“Sáng nay có bao nhiêu?”, Jenny hỏi lúc bước vào phòng ăn sáng của Adam House.
“Thêm mười bốn người nữa.” Diane chìa ra một xấp đơn đăng kí. “Tôi đang nghĩ sau khi chúng ta có được số hội viên sáng lập có lẽ nên để hội viên có uy tín đề cử những người mới. Hầu hết các câu lạc bộ nổi tiếng đều làm như vậy”
“Có lẽ hội viên sáng lập nên có một tấm thẻ hay thứ gì đó tương tự”, Jenny gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh cô để xem đơn từ. “Tôi thấy ngài Cameron cũng đăng kí. Cô sẽ chấp nhận anh ta chứ?”
“Một tấm thẻ. Thứ gì đó để giữ chân bọn họ. Một ý tưởng tuyệt diệu.” Diane lấy thêm một tách trà và đổ vào ít đường. “Và không đâu. Anh ta không đạt yêu cầu. Bá tước Cameron mới không có thu nhập hoặc sản nghiệp đủ lớn.”
“Nhưng nếu anh ta đã làm đơn thì cô sẽ…”
“Không. Tôi đã nói sẽ cho phép anh ta tham dự buổi khai trương. TÔi không có ý định để anh ta dễ dàng tới lui mỗi khi anh ta muốn. Lần sau anh ta sẽ phải đưa ra những đề nghị.”
“Nơi này đã từng là ngôi nhà ở London của anh ta.”
Liếc nhìn cô bạn mình, Diane nhấp trà. “Anh ta có thể tiếp tục cư ngụ tại Benchley House. Có thể nó nhỏ hơn Adam House nhưng vẫn là tài sản bị buộc thừa kế. Không phải họ hàng thì dù sống hay chết cũng không thể trao đổi nó cho chồng hoặc vợ họ được.”
Jenny liếc nhanh khắp phòng. “Cẩn thận đấy Diane. Cho dù tôi đồng ý là cô xứng đáng có Adam House và lợi ích cô kiếm được từ nó nhưng tòa án sẽ không nhìn nhận như vậy đâu.”
“Ừm, Anthony đã nhờ đám luật sư của anh ta xem lại di chúc và tất cả bọn họ đều tin chữ ký của Frederick là hàng thật. Tôi sẽ không bị trói tay trói chân bởi một gã mang họ Benchley đâu.” Cô hắng giọng. “Nào. Giờ hãy trở lại với Tantalus. Emily vừa báo cáo chúng ta có mười ba vị khách đến dùng bữa sáng.”
Hít một hơi thật sâu, Genevieve gật đầu. “Một khởi đầu khá ổn cho ngày thứ hai mở cửa.” Cô cũng nhấp một ngụm trà. “Tôi mừng khi thấy cô Portsman đang làm việc rất tốt.”
“Hay dù cô ta tên là gì. Ơn Chúa, chúng ta đã tìm được các cô gái có thể giúp quản lý các bộ phận khác nhau trong câu lạc bộ. Tôi không nghĩ hai chúng ta có thể quán xuyến mọi thứ trong suốt hai mươi bốn giờ mỗi ngày. TÔi cũng nghĩ đến việc đổi Sophia White ở bàn faro sang phòng ăn. Các quý ông có vẻ thích… đôi mắt của cô ta.”
“Ừm. Mái tóc và cả con người cô ta nữa chứ.” Jenny tặc lưỡi. “Cô ta khá quyến rũ.”
“Tôi cần người như thế.”
Bạn đồng hành của cô từ tốn phết mứt cam lên mẩu bánh mì nướng. “Cô không lo bố mẹ cô ta có thể đến gây sự sao?”
“Tôi đang mong điều đó đây.”
“Còn cô White cảm thấy thế nào về việc cô sử dụng cô ta như một chiêu câu khách?”
Diane cau mày. “Rõ rang cô không tán thành. Cô chỉ cần nói thế thôi.”
“Không phải vậy, mein Freund(1). Vấn đề là cô đã không hỏi cô ta. Có thể cô ta là đứa con ngoài giá thú nhưng chúng ta đều có lòng tự trọng.”
(1) (tiếng Đức): bạn tôi
“Được rồi. Tôi sẽ hỏi cô ấy.”
“Merci(2).”
(2) (tiếng Pháp): cảm ơn
“Còn nhân viên nào tôi cần xin phép không?”
“Diane, đừng giận mà. Sophia là trường hợp đặc biệt thôi. Bạn bè của bố cô ấy – thậm chí là chính ông bố – có thể đến câu lạc bộ này. Ông ta vẫn không thừa nhận cô ấy. Cô có tưởng tượng được hoàn cảnh vừa là con gái của Công tước Hennessy lại vừa làm hầu gái riêng của vợ ông ta không? Tôi không ganh tỵ với vị trí đó đâu.”
