Bóng đêm chậm rãi buông xuống.
An Nhược Sơ trốn trong hòn giả sơn, chịu đựng đau đớn khó nhịn gấp mấy lần bình thường.
Đêm nay Thái Hồ dường như không yên tĩnh, tiếng tù và u u kêu suốt cả buổi tối. Nàng vô ý mà đếm từng tiếng một, ở trong lòng tính toán xem cái đau đớn chết tiệt này đến bao giờ mới có thể ngừng lại.
Hôm nay là đêm trăng tròn, thuốc lần trước Lục Thừa Phong đưa cho nàng đã uống hết, hôm nay vốn là muốn đến lấy thuốc cho tháng sau, ai biết hắn lại cùng Hoàng Dung Quách Tĩnh vui vẻ gặp lại, hoàn toàn quên đi người qua đường giáp là nàng. Vì tránh để chạm mặt Hoàng Dung, nàng không gọi hạ nhân thông báo cho hắn, tự mình trốn đi.
Đảo Đào Hoa nơi nơi đều có thể thấy được bức hoạ Phùng Hành, Hoàng Dung khẳng định là có thể nhận ra bộ dạng của mẹ nàng. Dựa vào khuôn mặt này của Phùng Hành, nếu chạm mặt cùng Hoàng Dung, sự tình liền phiền phức.
Hơn nữa tình hình bây giờ, nàng cũng không dám đi gặp Lục Thừa Phong.
Làm đồ đệ của Đông Tà Hoàng Dược Sư, nàng chắc chắn Lục Thừa Phong cũng tuyệt không phải là hạng người lương thiện gì. Nếu không nhìn thấy nàng cùng Phùng Hành giống nhau như vậy, hắn khẳng định cũng sẽ không cứu nàng. Trên thực tế, nàng cũng lợi dụng tâm lý này của hắn, da mặt dày mà ở lại Quy Vân trang, muốn hắn giúp bản thân chữa trị. Đối với thân thế, nàng cố ý không đề cập tới một chữ, chỉ nói Hoàng Dược Sư không lập tức giết nàng, mà chỉ hạ phụ cốt châm, tự nhiên sẽ có lý do của hắn. Lục Thừa Phong truy hỏi nguyên nhân Hoàng Dược Sư không giết nàng, nhưng nàng chỉ cười không nói. Một chiêu này thế nhưng rất lợi hại, bốn lạng đẩy ngàn cân, khiến cho Lục Thừa Phong thắc mắc một mình, thắc mắc đi thắc mắc lại rồi bản thân sẽ tự tổng kết ra một đáp án hợp lý.
Quả nhiên, tuy rằng Lục Thừa Phong đối với kiểu nói của nàng nửa tin nửa ngờ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không dám gây khó dễ cho nàng.
Để có được sự tin tưởng của hắn, nàng còn khoe khoang rằng nàng có một cách khiến cho Hoàng Dược Sư tha thứ cho hắn, để hắn trở thành đồ đệ một lần nữa. Nàng biết Lục Thừa Phong góp nhặt rất nhiều thư hoạ quý báu, mục đích chẳng qua là muốn cầm đến làm cho Hoàng Dược Sư vui vẻ, rồi có được sự tha thứ của hắn. Đây là chuyện hắn nhớ mãi không quên suốt từ khi bị trục xuất sư môn hơn mười năm nay. Nếu ngày mai Hoàng Dược Sư đến, hắn muốn nàng nói hộ, mọi người liền khó xử.
An Nhược Sơ cười khổ, hiện tại nàng là chuột chạy qua đường, mỗi người đều muốn đánh a.
Nếu nàng có chút thông minh thì nên phát hiện Lục Quán Anh hôm nay kỳ lạ mới phải. Khó trách hắn thần sắc vội vàng, hoá ra là dự định đi cướp đoàn thuyền của Đại Kim quốc.
Có lẽ là cuộc sống trải qua quá mức an nhàn nên đã quên mất chuyện quan trọng này của Quy Vân trang. Hai năm trước ôm tâm lý được ngày nào hay ngày ấy, muốn cùng Quy Vân trang cắt đứt quan hệ, nàng cũng không nghĩ có cơ hội sống đến ngày gặp mặt Quách Tĩnh Hoàng Dung. Ai biết từng ngày trôi qua, bất tri bất giác lại sống tạm bợ lâu như vậy.
Thân thể một lúc lạnh một lúc nóng, nàng ngồi dưới đất hai tay gắt gao vây quanh đầu gối chính mình, cắn răng không cho bản thân kêu ra tiếng.
Cho dù sớm biết rằng bọn họ đến thì sẽ như thế nào? Trốn cũng chết, không trốn cũng chết, nàng căn bản không có quyền được lựa chọn nhỉ?
Tiếng loa dần dần im lặng, ý thức của nàng cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Không cam lòng a! Nàng rất không cam lòng!
