Phó tổng giám đốc nói mình không có chút kinh nghiệm yêu đương, cho nên quyết định huấn luyện đặc biệt cho mình, địa điểm chính là phòng làm việc của anh ta.
Nguyên nhân chính mà mình bị huấn luyện là vì mình và phó tổng giám đốc được lệnh hai ngày nữa sẽ đến nhà họ Hoắc ăn tối. Nói cách khác thì hôm đó mình không những ra mắt anh trai và chị dâu phó tổng mà còn có cả cha mẹ và bà nội anh ta nữa.
Hôm nay vừa đến công ty mình liền bị phó tổng giám đốc gọi vào phòng làm việc, bình thường căn phòng này chỉ khép cửa, nhưng hôm nay cửa phòng không những đóng kín mà còn khóa trong. Phó tổng giám đốc nói không muốn những người khác biết chuyện bọn họ, đặc biệt là ba người đang ở ngoài kia.
Tất cả cũng vì lòng sĩ diện và tự trọng của một người đàn ông mà thôi.
Phó tổng nói: “Từ bây giờ cô hãy coi tôi là bạn trai mình, còn cô là bạn gái tôi. Thời gian tiếp xúc giữa hai chúng ta không nhiều lắm, cho nên cô nhất định phải nhớ kĩ điều này, diễn cho tốt vào đấy!”
Hình như phó tổng giám đốc đang huấn luyện diễn viên thì phải? Định đưa mình vào TVB à?
“Biết diễn như thế nào chứ? Hãy nhớ đến mấy bộ phim tình cảm, tưởng tượng mình là nhân vật nữ chính, rất yêu đối phương là tôi, thể hiện tình cảm thật chân thực vào, chỉ có như vậy mới có thể khiến người khác tin được.”
“Chẳng lẽ anh không sợ tôi sẽ đùa thành thật à?”
Phó tổng không trả lời vấn đề này, chỉ mỉm cười đầy tự tin.
Anh ta tự tin như vậy vì chắc chắn mình sẽ không đùa thành thật hay là tự tin dù mình đùa thành thật thì anh ta cũng sẽ không xiêu lòng?
“Bây giờ chúng ta bắt đầu từ đơn giản trước nha.” Phó tổng giám đốc bảo mình ngồi đối diện với anh ta, “Gọi tôi một tiếng xem nào.”
“Phó tổng!”
“Hử? !”
“Đại ca Hiên!”
“. . . . . .Gọi Hiên.”
Nghe xong nổi hết da gà, mình chưa từng gọi thẳng tên ai như vậy cả. Đến Trần Mạch thân thiết thế mà mình còn lôi cả họ lẫn tên ra mà gọi.
“Hiên. . . . . .”
“Một lần nữa, nghe không được tự nhiên lắm.”
“Hiên.”
“Đừng có vô tình như vậy! Tình cảm! Phải gọi tình cảm vào!”
“Hiên ~”
Mình dám cam đoan đây là lần đầu tiên mình gọi tên một người đàn ông dịu dàng như vậy. Ngay cả cha mình cũng không được hưởng cái phúc này.
“Được, lần này không tệ, nhớ về nhà phải luyện thêm nhiều vào, nhớ phải tình cảm như vậy. Nếu sợ về nhà quên mất, hay là bây giờ gọi thêm mấy tiếng nữa đi.”
“. . . . . .” Gọi thêm mấy tiếng nữa sao, làm như mình là con cún vậy.
Mệt quá, hóa ra diễn kịch vất vả như vậy.
Sau đó phó tổng giám đốc bảo mình lấy giấy bút ra ghi chép vài điều, bao gồm sở thích của anh ta như anh ta thích ăn gì, không thích ăn gì, thích xem và không thích xem cái gì, thích đi du lịch ở đâu, có thói quen gì, thậm chí trên người anh ta có bao nhiêu nốt ruồi, vấn đề tế nhị này cũng bắt mình phải nhớ.
“Chuyện này có cần thiết không?” Mình vừa ghi mà khóe miệng giật giật, không kiềm chế nổi bèn hỏi, chẳng lẽ còn phải nói ra vị trí nốt ruồi trên người anh ta nữa sao?
