Đánh Mất Tình Yêu

Chương 5



Cuối cùng cũng về đến nơi, Thì Nhan thận trọng dừng xe lại. Phóng tầm mắt nhìn, trong nhà để xe của anh, có mấy chiếc xe tất cả đều là màu trắng, hết sức đơn điệu.

Thì Nhan biết anh rất thích màu trắng, nhớ năm đó vì để đến gần anh, chính mình lại giống nữ quỷ thường mặc váy trắng, giữ mái tóc thẳng đi khắp nơi tại thư viện trường.

“Năm đó” —— thật đúng là cái từ tàn nhẫn, Thì Nhan cười một cái, Trì Thành cau mày nhìn lại. Thì Nhan thu lại tiếng cười, tiến lên đỡ, lại bị anh hất ra.

“Đừng đụng vào tôi.”

Nhìn Trì Thành sắc mặt tái nhợt cô cũng không nổi giận, chỉ vì anh khó chịu giống như đứa bé. Dưới lầu an ninh hướng anh chào hỏi, anh liền hơi sức đáp lại cũng không có.

Bộ mặt kinh ngạc của nhân viên an ninh khi nhìn thấy phía sau anh có một cô gái. Thì Nhan nghĩ tới, mình nên hay không nên lên tiếng chào hỏi thì đã bị Trì Thành kéo vào thang máy.

Anh siết chặt cánh tay cô, tựa trên vách thang máy, dường như tất cả sức lực là dùng để nắm lấy cô, vì vậy mệt mỏi hơi khép lại tròng mắt.

Thì Nhan hoàn toàn không có lên tiếng, cúi đầu nhìn tay anh, ngón tay thon dài giống như trong trí nhớ.

Trì Thành lên tiếng: ” Tầng 19 .”

Cô yên lặng ấn xuống số 19.

Nhà trọ độc chiếm một tầng, vào nhà đổi giày, cầm cho cô đôi dép nữ, Thì Nhan nhìn lại sửng sốt một chút.

“Bạn gái anh vẫn còn đi công tác? Nếu như nhìn thấy tôi ở chỗ này, cô ấy có hiểu lầm hay không?”

Cô thử dò xét với ý vị rõ ràng, ánh mắt lóe lên tia đè nén, Trì Thành cũng vẫn như cũ nhấc khóe môi, cười như không cười.

“Yên tâm, cô ấy rất tin tưởng tôi.” Trì Thành ngồi trên ghế sofa đáp.

Thì Nhan nhăn mặt, đá văng dép ra, chân không đi vào. Ngắm nhìn chung quanh, nhà trọ xa hoa lại đơn điệu, nhìn ra được chủ nhân của nó không hề đem nơi này làm nơi ở.

“Đồ ăn bữa tối mua ngoài đã nguội. Anh trước ngủ một giấc, tôi đun nóng lại món ăn, nấu một ít canh sẽ gọi anh.”

Trì Thành tựa hồ không nghe thấy, dựa vào ghế sa lon. Nhìn khuôn mặt anh chẳng biết lúc nào đã nhắm mắt lại. Thì Nhan tiến tới, rất gần.

Ngón tay Thì Nhan xoa nhẹ gương mặt của anh thì phát hiện lông mi anh run lên.

Trong lòng cô mềm mại, im lặng lại gần, lộ ra đầu lưỡi, thực bất ngờ liếm liếm xuống môi anh.

Trì Thành đột ngột mở mắt.

Thì Nhan một tay chống cằm, cùng anh cách vài cm, đầu ngón tay điểm điểm miệng anh, cười tủm tỉm, “Giả bộ ngủ, thật không ngoan.”

******

Trì Thành nhìn môi cô gần trong gang tấc, thật ra anh càng muốn nhìn thấu ý nghĩ của cô.

“Cô còn muốn cái gì?”

Thanh âm của anh bình tĩnh mà trầm thấp, Thì Nhan nhất thời không nghe rõ: “Sao?”

“Nói đi, Cô muốn từ chỗ tôi lấy được cái gì.”

Trì Thành chuyển sang bên cạnh, chỗ ngồi trống đi, vẻ mặt không có nửa điểm như là lần đầu đàm phán buôn bán.

Thì Nhan có chút duy trì không nổi vui vẻ, “Tôi không hiểu ý của anh.”

