Đào Yêu Ký

Chương 16: Chiêu số



Edit: Nguyệt Kỳ Nhi

Beta: Nhã Vy

_________________________________________________

Mộ Dung Dật Phong hung dữ nói: “Đào Yêu, lấy lại thể diện cho ta, đánh hắn đi!”

“Được.” Đào Yêu nói xong, liền bay lên trước.

Mộ Dung Dật Phong đang cúi đầu sửa sang lại áo xốc xếch, Đào Yêu đã nhẹ nhàng trở lại.

“Đánh bại hắn nhanh vậy sao?” Mộ Dung Dật Phong tán thưởng: “Thân thủ của nàng thật tốt nha.”

Đào Yêu chậm rãi lắc đầu, tiếp theo, “ọc” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi: “Ta bị đánh trở về.”

Mộ Dung Dật Phong kinh hoàng, ngẩng đầu, thấy sát khí trên người hắc y nhân kia càng thêm lạnh thấu xương, trong đêm tối tản ra sáng sáng màu lam nhạt.

Không kịp nghĩ nhiều, Mộ Dung Dật Phong vội vàng kéo Đào Yêu chạy về phía trước.

Hắn không dám quay đầu lại nhưng cũng có thể cảm nhận được mùi máu tươi và sát khí nồng đậm phía sau, truy sát bọn họ khiến hắn rùng mình.

Ở sâu thẳm trong ngõ hẻm, một cây đao lóe lên tia sáng khát máu, đuổi theo hai con mồi.

Đao đã khát, cần thưởng thức tư vị máu thịt mới mẻ.

Rốt cục, con mồi cũng dừng lại.

Mộ Dung Dật Phong nhìn tường rào phía trước, gấp đến độ thiếu chút nữa văng tục lần đầu trong đời.

Lại chạy tới trong ngõ hẻm chờ chết!

Xoay người lại, bọn họ phát hiện tên kia sát thủ đã giơ đao lên cao.

Ánh trăng phản chiếu trên đao có cảm giác lạnh lẽo.

Lưỡi đao mỏng mà lạnh thấu xương sắp chém vào xương cốt của bọn họ.

Mộ Dung Dật Phong ngăn trước người Đào Yêu, nhắm mắt lại, cắn chặt răng.

Đôi môi ở dưới mặt nạ mỉm cười, tất cả như đông lại.

Đao như vẽ vài vòng vào không trung.

Mộ Dung Dật Phong đột nhiên cảm giác được Đào Yêu phía sau đột nhiên đẩy mạnh mình sang một bên.

Đao tiếp tục chém xuống, không hề chậm lại, chém xuống thân thể mảnh khảnh kia.

Tóc Đào Yêu vung lên kkhông trung, mềm mại nhưng bền bỉ, từng sợi đan vào nhau.

Nhưng vào lúc đại đao sắp chém xuống, một thanh kiếm xuất hiện ngang trời, vững vàng chặn lại thế đao tiêu sái.

Va chạm mãnh liệt tạo nên làn sóng khí.

Vài sợi tóc như tơ quấn quýt trên mặt Đào Yêu

Phảng phất như… An ủi.

Đào Yêu mở mắt, nhìn thấy một nam nhân.

Vóc người cao to trang phục màu đen, lộ ra vẻ cao thẳng, khí thế độc lập.

Da tay của hắn như tuyết đỉnh núi Thiên Sơn, lạnh.

Môi của hắn trơn bóng dưới ánh trăng.

Ánh mắt của hắn như Mặc Ngọc hiếm thấy, quý giá, cũng thần bí, sâu không thấy đáy.

Mặt của hắn vô cùng đẹp mắt, không hề có chút biểu tình nào.

Mà tóc hắn chảy dài xuống làm say lòng người.

Chính là nam tử thần bí trong khách điếm kia.

“Ta khuyên các hạ đừng động tới chuyện này.” Sát thủ cảnh cáo nói: “Mạng của nữ nhân này chủ nhân ta đã muốn.”

Nam tử kia cũng không rời đi, chẳng qua là nhẹ giọng nói: “Mạng của nàng, chỉ có thể do nàng quyết định.”

Sát thủ không có nói thêm nữa, lập tức giao thủ với hắn.

Dưới bầu trời đêm yên tĩnh, tiếng binh khí va chạm chói tai, cùng với tia lửa nhỏ bé.

Sát thủ võ công cao cường, ra tay độc ác, nhiều chiêu trí mạng.

Nhưng võ công của đối phương lại thâm sâu khó lường, thoải mái hóa giải thế công của hắn.

Sát thủ sử dụng đều là chiêu thức dùng nội lực, mà Hắc y nam tử kia cũng gặp chiêu phá chiêu, không tốn sức chút nào.

