Đại Tình Hiệp

Chương 17: Hỏa Diệm công chủ



Miêu Xích Phượng mỉm cười nói :

– Xin đa tạ Tư Đồ huynh, xin huynh cho biết thêm, cô gái vừa nhảy xuống vực thẳm là ai vậy?

Tư Đồ Ngọc vừa dẫn Miêu Xích Phượng trở về đường cũ, vừa cười đáp :

– Cố gái ấy là Nữ Táng Môn Điển Cổ Lệ, sư muội của Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh.

Dứt lời, chàng đem chuyện vừa qua thuật sơ cho Hỏa Diệm công chủ nghe. Miêu Xích Phượng à lên một tiếng, nhíu mày cười nói :

– Trình Di Siêu Trình đại hiệp cũng có mặt ở đây hay sao? Tôi từ lâu cũng đã ngưỡng mộ oai danh hiệp nghĩa Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh của Trình đại hiệp, ngày hôm nay nếu mà được diện kiến thì thực là vạn hạnh.

Tư Đồ Ngọc thấy Hỏa Diệm công chủ Miêu Xích Phượng là người có nhân phẩm cao quý, cốt cách cũng khác phàm, trong lòng chàng đã có ý giới thiệu cho Trình Di Siêu. Nhưng khốn nỗi hai người cứ đi đường trò chuyện với nhau, khi về tới trước Vạn Tượng sảnh thì không còn thấy Trình Di Siêu và Tra Nhị Minh đâu nữa, lại có một lỗ rất sâu và lớn.

Tư Đồ Ngọc ngạc nhiên vô cùng, Miêu Xích Phượng đột nhiên hướng mắt nhìn về phía sau một thân cây cổ thụ lớn tiếng gọi :

– Người núp sau cây cổ thụ kia là ai thế? Có phải Tiểu Báo đấy không?

Một bóng người từ ở đàng sau thân cây thoát hiện ra đúng khi còn lơ lửng trên không đã lên tiếng đáp :

– Có phải Miêu cô nương đấy không, đã lâu không được gặp gỡ, cô nương làm Tiểu Báo muốn chết được.

Tư Đồ Ngọc thấy người nọ là một chú tiểu trạc mười bốn, mười lăm tuổi, diện mạo tuy xấu xí, nhưng cân cốt rất tốt cho việc luyện tập võ công. Miêu Xích Phượng chỉ Tư Đồ Ngọc nói :

– Miêu nhi thấy…

Miêu Xích Phượng thấy khó xưng hô không biết nên gọi Tư Đồ Ngọc là gì, ngần ngừ giây lát nàng mới mỉm cười nói :

– Người này là Tư Đồ huynh của ta, Báo nhi cứ xưng hô với người là Tư Đồ sư thúc là đủ rồi.

Quả nhiên Báo nhi cúi mình vòng tay vái chào Tư Đồ Ngọc ngay, và gọi chàng là Tư Đồ sư thúc luôn.

Tư Đồ Ngọc hơi đỏ mặt, đang định lên tiếng hỏi, thì Miêu Xích Phượng đã nhanh nhẹn cười nói trước :

– Báo nhi đây là đệ tử ký danh của nhị sư huynh Hỏa Long chân nhân của tôi, họ của nó là Hô Diên, còn tên là Báo.

Tư Đồ Ngọc cười nói :

– Hô Diên lão đệ có một thân cân cốt tốt tươi như thế này luyện tập võ công thì hay lắm, thế sao lệnh sư huynh lại chỉ thâu làm đệ tử ký danh thôi?

Miêu Xích Phượng nói :

– Ấy cũng bởi vì cân cốt của Báo nhi quá tốt, cho nên nhị sư huynh của tôi mới định luyện tập sơ sơ cho nó một chút, rồi giới thiệu cho đại sư huynh Hỏa Liệt Thần Quân để nhận y làm y bát truyền nhân đệ tử, vì thế nên mới…

Mới nói tới đây, Miêu Xích Phượng bỗng biến sắc mặt, đưa mắt nhìn trừng vào mặt Hô Diên Báo cất tiếng hỏi :

– Báo nhi, khoan hãy nói tới chuyện người khác, ta muốn hỏi con nhị sư huynh của ta đã chết như thế nào?

