“thật đúng là tốn kém khi nằm trong khoang y tế”
………….
Đầu tiên thì cả người dính toàn tro bụi, hiện tại Vệ Tam lại dính thêm máu văng tung tóe đầy mặt, cộng với ba vết cào sâu hoắm trên bụng, đã khiến cô nằm trên mặt đất không gì khác với đã chết.
Lúc này từ giữa không trung có một chiếc cơ giáp màu bạc lạnh lẽo bay tới, nó dừng lại gần con thú biến dị, kế đó lại có một thiếu niên tóc vàng nhảy ra từ bên trong, gã liếc mắt nhìn về phía nó, rồi lại nhìn thấy Vệ Tam nằm trên mặt đất, song nào có phản ứng gì, hệt đấng bề trên nhìn thờ ơ về phía một con kiến sắp chết.
“Có thể có tinh thể xám ở đây.”
Lại thêm một thiếu niên nữa lái cơ giáp tới. Khác với thiếu niên tóc vàng mặc đồng phục chiến đấu vừa rồi, đôi mắt cậu bình lặng, tóc dài đen xõa ở phía sau, tựa như loại lụa mềm mại thượng đẳng nhất, làn da phấn trắng như ngọc, nhưng đôi môi có khuôn hình tuyệt đẹp lại toát lên vẻ nhợt nhạt.
Nếu không phải lúc này Vệ Tam nằm trên mặt đất chẳng thể nhúc nhích, ắt cô phải huýt sáo, khen một câu tuyệt đấy cậu thanh niên đẹp trai.
Vệ Tam mới liếc mắt một cái đã rõ ràng, cơ giáp của người phía trước là một chiếc cơ giáp chiến đấu chân chính, còn chiếc phía sau dẫu không hẳn là mạnh, song sức phòng ngự rất cao.
Ngay cả cơ giáp trưng bày triển lãm thì ở Sao 3212 còn ít đến đáng thương; năm đó cửa hàng nọ trưng ra ba chiếc cơ giáp, nhưng rồi bảy năm trôi qua cũng chỉ bán được một.
Hai người kia chắc chắn không phải là người Sao 3212.
Thiếu niên tóc vàng đi đến một nơi, đập vỡ bức tường, lấy ra một mảnh tinh thể màu xám có kích thước bằng nắm tay từ bên trong và đặt nó vào túi: “Khó trách nó chạy tới nơi này.”
“Cần phải đi rồi.” Cậu thiếu niên tóc đen thờ ơ nói.
“Tôi còn nghĩ tinh thú có bao nhiêu lợi hại, cùng lắm chỉ có như vậy.”
“Với trạng thái của con non thì sức chiến đấu còn chưa đủ hai phần.”
Thiếu niên tóc vàng liếc về phía quang não, đoạn lấy khăn ra lau tay: “Bên kia đang tìm chúng ta.”
Hai người một lần nữa tiến vào cơ giáp rồi rời đi, từ đầu đến cuối không ai để ý Vệ Tam đang trọng thương nằm trên mặt đất.
Vệ Tam rất muốn ngất cho rồi nhưng mà xung quanh quá hôi.
Mạch suy nghĩ đi một vòng, Vệ Tam cắn răng gọi quang não của thầy Lý Bì.
“Chơi trò gì thế này?”
Lý Bì vừa tiếp xúc với quang não đã thấy một người máu chảy đầm đìa nằm trên mặt đất, giọng nói ông cứ thế theo bản năng mà thốt lên.
“Thầy ơi, hự… Cứu mạng.”
“Vệ Tam? Em ở đâu? Sao lại thế này?”
Vệ Tam cầm cự một hơi báo ra địa chỉ, song đến cuối cùng vẫn ngất đi, không biết là do mất máu quá nhiều hay là do thối nên mới hôn mê.
……………
“Tỉnh rồi?”
Vệ Tam vừa mở mắt ra đã thấy thầy đang ngồi bên cạnh, cô từ từ thả lõng, kế đó đưa tay sờ bụng mình theo tiềm thức.
“Không để lại sẹo.” Lý Bì tức giận mở lời, “Ngày thường không biết lá gan của em lớn như vậy, dám sống một mình ở cái chỗ thế đó.”
Vệ Tam ngồi dậy từ khoang trị liệu: “Dạng chỗ như vậy không cần tiền.”
“Tiền quan trọng hay mạng mới quan trọng?” Lý Bì hỏi cô, “Em cho rằng vì sao mà tòa nhà bị bỏ hoang?”
Vệ Tam lắc đầu.
“Mặc dù bây giờ Liên bang bình yên, nhưng thỉnh thoảng ở đâu đó vẫn xuất hiện một số ít tinh thú, dạo trước tòa nhà kia đã xảy ra một vụ tinh thú tấn công ngay khi xây dựng, cho nên bị bỏ hoang luôn từ đấy.” Nói đến chuyện này làm sắc mặt Lý Bì kém đi.