“Thì Dụ cạnh tranh thành công, tôi hiểu rõ mình không còn giá trị lợi dụng nữa, cô sẽ rời đi, tôi không ngăn cản cô, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên.”

Thì Nhan giận dữ cười nhẹ, “Anh nghĩ tôi là người như vậy?”

Mập mờ tan hết, ánh mắt hơi lạnh.

Bị cô ngưng mắt nhìn, Trì Thành trong lòng vừa kéo ra suy nghĩ.

Ngày trước cô cứ như vậy, luôn có thể giả bộ đặc biệt vô tội. Lúc còn trẻ ngu ngốc, cảm thấy cô gái này đặc biệt như thế, quật cường như vậy hấp dẫn anh, đã cách nhiều năm mới hiểu được, cô chính là bông hoa sắc màu rất đẹp, sinh trưởng ở chỗ tối tăm, nhưng lại rất độc.

Trì Thành xoay người, không nhìn tới cô.

“Đừng như vậy giả mù sa mưa, tôi nhìn thấy thật nhàm chán.”

“. . . . . .”

“Tôi có chút mệt mỏi, sẽ không tiễn khách .”

******

Trì Thành vào phòng ngủ, cánh cửa khép chặt.

Phòng khách to như thế, chỉ lưu lại một mình Thì Nhan.

Cô nhìn cửa phòng ngủ khép chặt, bó tay hết cách.

Đã từng vô số lần cãi vã, bây giờ nhớ lại, vẫn ngọt ngào như vậy, không hề như lúc này, cô khóc không ra nước mắt.

Chẳng lẽ chỉ vì thời gian qua, cô vô cùng chắc chắn anh yêu cô, hiện tại, lại không thể. . . . . .

Trong trí nhớ bọn họ, lần chiến tranh lạnh dài nhất, thời gian chừng nửa tháng, cô dọn nhà, đổi mã số, kết quả một ngày trở lại nhà trọ mới thuê, lại phát hiện anh đang ngủ ở trên giường của cô.

Thì Nhan lập tức liền hận nghiến răng nghiến lợi, xông tới vén chăn, nháo cùng cắn, quấy nhiễu cho đến khi đánh thức anh. Hai người trong bóng tối hăng hái kêu gào, Trì Thành rốt cuộc bị cô đả thương mấy cái, thành công hợp lại hai cánh tay, ôm lấy cô.

Chóp mũi anh dụi trên cổ trơn mịn của cô: “Muốn anh sao?”

“Không muốn.”

Cô nghiêng đầu đi, nháy mắt lại bị anh lật lại. Đôi tay Trì Thành nâng lên mặt của cô, trong ánh mắt có ngọn lửa, đốt cháy hết lời nói láo của cô.

Mùa đông y phục thật nhiều, nhưng từng món một cũng bị anh kéo xuống, cho đến khi trần trụi đối lập nhau, thân thể nhịp nhàng ôn lại dục vọng, Thì Nhan bị anh kéo lên ôm trong ngực, mặc anh cắn lỗ tai của cô, nghe thanh âm của anh phá thành mảnh nhỏ: “Anh biết rõ, em nghĩ đến anh. . . . . .”

Ngày thứ hai cô tỉnh lại, đau lòng nhìn áo lót bị kéo hư, tiếc tiền, hận không được cắn anh: “Anh, cầm thú!”

Trong mắt của anh giấu nụ cười, nghiêm mặt chỉ vết cào trên lưng mình, cùng vết mút giữa ngực và bụng: “Em, không bằng cầm thú.”

. . . . . .

Nỗi nhớ lại xông vào trong lòng, cũng không có chỗ cho cô trở về. Lan tràn trong khe rãnh lồng ngực, tỉ mỉ từng lần một cọ rửa, vẫn tàn nhẫn đuổi lấy cô.

Thật là buồn cười, Thì Nhan nghĩ.

Cô vẫn còn muốn thấy một lần “Không bằng cầm thú” rồi. . . . . .

Thì Nhan một lòng vọt vào phòng ngủ, đem tay đánh vào trên tường, cửa phòng không có khóa trái.

Bên trong phòng u ám, trên giường Trì Thành có chút khó khăn ngồi dậy. Nhìn cô, con ngươi trong bóng tối vụng trộm lóe sáng, hoàn toàn không nói rõ cảm xúc.

