Đây rõ ràng là bắt thê nữ mình làm con tin, rõ ràng đang cảnh cáo hắn ta, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Có thể nói Nghiêm Đoạt tràn đầy phẫn nộ, hận không thể lao tới tóm lấy Chu Thủ Hiền nhưng hắn ta nhìn sang hộ vệ trái phải bên cạnh đối phương thì liền biết người ta đã sớm chuẩn bị, mình không có khả năng đắc thủ. Sự tình đã rõ ràng, mình không đáp ứng, đừng nói thê nữ khó giữ được tính mạng, chỉ sợ chính bản thân cũng đừng mong dễ dàng thoát thân.
Suy đi nghĩ lại, không thể không đè lửa giận xuống, Nghiêm Đoạt trầm giọng nói: “Không biết năm mươi tu sĩ kia là đệ tử môn phái nào?
Chu Thủ Hiền đáp: “Giống như ngươi, đều là tán tu. Bọn họ tạm thời còn chưa biết phải làm gì để tránh tiết lộ phong thanh. Loại chuyện này trước khi xong chuyện không nên quá mức phô trương.”
Đều là tán tu? Nghiêm Đoạt trầm giọng nói: “Châu mục xác định sau khi bọn họ biết tình hình vẫn dám động thủ với người của Thiên Ngọc môn chứ?”
“Triệu tập người đều đã cân nhắc rồi, sẽ không nhận người lung tung. Trước khi động thủ, ngươi cho chúng nhìn vài thứ, bọn chúng tự nhiên sẽ nghe ngươi.” Người bên phải lão ta lại vứt một cái túi phía sau tới.
Nghiêm Đoạt nhận lấy, mở miệng túi ra xem, bên trong có rất nhiều thứ lộn xộn, có ngọc bội, có trâm gài tóc các loại… Vừa nhìn đã rõ, những tu sĩ kia cũng giống hắn ta, e là bọn họ cũng không thể không làm. Có thể trong chốc lát uy hiếp nhiều tu sĩ trong tay như vậy, tuyệt đối người bình thường không thể làm được. Hắn ta không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là có người trong các môn phái kia âm thầm gây nên, chỉ e không phải chỉ một hai môn phái. Trong lòng hắn ta thật sự rất hận, những người trong các môn phái kia không dám công khai vạch mặt với Thiên Ngọc môn, sợ bị Thiên Ngọc môn trả thù nên ép bọn họ làm loại chuyện này!
“Châu mục thật đúng là thủ đoạn khôn lường!” Nghiêm Đoạt hừ lạnh khen.
“Ăn lộc của vua thì dâng mệnh cho vua thôi! Bệ hạ có chỉ, làm thần tử dĩ nhiên cúc cung tận tụy!” Chu Thủ Hiền ra vẻ phục tùng rủ mắt xuống đáp, mặc kệ đối phương trào phúng, mặt mày vừa nhấc, nghiêm mặt nhắc nhở: “Cảnh cáo trước, khi động thủ tất cả mọi người nhất định phải che mặt giấu toàn bộ thân phận, mặc kệ việc này thành hay bại cũng không hề liên quan gì đến triều đình, đến ta.”
Nghiêm Đoạt tiếp lời: “Châu mục phân phó, sao dám không theo!”
“Đừng dây dưa nữa, lập tức xuất phát đi. Đến nơi tự có người tiếp ứng các ngươi đến chỗ phục kích.” Rõ ràng giờ vẫn chưa nói ra hết toàn bộ bố trí.
Dứt lời, một người bên cạnh lão ta đi đến bên Nghiêm Đoạt, đưa tay mời nói: “Nghiêm huynh, mời!”
Nghiêm Đoạt chắp tay với Chu Thủ Hiền, quay người nhanh chân bước đi, lửa giận trong mắt vẫn khó tan đi.
…
Vù! Xoẹt!
Một hưởng tiễn xông ra khỏi núi, nổ tung trên trời, cảnh báo!
