“Chết tiệt, có tang thi tiến hóa tốc độ” Lý Tu rơi ở sau cùng thấy tang thi cách càng ngày càng gần, nhịn không được chửi bới. Tang thi bình thường hắn còn có thể cho rơi được, tang thi tiến hóa tốc độ, hắn căn bản chạy không lại.
Đã cảm nhận được móng vuốt bén nhọn của tang thi sắp cào đến mình, Lý Tu liều mạng chạy về phía trước, chuẩn bị gánh lấy một kích này, hắn biết một khi dừng lại, sẽ rơi vào đàn tang thi sau đó, vậy thật là cửu tử nhất sinh.
Lâm Hạo Trạch vội niệm: “Ngăn chặn, Thạch Hóa”, đất dưới chân tang thi phía sau Lý Tu đột nhiên dựng lên bao vây giữ chặt lấy chân nó, hai tay vẫn vung hai móng vuốt về phía Lý Tu.
Một đường ánh kiếm, phá không tới, tang thi bị chặn ở nơi đó đột nhiên đầu rơi xuống đất, toàn bộ thân thể không cách nào khống chế ngã về phía Lý Tu.
Lý Tu lưu loát né qua, không quay đầu lại tiếp tục chạy băng băng, tay thoáng phất về phía bên cạnh, miệng hô: “Cảm tạ, Nhã nhi” Liễu Tú Nhã thấy Lý Tu nguy hiểm, nhanh chóng xoay người lại, phối hợp hoàn mỹ cùng Lâm Hạo Trạch, trong nháy mắt chém rơi đầu con tang thi tiến hóa tốc độ theo sát phía sau Lý Tu.
Mọi người dồn sức chạy được gần cây số, rốt cục cũng cho rơi được tang thi phía sau, Mộc Tuấn Khanh thở hồng hộc nói: “Con mẹ nó, quả nhiên là tang thi hệ tinh thần, hơn nữa còn là cấp bậc đầu lĩnh.”
“Mẹ nó, có còn để người sống không, không chỉ tang thi có dị năng, mẹ kiếp còn song hệ, một con thì không nói đằng này mới bắt một con lài lòi thêm con nữa. khốn kiếp” Ngọc Lan Hân nhịn không được, chửi ầm lên.
“Không chỉ có tang thi hệ tinh thần, nơi đây hẳn còn có một con tang thi tiến hóa ít nhất cấp ba. . .” Liễu Tú Nhã nghiêm túc bổ sung thêm: “Tôi cảm nhận một nguồn năng lượng mạnh mẽ phát ra từ mặt đất, cấp bậc tương đương con tang thi hệ tinh thần kia”
Nghe xong lời của Liễu Tú Nhã, mọi người ũ rũ cúi đầu. Sở Thiên Diệp nhịn không được lên tiếng bày tỏ quan điểm của mình: “Liễu Tú Nhã cô đừng hù dọa người, tôi không cảm thấy gì cả, cô muốn nghiêm trọng hóa vấn đề đúng không”. Hừ, cô không tin có tang thi lợi hại hơn nữa, nếu có sao cô không cảm nhận được cơ chứ, ác độc nữ phụ này rõ ràng nhát gan nên mới nói cho mọi người sợ đây mà.
Liễu Tú Nhã nhìn qua Sở Thiên Diệp nói: “Mọi người điều biết tang thi hệ tinh thần chỉ điều khiển được tang thi bình thường làm theo ý nó, vừa rồi trong đám tang thi đó có tang thi tiến hóa cấp 1 tốc độ, muốn ra lệnh cho tang thi tiến hóa chỉ có cấp bậc lớn hơn nó 2 cấp,”
Sở Thiên Diệp nghe thế thì sững sốt nhưng không thể phản bác lại lời Liễu Tú Nhã chỉ đành im lặng, trong lòng mắng chết Liễu Tú Nhã, bạch liên hoa phối hợp diễn không hỗ là bạch liên hoa phối hợp diễn, lúc nào cũng chăm chăm đối phó mình. Hạ Hầu Nghị trầm giọng nói: “Tức là chúng ta đối phó không phải một con tang thi cấp 3 mà là hai con”
Hai con tang thi cấp 3, này là khái niệm gì, với một đội người chỉ toàn cấp 2 với cấp 1 hiện tại thì hai con tang thi cấp 3 đồng nghĩa với sát thần, mọi người đồng thời im lặng. Tống Cảnh Hàn nghiêm túc nói: “Thanh Hà trấn là phải qua như thế hai con tang thi này phải diệt, Sở Thiên Diệp, cô quay về xe, mọi người ai không muốn đi có thể theo cô ta”.
Ngọc Lan Hân nói: “Hừ, đừng nói hai con tang thi cấp 3, dù là ba con em cũng không sợ”. Mọi người điều tỏ vẻ đồng ý.
Sở Thiên Diệp nghe mọi người lên tiếng thì giựt mình chú ý thấy tất cả điều muốn hướng Thanh Hà trấn đi thì vội cao giọng nói lớn: “Ta cũng muốn đi”. Nói xong câu đó thì hối hận, vội liếc mắt nhìn mấy soái ca, thấy họ không chú ý đến giọng điệu của cô thì vội điều chĩnh lại thành vẻ lãnh diễm cao quý: “Ý của ta là có thể đi cùng sao”
“Không được” Tống Cảnh Hàn lưu loát cự tuyệt.
“Tại sao….Ý ta là vì sao ta không thể đi”, Giọng nói kiêu căng vội vàng sửa lại thành đạm mạc, lãnh diễm, Sở Thiên Diệp nhìn về phía Tống Cảnh Hàn nói.
