Đằng Tiên Bắc Ngạo

Chương 36: Thu nhận đồ đệ



Chiều hôm qua khi đi với Tố Thư chận địch, do nàng đòi hỏi, Tích Nhân đã bỏ lớp hóa trang. Thấy việc cứu ngoại tổ không còn phải lo lắng nữa nên không cần thiết che dấu, trong lòng cũng không mấy thích việc che dung mạo. Hơn nữa, trong thư Địa Tạng cũng khuyên không nên dùng dịch dung nên khi Tích Nhân đến nơi với thân pháp kỳ tuyệt của mình, mọi người đều không nhận ra, có người đưa tay cầm cán kiếm chuẩn bị ứng phó. Tích Nhân mỉm cười, vòng tay:

– Tại hạ là Tích Nhân đây, chỉ đã bỏ lớp dịch dung để khỏi cảm thấy áy náy che dấu với chư vị.

Dưới ánh sáng ban mai, quần hào thấy Tích Nhân chân mày như vẽ, cặp mắt to đen lay láy, mặt trắng, môi hồng, mũi thẳng kín đáo. Cả khuôn mặt đẹp như hoa dung một cô gái đẹp, nhưng trong vẻ đẹp ấy lại toát ra cái nghi biểu khác thường của nam nhân, anh phong lẫm lẫm nên có cái đẹp kỳ lạ, càng nhìn càng thu hút. Nhất là khuôn mặt rất đẹp ấy lại rất hài hòa với thân hình ngực nở lưng ong, vai hùm tay gấu. Từ Mộ Lâm phu nhân là người đàn bà đứng đắn, nhìn thấy Tích Nhân lúc này cũng phải nháy mắt nhiều lần mới có thể vui mừng lên tiếng:

– Tiểu phụ lúc ở trong quán tranh cũng đoán trưởng lão là người đã gặp ở Nhạc dương lâu.

Tích Nhân cúi đầu, chấp tay:

– Xin Từ đại hiệp và phu nhân tha thứ tội vô lễ trước đây.

Tích Nhân cũng hướng qua Tửu Cái:

– Xin tiền bối bỏ qua và tha thứ cho.

Tửu Cái thấy Tích Nhân xuất hiện lúc này, đôi mắt không ngớt đảo lên đảo xuống, mặt mày lúc trắng lúc đỏ. Tích Nhân vòng tay xin lỗi ông cũng như không nhìn tới. Côn Luân tứ kiếm nhìn áo quần, hình dạng của Tích Nhân. Nhất là cây kiếm của Côn Luân lão nhân đã không còn bao vải che dấu đang đeo trên vai Tích Nhân, biết ngay mãi đến bây giờ mới thấy bộ mặt thật của người trưởng lão của mình. Họ đã giận Tửu Cái từ trong quán tranh, bây giờ thấy thái độ của ông ta như vậy liền tức giận. Công Tôn Thuật quát:

– Lão khi người quá đáng! Côn luân nhất định không để yên cho lão.

Công Tôn Thuật quát hình như Tửu Cái cũng không nghe. Mọi người càng bất mãn với ông ta hơn. Nhưng họ đều không thể nào ngờ được, mắt phải mở lớn, miệng phải há hốc, Tửu Cái bất chợt quỳ xuống, hướng tới Tích Nhân:

– Đệ tử Tần Minh xin bái kiến sư phụ.

Ba người đệ tử Cái bang trong lòng không đồng ý thái độ tưởng như vô ân của Tửu Cái, nhưng lúc này hoảng hốt la to:

– Tần trưởng lão!

Tửu Cái quay lại quát to:

– Việc riêng của ta các ngươi không được chỉa miệng vào!

Tích Nhân cũng không thể nào ngờ có việc này, chẳng biết phải làm sao cho phải. Giây lát mới vội vã lại nâng ông ta dậy:

– Chúng ta chỉ đùa giây lát, tiền bối làm vãn bối tổn thọ mất. Xin đứng dậy.

Tửu Cái vận công dằn lại:

– Nếu sư phụ không nhận Tần Minh làm đệ tử. Tửu Cái này sẽ tự tận, không còn mặt mũi đi lại giang hồ.

Thấy Tửu Cái quyết liệt như vậy, Tích Nhân vô cùng bối rối, đưa mắt nhìn Chiêu Hòa đại sư cầu cứu:

– Xin Thiền sư giúp cho vãn bối.

Chiêu Hòa thở dài:

– Lão nạp biết rõ tính tình Tần thí chủ. Sợ e rằng có gãy lưỡi cũng không làm được.

Chiêu Hòa hướng qua Từ Mộ Lâm phu nhân:

– Việc này chắc chỉ có phu nhân may ra.

Từ Mộ Lâm phu nhân bối rối:

– Xin Đại sư để vãn bối trao đổi với phu quân.

Hai vợ chồng Từ Mộ Lâm dùng phép truyền âm nói chuyện với nhau. Sắc mặt Từ Mộ Lâm ban đầu lộ vẻ khó khăn, nhưng giây lát thì bình thản lại và mỉm cười. Từ Mộ Lâm phu nhân sau đó nghiêm nghị nói với Tích Nhân:

– Tần thúc thúc là người trong giang hồ ai cũng biết coi chữ tín còn hơn sinh mạng. Những gì đã lỡ hứa không làm được sẽ ray rức ngồi đứng không yên. Tiểu phụ mong trưởng lão không câu nệ lẽ thường mà thu ông làm đệ tử.

Ba đệ tử Cái Bang cùng kêu lên kinh ngạc. Ngô Nghi lớn tiếng:

– Võ công của Lê trưởng lão quả là siêu thần nhập thánh. Công ơn cứu mạng rất lớn lao. Nhưng đâu có thể một người đã bảy mươi đi làm đệ tử một người chỉ khoảng hai mươi?

Tửu Cái vẫn quỳ dưới đất quát hỏi Ngô Nghi:

– Ngươi muốn dạy ta phải không? Có lề luật giang hồ nào qui định sư phụ phải lớn tuổi hơn đệ tử hay không? Võ công Lê thiếu hiệp xứng đáng làm sư phụ ta. Ta xin làm đệ tử có gì không phải? Cái bang là một bang hội chứ không phải là một võ phái. Võ công của ta học người này một chút, người kia một chút. Xưa nay chưa có sư phụ. Có điều gì để ngăn trở ta cầu xin sư phụ thâu nhận làm đệ tử?

Sau khi ngẩn lên quát tháo Ngô Nghi, Tửu Cái lại khấu đầu:

– Xin sư phụ ban ân.

Tích Nhân hoang mang bối rối, chẳng biết làm gì, chẳng biết nói sao, lại đưa mắt cầu cứu Chiêu Hòa thiền sư. Lần này ông chấp tay:

– Vạn sự tùy duyên. Tăng nhân xưa nay cũng nhận những người lớn tuổi đáng cha anh làm đệ tử để dạy dỗ, truyền bá lời Phật dạy. Bên Nho học, văn nhân cũng không thiếu trường hợp thầy nhỏ hơn trò. Tần thí chủ đã có lòng, việc này Lê trưởng lão có thể theo tình, theo lý mà quyết định.

