Đào Yêu Ký

Chương 19: Nóc nhà



Edit: Nguyệt Kỳ Nhi

Beta: Nhã Vy

________________________________________________

Cửu Tiêu nhàn nhạt liếc hắn một cái, cũng không lên tiếng.

Mộ Dung Dật Phong quyết định dùng bạc hấp dẫn, hắn móc ra một tấm ngân phiếu, nhét vào trong vạt áo Cửu Tiêu, vỗ nhè nhẹ, nói: “Huynh đệ, số tiền kia cũng đủ cho ngươi mua một tòa nhà lớn, lấy mấy phòng thê thiếp , ngoan, đừng quấn lấy Đào Yêu nhà chúng ta nữa.”

Cửu Tiêu mặt vẫn bất động thanh sắc như cũ, hắn nhét ngân phiếu trở về vạt áo Mộ Dung Dật Phong, thản nhiên nói: “Tiền cho ngươi, rời khỏi nàng đi.”

Mộ Dung Dật Phong giận đến không lời nào để nói, chỉ có thể khuyếch đại sự thật: “Đào Yêu và ta đã đụng chạm da thịt rồi, ngươi đừng vọng tưởng gì nữa!”

Cửu Tiêu nhìn hắn, một đôi mắt phảng phất như bị hơi nước quanh quẩn, nhưng làn hơi nước nỳ cũng vô cùng lạnh lẽo: “Ta và nàng đã tạo ra nhân mạng.”

Đào Yêu, trong bụng, có, hài tử của nam đậu hũ? !

Mộ Dung Dật Phong khóc thét trong lòng.

Ta không tin, ta không tin, ta chết cũng không tin!

Lúc này, Liễu Tiểu Ngâm và Đào Yêu cũng chuẩn bị xong, hai người mặc y phục dạ hành, mang khăn che mặt đi ra.

Đào Yêu gật đầu với Cửu Tiêu: “Phiền ngươi thu thập gian phòng.”

Cửu Tiêu nhẹ nhàng nhếch môi.

Nhìn ánh mắt hai người “Tình ý liên tục”, vẻ mặt “Ấp a ấp úng”, “Muốn nói lại thôi”, Mộ Dung Dật Phong trong nháy mắt như có cảm giác bị sét đánh, sau đó hắn liền như bị thiêu cháy , cảm giác như trên người đang cháy hừng hực, cuối cùng hắn muốn tự vẫn.

Bọn họ quả nhiên có một chân(*)!

(*)Có một chân: Có gian tình, có tình cảm…

“Giờ đã tới rồi, đi nhanh đi.” Liễu Tiểu Ngâm ngáp, mắt đẹp mông lung, mới vừa rồi mơ thấy như bỉ dực song song bay lượn với Bạch Trúc Ngữ ca ca, ai ngờ đang lúc nàng mang thẹn thùng, nửa nghênh đón nửa cự tuyệt muốn đi vào đề tài chính, mặt Bạch Trúc Ngữ bỗng nhiên biến thành Bạch Tùng Ngữ dâm đãng, sống sờ sờ biến mộng xuân thành ác mộng dọa người.

“Đi thế nào?” Đào Yêu hỏi: “Ra từ cửa chính hay trèo nóc nhà?”

“Dù sao bây giờ cũng không có ai, đi cửa chính đi, dễ dàng đến nơi cần tìm .” Để tránh gặp nam đậu hũ lần nữa, Mộ Dung Dật Phong đề nghị.

Cho nên, ba hắc y nhân bắt đầu rón rén đi xuống, đang trên thang lầu thì phía sau dấy lên một ngọn đèn dầu.

Quay đầu lại, bọn họ liền phát hiện Tiểu Nhị cười nịnh hót: “Đã trễ thế này, mấy vị mặc y phục dạ hành tính đi giết người, phóng hỏa, hay là đánh cướp? Có muốn tiểu nhân chuẩn bị đồ ăn khuya hay không?”

Mộ Dung Dật Phong, Đào Yêu, Liễu Tiểu Ngâm: “…”

Kết quả là, ba người quyết định leo nóc nhà.

Địa hình Đồng Thành coi như bằng phẳng, khinh công ba người cũng coi như không tệ, theo lý thuyết võ nghệ cao cường ở trên nóc nhà hẳn là càng thêm khoái trá.

Có trách thì trách thời gian không đúng, gần tới giờ sửu, đêm khuya thanh vắng, ai muốn làm việc gì cũng đều nhắm nóc nhà mà leo.

Cho nên nhìn lại, không ngớt những bóng đen nhảy lên nóc nhà từ các phòng, các nhà trong Đồng Thành.

Bởi vì nhiều người, cộng thêm không chú ý tốc độ, thỉnh thoảng có đụng vào nhau là chuyện quá bình thường, hơn nữa bởi vì ngôn ngữ không hợp, trực tiếp đánh nhau lại là chuyện còn bình thường hơn.

