Gã mũi tẹt chòng chọc nhìn Tây Môn Triều Ngọ đang đi đến gần, sắc mặt thay đổi liên hồi, ra vẻ hết sức hoang mang thắc mắc.
Tây Môn Triều Ngọ mạnh tay xô Cát Lão Tam ra, nghiêng mắt nhìn gã mũi tẹt,
lạnh àU – Thế nào, trông khí sắc của bằng hữu dường như gai mắt đối với
bọn này phải không?
Gã mũi tẹt cười khảy, gằn giọng:
– Tôn giá là ai?
Tây Môn Triều Ngọ quắc mắt giận dữ:
– Hạng nhãi nhép như ngươi mà cũng đủ tư cách hỏi câu ấy sao? Ta đứng đây với thuộc hạ Đại Đao Giáo các ngươi, lại mặc y phục của các ngươi, vậy
theo tiểu tử ngươi thì ta phải là ai nào?
Gã mũi tẹt nghe vậy, tính kiêu căng liền giảm đi mấy phần, y ngơ ngẩn nhìn Cát Lão Tam.
Cát Lão Tam bèn vờ cẩn trọng nói:
– Bì đầu mục hãy liệu mà giữ cái đầu mình đấy. Vị này là đại ca trong Như Ý Phủ, một người tín cẩn của Nhiêm Công. Họ mặc y phục của ta là để che giấu tai mắt kẻ địch, đi thăm dò tin tức của Vô Song phái. Vừa rồi họ
đang hết sức tức giận, bởi năm người được phái đi – như chúng ta đã thấy – chỉ còn hai người sống sót trở về, còn ba người kia thì chín phần
mười đã xuống gặp Diêm Vương rồi. Vậy mà đầu mục còn trêu chọc người ta
…
Cát Lão Tam chau mày lúc lắc đầu, nói tiếp:
– Vậy chẳng phải đôi mắt mình quá kém cõi ư? Người ta đang khi tức giận không có chỗ để trút …
Gã mũi tẹt được gọi là Bi đầu mục kéo Cát Lão Tam đến gần, hạ thấp giọng nói:
– Ngươi nói cũng có lý, nhưng tại sao họ không theo đường bí mật mà đi, lại xộc vào đây là sao?
Cát Lão Tam sầm mặt:
– Bì đầu mục, luận về thân phận trong giáo thì Bì An ngươi cao hơn Cát mỗ thật, song kể về tuổi tác và kinh nghiệm thì ngươi hãy còn kém xe.
Ngươi nghĩ thử xem, người ta đã mặc y phục của ta, không trở về qua khu
vực canh phòng của ta thì trở về theo lối nào? Vả lại, Đại Hà Trấn bốn
bề trùng trùng mai phục, có chừa ra một con đường bí mật hay không cũng
chưa dám chắc. Việc của thượng cấp đều thể cho ngươi biết toàn bộ và
giải thích rõ ràng với ngươi? Như vậy chẳng hóa ra tiết lộ bí mật còn
gì? Nếu như mọi người đều biết thì Vô Song phái e cũng đã biết từ lâu
rồi.
Gã mũi tẹt Bì An xoa hay tay vào nhau, tuy y đã tin, song vẫn còn thắc mắc hỏi:
– Ta hãy còn một điều chưa rõ, họ là các vị đại ca trong Như Ý Phủ, sao lại tìm đến ngươi thế này?
Cát Lão Tam tức giận:
– Sao? Cát Lão Tam là một kẻ thấp hèn không đáng giao thiệp với người ta
phải không? Chỉ những người có địa vị như Bì đầu mục mới đủ tư cách chứ
gì?
Bì An vội nói:
– Ôi, ôi ngươi làm sao thế này? Chẳng
qua ta chỉ hỏi vậy thôi, việc gì đâu mà nổi nóng thế? Ngươi cũng phải
thông cảm cho ta chứ, tín hiệu khi nãy hẳn là ngươi có nghe, nếu thượng
cấp hỏi mà ta không trả lời được thì làm sao đây?
