Đại Sát Tinh

Chương 2: Vô tận bi hoan, vô tận thù



Đêm đã rất khuya, không trăng, chỉ có sao thưa, gió thu hiu hắt, màn đêm ngập tràn vẻ thê lương.

Đây là một ngôi nhà nhỏ được dụng hoàn toàn bằng gỗ tùng và tre, nằm giữa
những ngọn bạch dương sum suê, cạnh một giòng suối trong mát, trước và
sau nhà trồng đầy thu cúc. Tuy trong đêm vẫn có thể loáng thoáng trông
thấy những màu sắc tươi đẹp cuả những cánh hoa, một cái cầu tre tam khúc vòng ra sau càng tăng thêm vẻ thanh nhã cuả ngôi nhà nhỏ ấy.

Trong bóng tối, một bóng người lướt tới như bay, tốc độ nhanh đến nỗi khiến
người được cõng phía sau tung rời khỏi lưng, lơ lững như được gió nâng
đỡ. Nhẹ nhàng theo người trước lướt qua cầu tam khúc, im lìm chẳng gây
ra chút tiếng động đến trước căn nhà nhỏ.

Người này toàn thân y phục màu vàng nhạt, đôi mắt trong sáng. Chính là “Hoàng Long” Hạng Chân.

Hạng Chân xoay người, sửa lại gã đại hán sau lưng cho ngay ngắn, đưa tay khe khẽ gõ cửa.

Cơ hồ cùng lúc chàng rụt tay về, một giọng nói dịu ngọt đã vang lên hỏi:

– Ai đó ?

Hạng Chân chơm chớp mắt, giọng thấp trầm lên tiếng:

– Long Vương bãi giá hồi cung đây !

Một tiếng cười khúc khích trong căn nhà vang lên, trong giọng cười chứa đầy vẻ vui mừng. Tiếng động nhỏ, cánh cửa tre mở ra, một bóng người mảnh
mai với cây đèn bạc trên tay đứng bên khung cửa, vừa nhìn kỹ Hạng Chân,
liền kinh ngạc kêu lên:

– Ồ ! Chân đệ lại gây sự nữa ư ?

Hạng Chân lặng thinh mỉm cười, diù Yến Lập vào nhà. Dưới ánh sáng lung linh
cuả ngọn đèn, gương mặt người cầm đèn hệt như tranh vẽ, chỉ có thể tóm
gọn trong mấy chữ” xinh đẹp tuyệt trần” rồi tùy theo ý nghĩ cuả mỗi
người mà tưởng tượng !

Trong nhà, gian ngoài, bộ bàn ghế bằng tre phối hợp với vài bức tranh Tố Mai trên vách, cái lư ngọc nhỏ bé nghi
ngút đàn hương, cây cổ cầm tỳ bà đặt đối diện hơi chếch với thanh trường kiếm treo nơi cạnh bàn, cái phản gỗ trên trải nệm gấm viền vàng, bức
bình phong bằng lụa che đi nửa phần cái phản gỗ. Trông cực kỳ tươm tất
và nhã trí thoát tục.

Đặt cây đèn bạc trên bàn, người cầm đèn
ngoảnh lại. Đôi mắt mở to long lanh thật ngọt, nhẹ bước đến bên Hạng
Chân lúc này đang giữ Yến Lập ngồi yên trên ghế dưa., khẽ cất tiếng hỏi:

– Vị tráng sĩ này là ai vậy ?

Hạng Chân nhếch môi đáp:

– Y là Yến Lập, người cuả Song Nghiã bang, cũng vì yêu đương hay có ẩn
tình gì bên trong với ái thiếp của bang chủ nên bị xử hoa? thiêu. Lúc đệ gặp thì y đang bị kẻ chấp pháp dùng roi da đánh đến chết đi sống lại…

Người đẹp thoáng chau mày liễu, thấp giọng:

– Tội nghiệp quá… Y đã ngất xỉu lâu rồi ?

Hạng Chân thở phào, cũng ngồi xuống ghế dựa, gật đầu:

– Đúng ! Đệ đã rửa sạch những vết thương và rịt thuốc cho y rồi, y bị
đánh quá kinh khủng, người khoẻ vậy mà chưa kịp nói tiếng gì thì đã ngất xỉu, có lẽ sáng mai sẽ hồi phục.

