“À.” Astrid nói, giọng cô đầy vẻ mỉa mai như anh. “Em hy vọng anh có một tấm bản đồ. Trước đây em chưa từng đến nơi này.”
“Tin tôi đi, Tôi biết nó rõ như lòng bàn tay của mình vậy. Gần như cả cuộc đời tôi đã sống ở nơi đây.”
Không chắc nên phá cười hay rên rỉ, Astrid nhanh chóng nắm chặt lấy tấm chăn ở phía trước mình trong khi Zarek lái chiếc xe trượt tuyết bằng tốc độ tối đa. Chiếc xe run bần bật đến nỗi cô nữa mong chờ nó rã thành từng phần bên dưới họ.
“ Trỉ huy.” Cô nói với chất giọng Scotland giống nhất của mình. “Em không nghĩ cô nàng sẽ chịu đựng nỗi. Cái động cơ méo mó này không thể trụ lâu nữa đâu. Nó sẽ rớt ra thành từng mảnh cho mà xem.”
Nếu cô không hiểu rõ anh, cô sẽ thề rằng cô thực sự nghe thấy tiếng cười khùn khụt của Zarek.
“Cô nàng sẽ trụ vững.” Anh nói, chất giọng trầm, the thé của anh vang lên bên tai phải của cô. Nó làm cô cảm thấy ớn lạnh mà không liên quan gì đến nhiệt độ lạnh buốt này.
“Em nghĩ mình nên biết ơn sự mù lòa của chính bản thân mình, sau cùng thì.” Cô nói. “Có điều gì đó mách bảo em nếu em có thể thấy tốc độ chạy bạc mạng hiện giờ của anh, em chắc chắn sẽ lên cơn đột quỵ mất thôi.”
“Không nghi ngờ gì.”
Cô đảo mắt trước sự đồng ý ngay tức khắc của anh. “Anh thật sự không biết cách an ủi người khác, phải không?”
“ Công chúa, trong trường hợp em vẫn chưa để ý đến, kỹ năng giao tiếp không phải là sở trường của tôi. Qủy thật, em may mắn vì tôi đã được dạy cách cư xử cho phải phép.”
Ồ, anh quả là một kẻ xấu xa.
Nhưng vẫn có thứ gì đó gần như quyến rũ trong câu bốp chát cay độc của anh. Chúng là những lời đầy tức tối và chua cay, nhưng hiếm khi là những lời ác ý, và giờ đây khi mà cô đã nhìn thấy Zarek thực sự, con người mà anh đã che giấu trước những người khác, cô hiểu rõ bản chất của những lời chua cay đó.
Sự phòng vệ.
Chúng được thốt ra để giữ cho những người khác tránh xa khỏi anh. Nếu bạn không để bất kỳ ai len lỏi vào trong trái tim mình, thì bạn sẽ không bao giờ cảm thấy đau đớn vì bị phản bội.
Cô không hiểu làm sao anh có thể chịu đựng cuộc sống như thế. Trong vô vàng đau đớn và cô độc. Để thù hận dẫn lối mỗi hành động và lời nói của anh.
Zarek là một người đàn ông khắc nghiệt tràn đầy những nọc độc cay nghiệt còn nhiều hơn cả con rồng Hydra chín đầu. Nhưng thậm chí cả Hydra cũng gặp được bạn đời của nó.
Đêm nay Zarek đã gặp được phần tương xứng của mình và đó không phải là Thanatos.
Và cô sẽ không từ bỏ anh.
Họ tiếp tục đi cho đến khi tai cô ong ong và cả người cô lạnh đến tận xương tủy. Cô tự hỏi liệu mình có bao giờ ấm lại được nữa không.
Zarek người hiển nhiên đã quen với cái thời tiết giá rét này, tiếp tục điều khiển chiếc xe chạy ngoằn nghèo, như thể đang cố đánh lạc hướng Thanatos.
Chỉ đến khi cô chắc chắn cái ý tưởng những người bất tử không thể chết vì lạnh cóng là một chuyện hoang đường, thì Zarek cuối cùng cũng dừng xe lại.
Anh tắt máy.
Rồi đột nhiên sự im lằng bao trùm lên mọi vật. Khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt.
Cô chờ đợi Zarek đứng dậy và giúp cô ra khỏi chiếc xe trượt tuyết, nhưng những gì anh làm là tháo mũ bảo hộ ra
khỏi đầu cô. Anh quẳng nó đi và chửi thề lầm bầm.
Cô nghe tiếng nó nện vào mặt đất, rồi sự im lặng trở lại và chỉ bị phá vỡ bởi tiếng thở của bọn họ.
Cơn thịnh nộ của Zarek vươn đến cô như một mối đe dọa hữu hình. Nó dữ dội và đáng sợ.
Một phần trong anh muốn làm đau cô, cô có thể cảm nhận được điều đó, nhưng bên dưới cảm xúc ấy cô cảm nhận được nỗi đau.
“Em là ai?” Giọng Zarek ra lệnh và lạnh lẽo như mùa đông buốt giá. Anh vẫn vòng tay quanh người cô và giọng anh ngay bên tai cô.
“Em nói anh rồi mà.”
“Công chúa, em nói dối tôi.” Anh gầm gừ. “Tôi có lẽ không thể đọc suy nghĩ, nhưng tôi biết em không như vẻ ngoài của mình. Phụ nữ phàm trần không bạn đồng hành là những người Katagaria. Tôi muốn biết em thực sự là ai và tại sao em lại lẻn vào trong tâm trí của tôi.”
Cô run rẩy vì lo sợ. Bây giờ anh định làm gì với cô?
Anh sẽ để cô lại cho Thanatos chứ?
Cô lo sợ khi phải nói sự thật với anh, và nói dối không phải là điều cô thường làm mà chỉ khi cô buộc phải làm thôi.
Anh có quyền nỗi giận với cô. Không phải vì cô đã nói dối anh, cô chỉ xoay sở để kể anh nghe một ít việc thôi.
Những thứ như mục địch thật của cô, lý do cô giúp anh, và thật tế rằng con sói mà anh ghét có thể biến thành người…
Vâng, cô đã dối anh về việc Sasha chết, nhưng Sasha xứng đáng bị vậy.
Và cô đã đánh thuốc anh.
Phải, đúng là cô không thể tranh cử Qúy cô thân thiện của năm, nhưng mà, Zarek cũng không có khả năng đó.
Đặc biệt là trong tâm trạng như bây giờ.
Hơi thở ấm áp của Zarek phả lên má cô. “Em là ai?” Anh lặp lại.
Astrid quyết định đây là lúc kết thúc sự dối trá này rồi. anh xứng đáng được biết sự thật, và vì Artemis đã phá vỡ thỏa thuận và phái Thanatos đến, thì việc gì phải che giấu cho vị nữ thần đó nữa chứ?
“Em là một nàng tiên.”
“Anh hy vọng em vừa lướt qua âm tiết quan trọng nhất của từ đó, công chúa.”
“Anh nói sao?” Phải mất vài giây cô mới hiểu ý anh là gì. Khi cô hiểu ra khuôn mặt cô nóng như bị lửa đốt. “Em không phải là người đàn bà cuồng dâm (nympho). Em là tiên nữ (nymph). Không có o”
Trong vài phút anh không nhúc nhích hay nói gì cả.
Anh chậm rãi thở ra trong khi anh xem xét người phụ nữ trước mặt anh và cố kiềm chế cơn giận chạy trong huyết quản của mình.
Một tiên nữ chết tiệt ư. Anh đáng ra phải biết một thứ như vậy sẽ xảy ra.
Ồ, vâng, phải rồi. Làm như cái ý tưởng một tiên nữ Hy Lạp sống tại Alaska là thứ mà anh có thể ngờ đến vậy. Loài của cô thường xuất hiện quanh các bãi biển, đại dương và trong những cánh rừng hay sống trên đỉnh Olympus.
Họ không xuất hiện trong một cơn bão và kéo một tên Thợ săn đêm bị thương vào nhà họ.
Bụng anh quặng thắt lại khi nguyên nhân cho sự hiện diện của cô đập vào tâm trí anh.
Một ai đó đã cử cô đến đây.
Vì anh.
Anh bấu chặt bánh lái, không dám thả tay ra vì lo sợ điều anh có thể gây ra cho cô. “Vậy công chúa, em là tiên nữ đảm nhiệm việc gì?”
“Công lý.” Cô lặng lẽ nói. “Em phục vụ Themis và em được cử đến đây để phán xét anh.”
“Phát xét tôi à?” Anh tạo ra một âm thanh ghê tởm. “Ồ, em quả là kẻ không đáng tin mà.”
Trong đời mình Zarek chưa bao giờ muốn làm đau ai nhiều như thế này. Anh đứng dậy trèo ra khỏi chiếc xe trượt tuyết trước khi cơn thịnh nộ của anh bùng nổ, anh tạo ra khoảng cách giữa họ.
Đây chính là vận may của anh sao hay cái gì đây?
Anh cuối cùng cũng đã tìm được một anh nghĩ sẽ không phán xét anh và cô ấy thực sự là một người phán xét, người mà cái mục đích chính của cô ta là đưa ra phán quyết về anh và cách anh sống.
Ồ, phải rồi, anh thực sự biết cách chọn.
Các vị thần hẳn đang cười nhạo anh. Chế giễu anh.
Tất cả bọn họ.
Tức giận, anh đi vòng vòng chiếc xe trượt tuyết để anh có thể quan sát cô ngồi trên ghế ngồi, nhìn có vẻ rất
nghiêm trang và đứng đắn với hai tay đặt trên đùi minh và giữ đầu cúi xuống.
Nhìn như một quý cô.
Làm sao cô ta dám đùa giỡn với anh như thế! Cô ta nghĩ mình là ai chứ?
Anh đã quá mệt mỏi việc người khác chỏ mũi vào việc của anh lắm rồi. Mệt mỏi với những trò đùa và những lời dối trá.
Một người phán xét. Acheron đã cử một người phán xét đến trước khi bọn họ kết liễu anh. Ooo, Zarek chỉ cảm thấy rất hài lòng bởi ý nghĩ đó.
Có lẽ anh nên ca ngợi họ vì đã giả vờ tỏ ra công bằng với anh. Dù sao cái chuyện chết giẫm này còn kinh khủng hơn những thứ anh đã phải gánh chịu như một tên nô lệ bị kết tội
“Tất cả chuyện này chỉ là một trò chơi với em thôi, đúng không công chúa? ‘ Đến đây nào Zarek, ngồi vào lòng em này. Nói em nghe sao anh không chịu cư xử cho phải phép.’” Tầm nhìn của anh trở nên tối tâm. Chết chóc. “ Mẹ kiếp cô đi quý cô kia, và mẹ kiếp tất cả bọn chúng.”
Đầu cô đột ngột ngâng lên. “Zarek, làm ơn đi à!”
“Sao thế, cô quyết định rằng Acheron đã đúng à? Tôi là một thằng tâm thần, định hạ lệnh cho những con chó của cô đến giết tôi sao?”
Cô đứng dậy và quay người về hướng cô nghe giọng anh vang lên. “Không. Thanatos đáng ra không được cử đến để truy lùng anh. Còn về Acheron, anh ấy sẽ không bao giờ buộc tội anh. Nếu không nhờ anh ấy, giờ thì anh đã chết rồi. Ai mà biết được anh ấy đã thỏa thuận cái gì với Artemis để em có thể đến bên anh và tìm cách nào đó cứu lấy mạng sống của anh.”
Anh khịt mũi. “Ồ, phải rồi.”
“Đó là sự thật đó Zarek.” Cô nói, giọng cô đầy vẻ chân thành. “Cứ phủ nhận như anh muốn đi, nhưng việc đó cũng không thay đổi được sự thật rằng bọn em đứng về phía anh.”
Anh nhìn cô từ đầu đến chân với một ánh mắt ghê tởm mà anh chỉ ước cô có thể biết ơn vì điều đó. “Tôi nên để em chết cóng ngoài này. Ồ đợi đã, em là một tiên nữ bất tử mà. Em đâu có chết được.”
Cô nâng cằm lên và đứng thẳng người như thể cố lấy hết sự cảm đảm để chống chọi với những lời nói tồi tệ phát ra từ anh. “Anh có thể bỏ em ở đây nếu anh muốn thế. Nhưng người đàn ông mà em biết sẽ không nhẫn tâm và độc ác đến thế. Anh ấy sẽ không bỏ mặc nhìn người khác chết đâu.”
Anh nghiến răng. “Em không biết cái gì về tôi hết.”
Astrid rời khỏi chiếc xe trượt tuyết. Chậm rãi bước tới, cô vươn tay mình ra, muốn tạo ra những liên kết về mặt
thể xác với anh. Cô cần nó, và thứ gì đó mách bảo cô anh cũng cần nó. “Em đã ở bên trong anh Zarek. Em biết thứ mà người khác không biết.”
“Thì đã sao nào? Chẳng lẽ điều đó nên khiến tôi cảm thấy ấm áp và ve vẩy đuôi với em à? Xem nào, nàng công chúa nhỏ bé đã lẻn vào giấc mơ của tôi để cứu lấy toi. Ooo, tôi cảm động quá đi mất. Giờ tôi có nên khóc không
nhỉ?”
