[ Hệ thống thông báo]: Phu quân của nàng là [ Tiêu Diêu Trảm ] hiện đang vi vu trong thành.
Phạm Hiểu Giai vừa chém quái nhặt mấy món đồ không có giá trị vừa xì mũi coi thường, kể từ khi kết hôn trong trò chơi đến nay chỉ cần Tiêu Diêu Trảm đổi bản đồ thì hệ thống nhất định sẽ cho một cái thông báo chói mắt, hơn nữa tên kia cầm tinh con khỉ, một hồi PK, một hồi tham gia nhiệm vụ bang hội, một hồi lại vào phó bản, chỉ có cô là bị phiền toái dày vò suốt.
Rõ ràng rất rảnh rỗi nhưng mà cứ nhắc đến việc tỷ thí với [ Tiểu Lượng Gia] là anh ta lại tìm cớ thoái thác không ứng chiến.
Nhìn về cái danh hiệu ‘ Thê tử của Tiêu Diêu Trảm’ đang treo trên đầu mình, Phạm Hiểu Giai thật muốn ném phăng xuống cho xong! Nhớ hôm cử hành hôn lễ, cô nhìn thấy vô số người chơi đã từng là trụ cột trong bang hội của Tiểu Lượng Gia, bọn họ không tiếc vung tiền bố trí hội trường, mở miệng một tiếng ‘chị dâu’ hai tiếng ‘chị dâu’ thật là thân thiện, còn hết chuyện cứ gặp nhân vật Tiểu Lượng Gia liền nói cái gì hòa thân là chính xác, rất chính xác.
Aiz, đúng là gió chiều nào xoay chiều đó!
[ Tiêu Diêu Trảm] nói chuyện riêng với [ Em gái Tiểu Lượng Gia]: Lão bà, ta đưa trang bị cho nàng cũng dư dã, nàng có thể đừng ra bờ sông nhặt mấy thứ vô dụng này nữa có được không? Sẽ tổn hại đến uy danh đỉnh đỉnh của phu quân nàng.
Không đợi Phạm Hiểu Giai trả lời, một bộ long bào chói lọi của Tiêu Diêu Trảm đã hiện ra trước mắt.
[ Em gái Tiểu Lượng Gia]: Ngươi bây giờ có rảnh rỗi không?
[ Tiêu Diêu Trảm]: Có rãnh rỗi, gọi ca ca của nàng lên đi.
Phạm Hiểu Giai vỗ tay vỗ tay, lập tức bấm điện thoại — thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện thời không liên lạc được.
Run lẩy bẩy, đây là tại sao a, thời cơ tốt như vậy lại lãng phí?
Tiêu Diêu Trảm vun cây quạt trong tay lên một cái, chỉ thấy đám quái vây quanh Phạm Hiểu Giai đồng loạt ngã xuống, đồ đạt trang bị rơi đầy màn hình, đám quái này bình thường cô phải chật vật lắm mới đánh được a.
Đồ đạt nếu không nhặt thì lát nữa hệ thống sẽ tự động thu hồi, cô thở dài, phương châm giáo dục của nhà họ Phạm lấy tự lập làm vinh quang, cho nên từ nhỏ đến lơn, bất kể là học tập hay là làm việc nhà, đều là tự mình xoay trở. Cô thỉnh thoảng cũng sẽ ngưỡng mộ mấy nữ sinh nũng nịu, nhưng lại học không được cung cách đó, cái này cũng chỉ có thể trách từ nhỏ cô đã điên điên khùng khùng theo chơi đùa với tên anh trai không ra gì!
Khi mấy bé giái khác chơi trò cô dâu chú rể thì cô lại ngồi trên giường quấn chăn, múa gậy nhựa giả làm siêu nhân.
Mà bây giờ, thấy nam nữ trong trò chơi gọi nhau ‘ lão bà, lão công’ vô cùng thân thiết, cô vẫn là không gọi ra miệng được. Huống chi đây là lừa cưới nha, ngày nào cũng mượn lời nói giở trò lưu manh với cô!
Lúc này khung giao dịch nhảy ra, Phạm Hiểu Giai ngắm nhìn, là một bó hoa hồng, cô thật tình muốn đem hoa hồng đạp nát bỏ thùng rác cho rồi! Nhưng mà vì kế hoạch vĩ đại của mình, chỉ có thể tiếp nhận.
[ Tiêu Diêu Trảm] ngồi xỗm trước mặt nàng: Tâm tình không tốt sao?