Vẻ mặt của Hô Diên Báo bỗng lộ vẻ bi phẫn, y rưng rưng nước mắt đáp :

– Ân sư với vị Danh Sát Tiền Thông Thần – một người trong nhóm Quát Thương mê cung – giao đấu, thọ thương trở về trại, đang lúc ân sư ngồi chữa thương, thì Phó tổng trại chủ Tra Nhị Minh đột nhiên từ Quảng Đông trở về trại, dẫn theo một cô gái tên là Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm. Sau khi được tin ân sư đang dưỡng thương thì Tra Nhị Minh và cô gái kia vào tĩnh thất để thăm bệnh, song lúc trở ra thì lại tuyên bố rằng ân sư vì thọ thương quá mạnh nên đã sớm quy tiên, trong lúc hấp hối – vẫn theo lời Tra Nhị Minh – ân sư có di mệnh là không được tìm tới Quát Thương trả thù, đồng thời nhờ Mộ Dung Lâm tạm thời lãnh chức Tổng trại chủ, đợi đến kỳ hội đủ lục lâm bảy tỉnh miền Nam thì bầu vị Minh chủ mới.

Miêu Xích Phượng nghe nói, mắt tía ra những luồng điện căm phẫn cau mày nói :

– Chuyện này rõ ràng là ở bên trong có điều gì ám muội đây. Rất có thể là Tra Nhị Minh đã mưu hại Nhị sư huynh của ta, sau đó lại giả là di mệnh của Nhị sư huynh để ém chuyện này đi. Nếu không thế thì sao lại còn dặn là không cho thuộc hạ tới Quát Thương để trả thù?

Tư Đồ Ngọc vội vàng quay sang hỏi Hô Diên Báo :

– Hô Diên lão đệ, lão đệ đã ở nơi này thì có biết Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh và một vị nữa là Trình Di Siêu Trình đại hiệp đã đi đâu rồi không?

Hô Diên Báo đáp :

– Chung quanh tòa Vạn Tượng sảnh này có bố trí cơ quan, chắc là Trình đại hiệp muốn điều tra thẩm vấn Tra Nhị Minh, cho nên mới dùng thuốc cứu tỉnh y.

Tra Nhị Minh lập tức phát động cơ quan và trốn vào trong địa huyệt rồi.

Miêu Xích Phượng nhíu mày hỏi :

– Thế còn Trình đại hiệp?

Hô Diên Báo đáp :

– Trình đại hiệp cũng đuổi theo xuống địa huyệt.

Hô Diên Báo vừa đưa tay chỉ vào cái địa huyệt rất lớn. Tư Đồ Ngọc cau mày hỏi tiếp :

– Hô Diên lão đệ có biết địa huyệt này ăn thông tới đâu không?

Hô Diên Báo đáp :

– Tiểu điệt chưa đi qua, nhưng nghe người ta nói cái động huyệt này có hai ngách ra, mà đều dẫn đến một nơi vắng vẻ ở dưới chân Lạc Hồn nhai.

Tư Đồ Ngọc vẫn lo lắng cho số phận của Trình Di Siêu liền quay sang nói với Hỏa Diệm công chủ Miêu Xích Phượng :

– Miêu công chủ đã muốn tra hỏi Tra Nhị Minh cho rõ cái chết của lệnh sư huynh, thế thì chúng ta có thể đuổi theo để xem thế nào chứ?

Miêu Xích Phượng gật đầu, lấy ở trong người ra một cái lệnh bài màu đỏ, trên mặt có vẽ ba đốm Hỏa Diệm, đưa cho Hô Diên Báo và nói :

– Báo nhi, con ở trong này đợi ta một ngày, nếu như ta chưa kịp trở về thì hẵng là ta đang có việc gì cần giải quyết, con phải mau cầm cái lệnh bài này trở về Hỏa Liệt cung ở miền Nam Hoang Hỏa Diệm sơn để tìm được sư bá của con là Hỏa Liệt Thần Quân mà xin làm đồ đệ chuyên tâm tập luyện võ công nhé.

Hô Diên Báo cúi mình lãnh lấy cái lệnh bài, Miêu Xích Phượng quay sang bảo Tư Đồ Ngọc rằng :

– Tư Đồ huynh, chúng ta đi thôi!

Tư Đồ Ngọc vừa gật đầu thì Miêu Xích Phượng đã nhanh chân nhảy vào trong địa huyệt trước.

Địa huyệt này đường đi thoai thoải tối tăm ghê gớm lắm, nhưng Tư Đồ Ngọc đã có vị Hỏa Diệm công chủ là người đồng hành với mình, cho nên không cảm thấy khổ sở vì vấn đề tối tăm lắm.

Thì ra Miêu Xích Phượng đã sớm búng một ngón tay ra, tức thời đã có một hột hỏa tinh bay ra ghim vào vách đá, phát ra một luồng ánh sáng xanh soi rõ đường đi phía trước.

