Khoảnh khắc mũi tên bắn ra, khí cơ cường đại dao động nổ tung.
Nữ bộ đầu thậm chí chưa bắt giữ được tàn ảnh mũi tên, bên tai đã truyền đến tiếng “Phốc” vào nước.
Vài giây sau, một màn thần kỳ đã xảy ra.
Trên mặt sông nổi lên nước màu máu, chậm rãi nổi lên một quái vật thân dài hai trượng.
Nguyên nhân cái chết của nó là đầu bị mũi tên xuyên qua.
Lữ Thanh sững sờ xoay đầu đi, nhìn Đả Canh Nhân trẻ tuổi cao ngất.
Hứa Thất An nhún nhún vai: “Ta vẫn luôn vận khí tốt.”
Hắn có thể dự liệu phán đoán ra vị trí sau khi yêu vật xuống nước… Cũng chuẩn xác bắn thủng đại não… Phần quan sát sâu sắc cùng sức phán đoán này, quả thực đáng sợ… Lữ Thanh là nữ tử đảm nhiệm bộ đầu phủ nha, lực áp quần hùng, nàng là người kiêu ngạo.
Nhưng giờ này khắc này, đối với thần kỹ Hứa Thất An bày ra, nàng tâm phục khẩu phục, cam bái hạ phong.
Ừm, chẳng những thực lực cường đại, còn phi thường khiêm tốn, mạnh hơn những nam nhân khinh thường nữ tử kia nhiều.
Phù… Nếu không phải quái vật bị thương, trúng độc, có cách một tầng dòng nước, ta chưa chắc có thể một mũi tên bắn trúng nó… Hứa Thất An thu nỏ quân đội, có chút tiếc hận, cây nỏ này chỉ có thể bắn ba lần, tính bền quá kém.
Ba lần bắn hết, liền trở thành nỏ quân đội bình thường.
Vốn nên là thứ giữ mạng, dùng để đối phó yêu vật, thật sự là đáng tiếc.
Lữ Thanh theo ánh mắt hắn, cũng chú ý tới cái nỏ quân đội ngoại hình thường thường này, vừa nhìn, nhất thời cả kinh.
Trên nỏ quân đội có khắc trận văn phức tạp huyền ảo, liên tưởng đến khí cơ kích động khi mũi tên bắn ra, không khó đoán, đây là một pháp khí.
Đả Canh Nhân chỉ có chiêng đồng là pháp khí… Hắn đây là tài sản riêng? Hắn nói có thể mời được thuật sĩ Ti Thiên Giám, thì ra không phải khoác lác… Ấn tượng của Lữ Thanh đối với nam nhân này lại đổi mới, độ hảo cảm tăng lên.
Hứa Thất An nghiêng người, không cho nàng tiếp tục nhìn bảo bối của mình, cười nói:
“Nếu không vớt lên, nó sẽ trôi đi mất, một khoản công lao lớn đó.”
Lữ Thanh rụt rè mím môi cười khẽ, gật gật đầu.
Hai người cùng nhau xuống sông, mang thi thể quái vật kéo lên bờ.
Lúc này, Tống Đình Phong đỡ Chu Quảng Hiếu, lảo đảo đi ra khỏi cánh rừng.
“Các ngươi đã giết nó?” Tống Đình Phong khó nén ý cười, như trút được gánh nặng.
Chu Quảng Hiếu lặng lẽ ít lời phun ra một hơi thật dài.
“Ngươi thế nào?” Hứa Thất An quan tâm thương thế của Chu Quảng Hiếu.
Hũ nút lắc đầu: “Không sao, chỉ là gãy hai cái xương sườn.”
Bốn người ở bờ sông nghỉ ngơi hồi phục chút, hai vị bộ khoái Luyện Tinh cảnh dẫn theo lý trưởng xuống núi.
Lý trưởng nhìn thấy thi thể yêu vật, vừa tức vừa sợ, thật cẩn thận tiến lên, đá một cước, lấy tư thái nhanh nhẹn một lão già không nên có thoát đi.
Đợi vài giây, thấy không có phản ứng, yên tâm, lao tới tay đấm chân đá một trận, vô năng cuồng nộ.
Sau khi phát tiết một trận, lý trưởng ‘phốc’ quỳ xuống, dập đầu lạy đám người Hứa Thất An.
Hứa Thất An khoát tay: “Ta hỏi ngươi, cái hang núi phía nam đó, khai thác từ bao giờ?”
Lý trưởng nghĩ nghĩ: “Đó là hầm trước kia lưu lại, phía nam đá vôi không nhiều, đường lại không dễ đi, rất nhiều năm trước đã bỏ hoang. Lão hủ, không biết từ khi nào khai thác thành như vậy.”
Hứa Thất An lại nói: “Bên kia trước kia thường xuyên có người đi sao?”
Lý trưởng nói: “Thật ra cũng không phải hiếm bóng người.”