Cát Lão Tam trợn mắt, giọng hằn học:
– Bì đầu mục rõ là lôi thôi, y phục của họ chính là do đại giáo đầu hàng
chữ Địa cho mượn, trước khi bỏ đi, đại giáo đầu còn sợ một số huynh đệ
chúng ta hiểu lầm nên mới chủ ý bảo ta tiếp ứng. Ta cũng lại không dám
khinh suất, mới chọn lấy một vị huynh đệ linh lợi theo cùng. Việc này là sau khi Đơn đầu mục của bọn ta rời khỏi mới xảy ra, đại giáo đầu hàng
chữ Địa lại còn trịnh trọng dặn bảo ta tuyệt đối không được để lộ tin
tức. Sở dĩ đại giáo đầu tìm đến ta là vì các vị đại ca này chỉ tiện
đường đi ngang qua đây thôi, chứ ta là hạng nào mà dám tự phụ một bước
lên trời?
Kha Nhẫn sải bước đi tới, ra chiều sốt ruột nói:
– Lão Tam ca, vị đại ca của Như Ý Phủ đã nổi giận lên rồi, bảo huynh đệ
đến hỏi xem bên này là có ý gì, định gây khó khăn phải không?
Cát Lão Tam chưa kịp đáp, Bì An đã hốt hoảng nói:
– Phiền lão đê tức khắc báo lại giùm, bảo là bọn này chỉ hỏi vậy thôi chứ không hề có ác ý gì cả, sẽ cho đi ngay, sẽ cho đi ngay.
Vừa nói
vừa đưa nhanh ngọn đại đao trong tay lên ba lần, đoạn lại quét một vòng
trên không, thế là bọn Đại Đao Giáo liền lui ra, trên lầu, bốn bề còn
vang lên tiếng khép cửa sổ, tiếng thở phào và tiếng buông binh khí cung
tên xuống.
Cát Lão Tam cũng thầm thở phào, khẽ nói:
– Bì
đầu mục, cũng may là chưa xảy ra sự cố gì, chứ không thì các vị đại ca
này chỉ cần báo lại với các vị giáo đầu, cam đoan cái đầu hai ta khó mà
giữ nổi trên cổ.
Bì An cũng thở phào:
– Đúng vậy, đúng vậy …
Tây Môn Triều Ngọ chắp tay sau lưng nghênh ngang đi tới, hất hàm nói:
– Cát Lão Tam, y đã rõ chuyện chưa? Hay là định giữ bọn này lại đưa đến Như Ý Phủ hoặc đưa đến chỗ Hàn Mạc Song Thứu hả?
Hạng Chân cũng lạnh lùng tiếp lời:
– Các ngươi còn lôi thôi với chúng ta làm gì? Người của ta đến giờ vẫn
chưa vào được, để trễ nãi rồi Nhiêm Công quở mắng ai hả? Lại còn bọn
thuộc hạ đang nóng lòng chờ đợi nữa …
Tây Môn Triều Ngọ ra vẻ hốt hoảng nói:
– Vâng thưa đại ca, vậy là không xong rồi, thật bực mình bọn hồ đồ này đã làm mất thời gian …
Bì An vội vàng tiến tới hai bước, vòng tay khom mình nói:
– Xin vị đại ca này lượng thứ cho chúng tiểu nhân mắt kém, nhưng đó cũng
là vì trách nhiệm, không dám khinh suất, xin đại ca rộng lòng khoan thứ
cho một phen.
Tây Môn Triều Ngọ cười gằn:
– Đến bây giờ
ngươi mới nói được mấy lời giống tiếng người, bọn ta đã vất vả suốt cả
ngày, hiện vẫn chưa biết cục diện ra sao, vậy mà còn bị các ngươi gây
khăn gây khó, ai mà chịu nổi chứ?
Bì An cười giả lả:
– Đại ca nói rất phải, rất phải.
Tây Môn Triều Ngọ lừ mắt:
– Hãy phái người đi tiếp ứng mau.
Bì An như chợt tỉnh trong mộng, vội khoát tay lớn tiếng nói:
– Ngụy Bàn Tử, Tiểu Lại Bì, các ngươi hãy đến tiếp ứng hai vị đại ca mau lên, còn đứng thừ ra đó nữa hả?