Sự thật quả là vậy, Diane nghĩ. Khoảng một tá hoặc hơn nhân viên của cô có xuất thân quý tộc và ít nhất hai trong số đó không dùng họ của mình. Sophia, dù bố cô ta có nhìn nhận hay không, thì vẫn là một trong số các cô gái được dạy dỗ kỹ lưỡng nhất Tantalus. Cô gái đó chưa bao giờ được mời đến một buổi vũ hội trang trọng hay được bất kỳ một vị quý tộc đáng kính nào theo đuổi. Bọn đàn ông. Thở dài, Diane rướn người nắm lấy tay Jenny. “Tôi hiểu ý cô. Tôi sẽ hỏi cô ta. Một cách tử tế.”
Họ tán gẫu thêm hai mươi phút nữa trong lúc Jenny hoàn tất bữa ăn và Diane uống xong một tách trà nữa. Cô có cảm giác đây là thời gian ngồi nghỉ lâu nhất trong ba ngày qua. Cho dù câu lạc bộ vẫn đang đón khách nhưng khối lượng công việc cần làm quá nhiều khiến cô tính đến việc sắm một cuốn sổ tay giống Genevieve.
“Haybury.”
Giật mình, Diane ngẩng đầu nhìn quanh phòng ăn hệt như Jenny đã làm vài phút trước đó. Ngoài cô và Jenny chỉ có hai cô phục vụ đứng gần tủ đựng bát. Diane nhìn lại Genevieve. “Haybury làm sao?”
Jenny xua tay về phía hai người làm. “Phiền các cô một chút, chúng tôi cần nói chuyện riêng.”
“Dĩ nhiên rồi, cô Jenny.”
Ngay khi chỉ còn bọn họ, Genevieve đặt bai bàn tay xòe ra lên mặt bàn. “Anh ta đang gây rắc rối.”
“Như thế nào? Anh ta đã làm gì?”
“Hôm nay? Không gì cả. Vẫn chưa, nhưng hình như tối nay cô sẽ đến nhà hát với anh ta.”
Với người khác thì cô thường đắn đo, cân nhắc, riêng với Jenny, Diane luôn nói ra tâm tư của mình. Và thường thì Jenny đồng ý với cô. “Đi nhà hát Drury Lane vì tôi đã thua độ.”
“Bữa trưa ở White. Cô đã kể tôi nghe.” Jenny nhìn xuống đôi tay xòe ra. “Tôi hiểu tại sao cô đồng ý với điều khoản cộng thêm năm nghìn bảng của anh ta. Mọi việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Tôi chỉ quan tâm việc… cô không cần phải đến White.”
“Chuyến đi đó hóa ra lại hữu ích. Cô cứ nói ý của mình đi.”
“Được rồi. TÔi lo lắng cô đang kiếm cớ để thỏa hiệp với Oliver Warren. Để đi cùng anh ta.”
Diane khịt mũi. “Ôi, làm ơn đi. Tôi ghét cay ghét đắng gã đó.”
“Cô ghét anh ta của hai năm trước”, Jenny phản bác. “Tính cách của anh ta có thay đổi gì không?”
“Tôi…” Hừm. Một câu hỏi rất hay. Hiển nhiên, anh ta không xin lỗi vì đã bỏ rơi cô cũng không đau khổ cho mất mát của cô hay hành động của mình bằng việc hạn chế than thiết với phụ nữ từ khi chạy khỏi Vienna. Lẽ đương nhiên cô sẽ ném bất kỳ lời xin lỗi nào ngay vào mặt anh ta và anh ta biết thế.
Hai người đã có một mối quan hệ, không gì khác, sự rút lui chóng vánh của anh ta và tốc độ cô lao vào giường anh ta đã xác nhận điều đó vì ngực cô rỉ máu khi anh ta bỏ đi. Nhưng gần đây… hừ. Không đáng để cân nhắc. “Tôi không biết tính cách của anh ta đã thay đổi hay chưa, quan điểm của tôi vẫn vậy. Tôi sẽ sử dụng anh ta sao cho phù hợp với mục đích của tôi.”
“Vậy là cô muốn đi cùng anh ta đến nhà hát tối nay phải không?”
“Tôi rất thích Shakespeare. Nhìn tận mắt White thực sự có ích lắm. Tôi chưa bao giờ nghĩ có thể vào đó. Chỉ với sức mình thì không thể nào.”
“Chỉ cần phòng vệ cho trái tim cô thôi, Diane. Cô đang biến mối quan hệ với anh ta trở thành chuyện mà ai cũng biết.”
“Đừng làm khó mình như vậy, Jenny.” Diane đứng lên thu gom đơn xin gia nhập. “Nếu có ai đó bị thất tình thì người đó sẽ là anh ta. Tôi đã học thuộc làu bài học của mình rồi.”
“Tôi mong là thế. Chí ít hãy nhớ trong đầu là cô đang sống cùng nhà với anh ta nên sẽ dễ dàng làm cho anh ta biến mất. Nhưng để thoát được cáo buộc thì lại không dễ dàng lắm.”
Diane mở cửa phòng ăn sáng. Cô không mấy tin tưởng anh ta sẽ dàng bị bốc hơi như lời bạn cô mặc dù Jenny cực kì tháo vát. “Hứa với tôi, cô sẽ không làm cho anh ta biến mất khi chưa tham khảo ý tôi nhé.”
