Danh Môn

Chương 9: Nghe tin về mẹ



Quyển 1: Họ Trương ở Hà Đông

Chương 8: Nghe tin về mẹ

Dịch : Tử Lăng

Nguồn: Tàng Thư Viện

“Vậy sư phụ chuẩn bị khi nào lên đường?”

“Cũng không vội, qua mấy ngày nữa ta đưa sư mẫu của con và Bình Bình hồi hương trước, mua sắm chút ruộng đất, rồi quay lại thu xếp Lâm Chi đường một lượt. Còn có những bệnh nhân ta phải chữa trị hết bệnh cho họ. Đợi xuôi ngược lo xong những chuyện này, e là phải mất nửa năm, khi ấy con chắc cũng vào kinh thi cử. Bệnh nhân lớn nhất của ta cuối cùng đã chữa lành.”

Lâm Đức Long vỗ một chưởng nặng nề lên vai Trương Hoán, mỉm cười nói:”Sau khi con thi đỗ Tiến sỹ, hay nhất là cũng tới trong Thục làm quan. Vậy mọi người chúng ta lại có thể ở gần nhau, con còn có thể quan tâm chiếu cố Lâm gia của ta.”

Trương Hoán gật đầu, “nhất định vậy, con nhất định sẽ tới đất Thục.”

Lâm Đức Long lại lắc đầu, chăm chú nhìn đôi mắt y, nói một cách kiên định:”Ta chỉ nói vui thôi, đất Thục thanh nhàn quá, sẽ làm người ta lười nhác. Ta không hi vọng con tới đất Thục, ta mong con đi Tây Vực làm một nam nhi đội trời đạp đất, tiêu diệt triệt để mối họa lớn Hồi Hột, vì nước Đại Đường ta lập nên công trạng phi thường.

Lời của sư phụ khiến Trương Hoán sục sôi nhiệt huyết, tráng chí hào hùng từng có thuở thiếu niên lại một lần nữa dâng tràn lên trong lòng y. Y kìm không được buột miệng nói, “sư phụ, nếu quả thực có ngày ấy, người sẽ tới giúp con chứ?”

Sắc mặt Lâm Đức Long chợt trở nên nghiêm túc lạ thường, ông nhìn đăm đăm Trương Hoán, hồi lâu sau mới chậm rãi nói:”Ta luôn quan sát con từ khi con bảy tuổi. Tính cách của con rất phức tạp, có mặt lương thiện giúp người, nhưng cốt cách lại ẩn chứa một chút nham hiểm cay độc. Ta không biết tương lai con sẽ trở thành người thế nào, nếu những việc con làm là lợi nước lợi dân, ta sẽ tới giúp con, còn nếu con gây tai vạ cho trăm họ…”

Lâm Đức Long trừng mắt, giọng lạnh lùng quát:”Ta chắc chắn sẽ tự mình tới lấy mạng của con!”

Khoảnh khắc này không khí bỗng nhiên đông cứng. Bất chợt, ngoài cửa vọng lại một tiếng trách móc:”Đại lang, ông hung dữ vậy sẽ dọa cho con trẻ sợ đấy.”

Tuy là oán trách, nhưng giọng nói êm ái, tựa như gió xuân tháng ba, lập tức xua tan bầu không khí nặng nề trong phòng. Rèm cửa vén lên, một phu nhân trung niên ăn bận mộc mạc tiến vào. Tuy quần áo của bà giản dị, nhưng phong thái hiền thục khoan dung, nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt khó mà che giấu được dung nhan tuyệt đẹp thời trẻ của bà. Bà chính là Dương Ngọc Nương, vợ của Lâm Đức Long.

Sư mẫu họ Dương, Lâm Bình Bình đã kể mẫu thân nàng xuất thân vọng tộc. Trương Hoán từng hoài nghi bà là người của họ Dương ở Thục Quận. Nhưng sư phụ mình chỉ là một thầy thuốc địa vị thấp kém, sao có thể như vậy được? Ý nghĩ này đã bị dẹp bỏ. Có điều, hiện giờ thân phận của sư phụ đã chẳng đơn giản như vậy, chuyện có phần phức tạp.

Trương Hoán không kịp suy nghĩ kỹ càng, vội đứng lên vái thật dài, “Sư mẫu!”

Dương Ngọc Nương cười gật đầu với Trương Hoán, lại quay đầu nói với chồng:”Đại lang, ở hiệu thuốc đã có bệnh nhân ồn ào lên rồi. Ông mau đi xem đi!”