“Rất cần thiết, Từ Âm tuyệt đối là người phụ nữ vô vị như vậy đấy.”
Anh ta quá hiểu tính Từ Âm mà.
“Vậy nếu như người nhà anh hỏi chúng ta quen nhau như thế nào thì phải nói thế nào?”
“Nói thật.”
“Nhưng không phải anh từng nói sẽ không chơi trò tình yêu văn phòng sao?”
“Đúng là thế nhưng cô không cảm thấy như vậy mới đủ sức thuyết phục sao, mọi người sẽ nghĩ tôi yêu cô đến mức phá vỡ nguyên tắc của chính mình.”
Anh đừng có nhập vai quá như vậy nha. Tôi sợ tới lúc đó lại không thể diễn được nữa.
“Thế chúng ta có phải tập hôn không?” Đây là để chứng tỏ mình không muốn chiếm tiện nghi của anh ta nha.
“Cô nghĩ thế nào?”
“. . . . . .” Nhìn vẻ mặt anh ta thì chắc là không rồi.
Buổi chiều phó tổng ngang nhiên kéo mình trốn việc, mục đích là đưa mình đi mua đạo cụ.
“Không phải anh định thêm tình tiết chúng ta ở chung đấy chứ?” Mình còn chưa từng trải qua chuyện không trong sáng này nha.
Dép đôi, cốc đôi, bàn chải đánh răng đôi, bộ đồ ăn đôi, gối tình nhân, chọn quần áo cho mình, áo ngủ gợi cảm, quần áo chíp, thậm chí ngay cả băng vệ sinh và Durex anh ta cũng quyết phải mua. Trong thâm tâm mình rất muốn hỏi anh ta xem, sau khi diễn xong thì những thứ này mình có thể đem về không, trừ durex thì để lại cho anh ta dùng, còn băng vệ sinh chắc không cần để lại đâu nhỉ?
“Đó là điều tất nhiên nha, phải làm vậy mới có đủ sức thuyết phục. Bọn họ biết tôi không phải là loại đàn ông tùy tiện làm bậy, nếu không thì sao lại dẫn cô về nhà ra mắt bố mẹ tôi chứ?”
Nói như vậy thì mình đã được nâng cấp lên làm người phụ nữ từng trải rồi. Đáng ghét! Trả lại trong sạch cho tôi! Trử phi có tiếng có miếng nếu không mình nhất định không chịu mang tiếng xấu này!
Đây là lần đầu tiên mình đến nhà phó tổng giám đốc, cũng khá rộng như mình tưởng tượng, đồ dùng trong nhà đơn giản. Sau khi bài binh bố trận khắp nơi xong, phó tổng giám đốc vẫn cảm thấy thiếu gì đó, anh ta nhíu mày suy nghĩ một lát rồi đột nhiên đi vào phòng ngủ lấy ra máy ảnh kĩ thuật số.
“Chúng ta còn phải chụp ảnh chung nữa, không phải trên TV đều diễn cảnh này sao?”
Đâu chỉ mỗi trên TV, trong truyện tranh cũng vẽ như vậy, trong tiểu thuyết cũng viết cảnh chụp hình thân mật, và ngoài đời các cặp đôi cũng thường chụp chung với nhau. Bản thân mình bình thường thỉnh thoảng cũng hay trang điểm rồi tự chụp ảnh lấy nên vấn đề chụp ảnh rất đơn giản.
Đầu tiên phó tổng chụp mình rồi đưa máy ảnh bảo mình chụp ảnh anh ta, cuối cùng là hai người cùng kề vai sát cánh chụp ảnh chung với nhau.
Phó tổng rất cẩn thận, không những dùng máy ảnh chụp mà còn lấy điện thoại ra chụp làm chứng cứ.
Tối mai sẽ chính thức lên đài, thời gian không còn nhiều làm mình khá căng thẳng.
Vẫn biết gia đình nhà phó tổng, Ryan và DK đều giàu có, chỉ là không ngờ nhà phó tổng giám đốc lại khiêm tốn đến thế, khá giống với nhà chị Lolo, cũng có một vườn cây.