Nở nụ cười chậm rãi, Jenny nghiêng đầu. “Tôi hứa.”
Đi vào hành lang được hai bước thì Oliver xuất hiện trong tầm nhìn của cô. Tim cô khẽ đập nhanh hơn, cô đoán chắc là do bực mình. “Ra khỏi nhà tôi”, cô ra lệnh và đi vòng qua anh.
Anh lẽo đẽo sau lung cô. “Tôi đã bảo xe ngựa đứng chờ lúc bảy giờ”, anh nói.
“Tôi sẽ sẵn sàng; tôi không quên đâu. Giờ thì đi đi.”
“Tôi có một câu hỏi cho em.”
“Để tối nay hỏi. Ngay lúc này tôi bận lắm.”
Anh nắm vai và đẩy cô sát vào tường. Khốn kiếp, cô ghét anh làm như thế, hành động này chỉ thể hiện cô có thể ngang ngửa anh về mặt trí tuệ nhưng về thể lực thì anh nặng hơn cô vài chục kí, cơ bắp rắn chắc, cao hơn sáu inch và anh dùng nó làm lợi thế của mình.
“Tôi có cần nhắc nhở em lần nữa là tôi không phải người hầu hay nhân viên của em không?”, anh rít lên, vòng tay quanh ngực.
“Mong muốn anh để tôi yên không lien quan gì đến tước hiệu hay vị trí của anh cả”, cô đáp, trừng mắt với đôi mắt xám tĩnh lặng của anh. “Anh quấy rầy tôi.”
Anh đứng lặng trong giây lát. “Em gây rắc rối cho tôi nhưng chưa bao giờ quấy rầy tôi”, sau cùng anh nói rồi bỏ đi.
Bản năng đầu tiên của cô là cảm động bởi điều anh vừa nói và nghĩ rằng anh vẫn còn yêu thích cô nhiều hơn anh dám thừa nhận. TUy nhiên, một khi lý lẽ đã lên tiếng, cô có thể nhận ra cuối cùng mình đã phần nào kiểm soát anh. Trong giây phút ngắn ngủi đó ít nhất cô cũng đang thắng thế. Và đó là chuyện tốt.
Khi đã xác định cảm giác thắng lợi của mình, Diane đi lên tầng ba Tantalus để tìm Sophia White. Một phần tư nữ nhân viên chia bài của Diane đã thức giấc, đang ngồi quây quần chơi bài và lấy đâu ra cược. “Sophia?”, cô gọi khi không thấy cô gái trong căn phòng rộng lớn dễ chịu đó.
“Thưa phu nhân, cô ấy đã xuống Phòng Aphrodite với Emily. Chúng tôi đã nghĩ nên học thêm về đồ ăn và thực đơn.”
“Như thế thật đáng quý”, Diane mỉm cười đáp.
Họ tiếp tục làm cô ngạc nhiên với sự sẵn sàng gạt bỏ cơ hội được nhìn ngắm như những viên kim cương của giới thượng lưu và cảm thấy hạnh phúc vì tìm được việc làm có thể sử dụng trí tuệ hơn nghề gia sư hoặc bạn tâm tình của các bà cô già cay nghiệt.
Cô trở xuống tầng dưới thì thấy hai cô gái cùng một số người phục vụ đang trò chuyện với chín mười gã đàn ông đang ngồi ở bàn ăn sáng. Căn phòng trông có vẻ trống vắng nhưng cô sẽ phải kiên nhẫn. Oliver đáng ghét đã nói dẹp bớt bàn ghế sẽ khiến người ta nghĩ rằng cô thất bại.
“Sophia, tôi có thể gặp cô một lát không?”
Con gái Công tước Hannessy cúi chào và rời phòng với cô. “Tôi biết mình không phải làm việc cho đến tối nay, thưa phu nhân”, cô gái tóc đỏ nói với vẻ nhăn nhó, “nhưng Emily nói nếu cô hoặc cô Jenny ngã bệnh thì sẽ không có ai để…”
“Tôi đánh giá cao sự nhiệt tình của cô, Sophia”, Diane cắt ngang. “Thực ra tôi đang thắc mắc không biết cô có muốn trở thành tiếp tân, hướng dẫn hội viên tới bàn của họ trong phòng ăn chính và đảm bảo tất cả khách khứa đều được để mắt đến và vui vẻ không.”
Đôi mắt xanh nhạt hơi cụp xuống. “Có vài người tỏ ra không tử tế khi tôi hướng dẫn họ, thưa phu nhân.”
“Vậy thì những người đó không được chào đón ở đây.”
“Mẹ tôi luôn nói tôi quá thấp hèn để là một tiểu thư nhưng quá danh giá để là một gia sư”, Sophia từ tốn nói. “Trước khi đọc được mẩu quảng cáo của cô, tôi không thể tìm việc ở bất cứ đâu. Tôi đã bắt đầu nghĩ…” Cô hít vào. “Tôi sẽ đón nhận cơ hội được làm việc ở Phòng Demeter. Miễn là cô biết chuyện gì có thể xảy ra.”
