Đại Niết Bàn

Quyển 2 - Chương 60: Ba nhát dao (2)



Không ai kịp phản ứng gì, cả đám bạn của Trần Xung cũng không ngờ hắn xài tới “hàng”, Trần Xung lao tới chém xuống tay Mậu Tiểu Thì, không có cảnh máu văng tung tóe, Mậu Tiểu Thì ôm tay lùi lại, máu thẫm đẫm ống tay áo, hắn không thấy đau, nhưng không điều kiện được cánh tay nữa.

Dao thứ hai đâm tới, Mậu Tiểu Thì theo bản năng đưa tay còn lại ra đỡ, “roạt” tiếng dao cứa vào xương, có cả nam sinh đứng gần sợ hãi lùi lại ngồi bệt xuống đất, nữ sinh rú lên kinh hoàng.

Tiêu Nhật Hoa mặt co giận, muốn quát lên cái gì, nhưng cổ giống bị cả nắm cát lấp kín, không hét ra được, chân run lẩy bẩy, lòng thoàng qua một ý nghĩ:” Hết rồi, hết rồi… Lớp số 5 hết rồi… Nhất Trung hết rồi…”

Hai mắt Trần Xung đỏ ngầu, mặt cực kỳ đáng sợ, máu me không làm hắn chún bước, còn cảm thấy một loại khoái cảm được phát tiết, dung hợp với vết thương lòng do Nghiễm Ngọc gây ra, hắn chỉ còn một ý nghĩ muốn cho Mậu Tiểu Thị phải thật đau, thật đau..

Rút dao lại, Trần Xung nhìn Mậu Tiểu Thì cười điên dại, xông tới…

Tiết Dịch Dương đờ đẫn nhìn mũi dao nhọn hoắt đâm tới, cũng đờ đẫn nhìn Tô Xán bên cạnh cúi người nhấc ghế lên, ném đi.

Tiếng gió ập tới đúng mũi dao thứ ba đâm ra, cái ghế xoay tròn không trung đập trúng Trần Xung, làm hắn va vào tường!

Nhưng cơn giận điên cuồng làm hắn quên cả cơn đau, quay đầu nhìn thấy Tô Xán, gầm lên: – Giết chết mày.

Dao đâm tới trước mặt, Tô Xán phát hiện tất cả chiêu thức trong tiểu thuyết võ hiệp đều không cách nào hóa giải được, hai tay vung ra theo bản năng chộp lấy cổ tay Trần Xung, dao hơi khựng lại, song chỉ là hơi mà thôi, lưỡi dao đâm vào ngực y.

Nhìn máu phun ra từ ngực mình, Tô Xán cảm giác là lạ như nhìn ai đó bị đâm chứ không phải bản thân, người lảo đảo lùi lại.

Tô Xán thấy trước mắt mơ hồ, thấy cửa lớp đầy người lao tới, thấy Tiêu Nhật Hoa cầm bàn đập vào người Trần Xung, thấy Đường Vũ nhào tới bên mình, rồi Trần Linh San gào khóc…

-.. Toàn thân nhũn ra, Tô Xán không phát ra được tiếng chửi đã đổ gục.

Khu phòng học và lầu hành chính của Nhất Trung chỉ cách nhau một thảm cỏ, ở giữa trồng lác đác ít cây nhiệt đới, ở thành phố khí hậu dễ chịu đông ấm hè lạnh này, ý cảnh rất đẹp, trông cũng rất đẹp mắt.

Văn phòng của Đinh Tuấn Đào bố trí cổ kính, trên bàn có hai lá cờ nhỏ, đằng sau treo một bức tranh sơn thủy kỳ ảo, và câu đối “sự lý thông đạt, tâm khí bình hòa”. Trong phòng có mùi gỗ đàn thoang thoảng, ông ta không hút thuốc trong văn phòng, sợ hỏng ý vị. Người quen thuộc tính khí ông ta ít nhiều hùa theo cái nhã hứng này.

