Đầm Lầy Mùa Xuân

Chương 9: C9: Chương 9



Trong lúc chờ người bên trong ghi chép, Văn Bách Linh nhận được cuộc gọi, bước đến bên đường nghe máy.

Tài xế được gọi đến lái chiếc xe cho mượn về, đồ đạc của Thang Yểu và bạn cô được chuyển sang xe của Văn Bách Linh.

Bãi đỗ xe rộng rãi, của xe mở toang.

Từ chỗ của Văn Bách Linh có thể thấy túi thức ăn nhanh mở ra trên ghế.

Thức ăn gần như còn nguyên, Thang Yểu chỉ ăn hai ba miếng bánh hamburger mà trước đó cô đã lấy ra, chưa tới một phần ba. Cô dùng giấy gói lại, để trên ghế xe.

Có lẽ cô lo cho bạn mình, vừa chào hỏi anh đã vội vàng đến đồn cảnh sát.

Văn Bách Linh nói chuyện điện thoại hơn hai mươi phút mới thấy Thang Yểu và bạn đi ra.

Bạn cô suy sụp, được Thang Yểu và cô bạn kia đỡ đi như cái xác không hồn, mặt mày trắng bệch như tờ giấy.

Cũng biết kết quả không tốt đẹp gì.

Trong tình huống này, người bị lừa khó có thể lấy lại tiền, đằng sau những tài khoản trò chuyện trông hết sức bình thường là cả một đường dây lừa đảo quy mô lớn, cũng rất có thể những kẻ lừa đảo đều ở nước ngoài.

Điện thoại áp vào tai, giọng anh trai anh từ nước ngoài truyền đến, nói với Văn Bách Linh tình hình hiện tại của dự án mới.

Anh không tập trung, ánh mắt rơi vào người Thang Yểu, chú ý đến cử chỉ và lời nói của cô.

Thang Yểu cao 170cm, kể cả khi mang đôi giày bệt màu trắng trông cũng cao.

Gương mặt cô không tương xứng với chiều cao.

Cô có đường nét gương mặt thanh tú, trầm lặng, dễ nhìn, đôi lúc nghiêng đầu mỉm cười, rất duyên dáng và bắt mắt, nhìn vào sẽ cảm thấy cô có tính tình ôn hòa.

Nhưng cô có nghĩa khí, không chịu đứng nhìn người thân và bạn bè khổ sở.

Không những vậy, bây giờ cô còn là trụ cột của phòng ký túc xá, chu đáo giúp đỡ mọi người, còn cắm sẵn ống hút vào ly coca đưa cho bạn.

Cô nhẹ nhàng giải thích với bạn cùng phòng:

“Kỳ Kỳ, cậu còn có bọn tớ mà. Học kỳ vừa rồi tớ đi làm thêm, để dành được ít tiền. Thẻ ăn của cậu hết tiền, tớ sẽ nạp thêm cho cậu.”

“Bọn mình mặc quần áo cùng kích cỡ, muốn thay đổi tâm trạng thì cứ đổi quần áo với nhau là được.”

“Khó khăn chỉ là tạm thời, tất cả sẽ qua đi thôi, đừng nghĩ về người đó nữa, chẳng phải cảnh sát đã nói chuyện này đều được sắp đặt rồi sao?”

Trên đường, xe cộ qua lại không ngừng, tiếng ồn át đi lời cô nói, nhưng nhìn biểu cảm của Thang Yểu cũng biết, rõ ràng cô không phải kiểu người chỉ quan tâm đến bản thân, chắc chắn sẽ chia ngọt sẻ bùi với bạn cùng phòng.

“Anh mong em đến đây hỗ trợ một chút. Em thấy thế nào?”

Hỏi liên tục mà không nhận được câu trả lời nào nghiêm túc, qua điện thoại, Văn Bách Kỳ cũng nhận ra Văn Bách Linh đang lơ đãng, cười hỏi: “Bách Linh, sao thế, bận việc gì khác à?”

Văn Bách Linh hoàn hồn, mỉm cười: “Em không bận, nhưng có vài việc khác.”

Khi anh trai hỏi việc gì, anh nhìn dáng hình cách đó không xa, hời hợt nói rằng đó là một cô bé anh hùng.

“Anh à, em không nói chuyện với anh nữa, em đang giúp người, lát nữa sẽ gọi lại cho anh, để trợ lý đặt vé máy bay, bay vào ngày mai hay mốt gì cũng được.”

Văn Bách Linh lái xe đưa họ về trường, anh cân nhắc tính toán, đỗ xe ngoài cổng trường, không lái xe vào ký túc xá.

Thang Yểu không ra khỏi xe với bạn, nói Lữ Thiên đưa Trần Di Kỳ về phòng trước. Làm phiền người ta lâu như vậy, cô không thể cứ vậy rời đi, ở lại một mình với Văn Bách Linh.

