Quả nhiên. . . . Một
lúc sau thì tay của Đường Lăng đang nắm trên cổ cô hạ xuống, bước chân
dừng lại, cũng không tiền gần hơn trong lúc cô vẫn đang ngẩng mặt bất
động. Trái lại lại lùi lại cách cô hai bước mới đứng lại. Giương môi,
hiện lên nụ cười thong dong nhưng lại vô cùng tà tứ, nói:
“Cô cho rằng, mọi việc đều thuận theo ý của anh ta? Cứ chờ xem, Tần Mặc Nhiên
chỉ là công cụ đặc chủng để lão già Các sử dụng mà thôi, dù lợi hại hơn
nữa thì sao, cũng chỉ là một người tay không thôi. Nhưng ta thì khác,
sau lưng ta là cả thế lực của gia tộc. Còn cô…”
Ngón giữa mảnh khảnh đặt ở giữa trán Tô Ca, cười điên cuồng, nói :
“Cô hãy cẩn thận suy nghĩ xem mình tại sao lại bị như thế này, thì cơn giận này của tôi mới có thể tiêu tan được”
Tiếng nói vừa ngừng, Đường Lăng vội xoay người, đi về phía những người kì
quái, mặc áo khoác cũ kỹ đang bàn luận gì đó ở bên trái. Tô Ca đã nhìn
thấy bọn họ đầu tiên khi bước vào hội trường vì họ ăn mặc rất quái dị.
Dưới chân của họ không biết là mang cái gì, trông sần sùi như là da rắn, to như là đựng cả một người vào trong đấy.
Đường Lăng hơi
nghiêng người nói chuyện với bọn họ, Tô Ca chú ý môi anh ta không ngừng
hoạt động, liên tục thay đổi . Nhưng cô không thể nhìn ra được anh ta
nói ngôn ngữ gì. Qua mấy âm tiết thì lại dừng lại một cái. Tô Ca cảm
giác anh ta nói không phải là hán ngữ, mà là ngôn ngữ của một dân tộc
thiểu số nào đó
Chợt một người trong số họ như là cảm thấy ánh
mắt của Tô Ca, ngẩng đầu nhìn về phía cô, khoảng cách không phải là xa,
chỉ cần nhìn một cái, Tô Ca cũng có cảm giác có gì đó không đúng. Ánh
mắt người đàn ông này cứ như đi qua vô số thời không mới tới được chỗ
của cô. Hắn nhìn thấy Tô Ca, nhưng trong mắt lại chính là một mảnh hư
vô.
Thân thể bỗng dưng không thể khống chế được mà nóng lên,
giống như là bị sức mạnh quỷ dị nào đó chế ngự. Đúng, chỉ là nóng lên,
sau đó thần kinh lại không thể khống chế được mà lạnh đi, cảm giác này
còn khổ sở hơn so với việc Đường Lăng nhìn cô khi nãy, đau đớn còn hơn
nơi địa ngục tối tăm lạnh lẽo. Tô Ca muốn quay đầu, lại phát hiện không
thể không chế được thân thể mình. Quay đầu! Phải quay đầu!
Trong đầu, sợi dây “Lý trí” đang khẩn cấp ra lệnh, nhưng thân thể lại không thể nghe theo.
“Cô đang nhìn cái gì?”
Trên bả vai thấy hơi đau, thân thể Tô Ca bị một bàn tay kéo qua, ngã thẳng
vào trong ngực người đang nói chuyện. Đầu cuối cùng có thể hoạt động! Tô Ca kinh hãi sợ sệt ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện ra Trăn Mặc là
người vừa rồi đã kéo mình.
Đôi mày thanh tú của Trăn Mặc nhíu
lại, khuôn mặt xưa nay bình thản lại có chút nặng nề. Tay của anh ta vẫn đặt trên cánh tay của Tô Ca, nắm chặt cánh tay của cô, hơi đau. Tô Ca
hơi giãy dụa lại bị anh ta mạnh mẽ ngăn lại.
Trăn Mặc. . . Hình
như có gì đó không thích hợp. Con người bình thường bình thản, không một tia cảm xúc dao động, giờ đây giọng nói cũng mang theo một chút nghiêm
khắc .