Nàng không muốn chết… Thật sự không muốn chết tại cái nơi lạnh như băng này…
Trên thế giới này sẽ có người bởi vì nàng chết đi mà rơi lệ chứ? Sẽ có người đem nàng nhớ mãi không quên mà ghi tạc trong lòng chứ? Tiết thanh minh hàng năm sẽ có người đến tảo mộ nàng chứ…?
Nàng rất hận…Thật sự rất hận…
Từng giọt từng giọt mồ hôi trên thái dương chảy xuống, đi vào từ khoé miệng, môi lưỡi lúc ấy tràn ngập vị mặn chát.
Nàng cảm thấy thân thể của chính mình càng ngày càng nặng chìm, càng ngày càng chìm, cuối cùng, lâm vào một mảnh hắc ám khôn cùng.
*
Tiền sảnh Quy Vân trang mỗi người một thần sắc khác nhau.
Nói lại tối hôm qua Lục Quán Anh cướp đoàn thuyền của Đại Kim quốc, cũng đem con trai sứ giả Đại Kim bắt trói về. Mục Niệm Từ vì cứu Dương Khang nên đã đưa Mai Siêu Phong tới. Giang Nam lục quái cũng nghe tin mà đến. Mọi người thù cũ thù mới cùng một chỗ, lại thêm một Cầu Thiên Nhẫn(*) giả quấy rối, sau một phen thần thương khẩu chiến, đang định đẫu võ, tên đã lên dây, ai ngờ đột nhiên Mai Siêu Phong ngạc nhiên nói: “Ai bầu bạn với ta? Ta một mình vào trang, cần gì ai bầu bạn?”(**)
(*) hay còn phiên âm là Cừu Thiên Nhận.
(**) Chuyện là thế này, Mai Siêu Phong nói trong ba chiêu sẽ giết được Quách Tĩnh không thì sẽ tự tử, Hoàng Dung bảo mười chiêu đi ba thì ít quá, Quách Tĩnh bảo thôi hay là mười lăm đi vì anh ý học được mười lăm chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng, Hoàng Dung bảo mấy người ở đây VÀ VỊ ĐI CÙNG MAI SIÊU PHONG làm chứng, thế là Mai Siêu Phong mới nói câu này (ôi mình kể chuyện siêu hay) =))
Hoàng Dung lên tiếng hỏi: “Vậy vị đứng sau lưng ngươi là ai?”
Mai Siêu Phong phản thủ lao ra, nhanh như điện chớp, mọi người cũng không kịp thấy người mặc trường bào màu xanh kia tránh như thế nào, một trảo này của nàng ta nhưng lại không trúng. Người nọ hành động như quỷ mị, lại chưa phát ra một chút tiếng động nào.
Mai Siêu Phong từ khi đến Giang Nam, suốt quãng thời gian này vẫn cảm thấy phía sau có điểm cổ quái, dường như có người đi theo, nhưng bất luận mở miệng thăm dò thế nào, lấy trảo đánh như thế nào, trước sau vẫn sờ không được nửa điểm bóng dáng, tự nói bản thân mình tâm thần hoảng hốt, lòng nghi ngờ sinh ảo giác, nhưng tối nay có người thổi tiêu đuổi rắn, vì mình giải vây, rõ ràng là có một vị cao nhân canh chừng ở bên, nàng lúc ấy đã nhìn trời bái tạ, nhưng không có ai trả lời. Nàng ở dưới tàng cây tùng đợi vài canh giờ, càng không có nửa điểm tiếng động, không biết vị cao nhân này đã rời đi lúc nào. Lúc này nghe Hoàng Dung hỏi như vậy, không khỏi kinh hãi, run giọng nói: “Ngươi là ai? Một đường đi theo ta để làm gì?”
Người nọ giống như không nghe thấy, không mảy may để ý tới.
Mai Siêu Phong hướng phía trước nhanh chóng tấn công, người nọ tựa hồ không động thân mình, một trảo này của Mai Siêu Phong lại đánh vào khoảng không. Mọi người kinh hãi, cùng cảm thấy võ công người này cao không lường được, thật đúng là bình sinh chưa thấy bao giờ.
Lục Thừa Phong nói: “Các hạ đường xa tới đây, bần sĩ chưa ra nghênh đón, bây giờ có thể mời các hạ cộng ẩm một ly được chứ?” Người nọ xoay người lại, lướt ra khỏi sảnh.
Sau một lúc lâu, Mai Siêu Phong lại hỏi: “Tiền bối cao nhân thổi tiêu đêm đó là các hạ sao? Mai Siêu Phong rất cảm kích.”
Mọi người không khỏi hoảng sợ, Mai Siêu Phong dùng tai thay mắt, thính lực vô cùng cao, nhưng lại không nghe thấy thanh âm người này đi ra ngoài.
Hoàng Dung nói: “Mai sư tỉ, người nọ đã đi mất rồi.”
