Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 38



Đối với bất luận sự tình gì Liễu Vũ làm thì Trương Tịch Nhan đều đánh cho một cái dấu chấm hỏi, nhưng không có hứng thú đi tìm hiểu, tận sâu trong đáy lòng nàng cảm thấy bảo trì khoảng cách với cô thì tương đối tốt hơn. Bên phía anh hai của nàng vẫn còn một đống cục diện rối rắm cần xử lý, nàng thật sự không rảnh ở lại đây vây xem náo nhiệt. Nàng nhanh chóng nói với Liễu Vũ: “Cô bận gì thì làm đi, tôi trở về đây.”

Liễu Vũ đáp: “Trương Tịch Nhan, cô có cần thực dụng như vậy không, lấy được đồ vật tới tay liền bỏ đi.”

Trương Tịch Nhan cạn lời: “Tiền hàng hai bên đều đã thỏa thuận chuyển khoản xong hết rồi, không đi ở lại ăn cơm à?”

Liễu Vũ nói: “Đương nhiên rồi.” Cô nhiệt tình giới thiệu mấy nhân viên của chính quyền địa phương cho Trương Tịch Nhan.

Trước kia Trương Tịch Nhan còn đi làm ở công ty vẫn sẽ chú ý một ít mối quan hệ xã giao, hiện giờ sao, tu trên núi ba năm, bản lĩnh tăng mạnh, gặp Liễu Vũ cái mặt hàng tùy thời sẽ đào hố cho nàng nhảy, nếu không thật sự có việc cần nhờ vả thì nàng cũng không cần phải nể mặt làm gì, nàng lãnh đạm gật đầu với mấy nhân viên kia, nói với Liễu Vũ: “Cáo từ.”

Liễu Vũ kêu nàng: “Trương Thập Tam, cô có còn muốn lấy đợt hàng tiếp theo không vậy hả?”

Trương Tịch Nhan nghĩ đến những dược liệu mà anh hai cần phải dùng, hơi hơi mỉm cười đáp: “Hàng hóa mà tôi muốn, cô sẽ không nguyện ý bán.”

Liễu Vũ “đệt” một tiếng rồi nói: “Vừa rồi hàng hóa mà cô mua không phải là của tôi bán cho cô sao?”

Trương Tịch Nhan báo tên mấy loại dược liệu, hỏi: “Mấy cái này có bán không?”

Quỷ da cốt, huyết đằng căn, hoa đầu lâu, cỏ vong hồn, độc long tâm… Đây là muốn làm gì? Liễu Vũ kêu lên: “Trừ bỏ quỷ da cốt ra, còn lại là mấy cái quỷ gì nha?” Cô nói tới đây liền cảm thấy không thích hợp, cái bộ quỷ da cốt lúc trước biến đâu mất rồi? Những thứ kia vừa nghe tên có vẻ như cùng một loại với quỷ da cốt thì phải? Cô như suy tư gì đó chớp chớp mắt rồi nói: “Nói tỉ mỉ hơn xem nào.”

Trương Tịch Nhan nhìn phản ứng của Liễu Vũ liền biết cô không hề tiếp xúc qua những thứ đó, đồ vật trong Phục Hi đại trận không phải là thứ Liễu Vũ có thể lấy tới. Nếu cô ấy đi lấy chúng, sẽ đem cả hai người các cô đều đặt vào hoàn cảnh nguy hiểm, nàng nói: “Coi như cô có tâm, nhưng tôi chỉ đùa cô một chút thôi.”

Liễu Vũ tin nàng mới có quỷ, Trương Tịch Nhan từ nhỏ tới lớn không hề có một chút tế bào hài hước nào. Cô nói: “Cô viết tên những thứ phải dùng cùng với đặc điểm, đặc thù bên ngoài và nơi chúng sinh ra, kỹ càng tỉ mỉ nói cho tôi biết, nếu giá cả thích hợp thì tôi sẽ thay cô đi tìm một chút xem sao.” Trương Tịch Nhan nếu tìm tới cô ở đây, thì nhất định là muốn những thứ đồ ở trong núi. Ba cái thổ sản sao, bán con rết bò cạp cũng là bán, bán quỷ da cũng là bán a.

Trương Tịch Nhan dừng lại bước chân: “Tôi có việc cần làm, quá mấy ngày nữa sẽ đến tìm cô sau.” Nàng nhìn thấy nhân viên chính phủ đang đứng gần đó, sợ bọn họ hiểu lầm hai người các nàng muốn làm chuyện gì trái pháp luật không dám hô hào cho mọi người biết, vì thế bổ sung một câu: “Bên công ty của tôi còn một đống chuyện cần xử lý, mà cô cũng có một đống việc chưa làm tạm thời không thể phân thân, chuyện tìm dược liệu không gấp.”