Tuy nói nóc nhà diện tích rộng lớn, nhưng bởi vì mới vừa có một cơn mưa xuống, mái ngói trơn trợt, cho nên lúc này nơi duy nhất có thể đạp chân chỉ có chỗ cao nhất trên nóc nhà là xà ngang, chừng một thước, một lần chỉ có thể đủ cho một người thông qua.

Mấy người Đào Yêu vừa bắt đầu liền căn cứ nguyên tắc khiêm nhượng, nhường cho những người đó đi trước, nhưng mắt thấy thời gian không còn kịp nữa, cuối cùng vẫn là không nhịn được, trực tiếp quyết định bon chen.

Ba người đi tới nóc một khu nhà dân, đang đi trên đường lại chạm trán một người áo đen.

Mộ Dung Dật Phong lịch sự nói: “Thật xin lỗi, chúng ta đạp lên trước.”

Đại hán kia lại ác ngôn ác ngữ đáp: “Tiểu tử, lão tử vội đi hái hoa, đừng cản đường! Nếu không ta chà nát hoa cúc của ngươi!”

Mộ Dung Dật Phong híp mắt, đang muốn phát hỏa, Đào Yêu lại đi trước một bước đá trúng hạ thân tên hái hoa tặc kia .

Dưới ánh trăng mông lung, chỉ thấy tên hái hoa tặc che hạ thể, hai mắt ầng ậng nước, lăn cù cù xuống nóc nhà.

Đối mặt ánh mắt tán dương hai đồng bọn, Đào Yêu nhẹ giọng nói: “Thỉnh thoảng ta cũng sẽ vì dân trừ hại.”

Để lại hai người vội vàng vỗ tay.

Sau đó bọn họ tiếp tục đi về phía trước, nhưng mới đi một bước lại đã đụng tiếp một tên áo đen lùn.

Người nọ đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Xin hỏi, các vị đi đâu?”

Mộ Dung Dật Phong nói: “Gặp người.”

Người lùn phất tay một cái: “Vậy mau tránh ra, chuyện của ta tương đối quan trọng. Người ta dùng năm trăm lượng bạc gọi ta diệt hai mươi hai miệng ăn và hai con chó của Trần gia, tối nay phải giết hết, thời gian không còn nhiều, ta trước.”

Lời còn chưa dứt, Mộ Dung Dật Phong đã móc cây quạt ra, “Bốp” một tiếng đập chết tên kia.

Đối mặt với ánh mắt tán thưởng của hai động bọn, Mộ Dung Dật Phong hừ một tiếng từ trong lỗ múi: “Ta ghét nhất những người hạ độc thủ với chó.”

Giết xong sát thủ, ba người tiếp tục đi về phía trước.

Đang lúc đi gần hết lại đụng phải một người nữa.

Mặc dù che mặt nhưng cũng nhìn ra được người nọ là một người hào hoa phong nhã.

Mộ Dung Dật Phong rút kinh nghiệm từ sát thủ, giành nói: “Thật xin lỗi, đi giết người xấu, thời gian không kịp, xin cho chúng ta trước.”

Người thư sinh áo đen kia chắp tay: “Các vị, ta và Lý gia tiểu thư ước định tối nay bỏ trốn, nàng từng nói nếu giờ sửu ta không tới, liền lập tức nhảy giếng tự vẫn, các vị cứu một mạng người hơn xây tháp 7 tầng tháp, xin cho ta trước.”

Mộ Dung Dật Phong quay đầu nhỏ giọng hỏi: “Làm sao bây giờ?”

Liễu Tiểu Ngâm khẽ cắn răng: “Thôi, phá hỏng nhân duyên, chính mình cũng sẽ gặp hại, chúng ta rút lui!”

Mộ Dung Dật Phong hắng giọng, nói với người thư sinh áo đen kia: “Xem như ngươi lợi hại! Loại lý do này cũng nghĩ ra được, đi trước.”

Đang chuẩn bị nhường đường, đúng lúc này, cửa gỗ nhà dân “cạch” một tiếng mở ra, chủ nhân vươn ra đầu ra mắng: “Con mẹ nó chứ, các ngươi ngày nào cũng bay qua bay lại trên nhà lão tử, làm cho lão tử thậm chí đi ngủ cũng ngủ không được, các ngươi có phiền hay không vậy! Có chút khinh công, mặc hắc y phục thì rất rất giỏi sao! Nói cho các ngươi biết, lão tử ngày mai sẽ mang dấu chân của các ngươi đi nha môn báo cáo, độc chết các ngươi!”

Đào Yêu, Liễu Tiểu Ngâm, Mộ Dung Dật Phong, người thư sinh áo đen: “…”

Trải qua thiên tân vạn khổ rốt cục cũng tới cửa sau Bạch gia.

Ba người rón ra rón rén đi tới, gõ cửa ba tiếng.

Bên trong có người hỏi: “Tiểu Hà mới lộ đầy giác.”

Mộ Dung Dật Phong đáp: “Sớm có lưu manh ngồi chồm hỗm ở trên.”

Nghe xong ám hiệu, cửa cũng mở ra.