Lập tức trong nhóm giáo đồ Đại Đao Giáo có hai hán tử tiến ra, giắt nhanh
ngọn đại đao vào bên lưng, tất tả chạy đến chỉ điểm lối đi cho Lê Đông
và Lỗ Hào tránh khỏi những cạm bẫy.
Ngay khi ấy, từ trên một ngôi lầu phía nam bỗng vang lên hai tiếng sáo trúc “te …e te” một dài một
ngắn, Bì An liền trợn mắt bực tức làu bàu:
– Mẹ kiếp, có gì mà hỏi kia chư? Chả lẽ ta lại ngốc nghếch đến mức không phân biệt được gian tế với người của ta hay sao?
Một tên Đại Đao Giáo chạy đến, hối hả nói:
– Đầu mục, bên kia hỏi việc gì đã xảy ra?
Bì An giậm chân hằn học đáp:
– Hãy trả lời là người của ta, còn tận tường thì lão tử sẽ báo cáo sau.
Gã giáo đồ Đại Đao Giáo ấy gật đầu, liền từ trong lòng lấy ra một cây sáo
trúc bốn lỗ to cỡ ngón cái và dài chừng ba tấc, đưa lên miệng thổi “tít
tít te te” nghe rất quái dị và lý thú.
Tây Môn Triều Ngọ sầm mặt nói:
– Bì đầu mục, khoảng đất trống phía trước là do các ngươi canh phòng và
mai phục cũng do các ngươi bố trí, ngươi có rành rẽ không? Ý ta muốn nói là chỗ nào đi được, chỗ nào không đi được?
Bì An cười hề hề:
– Đại ca, thú thật đây là do bọn tiểu nhân cùng các vị huynh đệ bên Hắc
Thủ Đảng họp sức bố trí, đành rằng không rõ tận tường, song nơi nào nguy hiểm, nơi nào đi được thì cũng biết đại khái. Có lẽ đại ca cũng hiểu,
những thứ trò chơi này khi chưa phát động thì chỉ trừ móc thép, lưới tơ
hoặc hầm chông là có tác dụng gây trở ngại hoặc tổn thương kẻ địch.
Ngoài ra đều là những thứ vô tri vô giác, chỉ cần cẩn trọng một chút là
sẽ không có gì nguy hiểm cả.
Đưa mắt nhìn vẻ mặt Tây Môn Triều Ngọ, Bì An lại nói tiếp:
– Tuy nhiên, nếu toàn bộ mai phục mà được phát động, cộng thêm phục binh
khắp nơi đột kích, đối phương không rõ mà cứ ngoan cố xông vào thì, ha
ha, kể như đâm đầu vào địa ngục biển lửa; uy lực của những thứ ấy thật
là ghê gớm lắm …
Tây Môn Triều Ngọ cố dằn lòng, song cuối cùng vẫn không nén được hỏi:
– Bì đầu mục, dường như ngươi biết rõ uy lực ghê gớm đến mức độ nào phải không?
Bì An ngớ người, mặt đỏ bừng, cười gượng ấp úng nói:
– Tiểu nhân chưa được trông thấy, không rõ chỗ kỳ diệu của những mai phục ấy như thế nào, nhưng theo tiểu nhân suy đoán có lẽ cũng chẳng sai lệch là bao!
Tây Môn Triều Ngọ thất vọng, bực tức gắt:
– Không biết thì chớ có đoán bừa, kẻo người ta nghe mà phát ớn!
Bì An thót người, không dám nói nữa, ngượng ngùng đứng thộn mặt ra, không
ngớt liếc mắt nhìn trộm vẻ mặt của vị đại gia khó tính này.
Rồi
thì, Lỗ Hào và Lê Đông mồ hôi nhễ nhại đi đến, mặc dù hai người đã hết
sức cẩn thận, và có người hướng dẫn, song áo quần cũng bị móc rách nhiều chỗ, đầu tóc rối bù.
Thấy hai người đều tóc dài phủ vai, Bì An sửng sốt kêu lên:
– Ủa, sao họ cũng để tóc dài thế này?