Ngươi nói thẳng ngẫu nhiên có người đi không phải xong rồi, văn vẻ với ta làm gì… Hứa Thất An oán thầm một câu, nói: “Ngươi cứ đi về trước, chờ đợi phủ nha gọi đến.”
Lão già thối vừa rồi bị Chu Quảng Hiếu đá một cước, bị chút vết thương nhẹ, Hứa Thất An thấy hắn luôn ôm phần eo.
Lữ Thanh đối với phương thức xử lý của Hứa Thất An không có dị nghị, lập tức bảo một vị đồng nghiệp đưa lý trưởng trở lại.
Người còn lại ở tại chỗ thổ nạp điều chỉnh, khôi phục thể lực, bổ sung nước cùng thức ăn.
Một khắc sau, ba con ngựa kéo thi thể yêu vật, chậm rãi đi ở trên đường cái.
Trên đường, Lữ Thanh mang thao tác như thần của Hứa Thất An miêu tả sinh động như thật một lần, trong lời nói tràn đầy khâm phục.
Tống Đình Phong giục ngựa tới gần Hứa Thất An, nói bé như muỗi kêu: “Nàng tựa như rất có hảo cảm đối với ngươi.”
Hứa Thất An nhỏ giọng đáp lại: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Tống Đình Phong nói: “Lữ bộ đầu rất có tiếng ở trong lục phiến môn kinh thành, đến nay chưa kết hôn. Mỗi nam nhân đều khát vọng trở thành kẻ độc hành trên con đường nào đó, không phải sao.”
Ở thời đại này thuộc loại bom nổ chậm rồi… Hứa Thất An cười: “Vậy ngươi cố gắng.”
Tống Đình Phong nheo mắt, thở dài lắc đầu: “Ta người như vậy, chỉ thích hợp Giáo Phường Ti.”
Hứa Thất An cười nói: “Cho dù ngươi hướng tới đường nhỏ bóng cây, mỗi sáng sớm cùng hoàng hôn đều treo đầy sương trắng?”
Chu Quảng Hiếu nhíu nhíu mày, nghe không hiểu hai vị đồng nghiệp đang nói ám hiệu gì.
“Đúng rồi, vừa rồi một chiêu đó của ngươi là cái gì?” Hứa Thất An hỏi.
“Khiếu Phong Kiếm Pháp.” Tống Đình Phong nói.
Kiếm pháp… Vừa rồi chiến đấu đao pháp như máy cắt của Lữ bộ đầu, cũng là một loại tuyệt học… Đợi chút, kiếm pháp?!
Ánh mắt Hứa Thất An nhìn chằm chằm đao bên hông Tống Đình Phong.
Tống Đình Phong nhún nhún vai: “Ai bảo đao không thể thi triển kiếm pháp.”
Đúng vậy đúng vậy, ai nói không có đầu thương thì không đâm chết người? Trong lòng Hứa Thất An oán thầm một câu.
Trong cười nói, bọn họ nhìn thấy một đám dân chúng từ trên dãy núi đi tới, hướng tới đường cái bên này tụ tập.
Người cầm đầu chính là lý trưởng, còn có vị Luyện Tinh bộ khoái đưa lão trở về.
Bộ khoái bất đắc dĩ lắc đầu: “Bọn họ cứ đòi tới cảm tạ chúng ta.”
Trong tay lý trưởng xách một giỏ trứng gà, giơ cao cao đến trước mặt Hứa Thất An, “Đây là toàn bộ trứng gà thôn chúng ta gom ra, đại nhân, ngài nhận lấy đi.
Nửa năm qua, chúng ta thật sự sắp sống không nổi nữa, nếu không phải mấy vị đại nhân thay chúng ta diệt trừ yêu nghiệt, nói câu coi trời bằng vung, không nộp nổi thuế má, chúng ta chỉ có thể trốn đi làm lưu dân.”
Hứa Thất An nhìn chăm chú vào ánh mắt thấp thỏm của lý trưởng, đảo qua những khuôn mặt xanh xao vàng vọt của các hộ làm vôi.
“Được!” Hắn cười tiếp nhận một giỏ trứng gà, treo ở trên yên ngựa.
Dân chúng chung quanh lộ ra nụ cười, lúc này bọn họ mới dám lớn tiếng nghị luận, chỉ vào thi thể yêu vật mắng chửi không ngừng.
Ta nếu kiên trì không lấy, lớn tiếng nói cho bọn họ: không lấy một cây kim một sợi chỉ nào của dân chúng!
Nhắm chừng sẽ dọa bọn họ hỏng mất nhỉ.
Hứa Thất An yên lặng thở dài.
…
Trở về kinh thành, thi thể quái vật do đám bạch dịch phủ nha chờ ở ngoài thành tiếp thu, sau khi kéo lên xe đẩy tay, đắp vải trắng, xử lý tốt dấu vết mới vào thành.
“Chuyện quặng tiêu thạch không nhỏ, phải báo cáo lên.” Tống Đình Phong đập quả trứng gà, nuốt lòng trứng.
Cảnh cáo ký sinh trùng… Hứa Thất An gật gật đầu.