Trong kế hoạch của cô, Diane hồi tưởng, tất cả các cô gái đều có xuất thân không tì vết và nhân cách trong sạch. Và tôi cô gặp những người sẵn sàng xin việc ở đây. Nếu học cần một người bênh vực thì có vẻ cô là một lựa chọn tồi, nhưng cô bằng lòng cho họ một cơ hội. Ý nghĩ đó thực sự… khiến cô hài lòng. Thậm chí là tự hào. Cô chưa bao giờ mong đợi cảm giác đó.
“Tôi biết chứ. Tối nay tôi sẽ đến nhà hát, nhưng Jenny sẽ hỗ trợ cô. Đồng ý không?”
Sophia cười vui vẻ và nhún gối. “Ồ vâng. TÔi đồng ý.”
Dù Diane thích được đi lại trong Tantalus và tận mắt nhìn ngắm mọi việc đang diễn ra nhưng cô vẫn dành phần lớn thời gian trong ngày để duyệt qua xấp đơn đăng ký. Cô cho rằng sẽ gây ấn tượng hơn nếu giới hạn số lượng hội viên sáng lập vào khoảng 20 – 30 người, nhưng bất cứ người nào mang danh “hội viên sáng lập” cũng sẽ gắn bó hơn với câu lạc bộ, như vậy càng nhiều hội viên sẽ càng có lợi cho cô. Hay cô hy vọng là thế.
Nhưng cô không dám ỷ lại vào hy vọng. Hy vọng chưa bao giờ đứng về phía cô. Cô buộc lòng phải nghĩ: hai trăm có phải là quá nhiều không? Quá nhiều hội viên sáng lập có làm giảm ảnh hưởng của danh hiệu đó không? Diane cau mày nhìn vào danh sách cô vừa soạn ra. Oliver sẽ biết câu trả lời, bề ngoài cô chỉ giữ anh để lấy kiến thức về cá cược và câu lạc bộ nhưng cô không muốn phải nhờ cậy anh. Hoặc có thể cô không ghét phải nhờ cậy anh nhiều như cô nghĩ. Và điều đó làm cô thấy phiền toái.
Cô gõ bút chì lên mặt gỗ bàn làm việc. Anh thường xuyên chọc tức cô và những lúc khác thì làm phiền cô. TUy nhiên, khoảng thời gian giữa cơn giận và bực bội đó khiến cô lo lắng.
Qua chuyến dạo chơi trên khinh khí cầu và thưởng thức nước chanh đá cô bắt đầu nhận ra lúc ở Vienna mình không thật sự hiểu anh. NGười đàn ông mà cô đang dần thân thuộc rất dí dỏm, thú vị và tinh tế. Anh đã thay đổi ư? Hay là cô không đủ thân thiết với anh để khám phá ra điều đó?
Cô không định phải lòng anh lần nữa. Nhưng cô không ngăn được cảm giác hiếu kỳ về việc liệu có phải anh đã thay đổi và liệu cô có phải nguyên nhân không. Nếu anh thay đổi ít nhất cô có thể điều chỉnh thái độ của mình mềm mỏng hơn một chút. Nếu anh vẫn chứng nào tật nấy thì cô đang mấy mé trở lại làm con ngốc.
“Chết tiệt”, cô lầm bầm và cho gọi Sally, cô hầu gái tầng trên của Adam House. “ Cô đi xem ngài Haybury có rảnh rỗi không và mời lại đây, được chứ?”
“ Vâng, thưa phu nhân.”
Vài phút sau Oliver gõ tay lên cánh cửa khép hờ. “Em gọi cho tôi à, thưa phu nhân?”
“Anh không phải đến Nghị viện hay một nơi nào đó sao?”
“Em không phải lo lắng cho nghĩa vụ của tôi với nước Anh, nếu ý em là thế, nhưng nếu em quan tâm thì hôm nay tôi không có việc ở đó.”
“Tôi không có hứng thú tác động đến quyền phát biểu của anh”, cô đáp, không lấy làm ngạc nhiên vì anh cáu kỉnh. Mới ba giờ trước cô đã xua đuổi anh lúc anh đến tìm cô. “ Tôi chỉ thắc mắc tại sao anh luôn ở đây.”
Anh tựa vào khung cửa và khoanh tay trước ngực. “Tôi sống bên trên một câu lạc bộ dành cho quý ông, và có nơi cho tôi cá cược cũng như thi thố. Em đã yêu cầu tôi từ bỏ việc gặp gỡ thân mật với các cô gái nên thực sự tôi có rất ít lí do để gặp gỡ và ra ngoài.”
Anh đã bỏ qua vài chuyện nhưng cô hiểu quan điểm của anh. Diana đặt bút chì xuống. “Anh hơi dài dòng rồi đấy.”
“Em đã hỏi rồi”, cách anh đáp. “Em muốn gì nào? Hay em chỉ muốn tôi ở đây để rồi lại đuổi tôi đi?”
Ôi trời. “Tôi cần lời khuyên của anh.”
Oliver thẳng lưng. “Sao cơ?”
“Anh đã nghe rồi đấy. Đến đây và ngồi xuống đi, tôi trao đổi chút chuyện.”