Đinh Tuấn Đào đang xem tài liệu, mày nhíu lại, gần đây đánh giá về Nhất Trung rất bất lợi, trường Ngoại Hải tuyên truyền tạo thế rất có trình độ, ĐTH thành phố nhiều lần tới phỏng vấn, quảng cáo trên truyền hình cực kỳ thu hút. Tuy Nhất Trung vẫn đứng vững như núi Thái Sơn, có điều Ngoại Hải tuyên truyền câu chuyện về học sinh ưu tú cùng nề nếp tốt đẹp, ít nhiều khiến cho bậc cha mẹ muốn con cái mình thành rồng thành phượng chú ý.

Ở dưới tình huống này, một số thói xấu ở Nhất Trung khuếch tán đi, gây phản ứng rất không tốt, Đinh Tuấn Đào quyết định đối sách dựa vào chữ “ổn định”, trường thành lập ba mươi năm hiện leo lên được, chính là dựa vào ổn định. Chỉ cần tăng cường lực độ chỉnh đốn nề nếp, nhắm chuẩn bội dưỡng học sinh mũi nhọn, đảo bảo không lo gì về ngai vàng.

Có tiếng động từ phía khu phòng học xa xa, lan tới tận khu hành chính yên tĩnh này.

Đinh Tuấn Đào ngẩng đầu lên nhìn qua cửa sổ, lòng khó chịu, chuyện gì thế này?

Khu phòng học trở nên nhốn nháo, có học sinh tràn ra, ngày một nhiều.

Đinh Tuấn Đào bực bội đặt văn kiện xuống bàn, tới bên cửa sổ.

Càng lúc càng có nhiều học sinh từ cửa tuôn ra, nhìn xa xa giống một đoàn kiến, mỗi cầu thang bắt đầu chật kín học sinh, từ khu hành chính bên này cũng có giáo viên chạy tới. Đinh Tuấn Đào không hài lòng: – Hoảng hốt gì chứ, không còn ra thể thống gì cả.

Tiếp đó là tiếng bước chân chạy rầm rập ngoài hành lang, Đinh Tuấn Đào bực mình lẩm bẩm: – Sao thời buổi này giáo viên hấp tấp như thế!

Mở cửa đi ra ngoài, thấy cái đầu hói của chủ nhiệm giáo vụ Điền Phong, bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa va đầu vào lan can xi măng.

Đinh Tuấn Đảo định quát, Điền Phong chẳng kịp chỉnh lại kính, tiếng đầu tiên đã là: – Hiệu trưởng Đinh, giết, giết người…

– Cái gì, ở đâu?

– Hai học sinh đánh nhau, một đứa bị đâm vào bụng, sợ không sống nổi.

Như bị sét bổ trúng đầu, chân Đinh Tuấn Đào nhũn ra.

Điền Phong vội vàng đỡ Đinh Tuấn Đào ngồi xuống bồn hoa, lúc này Đinh Tuấn Đào mới trấn tĩnh được: – Mau! Mau bảo giáo viên các lớp ổn định học sinh lớp mình, không được rời trường, phòng y tế mau đưa người đi, xem xem còn cứu được không… Ông trời ơi…

Điền Phong vừa rồi đỡ Đinh Tuấn Đào mệt bở hơi tai, thẩm rủa một tiếng vô dụng, nhưng ông ta không biết áp lực trên vai Đinh Tuấn Đào lớn thế nào, có điều hiện giờ học sinh hoảng loạn bỏ chạy khắp nơi, dù đã tổ chức hết nhân viên trong trường đi trấn an, nhưng làm sao trấn an nổi.

Chỉ cần khi đó ở hiện trường, nhìn Trần Xung rút dao đâm người như điên dại, không ai là không sợ nhũn người, dù là đám Trương Tích, Lý Ngải đánh nhau không ít cũng thấy toàn thân cứng đờ, đầu óc không còn bất kỳ ý nghĩ nào khác.

Có điều lúc đó một cái ghế ném ra của Tô Xán, không chỉ trấn áp khí thế lưỡi dao kia, còn đánh thức nội tâm mỗi người đang bị sự hoảng sợ làm tê cứng, mọi người nổi lên ý nghĩ phản kháng và ngăn cản.