Giây phút phó tổng nắm tay mình dắt đi, anh ta không còn là phó tổng nữa mà là Hiên của một mình mình.
Người nhà Hoắc Hiên không đông lắm, có bà nội, bố mẹ, anh trai và chị dâu tương lai. Ấn tượng ban đầu của họ với mình cũng khá tốt. Đó là chuyện đương nhiên, ngoài gia đình không có nạm vàng ra thì mình chính là một cô gái bên ngoài thì ngoan hiển nhưng bên trong thì thối nát, sở trường lớn nhất là giả vờ ngoan ngoãn hiền lành.
Cha Hoắc Hiên tính tình cởi mở, mẹ anh ta nho nhã dịu dàng ít nói, bà nội thì rất hiền, cứ kéo tay mình gọi bé ngoan, Hoắc Huyền tuy hơn Hoắc Hiên hai tuổi nhưng nhìn hai anh em họ không khác nhau mấy. Hoắc Hiên thành thục hoạt bát thì Hoắc Huyền là người đàn ông chân chính, anh ta ăn nói rất thận trọng, nhưng khi nhìn sang người ngồi bên cạnh thì ánh mắt rất dịu dàng.
Điều làm mình chú ý nhất chính là cô gái ngồi bên cạnh Hoắc Huyền, cô ấy nhất định là Từ Âm rồi. Chị ấy không xinh đẹp như mình tưởng tượng nhưng lại rất tự tin. Chị ấy là một trong số ít người vì tự tin mà toát ra được vẻ xinh đẹp riêng của mình. Chị ấy khá cao, dáng người thanh mảnh, có khí chất của một nữ vương. Những người như vậy thường rất hấp dẫn người khác, chắc chắn không ít đàn ông cưỡng lại nổi sức hấp dẫn đó. Như vậy thì Hoắc Huyền chịu không ít đau khổ khi theo đuổi Từ Âm nha.
Vì bọn mình cố tình đến sớm hơn giờ hẹn nên có rất nhiều thời gian rảnh mới tới giờ ăn tối.
“Quả Quả, cháu cùng Hiên nhà bác quen biết như thế nào? Nghe nói cháu cũng là nhân viên công ty Huyền Hiên phải không?”
Bắt đầu bắt đầu, mình biết ngay sẽ bị hỏi đến vấn đề này mà.
Mình cứ làm theo chỉ thị của Hoắc Hiên mà nói sự thật, sau đó thì anh ta thêm mắm thêm muối vào: “Cô nhóc này bình thường rất đáng yêu, lại biết nghe lời, vì thế đã làm con dao động, tự mình phá vỡ nguyên tắc mà nói chuyện yêu đương với cô ấy dù bọn con làm cùng công ty.”
Thật không ngờ Hoắc Hiên là kẻ nói dối siêu hạng, nói dối vậy mặt không đỏ, nói rất trôi chảy. Nhưng mà anh ta không cảm thấy rằng mình đang khoa trương quá không?
Ứng phó với người lớn trong nhà Hoắc Hiên thì rất đơn giản, bọn họ chỉ muốn tìm cho con trai mình một cô gái có lý lịch trong sạch mà thôi, nhưng người khó đối phó nhất trong nhà này chính là Từ Âm, chị ấy tách riêng bọn mình ra để thẩm vấn.
Ngồi trên giường trong phòng Từ Âm, mình có chút lo lắng đứng ngồi không yên. Mình là người rất nhát gan, tuyệt đối không phải đối thủ của người như Từ Âm, chỉ cần chị ấy lườm mình một cái là mình sẽ phun ra hết mọi chuyện. Nhưng cũng may là chị ấy không làm vậy, vì thế mà mình vẫn tiếp tục đóng đạt vai diễn của mình.
“Em và Hiên đã phát triển đến trình độ nào rồi?” Từ Âm tò mò hỏi.
Không ngờ chị ấy đúng là hỏi đến chuyện này. Hoắc Hiên đã dặn, đối phó với Từ Âm thì phải nói thật khoa trương vào.