“Cô đang nhìn cái gì? ! Không biết là không thể nhìn vào trong mắt của các trọng tài sĩ sao? !”
Đau. . . . Cánh tay Tô Ca bị anh ta vặn mạnh như vậy mới có thể hồi phục lại tinh thần. Nhìn vào ánh mắt của Trăn Mặc, uất ức nói:
“Tôi làm sao biết được là không thể nhìn!”
Tự nhiên có một chút uất ức, vốn là không có ai nói với cô. Rất lâu sau
này, khi Tô Ca nhớ về thời điểm này, tự nhiên nghĩ về một câu nói “ Vừa
rồi không có ai nói với tôi” kia, chỉ có thể xấu hổ che mặt, cảm thấy
mình thật ngu xuẩn không có cách nào cứu chữa! Chẳng trách thiếu chút
nữa không thể bảo toàn được mạng sống !
Chỉ những chuyện gì người khác nói cho cô cô mới biết sao? Nhưng làm gì có ai có nghĩa vụ giảng
giải cho cô từng việc nhỏ một? Nếu như chính cô không có mắt nhìn xa,
nếu như ở tình huống nguy hiểm cô không đủ tỉnh táo, thì xảy ra chuyện
cô có thể trách ai?
Thế nhưng Trăn Mặc lúc đó chỉ nhíu lông mày nhìn vào mắt của cô, khẽ nói:
“Bạch Luyện, cô hoàn toàn không thích hợp ở tại thế giới này.”
Khi đó cô ngây thơ không biết, dù trong bụng có một chút căng thẳng nhưng
lại hoàn toàn không đem lời nói của anh ta ghi nhớ vào trong lòng. Cho
nên sau này, tâm tình của cô cũng không thể chỉ dùng từ vô cùng đau khổ
mà có thể hình dung. Nhưng đó là chuyện sau này, chúng ta lại nói chuyện trước mắt.
Trăn Mặc thấy Tô Ca nét mặt thả lỏng, không nhịn được mà giận dữ, cảm thán trong bụng, người phụ nữ này thần kinh thật là tốt nhất đấy! Nếu như không phải mình tự tay chạm vào ngực cô, anh ta sẽ
hoài nghi cô chính là con trai.
Nghĩ đến đây, anh ta cúi đầu ghé vào bên tai nàng, trầm giọng hỏi:
” Cô vẫn luôn là người của Tần Mặc Nhiên?”
Tô Ca định lắc đầu phản bác, nhưng mà nhớ tới hôm nay mình đóng vai là
người phụ nữ của Tần Mặc Nhiên, hơn nữa thấy cái cách anh ta đối xử với
cô. . . . . Về sau có lẽ có thể khả thi. Vì vậy Tô Ca gật đầu. Nhưng mà
sắc mặt Trăn Mặc lại nặng nề, nhìn là thấy muốn mắng chửi cô rồi. Mà
trên thực tế, anh ta đúng là mở miệng mắng:
“Ngu ngốc! Biết mình là phụ nữ của Tần Mặc Nhiên mà còn tới đây cùng anh ta! Cô có biết chữ “Chết” viết như nào không?
Chết? Tại sao lại liên quan đến cái này? Tô Ca nuốt nước miếng, thận trọng hỏi:
“Chắc không nghiêm trọng đến thế chứ? ”
Trăn Mặc nhìn thấy bộ dáng cô lúc này, đến chữ “ngu ngốc” cũng không mắng
được nữa! Anh ta ngẩng đầu nhìn bốn phía, thấy tầm mắt mọi người đều chú ý về phía trước cửa đang huyên náo kia, không ai chú ý tới bên này. Vì
vậy mới thấp giọng nói:
” Mặc dù tôi không biết cô làm cái gì với Đường Lăng để giúp đỡ Tần Mặc Nhiên, chỉ bằng cô trước đây lấy thân
phận là con trai xuất hiện bên cạnh Đường Lăng, được đi theo anh ta,
nhưng hiện tại cô lại dùng thân phận là phụ nữ xuất hiện bên cạnh Tần
Mặc Nhiên, tôi nhìn là hiểu. Cô bây giờ chính là cái bia đỡ để cho Đường Lăng trút giận! Đồ Phu cùng Lang Nha tranh giành, cô chính là con tôm
nhỏ bị kẹp ở giữa, có lẽ Tần Mặc Nhiên để cô tới đây chính là muốn cô
hấp dẫn sự chú ý của Đường Lăng, cô hiểu không?”