Đôi mắt long lanh đăm đăm nhìn Hạng Chân, giọng dịu dàng:

– Hẳn Chân đệ cũng đã mỏi mệt lắm rồi, để tỷ tỷ pha cho tách trà uống trước, rồi sẽ đi làm chút điểm tâm…

Hạng Chân cười nhẹ:

– Di tỷ không phải nhọc sức, thím Chu đâu ? Nhờ bà ấy làm chút được rồi…

Mỹ nhân thoáng chau mày nũng nịu:

– Hứ ! Chân đệ cứ mỗi lần ra đi là mười hôm nửa tháng, lần nào về hầu hết là vào lúc đêm hôm khua khoắt, Chu thẩm (thím) không ngủ chả lẽ cứ chờ
Chân đệ mãi hay sao ? Chỉ có tỷ tỷ này ngu dại mới…

Hạng Chân chơm chớp mắt:

– Di tỷ ! Đệ biết Di tỷ rất tốt với đệ, cho nên đệ cũng không đành lòng để Di tỷ quá nhọc nhằn…

Mỹ nhân mắt chợt tối sầm, quay nhanh đi nơi khác buồn bã nói:

– Tỷ tỷ rất hiểu hoàn cảnh mình… chẳng thể đòi hỏi quá mức, Chân đệ vậy là đã tốt với tỷ tỷ lắm rồi !

Hạng Chân đứng lên, ôn tồn:

– Di tỷ đừng nhắc đến dĩ vãng nữa, tất cả đã trở thành quá khứ rồi ! Hiện tại chúng ta chẳng phải rất vui vẻ, bình yên sao ?

Mỹ nhân buông rũ hai làn mi cong và rậm, ảo não lắc đầu:

– Những ngày tháng yên lành như thế này có lẽ sẽ chẳng được lâu đâu !
Chân đệ đã đến tuổi kết hôn lâu rồi; một ngày nào đó, Chân đệ cưới vợ,
vị tỷ tỷ này còn đáng kể gì nữa !

Hạng Chân nhẹ nắm lấy bàn tay thon thả nhưng lạnh ngắt cuả nàng, giọng thấp trầm:

– Di tỷ ! Tỷ tỷ hẳn hiểu rất rõ hạng Chân này không phải là hạng người
như vậy, chúng ta tuy không phải là cốt nhục thân sinh, song đệ trước
nay vẫn luôn xem Di tỷ như ruột thịt.

Vậy là bậy rồi, mỹ nhân thoáng run người, nàng ngẩng lên gượng cười:

– Chân đệ, tỷ tỷ rất sung sướng được nghe những lời ấy cuả Chân đệ, thật đấy, tỷ tỷ hết sức an ủi…

Bỗng quay người bước nhanh vào trong và vội vã nói:

– Chân đệ hãy nghỉ một tí, tỷ tỷ đi pha trà trước cho !

hạng Chân nhận thấy rất rõ tiếng nói cuả nàng nghẹn ngào và đầy chua xót,
chàng lẳng lặng trông theo bóng dáng yêu kiều kia khuất bên trong, cố
nuốt tiếng thở dài vào bụng.

Ngoài cửa sổ, gió lạnh từng cơn thổi tạt, màn đêm dầy đặc, ngọn đèn trên bàn lay lắt.

Hạng Chân chợt nghe lòng buồn man mác, chàng rất hiểu nguyên nhân nào đã gây nên, đó là do nghiã tỷ chàng Quân Tâm Di, một mỹ nhân danh tiếng nhất
thành Trường An.

Không kịp nén, Hạng Chân khẽ buông một tiếng thở dài, thả mình về dĩ vãng. Chàng còn nhớ rất rõ Quân Di Tâm lúc xuất giá hồi sáu năm trước, đã khóc lóc chống đối quyết liệt như thế nào về việc lấy chồng, điều mà nàng không muốn. Phụ thân nàng là Quân Giá Phác, Hàn lâm Viện học sĩ đã giận dữ dùng côn đánh, bắt ép nàng lên kiệu hoa về
với Hồ Hiên, một gã ăn chơi khét tiếng, đại thủ gia cuả Viên Thủ Bị
Trường An.

Sau đó nghe đâu nàng đã chẳng màng ăn uống, suốt ngày
không ngỏ một lời. Hồ Hiên không ngó ngàng vẫn ở ngoài ăn chơi trác
táng, say sưa. Nhưng về đến nhà là nổi cơn lăng nhục nàng đủ điều.