Ắt hẳn anh rất ngạc nhiên vì anh ngồi ngay xuống ghế mà không thắc mắc câu nào. Cặp mắt xám nhìn vào xấp đơn đăng ký, danh sách tên trước mặt cô và cả tách trà nguội ngắt chỉ còn một nửa ngay khuỷu tay cô. Cô biết anh dường như nhận thức được mọi thứ nhưng nhìn anh phán đoán tình hình thật là… thú vị.
“Được thôi”, một lát sau anh nói, “tôi ngồi xuống rồi. Em muốn tôi khuyên bảo điều gì?”
“Chúng tôi đang cân nhắc xếp một số ứng viên đầu tiên làm thành viên sáng lập của Tantalus.”
Oliver gật đầu, ngả lung ra ghế. “Họ không thực sự sáng lập câu lạc bộ nhưng ý tưởng đó khá hay đấy. Họ sẽ có lý do để ghé vào thường xuyên hơn, và mang theo khách, đặc biệt nếu em giữ bàn hoặc phòng khách cho họ sử dụng riêng.”
Giữ bàn riêng quả thật là một ý hay. “Tôi đã nghĩ một bảng tên cũng sẽ tâng bốc bọn họ.” Cô nhăn nhó. “Anh nghĩ Tantalus nên có bao nhiêu hội viên sáng lập?”
“Đó có phải danh sách tiềm năng của em không?”, anh chỉ tay và hỏi.
“Đúng vậy.”
Oliver nhướng một bên mày. “Em đã bỏ ai ra khỏi danh sách chưa?”
“Tất cả những người nộp đơn trong đêm đầu tiên.”
“Vậy là em đang tỏ ra công bằng.”
“Đúng. Tôi không muốn xúc phạm bất kỳ ai có đủ tiền để cá cược ở đây.”
“Vậy hay thu phí cho tư cách hội viên sáng lập đi. Ra giá cắt cổ một chút… khoảng năm trăm bảng.”
“Họ sẽ chịu trả ư?”
“Không phải tất cả. Chấp nhận mọi người nộp đơn và gửi họ một bức thư nói rằng em muốn lập một nhóm hội viên sáng lập để kết nạp các hội viên trong tương lai và quyết định nội quy. Hãy bảo là họ sẽ được đặt bàn riêng và em sẽ… miễn phí gia nhập trong năm đầu hay đại loại thế.”
Diane nhìn anh chằm chằm. “Dù không muốn nhưng tôi cũng phải nói mình thích ý tưởng này. Có điều tôi vẫn phải có quyền quyết định ai được kết nạp làm thành viên câu lạc bộ của tôi.”
“Lập ra quy định dành cho hội viên như một phần của nội quy câu lạc bộ.”
Nội quy. Dĩ nhiên cô đã thiết lập bộ quy tắc của riêng mình. Lập thành thông báo cho hội viên hiện tại và tương lai, thậm chí là cả người sở hữu, thì cô chưa từng nghĩ đến. Cô biết lý do. Mọi người đều làm theo lệnh cô. Đặc biệt là đàn ông. Tự quản chính mình… khá là kỳ quặc. Nhưng ít nhất giờ đây cô có thể thấy tại sao việc làm đó là cần thiết.
“Một khi mọi người nắm rõ quy tắc”, anh tiếp tục như đang đọc suy nghĩ của cô, “thì áp dụng nó trở nên dễ dàng hơn nhiều. Hội viên sáng lập hay hội viên bầu cử hoặc em muốn gọi sao cũng được thực sự làm rất tốt công việc giám sát ở hầu hết câu lạc bộ. Nếu có người phá luật em có thể không cần can thiệp vì bọn họ sẽ làm thay em.”
“Tôi nên chấp nhận bao nhiêu người?”
“Hai mươi lăm hoặc ba mươi có vẻ là số đẹp. Em cần phải giữ được một lượng lớn trong thành phố và bất cứ thời điểm nào trong Mùa Vũ Hội để bầu hội viên mới hay đại loại thế.”
Chà, cô cũng chưa bao giờ cân nhắc đến việc đó. Cảm giác bồn chồn ập đến khi cô nhận ra có vài điều mình không hay biết – không phải về việc mở cửa câu lạc bộ mà là về cách thức điều hành lâu dài. “Tôi sẽ xem xét lời khuyên của anh.”
“Tôi rất vui.” Anh rướn người về trước. “Còn gì nữa không?”
Cô thở dài. “Còn. Tôi muốn nghe ý kiến của anh về những người này.” Diane cầm lên mười bốn đơn đăng ký đã được phân loại và đưa nó cho anh.
“Ý kiến của tôi về phương diện nào?”, anh hỏi, ngón tay hai người cọ xát vào nhau khi anh đón lấy xấp giấy.
Hơi ấm tỏa lên cánh tay cô. “Tôi đang chờ nghe anh nói điều gì đó mỉa mai hoặc cay nghiệt.”
Anh toét miệng cười. “Có lẽ sau khi chúng ta bàn bạc xong. Tôi đang dần trở nên khó đoán phải không?”