Vùng thôn quê nhỏ nên không có xe taxi của hãng chính quy, ngồi xe khách thì phải đi đến chỗ này chỗ kia rồi còn phải đổi tuyến này nọ, mất rất nhiều thời gian, vì thế nàng bao thẳng một chiếc xe tư nhân đi về Côn Minh. Nơi này cách Côn Minh khá xa, không tính thời gian gian trì hoãn trên đường thì lái xe thẳng một mạch cũng mất khoảng 8 tiếng, buổi chiều nàng xuất phát, nửa đêm mới có thể đến nơi. Đường xá xa xôi mà còn phải chạy xuyên đêm, rất nhiều tài xế lo lắng an toàn nên không chịu nhận chuyến. Bà chủ của một cửa hàng tạp hóa nhỏ giúp nàng liên hệ với một tay tài xế, gã ta muốn giá khá cao, nhưng vẫn trong phạm vi có thể tiếp thu nên nàng liền đồng ý.

Nàng ngồi trên xe trả lời mấy cái email và tin nhắn, sau đó tín hiệu không tốt lắm nên đành phải cất điện thoại ngồi nhắm mắt dưỡng thần, nghỉ ngơi trong chốc lát. Xe xóc nảy làm cho nàng bừng tỉnh, phát hiện gã tài xế lái xe tới một con đường nhỏ đặc biệt hẻo lánh, trước không có thôn sau không có tiệm, còn tắt máy xe.

Trương Tịch Nhan:???

Gã tài xế kéo phanh tay, cởi bỏ dây an toàn rồi xuống xe, mở cửa của hàng ghế sau tính chui vào.

Trương Tịch Nhan một chân đá qua.

Gã tài xế theo bản năng giơ tay tóm chân nàng nhưng không tóm được, vững vững vàng vàng ăn nguyên một đá vào bụng, té ngã vào bụi gai bên ngoài, bị gai đâm cho vừa đau vừa ngứa. Gã ta bò lăn bò càng chui ra, tức giận rút con dao bấm quơ quơ rồi hét to: “Tao thấy mày là không muốn sống nữa.” Vừa dứt lời thì thấy người phụ nữ ngồi trong xe bước ra, vô luận là ánh mắt hay biểu tình đều có điểm dọa người, tay người phụ nữ đặt trên chuôi kiếm. Gã ta vốn tưởng rằng đó chỉ là cây kiếm đồ chơi trang trí hoặc là đồ công nghệ mà người thành phố lớn thường mang theo, chờ người phụ nữ kia rút kiếm ra gã mới thấy được đây là kiếm thật 100% đã được khai quang.

Mũi kiếm xẹt qua ghế dựa trong xe, chỉ nghe “xoèn xoẹt” một tiếng, ghế dựa đã bị cắt ra một đường dài.

Trương Tịch Nhan huy kiếm đánh bay con dao bấm, thấy gã tài xế quay đầu bỏ chạy, nàng liền đá một viên đá bay trúng vào cẳng chân của gã.

Gã tài xế đương trường ngã quỳ rạp trên mặt đất.

Nàng xách theo kiếm chậm rãi đi đến gần, hỏi: “Cướp tiền hay là cướp sắc?”

Gã tài xế nơm nớp lo sợ đáp: “Chị… chị đại, tôi… tôi chỉ… muốn dừng xe… đi… đi tiểu…”

Trương Tịch Nhan nhàn nhạt liếc mắt nhìn gã một cái, tra kiếm vào trong vỏ, nàng ngưng khí ở đầu ngón tay trái, nhanh chóng vẽ một loại bùa chú nào đó lên lòng bàn tay phải, sau đó chụp mạnh bàn tay phải lên đầu vai của gã tài xế, rồi xoay người bước lên xe.

Mọi người đều biết, người sống có ba ngọn đèn dương hỏa nằm ở trên đỉnh đầu và hai vai, chụp lên bả vai người khác là điều kiêng kị, đặc biệt Trương Tịch Nhan còn mặc một thân đạo bào, liền càng dọa người.

Gã tài xế run giọng hỏi: “Chị… chị đại, không… không phải, người đẹp, ngài… ngài làm nghề gì vậy?”

Trương Tịch Nhan không thèm quay đầu lại, chỉ đơn giản đáp: “Đạo sĩ.”

Qua một hồi lâu, tài xế mới nơm nớp lo sợ quay trở lại xe, vừa nhận lỗi vừa xin lỗi Trương Tịch Nhan cả buổi.

Trương Tịch Nhan ngồi ở băng ghế phía sau, nhắm mắt dưỡng thần, mí mắt cũng không thèm nâng lên một chút.