Tích Nhân nghĩ chỉ mấy chữ vạn sự tùy duyên, nhưng biến hóa thiên hình vạn trạng. Đời người ân oán thân thương, liên hệ chằng chịt đều khởi từ duyên nghiệp, nên thở dài:

– Tần trưởng lão đã có lòng, vãn bối cũng không biết sao chối từ. Nhưng để tiền bối có quyết định chín chắn. Tại hạ xin nói trước, tại hạ là cháu ngoại Đằng tiên lão nhân gia, nhưng không phải là chưởng môn phái này, mà là chưởng môn của một môn phái ở Trung nguyên, mấy trăm năm nay vẫn giữ hành tung bí mật, tên tuổi môn phái không tiết lộ ra người bên ngoài. Mỗi đời chưởng môn tính cả sư huynh muội và đệ tử không quá mười người. Đệ tử của bản môn có thể xuất gia, có thể làm đạo sĩ, ni cô, hay một lương y, có vợ có con hay độc thân tùy theo ý thích mỗi người. Nhưng đã là đệ tử bản môn thì không đua đòi danh vọng, phù phiếm xa hoa. Lấy đạm bạc, hòa dồng với thiên nhiên làm cách sống, lấy cứu nhân giúp đời làm tiêu chuẩn để sống. Mỗi năm ít nhất phải dành sáu tháng đi lo việc giải độc cho người bị độc thương, trị bệnh cho người bị bệnh, bênh vực kẻ cô thế, cứu vớt kẻ đau khổ. Mỗi năm ít nhất phải dành ba tháng nghiên cứu côn trùng thảo mộc hay học sách vở của bổn môn trau dồi kiến thức. Là đệ tử bổn môn làm việc thiện, truyền dạy sự chữa trị bệnh tật cho dân chúng là những điều bắt buộc phải làm mà không có sự tưởng thưởng nào. Nhưng ngược lại nếu cố tình làm điều tàn ác nào, hạ độc cho bất cứ ai, sẽ bị phế bỏ công lực hay giết chết ngay. Tiền bối có thể chấp nhận được và thực hiện được hay không?

Tửu Cái nghe thấy tôn chỉ rất khó khăn, nhưng sẽ trở thành người cứu nhân độ thế, hơn nữa ông đã là một người ăn mày, xưa nay đã sống đạm bạc rày đây mai đó, nên rập đầu binh binh:

– Tần Minh nhất định làm được.

Tích Nhân chẳng còn có thể nói gì hơn, nhẹ nhàng:

– Ta nhận ngươi làm đệ tử.

Tửu Cái rập đầu ba lượt, Tích Nhân đỡ dậy, thở dài:

– Chúng ta.. xưng hô nhau.. cũng sẽ thật khó khăn.

Tửu Cái dõng dạc:

– Tam luân, quân, sư, phụ là đạo lớn làm người. Xin sư phụ đừng làm cho người ta phải chê bai môn phái chúng ta.

Trong thời gian gần một đêm bên cạnh Tố Thư, ngoài âu yếm cả hai nói nhiều về Bách độc môn, Tích Nhân rất cảm khái về tôn chỉ cao cả của môn phái, không còn phân vân chút nào mà cùng Tố Thư quyết định phải chấn hưng lại, thu nhận môn đồ, thực hiện tôn chỉ cao đẹp, hành hiệp cứu người. Việc phải thu nhận Tửu Cái thật quá bất ngờ, ông ta cũng đã quá già, nhưng có điều chắc chắn biết rõ ông là người thẳng thắn, cương trực, trượng nghĩa hành hiệp nên lòng cũng thấy rất vui, nghiêm mặt:

– Đồ đệ an tâm. Ta đã nhận ngươi làm đồ đệ thì sẽ rất nghiêm khắc. Hôm nay nghỉ một ngày. Nhưng ngày mai bắt đầu học võ công của bản môn.

Tửu Cái vòng tay:

– Đệ tử cố gắng để xứng đáng là đệ tử sư phụ.

Tích Nhân thân mật vỗ vai ông ta cười:

– Bản môn không cấm uống rượu. Cứ uống tùy thích. Bản môn cũng không cấm đồ đệ làm trưởng lão Cái bang. Chỉ có điều đồ đệ đã có tuổi, phải cố gắng học hỏi để có thêm khả năng giúp ích cho đời, cho người. Ngày mai ta bắt đầu truyền thụ võ công cho đồ đệ. Ngươi muốn học môn nào trước?

Tửu Cái hớn hở:

– Cái gì cũng muốn học, nhưng khinh công của đệ tử lại kém nhất trong các môn.

– Được! Ngày mai bắt đầu học khinh công và một môn bộ pháp.

Tích Nhân nắm tay Tửu Cái:

– Vận dụng chân khí cho ta xem thử.

Tích Nhân nắm tay nghe một hồi lâu, hỏi:

– Tại sao chỉ luyện đến tầng thứ tám thì ngưng?

– Đồ đệ chỉ được truyền thụ cho tới đó.

– Vậy ngày mai ta sẽ truyền cho tâm pháp tầng thứ chín, chuyên cần rèn luyện, sau đó ta sẽ giúp đánh thông sinh tử huyền quan cho ngươi.

Tửu Cái nghe nói mừng run lên:

– Sư phụ… có thật không?

Tích Nhân nghiêm mặt:

– Đã là sư phụ thì không đùa với đệ tử.

– Dạ, dạ..đệ tử biết tội. Chỉ không ngờ sư phụ cũng biết môn nội công của đồ đệ.

Từ lúc Tích Nhân nhận Tửu Cái làm đệ tử, mọi người ai cũng im lặng theo dõi, tưởng buồn cười, nhưng sự việc diễn ra đầy nghiêm trang giữa cả đồ đệ già và sư phụ trẻ.

Tích Nhân vòng tay thưa với Chiêu Hòa và quần hào:

– Vãn bối và sư tỷ ..

Tửu Cái la lớn:

– Sư phụ! Người là sư phụ của đệ tử. Chiêu Hòa cũng chỉ ngang hàng với đệ tử mà thôi!

Tích nhân cau mày:

– Việc bản môn không liên quan người ngoài.

Tôn Tiền Khởi không bỏ qua cơ hội:

– Trưởng lão vai mang thanh kiếm của sư phụ. Nhưng quá khiêm nhượng một hai vãn bối với mọi cũng làm cho đệ tử Côn Luân đau lòng.

Từ Mộ Lâm phu nhân:

– Lê thiếu hiệp còn trẻ, có lòng khiêm cung, nhưng địa vị ở Côn Luân quá lớn. Hôm nay lại trở thành sư phụ của Tần tiền bối, một vai vế chưa từng có trong võ lâm. Hay hơn hết chúng ta cứ gọi người là Lê Đại Hiệp, còn đại hiệp thì cũng bỏ đi hai chữ vãn bối, chỉ xưng là tại hạ. Hai tiếng này ở địa vị nào xưng cũng được. Không hạ mình, cũng không tự cao tự đại.

Tích Nhân nghe bà nhắc nhở, gật đầu:

– Cảm ơn phu nhân chỉ điểm.

Rồi nói tiếp:

– Chiều hôm qua chính Tiêu Bân dẫn Đoan Mộc Vô Nhai và sáu tay cao thủ đuổi theo. Tại hạ và sư tỷ may mắn đánh lui được chúng. Riêng Tiêu Bân bị thương chắc không nhẹ. Theo tình hình, chúng không dễ điều động nhanh chóng cao thủ đuổi theo hay đón đầu mai phục. Tại hạ đề nghị chư vị tìm nơi cơm nước cho no bụng, ngủ nghỉ vài giờ rồi mới lên đường.

Chiêu Hòa đại sư:

– Lê đại hiệp đã chỉ bảo và chúng ta đã đi suốt đêm, ai nấy cũng khá mỏi mệt. Cách chỗ này chừng hai mươi dặm, có một nông trại khá lớn. Trại chủ là tục gia đệ tử của bản phái. Chúng ta có thể nghỉ ở chỗ này. Chiều nay, chúng ta mang theo lương khô lên đường, qua sông đi suốt đêm, trưa mai vào địa phận Tung Sơn, tai mắt Thiếu Lâm, chúng ta sẽ thong thả chư vị nghĩ sao?