Cô tóm lấy tay anh.
Các cơ bắp trên người anh, cũng giống như chính anh đang căng ra và cứng rắn. Một cách dữ dội. “Dừng lại ngay!”
Cô vươn người chạm vào hai má lạnh như băng của anh bằng đôi bàn tay mình. Chúng đã phồng rộp lên vì chuyến đi, và dù vậy chúng vẫn có thể sưởi ấm những ngón tay cứng như đá của cô.
Nửa trông đợi anh bước lùi lại, cô đã rất ngạc nhiên vì anh không làm vậy. Anh đứng đó như tượng. Không nhúc nhích. Lạnh lùng. Cứng rắn.
Astrid nuốt nghẹn, thầm ước có một cách nào đó khiến cho anh hiểu. Thầm ước có một cách nào đó cô có thể với đến anh để ngăn cản anh tự hủy hoại bản thân mình.
Tại sao anh lại không nhìn thấy sự thật cơ chứ?
Zarek không thể thở nỗi khi cô ôm lấy khuôn mặt anh bằng đôi bàn tay ấm áp của cô. Cô thật xinh đẹp, với những bông tuyết nhỏ nhắn lấp lánh trên hàng mi và mái tóc vàng của cô. Anh nhìn thấy nỗi đau trên gương mặt cô, nhìn thấy sự dịu dàng.
Cô có vẻ như muốn giúp anh và dù vậy anh vẫn không thể thuyết phục bản thân tin vào điều đó.
Con người luôn đầy lòng ích kỷ. Tất cả bọn họ.
Cô cũng không phải là ngoại lệ.
Và dù vậy, anh muốn tin tưởng cô.
Anh không muốn khóc.
Cô đã làm gì với anh vậy nè?
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi trong giấc mơ của mình anh đã nghĩ có lẽ anh không xấu xa đến vậy. Có lẽ anh cũng xứng đáng được hưởng một ít hạnh phúc.
Thánh thần ơi, anh đúng là một thằng ngu mà.
Làm sao anh có thể quá ngu ngốc và cả tin đến như vậy? Anh phải hiểu rõ hơn chứ.
Tin tưởng là thứ vũ khí duy nhất được dùng để giết người.
Nó không chiếm bất kỳ vị trí nào trong cuộc đời của anh hết.
Astrid vuốt ve hai bên má anh bằng những ngón tay của cô. “Zarek, em không muốn anh phải chết.”
“Công chúa ơi, mỉa mai làm sao. Tôi lại muốn chết.”
Nước mắt đong đầy trong mắt cô khiến những bông tuyết vươn trên mi cô tan chảy. “Em không tin anh đâu.
Thanatos hẳn đã rất sẵn lòng mang đến cho anh thứ mà anh mong ước và dù vậy anh đã chiến đấu với hắn ta. Tại sao chứ?”
“Thói quen.”
Cô nhắm mắt lại như thể đang rất bực anh. Cái ôm của cô siết chặt khuôn mặt anh hơn, rồi với sự choáng váng của anh, cô bật cười. “Anh thực sự không thể ngăn bản thân mình làm vậy, đúng không?”
Anh hoàn toàn bối rối trước phản ứng của cô “Làm cái gì?”
“Tỏ ra là một thằng khốn.” Cô nói, giọng cô vỡ ra thành những tiếng cười.
Vì cô cứ tiếp tục cười như vậy, anh chỉ còn biết nhìn chằm chằm vào cô trong sự nghi hoặc. Trước đây không một ai dám cười nhạo anh. Ít nhất thì cũng kể từ cái ngày mà anh chết.”
Rồi cô làm một điều bất ngờ nhất. Cô bước vào vòng tay của anh và ôm lấy anh. Tiếng cười của cô mang cả cơ thể cô tiếp xúc với anh, khơi lên ngọn lửa trong anh.
Có nhắc anh nhớ đến những giấc mơ của mình…
Cô vòng tay mình quanh cổ anh và khéo anh lại gần hơn.
Chưa một ai từng ôm anh như thế. Anh không biết mình nên ôm lấy cô hay nên đẩy cô ra.
Cuối cùng, anh cảm nhận mình đang giữ hai tay mình vòng lấy cô một cách vụng về. Cái cảm giác này giống hệt như trong giấc mơ của anh. Tuyệt vời như trong giấc mơ.
Anh ghét điều đó hơi tất cả.
Cô siết chặt lấy anh. “Em mừng là Acheron đã cử em đến với anh.”
“Tại sao?”
“Bởi vì em thích anh, Zarek ạ, và nghĩ rằng nếu người khác làm nhiệm vụ của em thì giờ anh đã mất mạng rồi.”
Thậm chí nghi ngờ cô nhiều hơn cả trước đây, anh thả cô ra và bước lùi lại . “Sao em phải quan tâm chuyện gì xảy ra với tôi chứ? Em đã ở bên trong tôi; hãy thành thực mà nói tôi nghe tôi không làm em sợ à.”
Cô thở dài. “Thành thật mà nói, có. Anh khiến cho em sợ hãi, nhưng vì lẽ đó em cũng nhìn thấy điều tốt đẹp trong
anh.”
“Và còn ngôi làng em nhìn thấy trong giấc mơ của tôi thì sao? Ngôi làng mà tôi đã phá hủy.”
Cô nhăn trán. “ Nó như những mảnh vỡ ghép lại. Với em nó không giống như một ký ức, nó giống như một thứ khác.
“Thứ gì?”
“Em không biết. Em nghĩ vẫn còn nhiều việc đã xảy ra mà anh không nhớ hết.”
Anh lắc đầu. làm sao cô có thể tin tưởng anh trong khi anh không có bất kỳ lòng tin nào vào bản thân mình? “Em thực sự mù, phải không?”
“Không. Em nhìn thấy anh, Zarek. Theo cách mà em nghĩ trước đay chưa từng ai nhìn thấy.”
“Công chúa, enh đảm bảo với em, nếu em nhìn thấy con người thực sự của tôi, em sẽ tìm chỗ trốn ngay lập tức.”
Anh chế giễu.
“Chỉ khi em biết anh đang đợi em ở nơi ẩn nấp đó.”
Anh choáng váng với những gì cô nói.
Cô không có ý đó.
Đó là một trò đùa khác. Một bài kiểm tra khác.
Không một ai từng muốn anh. Không phải mẹ anh, không phải cha anh. Không phải những người chủ của anh.
Thậm chí ngay cả anh còn không muốn ở cùng bản thân mình.
Là sao mà cô có thể muốn anh cơ chứ?
Zarek dừng lại khi anh cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy khắp người mình. “Thanatos đang đến đấy.”
Mắt cô mở to đầy sợ hãi. “Anh chắc chứ?”
“Chắc.”
Anh kéo cô về hướng chiếc xe trượt tuyết.Không còn lâu nữa bình mình sẽ lên.
Anh sẽ bị mắc kẹt, nhưng Thanatos thì…
Tên Daimon đó có thể đi lại trong ánh sáng mặt trời.
Zarek vòng tay quanh Astrid. Anh đáng ra nên bỏ cô ở lại đây vì những gì cô đã làm, giao cô cho Thanatos để coi
cô còn kéo dài thời gian với anh để chạy trốn hay không. Dù vậy anh có cái ý nghĩ điên rồ là bảo vệ cô.
Không , đó không phải là ý nghĩ. Đó là là một khao khát đang kêu gào anh phải bảo vệ cô.
Lờ đi sự ngu ngốc của mình, anh khởi động chiếc xe trượt tuyết và hướng thẳng về nơi anh cư ngụ. Cô đã vi phạm nhiều luật lệ hơn cả những gì cô nghĩ.
Và dù vậy khi cô cảm nhận Zarek đang ở bên mình, cô cảm thấy vậy cũng xứng đáng. Cô phải bảo vệ anh.
Dù cái giá có là gì đi chăng nữa.
Cô chưa bao giờ cảm thấy quyết tâm như vậy. Hay cảm thấy chắc chắn về bản thân như vậy. Anh đã cho cô sự tự tin và sức mạnh mà cô chưa từng biết đến.
Anh cần cô. Dù cho những gì anh đã nói hay nghĩ. Anh cần cô một cách đau đớn.
Người đàn ông này không có ai khác bên cạnh mình trong cái thế giới này. Và vì một vài lý do nào đó cô không hiểu nỗi, cô muốn là người mà anh có thể dựa dẫm. Người có thể thuần phục anh.
Anh chở họ đi gần một tiếng đồng hồ trước khi họ dừng lại.
“Chúng ta ở đâu vậy?” Cô hỏi khi anh trèo khỏi chiếc xe trượt tuyết.
“Căn nhà gỗ của tôi.”
“Nó an toàn không?”
“Không một chút nào. Và nó nhìn như địa ngục vừa rơi xuống đây vậy.”
Zarek đứng đó với sự hoài nghi choáng váng khi anh nhìn quanh căn nhà. Vẫn còn những vệt máu trên nền tuyết, nhưng máu của ai thì anh không biết.
Viễn cảnh đó như xé toạc anh khi nhận thức về việc gì đã xảy ra ở nhà.
Một Thợ săn đêm đã chết ở nơi đây.
Những người như anh không thường xuyên chết như vậy và anh cảm thấy nhức nhối thay cho người đàn ông đã chết vào đêm qua. Chuyện này không đúng chút nào cả.
Nó không công bằng.
Nếu ai đó nên trả cái giá đó thì người đó phải là anh. Anh đáng ra nên ở nơi đây đối mặt với Thanatos.
Ý nghĩ một người đàn ông vô tội biến thành một cái Bóng khiến anh muốn máu của Artemis.
Và Acheron đang ở cái chỗ quái quỷ nào vậy? Với một người luôn háo hức đến chỏ mũi vào việc của những Thợ săn đêm, người Atlantan vắng mặt một cách đáng ngờ.
Cong môi, anh quay lại chỗ chiếc xe trượt tuyết.
“Đi nào.” Anh nói. “Chúng ta còn nhiều việc phải làm.”
Anh tránh ra và để cô tự tìm đường di cho mình.
“Zarek em cần sự giúp đỡ của anh. Em cần anh chỉ cho em biết đồ vật ở đâu để em còn tránh chúng.”
Lời nhắc nhở cô về thức tế rằng cô đã tuyên bố cô có thể tự chăm sóc bản thân mình chực chờ trên đầu lưỡi anh.
Nhưng rồi những kí ức tràn về và anh nhớ cái cảm giác chỉ có thể nhìn thấy những cái bóng mờ.
Cái cảm giác va vào đồ vật vì anh không thể thấy chúng.
Anh không muốn chạm vào cô nữa.
Anh ghét từng cái ý nghĩ đó vì mỗi lần anh cảm nhận cô, anh lại càng khao khát có cô nhiều hơn.
Trái với ý muốn của mình, anh thấy bản thân mình nắm lấy bàn tay cô. “Đi nào, công chúa.”
Astrid nén lại nụ cười. Giọng của anh tuy cộc cằn nhưng cô vẫn cảm thấy chiến thắng nho nhỏ trong tim mình.
Còn không nói đến việc anh đã ngừng việc dùng từ “công chúa” như một sự sỉ nhục. Cô không nghĩ anh thậm chí có nhận hiện giờ mỗi khi anh gọi cô bằng cái tên đó, giọng nói của anh trở nên mềm mòng hơn hẳn.
Vài lúc trong giấc mơ của họ, cái tên nhục mạ mà anh dùng để giữ khoảng cách với cô đã trở thành một tiếng âu yếm.
Zarek dẫn cô vào căn nhà gỗ của anh.
“Đứng yên ở đây.” Anh để cô đứng bên trái ngay trong cửa chính.
Cô nghe tiếng sột soạt phía bên phải mình. Trong khi anh đang bận rộn, cô lướt bàn tay mình lên bức tường để
cảm nhận đường đi đến chỗ anh. Và những thứ cô phát hiện trên bức tường khiến cô ngạc nhiên.
Cau mày, cô lần bàn tay mình dọc theo những chỗ trũng sâu và bằng phẳng của bức tường. Nó mang lại một cảm giác không thể tin được. Phức tạp. Cầu kỳ. Nhưng thứ cô chạm vào quá lớn đến nỗi cô không thể hình dung nó tượng trưng cho cái gì.
Vì cô lần tay mình theo bản phác họa nên cô nhận thấy nó phủ kín cả bức tường.
“Cái này là gì vậy?” Cô hỏi.
“Cảnh bãi biển.” Anh nói một cách lơ đãng.
Cô nhướng một bên mày. “Cảnh biển được khắc trên bức tường của anh sao?”
“Tôi chán, được chưa?” Anh cáu kỉnh nói. “Vì vậy tôi điêu khắc đồ vật. Thỉnh thoảng vào mùa hè, khi tôi hết gỗ, tôi khắc lên những bức tường và kệ sách.”
Giống như con sói mà anh đã khắc tại nhà cô.
Astrid vấp phải một thứ gì đó khi cô vươn người đến bức tường kế bên. Một vài thứ rơi xuống, văng vào chân cô.
Zarek nguyền rủa. “Tôi nghĩ tôi đã bảo em đứng yên mà.”
