Muội muội đang đánh đàn trước mắt đây thông tuệ cực kỳ, dịu dàng hiền thục, tri thư đạt lý, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú không gì không thông, nhưng lại bị cuộc sống bức bách buộc phải kiên cường dũng cảm. Vốn là đại gia khuê tú danh môn, tay chỉ cầm hương thư danh họa, giờ phải đeo bảo kiếm bên eo, lang bạt kỳ hồ trên lưng ngựa cùng một đám nam tử, không sợ gian khổ, không một câu oán hận, còn thường động viên người ca ca này. Ngoại trừ vết bớt trên mặt, dù là mặt nào, muội muội của y cũng là bảo bối nam nhân thiên hạ khó cầu. Nhưng chỉ vì y làm ca ca vô dụng, không gánh nổi gánh nặng mà phạm phải sai lầm khiến nàng chậm trễ một đời, thực thẹn với anh linh phụ mẫu trên cao.
Y lại nhìn thân vệ trong rừng đang cảnh giới quanh mình, đều là lão binh trên sa trường, dù không thấy được tương lai tươi sáng nhưng vẫn nhất định đi theo mình tìm một tương lai mờ mịt không biết ở nơi nào. Y biết, đây cũng là nhờ phụ thân để lại, nhưng lại khiến lòng ngày càng bất an, chỉ sợ sẽ phụ lòng những người này, không biết mình sẽ dẫn họ đi đâu. Y chỉ có thể không ngừng tự nói với mình, tiến lên, tiến lên!
Có điều tương lai xa vời vợi, giả vờ giả vịt ở đây theo ý Ngưu Hữu Đạo y cũng không yên tâm. Thực sự là, hành vi như thật như giả kia của hắn khiến y không yên tâm.
Đêm đen dài dằng dặc, nhìn lên bầu trời đêm cũng chỉ có tối đen, trong lòng y vô cùng chờ mong bình minh đến…
Qua một đêm, ánh ban mai tỏa ra, trong một đỉnh lều, Thương Triều Tông nghiêng người xộc xệch ngủ gật thì bị tiếng bước chân vội vã vang lên đánh thức, theo bản năng nắm chặt thanh đao bên cạnh, mở mắt ra nhìn, là người mình.
Một thân vệ chắp tay bẩm báo: “Vương gia, có mấy người ở bên ngoài chùa nói là người của phủ Thái thú quận Quảng Nghĩa, do pháp sư phái đến.”
Ngưu Hữu Đạo mời tới? Thương Triều Tông chợt cảm thấy phấn chấn. Lúc trước Ngưu Hữu Đạo còn nói sẽ đi mấy ngày, không ngờ mới có một ngày đã có tin. Y đứng dậy, nhưng vì một chân bị đè quá lâu nên bị tê, đứng lên loạng choạng, phải dậm mạnh mấy cái khơi thông kinh lạc mới dễ chịu.
Chỉ lát sau, Thương Triều Tông, Lam Nhược Đình, Thương Thục Thanh dẫn một đám người bước nhanh ra ngoài.
Ngưu Hữu Đạo dặn mọi người tá túc gần nấm mồ mới đắp dưới chân núi, giả vờ tế vong linh, không trâu bắt chó đi cày, họ chỉ đành nghe theo.
Thọ Niên dẫn bốn năm người chờ ngoài cửa chùa Nam Sơn Tự, thấy mấy người Thương Triều Tông đi ra thì bực bội, có phòng không ở, ở trong rừng trong núi là sao?
Thương Thục Thanh là nữ tử, từ nhỏ vẫn ở trong khuê phòng không biết Thọ Niên. Thương Triều Tông và Lam Nhược Đình nhìn nhau, cả hai đều biết người này. Khi Ninh Vương vẫn còn ôm hết binh mã Yến quốc, Tết đến, quận Quảng Nghĩa cũng sai người tới tặng lễ, hầu hết là quản gia Phượng gia Thọ Niên đại diện cho Phượng Lăng Ba đến, cũng chính là vị trước mắt này. Hai người khá bất ngờ. Không ngờ là quản gia của Phượng Lăng Ba tự mình tới.