Tư Đồ Ngọc thấy vậy khẽ gật đầu, vì chàng thấy cái biện pháp đó của Miêu Xích Phượng thật là rất hay.

Bởi vì trong tay chàng vốn cầm những vật dẫn lửa có thể đốt sáng để soi đường đi, nhưng làm như vậy sẽ rất nguy hiểm vì để lộ hình tích, dễ bị người ở trong bóng tối ám toán.

Nhưng làm như cách của Miêu Xích Phượng thì không phải gặp cái nguy hiểm ấy. Hơn thế nữa, còn có thể trông thấy rõ ràng cảnh vật ở mấy trượng phía đằng trước.

Hai người đi được một đỗi, không gặp điều gì nguy hiểm cả cho nên vẫn chưa phát hiện tông tích của Trình Di Siêu và Tra Nhị Minh đâu cả.

Mãi tới lúc gần ra tới cửa địa huyệt thì mới có một vật khiến cho Tư Đồ Ngọc trông thấy phải hoảng kinh.

Đó là một cây quạt mới trông hình như làm bằng trúc, nhưng thật ra là thứ quạt đặc chế thuần bằng gang thép. Một mặt quạt màu đỏ, đã biến sang màu đỏ, còn mặt kia màu đen cũng biến sang màu đỏ.

Chiếc quạt đó bỏ rơi ở bên đường, Tư Đồ Ngọc vừa mới mở ra thì Miêu Xích Phượng đã thất thanh nói :

– Tư Đồ huynh, cái… cái quạt này phải chăng là món binh khí thành danh giang hồ của Trình Di Siêu Trình đại hiệp? Phải chăng nó là cây Âm Dương Bảo Phiến?

Tư Đồ Ngọc mặt có vẻ suy nghĩ, gật đầu đáp :

– Đúng vậy! Nhưng Trình đại ca của tại hạ có một thân công lực ghê gớm, hơn hẳn Tra Nhị Minh, chẳng lẽ người lại…

Miêu Xích Phượng không đợi cho Tư Đồ Ngọc nói dứt câu, liền lớn tiếng nói :

– Ngoài sáng gặp trường thương đâm tới thì dễ tránh, nhưng ở trong bóng tối, tên bắn ra thì khó đề phòng. Tra Nhị Minh là người quen thói gian ngoan xưa nay, mưu mô thâm độc vô cùng, chúng ta mau mau ra khỏi động xem sao.

Tư Đồ Ngọc nghi nan trong lòng, bèn thi triển thân hình mau lẹ như điện chớp, phăng phăng lao mình về phía trước, ra khỏi địa huyệt.

Ngoài động quả nhiên là ở dưới chân Lạc Hồn nhai, nhưng ở đây vắng vẻ vô cùng, không thấy vết chân người nào cả.

Tư Đồ Ngọc bồn chồn trong dạ, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.

Bởi vì binh khí là vật mà các người trong võ lâm không dễ dàng gì đánh rơi, mà nay Âm Dương Bảo Phiến lại là độc môn võ khí thành danh giang hồ, thì người chủ của nó phải giữ gìn thật cẩn mật không rời thân.

Do đó, có thể đoán được rằng Âm Dương Bảo Phiến đã rơi ở bên đường, thì vị Thiết thư sinh chắc phải bị nguy hiểm rồi.

Chàng với Trình Di Siêu quen biết nhau tuy không lâu, nhưng hai bên đã hiểu biết nhau, huống chi Trình Di Siêu là người có nhân phẩm cao quý, võ công rất cao siêu, tuy chàng chưa hỏi thăm sư môn của Trình Di Siêu, nhưng chắc cũng phải là truyền nhân của vị đại hiệp nào trong danh môn chính phái chứ không còn nghi ngờ gì nữa.

Với một người như thế mà thân đang ở trong chỗ nguy hiểm, dù không quen biết cũng phải đem toàn lực ra để cứu viện, chứ đừng nói là người đó đã là bạn tốt của mình, thì làm sao mà dửng dưng đứng ngoài nhìn được?

Chàng mới nghĩ tới đây thì Miêu Xích Phượng bỗng lên tiếng nói :

– Tư Đồ huynh, huynh có thấy ở bên cái rãnh này hình như có máu người không?

Tư Đồ Ngọc theo tay chỉ của Miêu Xích Phượng đưa mắt nhìn, bất giác chàng hoảng hồn rợn tóc gáy.

