Giữa buổi dạ yến Trung Thu trong cung, An Lạc Hầu bị đám quan lại chuốc
thêm mấy chén rượu, không chịu nổi nên say mèm. Hoàng hậu nương nương có lời, sai người hầu trong cung dìu An Lạc Hầu rời tiệc đi giải rượu.
Tuy nó là quốc cữu nhưng không quyền không thế, chỉ được hư danh Hầu gia,
phu nhân cũng chỉ là một nữ tử chẳng rõ gốc gác nên không thể dựa dẫm
vào nhà vợ. Mỗi tháng nó lãnh chút bổng lộc, nhận chút quà ban thưởng
trong cung theo năm. Nhưng bao nhiêu năm trôi qua như vậy, văn võ bá
quan trong triều không ai dám xem thường nó.
… Đều bởi vì trong
cung chỉ có Hoàng hậu ta được Hoàng đế ân sủng, Thái tử đương triều là
con của Hoàng hậu hạ sinh, dưới Thái tử còn có một đệ đệ, một muội muội, tất cả đều là con ruột của Hoàng hậu.
Mặc dù Hoàng hậu không
thích nắm quyền, không hỏi chuyện bên ngoài. Nhưng triều đường hưng
thịnh, lại không có ngoại tặc lộng quyền, nên những năm qua Hoàng hậu
luôn đứng trên cao sừng sững, không ai lay chuyển được địa vị của người.
Bệ hạ lại không chịu nổi một hạt cát trong mắt, những kẻ trước kia từng
phỉ báng Hoàng hậu hoặc định đưa con gái tiến cung nhận ân sủng, cuối
cùng chẳng còn một người có được kết cục tốt đẹp.
Hoàng đế đương triều thời trẻ rong ruổi trên yên ngựa, vẫy vùng nơi sa trường, sát
phạt quyết đoán, tung hoàng ngang dọc, ngạo nghễ nhìn đời. Những năm qua tuy dốc hết tâm trí vào việc triều chính, khước từ dùng vũ lực tranh
đấu, nhưng không có nghĩa Hoàng đế bệ hạ bỗng dưng trở nên từ bi.
Bởi vậy, cuộc sống của An Lạc Hầu quả đúng như tên gọi, vừa “an” vừa “lạc”[1]
[1] An: Bình yên. Lạc: Vui vẻ.
Nó đi dạo trên đường, tuy bước chân hơi lảo đảo vì say, nhưng may thay có
người hầu trong cung bám theo sát gót nên không đến nỗi bị ngã nhào.
Nó rất quen thuộc đường đi trong cung, những năm qua thường tiến cung thăm hỏi Hoàng hậu. Xuôi theo con đường đến Ngự hoa viên này, rồi đi thẳng
tiếp, cách đó không xa, phù dung nước biếc sóng khẽ động, dòng nước
trông tựa dải lụa đào. Lúc này tuy phía bắc trời đông rét đậm tuyết rơi
dày, nhưng phía nam chẳng thấy gió lay cành lao xao.
Nó đi thấm
mệt, thấy bên cạnh hồ sen có tảng đá lớn sạch sẽ, nhân tiện tựa người
lên đó, mắt nhắm hờ, ngà ngà say sáu phần giờ cũng đã thành chín phần
làm nó muốn ngủ thiếp đi.
Cung nhân lo sợ mình hầu hạ không chu
đáo, lúc quay về bị Hoàng hậu phát hiện, nên vội vàng khuyên nhủ: “Hầu
gia, tảng đá này lạnh lắm, Hầu gia lại uống rượu nhiều, cẩn thận sinh
bệnh. Nô tì đỡ Hầu gia vào điện gần đây nghỉ ngơi nhé?”
Nó lắc đầu: “Cứ để bản Hầu nghỉ ở đây một lát là được.”
Cung nhân kia hết cách, đành cẩn thận nói: “Chi bằng nô tì đi tìm chiếc cáo
choàng chắn gió cho Hầu gia, Hầu gia cứ nghỉ chân, nhưng nhất định không được ngủ?”
Thấy nó gật đầu đồng ý, cung nhân kia mới chạy đi như bay.
Lúc này xung quanh hết sức yên tĩnh, nó trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cảm giác trước mắt trải ra một con đường, còn mình dường như vẫn còn trong hình
dạng một đứa bé bốn năm tuổi, nằm bò trên vai của cung nhân nhìn sang.