Chưa đầy một năm, Hồ Hiên bỗng đột ngột lăn đùng ra chết trong đêm, người
nhà họ Hồ đều bảo chính Quân Tâm Di đã hại chết Hồ Hiên chứ không chiu.
cho rằng Hồ Hiên trác táng quá độ, về nhà do tính tình độc ác nóng nẩy
hay lên cơn giận dữ, ngày này qua ngày nọ căng thẳng quá, máu giận dồn
lên óc đứt mạch máu chết bất đắc kỳ tử. Thế rồi, Quân Tâm Di càng lâm
vào một hoàn cảnh bi đát hơn, từ đó phải sống trong những chuỗi ngày tăm tối, càng không biết đến niềm vui nụ cười. Mãi đến khi Hạng Chân giải
cứu nàng, việc ấy đã xẩy ra bốn năm về trước.

Hạng Chân lại thêm
một tiếng thở dài dài thườn thượt, hơn một ngàn ngày đó đã qua đi; nhanh quá. Dĩ vãng quay về tưởng chừng như vừa mới ngày hôm qua. Ngỡ chỉ
trong chớp mắt mà thôi, Hạng Chân đã từ một thiếu niên trở thành một
nhân vật võ lâm dầy dạn phong sương.

Hạng Chân chợt cười bâng
quơ, thật ra chàng đã là người trong giang hồ từ lâu lắm rồi, chỉ có
điều là không ai biết chàng có võ công kinh người mà thôi.

Về
sau, Hạng Chân lúc lắc đầu, chàng mới hiểu rõ nguyên nhân đã khiến Quân
Tâm Di nhất quyết không chịu xuất giá. Bởi nàng đã yêu chàng từ lâu và
yêu một cách nồng nàn thắm thiết như con người cần hơi thở, không có gì
tách nàng xa rời chàng được. Nếu không ngại đến thanh danh, tuổi tác cuả cha nàng. Chắc chắn Quân Tâm Di thà nát với cỏ cây còn hơn là về với
người khác. Tuy sau cùng phải chịu khuất phục vì nhiều lý do nhưng tâm
hồn nàng chỉ có duy nhất một mình Hạng Chân mà thôi.

Ánh mắt hơi
nhoà đi, Hạng Chân bậm môi thẫn thờ… chàng vẫn còn nhớ khi Quân Tâm Di khóc bầy tỏ nỗi niềm ấy với chàng, chẳng khác nào trời quang mây tạnh
nhưng có sét đánh ngang đầu, đứng sửng ra tại chỗ.

Hai bên gia
đình vốn đã thân nhau nhiều đời, người lớn hai nhà càng thân thiết như
nghiã kim lan. Lúc rảnh rỗi, chàng vẫn thường sang chơi nhà họ Quân và
rất quý mến vị tỷ tỷ xinh đẹp nhu mì này. Yêu thích khí chất cao nhã, nụ cười hiền lành và bất kỳ một cử chỉ nào cũng dịu dàng hết sức.

Thế nhưng, chàng không nghĩ và cũng không hề nghĩ đến tình yêu, có thể lúc
ấy chàng còn con nít quá và cũng chẳng ngờ vị tỷ tỷ xinh đẹp lớn hơn
chàng bốn tuổi này lại yêu chàng tha thiết đến như vậy ! Đúng là với
tình yêu, thì tuổi tác không có chỗ trong con tim và trí óc của một
người đang yêu.

Lúc bấy giờ… Nghĩ đến lúc bấy giờ, Hạng Chân
thấy chán cho mình quá mức, lại buông một tiếng thở dài não nuột, làm ai mà đứng gần có thể tưởng tượng căn nhà cũng có thể sập xuống luôn vì
trở nên yếu đuối, cột kèo nhão rệu bởi lây cơn buồn. Ôi ! Lúc bấy giờ… Hạng Chân nghĩ tiếp, mình mới chỉ là một đứa bé tuổi mười bốn, mười
lăm, song mình chẳng luôn ngỡ là mình đã hiểu biết rất nhiều ư ? Quả
thật mình hiểu biết rất nhiều chăng ? Không đâu, mình chỉ hay mơ mộng
hão huyền mà thôi ! Ôi, Quân Tâm Di…

Bỗng giọng nói dịu dàng vang lên:

– Chân đệ đang nghĩ gì vậy hở ?

