Đạo Quân

Chương 2347: Ta có quốc sĩ, thiên hạ vô song! (3)



Ánh mắt mọi người nhìn theo. Thương Thục Thanh cũng nhìn về phía người trước mắt. Đám người Thượng Thanh Tông cũng đỏ mắt mong chờ nhìn.

Tình hình này bị nhiều người nhìn chằm chằm vào như vậy, Đường Nghi có phần xấu hổ hỏi: “Có việc gì sao?”

Ngưu Hữu Đạo xúc động khác thường, chợt cười nói: “Ta không biết nàng có thể hận ta hay không, ta không muốn phụ người nhưng cuối cùng vẫn phụ một số người. Đường Nghi, xin lỗi!”

Lúc hắn nói câu này, Đường Nghi vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.

Ngưu Hữu Đạo đã xoay người đi trở về bên cạnh Thương Thục Thanh, ngẩng đầu nhìn trên không trung, nhìn mây đen đang xoay tròn.

Vân Cơ hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Ngươi đang chờ cái gì?”

Nàng vừa dứt lời, trong mây đen xoay tròn hình thành một hố đen, trong hố đen dần dần có ánh sáng chớp hiện, khiến người ta cảm giác kỳ quái.

Ngưu Hữu Đạo nhíu mày chờ một lúc mới phát hiện trên không trung có hiện tượng kỳ lạ cố định, hình như không có thay đổi gì.

Nói cách khác, hố đen kỳ quái này chính là lối đi.

Ở trước mắt bao nhiêu người, Ngưu Hữu Đạo đột nhiên giơ tay ôm vòng eo của Thương Thục Thanh, khiến cho nàng xấu hổ nhưng vẫn không kháng cự.

“Hồng nương, đưa chúng ta tiến vào trong.” Ngưu Hữu Đạo quay đầu hô một tiếng, thấy Quản Phương Nghi còn đang kinh ngạc thì quát lớn: “Nhanh! Không còn nhiều thời gian nữa.”

Vừa rồi vì không thể xác định là lối đi hay không, hắn đã làm lỡ không ít thời gian.

Lúc này Quản Phương Nghi không do dự nữa, ôm cánh tay hắn và dẫn theo hai người bay lên trời, bay thẳng vào không trung, trực tiếp xông về phía giữa vòng xoáy.

Một đám người p0hía dưới ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn, không biết chuyện gì xảy ra.

Trước khi lao vào vòng xoáy, Ngưu Hữu Đạo quay đầu: “Hồng nương, ngươi trở lại, cho ta một chưởng, tiễn ta một đoạn đường.”

Quản Phương Nghi không nghi ngờ gì, theo thói quen nghe lệnh, thuận thế đẩy cánh tay, ra sức đẩy mạnh lực lượng mạnh nhất, hai bên lập tức tách ra.

Ngưu Hữu Đạo mượn lực thi pháp bay đi, tay áo tung bay giống như chim đại bàng mang theo Thương Thục Thanh tăng nhanh tốc độ phóng lên trên không trung, biến mất ở nơi kỳ quái này.

Quản Phương Nghi thoải mái rơi xuống đất.

Vân Cơ đến gần, nghi ngờ nói: “Hắn đang làm gì vậy?”

Đợi cho tới khi hố đen với ánh sáng kỳ quái trong không trung đột nhiên biến mất, dấu hiệu sấm chớp rền vang cũng mất, mây đen cuồn cuộn đã nhanh chóng tiêu tan, không trung đâu còn có thể nhìn thấy bóng người nào nữa.

Lúc này, vẻ mặt phần lớn mọi người mới thay đổi, ý thức được điều gì.

Trong đám người, Nam Thiên Vô Phương chậm rãi quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm về phía Văn Hoa…

Trong hoàng cung ở Tân Đô, đại điển đăng cơ oanh oanh liệt liệt, tình cảnh không tầm thường.