Mùa hạ không thể so với mùa đông, Thì Nhan nhảy lên giường áp chế anh, cái mền cùng áo ngủ, liền dễ dàng bị cô kéo lại, xốc xếch không chịu nổi.

Trì Thành vươn người bắt được bàn tay tà ác của cô, chung quy lại là chậm một bước, tức giận, chợt đẩy vai của cô ra, bởi vì sức lực thu lại không được, suýt nữa khiến cô lăn xuống giường.

Trì Thành mắt thấy trọng tâm của cô không vững, chấp nhận mà đem cô kéo trở về, lại liên lụy đến vết thương cánh tay, một trận đau tê liệt, Thì Nhan lại nhân cơ hội ấn chặt bộ ngực anh rồi đẩy ngã anh.

Thì Nhan môi đỏ mọng, tóc đen, cưỡi trên eo của anh, ánh mắt mê loạn: “Anh hỏi em còn muốn cái gì? Em còn muốn anh, có thể hay không?”

******

Nháy mắt một cái, anh cơ hồ trầm luân, nội tâm giãy giụa.

Tiếp theo một cái chớp mắt, chẳng qua anh dị thường bình tĩnh nói: ” Tôi lần này cũng không say.”

Thì Nhan ngây người.

Âm thanh không có nửa điểm phập phồng, lông mày chạm khắc không kiên nhẫn, “Tôi cũng không thích phụ nữ hạ giá .”

Nếu như nói, năm năm một giấc chiêm bao, vậy đơn giản một câu nói của anh, liền hoàn toàn thức tỉnh cô.

Thì Nhan biết người khác sẽ không hiểu được cô, tự mình cần bao nhiêu dũng khí chống đỡ, nhưng cô vốn cho là, anh hiểu. . . . . .

Cô ép mình không tin tưởng, bật cười nói: “Anh cũng đừng nói cho tôi biết, lần trước, anh say đến ngay cả tôi là ai cũng nhận thức không rõ, mới lôi kéo không thả. Cầu xin anh đổi lấy cái cớ hợp lý hơn.”

Anh, không trả lời.

Thì Nhan dụng hết toàn lực lật lại vai anh, nhìn ánh mắt của anh, không hề chớp mắt, uổng phí muốn nhìn xuyên qua miệng của anh không phải thật tâm mà nói vậy, “Vậy lần này tại sao anh để cho tôi trở lại? Tôi không tin anh đối với tôi không có cảm giác.”

Anh, nhưng lại. . . . . . Lộ ánh mắt khinh thường.

Thì Nhan đột nhiên bật cười, nhất thời hơi sức tan rã, buông tay ra.

Có lẽ, thật, thời gian tốt đẹp nhất giữa bọn họ , cũng không tìm về được nữa . . . . .

Thì Nhan giống như bừng tỉnh hiểu ra, “Cũng đúng, không có phụ nữ nào lại liên tiếp làm chuyện hèn hạ như vậy, thật hạ thấp bản thân?”

Trên mặt cô chỉ còn có cười.

Tiếng cười, giống như bão tuyết nguyên thủy, chợt lạnh chợt nóng, tiếng cười, đem chút hy vọng xa vời cuối cùng dập tắt.

Trong lồng ngực Trì Thành, nơi nào đó, như bị mũi băng nhọn hung hăng xẹt qua.

Lưu luyến không tha đồng thời chiếm lấy anh, làm anh thiếu chút nữa đưa tay chạm lên trên vai cô.

Đến nửa đường lại cứng đờ, thu về.

“Tìm giấc mơ cũ lại một lần nữa giá quá cao, tôi không trả nổi.” Thanh âm của anh lại lộ ra một tia lãnh khốc xa cách, tối nghĩa.

Thì Nhan khuất tất ôm lấy mình, nghiêm túc suy nghĩ một chút.

Rốt cuộc, cô thở một hơi dài nhẹ nhõm, ngay cả hô hấp đều phải liều mạng đè nén xuống, mới không còn hốt hoảng, “Đúng vậy, anh đã có bạn gái, tôi còn đợi ba đưa tới cửa làm vợ người ta. . . . . . Là tôi không rõ ràng.”