Chẳng rõ tự bao giờ, Quân Tâm Di đã đứng bên cạnh chàng, gương mặt xinh đẹp
thoáng vẻ nhợt nhạt, đôi mắt đỏ hoe như vừa mới khóc xong. Nàng bưng
trên tay cái khay đen bóng, trên khay là một cái tách trắng bằng sứ rất
tinh xảo, khói hương trà bốc lên thơm ngát.

Hạng Chân đứng lên, hai tay đón lấy và khẽ nói:

– Di tỷ hãy ngồi xuống đi.

Quân Tam Di có vẻ thắc mắc nhìn chàng rồi chậm rãi ngồi xuống.

Hạng Chân hớp một ngụm trà, đoạn khen:

– Thơm quá !

– Vậy ư ! Cũng vẫn là loại “Vũ Tiền” Chân đệ đã mang về lần trước…

Hạng Chân đưa mắt nhìn nàng, chậm rãi:

– Loại trà này đệ vẫn thường uống ở ngoài nhưng cứ luôn cảm thấy không
giống như ở nhà, thiếu đi mùi vị đôn hậu và thân thiết. Thế rồi, sau khi suy nghĩ thật nhiều, đệ mới hiểu ra nguyên nhân…

Quân Tâm Di mở to đôi mắt chận hỏi:

– Nguyên nhân thế nào ?

Hạng Chân cười khẽ:

– Thì ra là do người pha trà khác nhau !

Quân Tâm Di đỏ mặt bẽn lẽn:

– Chân đệ hư quá đi thôi, tinh nghịch chẳng khác lúc còn bé…

Hạng Chân bỗng thờ thẫn nhìn nàng nhưng thật thẳng thắn, thật thản nhiên và
hàm chứa một sức nóng khiến người khiếp sợ, mặc dù Hạng Chân đã cố gắng
hết sức che giấu luồng sức nóng ấy trong cái rào chắn do chàng đã nỗ lực dựng lên.

Quân Tâm Di thoáng run rẩy, song chẳng chút sợ sệt
ngại ngùng nhìn lại chàng, môi nàng giần giật không sao kềm chế được.
Lòng nàng đầy u oán, đầy sầu bi, nàng luôn tha thiết ước vọng Hạng Chân
sẽ cho nàng được chút gì đó, dù chỉ một câu nói mà nàng mong muốn, cũng
đủ cho nàng mãn nguyện trrọn đời.

Lặng lẽ bốn mắt nhìn nhau như
thế này, trước nay cũng đã có rất nhiều lần. Tuy nhiên, đôi bên dẫu sâu
sắc hiểu nỗi lòng cuả nhau, song dường như là hai người ở hai hoang đảo
hai bên lục địa ngăn bởi một đại dương bao la đầy sóng dữ, không thuyền
bè… không có cách nào gặp nhau được. Điều ấy , họ đều hiểu rất rõ, và
hơn nữa, ngoài sự lễ giáo, gia phong tập tục ăn sâu vào con người… còn rất nhiều nguyên nhân khác nữa.

Lại như mọi khi, Hạng Chân chầm
chậm hạ mắt xuống, nặng nề hớp lấy một ngụm trà. Quân Tâm Di trái tim
như bị xé mất thêm một mảnh nữa. Lần này kết quả cũng chẳng ra gì cả.

Nàng dù thế nào cũng là phụ nữ, thật chẳng dám dẹp bỏ tự ái bày tỏ nỗi niềm
với Hạng Chân trước. Điều nàng mong ước chỉ là Hạng Chân chịu cho nàng
một cơ hội có thể bày tỏ, chỉ cần một cơ hội thôi là đủ !

Nàng có phần oán hận, nàng hiểu cho dù không bày tỏ gì, Hạng Chân nhất định
cũng hiểu rõ, nhưng vì sao chàng lại cứ im lặng thế này ? Vì sao trong
thân thiết lại có phần hờ hững thế này ?

Hạng Chân tưa. đầu vào lưng ghế, giọng bình thản:

– Di tỷ còn nhớ ngọn quế to ở sau vườn nhà Di tỷ không ?

Quân Tâm Di lén lau đi dấu lệ nơi khoé mắt, nhè nhẹ gật đầu.