Không ai phản đối sự sắp xếp của Chiêu Hòa, cùng cất bước lên đường.

Hai chục dặm đối với khinh công của quần hào, dù đói bụng cũng chỉ đi hơn giờ đã tới nơi. Đây là một nông trại được bao bọc bởi mấy hòn núi nhỏ rất xinh xắn. Gần tới cổng nông trại, Tích Nhân đón vợ chồng Từ Mộ Lâm lại:

– Tại hạ muốn nhờ đại hiệp và phu nhân một việc.

Từ Mộ Lâm đầy vẻ cung kính:

– Xin đại hiệp chỉ dạy.

Tích Nhân thở dài:

– Việc ngôi thứ của võ lâm làm tại hạ điên đầu. Tại hạ bất quá cũng không lớn hơn công tử của hai vị bao nhiêu. Xin đừng quá khách sáo.

Từ Mộ phu nhân mừng rỡ:

– Đại hiệp có biết Hoàng nhi?

– Có biết mặt khi công tử đang đánh cờ với Kỳ si Du Thanh tiền bối, nhưng chưa được làm quen. Công tử đúng là một nam nhân anh khí hơn người.

Cha mẹ nghe người khen con, không ai sung sướng. Vợ chồng Từ Mộ Lâm đã ngưỡng phục Tích Nhân càng kính mến hơn.

Từ Mộ Lâm:

– Cám ơn đại hiệp có lời khen khuyển tử. Chắc đại hiệp muốn có lời gì liên quan đến nó.

– Không, chỉ vì an nguy của mọi người.

Từ Mộ phu nhân cười:

– Phải chăng đại hiệp muốn tiểu phụ này làm gì?

Tích Nhân cười:

– Phu nhân thông minh và tài trí hơn người. Tại hạ mời hai vị nói chuyện vì muốn nhờ phu nhân thật.

Tích Nhân lấy hộp ngọc mở ra và lấy một cây trâm màu xanh biếc, nói:

– Đây là cây trâm làm bằng sừng thông thiên tê tôi luyện với thuốc của bản môn, dùng để thử xem thức uống, thức ăn có độc hay không. Nếu có độc nó biến màu ngay. Dù đây là trang trại của Thiếu Lâm đệ tử, nhưng kẻ gian có thể mua chuộc người nhà hay trộn lẫn trong nhà ám toán. Mong phu nhân dùng nó thử độc trước khi ăn uống. Tại hạ muốn giao việc này cho Tửu Cái, nhưng nghĩ ông ta có thể quên mất.

Từ Mộ phu nhân đón lấy bỏ vào bọc.

– Đa tạ thiếu hiệp lo cho mọi người. Hình như thiếu hiệp có chút lo âu?

– Đúng vậy, trên đường đi tại hạ nghĩ lại Tiêu Bân nhất định không bỏ qua việc này. Nếu chuyện Huệ đế còn sống tiết lộ ra ngoài rất bất lợi cho ngai vàng Vĩnh Lạc và việc làm của lão. Tiêu Bân và ba lão hầu tướng là những người từng dùng binh chứ không phải thế lực võ lâm tầm thường. Từ việc bị thương đêm qua, họ có thể đoán chúng ta sẽ lơ là mà huy động tập kích. Họ có thể thông tin và điều động nhân sự bằng phi vũ truyền thư, bằng khoái mã chứ không phải như chúng ta hiện thời không thể liên lạc với ai. Phải chăng lúc nãy phu nhân chau mày là có ý này, nhưng không nói ra?

Từ phu nhân mỉm cười:

– Đại hiệp thật tinh tế!

Tích Nhân chân thành:

– Tại hạ bất quá là một người còn trẻ mới ra giang hồ và cũng mới tới Trung nguyên, chưa từng dính dáng gì đến tranh chấp trong giang hồ. Quần hào đều là những chính nhân quân tử chuyên luyện võ công hành hiệp, ít để ý đến mưu cơ biến trá. Tại hạ mong phu nhân không nên vì địa vị nữ nhi trong vọng tộc mà phải dấu tài năng .

Từ Mộ Lâm cảm khái:

– Ninh muội khi chưa lấy tại hạ mới mười bảy tuổi đã nổi tiếng là Giang Nam Gia Cát. Hỡi ôi! Hai chục năm nay chỉ lo con cái, phụng dưỡng cha mẹ chồng. Lần đầu tiền sau khi làm dâu họ Từ Mộ tái xuất giang hồ với tại hạ lại gặp ngay sóng gió! Lê đại hiệp đã có mắt tinh tường nhìn thấy tài năng tiện nội. Tại hạ tin nàng sẽ đem hết khả năng. Tại hạ cũng chắp tay nghe lệnh.

Ông ta nắm tay vợ:

– Ninh muội toàn quyền thay mặt tiểu huynh và Thần kiếm sơn trang để giúp Lê đại hiệp. Gia đình chúng ta tuy có chút tiếng tăm, nhưng là giang hồ thế gia chứ không phải gia đình quan quyền, hủ nho cố chấp. Hiền muội biết rõ tiểu huynh là người suốt ngày chỉ luyện kiếm, luyện công để mong không phụ mấy chữ thần kiếm sơn trang mà thân phụ đã dày công xây dựng, còn đầu óc không có gì!

Từ Mộ phu nhân cảm động:

– Đa tạ Lâm ca.

Bà hỏi Tích Nhân:

– Lê đại hiệp có tính gì chưa?

– Tại hạ chưa tính gì. Bây giờ tìm gặp lại sư tỷ đi quan sát một vòng rồi trở lại. Phu nhân cũng đi nhanh vào trang để đề phòng cho mọi người và tính kế tiến lui trước đi.

Tích Nhân phóng mình đi, Từ Mộ Lâm phu nhân cảm khái nói với chồng:

– Lê đại hiệp quả thật hơn người mọi mặt.

Bà ta kéo tay chồng, hai người đi nhanh vào trang.

Tích Nhân đi đến bờ sông, vận công huýt sáo mấy tiếng liền nghe đáp lại. Tới nơi thấy Tố Thư nấu cơm trong ống tre và nướng cá. Nơi nàng chọn là một căn chòi nhỏ, sau lưng là rừng, xoay mặt ra bờ sông. Căn chòi xem ra bỏ hoang từ lâu, và Tố Thư mới dọn sạch.

Tích Nhân hạ chân, Tố Thư cười:

– Nhân đệ trở lại rất nhanh vì cũng thấy chúng ta tính sai.

Tích Nhân ôm lấy vai nàng:

– Tỷ tỷ cũng đã nghỉ lại.

Tố Thư dựa người vào Tích Nhân e thẹn:

– Đêm qua tỷ tỷ còn có thể suy nghĩ điều gì!

Tích Nhân cười:

– Tiểu đệ cũng vậy mà thôi. Bây giờ tỷ tỷ tính sao?

– Mọi người mệt mỏi. Ta và Nhân đệ cũng mệt mỏi, suốt đêm không ngủ cần phải ăn và ngủ hay vận công điều lực.

– Tỷ tỷ không nghĩ chúng sẽ tấn công nông trại hay chận đường đêm nay.

– Chúng phải tính ra tay là toàn thắng. Không để sót ai nên cần thì giờ điều binh bố trận. Chúng ta vừa ăn, vừa nói.