“Mấy chỗ có tinh thú xuất hiện sẽ bị bỏ hoang?”
“Có năng lực bảo vệ thì hiển nhiên sẽ không vứt bỏ, nhưng em thấy Sao 3212 của chúng ta có thực lực này à?” Lý Bì nhíu mày, “Nhưng mà năm đó là do thú triều cho nên mới có tinh thú phá vỡ vòng bảo vệ, tiến vào Sao 3212, sao lần này đột nhiên lại có tinh thú xuất hiện?”
Vệ Tam bước ra khỏi khoang trị liệu, vết thương trên người cô đã hoàn toàn biến mất, ngoại trừ nỗi đau còn sót lại trong trí nhớ thì hiện tại đúng là không có cảm giác gì. Cô di chuyển cánh tay: “Em thấy hai người cùng tuổi em điều khiển cơ giáp chiến đấu.”
“Hóa ra là như vậy…. Khó trách con tinh thú kia đã chết.” Mi tâm Lý Bì nhăn nhúm lại, rồi nghiến răng nói: “Lại là trò chơi của đám người này.”
“Trò chơi nào?”
Lý Bì cố nén sự tức giận: “Trước khi vào trường quân sự, một số con cháu quyền thế giàu có sẽ tìm tinh thú để luyện tập trên mấy ngôi sao hoang vu, nói là thực chiến nhưng định nghĩa của đám người đó về sao bỏ hoang lại không giống như chúng ta, hơn nữa còn chẳng quan tâm đ ến sống chết của người sống trên mấy sao nhỏ.”
Vệ Tam nhớ tới ánh mắt thiếu niên tóc vàng, cũng không cảm thấy thầy giáo nói sai chỗ nào.
“Năm đó một nhà bạn bè của tôi đã bị hủy như thế.”
“Sao 3212 trước đây cũng đã xảy ra chuyện như vậy?” Vệ Tam kinh ngạc hỏi.
“Tôi không phải là người Sao 3212.” Lý Bì nhướng mi, “Em đã ngâm mình trong khoang điều trị bảy ngày rồi, tổng cộng là bảy vạn tinh tệ.”
Vệ Tam: “!”
Lý Bì hài lòng khi thấy khuôn mặt học sinh của mình đổi tới đổi lui như bảng màu pha bị hỏng, đoạn nhẹ nhàng bảo: “ “Tiền này tôi sẽ giúp em trả nếu em giành được vị trí đầu tiên trong bài thi cuối kỳ, em sẽ không cần trả lại, bằng không… bắt đầu tính lãi từ hôm nay đến khi em trả lại tiền cho tôi thì mới thôi.”
“Thầy à, chuyện này không hay lắm đâu, thầy tài ba xuất chúng thế này, vừa nhìn đã biết không thiếu chút tiền lãi.” Trái tim Vệ Tam đang rỉ máu, những bảy vạn tinh tệ còn thêm lãi suất, chưa cần hai năm cô cũng đủ toi đời.
“Vừa nghĩ đến trình độ học sinh không đủ là tôi lại thấy mình thiếu chút tiền lãi.” Lý Bì đưa tay cố sức chọc Vệ Tam, “Không phải tôi còn đưa ra một lựa chọn cho em sao, thế mà hoàn toàn không cân nhắc lấy? Đúng là không có triển vọng!”
“Lấy được hạng nhất khó quá đi.” Vệ Tam vẫn luôn thấy mình rất yếu đuối, hễ làm bài kiểm tra được nửa chừng là cô có tật hoa mắt chóng mặt.
Lý Bì nhìn chằm chằm Vệ Tam một lúc lâu, bỗng nhiên nghiêm mặt cất tiếng: “Lần này em may mắn không chết dưới móng vuốt của tinh thú, thế sau này thì sao? Chỉ khi nào mình có thực lực mới có thể đảm bảo không bị tổn thương.”
Vệ Tam nhất thời nhớ tới tinh thú tanh hôi đã ép chính mình rơi vào đường cùng, nhớ tới cơ giáp màu bạc lạnh lẽo giơ tay lên chém đầu đầu tinh thú kia. Sức mạnh tuyệt đối đó khiến không ai không khao khát.
“Em… Sẽ cố gắng hết sức.”
“Ừ, chắc chắn đấy.” Lý Bì nhìn Vệ Tam, “Kiến trúc tòa nhà đó bị phá gần như chẳng còn gì, không có cách nào để ở, vừa lúc tôi có một căn phòng trống, trước khi tốt nghiệp em đến chỗ tôi ở đi.”
Cuối cùng, Vệ Tam thu dọn một vài bộ quần áo, mang theo xe điện tí hon, đến ở tại nhà Lý Bì.