Hạng Chân tuy đang ngước nhìn lên, song vẫn cảm nhận được động tác của nàng, chàng đều đều nói tiếp:

– Hiện có lẽ đang là lúc quế toa? hương thơm, đệ rất thích mùi hương
thanh nhã và quyến rũ cuả hoa quế. Nhắm mắt lại tưởng chừng đang nằm
trên áng mây mềm mại và được từng cánh hoa quế nhẹ nhàng xoa bóp, thật
là sảng khoái. Lần nọ, Thành Gia ca ca đã ép chúng ta chơi trò đám
cưới…

Quân Tâm Di cười nhẹ có dấu một niềm chua xót, buồn bã tiếp:

– Bấy giờ tỷ tỷ đã bằng lòng, nhưng Chân đệ lại không đủ can đảm… cũng
như nhiều năm sau, lúc tỷ tỷ bị cưỡng ép xuất giá, Chân đệ vẫn không đủ
can đảm đến tìm vậy !

Hạng Chân nghe lòng se thắt, vội khẽ đằng hắng, lên tiếng khoa? lấp:

– Lúc bấy giờ đệ hãy còn bé, thật đấy… đệ không hề biết Di tỷ đã không bằng lòng…

Quân Tâm Di mắt lại ngấn lệ, cúi đầu thật thấp, giọng nhẹ như hơi thở:

– Về sau lúc Chân đệ biết thì đã quá muộn…

Hạng Chân lại nghe cõi lòng rúng động, lại vội vã uống một hớp to nước trà.
Chàng rất hiểu tình cảm đã ấp ủ trong lòng mình, song quả đúng là đã quá muộn màng rồi chăng ?

Chàng nhẹ liếm môi, thấp trầm bảo:

– Di tỷ… hãy nghỉ ngơi trước đi, đệ ngồi một hồi đã !

Quân Tam Di đưa mắt nhìn Hạng Chân một lúc thật lâu, rồi khẽ buông tiếng thở dài, như muốn đưa nỗi ưu sầu vào không gian, lẵng lặng quay người đi
vào trong.

Nơi đây là vùng hẻo lánh, không có trống canh, kẻng
đánh báo giờ, song phán đoán qua trực giác và kinh nghiệm, Hạng Chân
biết đã vào canh tư, không bao lâu nữa trời sẽ sáng.

Chàng nhẹ
nhàng đứng lên, vừa lúc ấy, Yến Lập đang ngồi rũ trên ghế bỗng cựa mình
nghiêng người sang bên, phảng phất như bật tiếng rên khẽ.

Hạng Chân chú mắt nhìn y, mí mắt Yến Lập khẽ động đậy. Hình như y cố gắng chỏi đôi mi triũ nặng lên, Hạng Chân liền hỏi:

– Tỉnh rồi ư ?

Yến Lập gật nhẹ đầu, hiện ra trước mắt y là một gương mặt dễ nhìn và sáng
sủa. Gương mặt tựa hồ đã từng trông thấy, nhưng dường như cách hiện tại
rất xa vời…

Hạng Chân đứng trước mặt y, cười nhẹ:

– Tia máu trong mắt đã tan gần hết rồi. Bằng hưũ, trận đòn roi thật là kinh khủng !

Yến Lập lờ mờ một hồi đầu óc hơi tỉnh táo trở lại, y liền nhớ ra sự việc đã qua và hiểu ngay hoàn cảnh bây giờ của mình, y gắng gượng đứng lên và
khích động nói:

– Ân công ! Xin ân công hãy cho Yến Lập này lạy ta…

Hạng Chân đưa tay để giữ y lại, ôn tồn bảo:

– Bằng hữu có lòng cảm tạ, tại hạ xin chân thành đón nhận, không cần chú trọng đến hình thức đâu…

Yến Lập thở hắt ra một hơi dài, giọng cảm kích đáp:

– Nếu không nhờ ân công cứu giúp, sinh mạng Yến Lập này đã sớm hoá ra tro rồi ! Ân công…

Hạng Chân thoáng chau mày, giọp thấp xuống:

– Tại hạ là Hạng Chân !

Hai tiếng Hạng Chân hệt như rắn độc đột nhiên chui vào người Yến Lập khiến y giật nẩy mình, lắp bắp:

– Hạng… Chân… Hoàng… Hoàng… Long…

Hạng Chân gật đầu khẽ nói:

– Vâng, dường như bằng hưũ hồi hộp không an lòng phải không ? Hạng mỗ tuy hai tay nhuốm đầy máu tanh, song cũng phân ra được thiện ác.