Ở bên một đường rãnh mà nước ở trên núi đổ xuống, be bét những máu tươi.

Tư Đồ Ngọc hoảng kinh run giọng nói :

– Cái… cái người bị thương đổ máu ra lênh láng như thế này chắc chắn là thương thế phải nặng lắm!

Đấy cũng là một tác dụng tâm lý, bởi vì Tư Đồ Ngọc đã quá lo lắng cho Trình Di Siêu, nên bao nhiêu những chuyện gì ghê gớm, hung hiểm, không may… chàng đều nghi ngại cho Trình Di Siêu bị thọ nạn cả.

Miêu Xích Phượng thình lình di chuyển một thế “Bạch Hạc Xung Thiên”, bắn mình lên cao hơn trượng, liền theo đó song chưởng lại quật xuống, biến đổi thành chiêu “Ngọc Tiễn Xuyên Vân” để tung mình lên trên bảy tám trượng nữa.

Thoạt tiên, Tư Đồ Ngọc cũng hơi giật mình, định theo sát phía sau nàng, nhưng sau thấy Miêu Xích Phượng bám chặt lấy một sợi dây leo rồi nép mình vào trong vách đá, chàng vội đưa mắt ra dáo dác nhìn, lúc ấy chàng mới biết nàng tung mình lên cao như vậy để quan sát tung tích của một kẻ vừa chạy trốn.

Đến lúc Miêu Xích Phượng buông mình xuống đất, Tư Đồ Ngọc khấp khởi mừng thầm lên tiếng hỏi Hỏa Diệm công chủ :

– Miêu công chủ, Công chủ có phát hiện ra Tra Nhị Minh với Trình Di Siêu huynh đi về phía nào không?

Miêu Xích Phượng đáp :

– Mấy chục trượng về phía Đông nam có bóng nhân vật giang hồ, không biết có phải là người mà chúng ta định tìm không.

Tư Đồ Ngọc rất lo lắng cho sự an nguy của Trình Di Siêu, thời gian càng trôi qua phút nào thì chàng càng lo cho tính mạng của người bạn, cho nên khi nghe thấy Miêu Xích Phượng nói, chàng không cần suy nghĩ nhiều, lập tức băng mình chạy về phía Đông nam.

Miêu Xích Phượng tất nhiên là cũng phải chạy theo, nhưng nàng là người lịch duyệt giang hồ, trong lòng nàng cũng nhận thấy là nhân phẩm của Tư Đồ Ngọc rất cao quý, võ công cũng rất cao siêu, nhưng cử chỉ có hơi lỗ mãng.

Tư Đồ Ngọc chạy một hơi thật xa, nhưng vẫn chưa phát hiện ra điều gì cả, bất giác chàng cau mày, dừng chân lại.

Miêu Xích Phượng đuổi theo tới, mỉm cười nói :

– Tư Đồ huynh, huynh khỏi phải lo lắng quá như thế. Để từ từ chúng ta sẽ kiếm cách đi tìm Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh với Trình Di Siêu đại hiệp đâu có phải là một làn khói mà bỗng chốc ly khai khỏi thế giới này?

Tư Đồ Ngọc than rằng :

– Miêu công chủ tuy nói đúng đấy, nhưng cái to lớn của Ngũ Hồ và cái rộng rãi của bốn biển, thêm vào vũ trụ mênh mông, trong đám người đông như kiến ấy, biết đi đâu mà tìm?

Miêu Xích Phượng ánh mắt sáng ngời, nhìn Tư Đồ Ngọc hỏi :

– Tư Đồ huynh, tôi muốn hỏi huynh một câu.

Tư Đồ Ngọc đáp :

– Xin Miêu công chủ cứ hỏi, tại hạ biết thì sẽ trả lời liền, mà đã nói thì cũng sẽ nói hết.

Miêu Xích Phượng mỉm cười nói :

– Tư Đồ huynh đã xung đột với Tra Nhị Minh thì cái kẻ tâm địa lang độc là Lãnh Huyết Lang Quân tất nhiên là phải rõ trình độ võ công của huynh chứ?

Tư Đồ Ngọc gật đầu, ngạo nghễ cười nói :

– Ít ra y cũng phải biết, nếu Tư Đồ Ngọc này mà thề sẽ lấy cái đầu trên cổ y thì bao nhiêu người và vật ở trong cái tòa Lạc Hồn nhai đại trại này chẳng thể nào hợp thành một chướng ngại cản bước tại hạ được.

Miêu Xích Phượng tươi cười nói :

– Đủ rồi! Điều mà tôi trông đợi là câu trả lời ấy của Tư Đồ huynh.