Tố Thư đem cá đặt lên mấy miếng lá kê lại, và xẻ ống cơm. Bụng đói nên Tích Nhân ăn rất ngon miệng, kể lại việc thu Tửu Cái làm đồ đệ. Tố Thư cũng phải cười ngặt nghẽo. Nhưng vui mừng:

– Về y thuật của sư môn hai ta chưa ai nắm được điều gì, mục tiêu giúp đời hiện giờ cần võ công mà Tửu Cái đã là một cao thủ thượng thừa.

– Nội công của ông ta là Lục dương công, không biết ai truyền dạy. May mắn tiểu đệ biết yếu quyết toàn bộ của môn công phu này. Sẽ truyền cho ông ta.

– Nhân đệ cũng sẽ truyền Thanh nê thần bộ và khinh công hoán ảnh di hình cho ông ta. Có thể nào ông ta lại truyền cho Cái bang đệ tử hay không?

– Tiểu đệ quyết ông ta sẽ không làm điều này. Ông ta chỉ nhất thời hồ đồ thách thức nhưng vẫn giữ lời nhận tiểu đệ làm sư phụ, thì cũng sẽ giữ qui luật bản môn.

– Tỷ tỷ chỉ lo xa. Thanh nê thần bộ của bản môn quả là công phu tối thượng. Nhưng đơn giản dễ học. Đêm qua Nhân đệ thấy, võ công của ta không hơn ba lão hầu tướng là bao, nếu không có Thanh nê thần bộ phối hợp với Phật thủ thần công, thì ta hạ một lão cũng không xong, huống chi đối phó với cả ba cùng một lúc! Tửu Cái chắc chắn tin tưởng được, nhưng ông ta dễ bị khích tướng, say rượu suốt ngày, kẻ hữu tâm có thể khai thác. Hơn nữa, bản môn ấn định, đã là đệ tử bản môn đều được truyền nội công và khinh công, nhưng người biết Thanh nê thần bộ không quá ba người.

– Tỷ tỷ hữu lý. Tiểu đệ sẽ truyền cho lão mê tung bộ và khinh công cũng như khẩu quyết luyện công tầng thứ chín của Lục dương, biến lão thành một cao thủ hạng nhất ở Trung nguyên là đủ.

Ăn xong Tích Nhân hỏi:

– Tỷ tỷ tính như thế nào để tiểu đệ trở lại cho quần hào biết.

– Chờ gặp Thiên vũ và Đại vũ cho biết tình hình như thế nào trước đã. Chiều nay chúng mới gặp tỷ tỷ được. Tỷ tỷ nhờ quan sát trăm dặm từ bờ sông về hướng tây bắc, đường lên Tung Sơn. Hiện tại chung quanh mấy chục dặm không có gì phải quan tâm. Nhân đệ trở lại với quần hào, thì tỷ tỷ cũng đi ngay.

– Tỷ tỷ đã nói chúng ta cũng cần nghỉ ngơi kia mà. Sao không nghỉ?

– Phải lo cho tính mạng mấy chục người thì hai ta không thể nghỉ. Nếu họ muốn trở về Thiếu Lâm, phải nghiên cứu con đường bí mật mà không thể đi bất cứ đường hẻm hay quan lộ nào đã có người biết. Nếu chúng dùng quan binh và sai nha thì quần hùng sẽ phải tự động bó tay chịu trói, vì không dám công khai chống lại. Ta nghĩ quần hào đã tham gia hay có mặt trong trận chiến Tử Kim Sơn có về tới Thiếu Lâm cũng phải tìm cách ẩn thân một thời gian. Nếu không môn phái của họ không đứng vững.

Tích Nhân thở dài:

– Đã cứu họ thì phải làm cho đến nơi đến chốn. Tiểu đệ trở về gặp họ rồi đi với tỷ tỷ.

– Vậy ta đợi Nhận đệ ở cuối đường. Nơi phải qua sông. Nếu họ cùng thấy được việc ẩn tránh là cần thiết nhớ dặn mang theo lương thực và giây thừng. Có thể phải cần tới.

Tích Nhân trở về nông trại, nghe mùi thịt nướng xông lên ngát mũi, trong căn trại rộng trống trải bốn mặt quần hào đều ngồi xuống chiếu trải dài để ăn uống. Chỉ có Chiêu Hòa thiền sư, vợ chồng Từ Mộ Lâm, Thái bình đạo trưởng của Võ Đang, Phong Bình của Hoa Son ngồi riêng ở một chiếc bàn, còn để dành hai ghế trống. Thấy Tích Nhân trở lại, mọi người đều đứng lên, Chiêu Hòa thì đích thân ra ngoài đón. Tích Nhân cảm động vòng tay:

– Xin chư vị tự nhiên cho.

Dù Tích Nhân nói, nhưng không ai ngồi xuống, họ chờ khi Tích Nhân ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Chiêu Hòa và Từ Mộ Lâm, mới lục tục ngồi trở lại. Từ Mộ Lâm phu nhân rót trà cho Tích Nhân cười nói:

– Những người ngồi đây đại diện cho môn phái mình để cùng quyết định mọi việc. Nhưng Côn Luân thì anh em Côn Luân Tứ Kiếm dành cho đại hiệp. Còn Cái bang thì Tần Thúc Thúc cũng dành hết quyền cho sư phụ của mình.

Phong Bình nói:

– Tại hạ đại diện Hoa Sơn tứ kiếm, nhưng anh em cùng đồng ý nhất nhất theo lời Lê đại hiệp.

– Cảm ơn chư vị. Vì việc chung thì tại hạ không khách sáo.

– Sư tỷ của đại hiệp sao không lại?

– Nàng đã đi trước để dò đường.

Rồi hỏi lại bà:

– Phu nhân đã có cao kiến gì chưa?

Từ Mộ Lâm phu nhân thở dài:

– Tiểu phụ cũng mới thảo luận với mọi người. Theo tình trạng chúng tôi. Chỉ có cách trốn một thời gian mới giữ yên cho môn phái. Không nên hội tụ về Thiếu Lâm. Hay trở về vội. Nhưng mọi người chưa ai có thể quyết định.

Tích Nhân gật đầu:

– Không ngờ sư tỷ cũng cùng nhận định với phu nhân.

Chiêu Hòa thiền sư thở dài:

– Thiếu lâm nếu chỉ có mình lão nạp thì việc tạm lánh một thời gian không sao. Có điều thập bát la hán đều đi theo lão nạp. Không về chùa nguyên khí của Thiếu Lâm mất đi một nửa. La hán trận chủ cương mãnh. Mười tám người ai cũng nội ngoại công phu đầy đủ, chân có thể dẫm trên đá làm đá nát, nhưng lại không ai tập luyện khinh công thảo thượng phi.

Thanh Linh đạo trưởng hỏi:

– Đại hiệp thấy tình hình chung quanh thế nào?

– Chung quanh hai chục dặm không có gì khả nghi. Theo nhận định của sư tỷ tại hạ bọn Tiêu Bân không thể bỏ qua dễ dàng. Chúng có thể huy động quan binh hay sai nha làm cho chư vị không dám chống đối, bắt cả rồi thủ tiêu sau.

Chiêu Hòa chua chát mỉm cười:

– Bậc trí giả có nhận định như nhau. Phu nhân cũng đã nêu ra trường hợp này.

Từ Mộ Lâm phu nhân:

– Trước hết phải bảo vệ sự sống còn và an bình cho môn hộ trước. Tạm ẩn rồi tìm cách thông tri sau. Điều khó khăn là làm sao có thể tìm nơi tạm trú không thể phát hiện cho mấy chục người trong một thời gian dài. Tìm được nơi, thì giải quyết vấn đề lương thực cũng không phải dễ.

