Đản Sinh Vương Phi

Chương 64: Phi Nhi muốn mất tích



Giữa trưa ngày hôm sau, Thánh Tuyết mới dần dần thức tỉnh, khi đôi mắt đẹp mở ra liền nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Phi Nhi. Đột nhiên nhớ tới chuyện tình tối hôm qua, cả người nàng bật dậy:

“Phi Nhi, có người…… Ách……”

Ngực đau đớn khiến nàng khóa mày, thân hình gấp khúc, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

“Sư phó! Người nằm xuống, nằm xuống trước đi……” Phi Nhi vội vàng giúp đỡ nàng, chậm rãi nằm xuống giường, nắm chặt tay nàng, đau lòng vô cùng.

“Có…… Có người đối với ngươi bất lợi.”

“Ta không sao, yên tâm đi.”

Thánh Tuyết nhẹ nhàng thở ra, tầm mắt xẹt qua lều vải, không thấy thân ảnh hắn, không khỏi hỏi Phi Nhi:

“Nguyên Vương đâu? Hắn không có việc gì đi?”

Nghe thấy Thánh Tuyết nhắc tới Đạt Y Đồ, Phi Nhi thần sắc ngưng trọng nhìn nàng, nghiêm túc nói:

“Sư phó, có một việc ta nhất định phải nói cho người biết, nếu người không đáp ứng, ta chết cũng sẽ không để Đạt Y Đồ đặt chủ ý lên người sư phó!”

“Ân?”

“Đạt Y Đồ nói cùng ngươi có quan hệ xác thịt, cho nên hắn muốn kết hôn với ngươi, để ngươi làm Nguyên Vương phi!”

“Thú ta……” Thánh Tuyết có chút dại ra, đôi mắt tràn đầy nghi hoặc.

“Ân!” Phi Nhi nặng nề mà gật gật đầu,

“ nếu sư phó không muốn, Phi Nhi sẽ lập tức cùng hắn……”

“Ta đáp ứng.”

“Cùng hắn…… A?” Phi Nhi lập tức trừng lớn ánh mắt, khó có thể tin nhìn Thánh Tuyết, sư phó làm sao vậy? Cư nhiên đáp ứng?

Thánh Tuyết rút về suy nghĩ, bàn tay mềm xoa hai má Phi Nhi, mỉm cười nói:

“Ta nguyện ý thay thế ngươi trở thành Nguyên Vương phi, Phi Nhi…… Ngươi nhất định phải hạnh phúc.”

“Sư phó!”

“Minh Vương mới là chốn trở về của ngươi, đừng để cho danh hào Nguyên Vương phi này vây khốn chính mình.”

“Sư phó!” Phi Nhi gấp khúc thân thể, gắt gao ôm nàng, không buông tay. Nàng cùng Đạt Y Đồ giống nhau, vì tâm nguyện của nàng, hy sinh hạnh phúc của chính mình, không hề có nửa câu oán hận, không cầu hồi báo.

Loại hữu tình này, nàng như thế nào không cảm động, như thế nào không đau lòng?

Vì bọn họ, nàng nhất định phải đem Đa Duy đoạt lại!

Thánh Tuyết vỗ vỗ bả vai của nàng, lạnh lùng nheo lại ánh mắt, nói:

“Khi Minh Vương phục hồi như cũ, thay vi sư giết tiện nữ nhân kia!”

“Hảo!”

Đồng dạng kiên định, quyết đoán, nàng sẽ không bỏ qua những ai thương tổn bằng hữu!

Chỉ chốc lát, Đạt Y Đồ cùng Đỗ Yến đi vào, thấy Thánh Tuyết tỉnh lại, hai người đều nhẹ nhàng thở ra.

Đỗ Yến ngồi ở bên cạnh nàng, nhẹ nhàng bắt mạch, mỉm cười hỏi:

“Có cảm thấy không thoải mái không?”

Thánh Tuyết lắc đầu, tầm mắt đặt ở trên mặt Đạt Y Đồ, cùng hắn nhìn nhau. Trong đầu xẹt qua hình ảnh tối hôm qua hắn ở trước ngực hút máu độc, hai má dần dần hiện lên hai đóa mây đỏ.

Đạt Y Đồ thấy nàng đỏ mặt, bối rối quay đầu, đối Phi Nhi nói:

“Minh Vương tìm ngươi.”

“Tìm ta?”

“Ân, Đinh Ny dịch dung thành bộ dáng của ngươi, không biết lại có âm mưui gì.”

Phi Nhi phẫn nộ trừng lớn đôi mắt, nghiến răng nghiến lợi:

“Chết tiệt! Nàng thật đúng là dám giả mạo ta!”

“Minh Vương tựa hồ đem ngươi trở thành người giả mạo, tối hôm qua…… Nàng với ngươi nói cái gì?”

Phi Nhi lắc đầu, đối Đạt Y Đồ nói:

“Đạt Y Đồ, đi theo Đa Duy, nói ta từ bỏ giả mạo làm Đinh Ny , đi rồi.”

“Này……”

“Cứ quyết định như vậy, ta không theo chân bọn họ cùng nhau trở về, ta…… Ta đi theo phía sau bọn họ.”

“Không! Như vậy rất nguy hiểm!”

Đạt Y Đồ vội vàng ngăn chặn ý tưởng của nàng, thật sự lo lắng nàng một người ra đi.

Đỗ Yến khẽ buông tay Thánh Tuyết, trả lời: “Ta và Phi Nhi đi cùng nhau.”

Phi Nhi đối hắn gật gật đầu, đưa ra quyết định cuối cùng:

“Sau khi trở về Minh Thành, an trí bà nội thật tốt, ta liền đi thiên hạ đệ nhất môn!”