Vào lúc sát thủ đang thở hồng hộc, Hắc y nam tử không chút hoang mang, dò xét đúng thời cơ, dùng một kiếm nhanh như tia chớp sát thủ ngay giữa lồng ngực.

Kiếm phát ra tiếng vang trầm muộn, đâm qua thân thể, mũi kiếm xuyên qua lưng hắn ra sau, nhỏ giọt máu.

Tối nay, thanh kiếm kia chân chính uống máu,.

Ai cũng không lường trước được kết quả.

Sát thủ mất mạng tại chỗ.

Người áo đen xoay người lại, nhìn nhìn bọn họ, trong mắt vẫn là băng thiên tuyết địa: “Không sao chứ.”

“Không có chuyện gì không có chuyện gì, đa tạ đại hiệp cứu giúp.” Mộ Dung Dật Phong che ngực đứng lên.

Đào Yêu nhìn hắn thật sâu, đột nhiên hỏi: “Ngươi tại sao muốn cứu chúng ta?”

Nam tử đối mặt với bọn họ, nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn nơi khác: “Bởi vì có người muốn giết ngươi.”

Tiếp theo, hắn từ từ đi tới, một nắm chặt cổ tay Đào Yêu, bắt đầu bắt mạch cho nàng.

Hai mắt Mộ Dung Dật Phong phun ra lửa.

Lại dám ăn đậu hũ nương tử tương lai của hắn! Người này thật quá đáng!

“Không có gì đáng ngại, mấy ngày tới đừng động võ nữa, điều dưỡng thật tốt.” Mặc dù đang dặn dò nhưng giọng nói của hắn vẫn vững vàng không có bất kỳ tình cảm gì.

Sau đó, hắn xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng hắn từ từ đi xa, Đào Yêu trầm mặc, Mộ Dung Dật Phong phẫn hận.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Liễu Tiểu Ngâm nhìn khuôn mặt mệt mỏi của hai người, không khỏi tò mò: “Hai người các ngươi tối hôm qua đi đuổi tà ma sao?”

“Không phải là đuổi tà ma, là bị người đuổi giết.” Mộ Dung Dật Phong che miệng lại, ngáp:“Ngươi quả đúng là ngủ như heo, như thế cũng không nghe thấy.”

“Đây cũng là vì ngươi đuổi ta đi, để ở lại một mình, nếu không ta sẽ một đao tiêu diệt đám người đuổi giết các ngươi kia.” Liễu Tiểu Ngâm phách vỗ ngực.

“Được được được, ta biết rồi, được chưa.” Mộ Dung Dật Phong thật sự không có tinh lực so đo với nàng.

Lúc này, nam nhân tối qua lại đi tới trước bàn bọn họ, cái gì cũng không nói, cầm lấy tay Đào Yêu, lại bắt đầu bắt mạch.

Mộ Dung Dật Phong gập cây quạt lại nghe cái “phách”.

Người này lại dùng chiêu này!

“Thương thế khá hơn hôm qua một chút, thuốc này mỗi ngày dùng ba lần, ba ngày sau chắc là khỏi hẳn.” Nam tử lấy ra một bình sứ trắng, đặt ở trên bàn.

Đào Yêu đang muốn nói gì thì tiểu nhị của khách điếm đi tới cung kính nói với nàng: “Mộ Dung phu nhân, đây là món ăn mới nhất bổn điếm, miễn phí tặng mọi người thưởng thức.”

Đào Yêu giải thích: “Ta không phải là Mộ Dung phu nhân.”

Tiểu nhị vỗ đầu: “Ai nha, cô nương thật xin lỗi. Nhưng ngài và vị này Mộ Dung công tử quả thực là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp. Tiểu nhân không tự chủ được, cho là hai người là vợ chồng, thật xin lỗi.”

Chờ tiểu nhị rời đi, ông chủ lại cầm lấy một tấm lụa đỏ, cười hì hì nói: “Cô nương vận khí thật tốt , trở thành khách nhân thứ một ngàn của bổn điếm, có thể miễn phí nhận được một lụa đỏ thượng hạng, tiệc cưới của ngài cùng Mộ Dung công tử nhất định dùng được đấy.”

Đào Yêu tiếp tục giải thích: “Chúng ta không muốn thành thân.”

Ông chủ kinh ngạc: “Thật rất xin lỗi, nhưng hai vị xứng đôi hợp ý như thế, nếu như không thành thân thì quả thật là đáng tiếc vô cùng. Vậy ta đặt lụa đỏ ở đây , ta dám cam đoan, sau này các ngươi tuyệt đối dùng được!”