Tư Đồ Ngọc ngạc nhiên hỏi :

– Miêu công chủ nói như thế là nghĩ lý gì?

Miêu Xích Phượng cười nói :

– Nếu Tra Nhị Minh quả đã biết rõ sự lợi hạ của Tư Đồ huynh, mà y với huynh đã trở thành kẻ cừu địch thì tất nhiên y không bao giờ dám quay trở lại Lạc Hồn nhai đại trại này nữa.

Tư Đồ Ngọc “À” lên một tiếng, nói :

– Chắc là y không dám to gan lớn mật như thế đâu.

Miêu Xích Phượng tươi cười nói tiếp :

– Không những y không dám trở về mà ngay việc lần này ra đi y cũng phải dựa vào một nơi yên ổn chắc chắn hơn Lạc Hồn nhai đại trại này, và cũng dựa vào người có võ công cao siêu hơn y nhiều.

Tư Đồ Ngọc gật đầu nói :

– Miêu công chủ nói phải lắm. Đó cũng là chuyện thường tình.

Miêu Xích Phượng liếc nhìn Tư Đồ Ngọc, tươi cười nói :

– Tư Đồ huynh, giờ đây chúng ta có thể dựa vào cái lý lẽ thường tình ấy để suy đoán ra một đầu mối.

Tư Đồ Ngọc hỏi :

– Miêu công chủ suy đoán như thế nào?

Miêu Xích Phượng quay người chỉ về Lạc Hồn nhai đại trại ở đằng xa mà nói :

– Trên Lạc Hồn nhai kia là nơi Tổng trại của lục lâm bảy tỉnh miền Nam, tuy không không thể nói là nơi quy tụ tất cả các hảo thủ của lục lâm bảy tỉnh, nhưng cũng có thể nói trong phạm vi bảy tỉnh không đâu có một sơn trại hoặc thủy trại có thể so sánh với Lạc Hồn nhai đại trại về cả phương diện kiên cố lẫn yên ổn.

Tư Đồ Ngọc nói :

– Tại hạ đồng ý về sự nhận định của Miêu công chủ.

Miêu Xích Phượng đắc ý cười nói :

– Nếu đã như vậy thì chúng ta đã thu hẹp được phạm vi nghiên cứu xem Tra Nhị Minh trú ẩn nơi nào. Chúng ta không cần để ý tới những sơn, thủy trại tầm thường, mà chỉ thảo luận tới những địa điểm đặc biệt.

Tư Đồ Ngọc hỏi :

– Thế nào gọi là địa điểm đặc biệt?

Miêu Xích Phượng nói :

– Gọi địa điểm đặc biệt, là những nơi mà so sánh với Lạc Hồn nhai đại trại còn hiểm yếu hơn nhiều, mà lại có liên quan mật thiết với Tra Nhị Minh.

Tư Đồ Ngọc gượng cười nói :

– Phạm vi bảy tỉnh miền Nam tuy là rộng rãi, nhưng có điều kiện là địa điểm đặc biệt như Miêu công chủ nói thì có lẽ cũng không nhiều cho lắm.

Miêu Xích Phượng cười nói :

– Không những không nhiều, mà tôi chỉ nhận thấy có một nơi thôi, Tư Đồ huynh thử đoán xem nào?

Tư Đồ Ngọc nghĩ ngợi giây lát, rồi chợt trợn mắt nói :

– Miêu công chủ, có phải ý Công chủ nói nơi đó là Quát Thương mê cung không?

Miêu Xích Phượng gật đầu nói :

– Cứ như lời Tư Đồ huynh đã cho tôi biết thì Tra Nhị Minh có một mối liên quan không phải là sơ sài gì đối với Mê cung Ngũ sát.

Tư Đồ Ngọc trợn mắt hỏi :

– Tất nhiên. Theo tại hạ biết thì ít nhất Tra Nhị Minh với Tài Sát Thạch Mại Sùng đã bí mật câu kết với nhau, nếu không vậy thì tại sao y lại ra tay ám toán Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm rồi bắt nàng ta giao cho Thạch Mại Sùng đem về Quát Thương?

Miêu Xích Phượng nghiến răng nói :

– Nếu đã như thế thì Tra Nhị Minh đã kết thù oán với Tư Đồ huynh, lại đả thương hoặc ám toán Trình Di Siêu đại hiệp, tất nhiên ngoài Quát Thương mê cung ra, y còn tìm đâu ra nơi dung thân nữa?