Tây Môn Triều Ngọ thoáng giật mình song liền lanh trí quát:
– Đồ ngu, nếu không vậy thì làm sao trà trộn vào trong Vô Song phái được?
Cát Lão Tam liền phụ họa:
– Đúng rồi, giả gì là phải giống nấy chứ?
Tây Môn Triều Ngọ lừ mắt nhìn Cát Lão Tam, nghi ngờ y đã nói một câu hai nghĩa, bèn đánh trống lảng nói:
– Thôi, ta đi nào, đừng lôi thôi mất thời giờ nữa.
Đoạn quay sang Bì An nói tiếp:
– Lão đệ, đa tạ nhé!
Bì An vội khom mình nói:
– Đâu có gì, đâu có gì!
Thế là Tây Môn Triều Ngọ cùng Lê Đông, Lỗ Hào và Cát Lão Tam sải nước đi về phía Hạng Chân. Kha Nhẫn cười thầm, cùng ngẩng đầu ưỡn ngực bước theo
sau.
Hạng Chân nhìn mọi người cười, lần lượt đi vào nhà. Kha Nhẫn vừa khép cửa lại, Cát Lão Tam bỗng quỳ sụp xuống đất.
Tây Môn Triều Ngọ giật mình sửng sốt nói:
– Ủa? Ngươi làm sao thế này?
Cát Lão Tam mặt mày méo xệch, khàn giọng nói:
– Các vị đại gia, xin đừng bỏ rơi tiểu nhân, phen này tiểu nhân kể như đã phản giáo khi tổ, tư thông cường địch, việc nào cũng đáng chết Bì An
lần. Các vị đại gia, bất luận thế nào tiểu nhân cũng phải đi theo các
vị, không thì tính mạng khó thể bảo toàn.
Hạng Chân đưa tay đỡ Cát Lão Tam đứng lên, cười nói:
– Đừng sợ, vừa rồi ngươi đã đóng kịch khá lắm, công lao chẳng phải nhỏ,
ta đã hứa sẽ thu xếp cho ngươi một chốn an thân, ngươi hãy yên tâm.
“Hoàng Long” Hạng Chân này đã hứa là dứt khoát giữ lời.
Cát Lão Tam nghe như sấm nổi bên tai, hai mắt trợn trừng, tay chân lạnh cóng, mặt mày tái mét, hồi lâu mới run giọng nói:
– Đại gia là … Hoàng Long ư?
Tây Môn Triều Ngọ gằn giọng quát:
– Chả lẽ chúng đại gia đây trong lúc này còn có lòng dạ để mà đùa với ngươi sao hả?
Cát Lão Tam vỗ mạnh trán nói:
– Vâng, vâng. Đại gia mặc áo hoàng bào, ra tay nhanh như chớp, lẽ ra tiểu nhân sớm đã đoán ra mới phải, ngoại trừ Hoàng Long ra còn ai lợi hại
đến vậy nữa …
Hạng Chân phất tay:
– Thôi, hiện tại nên thu xếp cho ngươi thế nào đây …
Cát Lão Tam vội nói:
– Không, Hạng đại gia, tiểu nhân phải đi theo các vị mới được.
Kha Nhẫn mỉm cười xen lời:
– Chỉ sợ là ngươi theo không kịp, bọn này đang định đột nhập vào Như Ý Phủ đây.
Cát Lão Tam mặt co giật liên hồi, vẻ tuyệt vọng nói:
– Vậy … vậy là … tiểu nhân chết chắc rồi còn gì?
Hạng Chân đi đến gần khẽ nói:
– Ngươi không chết đâu, chỉ cần ngươi ẩn nấp trên trần lầu đến sáng ngày mai là sẽ bình an vô sự!
Cát Lão Tam ngơ ngẩn nhìn Hạng Chân:
– Vậy nghĩa là sao?
Hạng Chân mỉm cười:
– Thiết kỵ của Vô Song phái Hạng Chân sẽ đánh chiếm Đại Hà Trấn vào sáng sớm mai!