Thấy người đến, Thọ Niên mỉm cười ôm kiếm chắp tay chào: “Lão nô tham kiến vương gia, chào Lam tiên sinh. Vị này chắc là Quận chúa, lão nô xin có lễ.”
Thương Thục Thanh đáp lễ lại, Thương Triều Tông và Lam Nhược Đình ôm quyền chào. Lam Nhược Đình buông tay xuống, cười nói:”Thọ huynh, bao năm không gặp, phong thái vẫn như xưa.”
Thọ Ninh chắp tay ôn hòa cười: “Lam tiên sinh quá khen.”
“Là Ngưu Hữu Đạo mời Thọ huynh tới sao?”
Thọ Niên gật đầu: “Phụng mệnh tới bảo vệ vương gia… Lẽ nào không phải vương gia phái Ngưu Hữu Đạo tới gặp Thái thú?”
“A… đúng vậy đúng vậy. Không biết hiện giờ Ngưu Hữu Đạo đang ở đâu?” Lam Nhược Đình cười ha ha gật đầu nói mập mờ. Thực sự là cách làm việc của Ngưu Hữu Đạo khiến người ta rất khó kết hợp, không nói rõ gì hết. Bên này họ cũng không biết hắn nói gì với Phượng Lăng Ba, không biết nói chuyện thế nào, kết quả ra sao, chỉ sợ nói thành sai.
Họ thực sự khó mà tin được Phượng Lăng Ba sẽ cho Thương Triều Tông mượn binh. Nhưng xem bộ dạng này của Thọ Niên, hình như là có thể thật. Phượng Lăng Ba thực sự dám dính vào chuyện này sao? Quái đản hơn là Ngưu Hữu Đạo không về, cũng không phái ai đến báo tin, họ muốn hỏi cũng không hỏi được.
“Ngưu Hữu Đạo tạm nghỉ trong phủ Thái thú đợi vương gia. Vương gia, nơi hoang sơn dã lĩnh này rất hung hiểm, không thích hợp ở đâu, kính xin ngài theo lão nô về quận thành trước. Nhân mã Thái thú phái đi tiếp ứng đang trên đường tới đây, sẽ gặp trên đường thôi.” Thọ Niên đưa tay ra mời.
Bên này rất hoang mang, không biết nên đi hay không. Lam Nhược Đình đang suy nghĩ xem nên làm thế nào, muốn hỏi vài câu thăm dò chợt thấy có người chạy tới chân núi, chính là thân vệ Ngưu Hữu Đạo phái về truyền lời, người tới rất phấn chấn.
Mời Thọ Niên chờ, lôi thân vệ đang phong trần mệt mỏi sang một bên, Lam Nhược Đình không kiên nhẫn nổi nữa, hỏi luôn: “Pháp sư có nhắn gì về không?”
Thân vệ liên tục gật đầu: “Pháp sư nói, đại sự có hy vọng, coi như chắc chắn rồi, dặn Vương gia theo người của quận Quảng Nghĩa quay lại. Pháp sư tạm thời không tiện tới đây, chỉ đành ở quận thành chờ Vương gia đại giá!”
Chắc chắn? Ba người nghe mà phấn chấn. Thực sự là mượn được binh sao? Thực khó tin mà. Trời ơi, thật không biết Ngưu Hữu Đạo làm thế nào.
Đôi mắt dưới lớp sa mỏng của Thương Thục Thanh sáng lên lấp lánh. Thương Triều Tông hưng phấn nắm chặt tay, như nhìn thấy một tia sáng trong bóng tối vô biên.
Lam Nhược Đình phấn chấn hỏi: “Pháp sư khỏe không? Không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?”
“Pháp sư mạnh khỏe. Chuyện cầu thân rất thuận lợi!”
“Hả?” Lam Nhược Đình sửng sốt trợn tròn hai mắt tưởng mình nghe lầm.
“Cầu thân?” Thương Triều Tông ngờ vực hỏi: “Cầu thân ai?”