Tư Đồ Ngọc nói :

– Quát Thương mê cung thật là chỗ khả nghi, chúng ta hãy đến đó coi xem.

Hai người bàn định với nhau xong, liền nhắm phía Đông nam mà đi.

Dọc đường, Tư Đồ Ngọc vì quá lo lắng cho sự an nguy của Trình Di Siêu cho nên quay lại nói với Miêu Xích Phượng :

– Miêu công chủ, theo Công chủ thì Trình Di Siêu đã gặp phải bước hiểm nguy gì?

Miêu Xích Phượng trầm ngầm giây lát, đáp :

– Chuyện đó thật khó mà đoán ra được. Theo ý tôi thì Trình Di Siêu đã bị người ta ám toán, bị bắt, rồi bị làm tù nhân, nhưng thương thế của đại hiệp thì không đến nỗi nguy đến tính mạng.

Tư Đồ Ngọc hỏi :

– Miêu công chủ căn cứ vào đâu mà quyết đoán như vậy?

Miêu Xích Phượng trỏ cây quạt Âm Dương Bảo Phiến rồi đáp :

– Nếu như Trình đại hiệp không bị ám toán thì quyết đã không đánh rơi cái quạt báu là vật thành danh giang hồ của người.

Tư Đồ Ngọc gật đầu nói :

– Miêu công chủ làm sao biết được Trình Di Siêu huynh của tại hạ đã bị Tra Nhị Minh bắt đi, lại bị thương… và thương thế không nguy đến tính mạng?

Miêu Xích Phượng cười nói :

– Nếu như Trình đại hiệp không bị mất tự do, không bị người ta cầm bắt đi thì tại sao Trình đại hiệp lại không đợi Tư Đồ huynh ở vùng phụ cận của Lạc Hồn nhai?

Tư Đồ Ngọc cũng phì cười cho sự ngớ ngẩn của mình liền nói chữa thẹn :

– Tại hạ vì quá sốt rượt cho nên mới đâm ra hồ đồ…

Chàng nói tới đây thì Miêu Xích Phượng đã xen lời :

– Nếu như Trình đại hiệp thương thế quá nặng, nguy đến tính mạng, thì đã bỏ mạng nơi đây rồi, và Tra Nhị Minh việc gì còn phải mang theo cho thêm nặng, có phải vậy không?

Tư Đồ Ngọc càng nghe càng nhận thấy có lý, hai người ra chân chạy thật nhanh như bay đến Quát Thương sơn ở Triết Đông.

Mê cung Ngũ sát cư trú ở Quát Thương mê cung, địa điểm này ở trong Mê Hồn giáp, địa thế cũng khá nguy hiểm.

Hai người tìm đến của Mê Hồn giáp rồi đưa mắt nhìn qua tình hình ở xung quanh, Miêu Xích Phượng nói bằng một giọng buồn rầu :

– Tôi chưa được gặp Mê cung Ngũ sát, nhưng cứ xem hình thế nơi đây thì Mê Hồn giáp thế nào cũng được bố trí theo Mê cung trận pháp, lợi hại vô cùng.

Tư Đồ Ngọc nói :

– Ý kiến của Miêu công chủ cũng hơi giống với ý kiến của tại hạ. Sau khi chúng ta vào Mê Hồn giáp rồi thì phải đặc biệt đề phòng mới được.

Miêu Xích Phượng mỉm cười nói :

– Cái loại Mê Cung trận pháp này hoặc là bố trí theo linh vị của thiên nhiên, hoặc là bố trí theo Cửu cung kỳ môn, đều là thần diệu cả. Sau khi chúng ta vào trong trận, có thể là tạm thời không gần nhau nữa, cho nên trước hết cần phải dùng tín hiệu và tình báo để liên lạc với nhau.

Tư Đồ Ngọc không hiểu, liền hỏi :

– Tín hiệu và tình báo?

Miêu Xích Phượng mỉm cười nói :

– Gọi là tín hiệu là cái phương pháp chúng ta liên lạc với nhau, còn tình báo là cái sự hiểu biết của chúng ta về tình hình bên địch.

Tư Đồ Ngọc “À” lên một tiếng, cười nói :

– Miêu công chủ định liên lạc như thế nào?

Miêu Xích Phượng nghĩ ngợi giây lát mỉm cười nói :

– Tôi lấy hai chữ phóng hỏa làm hiệu, vậy chút nữa đây nếu vạn nhất mà mất liên hệ thì Tư Đồ huynh cứ nhìn thấy ngọn lửa trắng bốc lên trời ở phương hướng nào thì tôi ở phía đó đấy.