Trên thành lâu có một chiếcc xe đẩy, Mông Sơn Minh với tinh lực rất kém.

Không có chiến sự, tinh thần vừa thả lỏng xuống thì thể xác cũng lập tức kém hơn lúc trước nhiều. Sức lực không đủ để chống đỡ cho ông ta theo hết các lễ nghi rườm rà.

Để tránh thất lễ, Mông Sơn Minh từ chối tham dự, chỉ ở trên thành lâu xem lễ, nhìn là được.

Nhưng khi nhìn một lúc ông ta lại ngủ mất, cơ thể gầy gò nghiêng sang một bên. Có người cẩn thận trùm chăn lên người ông ta.

Gió thổi râu tóc trắng, trong lúc ngủ mơ ông ta dường như đang nói mớ gọi ra từng cái tên, khóe mắt ngấn lệ: “Đầu to, Long Bảo…”

Đại điển đăng cơ hình như dần dần rơi vào tình cảnh xấu hổ.

Bên trong chính điện của hoàng cung, trên người Thương Triều Tông mặc long bào, trên người Phượng Nhược Nam mặc phượng bào, phu thê hai người ngồi ngay ngắn ở phía trên, tiếp nhận bách quan triều bái.

Nhưng lúc này trong điện hoàn toàn im lặng, phu thê hai người ở phía trên ngồi yên. Các bách quan phía dưới cũng đứng yên.

Ngoài điện, thỉnh thoảng có hoạn quan lặng lẽ chạy vào chạy ra, ở bên ngoài nhìn xung quanh, hình như đang chờ người nào đó.

Người trong điện đều biết bọn họ đang đợi Ngưu Hữu Đạo, bên này đã thông báo Ngưu Hữu Đạo về giờ lành đăng cơ, Ngưu Hữu Đạo đáp lại đã biết.

Có người hiểu về Ngưu Hữu Đạo đều biết, người ta nói biết chính là biết, ngươi cũng không nên hỏi nhiều, người ta trước sau vẫn như vậy làm cho người không đoán được phong cách hành sự nông sâu thế nào.

Nói trắng ra, cũng chờ Ngưu Hữu Đạo tới lấy lại danh dự cho Thương Triều Tông.

Bây giờ Ngưu Hữu Đạo vừa không xuất hiện, cũng không có gì không hợp ý, làm bên này cảm thấy không biết phải làm thế nào mới tốt, không biết có nên chờ đợi hay không.

Không đợi thì sợ Ngưu Hữu Đạo vừa tới, bên này không quan tâm đã kết thúc sẽ không thích hợp.

Ngưu Hữu Đạo không xuất hiện lấy lại danh dự cho Thương Triều Tông, cũng sợ có người sẽ miên man suy nghĩ.

Ngoài điện có hoạn quan châu đầu ghé tai, sau đó có một hoạn quan vội vàng chạy vào, leo lên bảo tọa và nói nhỏ với Thương Triều Tông: “Bệ hạ, Viên gia gửi tin tức, Đạo gia đã đi vực thứ năm, sẽ không trở lại nữa.”

Đã đi vực thứ năm sao? Phượng Nhược Nam nghe được thì ngạc nhiên quay đầu.

Sẽ không trở lại nữa? Thương Triều Tông lặng lẽ.

Y thấy bách quan đều nhìn đỏ mắt mong chờ bèn vẫy tay bảo hoạn quan lui ra, sau đó đứng lên, chợt lớn tiếng tuyên bố: “Ta có quốc sĩ, thiên hạ vô song!”

Bách quan theo lễ chắp tay cung kính cúi đầu…

Sau lễ nghi rườm rà, Phượng Nhược Nam đi hết quá trình mới chạy tới hậu cung, gặp phu nhân của bách quan, lo phần việc của mình.

Đột nhiên có một hoạn quan hấp ta hấp tấp chạy tới, chặn đường bẩm báo: “Nương nương, Đạo gia sai người đưa quà tới.”