Ngay sau đó, nhân viên cảnh giới phía sau phát hiện, nhanh chóng thả tiếp một hưởng tiễn, từng tin cảnh báo liên tiếp xuất hiện trên không mãi cho đến chỗ của Thượng Thanh tông.
Keng keng keng! Tiếng chuông cảnh báo dài, địch tập kích!
Tiếng chuông cảnh báo đã nhiều năm chưa vang lên, các đệ tử trong phòng ốc ở các dãy núi Thượng Thanh tông lần lượt lao ra, tụ tập. Đường Nghi, La Nguyên Công, Tô Phá, Đường Tố Tố cùng một đám đệ tử Thượng Thanh tông tụ tập ở một mảnh đất trống, vẻ mặt ai nấy nghiêm túc nhìn về phía truyền đến báo động.
Sau khi Tống Diễn Thanh xảy ra chuyện, chuyện Thượng Thanh tông luôn lo lắng cuối cùng hình như đã đến! Cũng thực sự đã tới, một đám tu sĩ từ sau dãy núi xa xa lao đến, bay lượn trên rừng cây xanh ngắt kéo tới, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy động tĩnh đánh nhau. Đệ tử phụ trách cảnh giới vừa hơi phản kháng, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.
“Nghiệt đồ!” Đường Tố Tố cắn răng mắng.
Đám La Nguyên Công biết bà mắng ai, ngoài Tống Thư có lẽ không phải ai khác. Trên thực tế bọn họ đều cho rằng vì Tống Diễn Thanh chết nên mới rước lấy trả thù của Tống gia.
Bọn họ thật tình không biết, ngay từ đầu Tống gia kiêng kỵ vào nguyên nhân nào đó không xuống tay với Thượng Thanh tông chẳng qua chỉ muốn tỏ chút sắc mặt mà thôi. Thượng Thanh tông thuần túy là bị liên lụy của ván cờ đại thế. Không phải Tống gia mà có những người khác không muốn nhìn thấy Thượng Thanh tông tiếp tục tồn tại. Đối với vài người mà nói, diệt Thượng Thanh tông chỉ là chuyện một câu nói.
“Là Lưu Tiên tông!” Ngữ điệu La Nguyên Công nặng nề.
Đã có thể nhìn thấy rõ hình dáng của kẻ tập kích, có ít nhất hơn nghìn người bay lượn tới, ai nấy còn mang theo nguyệt luân như hai mảnh trăng khuyết.
Roẹt! Đường Nghi chưởng môn rút bảo kiếm đầu tiên, thần sắc vô cùng ngưng trọng.
Tiếng rút kiếm xoẹt xoẹt vang lên, ai nấy đều chuẩn bị cho một trận liều chết.
Số người có thể nhìn thấy của đối phương đã hơn nghìn người, còn cả Thượng Thanh tông chỉ có được mấy trăm người, giờ có lui cũng chẳng khác gì tan tác, đứng trước một trận truy sát tàn khốc, đệ tử tu vi yếu căn bản chạy không nhanh, lui tương đương với vứt bọn họ ở lại chịu chết. Huống hồ còn không biết đối phương âm thầm mai phục bao nhiêu người, dưới tập kích của đối phương giờ mới phản ứng lại đã hơi trễ. Hoặc là vứt một số người lại phá vòng vây hoặc là tử chiến đến cùng.
Thượng Thanh tông mặc dù nghèo túng nhưng vẫn chưa đến mức chưa giao chiến, chưa đến phút cuối cùng đã vứt đệ tử bỏ chạy. Nhưng có vài đệ tử lại không thể nào tiếp nhận được áp lực này, mắt thấy đại địch tiến đến, có người chậm rãi lui lại, vừa hơi lui một chút, đột nhiên quay đầu bỏ chạy. Một người chạy trốn, trong nháy mắt đã dao động sĩ khí quyết tâm tử chiến, liên tiếp có mấy chục người lâm trận bỏ chạy, liều mạng chạy vào rừng sâu.