Tư Đồ Ngọc nói :

– Tại hạ không biết phóng hỏa, chỉ có thể lấy tiếng ré làm hiệu thôi.

Miêu Xích Phượng cau mày nói :

– Tiếng ré thì ai mà chả ré được, Tư Đồ huynh nên cho một cái tín hiệu đặc biệt đi.

Tư Đồ Ngọc nghĩ ngợi giây lát, nói :

– Ba ngắn một dài được không?

Miêu Xích Phượng gật đầu cười nói :

– Được, vậy tín hiệu chúng ta cứ thỏa thuận với nhau như thế, bây giờ bàn đến tình báo.

Tư Đồ Ngọc gượng cười nói :

– Tại hạ chỉ biết tên của năm người Mê cung Ngũ sát là Tửu Sát Nguyễn Hiệu Tịch, Sắc Sát Ngũ Tắc Thiên, Tài Sát Thạch Mại Sùng, Khí Sát Ngân Như Bích và Danh Sát Tiền Thông Thần, ngoài ra còn thì không biết gì nữa cả.

Miêu Xích Phượng cười nói :

– Trái lại, tôi hiểu biết được một chút, có thể cung cấp cho Tư Đồ huynh để làm tài liệu tham khảo…

Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :

– Xin Miêu công chủ cho biết, tại hạ lắng nghe cao luận.

Miêu Xích Phượng nhíu mày cười nói :

– Bọn Mê cung Ngũ sát trừ căn bản võ công ra, thì mỗi người đều có một thiện nghệ đặc biệt riêng.

Tư Đồ Ngọc nói :

– Có phải cái sở trường họ lấy làm ngoại hiệu không?

Miêu Xích Phượng đưa mắt ngạc nhiên nhìn Tư Đồ Ngọc gật đầu thán phục nói :

– Tư Đồ huynh quả thật là người thông minh tuyệt đỉnh, nghe một hiểu mười. Chẳng hạn như Tài Sát Thạch Mại Sùng, võ học lợi hại nhất của lão là một chưởng “Độc Vũ Phi Thiên” và một chiêu là “Nhất Mao Bất Đạt” để phòng thân.

Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :

– Tại hạ hiểu rồi, thấy Tài Sát thì phải đề phòng tài vật, mà thấy Tửu Sát thì phải đề phòng tửu, nhưng khi gặp Danh Sát Tiền Thông Thần thì phải đề phòng gì đây?

Miêu Xích Phượng trợn mắt nghiêm nét mặt nói :

– Nếu gặp phải vị Danh Sát Tiền Thông Thần thì phải đặt biệt lưu tâm, bởi vì người ấy không những kiêm cả ba tuyệt nghệ của Tửu Sắc Tài tam sát, mà công lực bản thân người ấy lại cao hơn hẳn đồng bọn, đã vậy mà mưu kế lại ghê gớm vô cùng.

Tư Đồ Ngọc sang sảng giọng nói :

– Danh Sát Tiền Thông Thần có môn binh khí nào lợi hại?

Miêu Xích Phượng đáp :

– Binh khí người ấy sử dụng thật là đặc biệt không thấy ghi ở trong Binh Khí phổ, tay phải cầm một sợi dây ràng ngựa, còn tay trái cầm một cái khóa rất sắc.

Tư Đồ Ngọc lấy làm lạ nói :

– Lấy khóa và dây ràng ngựa làm binh thí, thật không ai có thể tưởng tượng nổi.

Miêu Xích Phượng tươi cười nói :

– Hai món binh khí ấy không những đã lạ, mà hai món ám khí người ấy sử dụng cũng lạ không kém.

Tư Đồ Ngọc hỏi :

– Hai thứ binh khí ấy thuộc loại đao, kim hay tên…

Tư Đồ Ngọc nói tới đây, thì đã bị Miêu Xích Phượng xua tay cắt ngang :

– Không phải đao, tiêu, kim… gì đâu, mà ám khí của y tên là Ngũ Sắc Phụng Mao, và một loại nữa là Tam Quang Lân Giác.

Tư Đồ Ngọc lắc đầu than :

– Thực lạ lùng quá, binh khí thì là khóa sắt với dây ràng ngựa, còn ám khí thì là Phụng Mao với Lân Giác, thế còn chân khí hộ thân và huyền công thì có cái tên đặc biệt gì nữa?

Miêu Xích Phượng đáp :

– Để hộ thân, người ấy có môn Tam Đại Khí.

