Tống Cảnh Hàn nhìn thời gian thì kết thúc việc hấp thu tinh hạch trong tay, vốn dĩ hôm nay tính toán lên đường nhưng Liễu Tú Nhã trình bày việc có thể chế thuốc từ đám động thực vật biến dị nên mọi người quyết định khởi hành trễ hơn một ngày để thu thập tài liệu thuốc từ đám dơi biến dị kia, nếu chuyện này là thật thì sẽ có rất nhiều người bệnh được cứu, phải biết là hiện tại trong thành phố là địa bàn của tang thi muốn tìm thuốc thì không khác nào đi chịu chết mà con người ai lại không bệnh cho dù là dị năng giả đi chăng nữa.
Tống Cảnh Hàn nghĩ đến chủ nhân của sự cống hiến đó thì nhíu mày, nói thật hắn cũng không biết cảm tình mà mình dành cho Liễu Tú Nhã là như thế nào, có lẽ thêm một thời gian nữa hắn có xác định chính xác, Tống Cảnh Hàn vừa đi vừa nghĩ, khi bước đến một góc cây cách xa đoàn xe thì cảnh giác mà dừng lại quan sát, mới vừa rồi hắn giống như nghe một ích tiếng vang kì lạ, không lẽ là tang thi, hắn đi theo tiếng vang phát ra thì nhìn thấy tình cảnh làm hắn cứng người không biết nên tiếng hay nên lùi.
Liễu Tú Nhã đứng tựa lưng trên một góc cây to, vẻ mặt đỏ ửng khác thường, mà quần áo lại không chĩnh tề, lúc này chiếc áo sơmi trên người đã bị Liễu Tú Nhã cọ rớt đi phân nữa cúc áo, một đôi thỏ ngọc trắng bóc được bao lại trong lớp áo lót ren đen dụ hoặc như cầu xin người ta cắn lên, một thân da thịt tinh tế trắng muốt đâm đau cả mắt Tống Cảnh Hàn, mà lúc này Liễu Tú Nhã nhắm nghiền hai mắt, đầu hơi ngửa lên lộ ra chiếc cổ thon thả miệng khẻ rên rỉ những tiếng khàn khàn như khó nhịn.
Tống Cảnh Hàn bị cảnh đẹp trước mắt đánh cho đầu choáng mắt hoa như một mao đầu tiểu tử chưa biết mùi đời mà tình dục bị kéo lên không ngừng, hắn nuốt một ngụm nước miếng, bởi vì buổi tối yên tĩnh nên tiếng hắn động cổ họng vang lên rõ ràng. Liễu Tú Nhã nghe tiếng động khẽ mở mắt nhìn, ánh mắt Liễu Tú Nhã tràn ngập dã tính cùng lực công kích, bên trong lưu chuyển không chút nào che lấp tàn nhẫn và cướp đoạt, con ngươi không còn là màu thuần đen bình thường mà hiện lên màu hồng yêu dị, ngay cả khóe mắt cũng ánh lên hồng sắc.
Tống Cảnh Hàn nhìn ánh mắt đó mà sững sờ, nó nhìn chằm chằm hắn như một tội đồ hay là con mồi bị nó điểm trúng. Liễu Tú Nhã nhìn người vừa đến trong ánh mắt xuất hiện vẻ hoang mang, nàng chăm chăm nhìn vào Tống Cảnh Hàn, một bức đồ đằng từ đuôi mắt nàng bắt đầu lan tràn xuống dưới, từ từ mặt làn dần xuống cổ. Tống Cảnh Hàn hoàn toàn bị tình cảnh trước mặt làm cho kinh ngạc khi nhìn thấy bức đồ đằng càng ngày càng hiện rõ trên mặt Liễu Tú Nhã thì hắn không những không cảm thấy khó coi mà còn thấy phi thường xinh đẹp.
Liễu Tú Nhã bỗng nhiên động trước nàng lấy tốc độ cực nhanh mà lao vào Tống Cảnh Hàn, hắn chỉ nhìn thấy thân hình Liễu Tú Nhã chợt lóe lên còn chưa có động tác thì bản thân đã bị Liễu Tú Nhã đặt dưới thân.
Liễu Tú Nhã chỉ cảm thấy thân thể rất nóng mà người đứng trước mặt nàng mang theo khí lạnh làm nàng mê muội, Liễu Tú Nhã đè nặng Tống Cảnh Hàn xuống mặt đất, tay trái chống dưới đất, tay phải giam cầm cổ Tống Cảnh Hàn, mặt đối mặt với hắn.
Tống Cảnh Hàn muốn dùng dị năng đánh bật nàng ra nhưng khi ánh mắt chạm tới vẻ mặt khó nhịn của Liễu Tú Nhã thì dừng lại, hắn cảm nhận Liễu Tú Nhã đang cần một thứ gì đó từ người của hắn, trong lòng hắn khẽ động. Tống Cảnh Hàn không phản kích mà mặc Liễu Tú Nhã trên người hắn làm càn.