“Thì, phát triển đến mức biết được trên người Hiên có bao nhiêu nốt ruồi ạ.” Nói xong mình còn giả vờ xấu hổ, lấy tay che mặt đi. Mình không có lợi hại như Hoắc Hiên, có thể nói dối mà không đỏ mặt được.
“Ha ha ha! Thế Hiên thích nhất tư thế nào?”
Vấn đề này thì đến Hoắc Hiên cũng không dự đoán trước được, xem ra muốn trở thành vợ người ta thì phải tự mình phát huy thôi.
“Em nghĩ thì hình như Hiên thích tư thế đứng, còn thích mặc quần áo khi làm chuyện đó.” Mình cứ bịa chuyện lung tung lên, có quỷ mới biết anh ta thích tư thế nào, ngay cả việc anh ta thích ca sĩ nào mình còn không biết nữa là mấy chuyện tế nhị này, “Còn có một tư thế nữa hình như là, lão hán thôi xa? Đúng rồi, là lão Hán thôi xa!” Đây là từ ngữ chuyên môn duy nhất mà mình được nghe rất nhiều.
“Đúng là lão hán thôi xa sao. . . . . . thật là không có tính sáng tạo gì. . . . . .” Từ Âm khẽ nói thầm, “Vậy durex Hiên dùng size nào?”
Trời! Cái này mà cũng hỏi tới sao, đúng là cố tình ép cho mặt mình đỏ chót đây mà. Nhưng mà làm sao mình biết Hoắc Hiên dùng cỡ nào, không phải durex chỉ có một size thôi sao?
Từ Âm nghĩ mình đỏ mặt vì xấu hổ chứ thực ra là vì mình sợ bị lộ chuyện, nghẹn quá nên đỏ mặt. Dậm chân! Đâu phải mình chọn đâu mà biết được vấn đề này chứ.
“Chắc em đã nghe Hiên nói qua, chị và anh em Hiên là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã chơi với nhau rồi chứ?” Đột nhiên Từ Âm chuyển sang chuyện khác, “Chúng ta đều rất quan tâm đến Hiên, đến giờ mà Hiên vẫn chưa có bạn gái làm cho mọi người đều lo Hiên có thể là. . . . . . Nhưng thật may, hôm nay Hiên đã dẫn em về nhà. Hiên chưa bao giờ dẫn bạn gái nào về nhà cả, điều này có thể thấy được em quan trọng với Hiên thế nào, cho nên cả nhà đều tin Hiên thật sự nghiêm túc với em. Như vậy thì chị có thể yên tâm gả cho Huyền rồi.”
Mình quan trọng với Hoắc Hiên sao? Đương nhiên là quan trọng rồi, vì mình là đối tác tốt nhất của anh ta mà.
Lúc Từ Âm nói “mọi người đều lo Hiên có thể là. . . . . .” mình chắc chắn sau . . . . . chứa đầy ẩn ý. Thế mới biết không phải mỗi mình mình có suy nghĩ đen tối.
Lúc ăn cơm Hoắc Hiên chăm sóc mình rất tốt, ân cần giúp mình gắp đồ ăn. Vì hành động dịu dàng quan tâm này đã làm cho bác Hoắc không nhịn được tự hào khen con trai mình rất biết chăm sóc vợ con, nhất định là rất yêu bà xã, còn bảo mình nhanh nhanh đồng ý gả vào nhà bọn họ.
Đương nhiên là mình không dám nói linh tinh, nói nhiều lại càng sai nhiều, kinh nghiệm về điều này mình đã trải qua rất nhiều rồi, nên mình chỉ còn cách giữ im lặng là thượng sách. Mình chỉ tập trung vào ăn cơm, lắng nghe mọi người nói chuyện, thỉnh thoảng lại mỉm cười phối hợp, cứ im lặng cho đến lúc Hoắc Hiên dùng ngón tay lấy hạt cơm dính trên khóe miệng mình. Mình nhìn theo ngón tay anh ta thì thấy Hiên đem hạt cơm đó tự cho vào miệng anh ta, vừa nhìn mình với ánh mắt cưng chiều vừa chậm rãi nhai. Đúng là một đứa bé ngoan, biết không nên lãng phí lương thực nha! Thật ra thì mình không ngại nếu lúc đấy anh ta đem trả lại hạt cơm đó để tự mình giải quyết. Hành động của anh ta thật sự rất ái muội.