Yến Lập đỏ mặt, vội vàng:

– Không, xin ân công chớ hiểu lầm… chẳng qua… chẳng qua vì danh tiếng của ân công quá lừng lẫy…

Hạng Chân cười lạnh lùng:

– Danh tiếng lừng lẫy ư ? Chẳng qua vài lần đáng chết mà vẫn sống đó thôi ! Bằng hữu, phàm là người đều không muốn chết đúng không ?

Yến Lập thoáng ngớ người, đoạn lại lật đật gật đầu.

Hạng chân đưa mấy ngón tay lên xoa xoa trán rồi hỏi:

– Vì sao Song Nghiã bang lại đối xử với bằng hưũ như vậy ?

Yến Lập ngơ ngẩn một hồi, đoạn cúi đầu xuống,có hai hàng nước mắt lăn dài trên má.

Hạng Chân thoáng ngước mặt lên bình thản tiếp:

– Nghe nói bằng hữu đã có gì với ái thiếp cuả bang chủ phải không ?

Yến Lập bỗng ngẩng lên, mặt nhăn nhúm khích động:

– Có gì ư ? Hắn đã cưỡng đoạt vị hôn thê cuả tại hạ, phá hoại hạnh phúc
trọn đời cuả tại hạ và hằng ngày tại hạ còn phải sống luồn cúi dưới bạo
quyền và tiếng cười dâm ô của hắn, phải giả làm một trang hảo hớn dưới
ánh mắt lạnh lùng cuả vị hôn thê. Trời ơi ! Tại hạ chỉ có thể trơ mắt
nhìn những gì lẽ ra thuộc về mình nhưng vì đã bị kẻ khác mạnh hơn chiếm
hữu, đành phải cúi đầu câm nín…

Nói đến đây, gã đại hán kiên cường này đã bật khóc nức nở.

Hạng Chân kéo lấy một cái ghế tre ngồi xuống, dùng hai tay bợ cằm để mặc cho Yến Lập khóc thoa? thê. Đương nhiên, Hạng Chân rất hiểu rõ tâm trạng
người đối diện, mặc dù chàng chưa từng trải qua, vẫn có thể cảm nhận
được.

Hồi lâu, tiếng khóc của Yến Lập nhỏ dần, hiển nhiên y đã mỏi mệt sau khi phát tiết hết niềm uất hận trong lòng.

Hạng Chân lặng lẽ trao cho y một cái khăn vàng, Yến Lập đón lấy, vừa lau nước mắt vừa ngượng ngùng thưa:

– Ân công, Yến Lập thật không sao kiềm chế được, có chỗ thất lễ. Xin ân công lượng thứ cho !

Hạng Chân cười cười:

– Hạng mỗ làm sao dám trách ! Đa tình thường là phải khổ hận thôi !

Yến Lập lại cúi đầu thấp xuống, dùng khăn chùi mắt thật mạnh.

Hạng Chân lại hỏi:

– Vị bang chủ cuả bằng hữu có tất cả bao nhiêu thê thiếp ?

Yến Lập buột miệng:

– Bảy !

Hạng Chân lại cười:

– Những gì vừa rồi bằng hữu đã nói hoàn toàn đúng sự thật chứ ?

Yến Lập trố to mắt, đưa tay lên trời thề:

– Thưa ân công ! Đến như tính mạng của Yến Lập ân công còn cứu được, Yến
Lập làm sao dám dối gạt ân công ? Nếu có một lời giả dối, Yên Lập xin
lấy tính mệnh đền bù !

Hạng Chân khẽ gật đầu:

– Vậy thì vị hôn thê cuả bằng hữu đã là hoa tàn nhuỵ rửa, bằng hữu còn muốn cứu nàng nữa chăng ? À ! Ý Hạng mỗ là giả sử nàng ta có thể lại đến với bằng hữu ấy !

Yến lập ngớ ra một hồi, đoạn nói:

– Cho dù nàng là kỹ nữ hoặc vô sinh thì Yến Lập cũng không bao giờ bỏ rơi nàng !

Hạng Chân chợt cảm thấy choáng váng, những lời lẽ cuả Yến Lập hệt như mũi dao nhọn, đâm vào tim chàng nhói buốt.

Hạng Chân nhìn chầm chập Yến Lập, giọng rề rà:

– Vì sao vậy ?

Yến Lập cố nuốt chút nước miếng vì khô cổ họng, có vẻ ngượng ngùng song chẳng chút do dự:

– Nếu như yêu với một dạ chân thành thì tất cả những gì khác không còn quan trọng nữa !