Tư Đồ Ngọc hiểu ý cười nói :

– Ba đầu cơ à… Nếu trọng tiếng ba đời như vậy, thì ai mà chả háo danh, vậy thì Tam Đại Khí ấy quả nhiên có liên quan với tên Danh Sát thực, thế còn võ công để đả thương địch thì sao?

Miêu Xích Phượng nheo mắt cười nói :

– Cũng có hai loại, một tên là Nhật Nguyệt chưởng, một loại là Càn Khôn thần công.

Tư Đồ Ngọc nghe nói thất thanh la lên :

– Ghê gớm đến thế ư, nếu lão ấy đã lấy Nhật Nguyệt và Càn Khôn làm tên chiêu thức, thì chẳng lẽ Danh Sát Tiền Thông Thần có mộng làm hoàng đế sao?

Miêu Xích Phượng lắc đầu cười nói :

– Dẫu có ngồi bệ cao ở triều đình, cũng không bằng sống ở trên giang hồ đi về tự do, cho nên Danh Sát Tiền Thông Thần không làm hoàng đế mà chỉ có mộng làm bá chủ võ lâm, bắt các nhân vật trên giang hồ phải phục tòng mình mà thôi.

Tư Đồ Ngọc cười nhạt nói :

– Đó là ý nghĩ của những tên ma đầu, nếu Danh Sát Tiền Thông Thần đã có ý ấy, thì thế nào cũng phải có nhược điểm có thể lợi dụng được.

Miêu Xích Phượng nói :

– Tư Đồ huynh nhận xét thực cao minh, nhưng muốn tìm ra chỗ nhược điểm của Danh Sát Tiền Thông Thần chẳng phải là việc dễ dàng gì. Tư Đồ Ngọc đôi mắt sáng như điện, nói :

– Khó với dễ đâu có thể cản đường, ta hãy vào thử trong Mê cung để gặp Mê cung Ngũ sát rồi thì mới tính cách đối phó được, nếu cứ đứng chuyện phiếm trước cửa Mê Hồn giáp này thì muôn năm cũng không phát hiện ra được điều gì cả.

Miêu Xích Phượng cười khúc khích nói :

– Hay lắm! Hai người chúng ta không nên mất công tìm kiếm, mà phải xem xét thực tế cho kỹ để hành động.

Nói xong, Miêu Xích Phượng làm ngay, chỉ thấy đôi bờ vai ngọc khẽ rung động, nàng đã tung mình lên lướt đi trước ngay, gót chân nàng thoăn thoắt chạy vào Mê Hồn giáp.

Tư Đồ Ngọc thấy hình như nàng hiểu lầm mình, chàng lại sợ nếu vạn nhất có điều gì bất trắc xảy ra cho nàng, nên chàng cũng vội vàng theo sát sau lưng nàng, cùng xâm nhập Mê Hồn giáp.

Sau khi vào trong Mê Hồn giáp rồi, không thấy có gì lạ lùng cả, trong đó chỉ có rất nhiều những đường nhỏ ngang dọc và những ngã ba, chỉ thấy có những tảng đá hình thù quái dị như bầy vượn nhảy nhót, như thú nằm, hoặc như nàng tiên thực đẹp, hoặc như ác quỷ, chứ không có gì là khủng khiếp quá đáng cả.

Miêu Xích Phượng thấy Tư Đồ Ngọc theo sau liền dừng gót đứng lại chỉ vô số những ngã ba ở trước mặc tươi cười nói :

– Tư Đồ huynh với trí thông minh tuyệt vời của huynh, thì huynh bảo chúng ta phải nên đi theo đường nào?

Tư Đồ Ngọc biết rằng lúc nãy mình có lỡ lời cho nên Miêu Xích Phượng có lẽ đã hiểu lầm, nhưng chàng cũng không muốn chỉ huy, mà khiêm nhượng cười nói :

– Miêu công chủ lịch duyệt hơn tại hạ nhiều, vậy xin Công chủ quyết định cho, Tư Đồ Ngọc này xin cúi đầu nghe theo.

Miêu Xích Phượng thấy chàng nói như vậy cũng không cần phải khách sáo gì nữa, suy nghĩ giây lát mỉm cười nói :

– Hiện tại chúng ta gặp phải rất nhiều ngả ba đường, thì chúng ta hãy chọn lấy một mà đi thử xem sao. Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :

– Không cong mà cũng không vẹo, cứ một đường thẳng tới mà đi, Miêu công chủ đã chọn đi đường nào thì xin Công chủ đi trước cho.

Hai người bạn bạc với nhau xong bèn chọn đường chính giữa lướt thẳng tới.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.