[ Em gái Tiểu Lượng Gia]: Ngươi đi chơi đi, ta còn muốn làm nhiện vụ tân thủ.
[ Tiêu Diêu Trảm]: Hay là nàng đem mật mã mới đổi nói cho ta biết, ta giúp nàng luyện cấp. < nháy mắt dí dỏm>
Hả? Hừ! Phạm Hiểu Giai hí mắt, bại hoại, bị lừa một lần còn chưa đủ sao, lại còn tới?! Lần trước anh ta cũng nói như vậy nhưng mà sau đó đâu có giúp cô luyện cấp chút nào đâu, mà là mở chức năng nào đó của trò chơi, để nhân vật của cô đứng trong khu an toàn cả đêm chỉ nói một câu duy nhất – Lão công! Ta yêu ngươi! Lão công thật quá đẹp trai quá xuất sắc rồi!
Mọi người nghĩ kĩ lại xem, cả đời mình đã từng gặp qua người nào da mặt dày như vậy chưa?
[ Em gái Tiểu Lượng Gia] khoát tay: Không cần! Vậy thì mất đi niềm vui thăng cấp rồi, ta muốn luyện từ từ.
[ Tiêu Diêu Trảm]: Vậy ta cùng nàng luyện.
Nói xong, anh cùng cô họp thành một đội, vừa tung một cái kỹ năng cấp cao ra liền quét sạch đám quái mà cô đang đánh.
[ Em gái Tiểu Lượng Gia]: Không cần ngươi giúp! Đáng ghét chết đi. (╰_╯)#
[ Tiêu Diêu Trảm] khẽ nhếch mắt ưu thương: Lão bà, nàng không phải là đã yêu ta rồi sao? < cặp mắt rưng rưng>
Phạm Hiểu Giai cắm đầu ngã xuống bàn, trò chơi thôi mà, xin đại thần không cần nhập vai tới như vậy có được không đây?!
Tiêu Diêu Trảm thấy không được đáp lời, lặng lẽ ngồi xỗm bên bờ sông, trồng xuống một hạt giống cây tương tư, nước mắt lưng tròng lấy lệ nuôi cây.
[ Em gái Tiểu Lượng Gia]: Ngươi đủ rồi đủ rồi! Để người khác nhìn thấy sẽ nghĩ rằng ta ăn hiếp ngươi.
Tiêu Diêu Trảm hừ nhẹ một tiếng, thấy có người chơi cấp thấp đi qua liền mở ra hình thức PK toàn bộ ( hình thức PK này trừ thành viên trong cùng một đội ra, ai cũng đánh), trải qua một hồi chém giết, tử thương vô số. Trò chơi này có một đặc điểm, người chơi sau khị giết không thể lập tức về thành, người đánh thắng có thể dựng mộ bia trước thi thể, viết lên lời muốn nói.
Phạm Hiểu Giai đang cúi đầu uống nước, [ Hệ thống thông báo]: Phu quân của nàng là Tiêu Diêu Trảm bởi vì ác ý PK vượt quá 3 lượt nên đã bị bỏ tù.
Cô còn chưa kịp hả hê thì đã nhìn thấy nội dung trên 7,8 cái mộ bia, nhất thời phun hết nước trong miệng ra.
— Hiến tế cho tình yêu đã mất của ta.
[ Tiêu Diêu Trảm] nói chuyện riêng với [ Em gái Tiểu Lượng Gia] : Lão bà, ta bị bỏ tù rồi, một ngày phu thê trăm năm ân ái, nàng sẽ đến thăm ta có phải không?
Phạm Hiểu Giai phát điên chém xuống mấy cái, trả lời: Ta cầu xin ngươi đừng có giả bộ đáng thương có được không?! Cái nhà giam đó mà nhốt được ngươi thì tên của ta sẽ viết ngược lại!
[ Tiêu Diêu Trảm] trả lời: A, vậy tên nàng là gì?
[ Em gái Tiểu Lượng Gia] : Phạm Hiểu Giai .
A! Sao lại đem tên thật nói ra rồi? Phạm Hiểu Giai hỏng mất.
Bỗng chốc, Tiêu Diêu Trảm xuất hiện lần nữa trước mặt cô, nghiên đầu cười quyến rũ: Nhìn tên mới của thú cưng nhà ta xem.
Cô không còn hơi sức nâng mắt, chỉ thấy cực phẩm thú cưng Thương Long — Hiểu Giai.