“Thiên Diệp dị năng của cô khống chế không tốt, lần này cần sự phối hợp tuyệt đối không thể sơ xuất, hơn nữa…. …..” Liễu Tú Nhã không để ý mở miệng định nói ra lý do, bất quá chưa nói hết thì bị Sở Thiên Diệp cắt đứt.
Mọi người vì sự vô lễ của Sở Thiên Diệp mà nhăn mày.
“Xin gọi ta là Sở tiểu thư”. Cô nhất định không muốn có cái gì liên quan đến bạch liên hoa nữ xứng này, để bạch liên hoa nữ xứng lợi dụng cô, để trước mặt nam diễn viên chính xoát cảm giác tồn tại đâu, sau đó nam diễn viên chính của cô nghĩ lầm cô ta là ôn nhu thiện lương. Hừ, cô đã sớm nhìn thấu ngụy trang dối trá của bạch liên hoa này.
“Được rồi, Sở tiểu thư” Liễu Tú Nhã cũng không vấn đề gọi, một người không trọng yếu mà thôi, xưng hô cái gì cũng được.
Nói tiếp câu vừa bị cắn đứt, nói thêm một chút về nguy hiểm ẩn dấu trong Thanh Hà trấn, Liễu Tú Nhã giống như lo lắng cho Sở Thiên Diệp kì thật nàng cũng giống mọi người ở đây điều sợ Sở Thiên Diệp gây thêm phiền phức cho bọn họ.
Sau khi nghe xong, trong mắt Sở Thiên Diệp khinh miệt nhìn về phía Liễu Tú Nhã, khi nhìn về phía Tống Cảnh Hàn thì khinh miệt trong mắt liên biến mất, nói: “Cảnh Hàn, ngươi quên ta là dị năng giả cấp 2 đi”
Hừ, cô chỉ biết cái bạch liên hoa nữ xứng kia lại đang soát cảm giác ôn nhu thiện lương với nam chính mà.
Hơn nữa, nhìn nhóm Tống Cảnh Hàn khi nghe thấy hai tang thi cấp 3 cũng không trốn mà còn đi lên thì cô biết chắc hẳn đây là kì ngộ của diễn viên.
Trong tiểu thuyết cùng phim ảnh không phải thường sẽ có tình tiết này say sao.
Lúc tình thế nguy hiểm, khi mọi người lựa chọn chạy trốn, diễn viên chính cơ duyên xảo hợp lựa chọn lưu lại, sau đó họ liền gặp kì ngộ rồi càng trở nên lợi hại.
Vẻ mặt lãnh diễm cao quý chính là trong đó cao ngạo cùng đắc ý là không thể che giấu, Sở Thiên Diệp chờ Tống Cảnh Hàn đồng ý.
Đã sớm đối với Sở Thiên Diệp phiền chán, Sở Thiên Diệp cho là mọi người không có phát hiện nhưng ở đây điều là những người so với cáo còn không ngoan sao có thể không thấy cô ta đối với Liễu Tú Nhã khinh miệt, đối với Sở Thiên Diệp lại ác cảm vài phần.
Tống Cảnh Hàn không nói thêm gì nữa mà đánh một cái thủ thế với mọi người, lập tức nhìn cũng không nhìn Sở Thiên Diệp mà đi. Sở Thiên Diệp thấy bọn họ không để ý đến mình thì giậm chân tức giận, vội vã đuổi theo.
Sau đó, đội nhiên Liễu Tú Nhã phát động công kích với Sở Thiên Diệp, Sở Thiên Diệp sững sốt chưa kịp có động tác thì bị Liễu Tú Nhã đập bắt tỉnh. Mọi người há miệng nhìn Liễu Tú Nhã nhanh gọn giải quyết Sở Thiên Diệp.
Dọc đường đi Liễu Tú Nhã ích khi mở miệng, cả người luôn hiện lên khí chất dịu dàng, ôn nhu mà ôn nhu, dịu dàng như Liễu Tú Nhã cũng ra tay đánh người à, ra tay nhanh gọn lẹ như thế khiến mọi người nhất thời không chấp nhận được.
Đúng rồi bọn họ như thế nào quên mất cái người này là mặt không đổi sắc bóp nát đầu tang thi, chém giết tang thi, thiêu cháy biến dị dơi à.
Người như thế sao có thể là…ừ…cái từ kia nói như thế nào nhĩ
A, chắc là thánh mẫu đi, đúng, không sai gọi là thánh mẫu.
Mọi người tỏ vẻ: họ điều bị vẻ ngoài của Liễu Tú Nhã lừa gạt à, thế đạo bây giờ à….hazzz vừa rồi còn là bộ dáng ôn hòa, vô hại, nữa phút sau có thể đánh người thành đầu heo à.
Nhìn nhìn đầu heo Sở Thiên Diệp còn nằm ngay đơ trên mặt đất, vừa nãy chỉ thấy Liễy Tú Nhã cánh tay khẽ hất một cái thì Sở Thiên Diệp đã té xuống, hiện giờ nhìn thì trán của cô ta sưng lên dọa người, bất quá không hiểu sau mọi người có xúc động muốn cười à.
Liễu Tú Nhã nhìn mọi người một bộ ngây ngốc thì nghi hoặc: “Không phải không muốn cô ta đi theo sau, đánh ngất là được”. Nói xong thì bảo đám người Võ Chiếu khiên Sở Thiên Diệp về xe của họ, rồi bảo hai binh lính lái xe cấp tốc quay về đoàn xe báo cáo.