Thương Thục Thanh cũng rất kinh ngạc. Cầu thân là sao?
“Không phải vương gia muốn kết hôn với nữ nhi Thái thú quận Quảng Nghĩa sao?” Thân vệ kia ngơ ngác hỏi lại, còn cho rằng Ngưu Hữu Đạo làm vậy là theo sắp xếp của vương gia, bây giờ xem phản ứng của mấy người vương gia, sao lại không giống?
Thương Triều Tông chỉ vào mình, khó tin nổi, hỏi lại: “Bản Vương với nữ nhi Phượng Lăng Ba ư?”
Thân vệ há hốc mồm gật đầu, đang thầm tự hỏi chẳng lẽ không phải sao?
Thương Triều Tông lại hỏi: “Pháp sư nói vậy sao?”
“Pháp sư đã đưa lễ hỏi cho Phượng gia, cũng tuyên bố trước mặt mọi người là vương gia muốn cưới nữ nhi của Phượng Lăng Ba.”
Thương Thục Thanh và Lam Nhược Đình nhìn nhau, sao cảm thấy chuyện này hơi loạn. Thương Triều Tông không thể tin nổi, hỏi lại lần thứ hai: “Ta cưới nữ nhi của Phượng Lăng Ba sao? Cưới nữ nhi nào của Phượng Lăng Ba?”
Thân vệ kia ý thức được chuyện này đi hơi xa rồi, ngơ ngác nghi ngờ đáp lại: “Vương gia, chẳng lẽ Phượng Lăng Ba còn có mấy nữ nhi sao? Đương nhiên… đương nhiên là…” Nhớ lại lúc nãy mình đem lễ hỏi tới trước cửa phủ Thái thú, Phượng Nhược Nam hầm hầm chạy đến, mấy người đã tận mắt nhìn thấy nàng ta, có vẻ như còn mắng vương gia nữa.
“Phượng Nhược Nam? Ta cưới Phượng Nhược Nam?” Thương Triều Tông trợn tròn hai mắt. Sao từ mượn binh đã biến thành cưới Phượng Nhược Nam rồi? Y sững sờ hỏi: “Sao có thể là chuyện đó? Ngươi nói đại sự có hy vọng là chỉ chuyện này sao?”
“…” Thân vệ kia không thể nói gì, chỉ chầm chậm gật gật đầu.
Thương Thục Thanh và Lam Nhược Đình cũng ngẩn ra. Cưới Phượng Nhược Nam? Sao chuyện này càng vô căn cứ hơn cả chuyện mượn binh Phượng Lăng Ba. Làm sao Phượng Lăng Ba lại chịu gả nữ nhi, một trong các chủ tướng của quận Quảng Nghĩa cho Thương Triều Tông?
Lam Nhược Đình chỉ thân vệ: “Cụ thể chuyện gì đã xảy ra? Ngươi mau kể lại tỉ mỉ một lượt ta xem.”
“Tới quận Quảng Nghĩa, bọn thuộc hạ tới một nhà trọ, pháp sư lập tức dặn bọn thuộc hạ tìm hiểu Phượng Lăng Ba và Phượng Nhược Nam ở đâu…” Thân vệ tỉ mỉ thuật lại chuyện ở quận Quàng Nghĩa, làm sao dò được tin, Ngưu Hữu Đạo đến quân doanh thế nào, lấy hòm kim tệ trong đó ra ra sao, sau đó trắng trợn công khai dùng tiền đó để mua lễ hỏi, làm sao tới phủ Thái thú, Viên Cương tuyên bố tin vui trước mặt mọi người thế nào. Viên Cương Ngưu Hữu Đạo vào trong phủ Thái thú rồi truyền tin ra thế nào…
Ba người nghe xong, không nói được câu nào. Đây không phải mượn binh, xem công việc sau khi vào quận thành, chính là xông thẳng tới nhà người ta cầu thân thì đúng hơn.
“Làm loạn!” Thương Triều Tông nổi giận, gương mặt lúc xanh lúc trắng.