Giữa con đường dài trong cung, mặt trời còn chưa ló dạng, cung nhân kia
đã dặn dò bên tai: “Thấy Hoàng hậu nương nương nhất định phải vấn an!”
Rồi định xoay cơ thể bé nhỏ của nó lại, bảo nó phải ngoan ngoãn nghe lời bà ấy.
Mặc dù nó là một đứa trẻ, nhưng tâm trí đã là của nam tử trưởng thành, tuy cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, nhưng
trong lòng chợt nghi hoặc: Sao ta lại trở thành con trai của tỷ tỷ?
An Dật Hoàng hậu sinh được tất cả ba người con, Khinh Quân, Tâm Nhụy và
Khinh Dục. Ba đứa trẻ này đều rất thân thuộc với người cậu là hắn, nay
hắn lại bất chợt biến thành một đứa bé còn nhỏ hơn Khinh Dục, chuyện này là sao?
Tâm trạng thấp thỏm này khiến lòng hắn thắt lại, cho dù vùng vẫy ra sao, cung nữ kia chỉ coi như đứa nhỏ đang nghịch ngợm, liền ôm chặt lấy nó, không co giãy ra.
Nó gương mắt nhìn cung nữ này bế mình đi đến Cảnh Nhân cung, chợt hết sức kinh ngạc… An Dật từ khi
tiến cung tới nay, luôn ở cùng Hoàng đế bệ hạ trong Trùng Hoa cung, chưa từng sống tại cung khác. Hôm nay cung nữ này bế nó đến Cảnh Nhân cung,
chuyện này lại là sao nữa?
Còn chưa đến cổng Cảnh Nhân cung, đã
nghe thấy tiếng gậy nện mạnh lên da thịt vang lên từ trong sân. Khoảnh
khắc đó, dường như nó đã quay về quá khứ như cơn ác mộng kia, sự việc
trước mắt rõ ràng đã xảy ra hồi nhỏ, nhìn qua cánh cửa khép hờ của Cảnh
Nhân cung, có thể thấy vết máu trườn xuống theo bậc thềm.
Sau đó trong đầu nó bất ngờ vang lên một giọng nói đầy thù hằn, trùng khớp với giọng nói nó nghe được rõ ràng bên tai: “Từ Phượng, cả đời này ngươi
chỉ là gà mái không sinh nổi trứng, chỉ có thể bế con trai của cung nữ
mà giả làm con ngươi cho có thôi…” Dẫu rằng đã là một nam tử trưởng
thành, nhưng khi nghe lại lần nữa, nó vẫn cảm thấy kinh hãi.
Song, hiện thực không cho phép người ta chùn bước, cái tên Từ Phượng này,
giấc mộng mịt mù hiện lên trước mắt nó đây, tất cả khiến trái tim nó đập loạn nhịp, nó chợt tỉnh ngộ: Phải rồi, mẹ nuôi của nó, Hoàng Thái hậu
cuối cùng của Đại Trần, họ Từ tên Phượng, khi xưa lúc tại vị Hoàng hậu
thì sống trong Cảnh Nhân cung.
Nhưng điều kì lạ là, trong lòng
nó đã tường tỏ, biết mình không phải do Hoàng hậu sinh, chỉ là đứa bé
được nuôi dưới danh nghĩa của bà ta, cho nên cung nhân hầu hạ nó mới cẩn thận hết sức, hàng ngày bế nó đến lấy lòng Từ Phượng.
Cung nhân kia vốn đã chọn giờ thích hợp, nào ngờ vừa nghe âm thanh này phát ra, vội bế nó quay đầu trở về…
Nó cảm thấy cơ thể lạnh cóng, một mình trốn trên chiếc giường rộng lớn đến mức mười đứa trẻ có thể cùng ngủ ở tẩm điện đông cung. Rúc vào chăn gấm trải khắp giường, nhưng vẫn cảm thấy lạnh tới mức toàn thân run rẩy.
… Cung nhân bế nó ngày hôm đó, và những người hầu khá quen thân với cung
nhân đó mấy ngày nay đều không thấy bóng dáng, cả đông cung đại điện
trống trải cô quạnh đến lạ lùng.
Cho dù là trong mơ, nó vẫn nhớ
cảnh mẫu tử Tuệ phi nương nương và Thập Thất đệ hòa thuận vui vẻ trong
Cảnh Ninh cung, cả sự đắc ý không thể che đậy của Tuệ phi lúc thỉnh an
Hoàng hậu.
