Đào Yêu Ký

Chương 62: Phiên ngoại ♥ Cuộc sống của bọn họ



Chuyển ngữ ♥ Xuyên nhi

Beta ♥ Nhã Vy

Trải qua mấy tháng lặn lội đường xa, Đào Yêu và Mộ Dung Dật Phong đã tới phía Bắc.

Không khí nơi này vĩnh viễn trong lành, làn nước ở đây vĩnh viễn trong suốt nhất. Nam nhân nơi này vĩnh viễn đều là cường tráng khỏe mạnh, dáng người nữ nhân nơi này vĩnh viễn là tốt nhất, trời nơi này vĩnh viễn là xanh thẳm, cây cỏ nơi này vĩnh viễn là màu xanh nhạt, mà bò dê ở đây vĩnh viễn là béo tốt nhất.

Nhưng bi thảm chính là ở nơi này, phân và nước tiểu của bò, dê, ngựa cũng là nhiều nhất, lớn nhất, tùy tiện nơi nào cũng có thể thấy được, khiến cho người ta dễ dàng dẫm lên nhất.

Vậy nên hôm nay, Mộ Dung Dật Phong lần thứ chín dẫm phải phân trâu, hắn đã hoàn toàn hết cả sức mà gào, chỉ yên lặng cởi giầy xuống, vứt sang một bên, bắt đầu khập khễnh đi về nhà.

Nhưng không may, đi chưa tới hai bước, hắn lại giẫm lên một đống phân dê nóng hôi hổi.

Mộ Dung Dật Phong nắm chặt nắm đấm, hắn nhịn.

Cởi vớ xuống, hắn tiếp tục đi, nhưng mắt thấy đã về đến nhà, hắn bỗng nhiên chân trần nhiên giẫm lên một đống lưa thưa mà ẩm ướt, chính là phân ngựa tươi.

Mộ Dung Dật Phong nhìn trời xanh, một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống theo khóe mắt…

Đêm tân hôn.

Sau khi tới phía Bắc được một tháng, Mộ Dung thành thân với Đào Yêu.

Ở ngoài lều, Mộ Dung Dật Phong vừa hưng phấn vừa khẩn trương, rốt cục dưới sự thúc giục của người khác, hắn đi vào trong lều vải, cúi đầu nhăn nhó cả buổi, rốt cục nói: “Đào Yêu, nàng… nàng đừng thẹn thùng, ta — ta sẽ dịu dàng với nàng mà”.

Sau khi nói xong rồi ngẩng đầu, lại thấy tân nương Đào Yêu vốn nên thẹn thùng chờ đợi đang cầm lấy cuốn xuân cung đồ mình cất giấu kỹ mà nghiên cứu.

Mộ Dung Dật Phong nhất thời sững sờ ngay tại chỗ, lắp bắp nói: “Đào… Đào Yêu, nàng đang làm gì đó?”

“Học tập chứ làm gì nữa.” Đào Yêu tiếp tục xem sách, dò hỏi: “Mộ Dung, tối nay chúng ta nên dùng tư thế nào đây ta? Tằm triền miên? Long uyển? Cá so mắt? Yến một lòng… Ôi chao, tư thế này không tệ ha, đáng tiếc nơi này không có mùa thu.”

Một trận gió thổi qua, Mộ Dung Dật Phong đã đông cứng thành đá.

Rốt cục, sau khi run lẩy bẩy một chặp, cây nến bị thổi tắt, Đào Yêu và Mộ Dung Dật Phong cởi hết y phục nằm trên giường.

Trong bóng tối tiếp tục nói chuyện với nhau.

“Mộ Dung, đó là ngực ta.”

“…”

“Mộ Dung, đó là eo ta.”

“…”

“Mộ Dung, đó bắp đùi ta”

“Ta biết, ta đang vuốt ve mà!”

“Ờm, ta sợ phòng tối quá, chàng không nhìn thấy mình đang sờ vào cái gì.”

Một tiếng “Loảng xoảng loảng xoảng”, Mộ Dung Dật Phong ngã trên mặt đất.

Rốt cục, sau khi khó khăn mà tìm kiếm, Mộ Dung Dật Phong tiến vào chủ đề chính.

Hắn thở dài thật sâu, để cứng rắn của mình ở nơi mềm mại của Đào Yêu, sau đó động thân một cái…

“A! ! ! !”

“A! ! ! !”

Hai tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên.

“Mộ Dung, đau quá! Mau đi ra!”

“Đào Yêu, ta đau hơn, tay của nàng không nên cầm nơi đó của ta, nàng muốn bẻ gảy hả!!!”

Sau khi thành thân, vẻ ngoài của Mộ Dung Dật Phong cũng được công nhận, đặc biệt là ở phía bắc, nơi thừa thãi nam nhân ngoại hình cường tráng, hắn với ngoại hình tiểu bạch kiểm này đặc biệt nổi tiếng.

Vì vậy, có thật nhiều nữ nhân thường mượn cớ tới nói chuyện cùng hắn, tán tỉnh.

Nhưng Đào Yêu đối với việc này thì làm như không thấy, tuyệt không quan tâm.

Chẳng lẽ Đào Yêu đã mất đi hứng thú đối với mình, cho nên mới không quan tâm?

Mộ Dung Dật Phong lo sợ bất an, rốt cục, hắn nghĩ ra cách thử dò xét Đào Yêu.

Hôm nay, hai người đang cởi quần áo nghỉ ngơi, Mộ Dung Dật Phong bỗng nhiên thở dài.

“Làm sao vậy?” Đào Yêu hỏi.

“Không có chuyện gì, chỉ là có chút tiếc nuối.” Mộ Dung Dật Phong nói.

“Tại sao tiếc nuối.” Đào Yêu hỏi

“Hôm nay có mỹ nữ câu dẫn ta, cũng cởi y phục ra, nhưng ta nghĩ đến nàng liền kiên định cự tuyệt, nhưng mà,” Mộ Dung Dật Phong cố ý thở dài: “Nhìn thấy ngực nàng ấy lớn vầy nè, nhìn lại ngực nàng nhỏ vầy nè, ta bỗng nhiên có loại cảm giác muốn rơi lệ.”

“Ờm.” Đào Yêu nhàn nhạt đáp một tiếng.

Mộ Dung Dật Phong nản lòng thoái chí, mệt mỏi nằm xuống, yên lặng tụng kinh: Đào Yêu không thương ta, nàng không yêu ta nữa, hu hu oa.

Nhưng sáng ngày thứ hai, lúc hắn rời giường lại chợt phát hiện ra mình không thể nhúc nhích được.

Đang lo lắng, Đào Yêu lại nói: “Đừng lo lắng, là ta hạ dược chàng thôi mà, trong vòng mười ngày này chàng không thể nhúc nhích.”

“Đào Yêu, sao nàng lại phải làm như vậy?” Mộ Dung Dật Phong hỏi.

“Tránh cho chàng lại đi nhìn ngực nữ nhân khác.” Đào Yêu nhẹ giọng mệt mỏi: “Được rồi, chàng nằm từ từ đi ha, ta đi thả ngựa.”

Nhìn bóng lưng Đào Yêu đi xa, Mộ Dung Dật Phong vui mừng chảy nước mắt: Đào Yêu vẫn còn yêu mình.

Nhưng… mười ngày không thể nhúc nhích, thật sự là cực hình mà!

Mộ Dung Dật Phong vừa đau nhức vừa vui vẻ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.