Cát Lão Tam vẻ không tin:
– Nhanh vậy ư? E chẳng dễ dàng đâu!
Tây Môn Triều Ngọ bực tức xen lời:
– Sự thật dễ dàng hay không rồi ngươi sẽ rõ! Hạng huynh đi thôi!
Hạng Chân mỉm cười:
– Những người ở đây đã sắp về đến, rồi họ sẽ phát hiện ra tình hình tại
đây, hiện giờ chúng ta chẳng thể để cho họ phát hiện, ý nhị vị thế nào?
Tây Môn Triều Ngọ mắt rực sát cơ, vung tay bổ xuống, gằn giọng nói:
– Giết!
Hạng Chân quay sang Cát Lão Tam nhoẻn cười hỏi:
– Sau khi họ về đến, bao giờ mới liên lạc với bên ngoài? Nói cách khác,
nếu nơi đây xảy ra sự cố, bao lâu thì bên ngoài mới hay biết?
Cát Lão Tam ngẫm nghĩ một hồi mới đáp:
– Thông thường thì cứ mỗi canh thứ là dùng sác trúc liên lạc một lần. Còn như không có biến cố hay việc gì đặc biệt thì người bên ngoài chẳng bao giờ nghi ngờ đâu!
Hạng Chân nhẹ gật đầu:
– Vậy thì ngươi
hãy khoan lên trên trần lầu, cứ mỗi canh thứ liên lạc với họ, nếu lỡ mà
bại lộ, trước khi họ đến đây ngươi vẫn còn thừa thời gian để lên trần
lầu ẩn nấp, như vậy có thể kéo dài thời gian cho bọn ta hành động, đến
khi họ phát hiện có đột biến, không chừng đại quân Vô Song phái đã kéo
đến nơi; còn không thì bọn ta có lẽ cũng đã xong việc, quay về đây đón
ngươi.
Cát Lão Tam bắt đầu hiểu ra ý của Hạng Chân. Y mặt mày tái mét, đưa tay lau mồ hôi trán, giọng khô khốc nói:
– Hạng đại gia muốn nói là … là phải giết hết bọn Đơn đầu mục ư?
Tây Môn Triều Ngọ giọng sắc lạnh xen lời:
– Đúng vậy, phải giết hết bằng không chúng ta sẽ bị bại lộ, chẳng những
không hoàn thành được trọng trách mà còn gây tổn thương trầm trọng cho
Vô Song phái nữa.
Cát Lão Tam rợn người:
– Nhưng … nhưng họ gần người, và lại là huynh đệ nhiều năm với tiểu nhân …
Kha Nhẫn khẽ thở dài, đến gần vỗ vai Cát Lão Tam, ôn tồn nói:
– Nay thì họ đã không còn là huynh đệ của ngươi nữa rồi, giờ đây ngươi đã đứng chung hàng ngũ với bọn ta, chiến đấu vì chân lý và chính nghĩa
trên cõi đời.
Ngươi là huynh đệ của bọn ta, bọn họ đông người
chẳng đáng lo ngại, trước nay chúng ta vẫn quen lấy ít thắng nhiều,
ngươi hãy chờ mà xem!
Hạng Chân mỉm cười, rắn giọng tiếp lời:
– Hãy đợi đến sáng ngày mai, ngươi sẽ được tự do và lại giàu có, lui ra
khỏi chốn giang hồ, lo mà làm ăn buôn bán, sống một cuộc đời thanh thản
tự tại.
Cát Lão Tam buông tiếng thở dài thậm thượt:
– Mọi sự cũng đành trông cậy vào Hạng đại gia thôi, đêm hôm nay quả là gay cấn …
Bỗng, Tây Môn Triều Ngọ khẽ “Suỵt” một tiếng, Hạng Chân cũng liền nghe có
tiếng bước chân hối hả và tiếng chuyện trò hỗn tạp, xem chừng cũng phải
đến mấy mươi người!
Cát Lão Tam ra chiều căng thẳng và sợ sệt, lúng búng nói:
– Họ đã về đến!
Hạng Chân thản nhiên cười:
– Đúng như trong dự tính, phải không?