Khi đó nó ngồi bên cạnh mẫu hậu, mẫu hậu nắm chặt bàn tay bé nhỏ của nó, như thể sắp bóp nát bàn tay ấy đến nơi, nhưng trên
mặt tràn đầy ý cười dịu dàng, nhỏ nhẹ nói: “… Bệ hạ bộn bề việc nước,
Tuệ muội muội phải để tâm chăm sóc Tiểu Thập Tứ, tỷ muội chúng ta cùng
cai quản tốt hậu cung, cũng giúp bệ hạ bớt chuyện phiền lòng…”
Nó chứng kiến bằng con mắt của nam tử trưởng thành, cũng cảm thấy Tuệ phi
rất xinh đẹp, yêu kiều diễm lệ, đúng độ tuổi hoa tươi chớm nở, lại được
Hoàng đế sủng ái, trên gương mặt khó giấu nổi vẻ hân hoan.
… Song cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.
Trong mơ, nó vẫn có thể nhìn thấy lúc thân thể bé nhỏ của Thập Thất đệ được
vớt lên từ hồ Thái Dịch trong cung, đã phù thũng như một quả bí đao lớn, kinh khủng vô cùng.
Tuệ phi như phát điên, lao về phía mẫu hậu: “Từ Phượng, đồ tiện nhân nhà ngươi, dám mưu hại hoàng tử?”
Nó đứng bên mẫu hậu, chứng kiến Tuệ phi bộ dạng như kẻ điên đang nhe nanh
múa vuốt, hai mắt đỏ ngầu, hận không thể xé nát người trước mắt mình rồi nuốt chửng…
Mẫu hậu của nó đôi mắt ngấn lệ hoa, cầm khăn chấm
chấm hạt lệ rưng rưng rơi khóe mắt, nói với phụ hoàng nó: “Thần thiếp
không trách Tuệ phi muội muội vu oan cho thần thiếp, muội muội mất đi
Tiểu Thập Thất, thần trí nhất thời không tỉnh táo, cũng cần có chỗ trút
giận… Tội nghiệp Tiểu Thập Thất, đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy mà… Chuyện
này quả thực khiến thần thiếp lòng đau như cắt…”
Nam tử đứng bên hồ Thái Dịch, người mặc y phục màu vàng sáng, đang nhìn Tuệ phi phát
điên bằng ánh mắt chán ghét: “Trẫm luôn tưởng nàng ấy là người hiểu
chuyện, thì ra cũng là kẻ không biết chừng mực. Làm mẹ mà chẳng trông
chừng con cho tốt, xảy ra chuyện rồi lại tùy tiện vu oan…”
Phụ
hoàng rất đông hoàng tử công chúa, người dành phần lớn sinh lực cho
giang sơn, chính sự và các mỹ nhân xinh đẹp như hoa trong hậu cung, phần ít ỏi còn lại mới dùng để quan tâm con cái. Dù vậy, gần hai năm nay
Tiểu Thập Thất cũng là đứa được phụ hoàng sủng ái nhất trong số các
huynh đệ, giờ đã mất mạng mà chỉ được phụ hoàng đích thân đến rồi thở
dài một tiếng mà thôi.
Nó tuy còn nhỏ, không hiểu gì về chuyện
này, nhưng cũng bất giấc cảm thấy lòng mình nguội lạnh. Giờ đây khi quay trở lại quá khứ, chỉ dùng hai chữ “nguội lạnh” mà có thể hình dung nổi
tâm trạng nó hay sao?
“Cũng tại thần thiếp, bình thường ghét bỏ
Huy Nhi hiền như khúc gỗ, yêu mến Tiểu Thập Thất lanh lợi đáng yêu nên
thường đùa với Tuệ muội rằng, thiếp tình nguyện đổi lấy Tiểu Thập Thất
đem về nuôi dưỡng tại Cảnh Nhân cung, bởi vậy lúc này mới khiến Tuệ muội muội hiểu nhầm. Các tỷ muội thường nói đùa về chuyện này, đây đều là
lỗi của thần thiếp…”
Người mặc y phục màu vàng sáng tiến đến
càng thêm gần, giơ tay vỗ vài cái lên vai mẫu hậu, nhẹ nhàng an ủi. Xong xuôi, người thở dài một tiếng, rồi nhân tiện xoa đầu nó: “Huy nhi quả
là đứa trẻ ngoan ngoãn thành thật!”