“Nói thế cũng được.” Cô chỉ vào xấp đơn. “Tôi sẽ không lấy những người không có tiền để cá cược. Đặc biệt là khi họ đã kết hôn.”
Anh lặng lẽ ngồi trong lúc xem qua xấp tài liệu. Bất chấp cô nghĩ gì về anh và nhân cách của anh thì anh vẫn hết sức đẹp trai với gương mặt góc cạnh, hàng mi dài cùng gò má cao. Anh biết như thế. Và anh cũng biết dùng sức quyến rũ để đạt lợi ích.
Sau cùng anh ngước lên. “Không phải ai cũng thiếu kiểm soát hoặc có khả năng phán đoán kém cỏi như Frederick Benchley đâu.”
“Tôi không muốn chịu trách nhiệm khi một phụ nữ hoặc một bà vợ nào khác bị rơi vào cảnh không một xu dính túi chỉ vì sự ngu ngốc của chồng cô ta.”
“Đàn ông – ngay cả những người có đủ khả năng cá cược – vẫn thắng thua mỗi ngày trên các bàn chơi bài. Cảnh tán gia bại sản sẽ xảy ra ở Tantalus, Diane, cùng sự thiếu sót các giới hạn ngu ngốc trong đặt cược, chừng nào em vẫn mở cửa đón khách thì em không thể làm gì để ngăn cản chuyện đó đâu.”
“Tôi có thể ngăn cản những kẻ không có thu nhập bước qua cửa ngay từ đầu”, cô phản bác. “Frederick nợ như chúa chổm vậy mà không câu lạc bộ nào cấm cửa anh ta. Bọn họ cho đầu gấu săn đuổi chúng tôi nhưng vẫn cho phép anh ta chơi bài. Câu lạc bộ này sẽ không như vậy.”
Cô cảm thấy mình có lý, và cô không cần ai khuyên nhủ về việc này. Dù vậy hai vai cô vẫn thả lỏng khi anh gật đầu. Có lẽ anh nhận ra tranh luận với cô sẽ chẳng đi đến đâu hoặc … anh chấp nhận lý lẽ của cô.
“Vậy tôi sẽ không chấp nhận những người này”, anh nói và đặt số đơn đăng ký trở lại bàn làm việc. “Phải nói là em có con mắt phát hiện những kẻ có nhiều t*ng trùng hơn não nhưng em không phải kiểu người dễ sống cùng đâu.”
Cô bật cười. “Tôi sẽ chấp nhận lời khen vì anh không sống với tôi.” Diane nhấp một ngụm trà rồi nhăn nhó bởi thứ chất lỏng nguội lạnh và đặt nó xuống bàn. “Cảm ơn anh.”
“Và giờ tôi bị đuổi đi à?”
Có vẻ hỏi thăm xem anh muốn nói gì với cô khi anh xâm nhập phòng cô ban nãy sẽ là một cử chỉ đẹp. “Đúng vậy, tôi đã bàn xong với anh rồi”, cô nói to. Cô chưa chuẩn bị ban phát những cử chỉ đẹp. Không phải cho anh.
Oliver đứng lên. Trước khi cô kịp phản ứng anh rướn người qua bàn và tặng cô một nụ hôn chóng vánh. “Không, em chưa xong đâu”, anh đáp và hướng ra cửa. “Bây giờ. Tôi muốn em mặc màu đen.”
Đồ ngạo mạn. “Có phải định khiến tôi làm ngược lại không?”
“TÔi nghĩ chúng ta sẽ biết vào tối nay”, anh đáp, giọng thấp thoáng sự thích thú.
*****
Oliver đi xuống tiền sảnh dung chung cho căn hộ của anh với Adam House và Tantalus. Hai phút nữa là đến bảy giờ, lối vào chật chội với các nhóm quý tộc nhỏ vào ăn tối hoặc rời khỏi để đến nhà hát hoặc một trong ba buổi dạ vũ được tổ chức trong đêm nay.
“Xe ngựa của ngài đang chờ” Langtree nói lúc trông thấy anh.
“Cảm ơn cô”. Anh đứng lại bên cạnh cô ta. “Trách nhiệm của cô đã được tăng lên và làm muộn hơn phải không?”
“Tôi đã biết sẽ như vậy khi tôi chấp nhận làm việc với Phu nhân Cameron”, cô đáp, ra lệnh cho cô nhân viên đến phòng cất áo khoác để lấy áo choàng và mũ cho ngài Avery, và nhanh nhảu hướng dẫn ông Walter Jorie đến phòng Hera để chọn loại rượu hảo hạng nhất.
“Vậy là cô không thấy hối tiếc vì đã rời bỏ cửa hiệu của cha cô sao?”
Langtree mỉm cười. “Tôi kiếm gấp năm lần số tiền bố tôi có thể trả cho tôi”, cô hạ giọng, gật đầu chào một nhóm quý ông. “Tôi không cần phải lấy Bertram Marks và chuyển từ con gái thợ đóng giầy sang bà vợ thợ làm bánh. Vì thế, tôi không hối hận gì cả.”