Thấy Tô Ca đã hiểu rõ, nhưng lại nhíu mày nghi ngờ, Trăn Mặc chau mày, tiếp tục nói:
” Đường Lăng chính là người thủ đoạn tàn nhẫn, ngày đó tại trong phòng
kia, anh ta trước mặt mọi người tuyên bố cô là người của anh ta. Mà giờ
cô lại lấy thân phận phụ nữ đứng bên cạnh Tần Mặc Nhiên, cho dù cô không làm gì cả, nhưng tôi biết loại người coi trọng mặt mũi như anh ta. Ở
đây dù có xảy ra chuyện gì cô đều phải theo sát Tần Mặc Nhiên! Nếu anh
ta có tự tin đưa cô tới đây, thì chắc chắn anh ta có thể bảo vệ được cô. Trừ khi. . . .”
“Trừ khi cái gì?” Tô Ca vội hỏi. Nhưng Trăn Mặc chỉ cười nhạt nói:
“Không có gì, tóm lại, cô theo sát Tần Mặc Nhiên đi!”
Trong lòng Trăn Mặc suy đoán là. . . . Trừ khi Tần Mặc Nhiên chỉ coi cô là con cờ. Nhưng lời đến khóe miệng anh ta lại nuốt xuống. Chắc là. . . Không phải đâu.
Sau khi được Trăn Mặc khai thông, Tô Ca một mình ngồi ở trên ghế gỗ lim, hai bàn tay dùng sức xoa vào nhau mới có thể
cảm thấy một chút hơi ấm. Tiếng huyên náo ngoài cửa truyền tới, Tô Ca
ngẩng đầu chăm chú nhìn qua, đám người tự động tách ra nhường lối đi .
Đi trước là người đàn ông đeo mặt nạ hình thú dữ tợn, mặc áo choàng màu đỏ như máu. Nói anh ta là đàn ông vì Tô Ca có thể thấy được phía dưới áo
choàng kia là một bàn chân thật lớn, và còn thân hình cao to lực lưỡng
kia nữa. Chắc đây chính là Huyết Y mà bọn họ trong lúc vô tình nhắc tới.
Đi sau Huyết Y là một lão già tóc bạc trắng, nhìn qua đã ngoài tám mươi,
mặc dù ông ta phải dùng đến trượng, nhưng sinh lực vẫn tràn trề, mặt mày lóe lên kinh nghiệm sắc bén trên chiến trường. Tô Ca chú ý tới khuỷnh
chân trái của ông ta, lúc còn trẻ chắc là bị thương nặng, nên hiện tại
đi lại khập khiễng , đến tay cầm trượng cũng run khẽ. Nhưng lại không có ai dìu ông ta, ngược lại mỗi khi ánh mắt của ông ta lướt qua ai, trên
mặt người đó không nén được mà mang theo một tia sợ hãi.
Tô Ca
nghĩ ông ta phải là một nhân vật rất lợi hại. Theo sau lão già kia là
Tần Mặc Nhiên, Tần Mặc Nhiên vẫn là cái vẻ mặt lạnh lùng, nụ cười hời
hợt, sắc mặt nghiêm túc mà sâu xa. Cả người toát ra khí thế nghiêm nghị.
Đi sau Tần Mặc Nhiên là năm người mặc trang phục thời Đường trông có vẻ to cao lực lướng. Tuổi tác không giống nhau từ bốn mươi đến năm mươi. Tô
Ca thấy người mà Tần Mặc Nhiên gọi là “đại ca” mà vừa nãy cô được dắt đi gặp mặt cũng đang đi ở sau, đang nói chuyện cùng với người đàn ông có
sắc mặt nhìn tương đối là ôn hòa.
Phía sau Hứa Mưu là Hiên Mộc, Sở
Viêm, còn có một nam một nữ cô đã gặp ở phòng bao riêng tại tối hôm mà
Đường Lăng đưa cô đi cùng. Sau đó là những người nam nữ nhìn có vẻ trẻ
tuổi, mặt mày lạnh lùng. Đây chắc là “Sát” trong lực lượng của Đại Tân
mà bọn họ nhắc tới.