Tích Nhân:

– Tại hạ đồng ý với phu nhân. Nhưng tình hình chúng ta giải quyết được khúc nào hay khúc ấy. Trước tìm nơi lánh mặt, tạm trú rồi lo vấn đề ẩm thực và thông tin sau. Như vậy được không?

Chiêu Hòa thở dài:

– Xem ra chỉ phải làm như vậy.

Tích Nhân:

– Vậy tại hạ lên đường giúp cho sư tỷ tìm đường cho chúng ta đi.

Từ Mộ Lâm:

– Khinh công của tại hạ và tiện nội cũng không tệ. Muốn theo phụ đại hiệp một tay.

Thấy hôm qua đã từ chối, nay lại từ chối nữa có thể làm cho vợ chồng Từ Mộ Lâm hiểu lầm. Liền trả lời:

– Có thêm hai vị thì quá tốt. Vậy mọi việc ở đây xin Đại sư, đạo trưởng và Phong đại hiệp chủ trì cho. Chiều nay tại hạ sẽ đón chư vị.

Phong Bình:

– Đại hiệp không dùng chút rượu thịt?

– Tại hạ đã dùng chút cơm với sư tỷ. Nhưng có lẽ tại hạ và vợ chồng Từ Mộ đại hiệp đều cần mang theo một ít lương thực. Chư vị khi đi cũng cố gắng mang theo. Càng nhiều càng tốt. Có giây thừng trong trại chia nhau mang hết theo.

– Nếu vậy chờ lão nạp giây lát.

Ông ta nhấp nháy môi, một trong năm người đang nấu nướng vội chạy vào, chấp tay cung kính:

Chiêu Hòa chỉ Tích Nhân:

– Con hãy ra mắt Lê đại hiệp rồi sư bá dặn bảo.

Trung niên người cao to, có lẽ chỉ luyện ngoại công của Thiếu lâm nên bắp thịt cuồn cuộn, cung kính cúi đầu:

– Lỗ Tấn xin ra tham kiến Lê đại hiệp.

Tích Nhân đứng lên đáp lễ:

– Trại chủ không cần khách sáo.

Chiêu Hòa sau đó liền nói việc cần lương thực và giây thừng mang theo.

Lỗ Tấn lộ vẻ khó khăn:

– Giây cột trâu bò trong trại rất nhiều. Bò dê muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nhưng cơm gạo tương đậu thì không chuẩn bị trước nên..không còn. Sư bá và chư sư thúc lại không ăn nặm.

– Chư tăng Thiếu Lâm không câu nệ. Con chuẩn bị mỗi người mang theo vài cân tạm ăn một hai ngày để không cần phải đốt củi lửa. Sau khi chúng ta đi, con cũng phải làm sạch hết dấu tích bọn ta đến đây và tạm về nhà một thời gian hay trốn lánh trong rừng.

– Xin vâng lời sư bá.

– Trước con làm ba phần thịt nướng. Càng nhanh càng tốt.

Lỗ Tấn bon bon đi ngay, chỉ giây lát mang vào ba gói giấy dầu lớn. Mỗi gói độ ba bốn cân thịt. Vợ chồng Từ Mộ Lâm và Tích Nhân đón lấy cầm tay, rồi đi ngay.

Khinh công vợ chồng Từ Mộ Lâm rất cao, nhưng Tích Nhân cũng chỉ dụng bảy phần tốc độ của mình để họ theo kịp. Khi tới cuối đường phải qua sông, Tích Nhân chu miệng huýt sáo và nghe trên đầu núi có tiếng đáp lại, liền cùng Từ Mộ phu phụ lên núi. Tố Thư đang đứng trên mỏn đá đầu núi. Đầu núi nhiều đá, trống trải, cây cỏ lơ thơ. Thiên vũ và Địa vũ đậu trên nàng.

Tố Thư mỉm cười cúi chào vợ chồng Từ Mộ Lâm. Từ Mộ Lâm phu nhân:

– Thạch muội xinh đẹp như hoa mà tài trí cũng hơn người làm cho phái nữ nhân chúng ta phải hãnh diện.

Tố Thư cười to:

– Còn tỷ tỷ chẳng phải hoa nhường nguyệt thẹn hay sao? Còn tài trí tiểu muội phải học hỏi nhiều ở tỷ tỷ.

Tích Nhân cười:

– Hai vị cần bao nhiêu thời gian để ca tụng nhau?

– Không nhiều đâu, chị em chúng ta nhất định không phải là những người khách sáo.

Và nàng nghiêm trọng:

– Đúng như ta nghĩ, Thiên vũ và Địa vũ cho biết các nẻo đường trong vòng năm chục dặm đều bố trí quan quân. Trong rừng, núi non thì có cao thủ. Tỷ tỷ vừa định nhờ Thiên vũ và địa vũ bay về thúc giục mọi người lên đường sớm.

Từ Mộ Lâm phu nhân:

– Vậy Thạch muội viết thư ngay đi.

– Tiểu muội dặn sư huynh được rồi.

Nàng tóm tắt ý kiến trong vài câu, Thiên vũ và Địa vũ liền cất cánh bay đi.

Từ Mộ Lâm nôn nóng:

– Bây giờ phải làm gì?

– Xin để Lục tỷ tỷ quan sát địa thế cho ý kiến. Chúng ta thảo luận một lúc rồi thực hiện.

Từ Mộ Lâm phu nhân liền nhìn cảnh núi non trước mặt. Giây lát rồi nói:

– Theo ý ta, mọi người tới đây chia làm hai toán. Một lội sông mà đi đến chân ngọn núi thứ ba bên kia, ngay chỗ gành đá thẳng tắp thì lên bờ. Ở đó vách đá thẳng, nhưng cây cỏ lơ thơ, bọn chúng sẽ nghĩ ngay nếu chúng ta lội sông thì tới đó sẽ lên bờ tìm đường đi. Một toán có khinh công thảo thượng phi lại đi vòng hòn núi này tới đó. Làm như vậy tránh được tai mắt của loài chó săn đánh hơi tìm theo dấu vết. Từ chỗ vách đá đó mọi người lại lên đầu núi. Ta sẽ lập một trận đá nhỏ làm cho cao thủ truy đuổi nào lên đầu núi này sẽ phải lẩn quẩn ở đó không đi được. Ít nhất cũng trong một thời gian. Vùng này còn nhiều rừng cây, cỏ gai chằng chịt nhưng núi non không liên tục không thể trú ẩn mà không tìm ra. Chúng ta phải cao chạy xa bay. Khi xuống núi chúng ta lại tìm cách tưởng chừng như chúng ta đi về phía đông, bố trí nhiều trận pháp ngăn trở. Ngược lại chúng ta phải ngày nghỉ đêm đi theo hướng Trịnh Châu, qua sông Hoàng tới Thái Hàng sơn tìm chỗ tạm ẩn. Trong dãy Thái hàng thung lũng, bí động rất nhiều, rừng núi mênh mông chập chùng không dễ ai tìm ra. Từ Thái hàng lại có thể liên lạc với Hoa Sơn, Thiếu Lâm, Võ Đang và Thần kiếm sơn trang vừa gần vừa thuận lợi hơn bất cứ nơi nào khác. Ta tin tưởng nếu có hai con anh vũ thông linh quan sát chung quanh, hướng dẫn quần hào đi đường thì sẽ tới Thái hàng sơn an toàn.