…
Bên hồ Thái Dịch
lạnh lẽo, Tiểu Thập Thất đã được mang đi an táng, Tuệ phi cũng bị cung
nhân lôi đi, bóng người màu vàng sáng càng đi càng xa dần. Nó ngẩng đầu
nhìn, gương mặt trước giờ luôn dịu dàng hiền lành của mẫu hậu bỗng nhăn
lại một cách kì dị, bà cười khẽ, kèm theo đó là mối hận thù khắc cốt ghi tâm…
Cúi đầu xuống, cái giá lạnh ùa vào lòng nó, nó ước gì mình chưa từng hiểu được nụ cười này.
Hiện thực khắc nghiệt như vậy đó, nó chỉ là một đứa con nít, hận không thể trưởng thành trong một đêm.
Mà trưởng thành rồi thì sao, xưa nay nó chưa từng nghĩ tới. Cho dù ngồi
trên ngai vàng cao lớn, được trọng thần yết kiến, cũng không thể khơi
gợi chút hứng thú của nó.
Người đang ngồi trong rèm châu phía
sau lưng nó mới là người nắm giữ quyền sinh quyền sát của đất nước này,
nó ngủ hay thức thì có gì khác biệt đâu?
Ngai vàng của Hoàng đế
cứng nhắc, lúc ngủ vừa khó chịu vừa không thể tùy ý thay đổi tư thế, chỉ được ngủ ngồi. Nó chỉ mong buổi chầu sẽ sớm kết thúc, như vậy thì nó có thể quay về Trùng Hoa điện.
Từ sau khi phụ hoàng qua đời, nó đã chuyển vào Trùng Hoa điện. Mẫu hậu trở thành Hoàng Thái hậu, chuyển từ
Cảnh Nhân cung tới Di Ninh điện.
Trong Trùng Hoa điện, có chiếc giường lớn ấm áp, còn có một gương mặt tươi cười ấm áp không kém.
Người có nụ cười ấm áp đó là An Dật.
Khi trời lạnh, nàng sẽ dặn dò nó mặc thêm áo, khi trời nóng, sẽ lại căn dặn nó cởi bớt áo. Có cung nhân thất lễ với nó, nàng sẽ nghĩ cách trút giận thay nó, thậm chí có một lần đã khiếu cáo tới chỗ Thái hậu.
Thái hậu là từ mẫu, là người hiền thục độ lượng và nhân hậu nhất trong cung, đương nhiên không thể để cho cung nhân đè đầu cưỡi cổ Hoàng đế… Những
cung nhân lén lút ức hiếp nó kia, đâu một ai có được kết cục tốt đẹp?
Ai ai cũng cười nhạo rằng nó hiền lành đần độn, xem nó như một kẻ ngốc,
chỉ có nàng luôn giữ thiện ý với nó, chưa từng tỏ thái độ căm ghét, ngầm mỉa mai hay chế nhạo nó.
Nó cảm thấy ấm áp, bất giác đã dựa dẫm vào nàng. Nàng giống như một chậu lửa, khi sát lại gần, dường như ngay
đến lồng ngực cũng tỏa ra luồng khí ấm áp. Cho dù sau lưng vẫn lạnh
ngắt, cũng không thể ngăn nó tựa gần chậu lửa này theo bản năng.
Những năm tháng sống hạnh phúc bên nhau khi xưa, nay giống như một bức họa
đẹp từ từ mở ra trước mắt. Hai người cùng vui đùa trên giường, thỉnh
thoảng nó nhìn thấy xương quai xanh thanh tú của nàng, người đó tùy tiện nghiêng người về phía trước, ra sức cù nách nó…
Nó cười ngã lên long sàng, trên gương mặt nàng tràn đầy vẻ đắc ý…
Lúc này nó mới phát hiện, mình đã là một thiếu niên, tròn trĩnh như một quả bóng trắng trẻo, thịt ở hai má bị An Dật ra sức kéo sang hai bên… Quá
quen thuộc với nhau luôn có điểm không tốt, nàng đã coi mình như thư
đồng của nó quá lâu rồi, lâu tới nỗi nàng quên đi tất cả cảnh giới, coi
nó như đệ đệ nhà hàng xóm mà chọc ghẹo…
Gương mặt tươi cười này của nàng thật ấm áp biết bao.