“Em xin lỗi.” Cô cúi xuống nhặt những thứ đó lên và nhận ra chúng là những con thú được khắc bằng gỗ.
Có vẻ như có hàng tá những bức tượng như vậy.
Cô choáng váng bởi sự cầu kỳ của từng bức tượng khi cô lướt những ngón tay lên chúng, nhặt chúng lên khỏi sàn nhà. “Anh làm tất cả những thừ này à?”
Anh không trả lời khi anh giật lấy những bức tượng và chất chúng về chỗ cũ.”
“Zarek.” Cô nói, giọng cô cứng rắn. “Trả lời em.”
“Và nói cái gì đây? Phải, tôi khắc những thứ chết tiệt này đó. Tôi thường làm ba đến bốn bức trong một đêm. Thì đã sao nào?”
“Vậy thì vẫn còn nhiều những bức tượng như vậy. Những bức khác ở đâu rồi?”
“Tôi không biết.” Anh nói, giọng anh bớt thù địch hơn một chút. “Tôi mang một vài bức vào thị trấn và cho đi chúng, những bức còn lại tôi đem làm củi mỗi khi máy phát điện ngừng hoạt động.”
“Chúng không có ý nghĩa gì đối với anh sao?”
“Không. Không một thứ gì có ý nghĩa với tôi cả.”
“Không một thứ nào hết sao?”
Anh ngập ngừng khi anh nhìn cô đang quỳ bên cạnh anh. Hai má cô phồng rộp, làn da không còn mềm mại và
được bảo vệ như lần đầu tiên anh tỉnh dậy trong ngôi nhà gỗ của cô. Cô nhìn chằm chằm qua vai anh, nhưng anh biết đó là vì cô không chắc anh đang ở chỗ nào.
Môi cô khẽ hé mở, tóc cô bù xù.
Trong tâm trí mình, anh có thể nhìn thấy cô trong vòng tay anh, cảm nhận làn da cô cọ vào anh. Và trong giây phút đó, anh nhận ra một phát hiện đáng sửng sốt.
Anh có quan tâm đến một thứ.
Đó là cô.
Dù cho cô đã nói dối anh và lừa gạt anh, anh vẫn không muốn cô bị tổn thương. Anh không muốn nhìn thấy làn da nhạy cảm của cô bị tổn hại do thời tiết khắc nghiệt.
Cô đáng ra nên được che chắn khỏi những thứ khắc nghiệt như vậy.
Anh ghét bản thân mình vì đã yếu đuối nhiều đến nhường nào.
“Không , công chúa.” Anh thì thầm, lời nói dối như ghẹn lại trong cổ họng anh. “Tôi không quan tâm đến bất kỳ thứ gì.”
Cô vươn tay ra để có thể chạm vào mặt anh. “ Lời nói dối đó được thốt ra vì lợi ích của anh hay của em vậy?”
“Ai nói đó là lời nói dối?”
“Em nói đó, Zarek. Với một người đàn ông không biết quan tâm thì anh đã nỗ lực rất nhiều để giữ cho em được an toàn đó.” Cô mỉm cười với anh. “Em hiểu anh mà, hoàng tử quyến rũ. Em thực sự đã nhìn thấy con người bên trong của anh.”
“Em mù lòa.”
Cô lắc đầu. “Em không mù quán như anh đâu.”
Rồi cô làm một điều bất ngờ nhất. Cô ngả người về phía trước và chiếm lấy môi anh bằng môi mình.
Thứ gì đó trong anh vỡ toan trước sự tiếp xúc đó, trước cảm giác đôi môi ẩm ướt, ngọt ngào của cô. Cảm giác lưỡi cô cọ vào lưỡi anh.
Đây không phải là một giấc mơ.
Đây là thực tại.
Và nó tuyệt vời. tuyệt vời như hương vị trước đây của cô, thậm chí hiện giờ có còn hơn cả tuyệt về.
Anh ép người cô vào người mình, giành lấy quyền kiểm soát nụ hôn. Anh muốn ngấu nghiến cô. Chiếm lấy cô ngay bây giờ trên sàn nhà này cho đến khi vật cương cứng của anh rã rời và thỏa mãn.
Nhưng nếu giấc mơ của anh có phản ảnh bất kỳ điều gì, thì đó chính là chỉ hành động quan hệ thông thường thôi không thể xoa dịu ngọn lửa cháy bỏng nơi háng anh.
Anh có thể yêu người phụ nữ này suốt đêm dài và vẫn van nài thêm nữa khi buổi sáng đến.
Astrid không thở nỗi trước sự mãnh liệt đến từ nụ hôn của anh. Sức nóng từ cơ thể anh nhóm lên ngọn lửa trong cô.
Anh thực sự hoang dã, người chiến binh của cô.
Anh trượt bàn tay mát lạnh của mình vào bên dưới áo sơ mi của cô cho đến khi anh có thể khúm lấy ngực cô. Cô rùng mình khi những ngón tay anh đẩy dây áo ngực cô qua một bên để anh có thể lướt lòng bàn tay mình lên đâu
nhũ hoa sưng phồng của cô.
Cô chưa bao giờ cho phép bất kỳ ai đối đãi với mình như thế. Nhưng rồi, cô đã làm rất nhiều thứ cùng anh mà trước đây cô không bao giờ làm.
Suốt cuộc đời mình, cô đã luôn thận trọng và đứng đắn. đã luôn là tuýp phụ nữ sống với những quy tắc và không bao giờ tìm cách phá vỡ hay lách qua những quy tắc ấy.
Zarek đã giải phóng một thứ gì đó trong cô. Thứ gì đó hoang dã và tuyệt vời.
Thứ gì đó đầy bất ngờ.
Anh rời khỏi môi cô trong khi bàn tay anh di chuyển xuống thấp hơn, đi qua vùng bụng của cô, xuống đến chỗ cạp quần của cô.
Cô run rẩy khi anh cởi nút quần cô ra, rồi kéo dây khóa quần xuống. Trong giấc mơ cua họ, vẫn còn một vài sự bảo về vì đó không phải là thật. Vì mọi thứ chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Đêm nay rào cản ấy đã biến mất. Một khi anh chạm vào cô trong thực tại này, sẽ không còn đường quay lại nữa.
Cái quái gì vậy? Dù sao thì cô cũng đã không còn đường quay trở lại nữa rồi. Cô sẽ không bao giờ còn như trước
kia.
“Em sẽ để anh giao cấu với em trên sàn nhà của anh chứ, công chúa?” Anh hỏi, giọng khàn và trầm với cơn đói khát.
“Không, Zarek.” Cô thì thào. “ Nhưng anh có thể làm tình với em ở bất kỳ nơi nào mà anh muốn.”
Cô nắm lấy tay anh bằng đôi bàn tay của mình và kéo nó xuống chỗ chiếc quần của mình, bên trong chiếc quần lót bằng vải bông của cô.
Hơi thở của Zarek trở nên đứt quãng khi cô mở rộng chân mình mời gọi anh. Anh nhìn chằm chằm vào cô đang nằm trên sàn nhà. Chiếc áo sơ mi nhăn nhúm của cô bị đẩy lên, để lộ vùng bụng bằng phẳng của cô trong khi bàn tay anh đang đặt cứng đờ trên chiếc quần lót màu hồng nhạt của cô. Vài sợi lông nhỏ nhắn của cô lòi ra ngoài mép quần của cô trong khi anh nhẹ nhàng xoa bóp phần nữ tính của cô.
Cô mở khóa quần anh ra, giải phóng vật cương cứng của anh ra ngoài quần. Anh không thể nhúc nhích khi cô giữ lấy anh trong đôi bàn tay ấm áp của mình.
Cả cơ thể của anh như bùng cháy, anh trượt bàn tay mình qua những loăn xoăn tại nơi giao nhau giữa hai đùi cô để anh có thể chạm vào nơi thân mật của co trong khi cô vuốt ve anh.
Cô đã hoàn toàn ẩm ướt, hai miệng khe hở của cô sưng phồng, van nài nhiều hơn. Tay cô xoa bóp anh, khiến cho anh cứng đến nỗi đỉnh điểm nhức nhối.
Anh trượt những ngón tay mình vào khe giữa của cô, thích thú trước những tiếng rên rỉ đầy khoái cảm của cô.
Anh vùi đầu mình vào ngực cô, chơi đùa với đầu nhũ hoa của cô. Anh mút và trêu ghẹo, chậm rãi thưởng thức cô.
Kháo khát nhiều hơn từ cô, anh trượt những ngón tay mình vào sâu trong cô, cho đến khi chạm vào một thứ khiến anh choáng váng. Một thứ đã không ở nơi đó trong giấc mơ.
Người anh trở nên lạnh ngặt.
Lùi lại, anh cau mày khi cảm nhận màng trinh của cô bên dưới những ngón tay anh. “Em là trinh nữ sao?”
“Vâng.”
Anh nguyền rủa rồi dịch người ra xa cô.
“Em là trinh nữ.” Anh lập lại. “Làm cái quái gì mà em có thể là một trinh nữ cơ chứ?”
“Đơn giản thôi. Trước đây em chưa từng ngủ với người đàn ông nào hết.”
“Nhưng trong những giấc mơ của anh…”
“Đó là mơ mà, Zarek. Đó không thực sự là cơ thể của em.”
Tầm nhìn của anh tối sầm lại. Cơn ghe tuông vô căn cứ gặm nhắm anh. Cô tiên nhỏ bé của anh đã tìm ra một lỗ hổng chết tiệt. “Vậy em đã giao cấu với bao nhiêu đàn ông trong giấc ngủ của họ rồi?”
“Anh đồ con hoang!” Cô quát, nhỏm người lên thành tư thế ngồi trên sàn nhà. “Nếu em biết cái mặt anh ở đâu,em sẽ tát anh ngay lập tức.”
Tức giận, cô dũi thẳng quần áo của mình và tránh xa khỏi anh. Hai má cô đỏ ửng, tay cô run rẩy, trong khi cô liên tục thầm nguyền rủa cả hai người bọn họ.
Chính lúc đó anh hiểu ra.
Cô sẽ không tức giận với cả hai như vậy nếu như cô có tội như lời anh nói.
Cô chưa bao giờ ở cùng với người đàn ông khác.
Chỉ cùng một mình anh mà thôi.
Nhận thức đó ấp vào anh.
Anh không hiểu tại sao cô lại trao cho anh thứ mà trước đây cô chưa bao giờ trao cho ai khác.
Trong thế giới của anh việc này chẳng hợp lý tí nào cả.
“Tại sao em lại muốn ở cùng anh?”
Cô ngừng lại trong khi cô đang mặc quần áo vào và liếc về phía anh. “Em không biết. Anh cáu kỉnh. Thô lỗ. Đáng ghét. Trong cuộc đời mình em chưa từng gặp ai bất lịch sự và… và…khó ưa hơn.. Anh không tôn trọng người khác, thậm chí là cả bản thân anh. Tất cả những gì anh có thể làm là châm chọc, châm chọc và châm chọc. Anh thậm chí còn không biết thế nào là hạnh phúc nữa.”
Astrid mở miệng tiếp tục nói, rồi ngừng lại khi cô dần nhận thức được giọng điệu của Zarek khi anh đặt ra câu hỏi với cô.
Đó là một lời tìm hiểu dịu dàng. Không phải là một lời buộc tội.
Quan trọng hơn, nó xuất phát từ sâu bên trong anh.
Và vì vậy cô trả lời câu hỏi đó bằng cả trái tim của mình. “Anh muốn biết sự thật phải không, Zarek ? Em muốn ở cùng anh bởi vì có cái gì đó ở anh khiến em nóng và run rẩy. Bất kỳ lúc nào em cảm thấy anh ở gần em, em đều muốn vươn tay ra và chạm vào anh. Muốn kéo anh ngã vào em để em có thể ôm chặt lấy anh và nói với anh rằng mọi thứ sẽ ổn thôi. Rằng em sẽ không để cho bất kỳ ai tổn thương anh đâu.”
“Tôi không phải là một đứa trẻ.” Anh nói một cách giận dữ.
Cô vươn tay ra trong bóng tối và tìm thấy bàn tay anh trên sàn nhà ngay phía trước cô. Cô nắm lấy tay anh trong tay mình và giữ chặt lấy nó. “Không, anh không phải là một đứa trẻ. Anh không bao giờ là một đứa trẻ. Trẻ con lẽ ra phải được bảo vệ và chăm sóc. Anh không có một ai để ôm lấy anh mỗi khi anh khóc. Không một ai từng dỗ dành anh. Họ không bao giờ kể chuyện cho anh nghe hay khiến anh cười khi anh buồn.”
Thảm kịch của đời anh quấn lấy cô, xuyên thủng trái tim cô, khiến cô muốn khóc cho những bất công mà anh đã
phải gánh chịu.
Những thứ mà cô được trao tặng vô điều khiện khi còn là một đứa trẻ lại bị tước đoạt khỏi anh. Tình bạn, hạnh phúc, gia đình, niềm vui. Và hơn hết là tình yêu.
Cô lướt bàn tay mình dọc lên cánh tay cơ bắp của anh, luồng nó vào mái tóc anh để cô có thể vuốt ve da đầu anh.