Dường như lại thêm một cô gái được Diane cứu thoát. Oliver tự hỏi cô ý thức làm điều đó hay chỉ đơn giản là thuê người lấp vào chỗ trống. Từ cách cô nói với anh về quyết tâm đòi lại cuộc sống đã bị bài bạc cướp đoạt cho thấy cô muốn anh tin mọi thứ chỉ đơn giản là phương tiện để đạt được mục đích. Nhưng anh bắt đầu tin cô đang nói dối.
“Thông thường quý ông hộ tống phụ nữ đến nhà hát sẽ tặng hoa cho cô ta, đúng không?” GIọng nói mượt mà của Diane vang lên sau lưng anh, theo sau là một tràng đồng thanh “Chào phu nhân” từ số đàn ông xung quanh họ.
“Ai nói tôi không tặng?”, anh đáp và quay lại. Lời nói ngọt ngào sắp tuôn khỏi miệng anh chợt bị tắc lại trong cổ họng.
Diane Benchley, nữ Bá tước Cameron, không mặc trang phục đen. Vải lụa màu xanh ngọc bám vào những đường cong và phủ xuống chân cô như dòng thác. VIên ngọc lục bảo lóe sáng trên cổ thu hút mắt anh đến chiếc áo lót khoét sâu mà hầu như không chứa được hết sự quyến rũ của cô. Những viên ngọc khác lủng lẳng trên tai cô, sợi lắc ngọc lục bảo bao bọc cổ tay trái với chiếc găng đen dài đến khuỷu tay.
Cô nhướng một bên mày. “Anh ổn chứ, hay tôi phải vỗ vào lưng anh?”
Anh cảm thấy như mình đang chồm về phía cô. Phải rất nỗ lực mới kéo tinh thần và con người anh quay lại. “Giữ lại cái vỗ ấy vào dịp tốt hơn nhé.” Đưa cô ra cửa, anh chủ tâm đi giữa cô và ba gã quý tộc đang đứng há hốc ở lối vào Tantalus. “Cỗ xe của cô đang chờ, thưa phu nhân.”
Ra bên ngoài anh liền đưa cô vào cỗ xe rộng lớn, màu đen kịt của mình rồi bước theo sau. Sự kiểm soát cũng như quyết định không chiếm hữu cô đêm nay đã bị lung lay đáng kể, suýt chút nữa anh đã hỏi liệu cô có muốn có người đi kèm không. Cỗ xe lăn bánh ngay khi anh đóng cửa, anh ngồi dựa lung ở ghế đối diện cô.
“Em chọn bộ đồ đó chỉ vì nó hòa hợp với em hay vì nó cùng màu với mắt em thế?”, lát sau anh hỏi.
“Dĩ nhiên là cả hai rồi.” Cô nhìn khắp cỗ xe. “Hoa của tôi đâu?”
“Hẳn là mấy con ngựa đã ăn mất rồi.”
“Hừm.” Cô nghiêng đầu, nhìn anh dưới hàng mi cong dài. Bộ phận đàn ông của anh lập tức có phản ứng. “Anh có thể chỉ cần nói anh đã không mua chúng”, cô nói tiếp.
“Xin đính chính thật ra tôi không cần phải rời nhà để gặp được em.” Anh nhấp nhỏm cố tìm một tư thế thoải mái hơn trên cỗ xe quen thuộc. “Chúng ta đều biết em không định thay đổi trang phục vì lời nói của tôi, vậy số ngọc lục bảo đó là sao?”
Diane vuốt lòng bàn tay dọc hai bên đùi. Nếu không hiểu rõ cô, có thể anh đã nghĩ cô đang quyến rũ anh. “Viên ngọc lục bảo này là thứ ngoài dự tính. Nó sẫm màu nên tôi nghĩ hợp với vẻ bí ẩn.” Cô búng ngón tay lên một bên tai khiến nó nhấp nháy dưới ánh đèn lồng. “Dù sao chúng đều là đồ giả thôi. Tôi không muốn anh nghĩ đến tôi tiêu xài hoang phí tiền anh cho tôi mượn.”
“Ý nghĩ đó chưa bao giờ lóe lên trong đầu tôi.”
Anh lại đổi tư thế, làm bất cứ điều gì để ngăn mình ngã nhào vào ánh mắt xanh ngọc không đáy kia. Nếu ngã xuống thì anh sẽ chết chìm mất. Và có thể cô sẽ giúp một tay bằng cách nhấn đầu anh xuống. Ơn Chúa anh là một kẻ từng trải, thích nhạo báng, không đủ ngoan ngoãn để điên theo lý lẽ của con tim, bằng không anh đã gặp nguy hiểm đánh mất nó từ lâu rồi.
“Em có nhận ra khi chúng ta đến nhà hát mà không có người hộ tống”, anh mở lời, “thì tin đồn chúng ta là tình nhân sẽ được xác nhận.”
“Không có tin gì được xác nhận trừ khi một trong hai chúng ta xác nhận nó. Chúng ta sẽ không làm vậy.”
“Tùy em thôi. Em có thể gặp phải vài gã thắc mắc tình trạng độc thân của em, nhưng cũng có một số phụ nữ tò mò về tôi đấy.”