Ngay khi ấy, “Ầm” một tiếng, cánh cửa đã bị đẩy mở, một đám người áo lam ồ
ạt tiến vào và đi thẳng lên lầu, có một số rẽ sang nhà ngang hai bên.
Người nào cũng đất cát đầy mình, dáng vẻ đều rất mỏi mệt, lao xao tìm
trà tìm nước để uống, không hề chú ý đến những sát tinh đang đứng sau
cửa.
Ba người áo lam đi sau cùng uể oải bước vào. Người đi trước
râu ria xồm xoàm, mắt to mũi lân, dáng vẻ cũng khá uy vũ. Y dùng tay
phải phủi đất cát trên mình, giọng bực bội la to:
– Thôi đừng ồn ào nữa, vất vả suốt cả ngày rồi mà còn tinh thần đến vậy hả?
Chợt trông thấy Cát Lão Tam mặt mày trơ khấc và Hạng Chân đứng sau lưng đang cúi thấp đầu nhẹ phất tay áo, gã râu xồm liền chau mày tức giận quát:
– Cát Lão Tam, ngươi ở nhà cả ngày mà trà nước cũng chẳng lo sẵn, năm người các ngươi bệnh hoạn cả rồi hay sao?
Kha Nhẫn rón rén cài then cửa lại.
Hai gã hán tử đứng bên gã rầu xồm hằn học nói:
– Mẹ kiếp, thật tức chết đi được, thảy đều chui rúc trong nhà ngủ chứ gì?
Ngày mai bảo chúng đi đào địa đạo cho biết thân, quân chó má.
Cát Lão Tam bỗng trợn trừng mắt quát to:
– Câm hết mõm chó lại ngay, đừng nói là không có trà nước, mà ngay cả cơm tối lão tử cũng chẳng nấu cho lũ khốn kiếp các ngươi ăn.
Ba
người đều không ngờ Cát Lão Tam lại cả gan dám chống cãi lại họ. Sau một thoáng kinh ngạc, gã râu xồm sấn tới một bước vươn tay tóm lấy ngực áo
Cát Lão Tam, toét miệng mắng:
– Tiểu tử ngươi đã ăn phải gan hùm mật gấu, lại dám chống đối Đơn lão tổ tông của ngươi hả?
Hạng Chân buông tiếng cười khẽ, tiến tới một bước nói:
– Còn ăn uống làm gì nữa? Ma no hay ma đói thì cũng như nhau thôi, đằng nào thì cũng phải chết.
Gã râu xồm điên tiết, trợn mắt quát to:
– Mẹ kiếp ngươi … Ủa? Ngươi là ai?
Hạng Chân mỉm cười:
– Là người sẽ lấy đầu chó ngươi!
Gã râu xồm chưa kịp nói thêm thì trên lầu bỗng vang lên tiếng kêu la thảng thốt:
– Thôi chết, đã có gian tế lẻn vào đầy rồi!
– Hãy mau báo với Đơn đầu mục, bọn Lý Nhị Ba đều đã bị người ta kềm chế rồi.
– Đao đâu rồi, đao của ta …
Hạng Chân điềm nhiên nói:
– Đơn đầu mục, giờ thì ngươi đã biết ta là ai rồi chứ?
Gã râu xồm Đơn đầu mục buông tiếng hét vang, xô mạnh Cát Lão Tam về phía
Hạng Chân, đồng thời xoay tay rút đao, song Cát Lão Tam tuy loạng choạng chúi tới mà không chạm trúng Hạng Chân. Hạng Chân như quỷ mị đã lướt
tới, ngay khi Đơn đầu mục đặt tay lên chuôi đao thì một làn bóng chưởng
đã lướt qua yết hầu y.
Lập tức máu tươi phun ra xối xả, hai gã
hán tử đứng sau vừa mới kinh hoàng hét lên được nửa tiếng thì đã bị một
luồng kình lực hất bay lên không, rơi xuống ngoài năm thước.
Một
bóng người lướt qua đỉnh đầu Tây Môn Triều Ngọ bay thẳng lên lầu, lập
tức tiếng rú thảm thiết vang lên liên hồi, bóng người ấy chính là “Kim
Lôi Thủ” Kha Nhẫn.