“Làm tình với em đi Zarek. Em không thể lấy đi quá khứ của anh, nhưng giờ đây em có thể ôm lấy anh. Em muốn chia sẽ cơ thể em với anh, thầm chí dù chỉ trong giây lát thôi.”
Anh kéo mạnh cô về phía anh và hôn cô say đăm. Cô rên rỉ, uốn cong lưng mình khi anh đặt cô xuống nền nhà.
Astrid đá đôi giày của mình ra, rồi cởi quần và quần trong của mình xuốn. Cô kéo áo sơ mi và cởi khóa áo ngực
của mình ra.
Cô nên cảm thấy xấu hổ – trước đây cô chưa bao giờ cởi đồ trước mặt người khác. Chưa bao giờ khỏa thân trong khi người khác còn mặt đồ.
Mặc dù vậy cô không cảm thấy hổ thẹn với chính mình.
Cô cảm thấy mạnh mẽ khi ở cùng anh. Cảm thấy mình là phụ nữ thật sự. cô biết anh muốn cô và cô chỉ khao khát làm anh hài lòng.
Cô nằm ngửa trên sàn nhà lọng cóng của anh.
Như bị thôi miên, Zarek không thể nhúc nhích khi Astrid gập đầu gối minh lên và mở rộng hai chân đầy như một lời mời gọi.
Đầu nhũ hoa của cô se lại vì lạnh và khao khát. Tóc cô xõa ra, đổ tung xuống vai cô và hai tay cô thì đạt trên
bụng mình.
“Zarek, em lạnh.” Cô thì thầm. “Anh sẽ sưởi ấm cho em chứ?”
Anh nên đứng dậy và để có ở đó như thế.
Anh không thể.
Chưa một ai từng trao cho anh món quà quý giá đến thế.
Chưa một ai ngoại trừ Astrid.
Anh túm lấy mấy tấm chăn từ cái nệm rơm của anh và quấn chúng quanh cô. Anh cởi bỏ quần áo của mình rồi đến bên cạnh cô. Mở hai chân cô rộng hơn, anh dành một giây để nhìn ngắm phần riêng tư nhất của cơ thể cô.
Cô thật xinh đẹp.
Anh lướt ngón tay mình xuống her rigid cleft?*, khiến cô run rẩy dư dội hơn dù đang được bao phủ bởi những tấm lông ấm áp thú của anh. Dùng hai ngón cái của mình, anh tách cô mở ra, rồi cúi xuống để chiếm lấy cô bằng miệng mình.
Astrid thở dốc trước cảm giác lưỡi anh quét qua cô. Anh liếm và trêu chọc cô, hơi thở của anh sưởi ấm phần dưới của cô.
Bàn tay nóng bỏng của anh ôm lấy mông cô, kéo cô gần hơn về phía miệng và vùng da lởm chởm trên mặt anh.
Anh rên rỉ như thể mùi vị của cô giống như thiên đường. Liếm môi mình, cô cúi xuống để ôm lấy gương mặt anh trong khi anh mang lại khoái lạc cho cô.
Tim cô nện thình thịch trước cảm giác từng đường cong của quai hàm anh bên dưới bàn tay cô.
Trong những giấc mơ của cô, sự đụng chạm của anh là quá tuyệt vời, nhưng trong thực tại cảm giác đó còn mãnh liệt hơn.
Thỏa mãn hơn.
Đầu cô quay mòng mòng trong khi tim cô nện thình thịch. . Cảm giác sung sướng không thể tả được xuyên qua người cô và khiến cô gọi to tên anh trong khi cô ấn người mình chặt hơn vào môi anh
Và khi cô lên đến đỉnh, cô thét lên, ôm lấy đầu anh trong khi cả cơ thể cô tan rã thành hàng ngàn tia sáng khoái cảm.
Anh vẫn tiếp tục liếm láp và trêu ghẹo cô cho đến khi cô rên rỉ vì hạnh phúc.
Zarek lùi người lại để nhìn cô thở hổn hển trên sàn nhà của mình. Phần thân trên của cô được che phủ bởi những tấm lông thú và chăn của anh, nhưng phần thân dưới của cô thì trần trụi, lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo của đèn lồng .
Gương mặt cô ửng hồng, đôi mắt cô sáng rực.
Trước đây anh chưa bao giờ cùng với một người phụ nữ tại nơi ở của mình. Nhất là không phải một người phụ nữ đang khỏa thân.
Anh kéo những tấm chăn ra khỏi cô. Cô thở hổn hển khi chúng cọ vào vùng ngực sưng phồng và nhạy cảm của mình. Zarek lùi khỏi cô đủ lâu để cởi bỏ quần áo của mình.
Cô vươn tới anh khi anh phủ cơ thể mình lên cơ thể cô và để hơi ấm của anh sưởi ấm cô.
Zarek gầm gừ khi hai đầu nhũ hoa se cứng của cô cọ xát vào ngực anh. Đầu nhọn vật đàn ông của anh ép vào những sợi lông ẩm ướt giữa hai chân cô.
Astrid bao lấy hai người bọn họ bằng những tấm chăn và ôm chặt lấy anh bằng cả cơ thể mình.
Thánh thần ơi, cảm giác có cô bên dưới anh như thế này tuyệt vời đến nhường nào. Mặt đối mặt. Hai chân cô quấn lấy thắt lưng của anh. Tay cô vuốt ve vùng lưng trần của anh.
Anh hạ đầu xuống và hôn cô, thăm dò miệng cô bằng lưỡi của mình.
Nhưng miệng cô không phải là thứ anh muốn thăm nhập…
Anh lần bàn tay mình dọc xuống cánh tay của co cho đến khi anh có thể lồng những ngón tay của mình vào những ngón tay của cô. Giữ tay cô đặt phía trên đầu họ, anh hôn sâu hơn.
Astrid nuốt nghẹn khi cô cảm thấy Zarek chuyển sức nặng của anh, phần đàn ông căng cứng, sống động của anh phủ lên phần nữ tính của cô.
Anh ấn phần đỉnh đầu vật đàn ông của mình vào trung tâm của cô. Cô cong lưng, chờ đợi anh lấp đầy cô.
Anh hôn cô sâu hơn, và với một cú thúc mạnh, anh trượt vào sâu trong cô.
Astrid co rúm người lại và thút thít trước cơn đau đột ngột lấn áp mọi khoái cảm của cô.
Zarek ngay lập tức rút ra. “Ôi, trời ơi, Astrid, em đau sao? Anh xin lỗi. Anh không biết việc này sẽ đau.”
Lời hối lỗi của anh quá chân thành và thành khẩn đến nỗi nó khiến cô còn choáng váng hơn cả cơn đau.
Những lời xin lỗi và Zarek là hai thứ kết hợp cùng nhau giống như con nhím và bong bóng*
Hiển nhiên là anh không biết những điều mà cô biết.
“Ổn mà anh.” Cô nói, hôn anh cho đến khi cả người anh thả lỏng. “ Nó sẽ đau vào lần đầu tiên.”
“Tin anh đi. Lần đầu tiên của anh chẳng đau tẹo nào cả.”
Cô bật cười trước câu nói đó. “Đây là chuyện của phụ nữ, hoàng tử quyến rũ ạ. Em ổn mà, thật đấy.”
Cô lướt tay dọc xuống cơ thể anh và nhận thấy anh vẫn còn cương cứng và rộn ràng. Anh rên rỉ trong cổ họng khi cô vuốt ve anh.
Cắn môi, cô kéo anh trở về với cô.
Anh cứng người, từ chối cô đưa anh trở về nhà. “Anh không muốn làm em đau.”
Niềm hạnh phúc lấp đầy cô. “ Zarek, anh sẽ không làm em đau đâu. Em mốn anh bên trong em.”
Anh do dư trong vài phút trước khi anh chậm rãi trượt vào bên trong cô một lần nữa.
Cả hai người bọn họ cùng rên rỉ.
Astrid cong lưng trước cảm giác mới lạ của anh cương cứng sâu bên trong cô. Anh quá to lớn. Qúa đòi hỏi.
Cô lướt tay mìn lên tấm lưng và bờ vai cơ bắp của anh.
Thứ duy nhất hoàn hảo hơn cả việc này chình là có thể nhìn vào mắt anh trong khi anh đang yêu cô. Đó là thứ duy nhất cô nhớ ở anh trong những giấc mơ của mình. Mặc dù giờ đây cảm giác có anh chân thật hơn nhiều, nhưng cô vẫn ước mình có thể một lần nữa nhìn vào mắt anh.
Rên rỉ tên cô, anh chôn vùi môi mình trong cổ họng của cô, cọ cọ răng nanh của mình vào da cô trong khi anh chậm rãi và mạnh mẽ cưỡi lên cô.
Tim Zarek nện thình thịch trong khi anh thưởng thức cảm giác ấm nóng và ẩm ướt của cô. Anh để cơ thể mềm mại của cô xoa dịu anh.
Những cái chạm của cô mang đến cả thiên đường. Âm thanh của tên anh trên môi cô mang lại cả thiên đường.
Chưa một lần nào nào anh dám mơ tưởng chiếm lấy một người phụ nữ có thể mang lại những cảm giác mà cô đang mang lại cho anh.
Cô ôm lấy mặt anh trong tay mình.
“Em đang làm gì vậy?” Anh thì thầm.
“Em muốn nhìn thấy anh.”
Anh đặt tay mình lên tay cô và xoay đầu lại để có thể hôn vào lòng bàn tay của cô.
Astrid tan chảy trước hành động dịu dàng đó của anh trong khi anh chuyển động chậm rãi và mạnh mẽ trong cô. Hàm râu quai nón của anh đâm vào tay cô, nhưng bờ môi anh lại thật mềm mại và dịu dàng.
Anh như một con báo đã được thuần hóa. Con vật vẫn mang theo sự hoang dã trong tim mình những nó cũng sẽ chạy đến và cọ cọ mũi vào tay bạn nếu bạn chăm sóc nó và không cư xử quá vồ vã.
Anh nghiêng người về phía cô và vùi môi mình vào cổ cô. Cô rùng mình khi hai tay cô lướt dọc xuống tấm lưng khỏe khoắn của anh, xuống thắt lưng của anh.
Cô yêu cái cảm giác anh ở đó đến nhường nào. Cái cảm hông anh thúc vào hông cô.
Cô dịch chuyển tay mình đến phía trước anh và trượt chúng vào giữa cơ thể họ. Mái tóc anh cọ vào da cô trong khi cô bao bọc chiều dài ẩm ướt của anh bằng để cô có thể cảm nhận anh trượt vào trong và ra khỏi cô.
Zarek nín thở khi cô chạm vào anh trong khi anh đang cưỡi lên cô. Ôi, sự ngọt ngào của bàn tay cô trên anh…
Anh hôn cô khi cô khám phá nơi mà họ giao nhau, và khi cô nhẹ nhàng siết lấy vật đàn ông của anh anh gầm gừ vì anh gần chạm đến mốc cực khoái một cách nguy hiểm.
“Bình tĩnh nào, công chúa.” Anh thì thầm, kéo tay cô ra khỏi anh. “Anh vẫn chưa muốn đạt đến đỉnh. Anh muốn cảm nhận em thêm một chút nữa.”
Astrid mỉm cười với chất giọng khàn khàn của anh. Anh giữ tay cô trên đầu mình và cuối đầu xuống cắn nhẹ ngực
cô.
Cô yêu người đàn ông này đến nhường nào.
Với những lỗi lầm và tính khí cáu bẳng và tất cả mọi thứ.
“Em là của anh, cừng à.” Cô thì thầm. “Anh cứ thong thả.”
Và anh nghe theo cô. Anh hôn từng cm những phần của cô mà anh có thể với đến trong khi anh vẫn ở bên trong cô.
Ảnh hưởng của từng cái vuốt ve dịu dàng tăng dần bởi vì cô biết đấy là những cử chỉ hiếm hoi. Đây không phải là một người đàn ông có thể ôm ấp bất kỳ ai. Anh không tự nguyện đến với bất kỳ phụ nữ nào mỉm cười với anh.
Mỗi cô mới có thể chế ngự anh.
Anh sẽ không bao giờ thuộc về ai theo cái cách mà anh thuộc về cô.
Astrid một lần nữa lên đến đỉnh và gọi lớn tên anh.
Anh thúc vào nhanh hơn và cùng cô lên đỉnh sung sướng, đầu anh quay mồng mồng.
Anh nằm trên cô thở hổn hển và mệt lã, lắng nghe nhịp tim cô nện thình thịch bên lồng ngực của anh.
Không có nơi nào anh muốn ở hơn là cùng cô, để mùi hương của làn da ngọt ngào, đầm mồ hôi của cô ru ngủ và xoa dịu anh.
Anh chưa bao giờ quá ấm áp. Qúa thỏa mãn.
Quá hạnh phúc như vậy.
Tất cả những gì anh muốn là nằm đây trần trụi cùng cô và lãng quên phần còn lại của thế giới.
Thật không may, đó là thứ duy nhất mà anh không thể thực hiện.
Nhẹ nhàng hôn cô, anh lùi lại. “Chúng ta nên mặc đồ vào. Anh không biết liệu Thanatos có đến đây hay không, nhưng anh đặt cược là hắn sẽ đến.”
Cô gật đầu.
