Thần kinh vẫn luôn khẩn trương từ lúc nãy liền phát huy tác dụng, theo phản
xạ có điều kiện, Tô Ca liền nằm sấp xuống chỗ ngồi ở tay lái phụ.
Cửa kính xe mở ra, từ phía xa mờ mờ có thể thấy được bóng dáng người, cách đó rất xa liền nghe được giọng nam thô rát nói:
“Chị cả vừa trở về lại muốn ra ngoài à?”
“Ừ, ngột ngạt quá, tôi muốn đi hóng gió!”
Nhanh nhẹn đánh đầu xe cứ thế liền xông ra ngoài, đằng xa ở phía sau người
đàn ông dường như còn đang nói gì đó, Tô Ca cơ bản là không nghe rõ,
tiếng gió quá lớn, Tưởng Quang lại lái xe cực nhanh, một cơn gió lạnh
thổi tới, chui vào trong phổi khiến Tô Ca bị sặc liên tục ho khan.
“Cô có khỏe không” xe chạy tới khúc quanh tiến vào đường cao tốc, Tưởng
Quang từ từ giảm tốc độ, quay đầu nhìn Tô Ca nói, mặt Tô Ca ửng đỏ, có
chút xấu hổ:
“Tôi không sao, Tưởng Quang, chỉ là chúng ta vì sao, vì sao phải chạy nạn, phía sau có nguy hiểm gì sao?”
Di‿ễn đ‿àn L‿ê Qu‿ý Đ‿ôn
Tưởng Quang nghe vậy liền nhíu mày, cười nói:
“Là vì nguy hiểm, Tô Ca, cô có biết người vừa rồi bị cô đập cho ngất nằm trên đất là ai không?”
Tô Ca lắc đầu, Tưởng Quang thấy thế mỉm cười, một bên lái xe một bên chu
miệng mạnh mẽ hôn một cái má trái Tô Ca, nhìn Tô Ca hoảng sợ ôm má trái
giống như một con thỏ nhỏ sợ tới mức nhảy dựng lên, lại không cẩn thận
đập vào mui xe, cô cười nhăn nhở, nói:
“Tô Ca, vừa rồi ở trong
phòng tôi đã muốn hôn cô một cái rồi! Làm thật tuyệt! Cái tên Đường Lăng cặn bã đó tôi đã sớm không vừa mắt rồi, nếu không phải hôm nay cô đập
cho hắn ta hôn mê, tôi cũng không thể sảng khoái mà giẫm đạp lên như
thế!”
Tô Ca ngẩng mặt lên, bộ dáng mơ hồ, những lời của Tưởng
Quang khiến cô hiểu ra một chút, chỉ là hơi hơi biết, dường như mình đập người đàn ông biến thái kia ngất đi là một việc tốt với cô ấy.
“Tưởng Quang, chúng ta đang đi đâu thế?”
die»ndٿanl«equ»yd«on
Tô Ca đã thấy Tưởng Quang rẽ qua nhiều khúc cua, sau cùng là phóng xe tới
một căn nhà có chút cũ nát, giống như là một nơi rất xưa cũ ở Côn Minh,
mơ hồ có cảm giác không thích hợp.Tưởng Quang đánh xe một vòng, xe thể
thao dừng lại tại cửa một tiệm cắt tóc nhìn cực kỳ cũ nát. Tưởng Quang
tháo dây an toàn, nhìn Tô Ca nói:
“Tần Mặc Nhiên giao cô cho tôi, để tôi bảo đảm an toàn của cô trong ba ngày, chuyện này vốn cực kỳ đơn
giản. Nhưng bở vì vừa rồi cô mới đắc tội với ” Đồ tể” “Xích Diễm” Đường
Lăng, chuyện đơn giản đã biến thành cực kỳ khó khăn, nếu như Đường Lăng
tỉnh lại nổi giận muốn tìm cô, chắc chắc sẽ tìm tôi đầu tiên, mọi việc,
cũng chỉ đành ủy khuất cô một chút rồi.”
Ủy khuất cô? Cái này có nghĩa gì?
Nhưng đợi cho tới khi cô bị thợ cắt tóc ấn ngồi lên chiếc ghế có chút bẩn
thỉu. Tưởng Quang ngồi một bên, chỉ vào mái tóc đen tuyền bóng dài của
Tô Ca,lúc cô ấy trấn định nhẹ nhàng nói với thợ cắt tóc “Cắt hết, đều
cắt hết”, Tô Ca không thể ngồi yên được nữa, đây đều là mái tóc cô nuôi
dưỡng chăm sóc tỉ mỉ nhiều năm, sao có thể nói cắt liền cắt hả?
Vùng vằng muốn đứng lên, lại nghe thấy Tưởng Quang nhàn nhạt nói một câu:
“Là mạng sống quan trọng hay mái tóc quan trọng hơn?”