Những tài liệu trong phòng làm việc kia thì cô chẳng mang theo. Thứ có thể học được đều đã học xong, nhất là sau khi nhìn thấy cơ giáp chân chính, chúng đã làm cho cô biết dù có luyện tập tiếp cũng chẳng có ích lợi gì.
“Đây là vợ của tôi.” Một giây trước Lý Bì còn bày ra mặt hung dữ, một giây sau nhìn thấy người phụ nữ bên kia cửa thì lập tức lộ ra một nụ cười ngây ngô.
“Em chào cô.”
Người phụ nữ dịu dàng vội vàng gọi Vệ Tam tiến vào: “Phòng đã được cô dọn dẹp xong, nếu như em ngủ không thoải mái thì cứ nói với cô.”
Lý Bì đã mặc kệ Vệ Tam, vừa ngửi thấy mùi thức ăn trong phòng, ông đã đi thẳng đến bàn ăn: “Tại sao món ăn hôm nay lại phong phú thế này?”
“Ngày đầu tiên tiểu Vệ đến, cho em nếm thử tay nghề của cô.” Người phụ nữ cầm lấy ba lô trong tay Vệ Tam, đi đến bên cạnh Lý Bì rồi vỗ vào tay ông, “Chờ tiểu Vệ ăn cùng.”
Lý Bì: “…” Sao mà có cảm giác tự cầm đá đập chân mình thế này?
Sau khi đặt đồ xuống, Vệ Tam ngồi ở bàn ăn, theo bản năng nuốt nước miếng. Cô đúng thật quá nghèo, trước đây toàn bớt ăn bớt mặc để mua vật liệu, từ khi đến thế giới này cho đến bây giờ cô toàn uống dịch dinh dưỡng rẻ nhất, chưa từng ăn một hạt gạo. Năm đó sau khi nhặt được hơn chục hộp dịch dinh dưỡng có vấn đề từ bãi rác, cô uống non nửa năm mới xong, chẳng để lãng phí dù là một giọt.
Cô gần như quên đi hương vị của bữa ăn là thế nào.
“Bữa ăn này phải mất mấy tăm tinh tệ.” Vệ Tam chuyển thành dịch dinh dưỡng, đúng là thật đủ cho cô uống một tháng.
Lý Bì giơ tay đẩy nhẹ đầu Vệ Tam: “Trông thấy tiền rớt à? Mau ăn đi.”
Vợ thầy lập tức trừng mắt nhìn ông: “Đừng vỗ vào đầu con bé.”
Bà không ngừng gắp thức ăn bỏ vào chén Vệ Tam: “Tiểu Vệ, em cứ ăn thoải mái, mấy chuyện khác có lẽ thầy em không làm được chứ một ngày ba bữa thì vẫn có thể.”
Vệ Tam cũng không khách sáo bèn mạnh dạn ăn, ăn miếng cơm đầu tiên xa cách từ lâu, quả thực nước mắt cô trực lưng tròng.
Ai có thể nghĩ rằng một kỹ sư hàng đầu như cô lại rơi vào tình trạng này.
“Lát nữa ăn cơm xong thì cùng tôi chạy mười vòng quanh sông.” Ăn cơm được một nửa, Lý Bì đột nhiên mở miệng.
Vệ Tam nghẹn một họng cơm: “?”
“Em phải tăng cường việc huấn luyện.”
“Trước tiên để cho tiểu Vệ ăn no đã.” Bà gắp miếng thịt cuối cùng vào trong chén Vệ Tam, “Có muốn cô làm thêm một đ ĩa nữa không?”
Vệ Tam nuốt cơm xuống: “Cô ơi không cần đâu.”
Cuối cùng Vệ Tam một mình ngốn hết cơm, thậm chí ngay cả đồ ăn cũng chẳng cần, Lý Bì ngồi bên cạnh thấy vậy thì khóe miệng không khỏi co giật.
Mấy năm nay ông hoàn toàn không biết tình huống của Vệ Tam, dù sao theo lý mà nói thì nghèo đến trình trạng như cô sẽ khiến lúc nói chuyện hay làm việc luôn bị ảnh hưởng một chút, chẳng hạn như tự ti, sợ hãi và rụt rè. Nhưng con bé này đã rất tự tin kể từ khi nhập học, hoàn toàn không thể nhìn ra, thêm với việc ở trường mặc quần áo thống nhất, Lý Bì còn nghĩ rằng gia cảnh cô không tệ.
“Ăn no rồi?”
Vệ Tam sờ sờ bụng: “Đã no rồi ạ.”
Ngồi trong phòng một lúc, Vệ Tam đã bị kéo ngoài chạy bộ.
Kể từ ngày này, Lý Bì bắt đầu chuỗi ngày tan học trở về sẽ “thiên vị” cho Vệ Tam, tăng cường huấn luyện.