Tiêu Nhật Hoa là có hành động thực tế đầu tiên, cầm bàn bên cạnh giáng xuống lưng Trần Xung, tới khi cái ghế đập xuống lưng Trần Xung nảy lên, ông ta mới sững sờ nhìn tay mình không dám tin.

Ông ta không dám tin mười mấy năm dạy học mình lại ra tay đánh học sinh, mà cái bàn liền hai người ngồi đó bình thường phải hai học sinh mới nhấc lên nổi, mình cũng đã chẳng còn sức lực thời trẻ nữa, sức mạnh này ở đâu ra?

Đám đông thức tỉnh rất nhiên là phẫn nộ, Trần Xung bị đám đông phẫn nộ nhấn chìm, cũng có người trấn tĩnh hơn, Đường Vũ tổ chức đưa Tô Xán và Mậu Tiểu Thì ra hành lang, vội vàng gọi xe cứu hộ, tin tức có học sinh giết người lan đi, không khống chế được nữa.

Bí thư thành ủy Lưu Lam nhận được tin khi đang tiếp một đoàn kiểm tra ở trên tỉnh xuống, mặt tức thì tối đen, Nhất Trung là tài sản quý giá của Hạ Hải, là cửa sổ Hạ Hải tuyên truyền với bên ngoài, giờ trong đó lại xảy ra sự kiện giết người, chấn động này e chỉ không giới hạn ở Hạ Hải nữa, mà sẽ lan lên tỉnh, thậm chí nửa địa khu tây nam bộ.

Không thể được, cần phải trấn áp ngay, phải đánh tiếng với bên trên, áp chuyện này xuống, nếu giới truyền thông tham dự vào, cơ quan cấp trên truy cứu, không chỉ Đinh Tuấn Đào ngã ngựa, mà ngay phó bó thư phân quản giá dục Vương Kim Vinh cũng khó tránh được liên quan.

Thêm vào hiện giờ tổ kiểm tra ở Hạ Hải, tình hình càng nghiêm trọng, khốn kiếp, Đinh Tuấn Đào làm cái gì thế, ầm ĩ tới cả mình cũng biết rồi, còn che giấu cái gì.

Thế là Lưu Lam chẳng còn lòng dạ nào ứng phó với đoàn kiểm tra nữa, văn phòng vốn yên tĩnh, lúc này đột nhiên có tiếng náo loạn, cửa bị xô tung, chính là Vương Kim Vinh phụ trách tiếp đãi hôm nay.

Nhìn thấy Lưu Lam, ông ta hốt hoảng gọi: – Bí thư Lưu, bí thư Lưu.

Vương Kim Vinh gần đây vì chuyện tập đoàn lừa đảo mà thần kinh suy nhược, đang nơm nớp lo sợ, chỉ còn hi vọng vào Nhất Trung làm ra chút thành tích, đúng lúc này lại truyền ra chuyện giết người ở Nhất Trung, đổi lại là bình thường ông ta cũng chẳng hoảng loạn như vậy, có điều nghe nói kẻ giết người là học sinh năm hai cao trung, lại là con cháu cán bộ cơ quan.

Vương Kim Vinh còn lạ gì đứa cháu Vương Hạo Nhiên của mình nữa, nghĩ đi nghĩ lại, trừ thằng cháu khốn kiếp này thì ai dám dùng dao trong trường nữa, cho nên mới cuống cuồng đi tìm Lưu Lam nhờ áp vụ này xuống.

Xông vào phòng rồi Vương Kim Vinh mới điếng người, quên mất tổ kiểm tra có mặt, cỏ họng nghẹn cứng, không nói thêm được câu nào nữa, lảo đảo lui ra khỏi phòng đóng cửa lại.

Mấy thành viên tổ kiểm tra sắc mặt khó coi, song không hỏi tình hình cụ thể, tiếp tục thảo luận công việc, có điều trong lòng đều sinh nghi vấn. Không lâu sau có tiếng điện thoại của người trong tổ kiểm tra vang lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.