Nó chậm rãi vươn tay ra định chạm lên má nàng, lòng thầm cười nhạo Yến
Bình có mắt như mù, nhưng nghe thấy một tiếng gọi khẽ bên tai: “Hầu gia… Hầu gia tỉnh lại đi…”
Giọng nói phiền phức này đã gây nhiễu
loạn hình ảnh gương mặt đang tươi cười vui vẻ trước mắt hắn, hắn la lên
một tiếng: “Tiểu Dật…” rồi bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
Cung nữ nhìn thấy An Lạc Hầu say rượu nằm ngủ trên tảng đá, gọi tên húy của
Hoàng hậu lúc bừng tỉnh cũng chỉ coi đó như tình cảm sâu sắc giữa quốc
cữu và Hoàng hậu nên cũng chẳng chú ý lắm, có lẽ là nằm mơ thấy Hoàng
hậu không biết chừng. Nàng lập tức ân cần khuyên nhủ: “Hầu gia đừng ngủ
trên đá kẻo nhiễm lạnh, hay là tới thiên điện nghỉ tạm?” Nói xong, liền
lấy áo choàng mang đến đang cầm trên tay khoác lên người An Lạc Hầu.
Nó ngủ quá say sưa, lúc này vẫn còn đang lơ mơ, nên cứ tùy ý để cung nhân
đưa đi. Nó lại hỏi thử, cung nhân kia nói dạ yến trong cung đã đến hồi
cuối, xe ngựa của các vị đại thần đã đợi sẵn ở trước cổng cung điện. Nó
được cung nhân dắt cẩn thận tiễn nó xuất cung tìm xe ngựa tư gia để về
nhà.
Nó ngẩn ngơ suốt dọc đường, trong xe ngựa nhớ đến trận hỏa
hoạn tại Cẩm Tú các, nhớ lại cuộc sống lưu vong tha hương tiếp đó, sau
này được Đảng Bảo Hoàng tìm thấy tung tích, liền lén giao thiệp với họ.
Hồi đó còn ít tuổi, luôn muốn lập nên công lao sự nghiệp, để Tiểu Dật
ngốc nghếch sau này không cần phải làm lụng vất vả ở nơi thâm sơn cùng
cốc nữa.
Nhưng, từ trước đến giờ nó chính là kẻ ngốc.
Nó tưởng rằng kẻ ngốc là Tiểu Dật, thật ra chỉ là nàng có tư tưởng khoáng
đạt, bằng lòng với số mệnh. So với hắn, nàng thông minh hơn gấp trăm
lần.
Có đúng là nó phải bị đập đầu chảy máu xong, mới có thể biết hồi xưa mình đã ngây thơ đến mức nào?
Ngay cả một tiểu đạo cô mà Dực Vương nhận nuôi – cô nhi Tiểu Ngũ cũng có thể tùy tiện bắt nạt nó. Trong những tháng ngày tôn ti địa vị hỗn loạn ấy,
đêm nào nó cũng thức tới sáng, cảm giác lạnh lẽo xung quanh khiến nó vô
cùng hoài niệm những năm tháng có người cùng chung sống.
Trong
nhà hẵng còn sáng đèn, bóng người nhỏ bé trong phòng phản chiếu lên cửa
sổ. Nó không nén được, vội bước đến, đẩy cửa ra, Tiểu Ngũ đang ngồi
trước đèn lặng lẽ chờ đợi nó. Sau khi trở thành thê tử của nó, nàng hạ
sinh một nam một nữ, nay nàng đã dịu dàng hơn nhiều, trên hiếu kính với
nghĩa phụ, dưới chăm lo cho phu quân, lâu lắm rồi không thấy nàng động
đến binh khí.
Năm ấy, lúc cùng An Dật trốn khỏi cung Đại Trần,
nó chưa từng nghĩ rằng tương lai rồi sẽ ra sao, mà chỉ là nó muốn đuổi
theo sự ấm áp trước mắt mình, cứ thế cứ thế bước đi…
Chẳng ngờ trên lối rẽ nào đó, nó bất cẩn lạc đường.
May mà, giờ nó đã trở về.
Còn nàng, vẫn ở nơi đó, vẫn đồng ý đưa tay ra, trao cho nó sự ấm áp.