Tay Trì Thành trong túi cứng ngắc nắm lại, “Cô không phải cũng có bạn trai? Người kia, họ Bùi có đúng hay không? Lần trước ở bên ngoài hộp đêm, tôi gặp qua các người, vô cùng. . . . . . Xứng đôi, anh ta mạnh mẽ hơn so với lão già cô đã đi theo.”

Anh phát hiện mình nói ra chút lời này, cũng không có khó khăn như tưởng tượng.

Vạch trần Yết Thụy Quốc?

Cô giống như là mới cười xong.

Trì Thành đi tới bên cửa: “Cô đi đi, về sau cũng đừng trở lại. Tôi thật sự không muốn cùng cô qua lại lẫn có cái gì liên quan.”

Thì Nhan đứng lên sửa sang lại quần áo, tóc rũ xuống, che mắt. Anh đều nói hết lời đến nước này. . . . . .

“Bùi Lục Thần bởi vì tôi đắc tội với những người đó, liên lụy đến anh, tôi có một phần trách nhiệm. Tôi sẽ chăm sóc anh đến thương thế tốt lên mới thôi. Anh giúp Thì Dụ, tôi đây làm, coi như. . . . . . Trả nợ được rồi.”

Thì Nhan giọng nói đều đều, không có phập phồng

“Tôi, còn có chút việc, đi trước. Sáng sớm ngày mai, tôi lại đến nữa”, cô nói từng chữ một, với một thanh âm rất thấp.

Nói xong, cúi đầu rời đi, bước chân rất nhanh, không cho anh cơ hội cự tuyệt, cũng không cho mình, cơ hội khóc thầm.

******

Có nhà không muốn về, phụ nữ, cô như người mất hồn bay thẳng vào quầy rượu.

Gian phòng cùng quầy rượu này Thì Nhan thường tới, thường nhìn thấy vài cô gái, xem họ xinh đẹp không kềm chế được, nội tâm lại mỏng manh yếu ớt, sợ không chiếm được ích lợi trước mắt, sợ bị nam nhân nhìn thấu, cho nên cho dù học đòi văn vẻ đàn ông uống rượu, hút thuốc lá, thét chói tai, Thì Nhan ở một bên, nhẹ xem thì cũng luôn có thể nhìn ra họ lo lắng cùng giả bộ.

Lúc tuổi cô còn trẻ, cùng các cô gái đó rất giống, mà chính thời điểm đó, khi cô gặp Trì Thành, thế giới đó và cô là hai người hoàn toàn bất đồng.

Nhiều năm đi qua, Thì Nhan thỉnh thoảng nhớ lại, luôn luôn không nhịn được chua xót: người đều có bản năng chọn lợi tránh hại , việc cô yêu anh, có phải hay không cũng là bản năng?

Giờ phút này, trước mặt cô, trên kệ gỗ ở giữa trang bị Kê Vĩ Tửu đầy đủ màu sắc rực rỡ như ống nghiệm.

Cô một cốc một cốc uống hết, mùi rượu như nước xoáy, hơi thở ngọt cay ở lỗ mũi cùng đầu lưỡi bồi hồi. Làm người ta mê say. . . . . . Tựa như người nam nhân kia.

Nếu quên lãng khó khăn như vậy, cô như thế nào chịu buông tha?

Men say mông lung, Thì Nhan tự nhủ, cô coi như, thật không có tự trọng. . . . . .

******

Trì Thành một đêm lộn xộn không ngủ được, sáng sớm vô duyên vô cớ tỉnh lại, bừng tỉnh hôm nay là Chủ nhật, không cần lên công ty, liền lại vô tri vô giác nằm xuống.

Cho đến bị tiếng chuông cửa kêu tỉnh, anh mới lần nữa tránh thoát cảnh đen tối của giấc mơ chưa từng có.

Nửa cánh tay trái của anh tê dại , đổi tay mở ra nhìn điện thoại mải suy nghĩ, cô một lần nữa đụng ngã vào tay để anh đau cả đêm, người phụ nữ kia, thì ra có bản lãnh nhiều lần để cho anh bị thương.

Trên màn ảnh rất nhanh xuất hiện hình ảnh, Trì Thành nhìn ngẩn ra, Thì Nhan đầu kia đã thỏa đáng mỉm cười: “Buổi sáng khỏe.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.