Muốn nói thêm gì đó, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ được vài lời cảm ơn bình thường, nói nhiều sẽ làm người ta cảm thấy thiếu chân thành, giả tạo, điều duy nhất có thể làm là nói một câu mà trước kia từng nói: “Tôi mời anh một bữa.”

Không gian trong xe rất rộng rãi, tràn ngập mùi hương.

Lần này, Văn Bách Linh không từ chối lời hứa hẹn của cô, nửa đùa nửa thật nói: “Các cô ở ký túc xá mấy ngày này cũng không dư dả mà cứ nghĩ đến chuyện đãi khách. Ăn ngon không phải vội đâu. Tôi sẽ nhớ bữa cơm này. Còn nhiều dịp mà.”

Anh tháo dây an toàn, đưa cô đến ký túc xá, không nói lời mơ hồ.

Ngay khi cô chuẩn bị rời đi, anh giữ cổ tay cô, ghé sát vào tai cô thì thầm ——

“Về phòng ăn gì đi, ăn ít quá.”

Khi nghĩ về chuyện này, lại thấy mùa xuân năm đó đã kết nối những ngã rẽ rối rắm của cuộc đời. Cuộc đời không cỏn đơn giản là giải quyết những nỗi lo bằng cách vùi đầu tìm giải pháp.

Khi nhớ kỹ lại, đôi mắt cười của Văn Bách Linh đêm đó luôn hiện rõ trong tâm trí.

Đã sang tháng tư.

Suốt mùa xuân, Trần Di Kỳ không thể vượt qua cú sốc bị lừa, cô ấy ngây ngốc, ban đêm hay gặp ác mộng rồi bật khóc.

May mà có Thang Yểu và Lữ Thiên bên cạnh.

Họ đã đồng ý với nhau, sẽ phải luôn có một người ở lại phòng, Trần Di Kỳ không được ở một mình.

Cuối tuần, khi Thang Yểu đi làm thêm hoặc ghé thăm dì, Lữ Thiên sẽ đưa Trần Di Kỳ về nhà mình, nói người nhà làm hoành thánh cho cô bạn.

Khi Trần Di Kỳ tươi tỉnh trở lại, mùa xuân đã qua đi, thời tiết nóng dần lên, ve sầu kêu râm ran dưới ánh nắng chói chang.

Chớp mắt đã cuối tháng sáu.

Khi gần đến kỳ nghỉ hè, Thang Yểu tìm việc làm thêm mới, cùng Trần Di Kỳ làm trợ giảng vào buổi tối cho một trung tâm thể dục thể thao trẻ em gần đó, được trả lương hàng ngày.

Dường như cuộc sống lại diễn ra suôn sẻ:

Thang Yểu thi cuối kỳ rất tốt, coi như năm nhất trôi qua thuận lợi, nhất định sẽ giành được học bổng cho học kỳ hai của năm hai.

Hai công việc làm thêm tương đối ổn định, quản lý cũng rất tốt bụng, dần dần tích cóp được nhiều tiền hơn.

Hơn nữa, dì nhỏ cũng hứa dành hơn mười ngày về quê với cô.

Nhưng trước khi rời Bắc Kinh về nhà, trong lòng Thang Yểu còn có chuyện không thể nào quên.

Cô vẫn nợ Văn Bách Linh một ân tình, chưa thực hiện lời hứa mời anh một bữa.

Thang Yểu nhắn tin cho Văn Bách Linh, đầu tiên báo tên mình, sau đó nói rằng cô đã có nhiều tiền hơn, nếu thời gian này thuận tiện, cô có thể mời anh một bữa trước khi về quê.

Tin nhắn đã gửi đi được vài phút, điện thoại không có động tĩnh gì.

Thang Yểu nghi ngờ, có phải lần cuối gặp nhau, cô đã làm phiền anh nhiều lắm không, dù cho Văn Bách Linh không nói ra, nhưng trong lòng đã cảm thấy không vui, do mối quan hệ này chưa đi đến đâu nên muốn tránh mặt?

Lữ Thiên ra khỏi phòng tắm, quấn khăn trên đầu, thấy Thang Yểu nhìn điện thoại chăm chú nên cầm giỏ đựng sữa tắm, tay kia vẫy vẫy lược: “Thang Yểu, đang nghĩ gì thế?”

Nhóm các cô nàng đã gặp Văn Bách Linh rồi, Thang Yểu cũng thật thà nói rằng cô định mời anh một bữa trước khi về nhà.

Lữ Thiên nghĩ ngợi một lúc, kéo ghế ngồi cạnh Thang Yểu, hỏi cô: “Sau hôm đó, anh ấy không liên lạc với cậu à?”

Thang Yểu lắc đầu, không rõ trong lòng có thất vọng không: “Không có.”

Họ thật sự chưa hề liên lạc lại với nhau.