Huyết Y đi lên đài cao, lão già tóc bạc đi
theo sau đó. Tô Ca cứ tưởng rằng Tần Mặc Nhiên cũng đi lên đó. Nhưng
bước chân anh lại đổi hướng đi tới phía cô. Bước chân vững vàng, khi đến gần khí thế nghiêm nghị trên người thu lại một chút, vì vậy nên Tô Ca
không thấy quá áp lực
“Làm sao anh lại qua?”
Cô nhìn thấy
Đường Lăng và Hiên Mộc đi lên đài cao, chỉ có Tần Mặc Nhiên lại đi đường khác, đi đến vị trí khán phòng. Tần Mặc Nhiên kéo tay Tô Ca, nghe thấy
cô hỏi vậy khuôn mặt lanh đạm nhíu lại, rồi sau đó đáp lại bằng giọng
nói trầm ổn trước sau như một:
“Anh lo lắng cho em” .
Anh
lo lắng cho em. Chỉ năm chữ ngắn ngủn như thế. Mà làm cho cảm giá bất an lo lắng của Tô Ca khi gặp Đường Lăng vừa rồi bỗng dưng như thủy triều
nhanh chóng rút đi.
Tần Mặc Nhiên, vì sao khi có anh ở đây em lại yên tâm như thế?
Tần Mặc Nhiên nắm tay Tô Ca ngồi xuống ghế Hồng Mộc. Huyết Y lên đài, gõ gõ lên cái vòng tay xanh lá đeo ở cổ tay, trông thì có thể thấy là có thể
tùy tiện tìm được trong các tiệm đồ cổ vòng tay có cùng phong cách
như thế, cùng nó giống hệt nhau. Nhưng mà khi tiện tai búng một cái,
vòng tay lại phát ra một tiếng long ngâm cao vút ( *ở đây có nghĩa là
rồng ngâm đó ^^*). Âm thanh uyển chuyển truyền thẳng tới tai mọi người,
tức khắc, toàn bộ đều yên tĩnh.
Ở trong hội trường, nhứng người
đang đứng đầy ở giữa lập tức tản ra tìm chỗ của mình ngồi xuống, không
tới một khắc, hơn hai trăm ghế Hồng Mộc trống đã được lấp đầy. Vậy mà
làm người khác kinh ngạc chính là tiếng long ngâm vẫn không tan, ngược
lại lại ở trong không khí lướt qua một vòng mới dần dần nhạt đi.
Cảnh tượng còn sót lại trong mắt Tô Ca bắt đầu mơ hồ. Trên đài Huyết Y vung hai tay, đồng thời lên tiếng
“Nghi thức bắt đầu” .
Chỉ thấy một đám người mặc áo dài vải thô, dưới chân còn có túi da rắn,
động tác chỉnh tề khiêng cái túi to lên vai bước lên trên đài.
Tô Ca dụi dụi tai, Huyết Y khi nói giống như mang theo dụng cụ biến đổi âm thanh, âm thanh không những lớn mà còn bén nhọn chói tai. Tô Ca thầm
nghĩ nếu hắn nói thêm vài câu nữa thì lỗ tai của mình xác định là sẽ bị ù đi mất thôi.
Trên đài cao kia là ánh đèn mờ nhạt, làm cho hình
ảnh càng thêm mấy phần cổ quái. Nhất là đám đàn ông mặc áo dài kia đang
mang túi da rắn lên đài, Tô Ca thấy những khuôn mặt hé ra trắng bệch,
không có một tia huyết sắc, giống như là Cương Thi trong phim kinh dị
Hồng Kông. Bộ mặt nhìn như đã bị hoại tử, chỉ có dưới ngọn đèn mờ thấy
được răng nanh rất kinh dị. Hơn nữa Tô Ca phạm húy nhìn trên người họ,
đều là một loạt giữ chặt nút thắt ở vạt áo vải thô chỉnh tế theo nghi
thức.