Đỗ Yến vẫn như cũ mỉm cười kì quái, vừa lòng gật đầu, Phi Nhi quả thật đã trưởng thành……

……

Sau đó một ngày, Phi Nhi đều không có xuất hiện ở trước mặt Diêm Vô Xá, Đinh Ny giả mạo làm Phi Nhi, thay thế nữ nhân trong lòng hắn khát vọng nhất. Đạt Y Đồ đột nhiên thay đổi người làm Nguyên Vương phi , cùng Ttuyết tộc kết thân, Thánh Tuyết chính thức trở thành Nguyên Vương phi.

Đến lúc này, Diêm Vô Xá tưởng nghĩ đến chuyện đêm hôm đó,

“Phi Nhi” Trở lại bên người, nhất định là cùng Đạt Y Đồ nói thật, Đạt Y Đồ yêu nàng như bảo bối, tự nhiên hội đáp ứng điều kiện của nàng.

Hắn, thật sự thẹn với Đạt Y Đồ.

“Phụ vương, suy nghĩ cái gì?” Phi Nhi đột nhiên xuất hiện ở bên người Diêm Vô Xá, khiến cho hắn bỗng dưng rút về suy nghĩ, vươn tay tiếp được chén sữa dê mà nàng đưa.

“Không có việc gì, chính là…… Phi Nhi?” Diêm Vô Xá nhìn chăm chú vào bàn tay mềm chui vào trong lồng ngực hắn kia, nghi hoặc nhăn lại mi.

Phi Nhi quyến rũ cười, vươn cái lưỡi phấn hồng liếm liếm hai má của hắn, nhẹ giọng nói:

“Phụ vương thật anh tuấn.”

Diêm Vô Xá nhất thời dâng lên một trận không vui, như thế nào sau khi giải quyết danh hiệu Vương phi, Phi Nhi giống như cả người đều biến dạng? Tính cách so với trước đây khác nhau rất lớn.

Ở trong ấn tượng của hắn, nàng là người dễ dàng thẹn thùng nhất thiên hạ, chưa từng có qua động tác yêu cầu lớn mật như thế.

Chính là khuôn mặt này, dáng người mảnh khảnh, quả thật là nàng. Như thế nào…… Rốt cuộc sao lại không giống?

Ngay khi môi đỏ mọng muốn hạ xuống hết sức, Diêm Vô Xá một trận chán ghét, thân ảnh cao lớn đứng lên, lừa dối lấy một cái cớ:

“Ta đi vệ sinh.”

Nói xong, mỗ nam nhanh như chớp chạy mất vô tung vô ảnh, còn lại vẻ mặt kinh ngạc……“Phi Nhi”!

Phía sau núi Đạt Mỗ Tộc, Đỗ Yến cầm cái giỏ trúc, tả hữu nhìn xung quanh một chút, không phát hiện có điều gì khác thường. Ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào huyệt động trên sườn núi, gót chân khẽ nhún, vài cái lóe ra, thoải mái đáp xuống cửa sơn động.

Đỗ Yến vỗ vỗ chân, vừa đi vào sơn động, một bên đối bên trong quát:

“Phi Nhi, ăn cơm.”

“Đến đây!”

“Hưu!” Cơ hồ là trong nháy mắt, kiều nhỏ thân ảnh đã muốn phiêu phù ở trước mặt Đỗ Yến, tử mâu hưng phấn mà trừng lớn, nhìn chăm chú vào cái giỏ trúc trong tay hắn.

Đỗ Yến thấy nàng bộ dáng nóng vội, vội vàng mở cái giỏ, xuất ra một bàn lớn thịt dê nướng đưa cho nàng:

“Thật có lỗi, có một số việc trì hoãn, đã tới chậm.”

“Có thể đến là tốt rồi, nhanh đói chết ta!” Phi Nhi tiếp nhận chén đĩa, cầm lấy một chuỗi thịt dê liền xả. Nàng đang ở thời kì phát triển, một ngày ít nhất phải ăn bốn năm bữa cơm mới có thể no được, xui xẻo nhất chính là hiện tại muốn làm bộ “Rời nhà trốn đi”, không thể « đường đường chính chính » lên bàn ngồi an. Nếu sao khi lột xác, nàng cứ thế này, thì biết sao đây?

Ăn! Trong đầu chỉ có ý niệm duy nhất này!

Đỗ Yến đi đến cái bàn đá trong sơn động, từ cái giỏ trúc xuất ra đủ loại mỹ vị, mỉm cười nói:

“Ngày mai sẽ lên đường hồi Minh Thành, để cho bọn họ đi trước, chúng ta đuổi theo sau.”

Phi Nhi ngồi ở trên mặt bàn, vừa ăn vừa gật đầu:

“Ừ, Yến ca ca…… An bài.”

Đỗ Yến bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi xuống:

“Đinh Ny giả bộ không giống ngươi, Diêm thúc thúc tựa hồ phát hiện cái gì.”

“Ân?”

“Ha ha…… Tiểu Phi Nhi cũng không phải là tùy tiện có thể làm bộ được.”

“Ừ, ừ!!”

“Ngươi vẫn là nhanh ăn đi, Thánh Tuyết nói buổi tối đến với ngươi.”

“Ừ……”

“…… Quên đi, không quấy rầy ngươi ăn, ta đi tắm ôn tuyền.”

“Ừ ân……” Mỗ nữ chỉ có thể phát ra đơn âm, vẻ mặt đầy mỡ, không hề hình tượng.

Nàng thế nhưng vừa ăn thịt dê, nhìn chân bò, ngửi sữa dê, thật sự bận quá!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.