Hơn hai tháng qua, Văn Bách Linh dường như đã bốc hơi khỏi thế giới này, cô cũng không còn gặp lại anh trong thang máy ở nhà dì nhỏ.

“Vậy à, chắc tớ nhìn nhầm rồi.”

Lữ Thiên chải tóc, dùng khăn lau: “Ngày hôm đó, ở đồn cảnh sát, anh ấy đã luôn bên cạnh bọn mình, tớ tưởng anh ấy muốn theo đuổi cậu nên mới chịu khó giúp đỡ, Thật ra, anh ấy cũng không tệ, có điều…”

Cô bạn đổi đề tài, dặn Thang Yểu phải cẩn thận, nói Văn Bách Linh nhìn có vẻ giàu có quá, trông rất nguy hiểm.

Thang Yểu nhớ lại kỹ càng ngày hôm đó, cảm thấy Văn Bách Linh không làm gì tỏ vẻ giàu có, thậm chí còn không khoa trương bằng người bạn bị đánh cắp hình ảnh mà anh gọi đến, vậy nên cô tò mò hỏi thêm một câu, hỏi Lữ Thiên làm sao biết.

“Chiếc xe, xe của anh ấy, nếu tớ không lầm thì đó là Bentley Cullinan, đó là chiếc xe mơ ước của tớ khi còn nhỏ, chiếc xe đắt tiền quá, Ngày nào tớ cũng xem ảnh và video trên mạng.”

Nói xong, Lữ Thiên lấy máy sấy ra sấy tóc.

Điện trong ký túc xá bị hạn chế, máy sấy công suất thấp, gió cũng yếu, sấy một lúc lâu tóc mới khô, phòng tắm có tiếng gió vù vù, không mấy yên tĩnh.

Giữa tiếng ồn ào, Thang Yểu lấy điện thoại ra, tìm kiếm “Cullinan”, hình ảnh hiện ra trông giống hệt xe của Văn Bách Linh, giá cả thật sự làm người ta giật mình.

Điện thoại reo, tên của Văn Bách Linh hiện trên màn hình.

Thang Yểu cầm điện thoại, ra ban công nghe máy.

Nắng buổi trưa chiếu trên đỉnh đầu, ve sầu kêu râm ran, lan can kim loại của ban công nóng bừng, lớp sơn bong tróc phản chiếu ánh sáng chói mắt.

Dường như Văn Bách Linh chưa tỉnh, giọng nói còn buồn ngủ.

Nhưng qua điện thoại, giọng anh mang theo ý cười: “Sao thế? Cuối cùng cũng nhớ mời tôi một bữa à?”

Thang Yểu nói “Ừm”, nghĩ đến hôm nay là cuối tuần, cô cũng không biết mình có quấy rầy giấc mơ của người khác không, vậy nên chỉ có thể ngập ngừng hỏi: “Văn Bách Linh, anh chưa dậy à?”

“Tôi còn chưa ngủ.”

Văn Bách Linh nói anh đang ở nước ngoài, bị lệch múi giờ. Bây giờ đã hơn mười giờ đêm.

Không ngờ anh lại đang ở xa như vậy, chắc chắn không thể mời bữa cơm này được, cũng không thể làm gì khác cho anh, Thang Yểu nghẹn lời, không biết phải nói gì.

Văn Bách Linh không cúp máy, thoải mái trò chuyện với cô.

Anh nói năm nay anh tốt nghiệp thạc sĩ, cũng chưa quyết định được sẽ học lên tiến sĩ hay về giúp đỡ việc kinh doanh của gia đình, vậy nên đang cố gắng chuẩn bị cho cả hai việc này.

“Dạo này tôi bận quá, sắp tới cũng chưa có ý định về nước, đừng bận tâm chuyện mời tôi bữa cơm, cứ để đó, khi nào quay lại, tôi sẽ gọi cho cô.”

Thang Yểu nghĩ ngợi một lát: “Được rồi, nếu đến học kỳ sau anh mới quay về, khi học bổng của tôi được xét duyệt, tôi sẽ mời anh một bữa thật ngon.”

Cô luôn nói chuyện như vậy, ngốc nghếch mà chân thành.

Dù gia đình cô không hề khá giả, một bữa ăn này có khi gấp rưỡi bữa ăn của cô, cô vẫn nghiêm túc mời anh.

Khi Văn Bách Linh trêu chọc rằng cô có “quá tự tin” không, Thang Yểu lại thấy hơi xấu hổ, nhẹ giọng một chút, nhưng vẫn không chùn bước mà kiêu ngạo trả lời anh.

Cô nói: “Thật ra, thành tích học tập của tôi khá tốt, tôi còn là lớp trưởng nữa đấy.”

Văn Bách Linh bị cô chọc cười: “Được rồi, khi nào nhận học bổng thì gọi cho tôi, dù bận hay không, tôi cũng sẽ quay về mời lớp trưởng Thang một bữa, quyết định thế nhé.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.