Tô Ca thấy bọn họ ngồi xổm xuống, tự mở ra cái túi da rắn
trước mặt. Tô Ca vô cùng khiếp sợ vì trong mỗi cái túi da đó đều là một
người sống, miệng bị dán băng dính. Chân tay bị trói lại bằng dây thừng, hình dáng thân thể bị vặn bẻ cực quá đáng buộc lại với nhau. Đầu với
chân buộc cùng nhau, còn có vẻ mặt thống khổ dữ tợn do không thể phát ra được tiếng kêu, Tô Ca nhìn thấy mà hít vào một ngụm khí lạnh.
Ông trời ơi! Này, này, cái này cần phải chặt đứt bao nhiêu xương sườn mới
có thể trói lại như vậy? Tô ca nhắm hai mắt lại. Cô hiểu được bây giờ cô không phải đứng lên kêu gọi nhân quyền, lên án hành vi của những người
này là phạm pháp; thoạt nhìn như vậy là chính nghĩa nhưng cuối cùng cũng là giống như mình tự đào mộ chôn mình.
Tiếng Huyết Y thô dát mãnh liệt lại truyền đến màng nhĩ. Chỉ nghe hắn nói:
“Đây đều là những người phản bội ở thế tệ Tông chủ, bán đứng bạn bè. Sở dĩ
giữ lại những mạng sống ti tiện này cho đến nay chính là cho mọi người
một tiếng cảnh tỉnh. Trọng tài sĩ, động thủ đi.!”
Vừa dứt lời, Tô Ca liền nghe thấy tiếng “Xoạt”. Hình như là chủy thủ dọc theo những khe hở máu me kia mà đâm vào thịt, nhìn như không uổng phí một sức lực nào. Nhưng Tô Ca là bác sĩ ngoại khoa nên biết, đâm vào những nơi khe hở
đấy, so với bất cứ nơi nào đều đau đớn hơn, đau đớn như là khoan vào
tim, có thể khiến cơ thể trong nháy mắt tê liệt, nhưng đau đớn này vẫn
sẽ sâu sắc lưu lại trên thân thể. Cho đến khi máu chảy hết thì người kia sẽ không bao giờ có thể cảm giác được đau đớn nữa.
Mặt Tô Ca
trắng bệch. Bên tai lại liên tiếp vang lên những tiếng huyên náo. Run
rẩy chuyển động bàn tay lạnh lẽo phía dưới, tự nhiên cảm thấy trên người ấm áp, Tần Mặc Nhiên đã chạy tới bên cô, cùng lúc đó ôm cô vào trong
ngực. Đôi tay chai sạn ấm áp bịt kín mắt cô. Bên tay vang lên tiếng nói
thật thấp của anh, mang theo chút cảm thán:
“Tiểu Cách Cách, đừng xem” .
Đừng xem. Trên thế giới này sẽ có một người như thế? Tại thời điểm cô cảm
thấy thê lương không thể chịu được sẽ lặng lẽ che kín mắt cô, không thể
cho cô nhìn thấy được sự tàn nhẫn kia. Giống như là thế giới này, vẫn sẽ là ánh sáng ấm áp.
Tô Ca lại nghĩ về ngày mưa rơi không lâu trước
kia. Cô chân không đi trên đường, tay cầm đôi giày cao gót bị gãy đế,
khi ngang qua ngôi nhà đó lại nghe được âm thanh của bài hát ấy. Là một
giọng nam trầm thấp mang theo ưu thương, Tô Ca không nhớ rõ tên bài hát
đó. Nhưng cô nhớ trong bài hát có một câu:
“Lặng lẽ che kín đôi mắt đẫm lệ của em, sẽ không nhìn thấy thế giới đau thương” .
Cô lúc đấy nghĩ sẽ tồn tại một người như thế ư? Cưng chiều mình, luyến
tiếc mình, thương yêu mình; đau lòng khi mình đau lòng, vui vẻ khi mình vui vẻ. Ở phía trước tăm tối, sẽ che kín đôi mắt của mình, không để cho mình lo lắng, cho đến khi ánh sáng lại chiếu xuống.
Hiện tại cô đã thấy. . . . Hy vọng xa vời của mình, thật ra là có tồn tại.