“Anh đang cố chọc tôi ghen đấy à?”, cô hỏi, rồi ném cho anh nụ cười thích thú. “Làm thế không có lợi ích gì đâu.”
Chí ít xô nước đá đó làm dịu lại sự sục sôi và gột rửa đầu óc anh. “Đừng buồn cười thế chứ”, anh bẻ lại. “Tôi chỉ muốn cảnh báo trước thôi. Đàn ông tìm đến em, đàn bà tìm đến tôi. Và giờ Câu lạc bộ Tantalus đang mở cửa và thu hút nhiều sự chú ý, em có thể sẽ trở thành mục tiêu của… sự chỉ trích.”
“Tôi hoàn toàn trông đợi bị xúc phạm cả trước mặt lẫn sau lưng. Tôi không có vấn đề gì với chuyện đó. Nhưng nếu tôi thấy ai đó quá nhỏ nhen hoặc cổ hủ thì tôi sẽ không mời người đó đến cửa nhà tôi.”
“Em rất thực dụng. Vậy em sẽ tổ chức buổi tối cho quý cô à?”
“Đúng vậy. TÔi đã nghĩ đến ngày thứ Ba đầu tiên và thứ ba hàng tháng.”
Oliver gật đầu. “Buổi họp sớm của Nghị viện diễn ra hầu hết vào sáng thứ Tư nên dù sao em cũng sẽ đón tiếp ít quý ông vào các tối thứ Ba.”
“Tôi biết thế.”
Tất nhiên cô đã biết những việc đó, rõ ràng cô đã nghiên cứu rất nhiều để học hỏi mọi thứ về làm chủ câu lạc bộ quý ông và lôi kéo anh cung cấp tiền mặt cũng như một số thông tin cô không thể thu thập ở ngoài.
Cô thích thông tin của mình. Những phạm vi khác buộc cô sử dụng cảm xúc của mình thì không vững chắc như mặt đất dưới chân cô. Câu hỏi đặt ra là bằng cách nào tận dụng mớ kiến thức đó tốt nhất và để biết được chính xác anh muốn gì ở cô. Vì anh không còn nghĩ tình dục đủ thỏa mãn anh nữa.
“Đừng im lặng như vậy”, bất thình lình cô nói. “Tôi buộc phải nghĩ anh đang mưu tính gì đó có thể có lợi cho tôi.”
“Tôi đã nghĩ xem em có thể tìm người chia bài nam ở đâu trong hai ngày mỗi tháng. Vì các quý cô sẽ không muốn các em xinh tươi lượn quanh bọn họ.”
Cô xua tay. “Đừng đổ lỗi cho thái độ hợm hĩnh của họ về câu lạc bộ của tôi. Nếu tất cả ‘các em gái xinh tươi’ mà anh nói được thuê làm gia sư hay bạn tâm tình thì họ cũng sẽ xét nét như thế thôi.”
“Tôi không muốn tranh luận về mức độ xét nét nhưng có sự khác biệt giữa bị xem là người thấp kém trong xã hội và bị né tránh đấy. Gia sư và bạn tâm tình không bị yêu cầu khiêu vũ nhưng họ được ra vào các gia đình lương thiện.”
“Nhưng không phải tất cả phụ nữ có giáo dục đều tìm được… công việc xứng đáng. Vậy họ phải làm thế nào, thành điếm à?”
Oliver nuốt lại nhận xét cay độc anh sắp phun ra. Chính cô đã hỏi xin lời khuyên của anh và anh không muốn mất vị thế. “Nghe có vẻ em bắt đầu che chở nhân viên rồi đấy”, anh nói. “Em là một bông hoa hiếm có, Diane.”
Cô chớp mắt. “Đừng có nịnh nọt tôi giữa lúc tranh luận. Tôi sẽ không lắp bắp hay đổi mặt mà nó lại khiến anh trông có vẻ tuyệt vọng đấy.”
Khoanh tay ngang ngực, anh nhìn cô một lúc lâu. “Và điều tôi nghĩ là”, anh từ tốn đáp, hy vọng cô không kẹp khẩu súng nào đó vào đùi, “mỗi lần tôi tán dương em thì em lại mỉa mai vì em cảm thấy không thoải mái. Bởi vì em thích tôi khen em.”
“Rác rưởi.” Cô nhích sang một bên ghế và nhìn ra cửa sổ. “Hay quá. Chúng ta đến nơi rồi.”
“Nhát gan.”
“Ha. Nhớ rằng tính cách của anh đã bị đặt dấu chấm hỏi từ lâu trước khi tôi chết vì thực dụng đấy.” Cỗ xe dừng lại. “Còn nữa”, cô tiếp tục, đứng lên khi xà ích hạ bậc thang và mở cửa xe. “Tôi có thể thích được khen nhưng anh sẽ không bao giờ xoay chuyển được ý định của tôi.”
Hừm. Như vậy cũng xem là có tiến triển rồi. Một trận chiến dơ bẩn, gay gắt như thế hóa ra lại gần như là một thắng lợi.