Bạch Tùng Ngữ nghênh đón bọn họ ở bên trong, dĩ nhiên cũng mặc y phục dạ hành.

“Làm sao trễ vậy?” Bạch Tùng Ngữ cau mày: “Sớm biết chờ lâu như vậy, ta đã ở lại gian Tứ phòng thêm một lát nữa rồi.”

“Trên đầu chữ sắc có cây đao, bây giờ phung phí nhiều, sau này sẽ không còn mà dùng đâu.” Mộ Dung Dật Phong khuyên giải.

Bạch Tùng Ngữ hoàn toàn nghe không vào, hắn trừng mắt nói: “Ngươi là đố kỵ, trần truồng đố kỵ, đồng nam đố kỵ”

“Ngươi là đồng nam?” Liễu Tiểu Ngâm nhìn Mộ Dung Dật Phong, ý vị cười: “Không ngờ ngươi thuần khiết vậy nha.”

Mộ Dung Dật Phong mặt đỏ như sưng máu, phản ứng đầu tiên là chạy đến trước mặt Đào Yêu, giải thích: “Đào Yêu, nàng đừng tin hắn, ta không phải như vậy, ta không phải là… ta không là xử nam!”

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn lại thấy có gì không ổn, nói vậy, Đào Yêu chẳng phải là sẽ cho là mình không chuyên chính với tình cảm như Bạch Tùng Ngữ sao. Vì thế hắn lại lập tức giải thích: “Sai rồi sai rồi, Đào Yêu, ta là… ta là xử nam, ta thật sự là xử nam!”

Đào Yêu vỗ vỗ vai của hắn, nhẹ giọng nói: “Ta tin tưởng ngươi.”

“Thật?” Mộ Dung Dật Phong cầm tay nàng, kích động đến rơi nước mắt.

Vừa cúi đầu lại phát hiện mình lần đầu tiên nắm tay Đào Yêu, lại càng nước mắt lưng tròng.

Cố gắng của hắn có hồi báo rồi, chịu đựng lâu như vậy, cuối cùng cũng mò được tới tay Đào Yêu rồi!

Không dễ dàng mà~~~~!

“Được rồi, đừng lấn cấn vấn đề này nữa, làm chính sự quan trọng hơn.” Bạch Tùng Ngữ lấy một tờ bản đồ ra, nói: “Đây là bản đồ hậu viện Bạch gia hôm nay ta vẽ gấp, mọi người nhớ kỹ tránh lát nữa lạc đường, bị bắt gặp. Không phải là hù dọa các ngươi, quy củ Bạch Nhận Đường rất nghiêm nghị, bị bắt được đảm bảo các ngươi không dễ chịu đâu.”

“Ngươi rất cẩn thận.” Mộ Dung Dật Phong ngẩng đầu lên.

“Cũng rất chân thành.” Liễu Tiểu Ngâm khích lệ .

“Có tầm nhìn xa.” Đào Yêu tổng kết.

“Nhưng mà,” ba người trăm miệng một lời nói: “Bây giờ cảnh tối lửa tắt đèn, làm sao chúng ta nhìn được bản đồ? !”

Bạch Tùng Ngữ dùng tay áo lau nước miếng bị phun trên mặt, nhỏ giọng nói thầm: “Nhất thời quên mất… Không sao, ta là bản đồ sống, các ngươi đi theo ta đi.”

Đây là biện pháp duy nhất, cho nên ba người liền lặng lẽ đi theo phía sau Bạch Tùng Ngữ, đi tới hậu viện.

Đêm khuya thanh vắng, nơi nào cũng là cảnh tối lửa tắt đèn, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng mà ảm đạm, chiếu lên những núi đá trong hậu viện, tạo nên cảnh sắc vô cùng rùng rợn.

Đoàn người núp trong bóng đêm, len lén tiến về phía trước.

Bạch Tùng Ngữ nhỏ giọng dặn dò: “Đại ca an bài không ít người ở đây, chúng ta nhất định không được phát ra bất kỳ tiếng động nào, hiểu chưa? Một chút cũng không được!”

Ba người gật đầu, Bạch Tùng Ngữ hài lòng, quay đầu, bỗng nhiên nhìn thấy một cái “tay quỷ”, bị dọa đến mức kêu to.

Mộ Dung Dật Phong vội vàng che miệng của hắn: “Ngu ngốc, đó là dây leo!”

Bạch Tùng Ngữ định thần nhìn lại, quả nhiên là mấy cây dây leo, bởi vì ánh sáng quá âm u, nhìn qua đặc biệt giống như tay quỷ khô gầy.

Liễu Tiểu Ngâm nhìn nhìn bọn họ, lấy tay ôm má, cười nói: “Oa, tư thế hai người các ngươi như vậy nhìn thật xứng đôi.”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, vội vàng bật ra, lăn qua một bên nôn mửa.

Lúc này Đào Yêu nói: “Đừng lên tiếng, có người đến.”

Đang nôn mửa, vừa nghe câu đừng lên tiếng, quả nhiên phát hiện đúng thâth là có nhiều tiếng bước chân.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.