Lâm Đức Long giờ mới hiểu ra, mình bảo bệnh nhân đợi một khắc, nhưng giờ đã qua nửa canh giờ rồi. Ông áy náy trong lòng, liền vỗ vai Trương Hoán, rảo bước đi.

“Mời sư mẫu ngồi!” Trương Hoán vội lấy một chiếc nệm tới để sư mẫu ngồi. Dương Ngọc Nương ngồi xuống, thuận tay đặt một cái gói nhỏ lên bàn, nhìn Trương Hoán nói:”Hồi sớm ta đã đi gặp mẫu thân của con.”

Dương Ngọc Nương có quan hệ gắn bó nhất với mẫu thân của Trương Hoán, từ khi mẫu thân y chưa xuất gia, hai người thường hay gặp nhau. Sau khi mẫu thân Trương Hoán xuất gia, bà cũng thường tới thăm.

“Mẹ con hiện giờ mạnh khỏe không?” Nhắc đến mẹ, mũi Trương Hoán có hơi cay cay. Từ lúc được hai mươi tuổi, mẫu thân y đã ra nghiêm lệnh, nếu y không thi đỗ Tiến sỹ thì tuyệt không gặp y. Tới nay mẹ con bọn họ đã hai năm chưa gặp mặt rồi.

Dương Ngọc Nương nhẹ thở dài, “mẹ con lại trở bệnh ho, gần như không thở nổi.”

Lòng Trương Hoán giống như bị đao đâm mạnh một nhát, đôi mắt y hơi đỏ ửng, đứng lên chắp tay với Dương Ngọc Nương, “sư mẫu, con muốn cáo từ trước.”

“Đợi một lát!” Dương Ngọc Nương ngăn y, “ta đã bảo Lâm nhị thúc pha chế thuốc. Còn thiếu một vị, y đến chỗ khác mượn rồi.”

“Vâng!” Trương Hoán dần bình tĩnh lại. Mỗi khi tới cuối hạ đầu thu, bệnh suyễn của mẫu thân y lại dễ dàng phát tác. Tuy sư phụ điều trị giúp bà qua khỏi, nhưng vẫn chưa thể trừ tận gốc, hầu như mỗi năm đều trở bệnh một lần.

“Tới đây! Con ngồi xuống, sư mẫu còn có lời muốn nói.”

Dương Ngọc Nương bảo Trương Hoán ngồi xuống, đoạn trỏ cái gói nhỏ nọ, chau mày nói:”Đó là một chút đường phèn ta chuẩn bị, vừa rồi bảo Bình Bình mang tới cho mẹ con. Nó thì vẫn đi, mà đồ vật lại quên khuấy.”

Nói đến đây, bà nhẹ thở dài rồi tiếp:”Con bé này, từ nhỏ cha nó cứ không để ta dạy bảo, nói là hãy mặc tính nết của nó tự nhiên. Nhưng con xem xem, hiện giờ nó đã thành thế nào, cả ngày cứ qua loa luộm thuộm, hơn nữa còn khùng khùng dại dại. Thành Thái Nguyên không ai không biết, tương lai nó làm sao lấy chồng được đây. Ôi! Nếu bằng được chút xíu tỷ tỷ của nó, ta đã yên tâm.”

Tỷ tỷ của Lâm Bình Bình tên là Lâm Xảo Xảo, mặt mũi xinh đẹp, dịu dàng hiền thục, năm ngoái đã gả cho con trai của Triệu huyện úy ở Thái Nguyên, tên là Triệu Nghiêm. Y là sinh viên của thư viện Thái Nguyên thuộc chính quyền, sang năm cũng vào kinh thi cử, quan hệ khá tốt với Trương Hoán.

Trương Hoán lại lắc đầu nói:”Sư mẫu, Bình Bình tuy có hơi cẩu thả, nhưng nàng thành thật dễ thương, đặc biệt là lòng dạ thiện lương. Người nào lấy được nàng mới là có phúc. Sư mẫu không cần lo lắng cho nàng.”

“Con thực sự nghĩ vậy sao?” Dương Ngọc Nương nhìn chăm chú Trương Hoán, trong mắt lóe lên một nét mừng rỡ an ủi. Bà vội quay mặt đi, lấy đường phèn, để che giấu nụ cười nơi khóe miệng.

“Từ bé con đã lớn lên cùng Bình Bình, con đương nhiên hiểu rõ nàng.” Trương Hoán biết suy nghĩ của sư mẫu, không khỏi thầm than. Đây là chuyện không thể, y lớn lên cùng Bình Bình, tuy cũng rất ưa thích nàng, nhưng tình cảm này không phải là tình yêu. Người vợ trong mộng của y không phải như Lâm Bình Bình.