Mai Siêu Phong cả kinh nói: “Hắn rời đi rồi? Ta…ta làm sao lại không nghe thấy?”
Hoàng Dung thúc giục nói: “Ngươi nhanh đi tìm hắn đi, đừng ở trong này cảm tạ nữa.” Tốt nhất là quên đi nàng vừa rồi nói phải cùng Tĩnh ca ca quyết đấu.
Mai Siêu Phong ngây người một lúc lâu, trên mặt lại hiện vẻ thê lương, quát: “Tiểu tử họ Quách! Tiếp chiêu đi!”
Hoàng Dung 囧, tại sao còn chưa quên chuyện này a?
Thấy Mai Siêu Phong tới gần, Quách Tĩnh không còn biện pháp nào, đành phải sử xuất mười lăm chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng mà Hồng Thất Công dạy để cùng đối chiêu với Mai Siêu Phong. Hai người đấu qua bốn năm mười chiêu, Mai Siêu Phong thế nhưng không thể tới gần nửa bước. Chỉ thấy Hoàng Dung bắt đầu tươi cười, lục quái lưỡi không duỗi ra được, cha con họ Lục hoa mắt chóng mặt.
Nhưng mà dù sao Quách Tĩnh cũng chưa học hết Hàng Long Thập Bát Chưởng, sau một phen kịch chiến, dần dần lọ vẻ non nớt. Lại qua mấy chiêu, chỉ thấy quái khách áo xanh kia xuy xuy xuy liên tiếp bắn ra ba cục đá, Hoàng Dung thấy hắn có ý định nhắc nhở Mai Siêu Phong mắt mù, liền khom lưng nhặt lên ba mảnh ngói nhỏ, ngắm đúng hướng ba hòn đá của quái khách áo xanh ném đi, thứ nhất để gây nhiễu loạn âm thanh, thứ hai để đánh lạc hướng người kia.
Không ngờ quái khách chỉ càng tăng sức mạnh, lực đạo bắn hòn đá nhỏ vô cùng mạnh mẽ, tiếng xé gió vang dội dị thường, mảnh ngói dĩ nhiên không đánh được tới hòn đá, mà tiếng vang hòn đá nhỏ phát ra cũng nhiễu loạn không được. Cha con họ Lục cùng Giang Nam lục quái đều cực kì sửng sốt: “Người này chỉ dùng lực của ngón tay, cũng có thể bắn ra âm thanh lớn như vậy. Nếu ai trúng, chẳng phải là não phá ngực xuyên sao?”
Lúc này Hoàng Dung dĩ nhiên cũng dừng tay, ngơ ngác nhìn quái khách kia. Quách Tĩnh hiện tại thấy lực bất tòng tâm, đang muốn đầu hàng, không ngờ Hoàng Dung đột nhiên hướng quái khách áo xanh chạy vụt qua, nhào vào trong lòng hắn, lên tiếng khóc lớn: “Phụ thân! Phụ thân…Mặt của người…mặt của người sao lại thay đổi thành như vậy?”
Quách Tĩnh quay lại, thấy Mai Siêu Phong đang đứng trước mặt mình lắng tai nghe ngóng tiếng đạn đá cơ hội thoáng qua này làm sao bỏ qua được, lập tức giơ chưởng từ từ đẩy vào vai y thị, một chưởng này dùng hết mười thành công lực, chưởng phải hết sức đánh ra, chưởng trái tiếp theo một đòn, lực đạo vô cùng trầm mãnh. Mai Siêu Phong bị trúng liên tiếp hai chưởng lộn nhào một vòng ngã luôn xuống đất, không bò lên được.
Lục Thừa Phong nghe Hoàng Dung gọi người kia là cha, buồn vui lẫn lộn, quên mất hai chân mình tàn phế, đột nhiên đứng lên định bước tới, nhưng cũng lập tức ngã xuống.
Quái khách áo xanh kia tay trái ôm lấy Hoàng Dung, tay phải từ từ vuốt lên mặt một cái, té ra trên mặt hắn mang một cái mặt nạ da người, cho nên nhìn thấy vô cùng kỳ quái ngụy dị. Khuôn mặt thật của hắn vừa lộ ra, chỉ thấy hắn tướng mạo thanh cù, phong tư tuấn tú ung dung tiêu sái, khí vũ hiên ngang. Hoàng Dung mắt còn đẫm lệ, lớn tiếng reo mừng, giật lấy cái mặt nạ chụp lên mặt mình rồi nhào vào lòng y, ôm chặt cổ y, vừa cười vừa nhảy nhót.
Quái khách áo xanh ấy chính là đảo chủ đảo Đào Hoa Hoàng Dược Sư.
* * *
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: rốt cục cùng nguyên tác kịch tình tiếp thượng . Tỉnh đi rất nhiều đánh nhau trường hợp, có hứng thú biết tình hình cụ thể chính mình nhìn xạ điêu thứ tám hồi.