Zarek ngập ngừng khi anh nhìn thấy máu trên chân cô gần nơi anh đã đâm lủng màng trinh của cô.
Nghiến rắng, anh quay đi, xấu hổ trước sự thật rằng rốt cuộc thì anh đã chiếm lấy cô trên sàn nhà như một con thú. Cô không xứng đáng bị thế.
Anh đã làm gì vậy nè?
Anh đã hủy hoại cô.
Cô ngồi dậy và chạm vào vai anh. Cảm giác đó xé toạc anh. Thứ cảm xác quen thuộc.
Đó là cảm giác thăng hoa.
Vậy tại sao nó lại khiến bụng anh nhức nhối?
“Zarek ? Có chuyện gì không ổn sao anh?”
“Không.” Anh nói dối, không đủ khả năng để nói cô nghe điều anh đang nghĩ. Cô đáng ra không nên ăn nằm với một thứ như anh. Anh quá thấp kém so với cô đến nỗi anh không xứng đáng với lòng tốt của cô.
Anh không xứng đáng với bất kỳ điều gì cả.
Và dù vậy cô đã cúi xuống và chạm vào anh. Với anh nó chẳng hợp lý chút nào.
Cô tựa má vào lưng anh và vòng tay quanh eo của anh. Anh gần như không thể thở khi cô lướt bàn tay mình lên ngực anh như một cử chỉ xoa dịu.
“Em không thấy hối tiếc đâu, Zarek. Em hy vọng anh cũng cảm thấy như vậy.”
Anh tựa vào cô và cố không để cho trái tim nhức nhối của mình che phủ những gì mà họ đã chia sẻ.
“Làm sao anh có thể hối hận về đêm tuyệt vời nhất trong đời mình chứ?” Anh cười cay đắng khi anh nhớ đến mọi thứ đã diễn ra kể từ lúc Jess lay anh dậy. “À, ngoại trừ việc Kẻ hủy diệt đang truy lùng chúng ta và việc một nữ thần muốn anh chết và_”
“Em hiểu toàn bộ viễn cảnh rồi.” Cô vừa nói vừa cười. Cô rúc vào cổ anh, gây nên cho anh một cơn rùng mình. “Chuyện này có vẻ vô vọng quá, phải không anh?”
Anh suy nghĩ về nó. “ ‘ Vô vọng’ hàm ý rằng nơi đó đã từng có hy vọng. Và đó là một từ khác nữa mà anh không hiểu nổi. Hy vọng chỉ hiện hữu với những người có quyền lựa chọn.”
“Và anh không có sao?”
Anh chơi đùa với một lọn tóc vàng của cô. “Astrid, anh là một tên nô lệ. Anh không bao giờ biết đến hy vọng. Anh chỉ làm thứ anh được bảo mà thôi.”
“Phải anh chưa bao giờ có hy vọng.”
Điều đó không hoàn toàn chính xác. Khi là con người, anh chưa bao giờ dám mở miệng biện hộ cho bất kỳ điều gì. Anh đã bị đánh đập, hạ nhục triền miên mà vẫn không dám phản ứng lại.
Chỉ khi là một Thợ săn đêm anh đã học cách chiến đấu.
“Anh có nghĩ Sasha sẽ ổn chứ?”
Cô đột ngột đổi chủ đề khiến anh bất ngờ. “Anh cho là ổn. Jess là bậc thầy về động vật. Thậm chí là với một người Katagaria.”
Cô cười tủm tỉm trước câu nói đó. “Sao vậy ,Zarek, em tin là sau cùng thì anh cũng đã học cách an ủi người khác. Em nửa mong đợi anh nói anh đang hy vọng cậu ấy đang nằm chết trong một cái rãnh nào đó.”
Anh cúi nhìn xuốn bàn tay nhỏ nhắn của cô trên người anh, đặt ngay trên tim anh. Đó là sự thật. Cô đã chế ngự được anh.
Biến đổi anh.
Và điều đó còn khiến anh sợ hơn việc con quái vật kia đang ở bên ngoài săn lùng họ.
Thanatos thì anh có thể giải quyết được, nhưng những cảm xúc này…
Anh trở nên vô dụng trước cô.
“À, vâng, nếu may mắn thì cậu ấy còn không cần đến sự giúp đỡ.”
Cô bật cười trước câu nói đó, rồi hôn nhẹ vào lưng anh. Cô thả anh ra và mặc quần áo vào.
Zarek dõi theo cô, tim anh nện thình thịch. Điều gì ở cô khiến anh muốn trở thành một thứ gì đó tốt đẹp hơn con ngươi hiện tại trong anh?
Vì cô, anh thậm chí muốn trở nên lịch sự. Tốt bụng.
Nhân đạo.
Những đức tính mà anh chưa bao giờ có.
Buộc bản thân mình đứng lên, anh quẳng bộ quần áo cũ của mình vào trong thùng rác và lấy một bộ đồ mới ra khỏi tủ. Ít nhất thì anh cũng không còn một cái lỗ đằng sau chiếc áo khoác của mình nữa. Anh dành vài phút để cài nút chiếc áo khoác Eskimo cũ mà anh mặc vào cho cô.
“Cái này là gì vậy anh?” Cô hỏi khi anh choàng nó qua vai cô.
“Nó sẽ giữ ấm cho em tốt hơn cái áo khoác của em.”
Cô cho tay vào hai ống tay áo quá dài trong khi anh lấy thêm găng tay, mũ và khăn choàng cho bọn họ.
“Chúng ta đang đi đâu vậy? Không phải bình mình sắp lên rồi sao?”
“Phải và em sẽ thấy thôi. Một phần nào đó.”
Khi anh đã giúp cô trang bị đồ đầy đủ và mang vào đôi bốt giữ ấm của mình, anh dịch chuyển cái lò sưởi sang một bên để có thể với tới cánh cửa sập bên dưới nó.
Anh giúp Astrid đi xuống cái lỗ đó, rồi trèo xuống tsau cô và đóng cánh cửa sập lại. Sử dụng khả năng dịch chuyển đồ đạc của mình anh dời lò sưởi trở về vị trí của nó.
“Chúng ta đang ở đâu vậy anh?”
“Dưới những đường hầm.”
Anh bật cây đèn pin của mình lên. Ở dươi đây còn tối tăm hơi cả một hầm mộ và lạnh lẽo hơn địa ngục. Nhưng họ sẽ được an toàn. Ít nhất là trong một lúc nữa.
Nếu Thanatos có trở lại đây vào ban ngày, thì hắn ta cũng không thể biết về nơi này. Không ai biết cả.
“Đường hầm này là cái gì vậy anh?”
“Nói ngắn gọn là trong lúc buồn chán. Sau khi anh đã điêu khắc đầy trong căn nhà gỗ của mình, anh bắt đầu đào xuống đây. Anh nhận thấy nơi này sẽ cho anh nhiều không gian để di chuyển hơn trong suốt khoảng thời gian mùa hè, và vào mùa hè ở dưới đây nhiệt độ không quá nóng hay quá lạnh vào mùa đông. Không kể đến việc anh luôn hoang tưởng một ngày nào đó Acheron sẽ giết anh. Anh muốn có một đường thoát hiểm mà anh ta không biết đến.”
“Nhưng mặt đất thì đóng băng. Làm sao mà anh có thể xoay sở được?”
“Anh khỏe mạnh hơn một con người và anh có chín trăm năm để thực hiện đường hầm này. Bị mắc kẹt và buồn chán thường khiến con người làm những việc điên rồ.”
“Như cố đào một đường hầm đến Trung Quốc sao?”
“Chính xác là vậy.”
“Anh dẫn cô xuống một hành lang hẹp thông đên một căn phòng nhỏ nơi anh cất giấu vũ khí của mình.”
“Chúng ta sẽ ở đây cả ngày hôm nay sao anh?”
“Vì anh không có ước nguyện bốc cháy dưới mặt trời, anh nghĩ đó là điều an toàn nhất, em không nghĩ vậy sao?”
Cô gật đầu.
Khi anh đã vơ vét đủ số hỏa lực mà anh có thể mang theo, anh dẫn cô đến cuối đường hầm dài nhất. Cánh cửa sập bên trên họ mở ra dẫn đến khu rừng rậm rạp bao quanh căn nhà gỗ của anh. Đây sẽ là nơi an toàn để rời đi sau khi trời tối.
“ Sao em không vào trong và ngủ một chút đi?” Anh nói.
Không cần suy nghĩ, anh cởi chiếc áo khoác Eskimo bằng da bò của mình ra và xếp nó thành một cái nệm nhỏ dành cho cô.
Astrid định phản đối, rồi lại thôi. Những hành động ân cần là một thứ lạ lẫm với Zarek. Cô sẽ không than phiền về những việc tốt của anh.
Thay vào đó, cô nằm lên chiếc áo khoác của anh.
Nhưng anh không có ý định nằm xuống cùng cô. Anh đi vòng quanh khoảng không gian hạn hẹp và có vẻ như chờ đợi cô chìm vào giấc ngủ.
Tò mò trước những dự định của anh, cô nhắm mắt lại và giả vờ ngủ thiếp đi.
Zarek đợi một vài phút rồi anh móc ra chiếc điện thoại mà Spawn đã đưa cho anh. Anh trèo lên bậc thang và mở cánh của sập thông với khu rừng để anh có thể bắt được sóng điện thoại.
Anh đảm bảo không để ánh sáng lúc rạng đông lọt vào.
Zarek không rõ chiếc điện thoại này có hoạt động hay không nhưng anh vẫn phải thử.
Anh bấm số của Ash và nhấn nút gọi.
“Thôi nào, Acheron.” Anh lầm bầm. “ Trả lời cú điện thoại chết tiệt này đi.”
Astrid nằm im lặng, biết rằng tại nơi Ash đang ở chiếc điện thoại sẽ không bao giờ đổ chuông. Artemis sẽ không cho phép việc đó xảy ra.
Nhưng rồi, Artemis cũng không thể kiểm soát mọi thứ.
Sự dụng sức mạnh ít ỏi của mình, Astrid ‘giúp’ việc truyền tín hiệu.
oOo
Ash giật mình tỉnh dậy ngay khi chiếc điện thoại reo lên. Theo thói quen, anh lăn người trên giường để với lấy cái ba lô của mình, chỉ để nhớ ra nơi anh đang ở và nhớ ra anh không được phép trả lời điện thoại trong khi đang ở trong điện thờ của Artemis.
Nghĩ đến chuyện đó thì, điện thoại của anh đáng ra không thể đổ chuông. Làm như thể có một cột phát sóng điện thoại trên đỉnh Olympus để truyền tín hiệu vậy.
Điều đó có nghĩa việc này là do Astrid làm…
Nhưng nếu Artemis bắt gặp anh nói chuyện với nàng tiên đó, Artemis sẽ nổi nóng với anh và rút lại thỏa thuận giữa họ. Không phải là anh để tâm thứ cô ta sẽ làm với anh, nhưng anh không muốn đẩy cơn giận của Artemis lên đầu Astrid.
Nghiến răng, anh lấy chiếc điện thoại của mình ra và để hộp thư thoại trả lời cuộc gọi trong khi anh lắng nghe lời nhắn.
Điều anh nghe thấy khiến tầm nhìn quanh anh mờ đi.
Cuộc gọi không đến từ Astrid. Nó đến từ Zarek.
“Chết tiệt Acheron, anh đang ở đâu vậy?”Zarek gầm gừ, rồi một vài giây im lặng theo sau. “Tôi… tôi cần anh giúp.”
Bụng Ash thắt chặt lại khi anh nghe bốn từ mà anh không bao giờ mong đợi Zarek sẽ thốt ra.
Chuyện này hẳn phải rất tệ với người cựu nô lệ đến mức anh ta phải thừa nhận cần thứ gì đó từ bất kỳ ai.
Đặc biệt là từ anh.
“Nghe này Acheron, tôi biết mình là một kẻ bỏ đi và tôi không quan tâm. Tôi không chắc anh biết bao nhiêu về tình trạng của tôi, nhưng có một người nữa ở cùng tôi. Tên cô ấy là Astrid và cô ấy nói cô là một tiên nữ của công lý. Cái thứ này, Thanatos, đang truy lùng tôi và hắn ta đã giết chết một Thợ săn đêm vào tối nay. Tôi biết nếu hăn ta đặt tay lên Astrid hắn sẽ giết cô ấy luôn. Anh phải bảo vệ cô ấy giùm tôi, Acheron… làm ơn đi. Tôi cần anh đến đón cô ấy và giữ cô ấy an toàn trong khi tôi chiến đấu với Thanatos. Nếu anh không làm vậy vì tôi, thì hãy làm vì cô ấy. Cô ấy không đáng bị chết chỉ vì cô ấy cố giúp tôi.”
Ash ngồi dậy trên giường. Anh cầm chiếc điện thoại chặt đến nỗi nó móp méo trong bàn tay anh.
Anh muốn trả lời cuộc điện thoại. Nhưng anh không dám. Giận dữ và đau đớn nhấn chìm anh.
Làm thế nào mà Artemis dám phản bội anh một lần nữa.
Mẹ kiếp cô ta vì chuyện này.