– Tiểu muội không rành địa thế Trung nguyên, không biết Thái hàng sơn ở đâu, nhưng cũng nghĩ đến việc làm rối mắt kẻ địch. Cũng đã nghĩ đến việc phải lội sông và trèo lên vách đá hay lội suối nên dặn sư đệ chưởng môn nhờ mọi người mang theo giây thừng. Tiểu muội không biệt thuật bố trí kỳ môn. Nếu tỷ tỷ có thể làm được, thì việc trốn tránh tai mắt chúng không còn khó khăn. Vậy cứ theo ý tỷ tỷ mà làm.

Phu nhân hỏi Tích Nhân:

– Xin tha thứ cho tiểu phụ. Chẳng hay Lê đại hiệp có biết về kỳ môn?

– Tại hạ có biết chút đỉnh, có thể lập bát quái, điên đảo âm dương, hỗn nguyên loạn thạch hay loạn mộc.

Từ Mộ phu nhân mừng rỡ:

– Tiểu phụ chỉ biết sắp đặt loạn thạch hay loạn mộc. Việc này định nhờ khinh công của Đại hiệp đi đánh lạc hướng kẻ thù. Không ngờ… muốn chỉ cho đại hiệp trận đồ mình biết, nghe nói cũng muốn tôn đại hiệp làm sư phụ.

Tố Thư cười:

– Lục tỷ và tiểu muội đã đồng ý coi nhau như chị em. Tại sao Từ đại hiệp và sư đệ không kết nghĩa kim bằng để khỏi khách sáo và xa lạ? Còn Lục tỷ nữa? Đã coi tiểu muội là chị em sao lại vẫn quá xa cách với sư đệ?

Từ Mộ phu nhân cười gượng:

– Ta thấy hiền muội xinh đẹp và tài giỏi quá, mạo muội truyền âm ước ao được làm thân không ngờ hiền muội vui lòng. Nhưng Lê đại hiệp là trưởng lão Côn Luân, vai vế ngang hàng với gia gia. Bây giờ là sư phụ của Tần thúc thúc, thì làm sao chúng ta không thể kính trọng như bậc tiền bối, tôn trưởng.

Tố Thư thân mật nắm tay bà:

– Nếu câu chấp như vậy, tiểu muội là sư tỷ của gã cũng phải là tôn trưởng của tỷ tỷ hay sao?

Tích Nhân mấy lần gặp gỡ thấy Từ Mộ Lâm anh khí lẫm lẫm, đường đường chính chính, còn Từ Mộ Phu nhân đoan trang, thông minh, võ công cao cường. Cả hai đúng là cặp vợ chồng hiếm có, bèn cười:

– Việc tại hạ làm trưởng lão Côn Luân là việc Côn Luân phái. Thu nhận Tửu Cái làm đệ tử là việc của sư môn tại hạ. Tửu cái không phải bào đệ của Lục trang chủ, cũng không phải sư đệ mà chỉ là bạn bè đồng lứa của bá phụ mà thôi. Nếu phu phụ hai vị coi thường Lê mỗ không khứng kết nghĩa kim bằng thì thôi. Còn ngược lại, Lê mỗ rất mong được trở thành tiểu đệ của hai vị.

Tù Mộ Lâm đôi mắt chớp lia:

– Được kết nghĩa kim bằng với Lê đại hiệp, thì không có cái vui mừng nào bằng cho Từ Mộ mỗ. Nhưng.. hỡi ôi! Chỉ sợ làm cho Côn Luân và Tần thúc thúc bất mãn vợ chồng chúng ta.

Tố Thư cười:

– Hai vị không vì việc kết nghĩa mà lên mặt trưởng bối với Côn Luân, hay cũng không coi mình trở thành sư bá của Tửu Cái. Lễ ai nấy giữ thì có sao đâu.

Từ phu nhân vui mừng:

– Lê đại hiệp và Thạch hiền muội đã có lời như vậy. Hoàng thiên đã cho vợ chồng chúng ta hai người nghĩa đệ, nghĩa muội như thế này sao lại phụ lòng?

Tố Thư lấy cấy đốt lửa ghim xuống đất:

– Lấy cây thay hương bốn chúng ta cùng kết bái làm huynh đệ.

Nàng quỳ gối xuống đất. Tích Nhân cũng làm theo. Vợ chồng Từ Mộ Lâm cũng vội vàng quỳ xuống.

Tố thư chấp tay lên tiếng trước:

– Thạch Tố Thư cùng sư đệ Lê Tích Nhân hôm nay nhận Từ Mộ Lâm và Lục Ninh làm nghĩa huynh, nghĩa tỷ của mình, coi như ruột thịt sống chết có nhau xin đất trời chứng giám.

Lục Ninh cũng thay mặt chồng:

– Lục Ninh cùng phu quân Từ Mộ Lâm từ nay coi Lê Tích Nhân hiền đệ và Thạch Tố Thư hiền muội như anh em ruột thịt, sống chết, hoạn nạn có nhau xin hoàng thiên chứng giám. Gian dối nửa lời thiên tru địa diệt.

Bốn người sau khi lạy đất trời và lạy nhau nên tình huynh đệ đứng lên, Lục Ninh cầm tay Tích Nhân và Tố Thư cảm động nước mắt lưng tròng:

– Tỷ tỷ vui mừng đến phát khóc!

Từ Mộ Lâm cũng đặt tay lên vai Tích Nhân:

– Tiểu huynh không biết nói sao cho hết niềm vui mừng của tiểu huynh.

Ông tháo cây kiếm nhỏ đeo lủng lẳng bên hông:

– Tiểu huynh không có gì để tặng hiền đệ, đây là kim kiếm lệnh của bản trang. Thuộc hạ thấy nó như thấy tiểu huynh. Có thể xử dụng tài vật, ra lệnh và điều động mọi người trong trang từ Tổng quản trở xuống. Xin hiền đệ nhận cho.

Tích Nhân đón lấy cây kim kiếm tra vào lưng, ra chiều ngẫm nghĩ, rồi nói:

– Nghĩa huynh đã tặng cho tiểu đệ món quà quá hậu hĩ. Trong mình tiểu đệ lại không có gì quí trọng để làm vật ra mắt nghĩa huynh. Thật áy náy. A! Có rồi! Kiếm pháp của nghĩa huynh đúng là bộ kiếm pháp có một không hai, công thì nhanh như chớp giật, một đường kiếm có thể tấn công năm bảy bộ vị cùng một lúc, thủ thì kín đáo như thành đồng vách sắt. Tiểu đệ đã học biết nhiều bộ kiếm pháp. Nhưng có thể nói chưa có bộ kiếm pháp nào được như kiếm pháp của nghĩa huynh. Tiểu đệ mạo muội nghĩ chiêu kiếm này của tiểu đệ đưa thêm vào có thể làm bộ kiếm pháp của nghĩa huynh thêm phần tuyệt hảo. Nếu không phải xin nghĩa huynh dừng chê cười và trách tiểu đệ.

Trong đêm bọn cao thủ tấn công quần hào, vợ chồng Từ Mộ Lâm là cặp duy nhất vẫn điềm tĩnh đối phó, kiếm pháp không loạn. Nghe tiếng thần kiếm sơn trang nên Tích Nhân cũng tò mò để ý xem. Khi phải chống địch trong thời gian lâu dài, Từ Mộ Lâm cũng như những kiếm khách khác đi hết chiêu thức cuối lại đánh lại từ đầu, nên Tích Nhân đã nhìn ra và nhớ được. Nói xong rút kiếm trên vai xuống, nói:

– Tiểu đệ múa lại vài chiêu kiếm pháp của nghĩa huynh và sau đó là chiêu kiếm mà tiểu đệ muốn tặng nghĩa huynh để làm lễ ra mắt.