“Trường Luyện” Lê Đông và “Hành Giả” Lỗ Hào
sớm đã chia nhau vào hai bên nhà ngang, chỉ nghe tiếng binh khí trúng
vào thịt “phập phập” liên hồi, tiếng gào rú thảm thiết liên miên bất
tuyệt …
Hai gã áo lam kinh hoàng từ trên lầu chạy xuống, rủi thay lại gặp phải Tây Môn Triều Ngọ.
Tây Môn Triều Ngọ buông tiếng cười gằn, chớp nhoáng vung tay, “Thiết Ma Tý” lại bay vút đi. Hai gã áo lam chưa kịp kêu lên một tiếng thì đã phun
máu xối xả, chia ra hai bên ngã khỏi thành cầu thang rơi xuống đất.
Một gã áo lam từ bên hông xông tới, vung đao bổ vào Hạng Chân.
Hạng Chân chẳng thèm tránh né, với tốc độ nhanh đến mức ngọn đại đao chưa
kịp hạ xuống, một chưởng đánh vào mạn sườn đối phương, khiến hắn văng
ngược ra sao va sầm vào tường đá.
Một gã gầy gò nấp sau tủ áo,
luýnh quýnh lấy sáo trục đưa lên miệng, còn chưa kịp thổi thì “Rắc” một
tiếng, xương đã gãy vụn, gã áo lam gầy gò miệng hộc máu tươi ngã lăn
xuống đất.
Cuộc chiến diễn ra chỉ trong khoảnh khắc rồi thì tất cả lại trở về với sự yên lặng.
Cát Lão Tam lúc này đang ôm đầu ngồi co ro nơi góc tường, mặt màu trắng
nhợt, toàn thân run lẩy bẩy, chẳng tài nào đứng lên được nữa.
Kha Nhẫn chậm rãi từ trên lầu đi xuống, toàn thân dính đầy máu tươi, vẻ mặt hết sức thâm trầm.
Hạng Chân chắp tay sau lưng đứng giữa sảnh đường, thần sắc hết sức ung dung
bình thản, ơ thờ đảo mắt nhìn quanh, thái độ hệt như đang chiêm ngưỡng
một bức danh họa.
Dưới chân thanh lầu, Tây Môn Triều Ngọ đang lau sách máu trên ngọn “Thiết Ma Tý” lên một tử thi, điềm nhiên như đang ở
chốn không người, cảnh tượng tham khốc trước mắt cơ hồ chớ hề liên quan
đến y.
Lê Đông và Lỗ Hào cũng toàn thân bê bết máu từ hai bên nhà ngang chạy ra, mái tóc dài rối bời, sát khí trên mặt hãy chưa tiêu tan.
Hạng Chân xoa tay hỏi:
– Không còn tên nào sống sót chứ?
Tây Môn Triều Ngọ vẫn cắm cúi lai chùi “Thiết Ma Tý”, nhạt giọng nói:
– Hẳn là không còn nữa rồi!
Hạng Chân ngẩng lên nhìn Kha Nhẫn hỏi:
– Kha huynh, trên lầu thế nào?
Kha Nhẫn giọng rề rà đáp:
– Không chừa một tên, kể cả bốn tên đã bị Hạnh huynh khống chế huyệt đạo!
Hạng Chân gật đầu:
– Có tên nào phát ra tín hiệu không?
Kha Nhẫn mỉm cười:
– Cũng có người định làm vậy, nhưng đương nhiên là không kịp làm rồi!
Hạng Chân quay sang Lê Đông và Lỗ Hào cười hỏi:
– Còn nhị vị thì sao?
Lê Đông có vẻ ngại ngùng đáp:
– Đều đã giải quyết hết rồi, có điều đệ tử tài hèn suýt nữa lãnh lấy một đao, áo bị rách toác một đường.
Hạng Chân gật đầu cười:
– Khá lắm, áo rách không hề gì, cũng may đó không phải là áo của mình.