Anh đáng ra nên biết cô ta sẽ không nhốt Thanatos lại như đã hứa. Mất thêm một mạng người nữa thì có là gì với cô ta?
Không có gì. Không có gì quan trọng với cô ta ngoại trừ thứ cô ta muốn.
Nhưng anh có quan tâm. Anh quan tâm theo cách mà Artemis sẽ không bao giờ hiểu được.
“Tôi đang ở căn nhà gỗ của mình với điện thoại của Spawn. Gọi cho tôi. Chúng ta cần mang cô ấy ra khỏi đây sớm nhất.”
Chiếc điện thoại ngắt kết nối.
Ash quẳng mấy tấm chăn của mình ra và mặc quần áo vào. Thịnh nộ, anh nhét chiếc điện thoại di động của mình vào lại trong ba lô và mở cánh cửa phòng ngủ ra với một tiếng rầm lớn.
Artemis ngồi trên ngai vàng của cô ta với người anh sinh đôi của mình, Apollo, đang đứng trước mặt cô ta.
Cả hai người họ đều nhảy cẫng lên khi anh bước vào phòng.
Thảo nào Artemis bảo anh cần nghỉ ngơi.
Cô ta biết tốt hơn không nên để anh và Apollo ở chung một căn phòng. Hai người họ thậm chí còn ‘hòa thuận’ với nhau hơn cả giữa Artemis và Simi.
Apollo buộc tội anh.
Ash vung tay và đập vào lưng nam thần đó. “Tránh xa khỏi tao ra, Cậu bé mặt trời. Hôm nay tao không có tâm trạng để chịu đựng mày.”
Ash tiến về phía cánh cửa chỉ để nhận thấy Artemis một lần nữa chắn đường anh. “Anh đang làm cái gì đó?”
“Tôi rời khỏi đây.”
“Anh không thể.”
“Tránh đường cho tôi, Artemis. Trong cái tâm trạng này, tôi sẽ làm đau cô nếu cô cứ tiếp tục đứng ở đây.”
“Anh hứa anh sẽ ở đây trong hai tuần. Nếu anh rời khỏi Olympus, anh sẽ chết. Anh không thể phá bỏ lời thề của mình, anh biết điều đó mà.”
Ash nhắm mắt lại và nguyền rủa vấn đề nho nhỏ mà anh đã quên trong cơn giận dữ của mình. Không như những vị thần Olympus, anh bị ràng buộc bởi lời thề của mình. Một khi anh thốt ra lời thề, anh sẽ bị dính chặt với nó dù cho anh có tìm cách phá vỡ nó thế nào đi chăng nữa.
“Hắn ta làm gì ở đây?” Apollo gầm gừ. “Em nói với anh hắn ta không còn đến đây nữa mà.”
“Im đi, Apollo.” Anh và Artemis đồng thanh nói.
Ash liếc về phía Artemis khi cô ta bước lùi lại một bước. “Sao cô lại nói dối với tôi về Thanatos ? Cô nói tôi hắn ta đã bị nhốt lại rồi mà.”
“Em không nói dối.”
“Không à? Vậy tại sao hắn ta lại thoát khỏi Alaska vào đêm qua, giết chết một Thợ săn đêm của tôi, sau khi cô bảo tôi cô đã nhốt hắn lại một lần nữa?”
“Hắn ta đã giết Zarek ?”
Anh cong môi. “Dẹp bỏ cái vẻ mặt đầy hy vọng ra khỏi bản mặt của cô đi. Zarek vẫn còn sống, nhưng một người khác đã bị giết.”
Mặt cô ta xụ xuống. “Là ai?”
“Làm sao mà tôi biết? Tôi bị kẹt ở đây với cô mà.”
Cô ta cứng người trước cách nói của anh. “Em đã lệnh những Nhà tiên tri nhốt hắn lại sau khi Dion thả hắn ra. Em cho rằng họ đã làm vậy.”
“Vậy lần này ai đã thả hắn chứ?”
Cả hai người họ cùng quay nhìn Apollo.
“Tôi không làm việc đó.” Apollo quát. “Anh còn không biết em nhốt cái sinh vật đó ở đâu nữa mà.”
“Mày tốt hơn là không làm chuyện đó.” Ash gầm gừ.
Apollo quẳng cho anh một nụ cười cạnh khóe. “Người không dọa được ta đâu, con người.Ta đã giết ngươi một lần, ta có thể giết ngươi lần nữa.”
Ash chậm rãi, lạnh lùng mỉm cười. Đó là quá khứ, giờ là hiện tại ,và họ đang chơi trên một mặt trận khác với những luật lệ mới được đặt ra mà anh sẽ từ bỏ mọi thứ để cho vị nam thần kia thấy . “Vậy làm ơn, thử đi.”
Artemis bước vào giữa họ. “Apollo, rời khỏi đây.”
“Còn hắn ta thì sao?”
“Anh ấy không phải là chuyện của anh.”
Apollo nhìn có vẻ như thể hai người bọn họ khiến hắn ta kinh tởm. “Anh không thể tin em cho phép một thứ như hắn ta bước vào điện thờ của mình.”
Mặt cô ta đỏ bừng, Artemis nhìn đi chỗ khác, quá nhục nhã để có thể nói bất cừ điều gì với anh trai cô ta.
Đó là thứ Ash mong đợi từ cô ta.
Xấu hổ về anh và mối quan hệ của họ, Artemis luôn tìm cách giữ anh tránh xa nhưng vị thần Olympus khác bằng mọi nỗ lực. Từ nhiều thế kỷ đến hiện tại, những vị thần khác biết anh đến gặp cô ta. Những lời đồn thổi nổi lên về những điều họ làm cùng nhau và anh ở cùng cô ta trong bao lâu, nhưng Artemis chưa bao giờ xác nhận mối quan hệ giữa họ. Chưa bao giờ hạ mình chạm vào anh bất kỳ lúc nào có sự hiện diện của những người khác quanh họ.
Lạ lùng là thậm chí sau mười một ngàn năm điều đó vẫn khiến anh khó chịu rằng anh như một thứ bí mật nhỏ bé bẩn thỉu của cô ta. Rằng sau tất cả mọi thứ mà họ đã cùng chia sẽ và làm, cô ta vẫn khó có thể nhìn thẳng vào anh bất kỳ lúc nói người khác ở quanh.
Và dù vậy cô ta dính chặt lấy anh và không để anh đi.
Mối quan hệ của họ thật bệnh hoạn và anh biết rõ điều đó.
Không may thay, anh chẳng có lựa chọn nào trong vấn đề này.
Nhưng nếu có lúc nào anh có thể tự do thoát khỏi cô ta, anh sẽ chạy nhanh hết sức mình. Cô ta cũng biết rõ điều đó như anh vậy.
Đó là lý do tại sao cô ta lại giữ anh quá chặt như vậy.
Apollo nhìn anh với một cái nhăn mặt. “Tsoulus.”
Ash cứng người trước lời sỉ nhục bằng tiếng Hy Lạp cổ. Đây không phải là lần đầu tiên anh bị gọi bằng cái tên đó. Khi còn là một con người, anh đáp trả lại cái tên đó một cách bướng bỉnh, với một niềm vui thú bệnh hoạn .
Điều duy nhất thật sự gây tổn thương đó là cái nhận thức rằng mười một ngàn năm sau, nó vẫn có tác động với anh như nó đã từng có lúc đó.
Chỉ là giờ đây anh không còn thích thú gì với cái danh hiệu đó cả.
Bây giờ nó như cứa sâu vào tâm hồn anh.
Artemis túm lấy tai anh trai mình và kéo hắn ta đến cửa. “Ra khỏi đây.” Cô ta quát khi cô ta đẩy hắn ta ra khỏi cửa và đóng sầm cửa lại.
Cô quay lại đối mặt với Acheron.
Ash vẫn không nhúc nhích. Lời sỉ nhục đó vẫn còn cháy âm ỉ trong anh.
“Anh ấy là một thằng ngu.”
Ash không bận tâm tranh cãi với cô ta. Anh hoàn toàn đồng ý.
“Simi, hiện thân trong hình dáng con người.”
Simi thoát ra khỏi tay áo của anh và hiện hình bên cạnh anh. “Vâng thưa akri?”
“Bảo vệ Zarek và Astrid.”
“Không!” Artemis quát. “Anh không thể thả nó ra, nó có thể nói với Zarek tất cả mọi thứ đã xảy ra.”
“Vậy hãy để con bé nói. Đã đến lúc anh ta cần phải hiểu.”
“Hiểu cái gì cơ chứ? Anh muốn hắn ta biết được sự thật về anh sao?”
Ash cảm nhận một làn sóng lướt qua người anh và anh biết mặt anh chuyển từ màu bạc sang đỏ. Artemis bước lùi lại, như một bằng chứng về việc đó.
“Đó là sự thật về cô mà tôi đã giấu anh ta.” Ash nghiến răng nói.
“Phải vậy không, Acheron ? Đó là thực sự về em hay anh xóa trí nhớ của hắn ta vào đêm đó vì anh lo sợ điều hắn ta sẽ nghĩ về anh?”
Làn sóng đó như mạnh hơn.
Ash giơ tay lên ra hiệu cho Artemis im lặng trước khi quá trễ và sức mạnh của anh khống chế bản thân anh. Đã một khoảng thời gian dài kể từ lần cuối anh hút máu và anh quá bấp bênh để có thể kiểm soát bản thân mình.
Nếu họ tiếp tục tranh cãi, sẽ không thể lường trước được anh có thể làm gì.
Anh nhìn về Simi đang đứng chờ đời bên cạnh mình. “Simi, không nói chuyện với Zarek nhưng hãy đảm bảo Thanatos không giết một trong hai người họ.”
“Lệnh nó không được giết Thanatos nữa.”
Ash định tranh cãi , nhưng rồi thôi. Họ không có thời gian, mà anh cũng không có đủ kiên nhẫn để kiềm chế bản thân. Nếu Thanatos giết Zarek và Astrid, cuộc đời sẽ trở nên phức tạp hơn rất nhiều cho tất cả mọi người.
“Simi, đừng giết Thanatos. Giờ thì đi đi.”
“Được rồi, akri, con sẽ bảo vệ họ.” Simi biến mất.
Artemis nheo đôi mắt xanh lá nhìn anh. “Em không thể tin nổi anh cử nó đi một mình. Nó còn tồi tệ hơn cả Zarek và Thanatos cộng lại.”
“Artie, tôi không có lựa chọn nào cả. Cô có từng nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu Astrid chết không? Cô nghĩ các chị gái của cô ấy sẽ phản ứng như thế nào?”
“Con bé sẽ không chết nếu không có sự định đoạt của bọn họ.”
“Đó không phải là sự thật và cô biết điều đó. Có những thứ mà ngay cả thần Số mệnh cũng không thể kiểm soát được. Và tôi đoan chắc với cô nếu con chó điên của cô hủy hoại đứa em gái yêu dấu của họ, họ sẽ đòi cái đầu của cô vì chuyện đó.”
Ash không cần phải nói nhiều hơn nữa. Nếu Artemis mất đầu của mình thì cả thế giới đều biết nó sẽ biến thành một nơi thật sự rất đáng sợ.
“Em sẽ đi nói chuyện với những Nhà tiên tri.”
“Phải, cô nên làm chuyện đó, Artie à và trong khi cô làm vậy, cô tốt hơn nên nghĩ cách tự mình săn lùng Thanatos và mang hắn ta về nhà.”
Cô ta cong môi. “Em là một nữ thần, không phải một tên hầu. Em không tự mình tìm kiếm bất kỳ ai.”
Ash di chuyển đến đứng gần cô ta đến nỗi gần như chỉ cách còn mỗi một gang tay chia cách họ. Không khí xung quanh họ sôi sùng sục với hai luồng năng sức mạnh của họ đang chống đối lại nhau, với sự dữ dội từ những cảm xúc nguyên thủy của họ. “Sớm muộn gì, chúng ta đều phải làm những thứ thấp kém hơn bản thân mình. Nhớ lấy điều đó, Artemis.”
Ash rời khỏi cô ta và quay lưng lại.
“Chỉ vì anh đã rao bán bản thân mình quá rẻ mạt, Acheron , điều đó không có nghĩa là em cũng phải làm như vậy.”
Anh đông cứng, lưng anh cứng đờ trước câu nói của cô ta trong khi câu nói của cô ta xé toạc anh. Đó là những lời độc ác và cay nghiệt. Lời nguyền rủa cô ta chực chờ trên đầu lưỡi anh.
Anh không làm vậy và cô ta may mắn chết tiệt vì sự khả năng kiểm soát của anh.
Anh chưa bao giờ quá ấm áp. Qúa thỏa mãn.
Quá hạnh phúc như vậy.
Tất cả những gì anh muốn là nằm đây trần trụi cùng cô và lãng quên phần còn lại của thế giới.
Thật không may, đó là thứ duy nhất mà anh không thể thực hiện.
Nhẹ nhàng hôn cô, anh lùi lại. “Chúng ta nên mặc đồ vào. Anh không biết liệu Thanatos có đến đây hay không, nhưng anh đặt cược là hắn sẽ đến.”
Cô gật đầu.
Zarek ngập ngừng khi anh nhìn thấy máu trên chân cô gần nơi anh đã đâm lủng màng trinh của cô.