Tô Ca liền cam chịu ngồi xuống, như thế đơn giản là một món nợ, là điều mà mỗi người đều phải tính toán.Tưởng Quang buông ra một câu:
“Trước hết cô hãy đợi ở đây”
Sau đó vội vàng quay lại lái xe thể thao ra ngoài. Tô Ca ngoan ngoãn ngồi
lại trên ghế, thông qua chiếc gương nhìn thợ cắt tóc múa kéo trên đầu
mình, nhìn một mái tóc dài liền cứ thế từng chút từng chút rơi trên mặt
đất, trong lòng có chút đau. Vì thế liền nhẹ nhàng cúi đầu không nhìn
nữa, một lúc sau, chỉ nghe thấy thợ cắt tóc kia nói:
“Cô ơi,xong rồi”
Tô Ca mới mở to mắt nhìn, nhìn hình ảnh chính mình trong gương.
๖ۣۜDiễn – đàn – Lê – ๖ۣۜQuý – Đôn
Mái tóc trước giờ luôn dài ngang lưng bây giờ bị cắt đi toàn bộ, trên trán
chỉ lưu lại một chút tóc phất phơ được chải lệch sang một bên, mắt trái
dường như đều bị che lại, chỉ nhìn thấy được một chút tròng đen nhỏ tí.
Tóc phía sau cũng chỉ là tới mang tai,nhưng sợi tóc mai lại để rất dài.
Ngược lại mắt bên phải lại lộ rõ ra, chỉ là lông mi mắt phải của cô vốn
đã khá rậm, hiện giờ lại càng thêm rõ nét.
Chính là vì kiểu tóc
này, khuôn mặt ngày thường vốn có chút gầy cũng trở nên rõ nét hơn,
dường như có chút góc cạnh hơn trước. Sườn mặt thanh nhá làm nổi lên
khuôn mặt anh tuấn cùng với chiếc cằm uốn lượn, trong ánh mắt linh hoạt, lại có một vẻ đẹp không gì địch nổi.
Một khuôn mặt mới mẻ như
thế, khiến cho Tô Ca nhìn mà cực kỳ xa lạ. Tưởng Quang rất nhanh liền
quay lại, nhìn thấy Tô Ca, phản ứng đầu tiên là kinh diễm. Cô ấy cười
nói với người thợ cắt tóc rất lôi thôi kia:
“Tay nghề của anh Tấn thật sự là không có chút gì là không thành thạo nha”
“Đúng thế!” Người đàn ông mạnh mẽ nói một câu mật lệnh rồi nhìn theo các cô ra cửa.
Lên xe, Tô Ca mới nhận thấy ghế sau xe xuất hiện thêm mấy túi đồ, mà điều
kì quái chính là bên trong đều là quần áo đàn ông, chắc chắn là đồ mà
Tưởng Quang vừa mới vội vội vàng vàng ra ngoài mua về. Đóng cửa xe lại,
Tưởng Quang duỗi tay lấy một cái túi to màu trắng ra, bên trong là một
cái áo sơ mi trắng, cùng với quần kaki, rồi lại trong nháy mắt lấy ra
một miếng vải trắng nhét vào tay Tô Ca, nhìn cô nói:
“Mấy ngày nay phải ủy khuất cô giả làm con trai vậy, nhanh thay đi, nhớ rõ phải dùng tấm vải này bó ngực thật chặt lại đấy.”
Khóe miệng Tô Ca không nhịn được co rút lại. Cái tiết mục nữ giả nam này ở
hiện đại lại còn có thể làm à? Có điều, Tưởng Quang bảo cô làm thế, vậy
thì cô cứ phải thử xem sao.
Cửa xe đều đã đóng lại. Từ bên ngoài
tuyệt đối không nhìn thấy bên trong. Tô Ca nhanh chóng cởi chiếc váy dài liền thân. Sử dụng tay nghề thành thạo vẫn luôn giúp người khác băng bó vết thương từ trước tới nay nhanh chóng bó ngực lại, mặc áo sơ mi,lại
mặc quần vào. Quay đầu lại, lại thấy trong mắt Tưởng Quang tràn ngập vẻ
kinh diễm.Tưởng Quang nhìn Tô Ca đã được biến đổi trước mặt, nhịn không
được mà líu lưỡi.
Mắt nhìn của mình thật chuẩn,áo sơ mi trắng như tuyết mặc trên người cô ấy, sắc mặt cô ấy lại càng tươi sáng như ngọc,
mi mắt hơi xếch lên kia,đôi mày kiếm đầy vẻ tinh anh kia, cùng với thân
hình mảnh khảnh ẩn sau áo sơ mi. Áo sơ mi được cài tới gáy, ngay cả
xương quai xanh cũng không lộ ra, ngược lại lại càng thêm chút hấp dẫn
dục vọng, giống như là Thiên sứ Lucy trong thần thoại Hi Lạp, mang theo
sự hấp dẫn thánh khiết cùng rơi vào địa ngục.