Từ Mộ Lâm không hiểu sao Tích Nhân có thể biết kiếm pháp của nhà mình trong lòng hết sức phân vân, còn Lục Ninh thì hiểu tại sao, nhưng cũng không ngờ Tích Nhân nhìn qua là nhớ được. Cả hai mở to mắt nhìn.

Tích Nhân rút kiếm ra múa, kiếm quang phơi phới, lúc nhẹ lúc mạnh, lúc nhu lúc cương, lúc gió dậy ào ào, áo quần mọi người bay phần phật, lúc êm ả như tơ giăng, Từ Mộ Lâm liên tiếp kêu lên:

– Ồ! Cuồng phong lạc nhạn.

– Ồ! Tuyết hoa lục xuất.

– Ồ! Đại bãi triều sa

– Ồ! Tuyết mai phùng hạ..

– ….

Múa khoảng trên chục chiêu, Tích Nhân la to:

– Đây là chiêu kiếm mà tiểu đệ muốn tặng cho nghĩa huynh, dụng tâm ghi nhớ.

Sau khi la, cây kiếm trong tay Tích Nhân đi rất chậm, nhưng thần thái vô cùng nghiêm trang. Từ Mộ Lâm nắm lấy tay vợ, bốn cặp mắt chăm chú nhìn không chớp. Vợ chồng Mộ Lâm nhìn rõ những đường kiếm mà Tích Nhân đang chầm đưa ra là những thức tấn công lấy từ nhưng chiêu thức vừa múa. Sau khi múa chậm một lần, tay Tích Nhân lại nhanh dần, Từ Mộ Lâm là tay kiếm thuật danh gia thấy rõ một chiêu kiếm như mười mấy chiêu của mình gọp lại, sức mạnh khủng khiếp, tấn công một lúc vào mười mấy đại huyệt của địch thủ, ngay chính mình gặp chiêu kiếm này cũng không khỏi bị thương trầm trọng hay vong mạng. Tích Nhân dừng tay, tra kiếm vào vỏ ông vẫn còn ngơ ngẩn, xuất thần. Mãi một lúc sau mới la lên:

– Tuyệt diệu! quá tuyệt diệu!

Và bước lại nắm tay Tích Nhân:

– Thái sư phụ truyền bộ kiếm pháp này cho gia gia tiểu huynh, người trở thành tay kiếm thủ không gặp địch thủ. Đối với Côn Luân lão nhân cũng hòa không bại. Do góp phần công lao trong việc đánh đuổi quân Mông nên được tứ phong bốn chữ Thần kiếm sơn trang. Gia gia nhớ lời dạy của Thái sư phụ pho Phong tuyết kiếm cần phải dụng tâm lãnh ngộ thêm. Nhưng hỡi ôi, từ gia gia cho đến tiểu huynh cũng chỉ tận thiện được những gì được truyền dạy. Bây giờ gặp Nhân đệ, tiểu huynh mới mở rộng mắt ra. Hiền đệ không phải thường nhân.

Tích Nhân:

– Trời ban cho tiểu đệ có chút thiên tư về võ công. Xin nghĩa huynh đừng làm tiểu đệ lên mây.

Tố Thư cười:

– Sư đệ đã có quà cho nghĩa huynh lại không có quà cho nghĩa tỷ và cũng là nghĩa tẩu hay sao?

– Kiếm pháp của nghĩa tỷ nhàn hạ và hoa mỹ, ẻo lả. Chắc người sáng tạo là một nữ nhân. Thú thật đêm hai vị chống bọn Tiêu Bân, tiểu đệ nghe danh thần kiếm sơn trang nên chỉ chú tâm theo dõi kiếm pháp của nghĩa huynh mà thôi. Nếu chú ý cả hai thì cũng không thể nào ghi nhớ được. Phải có tặng vật cho nghĩa tỷ, nhưng bây giờ chưa biết tặng thứ gì.

Từ Mộ phu nhân:

– Tỷ tỷ trong nhất thời cũng chẳng biết có quà gì cho nghĩa đệ. Thôi thì để chị em chúng ta có quà cho nhau sau.

Tiếng chim vỗ cánh tới gần, Thiên vũ và đại vũ trở lại, một con đậu lên vai Tích Nhân, một con trên vai Tố Thư, Thiên vũ:

– Báo cáo chưởng môn họ đã đi và được nửa đường. Chung quanh chỉ cây cỏ.

Tích Nhân nhìn trời:

– Có lẽ nghĩa huynh và nghĩa tỷ ở lại đây rồi xuống đón quần hào, còn tiểu đệ và sư tỷ sang bên ngọn núi bên kia, trời còn sáng tìm trước hướng đi tốt hơn.

– Lâm ca ở đây được rồi. Ta đi với hai người.

– Phải rồi. Tỷ tỷ sang đó lập trận loạn thạch. Tố Thư nói.

Từ Mộ Lâm phu nhân:

– Ta cũng mong nghĩa đệ chỉ điểm thêm.

– Chúng ta đi thôi.

Tích Nhân phóng đi, Tố Thư và Lục Ninh phóng theo. Tích Nhân và Tố Thư cố tình để bà theo kịp nên cả ba như ba con chim lớn bay xuống núi. Khi lên tới đầu núi bên kia mới thấy phía sau là một khe vực sâu độ vài chục trượng, và từ khe sâu một dòng suối chảy về hướng đông bắc. Dọc suối cây cối dày đặc.

Từ Mộ Lâm phu nhân vui mừng:

– Chúng ta không cần lập trận ở đây. Mọi người lên tới đây sẽ xuống vực, theo suối mà đi. Ta nghĩ chúng ta cố che hết dấu vết, thì khó dò đường ra. Trận loạn thạch ta sẽ lập ngay bờ sông, và trên đỉnh núi vừa rồi, nếu có cao thủ nào lên đó sẽ bị cầm chân, không nhìn sang được núi này được. Khi chúng ta rời giòng suối xuyên rừng, lập một trận loạn thạch nữa, thì sẽ có thể cầm chân họ một vài ngày. Đủ thời gian đi khá xa. Hiền muội và hiền đệ ở đây, ta quay trở lại.

Tích Nhân:

– Tỷ tỷ quay lại lo việc với Từ ca, còn tiểu đệ và sư tỷ đi theo dòng suối, tìm nơi thuận tiện sắp đặt trận thế cho.

– Hay lắm! Ta đi đây.

Từ phu nhân đã đi, Tích Nhân nắm tay Tố Thư:

– Tiểu đệ và tỷ tỷ tìm nơi để tiểu đệ lập trận, rồi ..

– Điều công giây lát! Tố Thư cười.

Tích Nhân kéo nàng phóng nhanh xuống vực:

– Điều công hay không, sẽ coi sau.

Cả hai thấy dòng suối khá cạn, nhưng rộng đó đây có nhiều hòn đá tảng, trên đầu có nơi cây cao che phủ không thấy bầu trời. Theo con suối độ ba bốn dặm lại tới một vùng đất lầy, không khí rất âm u, gai góc mọc dầy đặc tưởng heo rừng cũng không chui lọt. Tích Nhân và Tố Thư phóng mình lên đọt cây thấy vùng gai góc chỉ dày độ trăm trượng, bên trong cây không to, chỉ lớn hơn bấp vế mà cao thẳng như cột nhà. Có lẽ do tàn lá che kín nên cây cỏ khác không mọc được và khô ráo.

Tố Thư nhìn địa thế nói ngay:

– Những cao thủ sai đi dò xét không phải là cao thủ thượng thừa, khi quần hào tới đây chỉ cần giúp họ vượt qua vùng gai góc không lưu lại dấu vết, Nhân đệ lại biến rừng cây này thành trận loạn thạch nữa, thì đường rút lui khó ai tìm ra.