Nghiến rắng, anh quay đi, xấu hổ trước sự thật rằng rốt cuộc thì anh đã chiếm lấy cô trên sàn nhà như một con thú. Cô không xứng đáng bị thế.
Anh đã làm gì vậy nè?
Anh đã hủy hoại cô.
Cô ngồi dậy và chạm vào vai anh. Cảm giác đó xé toạc anh. Thứ cảm xác quen thuộc.
Đó là cảm giác thăng hoa.
Vậy tại sao nó lại khiến bụng anh nhức nhối?
“Zarek ? Có chuyện gì không ổn sao anh?”
“Không.” Anh nói dối, không đủ khả năng để nói cô nghe điều anh đang nghĩ. Cô đáng ra không nên ăn nằm với một thứ như anh. Anh quá thấp kém so với cô đến nỗi anh không xứng đáng với lòng tốt của cô.
Anh không xứng đáng với bất kỳ điều gì cả.
Và dù vậy cô đã cúi xuống và chạm vào anh. Với anh nó chẳng hợp lý chút nào.
Cô tựa má vào lưng anh và vòng tay quanh eo của anh. Anh gần như không thể thở khi cô lướt bàn tay mình lên ngực anh như một cử chỉ xoa dịu.
“Em không thấy hối tiếc đâu, Zarek. Em hy vọng anh cũng cảm thấy như vậy.”
Anh tựa vào cô và cố không để cho trái tim nhức nhối của mình che phủ những gì mà họ đã chia sẻ.
“Làm sao anh có thể hối hận về đêm tuyệt vời nhất trong đời mình chứ?” Anh cười cay đắng khi anh nhớ đến mọi thứ đã diễn ra kể từ lúc Jess lay anh dậy. “À, ngoại trừ việc Kẻ hủy diệt đang truy lùng chúng ta và việc một nữ thần muốn anh chết và_”
“Em hiểu toàn bộ viễn cảnh rồi.” Cô vừa nói vừa cười. Cô rúc vào cổ anh, gây nên cho anh một cơn rùng mình. “Chuyện này có vẻ vô vọng quá, phải không anh?”
Anh suy nghĩ về nó. “ ‘ Vô vọng’ hàm ý rằng nơi đó đã từng có hy vọng. Và đó là một từ khác nữa mà anh không hiểu nổi. Hy vọng chỉ hiện hữu với những người có quyền lựa chọn.”
“Và anh không có sao?”
Anh chơi đùa với một lọn tóc vàng của cô. “Astrid, anh là một tên nô lệ. Anh không bao giờ biết đến hy vọng. Anh chỉ làm thứ anh được bảo mà thôi.”
“Phải anh chưa bao giờ có hy vọng.”
Điều đó không hoàn toàn chính xác. Khi là con người, anh chưa bao giờ dám mở miệng biện hộ cho bất kỳ điều gì. Anh đã bị đánh đập, hạ nhục triền miên mà vẫn không dám phản ứng lại.
Chỉ khi là một Thợ săn đêm anh đã học cách chiến đấu.
“Anh có nghĩ Sasha sẽ ổn chứ?”
Cô đột ngột đổi chủ đề khiến anh bất ngờ. “Anh cho là ổn. Jess là bậc thầy về động vật. Thậm chí là với một người Katagaria.”
Cô cười tủm tỉm trước câu nói đó. “Sao vậy ,Zarek, em tin là sau cùng thì anh cũng đã học cách an ủi người khác. Em nửa mong đợi anh nói anh đang hy vọng cậu ấy đang nằm chết trong một cái rãnh nào đó.”
Anh cúi nhìn xuốn bàn tay nhỏ nhắn của cô trên người anh, đặt ngay trên tim anh. Đó là sự thật. Cô đã chế ngự được anh.
Biến đổi anh.
Và điều đó còn khiến anh sợ hơn việc con quái vật kia đang ở bên ngoài săn lùng họ.
Thanatos thì anh có thể giải quyết được, nhưng những cảm xúc này…
Anh trở nên vô dụng trước cô.
“À, vâng, nếu may mắn thì cậu ấy còn không cần đến sự giúp đỡ.”
Cô bật cười trước câu nói đó, rồi hôn nhẹ vào lưng anh. Cô thả anh ra và mặc quần áo vào.
Zarek dõi theo cô, tim anh nện thình thịch. Điều gì ở cô khiến anh muốn trở thành một thứ gì đó tốt đẹp hơn con ngươi hiện tại trong anh?
Vì cô, anh thậm chí muốn trở nên lịch sự. Tốt bụng.
Nhân đạo.
Những đức tính mà anh chưa bao giờ có.
Buộc bản thân mình đứng lên, anh quẳng bộ quần áo cũ của mình vào trong thùng rác và lấy một bộ đồ mới ra khỏi tủ. Ít nhất thì anh cũng không còn một cái lỗ đằng sau chiếc áo khoác của mình nữa. Anh dành vài phút để cài nút chiếc áo khoác Eskimo cũ mà anh mặc vào cho cô.
“Cái này là gì vậy anh?” Cô hỏi khi anh choàng nó qua vai cô.
“Nó sẽ giữ ấm cho em tốt hơn cái áo khoác của em.”
Cô cho tay vào hai ống tay áo quá dài trong khi anh lấy thêm găng tay, mũ và khăn choàng cho bọn họ.
“Chúng ta đang đi đâu vậy? Không phải bình mình sắp lên rồi sao?”
“Phải và em sẽ thấy thôi. Một phần nào đó.”
Khi anh đã giúp cô trang bị đồ đầy đủ và mang vào đôi bốt giữ ấm của mình, anh dịch chuyển cái lò sưởi sang một bên để có thể với tới cánh cửa sập bên dưới nó.
Anh giúp Astrid đi xuống cái lỗ đó, rồi trèo xuống tsau cô và đóng cánh cửa sập lại. Sử dụng khả năng dịch chuyển đồ đạc của mình anh dời lò sưởi trở về vị trí của nó.
“Chúng ta đang ở đâu vậy anh?”
“Dưới những đường hầm.”
Anh bật cây đèn pin của mình lên. Ở dươi đây còn tối tăm hơi cả một hầm mộ và lạnh lẽo hơn địa ngục. Nhưng họ sẽ được an toàn. Ít nhất là trong một lúc nữa.
Nếu Thanatos có trở lại đây vào ban ngày, thì hắn ta cũng không thể biết về nơi này. Không ai biết cả.
“Đường hầm này là cái gì vậy anh?”
“Nói ngắn gọn là trong lúc buồn chán. Sau khi anh đã điêu khắc đầy trong căn nhà gỗ của mình, anh bắt đầu đào xuống đây. Anh nhận thấy nơi này sẽ cho anh nhiều không gian để di chuyển hơn trong suốt khoảng thời gian mùa hè, và vào mùa hè ở dưới đây nhiệt độ không quá nóng hay quá lạnh vào mùa đông. Không kể đến việc anh luôn hoang tưởng một ngày nào đó Acheron sẽ giết anh. Anh muốn có một đường thoát hiểm mà anh ta không biết đến.”
“Nhưng mặt đất thì đóng băng. Làm sao mà anh có thể xoay sở được?”
“Anh khỏe mạnh hơn một con người và anh có chín trăm năm để thực hiện đường hầm này. Bị mắc kẹt và buồn chán thường khiến con người làm những việc điên rồ.”
“Như cố đào một đường hầm đến Trung Quốc sao?”
“Chính xác là vậy.”
“Anh dẫn cô xuống một hành lang hẹp thông đên một căn phòng nhỏ nơi anh cất giấu vũ khí của mình.”
“Chúng ta sẽ ở đây cả ngày hôm nay sao anh?”
“Vì anh không có ước nguyện bốc cháy dưới mặt trời, anh nghĩ đó là điều an toàn nhất, em không nghĩ vậy sao?”
Cô gật đầu.
Khi anh đã vơ vét đủ số hỏa lực mà anh có thể mang theo, anh dẫn cô đến cuối đường hầm dài nhất. Cánh cửa sập bên trên họ mở ra dẫn đến khu rừng rậm rạp bao quanh căn nhà gỗ của anh. Đây sẽ là nơi an toàn để rời đi sau khi trời tối.
“ Sao em không vào trong và ngủ một chút đi?” Anh nói.
Không cần suy nghĩ, anh cởi chiếc áo khoác Eskimo bằng da bò của mình ra và xếp nó thành một cái nệm nhỏ dành cho cô.
Astrid định phản đối, rồi lại thôi. Những hành động ân cần là một thứ lạ lẫm với Zarek. Cô sẽ không than phiền về những việc tốt của anh.
Thay vào đó, cô nằm lên chiếc áo khoác của anh.
Nhưng anh không có ý định nằm xuống cùng cô. Anh đi vòng quanh khoảng không gian hạn hẹp và có vẻ như chờ đợi cô chìm vào giấc ngủ.
Tò mò trước những dự định của anh, cô nhắm mắt lại và giả vờ ngủ thiếp đi.
Zarek đợi một vài phút rồi anh móc ra chiếc điện thoại mà Spawn đã đưa cho anh. Anh trèo lên bậc thang và mở cánh của sập thông với khu rừng để anh có thể bắt được sóng điện thoại.
Anh đảm bảo không để ánh sáng lúc rạng đông lọt vào.
Zarek không rõ chiếc điện thoại này có hoạt động hay không nhưng anh vẫn phải thử.
Anh bấm số của Ash và nhấn nút gọi.
“Thôi nào, Acheron.” Anh lầm bầm. “ Trả lời cú điện thoại chết tiệt này đi.”
Astrid nằm im lặng, biết rằng tại nơi Ash đang ở chiếc điện thoại sẽ không bao giờ đổ chuông. Artemis sẽ không cho phép việc đó xảy ra.
Nhưng rồi, Artemis cũng không thể kiểm soát mọi thứ.
Sự dụng sức mạnh ít ỏi của mình, Astrid ‘giúp’ việc truyền tín hiệu.
oOo
Ash giật mình tỉnh dậy ngay khi chiếc điện thoại reo lên. Theo thói quen, anh lăn người trên giường để với lấy cái ba lô của mình, chỉ để nhớ ra nơi anh đang ở và nhớ ra anh không được phép trả lời điện thoại trong khi đang ở trong điện thờ của Artemis.
Nghĩ đến chuyện đó thì, điện thoại của anh đáng ra không thể đổ chuông. Làm như thể có một cột phát sóng điện thoại trên đỉnh Olympus để truyền tín hiệu vậy.
Điều đó có nghĩa việc này là do Astrid làm…
Nhưng nếu Artemis bắt gặp anh nói chuyện với nàng tiên đó, Artemis sẽ nổi nóng với anh và rút lại thỏa thuận giữa họ. Không phải là anh để tâm thứ cô ta sẽ làm với anh, nhưng anh không muốn đẩy cơn giận của Artemis lên đầu Astrid.
Nghiến răng, anh lấy chiếc điện thoại của mình ra và để hộp thư thoại trả lời cuộc gọi trong khi anh lắng nghe lời nhắn.
Điều anh nghe thấy khiến tầm nhìn quanh anh mờ đi.
Cuộc gọi không đến từ Astrid. Nó đến từ Zarek.
“Chết tiệt Acheron, anh đang ở đâu vậy?”Zarek gầm gừ, rồi một vài giây im lặng theo sau. “Tôi… tôi cần anh giúp.”
Bụng Ash thắt chặt lại khi anh nghe bốn từ mà anh không bao giờ mong đợi Zarek sẽ thốt ra.
Chuyện này hẳn phải rất tệ với người cựu nô lệ đến mức anh ta phải thừa nhận cần thứ gì đó từ bất kỳ ai.
Đặc biệt là từ anh.
“Nghe này Acheron, tôi biết mình là một kẻ bỏ đi và tôi không quan tâm. Tôi không chắc anh biết bao nhiêu về tình trạng của tôi, nhưng có một người nữa ở cùng tôi. Tên cô ấy là Astrid và cô ấy nói cô là một tiên nữ của công lý. Cái thứ này, Thanatos, đang truy lùng tôi và hắn ta đã giết chết một Thợ săn đêm vào tối nay. Tôi biết nếu hăn ta đặt tay lên Astrid hắn sẽ giết cô ấy luôn. Anh phải bảo vệ cô ấy giùm tôi, Acheron… làm ơn đi. Tôi cần anh đến đón cô ấy và giữ cô ấy an toàn trong khi tôi chiến đấu với Thanatos. Nếu anh không làm vậy vì tôi, thì hãy làm vì cô ấy. Cô ấy không đáng bị chết chỉ vì cô ấy cố giúp tôi.”
Ash ngồi dậy trên giường. Anh cầm chiếc điện thoại chặt đến nỗi nó móp méo trong bàn tay anh.
Anh muốn trả lời cuộc điện thoại. Nhưng anh không dám. Giận dữ và đau đớn nhấn chìm anh.
Làm thế nào mà Artemis dám phản bội anh một lần nữa.
Mẹ kiếp cô ta vì chuyện này.
Anh đáng ra nên biết cô ta sẽ không nhốt Thanatos lại như đã hứa. Mất thêm một mạng người nữa thì có là gì với cô ta?