๖ۣۜDiễn – đàn – Lê – ๖ۣۜQuý – Đôn
Tưởng Quang cực kì vừa lòng, nhưng lại mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không
đùng. Vỗ mạnh đùi một cái, cô ấy từ trong túi của mình lấy ra một đôi
hoa tai khảm kim cương hình chữ thập.
Tự tay đeo vào tai Tô Ca, cứ thế nhìn trái nhìn phải vài cái, mới cảm thấy thật sự vừa lòng.
Hình chữ thập màu trắng bạc trên lỗ tai Tô Ca nhìn cực kì chói mắt. Tôn lên
vành tai trắng như tuyết, cực kì đáng yêu, khiến người ta không nhịn
được mà muốn tiến lại cắn một miếng. Tưởng Quang vừa lòng vỗ tay,lai lấy từ trong túi ra một cái gương đưa cho Tô Ca, Tô Ca nhìn hình một thiếu
niên cưc kì cấm dục kia lại tăng thêm mấy phần lẳng lơ diêm dúa, trong
trắng và tà khí kết hợp như thế, mâu thuẫn lại làm cho người ta không
dời mắt đi được.
Không thể tin được mà trừng to mắt. Chỉ là thay
đổi kiểu tóc cùng với bộ quần áo nữ trên người, thế nào mà lại cảm giác
được biến đổi lớn như thế?
Tưởng Quang sán mặt lại gần cười hì hì nói:
“Nào em trai xinh đẹp, mau tới cho chị thơm một cái!”
Tô Ca đỏ ửng mặt, lắc mình, nhưng vẫn không tránh khỏi sự tấn công bằng
nước miếng của Tưởng Quang. Tưởng Quang trêu đùa xong rồi, liền cụp mi
xuống, nghiêm túc nói với Tô Ca:
“Lát nữa tôi sẽ đưa cô tới chỗ
Diễm Hồng, mấy ngày nay cô ấy sẽ chiếu cố cô, mọi việc phải tự mình cẩn
thận, ba ngày sau Tần Mặc Nhiên sẽ tới đón cô, nếu thấy một ai đó trong
chúng tôi đi một mình, nhất định phải làm như không biết.”
Vì sao a? Cảm giác giống như đang đóng kẻ trộm vậy. Nhẹ nhàng gật đầu đấp một
tiếng “được” Tô Ca nghĩ bản thân mình không thể mang phiền toái tới cho
cô ấy. Không phải ba ngày sao, ba ngày trôi qua chính mình trở về Dương
Châu, coi như tất cả sự việc bây giờ là chính mình đang nằm mơ là được
rồi.
Tưởng Quang thấy thế liền mỉm cười, lấy điện thoại ra bấm số:
“Ây, Diễm Hồng, là tôi. Cô đang ở đâu? Được, tôi biết, tôi đưa một người qua chỗ cô”
Cúp máy, chiếc xe thể thao màu đỏ giống như là tên lửa chạy ra ngoài. 10
phút, xe dừng lại ở cửa một quán bar, ở cửa có một người con gái xinh
đẹp mặc áo màu hồng với mái tóc quăn màu rượu đỏ đang đứng. Tưởng Quang
kéo Tô Ca, đi tới trước mặt người đẹp, hi hi ha ha nói với cô ấy:
“Diễm Hồng, thế nào? Cậu nhóc này cũng được chứ?”
๖ۣۜDiễn – đàn – Lê – ๖ۣۜQuý – Đôn
Người phụ nữ tên Diễm Hồng lấy tay nâng cằm Tô Ca lên, cẩn thận ngắm nghía một hồi, sau đó nói:
“Ừ khá được,bộ dáng thanh sạch, vẫn còn là “con chim non” chứ?”
“Đúng thế. Đây chính là người tôi thật không dễ dàng gì mà cướp được từ trên
tay Đường Lăng đấy. Hiện tại Đường Lăng đang ráo riết truy tìm cậu ta.
Diễm Hồng, người tôi gửi lại chỗ cô trước,ba ngày sau tôi trở lại.”
Diễm Hồng nghe vậy trong mắt có ánh chớp lóe, mặt mang theo ý hận nói:
“Lại là Đường Lăng! Yên tâm, người để lại chỗ tôi, ba ngày sau cô tới nhận,
bảo đảm một cọng tóc cũng không hư tổn. Có thể chọc phá Đường Lăng là
việc tốt, tôi luôn vui mừng chờ đợi thành công.”
Tưởng Quang nghe vậy liền cười nói: “Tôi cũng thế”
Cô ấy đẩy Tô Ca về phía Diễm Hồng, nói:
“Tiểu Ca, mấy ngày nay cậu đi theo chị Diễm Hồng một bước lên tiên đi, bye
bye.” Tưởng Quang mở cửa xe, trao nụ hôn gió về phía Tô Ca, sau đó nhanh chóng chạy đi.Cái cô nàng Tưởng Quang này, như là đem xe thể thao của
mình thành hỏa tiễn rồi.
๖ۣۜDiễn – đàn – Lê – ๖ۣۜQuý – Đôn