Rốt cục ông chủ cũng tránh ra, không đợi Đào Yêu nói ra một chữ nào, một vị thầy tướng số bước đi thong thả đến trước mặt nàng và Mộ Dung Dật Phong, than một tiếng sợ hãi: “Ông trời ơi, nhìn tướng mạo hai vị mà xem, quả thực là ông trời tác hợp cho, đúng là phúc phận được nguyệt lão nối duyên ba kiếp. Hai vị thành thân rồi, tuyệt đối là hạnh phúc trăm năm, quần anh tụ hội, Loan Phượng cùng minh, sanh khánh cùng hài, ý hợp tâm đầu, dây dưa liên tục, quý tử sớm sinh!”

Chờ thầy tướng số đi rồi, Đào Yêu quay đầu lại, lại phát hiện đã không thấy nam tử kia.

“Ai, những người này hôm nay thật kỳ quái, tại sao tất cả đều chú ý đến chúng ta vậy .” Mộ Dung Dật Phong ha ha cười một tiếng: “Ta đến quầy tính tiền.”

Hắn đứng dậy, đi xuống lầu dưới, tiểu nhị, chưởng quỹ và thầy tướng số đều vây lại, lấy lòng mà cười: “Công tử, chúng ta diễn không tệ chứ.”

“Đại khái cũng ổn, nhưng động tác của ngươi hơi cứng, ngươi nói cà lăm, mắt ngươi lại hơi động.” Mộ Dung Dật Phong lôi bạc trong ngực ra cho mọi người.

Đưa một thỏi lại nhỏ giọng dặn dò: “Nhớ kỹ ngày mai tiếp tục.”

Ba người nói đa tạ sau rời đi, Mộ Dung Dật Phong xoay người, lại thấy Liễu Tiểu Ngâm tựa vào cây cột bên cạnh, lấy tay quấn quấn tóc, ánh mắt như hiểu rõ, cười nói: “Mộ Dung Dật Phong, chiêu này của ngươi thật sự quá kém.”

“Không biết ngươi đang nói cái gì.” Mộ Dung Dật Phong chết cũng không thừa nhận.

“Chỉ giỏi giả bộ, ngươi không phải muốn Đào Yêu làm nương tử sao?” Liễu Tiểu Ngâm hất cằm lên: “Nhưng bản lĩnh của ngươi cũng không phải là đối thủ nam nhân kia.”

“Làm sao ngươi biết?” Mộ Dung Dật Phong không chịu thua.

“Hắn dùng chiêu pháp rất lợi hại, thứ nhất cũng đã sờ soạng được tay Đào Yêu. Còn ngươi? Phí nhiều công sức thời gian như vậy, ngay cả tóc nàng cũng không đụng vào được.” Liễu Tiểu Ngâm cười nhạt.

Mộ Dung Dật Phong nghĩ thấy đúng liền cảm thấy chán nản.

“May là ngươi gặp ta.” Liễu Tiểu Ngâm đắc ý lấu một quyển sách ra, đưa cho hắn: “Này, cầm đi nghiên cứu thật tốt.”

“Đây là cái gì?” Mộ Dung Dật Phong hỏi.

“《 thiếu hiệp bảo giám 》, Lăng Đầu Thanh tiểu thiếu hiệp đặc biệt viết để chỉ dẫn những thứ này cho những người mới ra giang hồ, bên trong giảng giải cặn kẽ rất nhiều chiêu thức theo đuổi thiếu nữ.”

Liễu Tiểu Ngâm lật ra một tờ, đề cử nói: “Nhìn đi, đây là chiêu thức hấp dẫn nữ tử cam tâm tình nguyện ở cùng phòng. Có thể ở dưới trời mưa, mang nữ tử này đi dã ngoại, chờ y phục các ngươi ướt hết, đem nàng mang đến trong sơn động, lấy cớ muốn hơ cho khô y phục, hấp dẫn người kia cùng cởi hết áo. Cho nên, trong tiếng bó củi cháy, hai người các ngươi cũng có thể củi khô gặp lửa, kịch liệt quay cuồng .

Đây đây đây, còn hướng dẫn chi tiết mang theo thuốc đuổi muỗi, trời mưa côn trùng khá nhiều, ảnh hưởng không khí. Hai là, ở cửa động để độc tiễn, phòng ngừa có người không thức thời mà quấy rầy lúc mấu chốt. Ba là, bởi vì hai người ít nhất phải đợi cả đêm, khó tránh khỏi có hai ba lần đi vệ sinh, vì vậy lúc tìm kiếm sơn động, phải tránh kiểu sơn động phong bế, để tránh mùi hôi đại tiểu tiện tràn ra, phá hỏng không khí. Đúng rồi, còn đề cử địa điểm: sơn động thứ năm hướng đông bắc, tỷ lệ thành công mười phần mười, nhưng vì gần đây nơi đó được sách đề cử, luôn luôn kín người, vì thế phải sớm dự định.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.