Không có gì. Không có gì quan trọng với cô ta ngoại trừ thứ cô ta muốn.
Nhưng anh có quan tâm. Anh quan tâm theo cách mà Artemis sẽ không bao giờ hiểu được.
“Tôi đang ở căn nhà gỗ của mình với điện thoại của Spawn. Gọi cho tôi. Chúng ta cần mang cô ấy ra khỏi đây sớm nhất.”
Chiếc điện thoại ngắt kết nối.
Ash quẳng mấy tấm chăn của mình ra và mặc quần áo vào. Thịnh nộ, anh nhét chiếc điện thoại di động của mình vào lại trong ba lô và mở cánh cửa phòng ngủ ra với một tiếng rầm lớn.
Artemis ngồi trên ngai vàng của cô ta với người anh sinh đôi của mình, Apollo, đang đứng trước mặt cô ta.
Cả hai người họ đều nhảy cẫng lên khi anh bước vào phòng.
Thảo nào Artemis bảo anh cần nghỉ ngơi.
Cô ta biết tốt hơn không nên để anh và Apollo ở chung một căn phòng. Hai người họ thậm chí còn ‘hòa thuận’ với nhau hơn cả giữa Artemis và Simi.
Apollo buộc tội anh.
Ash vung tay và đập vào lưng nam thần đó. “Tránh xa khỏi tao ra, Cậu bé mặt trời. Hôm nay tao không có tâm trạng để chịu đựng mày.”
Ash tiến về phía cánh cửa chỉ để nhận thấy Artemis một lần nữa chắn đường anh. “Anh đang làm cái gì đó?”
“Tôi rời khỏi đây.”
“Anh không thể.”
“Tránh đường cho tôi, Artemis. Trong cái tâm trạng này, tôi sẽ làm đau cô nếu cô cứ tiếp tục đứng ở đây.”
“Anh hứa anh sẽ ở đây trong hai tuần. Nếu anh rời khỏi Olympus, anh sẽ chết. Anh không thể phá bỏ lời thề của mình, anh biết điều đó mà.”
Ash nhắm mắt lại và nguyền rủa vấn đề nho nhỏ mà anh đã quên trong cơn giận dữ của mình. Không như những vị thần Olympus, anh bị ràng buộc bởi lời thề của mình. Một khi anh thốt ra lời thề, anh sẽ bị dính chặt với nó dù cho anh có tìm cách phá vỡ nó thế nào đi chăng nữa.
“Hắn ta làm gì ở đây?” Apollo gầm gừ. “Em nói với anh hắn ta không còn đến đây nữa mà.”
“Im đi, Apollo.” Anh và Artemis đồng thanh nói.
Ash liếc về phía Artemis khi cô ta bước lùi lại một bước. “Sao cô lại nói dối với tôi về Thanatos ? Cô nói tôi hắn ta đã bị nhốt lại rồi mà.”
“Em không nói dối.”
“Không à? Vậy tại sao hắn ta lại thoát khỏi Alaska vào đêm qua, giết chết một Thợ săn đêm của tôi, sau khi cô bảo tôi cô đã nhốt hắn lại một lần nữa?”
“Hắn ta đã giết Zarek ?”
Anh cong môi. “Dẹp bỏ cái vẻ mặt đầy hy vọng ra khỏi bản mặt của cô đi. Zarek vẫn còn sống, nhưng một người khác đã bị giết.”
Mặt cô ta xụ xuống. “Là ai?”
“Làm sao mà tôi biết? Tôi bị kẹt ở đây với cô mà.”
Cô ta cứng người trước cách nói của anh. “Em đã lệnh những Nhà tiên tri nhốt hắn lại sau khi Dion thả hắn ra. Em cho rằng họ đã làm vậy.”
“Vậy lần này ai đã thả hắn chứ?”
Cả hai người họ cùng quay nhìn Apollo.
“Tôi không làm việc đó.” Apollo quát. “Anh còn không biết em nhốt cái sinh vật đó ở đâu nữa mà.”
“Mày tốt hơn là không làm chuyện đó.” Ash gầm gừ.
Apollo quẳng cho anh một nụ cười cạnh khóe. “Người không dọa được ta đâu, con người.Ta đã giết ngươi một lần, ta có thể giết ngươi lần nữa.”
Ash chậm rãi, lạnh lùng mỉm cười. Đó là quá khứ, giờ là hiện tại ,và họ đang chơi trên một mặt trận khác với những luật lệ mới được đặt ra mà anh sẽ từ bỏ mọi thứ để cho vị nam thần kia thấy . “Vậy làm ơn, thử đi.”
Artemis bước vào giữa họ. “Apollo, rời khỏi đây.”
“Còn hắn ta thì sao?”
“Anh ấy không phải là chuyện của anh.”
Apollo nhìn có vẻ như thể hai người bọn họ khiến hắn ta kinh tởm. “Anh không thể tin em cho phép một thứ như hắn ta bước vào điện thờ của mình.”
Mặt cô ta đỏ bừng, Artemis nhìn đi chỗ khác, quá nhục nhã để có thể nói bất cừ điều gì với anh trai cô ta.
Đó là thứ Ash mong đợi từ cô ta.
Xấu hổ về anh và mối quan hệ của họ, Artemis luôn tìm cách giữ anh tránh xa nhưng vị thần Olympus khác bằng mọi nỗ lực. Từ nhiều thế kỷ đến hiện tại, những vị thần khác biết anh đến gặp cô ta. Những lời đồn thổi nổi lên về những điều họ làm cùng nhau và anh ở cùng cô ta trong bao lâu, nhưng Artemis chưa bao giờ xác nhận mối quan hệ giữa họ. Chưa bao giờ hạ mình chạm vào anh bất kỳ lúc nào có sự hiện diện của những người khác quanh họ.
Lạ lùng là thậm chí sau mười một ngàn năm điều đó vẫn khiến anh khó chịu rằng anh như một thứ bí mật nhỏ bé bẩn thỉu của cô ta. Rằng sau tất cả mọi thứ mà họ đã cùng chia sẽ và làm, cô ta vẫn khó có thể nhìn thẳng vào anh bất kỳ lúc nói người khác ở quanh.
Và dù vậy cô ta dính chặt lấy anh và không để anh đi.
Mối quan hệ của họ thật bệnh hoạn và anh biết rõ điều đó.
Không may thay, anh chẳng có lựa chọn nào trong vấn đề này.
Nhưng nếu có lúc nào anh có thể tự do thoát khỏi cô ta, anh sẽ chạy nhanh hết sức mình. Cô ta cũng biết rõ điều đó như anh vậy.
Đó là lý do tại sao cô ta lại giữ anh quá chặt như vậy.
Apollo nhìn anh với một cái nhăn mặt. “Tsoulus.”
Ash cứng người trước lời sỉ nhục bằng tiếng Hy Lạp cổ. Đây không phải là lần đầu tiên anh bị gọi bằng cái tên đó. Khi còn là một con người, anh đáp trả lại cái tên đó một cách bướng bỉnh, với một niềm vui thú bệnh hoạn .
Điều duy nhất thật sự gây tổn thương đó là cái nhận thức rằng mười một ngàn năm sau, nó vẫn có tác động với anh như nó đã từng có lúc đó.
Chỉ là giờ đây anh không còn thích thú gì với cái danh hiệu đó cả.
Bây giờ nó như cứa sâu vào tâm hồn anh.
Artemis túm lấy tai anh trai mình và kéo hắn ta đến cửa. “Ra khỏi đây.” Cô ta quát khi cô ta đẩy hắn ta ra khỏi cửa và đóng sầm cửa lại.
Cô quay lại đối mặt với Acheron.
Ash vẫn không nhúc nhích. Lời sỉ nhục đó vẫn còn cháy âm ỉ trong anh.
“Anh ấy là một thằng ngu.”
Ash không bận tâm tranh cãi với cô ta. Anh hoàn toàn đồng ý.
“Simi, hiện thân trong hình dáng con người.”
Simi thoát ra khỏi tay áo của anh và hiện hình bên cạnh anh. “Vâng thưa akri?”
“Bảo vệ Zarek và Astrid.”
“Không!” Artemis quát. “Anh không thể thả nó ra, nó có thể nói với Zarek tất cả mọi thứ đã xảy ra.”
“Vậy hãy để con bé nói. Đã đến lúc anh ta cần phải hiểu.”
“Hiểu cái gì cơ chứ? Anh muốn hắn ta biết được sự thật về anh sao?”
Ash cảm nhận một làn sóng lướt qua người anh và anh biết mặt anh chuyển từ màu bạc sang đỏ. Artemis bước lùi lại, như một bằng chứng về việc đó.
“Đó là sự thật về cô mà tôi đã giấu anh ta.” Ash nghiến răng nói.
“Phải vậy không, Acheron ? Đó là thực sự về em hay anh xóa trí nhớ của hắn ta vào đêm đó vì anh lo sợ điều hắn ta sẽ nghĩ về anh?”
Làn sóng đó như mạnh hơn.
Ash giơ tay lên ra hiệu cho Artemis im lặng trước khi quá trễ và sức mạnh của anh khống chế bản thân anh. Đã một khoảng thời gian dài kể từ lần cuối anh hút máu và anh quá bấp bênh để có thể kiểm soát bản thân mình.
Nếu họ tiếp tục tranh cãi, sẽ không thể lường trước được anh có thể làm gì.
Anh nhìn về Simi đang đứng chờ đời bên cạnh mình. “Simi, không nói chuyện với Zarek nhưng hãy đảm bảo Thanatos không giết một trong hai người họ.”
“Lệnh nó không được giết Thanatos nữa.”
Ash định tranh cãi , nhưng rồi thôi. Họ không có thời gian, mà anh cũng không có đủ kiên nhẫn để kiềm chế bản thân. Nếu Thanatos giết Zarek và Astrid, cuộc đời sẽ trở nên phức tạp hơn rất nhiều cho tất cả mọi người.
“Simi, đừng giết Thanatos. Giờ thì đi đi.”
“Được rồi, akri, con sẽ bảo vệ họ.” Simi biến mất.
Artemis nheo đôi mắt xanh lá nhìn anh. “Em không thể tin nổi anh cử nó đi một mình. Nó còn tồi tệ hơn cả Zarek và Thanatos cộng lại.”
“Artie, tôi không có lựa chọn nào cả. Cô có từng nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu Astrid chết không? Cô nghĩ các chị gái của cô ấy sẽ phản ứng như thế nào?”
“Con bé sẽ không chết nếu không có sự định đoạt của bọn họ.”
“Đó không phải là sự thật và cô biết điều đó. Có những thứ mà ngay cả thần Số mệnh cũng không thể kiểm soát được. Và tôi đoan chắc với cô nếu con chó điên của cô hủy hoại đứa em gái yêu dấu của họ, họ sẽ đòi cái đầu của cô vì chuyện đó.”
Ash không cần phải nói nhiều hơn nữa. Nếu Artemis mất đầu của mình thì cả thế giới đều biết nó sẽ biến thành một nơi thật sự rất đáng sợ.
“Em sẽ đi nói chuyện với những Nhà tiên tri.”
“Phải, cô nên làm chuyện đó, Artie à và trong khi cô làm vậy, cô tốt hơn nên nghĩ cách tự mình săn lùng Thanatos và mang hắn ta về nhà.”
Cô ta cong môi. “Em là một nữ thần, không phải một tên hầu. Em không tự mình tìm kiếm bất kỳ ai.”
Ash di chuyển đến đứng gần cô ta đến nỗi gần như chỉ cách còn mỗi một gang tay chia cách họ. Không khí xung quanh họ sôi sùng sục với hai luồng năng sức mạnh của họ đang chống đối lại nhau, với sự dữ dội từ những cảm xúc nguyên thủy của họ. “Sớm muộn gì, chúng ta đều phải làm những thứ thấp kém hơn bản thân mình. Nhớ lấy điều đó, Artemis.”
Ash rời khỏi cô ta và quay lưng lại.
“Chỉ vì anh đã rao bán bản thân mình quá rẻ mạt, Acheron , điều đó không có nghĩa là em cũng phải làm như vậy.”
Anh đông cứng, lưng anh cứng đờ trước câu nói của cô ta trong khi câu nói của cô ta xé toạc anh. Đó là những lời độc ác và cay nghiệt. Lời nguyền rủa cô ta chực chờ trên đầu lưỡi anh.
Anh không làm vậy và cô ta may mắn chết tiệt vì sự khả năng kiểm soát của anh.
Thay vào đó, anh bình tĩnh nói, và chủ tâm thốt ra từng lời một một cách đầy tính toán. “Nếu tôi là cô, Artie, tôi sẽ cầu nguyện mình không bao giờ nhận lấy thứ mà tôi xứng đáng nhận. Nhưng nếu Thanatos giết Astrid, thậm chí cả tôi cũng không thể cứu nổi cô.”
Thay vào đó, anh bình tĩnh nói, và chủ tâm thốt ra từng lời một một cách đầy tính toán. “Nếu tôi là cô, Artie, tôi sẽ cầu nguyện mình không bao giờ nhận lấy thứ mà tôi xứng đáng nhận. Nhưng nếu Thanatos giết Astrid, thậm chí cả tôi cũng không thể cứu nổi cô.”