Phượng Nhược Nam kinh ngạc: “Quà ở đâu?”

Hoạn quan nói: “Đã đưa tới chính cung của nương nương.”

Phượng Nhược Nam lập tức bước nhanh tới, tạm thời không để ý tới gia quyến của bách quan.

Khi trở lại chính cung, nàng chỉ thấy chính đường bày một cái rương.

Phượng Nhược Nam phất tay: “Mở ra!”

Hai cung nữ mở rương ra, lập tức thấy một rương kim tệ với ánh vàng rực rỡ. Phượng Nhược Nam kinh ngạc, không ngờ được Ngưu Hữu Đạo sẽ đưa món quà tục như thế.

Thấy trên kim tệ còn có một lá thư, nàng lập tức sai người ta lấy tới.

Cầm thư trong tay xem, nàng chỉ thấy trên đó viết: Ta dẫn Thanh nhi đi, thiên hạ cho vương gia, không nợ vương gia. Mượn Vương phi một vạn kim tệ, nay xin trả đủ số, Vương phi xem thử.

Lại chỉ vài từ như vậy đã khiến Phượng Nhược Nam đang kinh ngạc dần dần nhớ tới Ngưu Hữu Đạo nợ nàng một vạn kim tệ lúc nào.

Chuyện cũ lập tức hiện ra rõ ràng ở trước mắt. Bè tre trên sông, gia đình bị hãm hại, đao quang kiếm ảnh khiến phu thê phản bội, nhờ biết dùng người nên nhận được giúp đỡ gắng gượng qua ngày.

Chuyện cũ trải qua bao nhiêu mưa gió, tiếp tục nhìn phượng bào mặc lên người hôm nay, người kia trả tiền nàng đã rời đi.

Phượng Nhược Nam cười khiến hoàn bội leng keng, cười lắc đầu, vừa cười vừa che miệng, khó nén nổi mà rơi nước mắt như mưa…

Hồ Tiên Cảnh đã từng là Thánh cảnh, vốn gọi là Hồ Tiên Cảnh nhưng bây giờ chỉ đã trả lại tên ban đầu.

Vô Lượng Viên là tên trước kia, giờ vườn không nhà trống, kiến trúc để lại thành nơi ở cho một ít Hồ tộc.

Một trận mưa phùn kéo dài khó ngăn cản một đám Hồ tộc đang chơi đùa đuổi bắt ở trong mưa.

Chui tới chui lui trong bụi cỏ giữa rừng cây, dây leo va vào người, toàn thân dính đày bùn và nước vẫn rất vui vẻ.

Trong Đình Đài Lâu Các, một trưởng lão Hồ tộc đóng tại này chắp tay nhìn mưa.

Cuộc đời ẩn nấp ở Hoang Trạch Tử Địa, bây giờ tự do tự tại cũng không cần sợ hãi nữa.

Gió cũng tốt, mưa cũng tốt, lúc này vẻ mặt hắn đầy thong thả vênh váo.

Cũng không biết có phải bởi vì Hồ Tiên Cảnh cắt đứt với linh khí thoát ra bên ngoài dẫn đến tình cảnh biến đổi, khí hậu hình như không bình thường.

Hắn và cả các Hồ tộc khác đều phát hiện ra, Hồ Tiên Cảnh dần dần có nhiều dông tố, lúc có lôi điện thường xuyên chấn áp Hồ tộc.

Căn cứ theo lời đồn đại của Hồ tộc, trước đây rất lâu Hồ Tiên Cảnh chính là như vậy, nhiều dông tố…

Ầm! Một tiếng sét nổ vang, các Hồ tộc đang chơi đùa trong mưa lập tức hoang mang bỏ trốn, chạy trở về trong tòa lầu mới yên tâm, theo bản năng vẫn còn sợ sấm sét.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.