Gã tài xế nhìn vết kiếm lưu lại trên băng ghế của xe, không dám giở trò nữa, thành thành thật thật lái xe đến Côn Minh, còn hỏi nên đưa nàng đến chỗ nào.

Trương Tịch Nhan đưa địa chỉ mà tiểu nhị của văn phòng Trương Hi Minh vừa mới gửi đến cho gã tài xế.

Tài xế chạy đến nơi thì phát hiện ra đây là một cái kho hàng.

Hơn nửa đêm, đến kho hàng… Bên ngoài kho hàng còn dừng mấy chiếc xe, còn có một đám người đang chờ ở nơi đó. Đám người kia thoạt nhìn không giống người bình thường cho lắm.

Gã tài xế hỏi: “Trước… phía trước… dừng ở chỗ đám người đó ạ?”

Trương Tịch Nhan nhàn nhạt “ừm” một tiếng. Gã tài xế rất muốn dẫm chân ga một phát bỏ chạy, nhưng trên xe còn ngồi một cái còn đáng sợ hơn cả đám người ngoài kia, gã không dám. Gã ta ngoan ngoãn lái xe đi qua.

Hơn hai mươi người đàn ông đầy người vết sẹo giống như làm trong ngành nghề đao kiếm liếm huyết ùa lên vây quanh xe, cả đám cung kính đồng thanh thưa gửi với người phụ nữ xinh đẹp tự xưng là đạo trưởng kia: “Cô chủ.”

Trận thế phô trương tới nỗi làm cho hai tay đang cầm lái của gã tài xế run lên bần bật.

Trương Tịch Nhan chỉ điểm hai người trong nhóm: “Coi chừng hắn, đừng để cho hắn chạy.”

Gã tài xế đẩy cửa xe ra, vừa xuống xe liền quỳ gối trên mặt đất: “Chị đại, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi…” Gã đàn ông hơn bốn mươi tuổi bị dọa cho sợ tới mức gào khóc không thôi.

Chúng tiểu nhị mờ mịt nhìn cô chủ của mình, không biết nàng muốn làm gì gã tài xế này.

Trương Tịch Nhan cạn lời: Nàng mới là người bị hại, là người bị đánh cướp có được không.

Một người đàn ông chừng 35, 36 tuổi được nhóm tiểu nhị xưng hô là “Anh Lỗ” đi đến, mời Trương Tịch Nhan vào trong kho hàng, báo cáo với nàng rằng chỉ còn có tên La phó tổng kia giữ một số dược liệu không chịu nhả ra, còn có một bộ phận dược liệu đã tra ra được nơi rơi xuống, số còn lại thì vẫn đang điều tra.

Tên La phó tổng kia thực hiển nhiên là bị bọn họ cường thế “mời” về, gã sợ tới mức không được nhưng vẫn lớn tiếng kêu la: “Các người vận dụng tư hình là phạm pháp, các người muốn làm gì hả?”

Trương Tịch Nhan nói: “Người đã bắt được, tang chứng vật chứng đầy đủ thì báo cảnh sát đi, tra được manh mối và nơi dược liệu rơi xuống cũng giao cho họ. À, đúng rồi, bên ngoài còn có một tên muốn tự thú, thuận tiện mang hắn ta theo luôn.” Nàng thấy vẻ mặt khó hiểu của bọn họ nên đành phải giải thích: “Hắn ta đánh cướp tôi.”

Chúng tiểu nhị: Đây là luẩn quẩn trong lòng cỡ nào. Cô chủ là người dũng mãnh duy nhất nguyên vẹn đi ra khỏi bộ lạc Hoa Tế a.

Trương Tịch Nhan nói tiếp: “Mấy tên phó tổng và cửa hàng trưởng cũng giao hết cho cảnh sát đi, những người khác nếu có thể trong vòng nửa tháng trao trả lại toàn bộ những tài sản mà bọn họ ngầm chiếm đoạt thì tha cho bọn họ một con ngựa.”

Trương Tịch Nhan thấy thời gian đã quá muộn, người nhà đã ngủ hết nên lo lắng làm ồn đến họ, nàng qua khách sạn gần đó ngủ một đêm, ngày hôm sau mới về nhà.

Hôm sau mẹ nàng biết được còn oán giận nàng một hồi. Sau khi trải qua sự kiện bị đánh cướp kia, Trương Tịch Nhan lúc này mới nhận ra, hiện tại nàng phải chạy ngược chạy xuôi khắp nơi, không có một chiếc xe nào quả thật không thuận tiện cho lắm.

Anh hai của nàng đã trở về nhà tổ, xe và tài xế đều có sẵn, bất quá nàng muốn dùng thì cũng phải hỏi chị dâu một tiếng.

Chị dâu không nói hai lời liền đưa chìa khóa xe cho nàng, sau đó gọi điện thoại cho tài xế kêu anh ta đến nhà.