Lúc này, có người gõ cửa, một dược đồng ở ngoài cửa nói:”Chủ mẫu, chưởng quỹ đã pha chế thuốc xong, lệnh tôi đưa tới.”

“Được rồi, thuốc để ở cửa, con đi thăm mẹ con đi!” Dương Ngọc Nương đứng lên đưa đường phèn cho y, “mẹ con kỳ thực rất muốn gặp con, yêu cầu trúng Tiến sỹ chỉ là khuyến khích đối với con. Con cũng đừng để bụng chuyện đó làm gì.”

“Đa tạ sư mẫu!” Trương Hoán xúc động hành lễ, cầm đường phèn và thuốc hấp tấp rời đi…

Nơi mẫu thân Trương Hoán xuất gia gọi là Tĩnh Tâm quán, nằm ở phường Huệ Sư phía đông thành. Đạo quán chiếm mảnh đất khá rộng, nhưng chỉ có hai mươi mấy nữ đạo sỹ đi tu ở đây. Bọn họ đều tới từ danh môn vọng tộc, có người là vì tuổi già thất sủng, có người là vì tuổi trẻ ở góa không muốn tái giá. Do người xuất gia đều có thân phận cao quý, phủ doãn Thái Nguyên đặc biệt phái mấy nha dịch tuần tra ngày đêm xung quanh, đề phòng kẻ rảnh rỗi quấy nhiễu bọn họ.

Trương Hoán vội vàng đi tới đạo quán, lại vừa khéo gặp Lâm Bình Bình ủ rũ đi thẳng tới từ trước mặt, biết nàng đang nghĩ tới đường phèn, liền lách người tránh tới sau một cái cây.

“Bình Bình!” Trương Hoán nhảy ra một bước, giơ gói đường phèn tới trước mặt nàng, cười nói:”Cô đang buồn phiền vì nó đúng không?”

Lâm Bình Bình kinh ngạc mừng rỡ, giành lấy gói đường phèn, nhìn cẩn thận trên dưới một lượt. Thấy nó nguyên vẹn không suy suyển, giờ nàng mới vỗ ngực nói:”Ta nghĩ là đã rơi mất nó rồi, không ngờ bị ngươi nhặt được. Thật là may quá, nếu không mẹ hỏi tới, ta lại không biết làm sao trả lời.”

Trương Hoán nhịn cười nói:”Nếu là ta nhặt được, thì làm thế nào biết được cô bị mất nó chứ?”

Lâm Bình Bình ngẩn người, mặt bỗng đỏ lên, miệng lắp bắp nói:”Hóa ra ta đã quên nó ở nhà.”

“Cô đã gặp mẹ ta ư?”

Trương Hoán vừa nhớ tới mẹ, nụ cười trên mặt từ từ biến mất. Y có đôi chút căng thẳng hỏi:”Mẹ ta đỡ hơn không?”

“Ừm! Bá mẫu nghe ta lải nhải ba hoa nửa ngày, còn cười đấy!”

Lâm Bình Bình khép chặt mắt, trên mặt lộ ra vẻ tôn kính, “bá mẫu là người có khí chất cao quý nhất trong số những nữ nhân ta gặp. Bá mẫu vĩnh viễn nói năng nhẹ nhàng tế nhị như vậy, ở gần bá mẫu, ta cảm giác dễ chịu lắm. Vẻ tươi cười của bá mẫu thật giống, thật giống…”

Lâm Bình Bình mở to mắt, nàng cắn môi, nhất thời nghĩ không ra lời hình dung thích hợp. Trương Hoán đã chẳng còn để tâm tới nàng, y nghe thân thể mẫu thân chuyển biến tốt, lòng nhẹ nhõm, khua tay cắt lời nàng:”Được rồi, cô về nhà trước đi! Năm xâu tiền đó ngày mai ta lấy cho cô.”

Lâm Bình Bình thấy y có phần lạnh nhạt với mình, liền lặng lẽ đưa đường phèn cho y, cười gượng nói:”Vậy được! Ta về nhà trước.”

Nhưng vừa đi được vài chục bước, nàng chợt ngoảnh đầu, khom lưng lớn tiếng hô:”Trương Hoán, vẻ tươi cười của bá mẫu thật giống nước, nước suối mùa xuân. Thiên hạ không có nữ nhân nào có vẻ cười vui dịu dàng giống như bà. Ta thích bá mẫu!”

Hô xong, trong mắt nàng không ngờ thấp thoáng có nước mắt, quay đầu chạy nhanh như bay. Trương Hoán nhìn theo bóng lưng nàng, lại có phần ngơ ngác.

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.