– Tỷ tỷ nhờ hai sư huynh bay ra nhắn nghĩa huynh, nghĩa tỷ đem hết giây thừng theo, còn chúng ta biến khu rừng này thành một trận điên đảo âm dương, khi quần hào đi khỏi mới đóng lại cho khỏi mất thì giờ.

Hai con anh vũ bay đi, Tích Nhân bỗng bồng Tố Thư rơi mình xuống một cháng ba của cây cổ thụ. Đôi mắt ngây ngất:

– Hôm nay trông tỷ tỷ đẹp quá, nhưng tiểu đệ..rối rít với công việc!

– Ô! Nhân đệ… rớt xuống gai thì chết!

– Chúng ta đâu đến nỗi rớt xuống gai góc bên dưới.

– Nhưng …!

– Ôm ấp hôn tỷ tỷ một lúc thì trên cây có sao đâu!

Tích Nhân ngồi dựa thân cây, kéo Tố Thư vào lòng cúi xuống. Tố Thư rướn người lên ôm chặt người yêu, trong hơi thở thơm tho, hụt hẫng:

– Tỷ tỷ tìm căn lều.. mong được nằm trong tay Nhân đệ một lúc. Nhưng..

– Tiểu đệ cũng muốn được cả ngày với tỷ tỷ, nhưng..phải nhớ tỷ tỷ cả ngày.

– Cả ngày chúng ta bên nhau sao lại nhớ?

– Nhớ da thịt của tỷ tỷ.

– Ta.. ta cũng nhớ Nhân đệ muốn chết.

– Nhưng bên dưới gai góc dầy đặt.. trên người chúng ta có nhiều đồ đạc!

Tố Thư dỗ dành:

– Để đêm nay đi.. quần hào đi khỏi rồi chúng ta gặp nhau. Nơi này không được.

Nàng hôn Tích Nhân một nụ hôn dài, ngồi ngay dậy nói:

– Lục tỷ thông minh và tinh ý phi thường. Xin Nhân đệ cẩn thận dùm cho tỷ tỷ.

Nàng sửa lại tai tóc, Tích Nhân làm vẻ thất vọng thở dài:

– Tiểu đệ chắc không thể làm được việc gì nữa rồi! Trong đầu toàn tạp niệm.

Tố Thư cười ngã vào người yêu:

– Nhân đệ nói y như thật!

Tích Nhân ôm nàng vuốt ve, thở dài:

– Tiểu đệ .. cả ngày muốn được bên tỷ tỷ là chuyện thật. Muốn có một thời gian riêng tư với tỷ tỷ thật dài.

Tố Thư liền khóc:

– Nhân đệ có thật lòng đi nữa cũng chẳng bao giờ tỷ tỷ có hạnh phúc này.

Tích Nhân vuốt ve cho nàng nín rồi nói:

– Khi họ tới Thái hàng sơn, chúng ta về Ứng thiên phủ. Tiểu đệ bái lạy mộ ngoại tổ rồi chúng ta về Đại Việt. Trên đường đi cùng nhau thưởng ngoạn đất giang nam.

– Nhân đệ có thể làm cho Côn luân lão nhân thất vọng? Không đến Côn Luân thực hiện lời di chúc? Chúng ta còn bổn phận với sư môn, về cung cấm bế quan học sách vở ở đây để cứu đời hay sao?

Tích Nhân chắc lưỡi:

– Không ngờ chuyến đi Trung nguyên này của tiểu đệ lại dính líu đến võ lâm Trung nguyên quá nhiều.

– Có lẽ Nhân đệ là cứu tinh của võ lâm Trung nguyên hiện nay. Cứu được võ lâm cũng là cứu đời. Tôn chỉ của Đằng tiên lão nhân cũng cứu giúp người đời, Nhân đệ làm được điều này làm cho linh hồn Lão nhân hãnh diện cũng là cách thể hiện hiếu để của mình. Điều này còn giá trị hơn bao ngàn lần phải theo lễ cư tang báo hiếu.

– Tỷ tỷ có tính gì không?

– Cấm cung của sư môn trong núi Ma thiên lãnh, nếu từ đây về Ứng thiên phủ rồi trở lại thì đường xa vạn dặm, mà Nhân đệ không thể không đến Côn Luân. Vậy chi bằng chúng ta đưa mọi người đến sông Hoàng Hà, chúng ta lại đi Ma Thiên Lãnh, học hỏi một thời gian nửa tháng, vài chục ngày ngày rồi đi Côn Luân là tiện lợi nhất.

Nàng tha thiết:

– Có như vậy may ra tỷ tỷ có một thời gian ngắn với Nhân đệ. Hỡi ôi! sau này chắc khó còn cơ hội nữa.

Tích Nhân lúc gặp Oanh Oanh thì say mê nàng hết mực, nhưng yên trí nàng là xuất thân từ một gia đình nho gia vọng tộc, một tiểu thư đài các, vì thế không muốn nàng phải bị ảnh hưởng đến chuyện giang hồ nên chưa tìm gặp. Nếu không vì cứu nạn quần hào mà đến đây, thì Tích Nhân sau khi gặp Đằng tiên lão nhân đã đến trang viện của nàng, đưa nàng du sơn ngoạn thủy. Đặt vấn đề đưa nàng về Đại Việt. Thế nhưng lúc này dù lo Oanh Oanh chờ đợi, nhưng lại thấy về Ứng thiên phủ thì không khỏi làm buồn lòng Tố Thư, việc cải hóa nàng thành dang dở. Hơn nữa, sau khi vượt qua biên giới, Tích Nhân một phần thấy Tố Thư đáng thương, thì cũng rất đáng yêu. Nàng dù lớn tuổi, là gái có con đã lớn, nhưng nhan sắc lại không thua ai, mơn mở đào tơ, thiên kiều bá mị. Có phải vì tình yêu điên cuồng, bao la, sẳn sàng hy sinh mạng sống của Tố Thư đã trở thành một thứ phép lạ hay không? Tích Nhân lại thấy rõ những biến đổi nhanh chóng của chính mình. Từ những cử chỉ chỉ muốn an ủi nàng, lại thấy yêu mê nàng và khi gần gũi lại thấy thật gần gũi. Hai con tim như hòa chung một nhịp, hai giòng máu như trộn lẫn. Và hôm nay, xa nàng giây lát đã nhớ nhung, một tình trạng chưa bao giờ có với cô gái nào. Ngay cả người đẹp như tiên nữ là Oanh Oanh hay nhan sắc có thể đốt cháy nam nhân như Ma cơ. Thấy những điều Tố Thư nói đều hữu lý, và cũng không muốn nàng buồn, Tích Nhân vui vẻ:

– Tiểu đệ theo lời tỷ tỷ.

Và siết nhẹ vòng tay lên tấm lưng dài thon nhã, thì thào:

– Tiểu đệ có cảm giác như tỷ tỷ đã là vợ của mình từ kiếp nào. Hôm nay rất nhớ tỷ tỷ.

Tố Thư cắn nhẹ môi người yêu:

– Thiếp cũng nhớ chàng quay quắt.

Nghe tiếng chim, Tố Thư chồm dậy:

– Nhân đệ phải làm việc rồi!

– Tiểu đệ chặt ít cây, rồi tỷ tỷ xuống giúp tay sau.

Tích Nhân nhảy xuống rừng cây, vung kiếm chém rơi nhiều cành to. Tố Thư nhìn Tích Nhân bay nhảy trong rừng, đôi mắt chan chứa yêu thương lẩm bẩm:

– Tố thư ta sống được ngày nào, ngày đó tất cả cho chàng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.