Vệ Tam vốn tưởng rằng mình không xong, kết quả là không biết có phải bởi vì mỗi ngày đều được vợ thầy cho ăn no hay không mà tật xấu choáng đầu hoa mắt lại dần khỏi.
Vừa có đủ dinh dưỡng bổ sung thì Vệ Tam bắt đầu nhổ giò.
“Tiểu Vệ?” Vợ thầy hiếm khi thấy Vệ Tam mãi chưa ngủ dậy thì không khỏi đứng ở bên ngoài gõ cửa, “Nếu em không dậy sẽ trễ đấy.”
Hồi lâu không nghe thấy tiếng động, bà đành đi tìm chìa khóa dự phòng; vừa mở cửa đã thấy ngay Vệ Tam co ro cả người, ôm một chân, đầu đầy mồ hôi lạnh.
“Làm sao vậy?” Bà sốt ruột đi tới.
Vệ Tam không ngờ được cơn đau dậy thì lại dữ dội đến nhường này, vừa rồi thiếu chút nữa là không thở nổi, cô cắn răng giữ chặt tay bà: “Cô ơi em không sao, đau tuổi dậy thì mà thôi.”
Cứ đau như vậy khoảng mười phút, Vệ Tam mới lấy lại tinh thần.
“Buổi tối cô sẽ chặt một ít xương nấu canh cho em uống.” Vợ thầy đau lòng lau mồ hôi trên trán Vệ Tam, bà và Lý Bì không có con, không có kinh nghiệm gì với những chuyện này, cũng chưa từng thấy có ai phát triển mà lại đau tới thế, cả ga giường đều bị mồ hôi thấm ướt đẫm, “Có phải em thường xuyên đau như vậy không?”
“Không có.” Vệ Tam đứng dậy, “Cô à, em phải đi tới trường đây.”
…….
Vệ Tam trổ mã quá nhanh, chưa đầy một tháng đã thay quần áo một lần, Lý Bì thấy thế thì vui mừng quá cỡ, cảm thấy tố chất thân thể của cô đang dần mạnh mẽ hơn.
“Lần huấn luyện trước em làm rất tốt, cứ duy trì trạng thái này thì đạt được hạng lúc cuối kỳ tuyệt đối là chuyện có thể.” Lý Bì vỗ vai Vệ Tam, “Nếu cảm giác của em đạt được hạng A trong bài kiểm tra tốt nghiệp thì em có thể đi đến năm trường quân sự lớn, nơi đó là một thế giới khác.”
“Ước mơ năm đó của thầy em chính là được tới năm trường quân sự lớn đấy.” Vợ thầy ở một bên cười đáp lời.
Vệ Tam ngẩng đầu nhìn Lý Bì: “Cảm giác của thầy cao bao nhiêu?”
“Cấp B.” Lý Bì vừa chút kiêu ngạo lại có chút buồn bã, “Đầu tiên tôi vào trường quân sự vào năm đó, sau lại được tuyển vào quân khu một… Nhưng kế tiếp lại bị thương nên không đi vào.”
Đây là lần đầu tiên Vệ Tam nghe thầy đề cập đến chuyện quân khu, cô theo bản năng hỏi: “Bị thương?”
“Giữa chừng gặp một làn sóng thú triều cỡ nhỏ, vì để cứu người mà tay tôi bị phế.” Lý Bì thở dài một hơi, tự hào bảo tiếp, “Tôi vào quân khu là để bảo vệ người dân, ngày hôm đó tôi đã làm được.”
Vệ Tam hãy còn thay thầy thương cảm, giây tiếp theo đã ăn một cái vỗ từ tay Lý Bì: “Mỗi ngày em phải nghiêm túc huấn luyện cho tôi, tranh thủ tiến vào năm trường quân sự lớn đấy nghe không!”
“Em tự thấy mình có tài năng của cấp B.” Sâu trong nội tâm Vệ Tam cảm thấy mình không phải là một người giỏi đánh nhau.
Vợ thầy ở một bên che miệng cười: “Ngày đó lúc tiểu Vệ đè hạng nhất lớp kế bên xuống đất rồi đánh cũng không giống như thế đâu.”
Cái người lớp bên cạnh năm ngoái đã dựa vào mối quan hệ để đến một ngôi sao lớn nhằm đo cảm giác, nghe đâu đã được xác nhận là cấp A.
Có thể đánh bại cấp A chỉ có cấp A.
….
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Tam: Yếu đuối bất lực còn nhỏ, nhưng có thể đánh:)
ps: Không phải mười sáu tuổi mới có thể đo lường cảm giác mà do 3212 quá nghèo, vì vậy chỉ có một cơ hội để đo lường cảm giác khi tốt nghiệp, nguồn tài nguyên mà các sinh viên trên sao lớn và sao nhỏ có sự khác biệt một trời một vực.