Tài xế cũng ở chung tiểu khu nhưng là ở tòa nhà chung cư, chị dâu nói anh ta muốn đến đây cũng chỉ mất vài phút, kết quả gọi điện thoại qua, anh ta nói đang có việc bận ở bên ngoài, một tiếng nữa mới có thể trở về được.

Trương Tịch Nhan: Ông chủ đã về núi tu rồi, tài xế còn bận cái gì nhỉ?

Chờ tài xế tới nàng mới phát hiện, tài xế bận thật sự. Tài xế tên là Lão Lỗ, đây là cách mà chị dâu gọi anh ta, bọn tiểu nhị thì kêu anh ta là “Anh Lỗ”. Tối hôm qua Trương Tịch Nhan mới vừa gặp anh ta ở kho hàng. Anh ta và mấy tay tiểu nhị từng cùng nhau nằm viện, sau khi khỏe thì bắt đầu truy tra nội quỷ ở trong chuỗi hiệu thuốc và nơi dược liệu bị đưa ra ngoài, nàng còn cho rằng anh ta là đội trưởng của nhóm tiểu nhị.

Sau khi hỏi qua mới biết được, xe của anh hai được mua dưới danh nghĩa của công ty, tiền lương của Lão Lỗ cũng do văn phòng chi trả, chức vụ là trợ lý đặc biệt, trước mắt mọi chuyện lớn nhỏ trong văn phòng đều do một tay anh ta xử lý.

Lão Lỗ nói với nàng: “Trương gia nói anh ấy sẽ ở lại trong núi một thời gian, để cho tôi đi theo ngài, ngài có việc gì không rõ thì cứ hỏi tôi.” Anh ta nói cho Trương Tịch Nhan, những vụ làm ăn nhỏ thì tiểu nhị nào muốn tiếp nhận thì tiếp nhận, sau khi nhận tiền công thì trích ra phần trăm đưa lại cho văn phòng. Vụ làm ăn lớn thì mới tìm tới Trương gia, ngày thường cũng không có việc gì bận rộn, nhưng trước mắt lại có một việc, chính là chuyện của giáo sư Mã, ông ta chỉ thanh toán tiền cọc lúc đầu, số tiền còn lại cộng với tiền nằm viện của ông ta và giáo sư Trình thì vẫn chưa thanh toán.

Lão Lỗ nói một hơi: “Giáo sư Mã bị bệnh phải về hưu sớm để tĩnh dưỡng, ông ta lấy lý do rằng văn phòng không bảo vệ tốt, cự tuyệt chi trả khoản tiền còn lại, còn bắt chúng ta phải trả lại hai triệu tiền cọc lúc đầu, còn phải bồi thường khoản bảo vệ không làm tròn trách nhiệm tạo thành tổn thất cho thân thể ông ta, còn thêm khoản bồi thường tinh thần, yêu cầu chúng ta đền gấp ba lần số tiền đặt cọc, bên ông ta cũng đã gửi yêu cầu của luật sư đến. Giáo sư Mã còn hoài nghi rằng văn phòng của chúng ta làm ăn phi pháp, nếu chúng ta có hành vi không đúng mực với ông ta thì ông ta sẽ cử báo chúng ta. Còn có một chuyện, giáo sư Mã đi kéo nhà tài trợ là chuyện của ông ta, chúng tôi chỉ phụ trách bảo vệ ông ta, hợp đồng ghi rõ chúng tôi chỉ có nhiệm vụ bảo vệ ông ta và giáo sư Trình đi tìm bộ lạc Hoa Tế và nghiên cứu Phục Hi đại trận. Sau khi chúng tôi vào thôn, còn có thêm một nhóm người đi theo phía sau…” Anh ta nhắc tới việc này liền tức giận không thôi: “Sau này tôi mới xác định được, đám người kia là nhà tài trợ của giáo sư Mã, bọn chúng lấy chúng tôi làm pháo hôi đi trước dò đường, ép chúng tôi xâm nhập vào bên trong đại trận, một người tiếp một người, anh em chúng tôi bị vây bên trong đó hơn hai tháng, không có gì để ăn, phải dựa vào ăn sâu, quả dại và uống nước lã cầm cự chờ đến khi đại sư Trương Trường Thọ đến cứu chúng tôi ra ngoài, mọi người lúc đó mới xem như nhặt về một cái mạng. Trương gia nói, việc này giao cho ngài xử lý. Anh ấy bận dưỡng thương, hiện tại mặc kệ mọi chuyện.”

Trương Tịch Nhan: “…” Mẹ nó! Một cái so một cái càng hố! Trương Hi Minh, đem Liễu Vũ ra so với anh thì cô ấy còn chân, thiện, mỹ hơn nhiều!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.