Mọi người nghe vậy phì cười. Tây Môn Triều Ngọ giắt “Thiết Ma Tý” vào trong áo, vỗ vỗ tay nói:
– Ngôi lâu này cách nhà gần nhất cũng trên năm sáu trượng, cửa sổ đóng
chặt, bên ngoài lại thêm gió bấc lồng lộng, hẳn là bọn ngoài kia không
hay biết gì đâu.
Hạng Chân gật đầu:
– Mong là như vậy!
Đoạn quay lại gọi:
– Cát Lão Tam!
Chàng đưa mắt nhìn Cát Lão Tam, y như đã mất hết hồn vía, tay chân bải hoải, ngồi dựa vào góc tường, chẳng nhúc nhích được nữa.
Lê Đông sải bước đến gần, xách Cát Lão Tam lên nói:
– Này, Hạng sư thúc đang gọi ngươi đấy.
Cát Lão Tam “ồ” lên một tiếng, thở hắt ra một hơi dài, hất đầu thật mạnh, giờ mới khôi phục lại tri giác, cất giọng yếu ớt nói:
– Hạng đại gia … gọi tiểu nhân ư?
Hạng Chân tiến tới, ôn tồn nói:
– Thế nào? Không được khỏe ư?
Cát Lão Tam lúng búng nói:
– Hạng đại gia … thảm khốc quá …
Hạng Chân vỗ vai y an ủi:
– Đã sống trên giang hồ là phải thích ứng với cách sinh tồn của giới giang hồ.
Cho dù ta không muốn giết chóc, không mún tàn bạo, nhưng cũng không thể tránh được, đúng chăng?
Cát Lão Tam nhẹ gật đầu:
– Hệt như một cơn ác mộng, chỉ thoáng chốc đã bừng tỉnh, nhanh và khủng khiếp quá …
Hạng Chân nhoẻn cười:
– Thôi, ngươi hãy lên trên lầu chờ, trước hết đóng cửa lại cẩn thận, đừng quên đung giờ liên lạc với bọn họ, hãy nhớ cho kỹ đấy!
Cát Lão Tam rùng mình, sợ sệt nói:
– Nhưng, trong nhà nay toàn là xác chết …
Hạng Chân mỉm cười:
– Chẳng có gì đáng sợ cả, ngươi cứ xem như họ đang ngủ say vậy!
Cát Lão Tam lãi nhãi:
– Hạng đại gia, ngủ đâu phải như vậy, khủng khiếp quá, cả nhà lênh láng máu, tử thi trợn mắt nhe răng …
Tây Môn Triều Ngọ bực bội quát:
– Thôi đi, chẳng hiểu sao Đại Đao Giáo lại có một kẻ nhút nhát như ngươi
thế này. Ngươi đừng thèm nhìn bọn họ, lâu rồi sẽ quen chứ gì? Bọn ta hãy còn đại sự chưa xong, chả lẽ ở lại đây bầu bạn với ngươi?
Hạng Chân lại vỗ vai Cát Lão Tam, ôn tồn nói:
– Bọn ta đi đây, đến khi trời sáng là mọi sự sẽ qua, nhớ là khi nào xảy
ra biến cố, hãy lập tức lên lầu ẩn nấp, trời cũng đã sắp sáng rồi!
Thế là Hạng Chân phất tay tắt đi ngọn nến to trên bàn, đoạn năm người khẽ khàng mở cửa ra, bổng Cát Lão Tam run giọng nói:
– Hạng đại gia!
Tây Môn Triều Ngọ sầm mặt tức giận quát:
– Mẹ kiếp, gì nữa thế hả?
Hạng Chân vội ngăn lại, giọng bình thản hỏi:
– Việc gì vậy?
Cát Lão Tam run giọng nói:
– Hạng đại gia chưa giải huyệt cho tiểu nhân, sắp đến giờ Tý rồi …
Hạng Chân bật cười:
– Ta không hề điểm huyện ngươi, đó chẳng qua là phương pháp gạt ngươi vâng lời thôi. Ngươi an tâm rồi chứ?
Đoạn tiện tay khép cửa lại. Năm người thoáng khom mình phóng nhanh đi trong bóng đêm mịt mùng.