Phạm Hiểu Giai tức lên, lập tức đổi tên thú cưng cấp thấp của mình lại thành: Tiêu Diêu Trảm vô sỉ.
[ Tiêu Diêu Trảm] cười khúc khích, lúc này màn hình trò chơi đã chuyển thành đêm đen, Tiêu Diêu Trảm nhảy lên con Thương Long đang trôi giữa không trung, gửi lời mời đồng hành tới Phạm Hiểu Giai . Phạm Hiểu Giai quả quyết cự tuyệt, anh vẫn không hề nao núng, liên tục gửi lời mời qua, đến khi sau vài chục lần thao tác tới lui cuối cùng Phạm Hiểu Giai hoa mắt lên bấm nhầm một cái.
Tầm mắt nhảy lên, Thương Long xông thẳng lên trời, xuyên qua từng tầng mây dày cộm, xuyên qua rừng nhiệt đới rậm rạp, lúc đó bỗng nhiên có một vòng mây tía xẹt qua đáy mắt, nghiêng đầu nhìn ra xa xa, khắp núi đồi từng biển hoa rực rõ tràn vào đáy mắt.
Phạm Hiểu Giai không khỏi sợ hãi than, cũng không biết trong trò chơi lại có cảnh trí kỳ diệu mà xa hoa như thế, trong phút chốc cũng quên mất giận.
[ Em gái Tiểu Lượng Gia]: Thật là xinh đjep.
Tiêu Diêu Trảm lặng lẽ ôm chặt eo của nàng, dịu dàng cười một tiếng.
Gió nhẹ luồng vào tóc dài bay phấp phới, Phạm Hiểu Giai ngồi trước máy tính không tự chủ nâng môi lên, giống như ngửi được hương hoa thơm ngát.
Thật ra thì Tiêu Diêu Trảm là đại thần nổi danh như vậy, loại người chơi nữ nào mà không thích. Nhưng mà anh lại chấp nhận chịu chê cười, bám theo cô như cái đuôi, cô không phải là không cảm nhận được, nhưng mà đối với việc bị ép lập cái nick [ Em gái Tiểu Lượng Gia] này vẫn tức giận, như vậy không phải là làm nhục người khác sao? Như vậy mọi người đều sẽ biết được Tiêu Diêu Trảm chẳng những thu phục được Tiểu Lượng Gia mà còn cưới em giá của thủ hạ bại tướng làm vợ, đúng là tên thổ phỉ!
[ Em gái Tiểu Lượng Gia]: Ngươi rốt cục là đang rắp tâm gì đây?
[ Tiêu Diêu Trảm]: Nào có rắp tâm, chỉ có ái tâm. < hôn gió>
[ Em gái Tiểu Lượng Gia] : Ngươi mà ngồi cạnh ta thì ta nhất định đạp cho một cước, buồn nôn chết được!
Tiêu Diêu Trảm cười mà không nói, siết chặt vòng tay, đem đầu tựa vào vai cô.
Phạm Hiểu Giai ngắm nhìn một đôi tình lữ thân thân ái ái trên màn hình, người này, nếu không nói về vấn đề nhân phẩm, nếu chỉ đơn thuần nhìn thấy nhân vật trong trò chơi khí chất phi phàm liền có thể khiến cho bao nhiêu mỹ nữ biến thành hoa si, cô hình như cũng không ngoại lệ, lúng túng dời tầm mắt đi chổ khác, hai má bất giác đỏ bừng.
[ Tiêu Diêu Trảm]: Ta thật sự thích nàng, không liên quan đến trò chơi.
[ Em gái Tiểu Lượng Gia] : Khụ khụ…Nói ngươi là lưu manh còn không thừa nhận? Ngươi biết được ta sao, hiểu ta sao? Cũng chỉ là ba phút nói chuyện qua video thôi mà đã thích rồi hả?
[ Tiêu Diêu Trảm]: A, nàng không hỏi ta tên gì sao?
[ Em gái Tiểu Lượng Gia] : Thôi, ta kiên quyết không yêu qua mạng, ngươi cứ tự mình đa tình đi.
Tiêu Diêu Trảm không có trả lời, chỉ điều khiển Thương Long bay về chổ cũ, ôm nàng nhảy xuống, trước khi rời mạng mới nói —
Ừ, ta cũng không yêu qua mạng.
Phạm Hiểu Giai nháy mắt mấy cái, anh ta nói vậy là ý gì vậy?