Nhưng tại giờ khắc này, Tô Ca cảm thấy có đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào
mình, lạnh như băng, nếu cô không nghĩ sai, thì chắc là Đường Lăng. Tô
Ca ngẩng đầu, ánh mắt lại đối diện với ánh mắt của Đường Lăng đang đứng
trên đài. Thấy cô, Đường Lăng cười quỷ dị, thế nhưng nhìn về phía ánh
mắt của cô, môi lại hơi chuyển động. Trong mắt người khác, đây chính là
liếc mắt đưa tình, Tô Ca nhanh cúi đầu, mắng một câu “ Biến thái”.
Chuyện sau này Tô Ca xem đến ngây dại, cô mơ hồ thấy những người trên đài kia, cổ đang đổ máu, đã không còn sinh khí, bị đá xuống đài như là những con cá chết bình thường.
Cô chỉ nhớ rõ được bàn tay ấm áp của Tần Mặc Nhiên. Không biết Tần Mặc Nhiên lên đài từ bao giờ, Tô Ca dụi mắt, xem tiếp.
Đường Lăng cùng Tần Mặc Nhiên đứng chung một chỗ. Tầm mắt của lão Các dò xét
hai người. Đối với hai người trẻ trung xuất sắc nhất này, ông ta rất hài lòng. Trong tay cầm quyển sổ ghi các thành tích của hai người này trong ba năm qua, ông ta hơi nhức đầu, nhưng trong lòng vẫn nghiêng về Tần
Mặc Nhiên mấy phần.
Tên tiểu tử này là người mình nhìn trúng. Lúc trước để có được anh, để anh gia nhập “Sát” ông ta đã tốn không ít sức
lực. Cơ hồ là phải dùng hết tất cả các thủ đoạn bẩn thỉu mới có thể để
lại vô số điểm nhơ trong cuộc đời quân đội của anh, cuối cùng cũng có
thể khiến người coi trọng Tần Mặc Nhiên là Tuần tướng quân không thể
không khai trừ anh khỏi quân đội.
Nghĩ đến ghi chép tại Trung
Đông của Tần Mặc Nhiên cùng “Mị” hành động mạnh mẽ dứt khoát, tại Trung
Đông biển lửa ghi được không ít thành tích, ông ta cảm thấy công sức của mình thật đáng giá. Mà xem xét lại Đường Lăng, mỗi khi ra tay cũng chưa bao giờ thất bại, Nhưng so với Tần Mặc Nhiên, anh ta vẫn thiếu sự trầm
ổn của người thủ lĩnh. Vẫn cần phải có nhiều kinh nghiệm.
Lúc
trước anh ta đã cùng Huyết Y thương lượng xong. Nghĩ đến đây, lão Các
khẽ chớp mắt, dấu hết những ý nghĩ vừa rồi, mở mắt ra lại là lão già
bình thường ôn hòa. Ông ta nói:
” Mọi người đã quá rõ ràng, hai
người bọn họ là những người trẻ tuổi tài giỏi nhất. Vị trí Tông chủ tất
nhiên sẽ là một trong hai người bon họ mà chọn ra, như thế, các Trọng
tài trưởng lão, xin hãy bỏ phiếu” .
Bên trái năm người mặc trang
phục thời Đường đi lên trước mặt các trưởng lão bày lên văn chương cùng
giấy Tuyên Thành trên bàn. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, sẽ phải ghi chữ
Lạc.
“Các vị trưởng lão đợi đã.” Giọng nói thấp mà có khí thế
đương nhiên là của Tần Mặc Nhiên. Chỉ thấy anh phất tay một cái, Hiên
Mộc cầm một quyển tài liệu đi lên. Bày ra ba bản, Huyết Y, lão Các cùng
cùng các trưởng lão mỗi người một bản.
Đường Lăng thấy thế, khóe
môi cong lên châm chọc, như đã sớm nghĩ ra tình huống này, nhưng anh ta
không nói một lời, chỉ yên lặng đứng một bên, như là ghi chép trên đó
không hề liên quan đến hắn.
Trong đầu Tần Mặc Nhiên bỗng nhiên có cảnh báo, cảm thấy có gì đó không đúng, chẳng lẽ Đường Lăng còn có con
bài nào chưa lật mà mình không biết?