Hạng Chân ngớ ra một hồi, đoạn thâp giọng nói:

– Được rồi, Hạng mỗ sẽ giúp bằng hữu đoạt về vị hôn thê !

Yến lập mừng đến toàn thân run lên, bất động một hồi mới mở được lời:

– Thật vậy ư ? Nhưng.. nhưng phải rất mạo hiểm, gây thù kết oán với toàn bang Song Nghĩa…

Hạng Chân cười vui vẻ:

– Sao ? “Hoàng Long” Hạng Chân này không đối phó nổi với những vị hảo hớn trong Song Nghiã bang ư ?

Yến Lập hốt hoảng lắc đầu:

– Không ! Ân công, tiểu nhân chẳng qua nghĩ rằng… nghĩ là chỉ vì cá nhân tiểu nhân mà đại động can qua thì thật không đáng…

Hạng Chân thở ra một hơi, nhạt giọng nói:

– Hạng mỗ đã cho là xứng đáng thì đó là xứng đáng.

Yến Lập xúc động ngập lòng, y có ngàn vạn lời muốn nói, vô vàn tâm sự muốn
tỏ bày. Song nhất thời không sao mở miệng được, chỉ đành để cho hai
giòng nước mắt một lần nữa tuôn trào.

Ngọn đèn bạc trên bàn lay
lắt, ánh sáng có vẻ lành lạnh, soi hai cái bóng dài trên vách, ném xuống nền nhà. Hai người không nói thêm nữa, để mặc cho sự yên lặng bao trùm. Trong sự yên lặng ấy lại có niềm thông cảm chân thành khôn tả, chỉ có
thể cảm nhận mà thôi.

Hạng Chân khẽ chớp mắt bảo:

– Bằng hữu nếu mỏi mệt thì hãy chịu khó ngồi nghỉ trên ghế, Hạng mỗ ra ngoài xem động tĩnh trước đã !

Yến Lập kinh hãi nhìn Hạng Chân:

– Động tĩnh ư ? Ân công, có gì không ổn phải không ? Xung quanh yên tĩnh thế này…

Hạng Chân đứng lên lắc đầu:

– Không yên tĩnh đâu, có tiếng y phục phất gió cuả kẻ phi hành, hơn nữa khônhg chỉ một người.

Yến Lập nghe tim đập mạnh, hồi hộp hỏi:

– Có thể nào là người cuả Song Nghiã bang đuổi theo không ?

Hạng Chân thoáng ngẫm nghĩ:

– Rất có thể… nhưng chưa hẳn !

Yến Lập chúm môi một cách khó khăn, toan thổi tắt ngọn đèn trên bàn, Hạng Chân vội ngăn cản:

– Hãy để đèn sáng, Hạng mỗ rất thích ánh sáng lung linh ấy !

Yến Lập có vẻ lấy làm lạ ngoảnh lại nhìn Hạng Chân, y không hiểu nổi vị hảo hớn khét tiếng võ lâm này vì sao lại làm trái với thói thường cuả giới
giang hồ, song khi y ngoảnh lại thì chẳng còn thấy bóng dáng Hạng Chân
đâu nữa.

Không qua cửa chính mà cũng chẳng cửa sổ, Hạng Chân chỉ
phi thân lên xà nhà, trên đó có một mảnh ván đóng vào mở ra được. Chàng
đã từ đó ra ngoài và quá trình chỉ diễn ra trong khoảnh khắc ngay khi
Yến Lập quay đầu lại.

Không khí trước lúc trời gần sáng càng giá lạnh hơn, Hạng Chân nằm nép sát mái nhà bất động.

Chung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng lá khua xào xạc của những ngọn bạch
dương. Bóng đêm mịt mùng, mắt người thường sẽ chẳng trông thấy rõ gì cả.

Bộng một bóng người thấp thoáng, rồi nhanh như một chú chồn chui xuống dưới
gầm cây cầu tam khúc, tiếp đó lại có hai bóng người nữa chia ra nấp vào
hai bên hông nhà. Đèn trong nhà vẫn sáng tỏ và có vẻ bình yên lạ.

Sau đó, một người nữa không hề thập thò, nghênh ngang đi thẳng tới và bước
lên cầu, đứng lại. Rồi một bóng người nữa dáng vẻ rất nho nhả theo sau.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.