khi nào đứa bé lớn một chút,
con phải nghĩ cách đòi lại đứa bé, đàn bà tái hôn rồi, con riêng sẽ bị
bắt nạt đấy!”