Bỗng nhiên đầu của hắn bị Liễu Tú Nhã nắm ngửa ra sau, một vật thể mềm mại cùng cảm giác nhớp nháp rà qua rà lại trên cổ hắn. Liễu Tú Nhã rất muốn cắn xuống nhưng từ tận sâu trong lòng nàng kiêu gào không thể..dừng lại, nàng chỉ có thể dùng sức liếm xuống cổ người dưới thân, nhưng chỉ như vậy cũng không hạ được cơn hỏa trong lòng nàng, lưỡi của nàng di chuyển về phía đầu vai của Tống Cảnh Hàn giống như lưu luyến, bỗng nàng cắn mạnh xuống, răng nanh cắm thẳng vào thịt trên vai của Tống Cảnh Hàn
Tống Cảnh Hàn cảm thấy một cơn đau ập đến nhưng hắn chỉ nhíu mày, hai tay ôm lấy Liễu Tú Nhã để mặc nàng cắn. Liễu Tú Nhã cảm nhận được mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.Liễu Tú Nhã hơi nhổm người dậy, ngã người ra sau một tay chống xuống đất , cả người tạo thành độ cung hoàn mỹ, cánh tay khác thì đặt trên vết thương của Tống Cảnh Hàn, bỗng nàng đưa tay lên miệng liếm sạch máu vướng trên đó khẽ híp mắt thỏa mãn như đang nếm được mỹ vị nhân gian, một tia ý thức trôi vào đầu Liễu Tú Nhã. Liễu Tú Nhã chấn động dừng lại hành vi hút máu man rợ của mình, nàng bật người nhảy ra khỏi vòng ôm của Tống Cảnh Hàn.
Tống Cảnh Hàn ôm vết thương đứng dậy, Liễu Tú Nhã đề phòng nhìn chằm chằm hắn. Tống Cảnh Hàn buồn bực nghĩ: hình như người bị tấn công là hắn mà.
Hắn nhìn Liễu Tú Nhã thân thể buộc chặt thì một tia không đành lòng nổi lên, hắn nhẹ giọng như sợ kinh hách nàng.
“Tôi sẽ không tiết lộ ra ngoài, em có thể yên tâm”
Liễu Tú Nhã nghe hắn nói như vậy thì có hơi bất ngờ, nàng vội nhìn chằm chằm như muốn xác định hắn nói thật hay không nhưng nàng nhìn mãi cũng chỉ thấy vẻ mặt lạnh không cảm xúc của hắn. Liễu Tú Nhã nhìn trên vai hắn còn có vế thương do nàng tạo ra thì khẽ cắn môi. Nàng từ từ tiến lại gần Tống Cảnh Hàn, miệng nói như khuyên hắn.
“Anh đừng sợ, tôi sẽ không cắn anh nữa, tôi chỉ muốn nó dừng đổ máu thôi”
Tống Cảnh Hàn nghe Liễu Tú Nhã nhẹ giọng nói như là sợ mình hoảng sợ thì có loại dở khóc dở cười. Hắn ngay cả người cũng đã giết rồi còn sợ mấy thứ này hay sao nhưng thấy vẻ mặt Liễu Tú Nhã nghiêm túc như vậy thì hắn cũng cảm thấy thú vị nên không nói thêm gì mà đứng yên tại chỗ.
Liễu Tú Nhã đi qua nhìn nơi nàng cắn xuống, một hàng dấu răng chỉnh tề nhỏ xinh phải khen là rất đều rất đẹp nếu không nhìn đến trên đó máu thịt nhễu nhão, nàng nhíu đôi mày lá liễu lại, có cảm giác áy náy, hơn nữa vừa rồi Tống Cảnh Hàn hoàn toàn không hề chống cự. Liễu Tú Nhã nghĩ nghĩ rồi nhẹ đưa đầu nàng lại gần vết thương, từ góc độ này Tống Cảnh Hàn nhìn đến một phần gò má nho nhỏ hơi hồng hồng của Liễu Tú Nhã, chỉ cần hắn cúi đầu là có thể hôn xuống, hơn nữa từ người Liễu Tú Nhã tỏa ra một mùi hương của cỏ xanh. Tống Cảnh Hàn hơi cúi nhẹ hít sâu một hơn, quả nhiên rất thơm.
Liễu Tú Nhã nhìn vết thương thì đầu óc động một chút nàng dùng ý thức điều động túi càn khôn một chút, một phiến lá xuất hiện trên tay nàng, Liễu Tú Nhã bỏ miếng lá vào miệng nhai nát rồi nhả lên chỗ vết thương, Kim Diệp Tử này là lá thuốc có tác dụng cầm máu rất hay, lúc trước nàng tại tu chân giới tìm được một mảnh Kim Diệp Tử tiện tay nhổ sạch bỏ vào không gian, khi bả lá cây tiếp xúc với vết thương thì máu bắt đầu ngưng chảy ra, vết thương lấy mắt thường có thể thấy trở nên khô ráo.
Tống Cảnh Hàn nhìn Liễu Tú Nhã trống rỗng xuất ra đồ vật thì cũng giật mình, hắn đã thấy Liễu Tú Nhã chiến đấu, lúc đó dị năng của nàng rất kì lạ cách ra chiêu cũng khác, phát ra rất giống Hỏa hệ cùng Phong hệ, trong căn cứ điều nói nàng là song hệ dị năng nhưng giờ xem ra không chỉ song hệ.
Liễu Tú Nhã thấy máu đã ngừng thì lui về phía sau nhìn Tống Cảnh Hàn, suy nghĩ một chút thì nói: “Cám ơn anh”
Liễu Tú Nhã vừa lui ra sau mang theo mùi cỏ xanh thoang thoảng thì Tống Cảnh Hàn nhíu mày, trong lòng như có điều mất mát khi không khí xung quanh hắn không còn được bao lấy bởi hương thơm của Liễu Tú Nhã, hắn khoát khoát tay nói: “Không cần, tôi đưa em trở về”
Liễu Tú Nhã nghe hắn nói như vậy cũng không biết nói thêm cái gì đành gật gật đầu, hai người cùng sóng vai mà đi về xe của Liễu Tú Nhã. Tống Cảnh Hàn nhìn Liễu Tú Nhã được Phong thúc đón về thì mới quay lại xe của mình.