“Phản đồ!” La Nguyên Công quay đầu lại nhìn, tức giận đến mức run lẩy bẩy.
Đường Nghi quay đầu lại nhìn cõi lòng bi phẫn, sâu sắc cảm nhận được tư vị nghèo túng của Thượng Thanh tông, lòng người thật sự lỏng lẻo. Địch vừa đến, không hề có ý ngăn địch lại có đệ tử lâm trận bỏ chạy, hơn nữa vừa chạy đã có mấy chục người khiến chưởng môn như nàng sao có thể chịu nổi!
Nhưng lúc này tình thế cực kỳ nghiêm trọng trước mặt, không phải là lúc phân tán tinh lực thanh lý môn hộ nếu không sẽ tự làm rối đội hình của mình. Nàng chỉ có thể để mặc những đệ tử kia chạy trốn!
Hơn nghìn người Lưu Tiên tông lần lượt bay lên đáp xuống, lấy trưởng lão Ô Thiếu Hoan làm đầu, đệ tử Lưu Tiên tông nhanh chóng dàn thế trận hình bán nguyệt vây lấy đệ tử Thượng Thanh tông, hai bên cùng giằng co.
La Nguyên Công huy kiếm chỉ, quát: “Ô Thiếu Hoan, Thượng Thanh tông ta và Lưu Tiên tông ngươi không thù không oán, vì sao lại mạnh mẽ xông đến sơn môn ta?”
Ô Thiếu Hoan bình tĩnh nói: “La huynh, Linh Sơn bảo địa người có đức chiếm lấy, Thượng Thanh tông chỉ có chút người thế này, chiếm nơi tốt như vậy có phải hơi quá rồi không? Hưởng dụng nhiều năm như vậy theo lý thuyết hẳn là hưởng thụ đủ rồi, Lưu Tiên tông ta cũng không muốn làm khó Thượng Thanh tông, chỉ cần Thượng Thanh tông đồng ý giao linh sơn bảo địa cho Lưu Tiên tông ta, chúng ta lập tức thả các ngươi đi, tuyệt đối không làm khó các ngươi. Thế nào?”
Nói nơi Thượng Thanh tông chiếm là linh sơn bảo địa cũng không quá. Tổ sư khai sơn của Thượng Thanh tông chính là quốc sư Đại Yên, nơi tông môn lựa chọn dĩ Yên quốc, không biết sớm đã có bao nhiêu người ngấp nghé.
Nhưng đối với Thượng Thanh tông mà nói, nơi ở của tông môn, tiên sư các đời đều an táng ở đây, nếu đem tổ nghiệp truyền thừa nhiều năm như vậy chắp tay tặng người, về sau đâu còn mặt mũi gì đặt chân trong giới tu hành. Thượng Thanh tông không thể đáp ứng điều kiện này, người ta đưa ra điều kiện này rõ ràng là cố ý gây chuyện.
“Muốn cướp thì phải xem thử các ngươi còn mạng mà lấy không!” Chưởng môn Đường Nghi nghiêm nghị quát, mặt giận dữ.
Ô Thiếu Hoan cười lạnh: “Vị này hẳn là Đường chưởng môn? Xem ra Thượng Thanh tông đúng là không còn ai nên mới để một nha đầu hỉ mũi chưa sạch làm chưởng môn, đúng là khí số đã hết, theo ta thấy…”
“Rừ!” Một tiếng gầm gừ vang vọng sơn lâm.
Cả đám kinh ngạc nhìn xung quanh thì thấy trên đỉnh núi một mãnh thú giống sư tử mà không phải sư tử đang ngửa mặt lên trời gầm thét, toàn thân là bộ lông kim quang bóng loáng tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
“Kim Mao Hống!” Có người kinh ngạc một tiếng.
Không ít người của Lưu Tiên tông vì thế mà biến sắc.