Mình biết ngay, không cần đến một giây sẽ yêu người đàn ông này mà.
Thật vui vì hành động đầy ngẫu hứng này đã làm vui lòng mọi người nhà họ Hoắc.
Sau khi ăn xong mọi người cùng nhau ra phòng khách nhâm nhi chút rượu. Mọi người đều am hiểu về rượu, vừa nói chuyện vừa nhâm nhi chút rượu, đúng là biết hưởng thụ cuộc sống nha. Sau một hồi nói chuyện thì mọi người mới nhận ra là thiếu thiếu gì đó, hình như là không thấy Hoắc Hiên chen vào câu nào từ đầu tới giờ, lúc đó mọi người mới nhớ đến còn một người nữa đang ở đây, quay lại thấy anh ta đã say khướt và lăn ra ngủ trên sofa từ lúc nào rồi.
Đúng là một đứa bé đáng thương, bị một nhóm người quên mất sự tồn tại của anh ta.
Mình từng nghe nói tửu lượng của Hoắc Hiên không tồi, hầu như chưa từng uống say bao giờ, cho nên mọi người đều bất ngờ khi thấy anh ta say rượu nằm thẳng đơ ra, nhưng đến khi đếm số chai rượu dưới chân anh ta thì mọi người không còn thấy lạ nữa. Có lẽ vì anh trai anh ta chuẩn bị kết hôn nên cao hứng mà uống hơi nhiều.
Từ Âm nhất quyết để chị ấy và Hoắc Huyền đưa bọn mình về, dĩ nhiên là mình không thể từ chối. Vốn định cả hai ở lại nhà họ Hoắc ngủ một đêm, nhưng cái tên đáng ghét say bét nhè này cứ nhất quyết đòi về nhà. Không còn cách nào khác là phải nhờ đến vợ chồng Hoắc Huyền hộ tống về.
Nói thật thì mình hiểu được mục đích của Từ Âm, chị ấy muốn đến xác nhận xem có đúng là bọn mình sống chung không. Khi Hoắc Huyền vất vả đưa em trai ném lên giường thì Từ Âm cũng kéo mình quan sát căn phòng. Chị ấy rất tỉ mỉ, đến mức hộp durex mình đã giấu dưới gầm giường mà chị ấy cũng thấy. Cũng may là mình đã mở hộp durex ra lấy mấy cái rồi đổ nước vào đó, như vậy mới giống như bọn mình đã sử dụng qua. Durex? Sử dụng? A! Mình chỉ lôi ra mấy cái để chơi thôi mà, còn là chơi cùng với nước đấy!
Thật vất vả mới tiễn được vợ chồng Hoắc Huyền về, sau đó mình quay lại giúp Hoắc Hiên cởi giầy, rồi nhớ đến ánh mắt kì lạ của Hoắc Huyền nhìn mình trước khi về. Chẳng lẽ anh ta nhìn ra bọn mình đang giả vờ rồi sao?
Dù sao việc đã đến nước này, suy nghĩ nhiều cũng không làm được gì. Mình giúp cởi cà vạt ra, rồi cởi từng nút áo sơ mi của Hoắc Hiên ra, định vào phòng tắm lấy khăn ướt ra lau mặt cho anh ta.
Đúng lúc mình định đứng dậy thì đột nhiên anh ta kéo tay mình lại. Say như vậy mà anh ta còn tóm được chính xác tay mình, miệng còn lẩm bẩm: “Đừng đi. . . . . .”
Thì ra mấy cảnh tình cảm trên TV cũng xảy ra ngoài đời thực, bởi vì anh ta nói tiếp. . . . . .
“. . . . . . Chớ đi. . . . . . Từ Âm. . . . . . Đừng đi mà. . . . . .”
Thì ra là thế! Có là mẹ mình thì cũng không thể ngờ chuyện này lại xảy ra.